Chương 85: Tôi chữa bệnh thời thơ ấu (9)
Trùng Áp Tiểu Trình Trình
05/07/2024
Trước cửa nhà họ Khương, sau khi xe dừng lại, ông Khương đỡ mẹ Khương Tiều xuống xe, còn vừa nói, “Cẩn thận một chút.”
Vốn dựa theo suy nghĩ của ông, bà nên tĩnh dưỡng ở bệnh viện một thời gian.
Nhưng trạng thái của bà đã tốt hơn rất nhiều, tinh thần tỉnh táo, nói chuyện rõ ràng. Bà cố ý muốn về nhà, cảm thấy hoàn cảnh trong nhà càng có lợi cho việc khôi phục bệnh tình, ông Khương không thể lay chuyển được bà, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bà còn nói: “Lúc trước đều trách tôi, lúc ấy đầu óc tôi không tỉnh táo nên mới rơi xuống nước, không phải lỗi của Khương Tiều. Chờ trở về nhà, tôi cũng nên xin lỗi con bé một tiếng.”
Ông Khương đương nhiên cao hứng, nhưng vẫn phải chăm sóc thân thể của vợ, “Mình đừng nói như vậy, đừng miễn cưỡng chính mình. A Tiều khẳng định cũng không muốn nhìn thấy mình xảy ra chuyện, hiện tại mình chỉ cần chú ý điều dưỡng thân thể thật tốt là được.”
Chẳng qua, mẹ Khương Tiều không để cho ông Khương đuổi việc điều dưỡng, bởi vì bà nói tất cả trách nhiệm này chủ yếu đều ở chính mình, hơn nữa dì điều dưỡng chiếu cố bà lâu như vậy, đột nhiên đổi một người ngược lại không thích ứng.
Đối với ông Khương, đây hoàn toàn là chuyện nhỏ, đương nhiên không có đạo lý không đáp ứng, chỉ cần thân thể mẹ cô chuyển biến tốt đẹp, không buồn không vui như lúc trước, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.
Vì thế, đoàn người cứ như vậy trở về nhà.
“Mẹ, chúng con đã trở về.” Mẹ cô chủ động chào hỏi bà nội Khương Tiều.
Bà vốn xinh đẹp, khí chất dịu dàng, là loại người rất dễ giành được hảo cảm của người khác. Chẳng qua trước kia trên người bà luôn có một loại hương vị bệnh tật, nhưng hiện tại vừa nhìn, ngược lại tốt hơn rất nhiều.
“Tôi cảm thấy rất lâu rồi chưa nói chuyện với Khương Tiều, có thể cho tôi gặp con bé không?” Mẹ Khương Tiều lại nói.
Bà nội nghe nói như vậy, nhịn không được giống như nhìn cảnh lạ. Trước kia, thái độ của bà đối với Khương Tiều là gì, bà nội rất rõ ràng.
Đầu óc này vào nước, hiệu quả lại tốt như vậy?
Bất quá, bà nội cũng không nghĩ nhiều, bà cũng giống ông Khương, cảm thấy dưới tình huống người bị kích thích, quả nhiên sẽ trở nên rất khác biệt.
Sớm biết như vậy, nên để cho con dâu bị kích thích sớm một chút, cũng miễn cho lãng phí nhiều tiền như vậy ở các viện điều dưỡng, nói không chừng lúc này đều đã ôm cháu trai rồi...
Bà nội vốn oán thầm trong lòng như vậy, kết quả vừa quay đầu, liền thấy được nụ cười nhàn nhạt trên mặt điều dưỡng.
Nụ cười đó không thành vấn đề, nhưng bà nội lại cảm nhận được một loại cảm giác bất hòa, sau đó, bà lại nhìn con dâu.
Cẩn thận so sánh liền phát hiện, nụ cười của hai người thế nhưng giống nhau như đúc!
Độ cong của nụ cười kia giống như lấy thước đo ra vậy.
Nếu nhìn một người thì không thành vấn đề, nếu không nhìn điều dưỡng cũng không có vấn đề. Nhưng sau khi nhìn kỹ... Sống lưng bà nội liền cảm thấy lạnh lẽo.
Con dâu sao lại không sợ Khương Tiều nữa? Biến thành đồng loại, đương nhiên sẽ không sợ...
“Mẹ, người bị sao vậy? Trông sắc mặt của người, hình như không được tốt lắm.” Mẹ Khương Tiều tiến lên, cầm tay bà nội, quan tâm hỏi.
Thân thể mẹ Khương Tiều tương đối yếu ớt, tay chân lạnh như băng cũng là chuyện bình thường —— điều kiện tiên quyết là bà nội không phát hiện ra điểm bất thường.
Bà nội thiếu chút nữa ngất xỉu: Khương gia bọn họ đây là làm sao vậy? Đây là hang quỷ sao?
Bà nội cố gắng nặn ra một nụ cười, “Không... Ta không sao.”
Tại sao con trai ngốc nghếch lại đưa con dâu về! Bây giờ nó còn muốn gọi Khương Tiều đến, “A Tiều, mẹ con đã trở lại, mau xuống hỏi thăm mẹ con một chút.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Con trai ngốc nghếch là ước gì quỷ tụ tập, đúng không?
Bà nội trong lòng chửi ầm lên đứa con trai này, trên mặt cũng không dám lộ ra nửa điểm manh mối: Những quỷ dị này không trực tiếp động thủ, bà còn có cơ hội. Nhưng nếu chọc giận mấy thứ này, chúng nó trực tiếp động thủ thì làm sao bây giờ?
Đại sư buổi trưa hôm nay sẽ đến, đợi đến lúc đó, chờ đại sư xử lý là được.
Bà lập tức nói, “Ta nhớ ra rồi, vừa rồi chị em cũ có gọi ta đi chơi mạt chược, ta phải đi đây.”
Sau đó, bà nội chạy ra khỏi nhà với tốc độ mạnh mẽ.
Lúc chạy ra ngoài, bà nội còn cảm giác lưng mình dính một đạo tầm mắt làm cho người ta khó chịu.
Ông Khương:?
Chuyện gì đã xảy ra với mẹ vậy? Sao cứ cảm thấy quái quái...
Trên lầu, Khương Tiều cùng Tiểu Khương Tiều trong gương vừa thảo luận trong chốc lát, liền nghe được thanh âm dưới lầu.
Lúc này, cô có chút ngơ ngác: Sao mẹ cô có thể trở về vào thời điểm này?
Chờ lúc cha gọi cô, Khương Tiều càng thêm hoang mang, bình thường mà nói, không phải là nên để cho cô tránh đi sao?
Khương Tiều nhanh chóng phản ứng lại: Đại khái là trong phó bản này có chuyện không khống chế được xảy ra.
Lúc trước, cô cố ý không quản điểm này, liền theo tiết tấu của mình mà làm. Hiện tại người trong gương hẳn là phi thường căm hận, mà thế giới này chỉ sợ cũng không dễ dàng để cho cô vượt qua cửa ải như vậy.
Quả nhiên, hiệu ứng cánh bướm* đã đến.
Cô đi tới hành lang, len lén nhìn xuống, liền đối mặt với mẹ cô và dì điều dưỡng kia. Nhìn bọn họ như vậy, Khương Tiều liền hiểu: Bọn họ không còn là người ban đầu.
Đúng lúc này, giao diện hệ thống mới chậm nửa nhịp gửi tin tức mới cho Khương Tiều:
[Mở khóa quy tắc gương]:
Quy tắc 3: Nhìn thẳng vào quỷ dị, sợ hãi quỷ dị, sẽ bị quỷ dị đồng hóa. Khi bạn đang điên cuồng tìm kiếm rơm cứu mạng, lại không biết… mình đã dâng tế phẩm cho quỷ.
Trong lòng Khương Tiều trầm xuống, dựa theo cách nói này, hai người phía dưới không giống như cô, cô bị chiếm cứ thân thể, còn có khả năng lấy lại.
Bọn họ đã trực tiếp dị hóa.
Dị hóa, vậy thì không thể thay đổi.
Thế giới này vốn không tồn tại cách nói dị hóa này, bởi vì cho tới nay, người có vấn đề chỉ có một mình Khương Tiều.
Cách nói thần thần quỷ quỷ nhất định là có, nhưng chỉ giới hạn ở lời đồn, không phải là tồn tại chân thật. Nồng độ ô nhiễm không đủ, không thể ảnh hưởng đến người bình thường.
Quy tắc gương ngay từ đầu cũng chỉ nhằm vào Khương Tiều, chỉ cần ô nhiễm Khương Tiều, có thể làm cho cô trở thành người đại diện cho thế giới này, sau đó ô nhiễm toàn bộ thế giới.
Nhưng Khương Tiều hiện tại căn bản không làm theo suy nghĩ của chúng, cứ tiếp tục phát triển như vậy, Khương Tiều có tạo thành thiết lập “vạn người mê” cũng không thành vấn đề, còn làm sao để cho cô bị ô nhiễm, sau đó góp sức?
Cho nên, quy tắc mới xuất hiện.
Đối tượng ô nhiễm đầu tiên của chúng không phải là Khương Tiều, mà là những người khác.
Tất nhiên, người bình thường không thể bị ô nhiễm. Bị ô nhiễm, chỉ có thể tiếp xúc trực tiếp với Khương Tiều giả, hơn nữa đối với thế giới quan ban đầu sinh ra hoài nghi, tâm lý rất yếu ớt, loại người này mới thỏa mãn điều kiện dị hóa.
Vừa vặn, mẹ cô còn có điều dưỡng đều thỏa mãn điều kiện.
Trong tiểu khu cũng có người tiếp xúc với Khương Tiều giả, nhưng bọn họ không nhất định tin cái này, hơn phân nửa cảm thấy đây là có người đang đùa giỡn, cho nên đồng dạng không thỏa mãn điều kiện.
Khương Tiều không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
Bởi vì ngay cả trong thế giới này, cô cũng không có đủ tự tin để cứu mẹ. Cô có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng có một số chuyện thực sự nằm ngoài khả năng của cô.
Cứu người từ trong quỷ dị có lẽ còn có cơ hội, nhưng chữa bệnh cứu người... Vẫn nên tỉnh ngủ đi.
Phó bản niêm phong kho hàng của cô, mục đích đã rất rõ ràng: Cô chỉ có thể làm những gì cô có thể làm một mình, nhưng không thể thay đổi thế giới này bằng sức mạnh không thuộc về chính mình.
Cô biết, mẹ cô có thể sẽ chết sớm.
Đây là chuyện đã có trong dòng thời gian thực.
Nhưng cho dù có giác ngộ như vậy, khi biết bà đã dị hóa, Khương Tiều vẫn cảm giác được một chút tiếc nuối.
Sau đó, Khương Tiều siết chặt tay, lại chậm rãi buông ra, như không có việc gì đi xuống lầu.
Bọn họ cho rằng, chiếm cứ thân thể của mẹ cô, có thể khống chế thế cục. Nhưng Khương Tiều sẽ nói cho bọn họ biết, sai lầm này là rất lớn, bởi vì, đã không cứu được mẹ, ngược lại càng làm cho cô không cần cẩn thận như vậy.
Khương phu nhân ôn hòa vẫy tay với Khương Tiều, “Khương Tiều, mau đến chỗ mẹ.”
Khương Tiều nghe lời đi tới.
“Lâu rồi không gặp, quả nhiên con cao hơn nhiều. Trước kia là mẹ không tốt, đã để con chịu không ít ủy khuất, sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy.”
Trong mắt người khác, đây là một hình ảnh “mẹ con tình cảm”.
Ông Khương vô cùng vui mừng, điều ông muốn thấy nhất chính là gia đình hòa thuận.
Nhưng trên thực tế, móng tay Khương phu nhân đã bóp vào cánh tay Khương Tiều, bà muốn Khương Tiều la hét, để cho cô phản kháng, làm cho cô phẫn nộ, làm cho cô “lộ nguyên hình”.
Trong khoảng thời gian này, Khương Tiều dùng đủ loại phương thức chiếm được sự yêu thích của mọi người, “Khương phu nhân” sẽ phá hư loại yêu thích này.
Nếu Khương Tiều đột nhiên phản kháng, những người như cha cô chỉ cảm thấy đứa nhỏ này quả nhiên không hiểu chuyện: Mẹ cô vừa mới xuất viện, thật vất vả mới hạ quyết tâm bồi dưỡng tình cảm với cô, sao cô lại không biết thức thời như vậy?
Khương Tiều nói mẹ dùng sức bóp cô? Một bệnh nhân có thể mạnh mẽ đến mức nào?
Quỷ dị chiếm cứ thân thể này có quá nhiều ưu thế, Khương phu nhân là mỹ nhân bệnh tật sớm đã khắc sâu vào lòng người.
Khương Tiều có tức giận không?
Tất nhiên có. Cô và mẹ tuy không có nhiều tình cảm, nhưng cô vẫn ghét thứ quỷ dị chiếm cơ thể của mẹ cô, trước mặt cô tự gọi mình là “mẹ”.
Nhưng phẫn nộ này cũng giống như những cảm xúc khác, không thể ảnh hưởng đến cô, ngược lại càng làm cô thêm rõ ràng, cô muốn làm cái gì.
Khương Tiều không có thét chói tai, cũng không hất tay ra, mà là kéo ông Khương ở một bên lộ ra ánh mắt vui mừng, đem tay ông đặt cùng một chỗ, “Cha, người một nhà phải chỉnh tề.”
Sau đó, cánh tay Khương Tiều không dấu vết quẹo một cái, từ trên tay Khương phu nhân thoát ra. Khương phu nhân chưa kịp thu lực, móng vuốt rơi vào tay ông Khương, trực tiếp đem ông véo ra mấy vệt máu.
Ông Khương đau đớn, nhanh chóng rụt tay lại, sau đó kinh nghi bất định nhìn về phía Khương phu nhân, “Mình… sao...”.
Khi thân cận với người khác dùng loại lực đạo này, thật sự còn có thể gọi là thân cận sao?
Ông vội vàng xắn tay áo Khương Tiều lên, quả nhiên thấy trên người Khương Tiều cũng có dấu vết, “A Tiều, sao con không nói?”
Khương phu nhân trong lòng tức giận, bà không nghĩ tới Khương Tiều phản ứng nhanh như vậy.
Bà hoảng sợ nói, “Mẹ xin lỗi... Mẹ thực sự không biết… Có thể là do mẹ quá phấn khích.”
“Tôi không sao, nhưng da trẻ con mềm mại, mình nhìn xem.”
Khương Tiều hiểu chuyện nói: “Cha, con cảm thấy mẹ chắc chắn không cố ý, đúng không mẹ?”
“Đúng, đúng.” Khương phu nhân không thể để lộ manh mối trước mặt ông Khương. Bà ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, giúp Khương Tiều làm một người hiểu chuyện: “Khương Tiều, xin lỗi, lần sau nếu mẹ không khống chế được lực đạo tốt, con nhất định phải nhắc nhở mẹ. Mẹ không muốn làm tổn thương con.”
Ông Khương vô cùng cảm động, tuy Khương Tiều vẫn không thể biểu đạt tình cảm như trước, nhưng ông lại cảm thấy mình hiểu con gái ngày càng rõ, kỳ thật con gái ông là một đứa trẻ tốt.
Ông cũng không cảm thấy Khương Tiều là cố ý kéo mình lại đây che chắn. Một cô bé nhận được sự chấp thuận của gia đình và hạnh phúc, có thể có ý định xấu gì?
“Mẹ, người có thể ôm con không?” Khương Tiều giống như một cô bé ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên.” Khương phu nhân giang hai tay ra.
Khương Tiều nhào tới.
Cân nặng của cô không có vấn đề gì, vấn đề là sức mạnh quỷ dị của cô. Cô là dùng sức xông vào ngực Khương phu nhân, loại cảm giác va chạm này...
Khương phu nhân thiếu chút nữa không thể khống chế tốt biểu tình trên mặt.
Chỉ là người bình thường sẽ không cảm thấy một đứa trẻ như cô có bao nhiêu sức lực, cô cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, vung nắm đấm đều sẽ làm cho người ta có cảm giác yếu ớt.
Khương phu nhân có oán giận cũng không thể nói.
“Con thật sự rất thích mẹ.” Khương Tiều ở bên tai bà nói từng từ từng chữ.
Đúng lúc này, điều dưỡng ở một bên cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, kiểu tóc của tiểu thư có hơi rối, phu nhân, ngài trước kia cũng chưa từng chải tóc cho tiểu thư đúng không? Tôi sẽ đi lấy lược, để ngài soi gương chải tóc cho tiểu thư.”
Quỷ dị trong gương không có thực thể, không trao đổi thân thể, liền không có biện pháp khống chế thân thể cùng hành động của Khương Tiều. Cho dù có thể lấy thân phận “Khương Tiều giả” ra hành động, so với Khương Tiều chân chính vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Nhưng sau khi Khương phu nhân trở thành một thành viên của quỷ dị, bà ta liền có thể dùng đủ loại phương pháp để Khương Tiều tiếp xúc với gương.
Và quỷ dị sẽ có cơ hội để chiếm cứ thân thể Khương Tiều.
~~~
Hiệu ứng cánh bướm: một hành động nhỏ, sự kiện nhỏ có thể dẫn tới kết quả/hậu quả bất ngờ lớn sau đó. Thậm chí là thay đổi cả một cuộc đời ai đó, hoặc cả lịch sử.
Note: Thực sự dùng từ “bà” cho mẹ Khương Tiều, mình cũng hơi phân vân, vì cha Khương Tiều để là “ông” rồi, không lẽ qua người vợ lại để là “cô” quan trọng hơn là phó bản này, “cô” nhiều quá mọi người ạ, loạn xỉu, giờ thêm mẹ Khương Tiều cũng để là “cô” nữa, mình sợ mọi người rối á, thôi thì mình cứ để là “bà” nha (chỉ trùng với bà nội Khương Tiều thôi). Với lại cha mẹ Khương Tiều thuộc tầng lớp gọi là… hmm, thượng lưu á, để “ông-bà” cho nó tôn trọng ha
Vốn dựa theo suy nghĩ của ông, bà nên tĩnh dưỡng ở bệnh viện một thời gian.
Nhưng trạng thái của bà đã tốt hơn rất nhiều, tinh thần tỉnh táo, nói chuyện rõ ràng. Bà cố ý muốn về nhà, cảm thấy hoàn cảnh trong nhà càng có lợi cho việc khôi phục bệnh tình, ông Khương không thể lay chuyển được bà, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bà còn nói: “Lúc trước đều trách tôi, lúc ấy đầu óc tôi không tỉnh táo nên mới rơi xuống nước, không phải lỗi của Khương Tiều. Chờ trở về nhà, tôi cũng nên xin lỗi con bé một tiếng.”
Ông Khương đương nhiên cao hứng, nhưng vẫn phải chăm sóc thân thể của vợ, “Mình đừng nói như vậy, đừng miễn cưỡng chính mình. A Tiều khẳng định cũng không muốn nhìn thấy mình xảy ra chuyện, hiện tại mình chỉ cần chú ý điều dưỡng thân thể thật tốt là được.”
Chẳng qua, mẹ Khương Tiều không để cho ông Khương đuổi việc điều dưỡng, bởi vì bà nói tất cả trách nhiệm này chủ yếu đều ở chính mình, hơn nữa dì điều dưỡng chiếu cố bà lâu như vậy, đột nhiên đổi một người ngược lại không thích ứng.
Đối với ông Khương, đây hoàn toàn là chuyện nhỏ, đương nhiên không có đạo lý không đáp ứng, chỉ cần thân thể mẹ cô chuyển biến tốt đẹp, không buồn không vui như lúc trước, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.
Vì thế, đoàn người cứ như vậy trở về nhà.
“Mẹ, chúng con đã trở về.” Mẹ cô chủ động chào hỏi bà nội Khương Tiều.
Bà vốn xinh đẹp, khí chất dịu dàng, là loại người rất dễ giành được hảo cảm của người khác. Chẳng qua trước kia trên người bà luôn có một loại hương vị bệnh tật, nhưng hiện tại vừa nhìn, ngược lại tốt hơn rất nhiều.
“Tôi cảm thấy rất lâu rồi chưa nói chuyện với Khương Tiều, có thể cho tôi gặp con bé không?” Mẹ Khương Tiều lại nói.
Bà nội nghe nói như vậy, nhịn không được giống như nhìn cảnh lạ. Trước kia, thái độ của bà đối với Khương Tiều là gì, bà nội rất rõ ràng.
Đầu óc này vào nước, hiệu quả lại tốt như vậy?
Bất quá, bà nội cũng không nghĩ nhiều, bà cũng giống ông Khương, cảm thấy dưới tình huống người bị kích thích, quả nhiên sẽ trở nên rất khác biệt.
Sớm biết như vậy, nên để cho con dâu bị kích thích sớm một chút, cũng miễn cho lãng phí nhiều tiền như vậy ở các viện điều dưỡng, nói không chừng lúc này đều đã ôm cháu trai rồi...
Bà nội vốn oán thầm trong lòng như vậy, kết quả vừa quay đầu, liền thấy được nụ cười nhàn nhạt trên mặt điều dưỡng.
Nụ cười đó không thành vấn đề, nhưng bà nội lại cảm nhận được một loại cảm giác bất hòa, sau đó, bà lại nhìn con dâu.
Cẩn thận so sánh liền phát hiện, nụ cười của hai người thế nhưng giống nhau như đúc!
Độ cong của nụ cười kia giống như lấy thước đo ra vậy.
Nếu nhìn một người thì không thành vấn đề, nếu không nhìn điều dưỡng cũng không có vấn đề. Nhưng sau khi nhìn kỹ... Sống lưng bà nội liền cảm thấy lạnh lẽo.
Con dâu sao lại không sợ Khương Tiều nữa? Biến thành đồng loại, đương nhiên sẽ không sợ...
“Mẹ, người bị sao vậy? Trông sắc mặt của người, hình như không được tốt lắm.” Mẹ Khương Tiều tiến lên, cầm tay bà nội, quan tâm hỏi.
Thân thể mẹ Khương Tiều tương đối yếu ớt, tay chân lạnh như băng cũng là chuyện bình thường —— điều kiện tiên quyết là bà nội không phát hiện ra điểm bất thường.
Bà nội thiếu chút nữa ngất xỉu: Khương gia bọn họ đây là làm sao vậy? Đây là hang quỷ sao?
Bà nội cố gắng nặn ra một nụ cười, “Không... Ta không sao.”
Tại sao con trai ngốc nghếch lại đưa con dâu về! Bây giờ nó còn muốn gọi Khương Tiều đến, “A Tiều, mẹ con đã trở lại, mau xuống hỏi thăm mẹ con một chút.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Con trai ngốc nghếch là ước gì quỷ tụ tập, đúng không?
Bà nội trong lòng chửi ầm lên đứa con trai này, trên mặt cũng không dám lộ ra nửa điểm manh mối: Những quỷ dị này không trực tiếp động thủ, bà còn có cơ hội. Nhưng nếu chọc giận mấy thứ này, chúng nó trực tiếp động thủ thì làm sao bây giờ?
Đại sư buổi trưa hôm nay sẽ đến, đợi đến lúc đó, chờ đại sư xử lý là được.
Bà lập tức nói, “Ta nhớ ra rồi, vừa rồi chị em cũ có gọi ta đi chơi mạt chược, ta phải đi đây.”
Sau đó, bà nội chạy ra khỏi nhà với tốc độ mạnh mẽ.
Lúc chạy ra ngoài, bà nội còn cảm giác lưng mình dính một đạo tầm mắt làm cho người ta khó chịu.
Ông Khương:?
Chuyện gì đã xảy ra với mẹ vậy? Sao cứ cảm thấy quái quái...
Trên lầu, Khương Tiều cùng Tiểu Khương Tiều trong gương vừa thảo luận trong chốc lát, liền nghe được thanh âm dưới lầu.
Lúc này, cô có chút ngơ ngác: Sao mẹ cô có thể trở về vào thời điểm này?
Chờ lúc cha gọi cô, Khương Tiều càng thêm hoang mang, bình thường mà nói, không phải là nên để cho cô tránh đi sao?
Khương Tiều nhanh chóng phản ứng lại: Đại khái là trong phó bản này có chuyện không khống chế được xảy ra.
Lúc trước, cô cố ý không quản điểm này, liền theo tiết tấu của mình mà làm. Hiện tại người trong gương hẳn là phi thường căm hận, mà thế giới này chỉ sợ cũng không dễ dàng để cho cô vượt qua cửa ải như vậy.
Quả nhiên, hiệu ứng cánh bướm* đã đến.
Cô đi tới hành lang, len lén nhìn xuống, liền đối mặt với mẹ cô và dì điều dưỡng kia. Nhìn bọn họ như vậy, Khương Tiều liền hiểu: Bọn họ không còn là người ban đầu.
Đúng lúc này, giao diện hệ thống mới chậm nửa nhịp gửi tin tức mới cho Khương Tiều:
[Mở khóa quy tắc gương]:
Quy tắc 3: Nhìn thẳng vào quỷ dị, sợ hãi quỷ dị, sẽ bị quỷ dị đồng hóa. Khi bạn đang điên cuồng tìm kiếm rơm cứu mạng, lại không biết… mình đã dâng tế phẩm cho quỷ.
Trong lòng Khương Tiều trầm xuống, dựa theo cách nói này, hai người phía dưới không giống như cô, cô bị chiếm cứ thân thể, còn có khả năng lấy lại.
Bọn họ đã trực tiếp dị hóa.
Dị hóa, vậy thì không thể thay đổi.
Thế giới này vốn không tồn tại cách nói dị hóa này, bởi vì cho tới nay, người có vấn đề chỉ có một mình Khương Tiều.
Cách nói thần thần quỷ quỷ nhất định là có, nhưng chỉ giới hạn ở lời đồn, không phải là tồn tại chân thật. Nồng độ ô nhiễm không đủ, không thể ảnh hưởng đến người bình thường.
Quy tắc gương ngay từ đầu cũng chỉ nhằm vào Khương Tiều, chỉ cần ô nhiễm Khương Tiều, có thể làm cho cô trở thành người đại diện cho thế giới này, sau đó ô nhiễm toàn bộ thế giới.
Nhưng Khương Tiều hiện tại căn bản không làm theo suy nghĩ của chúng, cứ tiếp tục phát triển như vậy, Khương Tiều có tạo thành thiết lập “vạn người mê” cũng không thành vấn đề, còn làm sao để cho cô bị ô nhiễm, sau đó góp sức?
Cho nên, quy tắc mới xuất hiện.
Đối tượng ô nhiễm đầu tiên của chúng không phải là Khương Tiều, mà là những người khác.
Tất nhiên, người bình thường không thể bị ô nhiễm. Bị ô nhiễm, chỉ có thể tiếp xúc trực tiếp với Khương Tiều giả, hơn nữa đối với thế giới quan ban đầu sinh ra hoài nghi, tâm lý rất yếu ớt, loại người này mới thỏa mãn điều kiện dị hóa.
Vừa vặn, mẹ cô còn có điều dưỡng đều thỏa mãn điều kiện.
Trong tiểu khu cũng có người tiếp xúc với Khương Tiều giả, nhưng bọn họ không nhất định tin cái này, hơn phân nửa cảm thấy đây là có người đang đùa giỡn, cho nên đồng dạng không thỏa mãn điều kiện.
Khương Tiều không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
Bởi vì ngay cả trong thế giới này, cô cũng không có đủ tự tin để cứu mẹ. Cô có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng có một số chuyện thực sự nằm ngoài khả năng của cô.
Cứu người từ trong quỷ dị có lẽ còn có cơ hội, nhưng chữa bệnh cứu người... Vẫn nên tỉnh ngủ đi.
Phó bản niêm phong kho hàng của cô, mục đích đã rất rõ ràng: Cô chỉ có thể làm những gì cô có thể làm một mình, nhưng không thể thay đổi thế giới này bằng sức mạnh không thuộc về chính mình.
Cô biết, mẹ cô có thể sẽ chết sớm.
Đây là chuyện đã có trong dòng thời gian thực.
Nhưng cho dù có giác ngộ như vậy, khi biết bà đã dị hóa, Khương Tiều vẫn cảm giác được một chút tiếc nuối.
Sau đó, Khương Tiều siết chặt tay, lại chậm rãi buông ra, như không có việc gì đi xuống lầu.
Bọn họ cho rằng, chiếm cứ thân thể của mẹ cô, có thể khống chế thế cục. Nhưng Khương Tiều sẽ nói cho bọn họ biết, sai lầm này là rất lớn, bởi vì, đã không cứu được mẹ, ngược lại càng làm cho cô không cần cẩn thận như vậy.
Khương phu nhân ôn hòa vẫy tay với Khương Tiều, “Khương Tiều, mau đến chỗ mẹ.”
Khương Tiều nghe lời đi tới.
“Lâu rồi không gặp, quả nhiên con cao hơn nhiều. Trước kia là mẹ không tốt, đã để con chịu không ít ủy khuất, sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy.”
Trong mắt người khác, đây là một hình ảnh “mẹ con tình cảm”.
Ông Khương vô cùng vui mừng, điều ông muốn thấy nhất chính là gia đình hòa thuận.
Nhưng trên thực tế, móng tay Khương phu nhân đã bóp vào cánh tay Khương Tiều, bà muốn Khương Tiều la hét, để cho cô phản kháng, làm cho cô phẫn nộ, làm cho cô “lộ nguyên hình”.
Trong khoảng thời gian này, Khương Tiều dùng đủ loại phương thức chiếm được sự yêu thích của mọi người, “Khương phu nhân” sẽ phá hư loại yêu thích này.
Nếu Khương Tiều đột nhiên phản kháng, những người như cha cô chỉ cảm thấy đứa nhỏ này quả nhiên không hiểu chuyện: Mẹ cô vừa mới xuất viện, thật vất vả mới hạ quyết tâm bồi dưỡng tình cảm với cô, sao cô lại không biết thức thời như vậy?
Khương Tiều nói mẹ dùng sức bóp cô? Một bệnh nhân có thể mạnh mẽ đến mức nào?
Quỷ dị chiếm cứ thân thể này có quá nhiều ưu thế, Khương phu nhân là mỹ nhân bệnh tật sớm đã khắc sâu vào lòng người.
Khương Tiều có tức giận không?
Tất nhiên có. Cô và mẹ tuy không có nhiều tình cảm, nhưng cô vẫn ghét thứ quỷ dị chiếm cơ thể của mẹ cô, trước mặt cô tự gọi mình là “mẹ”.
Nhưng phẫn nộ này cũng giống như những cảm xúc khác, không thể ảnh hưởng đến cô, ngược lại càng làm cô thêm rõ ràng, cô muốn làm cái gì.
Khương Tiều không có thét chói tai, cũng không hất tay ra, mà là kéo ông Khương ở một bên lộ ra ánh mắt vui mừng, đem tay ông đặt cùng một chỗ, “Cha, người một nhà phải chỉnh tề.”
Sau đó, cánh tay Khương Tiều không dấu vết quẹo một cái, từ trên tay Khương phu nhân thoát ra. Khương phu nhân chưa kịp thu lực, móng vuốt rơi vào tay ông Khương, trực tiếp đem ông véo ra mấy vệt máu.
Ông Khương đau đớn, nhanh chóng rụt tay lại, sau đó kinh nghi bất định nhìn về phía Khương phu nhân, “Mình… sao...”.
Khi thân cận với người khác dùng loại lực đạo này, thật sự còn có thể gọi là thân cận sao?
Ông vội vàng xắn tay áo Khương Tiều lên, quả nhiên thấy trên người Khương Tiều cũng có dấu vết, “A Tiều, sao con không nói?”
Khương phu nhân trong lòng tức giận, bà không nghĩ tới Khương Tiều phản ứng nhanh như vậy.
Bà hoảng sợ nói, “Mẹ xin lỗi... Mẹ thực sự không biết… Có thể là do mẹ quá phấn khích.”
“Tôi không sao, nhưng da trẻ con mềm mại, mình nhìn xem.”
Khương Tiều hiểu chuyện nói: “Cha, con cảm thấy mẹ chắc chắn không cố ý, đúng không mẹ?”
“Đúng, đúng.” Khương phu nhân không thể để lộ manh mối trước mặt ông Khương. Bà ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, giúp Khương Tiều làm một người hiểu chuyện: “Khương Tiều, xin lỗi, lần sau nếu mẹ không khống chế được lực đạo tốt, con nhất định phải nhắc nhở mẹ. Mẹ không muốn làm tổn thương con.”
Ông Khương vô cùng cảm động, tuy Khương Tiều vẫn không thể biểu đạt tình cảm như trước, nhưng ông lại cảm thấy mình hiểu con gái ngày càng rõ, kỳ thật con gái ông là một đứa trẻ tốt.
Ông cũng không cảm thấy Khương Tiều là cố ý kéo mình lại đây che chắn. Một cô bé nhận được sự chấp thuận của gia đình và hạnh phúc, có thể có ý định xấu gì?
“Mẹ, người có thể ôm con không?” Khương Tiều giống như một cô bé ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên.” Khương phu nhân giang hai tay ra.
Khương Tiều nhào tới.
Cân nặng của cô không có vấn đề gì, vấn đề là sức mạnh quỷ dị của cô. Cô là dùng sức xông vào ngực Khương phu nhân, loại cảm giác va chạm này...
Khương phu nhân thiếu chút nữa không thể khống chế tốt biểu tình trên mặt.
Chỉ là người bình thường sẽ không cảm thấy một đứa trẻ như cô có bao nhiêu sức lực, cô cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, vung nắm đấm đều sẽ làm cho người ta có cảm giác yếu ớt.
Khương phu nhân có oán giận cũng không thể nói.
“Con thật sự rất thích mẹ.” Khương Tiều ở bên tai bà nói từng từ từng chữ.
Đúng lúc này, điều dưỡng ở một bên cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, kiểu tóc của tiểu thư có hơi rối, phu nhân, ngài trước kia cũng chưa từng chải tóc cho tiểu thư đúng không? Tôi sẽ đi lấy lược, để ngài soi gương chải tóc cho tiểu thư.”
Quỷ dị trong gương không có thực thể, không trao đổi thân thể, liền không có biện pháp khống chế thân thể cùng hành động của Khương Tiều. Cho dù có thể lấy thân phận “Khương Tiều giả” ra hành động, so với Khương Tiều chân chính vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Nhưng sau khi Khương phu nhân trở thành một thành viên của quỷ dị, bà ta liền có thể dùng đủ loại phương pháp để Khương Tiều tiếp xúc với gương.
Và quỷ dị sẽ có cơ hội để chiếm cứ thân thể Khương Tiều.
~~~
Hiệu ứng cánh bướm: một hành động nhỏ, sự kiện nhỏ có thể dẫn tới kết quả/hậu quả bất ngờ lớn sau đó. Thậm chí là thay đổi cả một cuộc đời ai đó, hoặc cả lịch sử.
Note: Thực sự dùng từ “bà” cho mẹ Khương Tiều, mình cũng hơi phân vân, vì cha Khương Tiều để là “ông” rồi, không lẽ qua người vợ lại để là “cô” quan trọng hơn là phó bản này, “cô” nhiều quá mọi người ạ, loạn xỉu, giờ thêm mẹ Khương Tiều cũng để là “cô” nữa, mình sợ mọi người rối á, thôi thì mình cứ để là “bà” nha (chỉ trùng với bà nội Khương Tiều thôi). Với lại cha mẹ Khương Tiều thuộc tầng lớp gọi là… hmm, thượng lưu á, để “ông-bà” cho nó tôn trọng ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.