Chương 24: Chẳng Lẽ Là Tôi Có Bệnh?
Trùng Áp Tiểu Trình Trình
07/06/2024
"Tiểu Vân, cô phải hiểu một điều! Tôi chỉ hô hào cho vui thôi chứ không thể nào làm nó tăng tốc được."
Không phân biệt được ảo giác và hiện thực rất nguy hiểm.
Lộc Duy cảm thấy mình phân biệt rất rõ: Ảo giác do cô kiểm soát, nhưng hiện thực thì không bị ảnh hưởng. Trong ảo giác thì tăng tốc là có thể, nhưng hét một tiếng mà thay đổi hiện thực thì không thể nào!
Chỉ là Lý Vân có vẻ hơi nguy hiểm.
Không lẽ cô ấy là bạn đồng bệnh tiềm ẩn của mình sao?
Trong khoảnh khắc đó, Lộc Duy đột nhiên ngộ ra: Trước đây Lý Vân muốn đi cùng mình vào nhà vệ sinh, hóa ra là vì lý do này sao?
Là một người từng trải, Lộc Duy hiểu rõ nỗi đau khi nhầm lẫn giữa hiện thực và ảo giác: "Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô."
"À? Ừm." Bị nhồi nhét cả đống kiến thức, Lý Vân choáng váng đáp lại.
Nhìn Lộc Duy nghiêm túc và căng thẳng như vậy, Lý Vân không nhịn được mà tự hỏi lại bản thân: Nói thật, vừa rồi đầu óc mình có vấn đề gì không, tại sao lại có ý nghĩ kỳ quặc như vậy?
Tất nhiên Lý Vân không để tâm đến cái tình tiết nhỏ nhặt và lố bịch này.
Dù Lộc Duy không nhấn mạnh, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Lý Vân cũng sẽ không tin rằng cáp treo bị “điều khiển bằng giọng nói” của Lộc Duy.
Cô ấy vẫn khá tin vào khoa học.
Lúc đó “tăng tốc”, có thể là do cô ấy nhận thức sai hoặc có thể đoạn đường đó cáp treo phải tăng tốc mà Lộc Duy may mắn trùng hợp, có rất nhiều lời giải thích khoa học cho chuyện này.
Hai người đến đỉnh núi.
Lộc Duy vừa mới bị mê hoặc bởi cáp treo, có chút chưa thỏa mãn. Nhưng muốn đi thêm cáp treo phải trả thêm tiền, cô bèn từ bỏ ngay.
Trên núi ngoài việc ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp còn có một ngôi chùa khá nổi tiếng tên là Chùa Cô Nương.
Điều này cũng khá bình thường, chỉ cần là ngọn núi có chút danh tiếng thường sẽ phát triển thêm các ngôi chùa (cũng có thể là do ngôi chùa tạo nên danh tiếng cho ngọn núi). Có những ngôi chùa thờ cúng các vị thần Phật quen thuộc và có hệ thống, cũng có những ngôi chùa thờ cúng các vị thần và quỷ trong truyền thuyết địa phương. Có nơi thì ít người đến thắp hương, có nơi thì đông đúc nhộn nhịp.
Không biết là do dựa vào ngành du lịch hay bản thân chùa khá linh thiêng, nơi này vẫn khá đông đúc người đến thắp hương.
Tuy nhiên Lý Vân không tin vào những điều này.
Nhưng cô ấy tôn trọng tín ngưỡng của người khác, nhìn thấy Lộc Duy hứng thú như vậy, Lý Vân không muốn dội một gáo nước lạnh bèn cùng cô vào chùa tham quan.
“Nếu cô muốn cầu nguyện, cứ theo sau những người thắp hương này. Hay là mua một bó hương? Người ta nói ở đây rất linh thiêng.”
Lý Vân nhỏ giọng chỉ dẫn cho Lộc Duy trong góc điện chính, dù cô ấy không tin vào những điều này, nhưng trông vẫn chuyên nghiệp hơn hẳn Lộc Duy, người rõ ràng chưa từng đến những nơi như thế này.
Còn về việc linh thiêng ở điểm nào, điều đó không quan trọng. Dù sao thì tín ngưỡng này thường rất đa dạng, trong miếu Nguyệt Lão cũng có người cầu tài vận. Vốn dĩ có rất nhiều người mang tâm lý “đã đến rồi thì cũng nên cầu nguyện một chút”, chủ yếu để cảm thấy an lòng.
Tất nhiên tiền hương khói, công đức hay mua đồ lưu niệm sẽ không bao gồm trong vé du lịch, ai cần gì thì mua theo nhu cầu của mình.
Không phân biệt được ảo giác và hiện thực rất nguy hiểm.
Lộc Duy cảm thấy mình phân biệt rất rõ: Ảo giác do cô kiểm soát, nhưng hiện thực thì không bị ảnh hưởng. Trong ảo giác thì tăng tốc là có thể, nhưng hét một tiếng mà thay đổi hiện thực thì không thể nào!
Chỉ là Lý Vân có vẻ hơi nguy hiểm.
Không lẽ cô ấy là bạn đồng bệnh tiềm ẩn của mình sao?
Trong khoảnh khắc đó, Lộc Duy đột nhiên ngộ ra: Trước đây Lý Vân muốn đi cùng mình vào nhà vệ sinh, hóa ra là vì lý do này sao?
Là một người từng trải, Lộc Duy hiểu rõ nỗi đau khi nhầm lẫn giữa hiện thực và ảo giác: "Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô."
"À? Ừm." Bị nhồi nhét cả đống kiến thức, Lý Vân choáng váng đáp lại.
Nhìn Lộc Duy nghiêm túc và căng thẳng như vậy, Lý Vân không nhịn được mà tự hỏi lại bản thân: Nói thật, vừa rồi đầu óc mình có vấn đề gì không, tại sao lại có ý nghĩ kỳ quặc như vậy?
Tất nhiên Lý Vân không để tâm đến cái tình tiết nhỏ nhặt và lố bịch này.
Dù Lộc Duy không nhấn mạnh, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Lý Vân cũng sẽ không tin rằng cáp treo bị “điều khiển bằng giọng nói” của Lộc Duy.
Cô ấy vẫn khá tin vào khoa học.
Lúc đó “tăng tốc”, có thể là do cô ấy nhận thức sai hoặc có thể đoạn đường đó cáp treo phải tăng tốc mà Lộc Duy may mắn trùng hợp, có rất nhiều lời giải thích khoa học cho chuyện này.
Hai người đến đỉnh núi.
Lộc Duy vừa mới bị mê hoặc bởi cáp treo, có chút chưa thỏa mãn. Nhưng muốn đi thêm cáp treo phải trả thêm tiền, cô bèn từ bỏ ngay.
Trên núi ngoài việc ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp còn có một ngôi chùa khá nổi tiếng tên là Chùa Cô Nương.
Điều này cũng khá bình thường, chỉ cần là ngọn núi có chút danh tiếng thường sẽ phát triển thêm các ngôi chùa (cũng có thể là do ngôi chùa tạo nên danh tiếng cho ngọn núi). Có những ngôi chùa thờ cúng các vị thần Phật quen thuộc và có hệ thống, cũng có những ngôi chùa thờ cúng các vị thần và quỷ trong truyền thuyết địa phương. Có nơi thì ít người đến thắp hương, có nơi thì đông đúc nhộn nhịp.
Không biết là do dựa vào ngành du lịch hay bản thân chùa khá linh thiêng, nơi này vẫn khá đông đúc người đến thắp hương.
Tuy nhiên Lý Vân không tin vào những điều này.
Nhưng cô ấy tôn trọng tín ngưỡng của người khác, nhìn thấy Lộc Duy hứng thú như vậy, Lý Vân không muốn dội một gáo nước lạnh bèn cùng cô vào chùa tham quan.
“Nếu cô muốn cầu nguyện, cứ theo sau những người thắp hương này. Hay là mua một bó hương? Người ta nói ở đây rất linh thiêng.”
Lý Vân nhỏ giọng chỉ dẫn cho Lộc Duy trong góc điện chính, dù cô ấy không tin vào những điều này, nhưng trông vẫn chuyên nghiệp hơn hẳn Lộc Duy, người rõ ràng chưa từng đến những nơi như thế này.
Còn về việc linh thiêng ở điểm nào, điều đó không quan trọng. Dù sao thì tín ngưỡng này thường rất đa dạng, trong miếu Nguyệt Lão cũng có người cầu tài vận. Vốn dĩ có rất nhiều người mang tâm lý “đã đến rồi thì cũng nên cầu nguyện một chút”, chủ yếu để cảm thấy an lòng.
Tất nhiên tiền hương khói, công đức hay mua đồ lưu niệm sẽ không bao gồm trong vé du lịch, ai cần gì thì mua theo nhu cầu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.