Chương 22: Chẳng Lẽ Là Tôi Có Bệnh?
Trùng Áp Tiểu Trình Trình
07/06/2024
Lý Vân thấy mắt Lộc Duy sáng lên. Thật khó để diễn tả cảm giác đó, Lộc Duy không phải là sói, cũng không có đôi mắt phát sáng, nhưng Lý Vân thật sự cảm nhận được, trong khoảnh khắc đó dường như cô trở nên năng động hơn.
Lộc Duy đã từng thấy loại socola này trên kệ hàng, giá cả trông rất ok! Nhưng cũng chính là giá cả đó khiến cô phải lùi bước, quá vượt ngân sách...
Lộc Duy chỉ lấy một miếng nhỏ rồi trịnh trọng kéo khóa chiếc ba lô căng phồng của mình: "Tôi đổi với cô nhé. Cô muốn ăn gì? Lấy nhiều một chút, của cô đắt hơn."
Thịt khô, kẹo mút, rong biển, thạch... mặc dù Lý Vân cũng mang theo một ít đồ ăn vặt, nhưng so với Lộc Duy, cô ấy vẫn cảm thấy mình chuẩn bị hơi qua loa.
À không, phải nói là Lộc Duy chuẩn bị quá đầy đủ!
Cô ấy chỉ mang một số đồ uống trái cây, đồ dùng cá nhân, hơn nữa đến địa điểm có thể mua thêm, đâu ai lại giống như Lộc Duy, hận không thể đeo cả bao tải đồ ăn vặt trên lưng như thế này cơ chứ. Đây là học sinh tiểu học sao?
Ánh mắt của Lộc Duy di chuyển theo tay của Lý Vân, trong sự rộng rãi có vẻ như mang theo chút không nỡ, trông càng giống học sinh tiểu học hơn.
Bắt nạt học sinh tiểu học, Lý Vân cảm thấy tội lỗi.
Cô ấy nhét cả thanh socola vào ba lô của Lộc Duy rồi lấy ra một miếng nhỏ thịt khô, lắc lắc: "Lộc Duy, bạn bè trao đổi đồ ăn với nhau thì không cần phải tính toán giá cả kỹ lưỡng như vậy đâu."
"Như vậy không bị ghét sao?" Lộc Duy hỏi rất nghiêm túc.
Cô không phải là một đứa trẻ ngây thơ không biết gì, sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, cô đã quan sát và học hỏi cách cư xử của người bình thường.
"Chỉ cần có tấm lòng chia sẻ là điều quan trọng nhất." Lý Vân thở dài: "Tôi cũng muốn giúp cô giảm bớt trọng lượng ba lô, nhưng tôi nghĩ bây giờ tôi cần phải giảm cân."
Cô ấy lại nhìn Lộc Duy với ánh mắt oán trách: "Cô rất thích ăn đồ ăn vặt sao? Vậy sao mà cô không bị béo lên thế?"
"Rất thích!" Lộc Duy trả lời một cách dứt khoát.
Cơm bệnh viện tâm thần mười mấy năm như một, cô đã chán ngấy từ lâu. Ra ngoài rồi cô mới biết có nhiều món ngon như vậy.
Thế giới của người bình thường quá sâu xa, đóng giả người bình thường đôi khi rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần vì những món ngon này, Lộc Duy không muốn quay lại nữa!
Còn về câu hỏi thứ hai của Lý Vân, Lộc Duy suy nghĩ một lúc mới nói: "Lương quá ít, không béo nổi."
Ngoài tiền thuê nhà và các vật dụng cần thiết hàng ngày, số tiền lương còn lại, cô cơ bản đều ăn hết. Kết luận là căn bản không đủ ăn!
Lý Vân suýt chút nữa đã phì cười.
Các đồng nghiệp thường hay than phiền về việc lương thấp, nhưng như Lộc Duy thì đây là lần đầu tiên cô ấy gặp người có góc nhìn độc đáo như vậy.
Sau khi xác nhận Lý Vân thật sự không muốn ăn thêm, Lộc Duy mới nói: “Vậy được rồi, khi nào có cơ hội, tôi sẽ báo đáp cô.”
Này này, chỉ là một miếng đồ ăn thôi, dù thế nào cũng không đáng để “cần báo đáp” chứ?
Dù Lộc Duy nói gì cũng có vẻ rất nghiêm túc, như thể đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng kết hợp với biểu cảm của cô lại có chút ngốc nghếch, dễ bị lừa.
Vậy nên cô giữ khoảng cách với người khác thực ra là một cách tự bảo vệ bản thân, đúng không?
Lộc Duy đã từng thấy loại socola này trên kệ hàng, giá cả trông rất ok! Nhưng cũng chính là giá cả đó khiến cô phải lùi bước, quá vượt ngân sách...
Lộc Duy chỉ lấy một miếng nhỏ rồi trịnh trọng kéo khóa chiếc ba lô căng phồng của mình: "Tôi đổi với cô nhé. Cô muốn ăn gì? Lấy nhiều một chút, của cô đắt hơn."
Thịt khô, kẹo mút, rong biển, thạch... mặc dù Lý Vân cũng mang theo một ít đồ ăn vặt, nhưng so với Lộc Duy, cô ấy vẫn cảm thấy mình chuẩn bị hơi qua loa.
À không, phải nói là Lộc Duy chuẩn bị quá đầy đủ!
Cô ấy chỉ mang một số đồ uống trái cây, đồ dùng cá nhân, hơn nữa đến địa điểm có thể mua thêm, đâu ai lại giống như Lộc Duy, hận không thể đeo cả bao tải đồ ăn vặt trên lưng như thế này cơ chứ. Đây là học sinh tiểu học sao?
Ánh mắt của Lộc Duy di chuyển theo tay của Lý Vân, trong sự rộng rãi có vẻ như mang theo chút không nỡ, trông càng giống học sinh tiểu học hơn.
Bắt nạt học sinh tiểu học, Lý Vân cảm thấy tội lỗi.
Cô ấy nhét cả thanh socola vào ba lô của Lộc Duy rồi lấy ra một miếng nhỏ thịt khô, lắc lắc: "Lộc Duy, bạn bè trao đổi đồ ăn với nhau thì không cần phải tính toán giá cả kỹ lưỡng như vậy đâu."
"Như vậy không bị ghét sao?" Lộc Duy hỏi rất nghiêm túc.
Cô không phải là một đứa trẻ ngây thơ không biết gì, sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, cô đã quan sát và học hỏi cách cư xử của người bình thường.
"Chỉ cần có tấm lòng chia sẻ là điều quan trọng nhất." Lý Vân thở dài: "Tôi cũng muốn giúp cô giảm bớt trọng lượng ba lô, nhưng tôi nghĩ bây giờ tôi cần phải giảm cân."
Cô ấy lại nhìn Lộc Duy với ánh mắt oán trách: "Cô rất thích ăn đồ ăn vặt sao? Vậy sao mà cô không bị béo lên thế?"
"Rất thích!" Lộc Duy trả lời một cách dứt khoát.
Cơm bệnh viện tâm thần mười mấy năm như một, cô đã chán ngấy từ lâu. Ra ngoài rồi cô mới biết có nhiều món ngon như vậy.
Thế giới của người bình thường quá sâu xa, đóng giả người bình thường đôi khi rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần vì những món ngon này, Lộc Duy không muốn quay lại nữa!
Còn về câu hỏi thứ hai của Lý Vân, Lộc Duy suy nghĩ một lúc mới nói: "Lương quá ít, không béo nổi."
Ngoài tiền thuê nhà và các vật dụng cần thiết hàng ngày, số tiền lương còn lại, cô cơ bản đều ăn hết. Kết luận là căn bản không đủ ăn!
Lý Vân suýt chút nữa đã phì cười.
Các đồng nghiệp thường hay than phiền về việc lương thấp, nhưng như Lộc Duy thì đây là lần đầu tiên cô ấy gặp người có góc nhìn độc đáo như vậy.
Sau khi xác nhận Lý Vân thật sự không muốn ăn thêm, Lộc Duy mới nói: “Vậy được rồi, khi nào có cơ hội, tôi sẽ báo đáp cô.”
Này này, chỉ là một miếng đồ ăn thôi, dù thế nào cũng không đáng để “cần báo đáp” chứ?
Dù Lộc Duy nói gì cũng có vẻ rất nghiêm túc, như thể đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng kết hợp với biểu cảm của cô lại có chút ngốc nghếch, dễ bị lừa.
Vậy nên cô giữ khoảng cách với người khác thực ra là một cách tự bảo vệ bản thân, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.