Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 91: Hiện thực (3)

Trùng Áp Tiểu Trình Trình

05/07/2024

Khi Khương Tiều sinh ra hoài nghi đối với Lý Phong, cũng đã tìm hai vệ sĩ Khương Nhất - Khương Nhị xác nhận qua: Phương án tuyên truyền cho cô, lúc trước chính là Lý Phong cực lực thực hiện.

Tuy Lý Phong không biết Khương Tiều có bị Tà Thần dị hóa thành công hay không, nhưng sau khi để Khương Tiều “nổi danh”, càng thuận tiện hơn để cho hắn khống chế cô. Dù sao, cô chỉ có thể đứng về phía tổ chức Thần Tạo.

Hơn nữa, mở rộng ảnh hưởng của cô rất có lợi cho “Tà Thần”, bởi vì điều này có thể tăng cường lực lượng của cô, nói không chừng còn có thể làm cho cô đối với loại lực lượng này sinh ra ỷ lại, về sau còn phải dựa dẫm vào hắn.

Nhìn từ góc độ của Lý Phong, kế hoạch này rất hoàn hảo. Nhưng Khương Tiều đương nhiên đem khoản nợ này tính lên đầu hắn: Nào, đến nếm thử hương vị bị ép “nổi tiếng” khi bản thân không hề muốn đi.

Nói ra cũng có điểm khá buồn cười: Bên trong tổ chức Thần Tạo thực ra rất đoàn kết.

Bởi vì tất cả mọi người bị ô nhiễm, bị tẩy não, những người không bị tẩy não cũng không thể vào được.

Tuy người trong này đều không phải hạng người lương thiện gì, kế hoạch điên cuồng càng là của từng người một, nhưng bọn họ có mục tiêu chung, đó là duy trì quan hệ, ngược lại thập phần hài hòa.

Nhưng dưới sự nhắc nhở của Khương Tiều, bọn họ phản ứng lại: Đúng vậy, mục tiêu của bọn họ gần như đã đạt được!

Khương Tiều không nghi ngờ gì nữa chính là khay nuôi cấy thành công nhất mà bọn họ tìm được, những khay nuôi cấy khác đều đã bị cô phá hư và cắn nuốt hết lực lượng, thậm chí ngay cả những sinh vật ô nhiễm kia cũng bắt đầu đi theo Khương Tiều.

Nếu như nói nhân loại có thể không cẩn thận nhận sai Tà Thần, vậy sinh vật ô nhiễm cũng sẽ không nhận sai được chứ?

Tuy cô còn chưa khôi phục lực lượng tới thời kỳ đỉnh cao, nhưng đây chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Cho nên, một vấn đề khác cũng nên được đặt lên bàn nghị sự: Làm thế nào để khen thưởng những người có công?

Đề tài này mặc kệ đi đến chỗ nào, đều rất dễ khơi dậy mâu thuẫn nội bộ, nhất là còn xuất hiện “phản đồ” Lý Phong này.

Lý Phong là tên tiểu nhân âm hiểm, lợi dụng lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại đi cướp công lao, có thể nhịn được sao?

Người này cống hiến cũng rất bình thường, nếu như không phải nể thân phận nguyên lão của hắn, còn có thể tiến vào hạch tâm sao?

Hắn lén lút thực hiện một hành động nhỏ như vậy, còn những người khác thì sao?

Sau khi hạt giống hoài nghi được chôn xuống, mấy người trên mặt thì cười ha ha, nhưng trong lòng đã thầm nghi ngờ lẫn nhau.

Vốn mâu thuẫn bộc phát cũng không nên nhanh như vậy, địch nhân bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn bị thanh trừ, mục tiêu Tà Thần thống trị toàn thế giới mà bọn họ chờ mong còn chưa đạt được... Nhưng Khương Tiều ở chỗ này, cũng không thể để cho bọn họ trên dưới một lòng chiếm toàn bộ thế giới đi?

Không có mâu thuẫn nội bộ cũng phải tạo ra một chút mâu thuẫn!

Khương Tiều mặc kệ tâm tư khác nhau của mỗi người bọn họ, cùng Lý Phong trở về mặt đất lấy đạo cụ.

Nhà xưởng trên mặt đất còn đang vận chuyển, hai thế giới không quấy nhiễu lẫn nhau, hiệu quả cách âm không tốt như bình thường.

Khi Lý Phong mang theo Khương Tiều bước vào nhà xưởng, công nhân trong nhà xưởng lại đồng loạt nhìn về phía bọn họ, chỉ bằng trình độ ăn ý này, có thể thấy được bọn họ không phải là người bình thường.

Ở trong đại bản doanh* của tổ chức Thần Tạo một thời gian dài, cho dù tổ chức Thần Tạo không cố ý đi ô nhiễm bọn họ, bọn họ cũng rất khó không bị ô nhiễm.

Khương Tiều hỏi: “Vậy, thứ đó ở đâu?”

Lý Phong nhìn máy móc hoạt động không ngừng trước mặt, giọng điệu cuồng nhiệt nói: “Nó ở trong toàn bộ nhà xưởng, trong máy móc, trong mỗi linh kiện được làm ra. Nếu thế giới đã không cần【tường】, vậy nó nên đi đến những nơi có giá trị hơn!”

Lý Phong không muốn để cho bất luận kẻ nào lấy đi đạo cụ đặc thù này, nhưng đạo cụ này quá đặc thù, không cách nào hoàn toàn bị hư hại, trừ phi Thần minh giáng lâm.

Cho nên, hắn liền nghĩ biện pháp tháo dỡ đặc tính của【tường】, đem lực lượng bên trong tháo rời, như vậy có thể giúp bọn họ chế tạo một ít đồ vật hữu dụng, lại không cần lo lắng đạo cụ bị cướp đi.

Lý Phong đột nhiên tắt đèn trong nhà xưởng.

Toàn bộ nhà xưởng được bao phủ bởi ánh sáng xanh u ám.

Trước khi tắt đèn, đây là một nhà xưởng chế biến phần cứng nhỏ.

Sau khi tắt đèn, đây là nhà xưởng chế biến đạo cụ của tổ chức Thần Tạo.

Các công nhân bắt đầu cơ giới hóa một lần nữa, họ giống như những con rối dây, thuần thục cắt làn da của mình, đem máu hòa vào máy. Không ai tạo ra âm thanh, như thể đó là một điều rất bình thường, và họ không hề cảm thấy đau đớn.

Chỉ có tiếng máy móc ù ù.

Ánh sáng âm u làm cho bầu không khí càng thêm quỷ dị.

Nơi này không phải phó bản, cũng không phải vị diện vô hạn, nhưng loại cảm giác khủng bố này, không thua bất cứ nơi nào.

Lý Phong nói: “Loại vật tư tiêu hao này là tốt nhất.”

Công nhân, trở thành vật tư tiêu hao trong miệng hắn.

Hiện tại thế giới này, vô thanh vô tức biến mất mấy người là quá bình thường.

“Nơi này có mấy người, ngươi biết không?”

“Ha ha, làm sao có thể không biết, tổng cộng có 15 người. Hiện tại tạm thời còn không tiện mở rộng quy mô, bất quá...” Lý Phong đang muốn nói tiếp, lại đột nhiên mở to hai mắt, ngoại trừ hắn cùng Khương Tiều ra, trong này không chỉ có mười lăm người!

Hắn đang muốn bật đèn, đã bị Trịnh Hoài giữ lại, “Nào nào, mở to mắt chó của ngươi ra nhìn kỹ.”

Ánh sáng xanh vốn bắt đầu khởi động trong toàn bộ gian phòng, nhưng đột nhiên, tất cả đều tràn về một phương hướng nào đó, tụ tập trước một bóng đen.

Máy móc ngừng hoạt động.

Những công nhân bị đàn áp bởi quy tắc ngơ ngác: Chuyện gì đang xảy ra?

Bọn họ cảm thấy rất đau đớn.

Thật giống như cảm giác đau đớn bị trì hoãn rốt cục trở về thân thể bọn họ.



“Làm sao có thể... Đây là thứ gì...” Lý Phong lẩm bẩm nói.

Việc tách【tường】rất dễ dàng, nhưng rất khó để định hình lại.

Lúc trước nghiên cứu chia tách đạo cụ này đều mất rất nhiều thời gian, chứ đừng nói đến hiện tại muốn tái tạo.

Trịnh Hoài bật đèn lên, trên tay Văn Trình, có thêm một lá cờ.

Đương nhiên Khương Tiều sẽ không một mình đi theo Lý Phong, Trịnh Hoài và Văn Trình đã sớm đuổi theo. Chuyện khác Văn Trình không nhất định có thể giải quyết, thế nhưng về giải nén quy tắc, hiện tại anh càng ngày càng thuần thục.

“Đây là quyền hành của Thần minh, không, không đúng...”

Tà Thần ước gì tất cả【tường】đều bị hủy diệt, vì sao còn muốn một lần nữa hình thành?

Chỉ có con người mới muốn làm chuyện như vậy!

Lý Phong quay đầu nhìn Khương Tiều, “Ngươi căn bản không có trở thành Thần, ngươi rốt cuộc là cái quỷ gì!”

Rốt cuộc bọn họ đã mang người nào về thế này!

Lý Phong muốn thao túng Tà Thần, nhưng tất cả bố trí của hắn, cũng đều dựa trên việc [Khương Tiều là Tà Thần dự bị].

Điều kiện tiên quyết không thành lập, như vậy hắn làm rất nhiều chuyện, cũng đều trở thành trò cười.

Khương Tiều sờ cằm mình, “Để tôi suy nghĩ một chút.”

“Thật ra tôi cũng không rõ mình là ai. Tôi chỉ là không cẩn thận cắn nuốt một chút hạt giống Tà Thần, bất cẩn thu nạp mấy tín đồ, sau đó không cẩn thận lại cướp hương khói của Tà Thần.” Khương Tiều nói, “Bất quá có một điểm tôi có thể nói, tôi là Khương Tiều.”

Hai chữ “Khương Tiều”, không chỉ là tên mã, mà là chỉ chính cô.

Môi Lý Phong run rẩy, đây là lời người bình thường có thể nói được sao? Đây mới là tồn tại giống như quái vật, được không?

Lý Phong thậm chí còn không biết nên cảm thấy sợ hãi hay tức giận.

“Đúng rồi, Tà Thần các người tâm tâm niệm niệm, hẳn là còn đang ngủ thật ngon ở sâu trong lòng đất. Là tín đồ đủ tư cách, đừng lúc nào cũng quấy rầy giấc ngủ của Tà Thần, nếu phải rời giường, hắn khẳng định sẽ rất tức giận.”

Khương Tiều vỗ mặt Lý Phong tràn đầy không cam lòng.

Cô quay đầu nhìn gương mặt của những công nhân vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, những người này thân thể đều đã dị biến, cho dù từ hôm nay bắt đầu được giải phóng, cũng sẽ không thể trở về bộ dáng bình thường.

Bọn họ rất muốn đập phá, nhưng cảm nhận được hơi thở cường đại khủng bố, cho nên chậm chạp không dám động thủ.

Khương Tiều liền nói: “Người này, chính là thủ phạm đem các người hại thành như vậy. Tôi sẽ để hắn lại cho các người chơi.”

Trịnh Hoài đã sớm muốn làm như vậy, hắn dùng đạo cụ trói Lý Phong thật chặt, thuận tiện ngăn không cho hắn từ trong kho hàng lấy đạo cụ.

Không làm những việc này, thực lực của Lý Phong không tệ, những công nhân này không thể xử lý được hắn.

Sau đó, Trịnh Hoài mới kéo Lý Phong về phía những công nhân kia, “Nào, cùng các công nhân của mình tới chào hỏi một chút.”

“Không —— các người không thể làm như vậy, ta là thủ lĩnh của tổ chức Thần Tạo. A——”

Đám người Khương Tiều khóa nhà xưởng, cô dặn dò: “Lát nữa chuyện ở nơi này kết thúc, để Khương Nhất và Khương Nhị tới xử lý đi.”

Tất cả những gì cô có thể làm, là loại bỏ một ít oán niệm cho bọn họ. Nhưng những người này, rốt cuộc đều là sinh vật dị hóa. Chuyện cô có thể làm là giúp bọn họ được giải thoát.

Sau khi【tường】được thu hồi lại, chỗ này sẽ không còn hiệu quả mê hoặc ẩn nấp, có thể không bao lâu nữa, sẽ bị tra ra được, cho nên cô phải nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện.

Hiện tại trên tay cô đã có ba lá cờ, coi như là có lợi thế không nhỏ, sau đó, cô gọi một cuộc điện thoại, “Hạ tiên sinh, phản đồ Cục Quản lý các người đã được giải quyết. Trước đây là tôi cùng cậu diễn kịch, bây giờ đến lượt cậu.”

Khương Tiều trở lại cung điện dưới lòng đất, quả nhiên, đối với chuyện Lý Phong không thấy đâu, người phía dưới đã không còn quan tâm gì nữa.

Ngược lại có người vụng trộm tới tìm Khương Tiều, “Lý Phong kia, kỳ thật giấu bao nhiêu dã tâm, không thể tín nhiệm, hắn ẩn núp ở Cục Quản lý thời gian dài như vậy, có lẽ sớm đã thay đổi tín ngưỡng...”

“Lý Phong không đáng tin, ai cũng không đáng tin...”

Khương Tiều chờ bọn họ tìm cô một vòng, mới nói riêng với từng người, “Ta có một kế hoạch rất lớn, ta chuẩn bị đem toàn bộ Cục Quản lý thu thập, ta muốn dùng cái giá nhỏ nhất đem Cục Quản lý tắm máu một lần.”

“Vừa lúc, ta biết bên trong chúng ta có kẻ phản bội, ta cần nhân cơ hội để diệt trừ những phản đồ này. Ngươi thử nói xem, kẻ nào là đáng ngờ nhất? Đương nhiên, ta biết ngươi rất trung thành...”

Kế hoạch Khương Tiều nói cho bọn họ biết chính là:

Phản đồ tựa hồ chuẩn bị cùng Cục Quản lý trong ứng ngoại hợp, đem bọn họ một lưới bắt sạch.

“Hạ Ân của Cục Quản lý, đã sớm quy thuận ta.”

Cấp bậc của Hạ Ân cao hơn Trương Quyên và Lý Nghiêu, cũng là người mang【tường】về, những lãnh đạo của tổ chức Thần Tạo sao có thể không biết?

Kế hoạch này quá ổn!

Đám người càng lúc càng kích động, quả nhiên là Thần minh đại nhân, chiêu này khác so với những lần đánh nhau nhỏ trước đó, sau khi khống chế được Cục Quản lý, ai có nhiều công lao nhất mới là người chiến thắng thực sự...

“Nghe đây, tổng tiến công cần phải tiến hành trong Cục Quản lý, trước khi nhận được chỉ thị của ta, bất luận kẻ nào cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.”

“Vâng!”

Vạn nhất phản kháng quá kịch liệt, khó tránh lại đầu rơi máu chảy, vì những người này hy sinh, quá không đáng, “hòa bình chịu trói” mới là biện pháp tiết kiệm nhất.

Đương nhiên, chờ bọn họ đi vào, sau đó sẽ phát hiện, căn bản cũng không có cái gọi là mệnh lệnh “tổng tiến công”.

Nửa ngày sau, Khương Tiều và Hạ Ân tiến hành “vụng trộm” gặp mặt. Cô cố ý để lại một ít sơ hở, để cho người của Thần Tạo phát hiện.

Bọn họ không nghe thấy tiếng Khương Tiều nói chuyện, lại có thể nhìn thấy Hạ Ân im lặng cúi đầu trước mặt Khương Tiều: Thần minh chưa bao giờ lừa gạt bọn họ! Đó là sự thật!



Tình huống thực tế là:

Khương Tiều vỗ đầu Hạ Ân, “Thái độ tốt hơn một chút, làm ơn lấy khả năng diễn xuất ra, cậu bây giờ là đang nhìn thấy Thần minh. Nếu kế hoạch không thành công...”

Hạ Ân thập phần hoài nghi, Khương Tiều đang tìm lý do để giày vò hắn.

Trên thực tế, hắn đã đoán đúng.

Lúc ấy sau khi đưa Khương Tiều vào thế giới gương, Văn Trình liền bạo phát. Hạ Ân tuy rằng không bị tra tấn đến chết, nhưng vết thương kia hồi phục đặc biệt chậm.

Hiện tại vết thương mới khá hơn không sai biệt lắm, hắn lại không thể không bị một cú điện thoại của Khương Tiều gọi tới, Khương Tiều không động thủ với hắn, lại tiến hành tra tấn tinh thần hắn.

Hắn là một người cao 1m9 rắn rỏi, nằm sấp trên mặt đất sắm vai nô bộc của Khương Tiều, hơn nữa còn bị người của tổ chức Thần Tạo nhìn trộm: Oa, không nghĩ tới Hạ Ân này lại là người như vậy.

“Nếu cậu cảm thấy chỉ cần đạt mục đích là được, đổi thành chính mình, cậu cũng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, vậy thì đến đây.” Khương Tiều đã nói như vậy.

Sau đó, Hạ Ân liền nghe được tiếng chụp hình.

Là Trịnh Hoài.

“Xóa ngay.” Hắn quay đầu, hung hăng trừng Trịnh Hoài, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ.

Trịnh Hoài lắc đầu, “Không được, cậu còn có tiền án, tôi không thể tín nhiệm cậu. Ghi lại một số bằng chứng để tránh cậu nhằm vào Khương Tiều của chúng tôi gây bất lợi. Hơn nữa, thái độ của cậu là sao? Quỳ ngay ngắn lại! Bốn bỏ lên năm, tất cả mọi người đều là tín đồ!”

Hạ Ân:...

Sai lầm lớn nhất của hắn chính là trêu chọc đám người này.

Hắn nhỏ giọng nghẹn khuất nói: “Nhưng Khương Tiều, tình huống lúc trước không phải nằm trong dự liệu của cô sao?”

“Đúng. Nhưng tôi vẫn tức giận, tôi ghét vì bất kỳ lý do gì khiến những người xung quanh tôi hy sinh.” Khương Tiều khoát tay áo, “Được rồi, tư thế không tệ, dùng loại tư thế này đi xin lỗi Văn Trình đi.”

Văn Trình đối với Hạ Ân lộ ra một nụ cười ôn hòa, tựa như một người rộng lượng, “Tôi tha thứ cho cậu.”

Hạ Ân lập tức nghĩ đến những lời Văn Trình nói với hắn, rất muốn nói cho Khương Tiều biết: Văn Trình bây giờ căn bản không phải là người như cô nghĩ! Hắn đã đánh tôi đến gần chết, cô tin không!

Nhưng nhìn ánh mắt “phiếm hồng” của Văn Trình, Hạ Ân sáng suốt lựa chọn câm miệng.

Vì thế, dưới sự phối hợp của tất cả mọi người, tổ chức Thần Tạo từ trên xuống dưới đều bị bắt vào lưới, về phần cái đinh trong Cục Quản lý, cũng đều bị rút ra.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy một chương trình, “Thần minh không hề tồn tại.”

Người trong TV nói chắc như đinh đóng cột.

Người nói chuyện chính là đại boss của bọn họ, Khương Tiều.

Chương trình này, đương nhiên cũng là một trong những yêu cầu của Khương Tiều. Cô bị treo lệnh truy nã lâu như vậy, ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của cô, được không!

Nhất định phải tẩy trắng!

“Đúng vậy, tôi và Trịnh Hoài đều nằm vùng ở tổ chức Thần Tạo, tôi làm việc cho đội trưởng Hạ Ân, không sai, chính là đội trưởng Hạ, người đầu tiên mang【tường】về cho nước ta. Thật ra chúng tôi rất sợ hãi, nhưng không có cách nào, đội trưởng Hạ đã nói, đây là chuyện liên quan đến mạng sống của vô số người, tôi cũng không thể quá ích kỷ.”

Khán giả thấy vậy, lại nhịn không được mà đau lòng: Cục quản lý hết người rồi sao? Chuyện nguy hiểm như vậy lại để cho một cô gái yếu ớt đi làm! Thực sự quá nguy hiểm! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhiệm vụ thất bại?

Hạ Ân mặt vô biểu tình đứng dưới đài, hắn cảm thấy vết thương của mình đều mơ hồ trở nên đau đớn: Sợ hãi? Yếu ớt?

Hắn chỉ muốn lôi Hoàng Cường tới đây nhìn kỹ: “Đây chính là diễn xuất không tốt mà cậu nói?!”

“Thông qua chương trình này, tôi cũng muốn thông báo với mọi người một chuyện, sự nghiệp nằm vùng của tôi đã kết thúc. Cho nên ngày thường tôi đi trên đường, mọi người cũng không cần báo cảnh sát.”

Một trận cười vang lên.

“Mặt khác, tôi cũng muốn nhấn mạnh với mọi người, đừng tin vào sinh vật dị hóa, họ không phải là Thần minh theo quan niệm truyền thống của chúng ta, sẽ không giúp ích gì được cho chúng ta. Tín ngưỡng của mọi người có lực lượng, sau khi sinh ra liên hệ với quái vật, ngược lại có thể khiến mọi người lâm vào nguy hiểm.”

Khương Tiều lấy một bức tượng đá đại biểu cho hoa văn của Tà Thần ra.

Tất nhiên, không phải bức tượng dính máu của cô. Cái kia đã bị cô triệt để thu hồi, loại vật này rơi vào trong tay bất luận kẻ nào cũng không an toàn.

Đây là một bức tượng đá bình thường.

Để chứng minh những gì cô nói, cô chuẩn bị đập vỡ bức tượng đá trước mặt vô số khán giả.

Đột nhiên, không đợi Khương Tiều đập tượng đá, tượng đá liền tự mình vỡ ra, trong đường vân giống như nhãn cầu, mơ hồ chảy ra một chút màu đỏ, làm cho người ta cảm thấy không tốt.

Dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay.

Khương Tiều cũng không tiện nói vào lúc này, chuyện này không liên quan gì đến cô.

Cô chỉ có thể dựa theo lời thoại đã chuẩn bị sẵn lúc trước mà nói tiếp, “Tà Thần, không thể tin được.”

Vừa dứt lời, một cảm giác lôi kéo truyền đến, cảm giác quen thuộc này, chính là truyền tống phó bản!

Sao có thể?!

Phó bản: Thành lập tín ngưỡng (Đang tiến hành)

Khương Tiều nhìn thấy một lời nhắc nhở mới.

~~~

Đại bản doanh (hay tổng hành dinh): là cơ quan đầu não lãnh đạo tối cao của một tổ chức nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Không Có Diễn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook