Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

Chương 7: Người Giao Hàng Gõ Cửa

Trùng Áp Tiểu Trình Trình

06/06/2024

Dựa trên nghiên cứu về trò chơi ác mộng trong thời gian qua, những người đã tiếp xúc với “dị thường” dễ được chọn làm người chơi hơn, điều này tương tự như việc lan truyền nỗi sợ giúp dị thường đến với hiện thực.

Theo cách nói truyền thống: Con người giảm khí lực càng dễ tiếp xúc với tà ma.

Những nhân chứng dưới tác dụng của thôi miên tạm thời quên đi sự việc này, tương đương với việc cắt đứt mối liên hệ giữa họ và ác mộng một cách nhân tạo. Nhưng mối quan hệ này không phải là tuyệt đối và vĩnh viễn.

Những người xui xẻo vẫn có thể bị chọn hoặc gặp phải những dị thường khác.

Còn có những người thể hiện tiềm năng mạnh mẽ hơn, chẳng hạn như người vừa rồi, có khuynh hướng thoát khỏi sự thôi miên nhẹ. Những người như vậy sau khi đạt được tư cách người chơi, rất có khả năng sẽ thức tỉnh năng lực, nếu tâm tính tốt và được rèn luyện kỹ lưỡng, họ có cơ hội trở thành người chơi kỳ cựu.

"Đã nhận."

Người phụ nữ báo cáo xong lập tức hội ngộ với đồng đội, chuẩn bị dựa vào giám sát dọc đường và một số khả năng đặc biệt để tiếp tục truy tìm.

Những nhân chứng đó thực ra rất may mắn, vì mục tiêu của “dị thường” không phải là họ. Tất nhiên, điều này cũng liên quan đến việc “dị thường” vừa hoàn thành quá trình chuyển đổi, có thể đang trong trạng thái yếu đuối. Nếu không, khi họ đến nơi, có lẽ chỉ có thể thu dọn xác của những nhân chứng này.

Nhưng dù tạm thời không có ai thiệt mạng, họ cũng phải nhanh chóng xử lý nó. Để nó lang thang ngoài kia chỉ gây ra nhiều sự hoảng sợ và nhiều người chết hơn thôi.

"Chết tiệt, dường như dị thường này rất giỏi ẩn nấp."

Điều mà họ không biết là, trong lúc họ đang tìm kiếm manh mối, một đơn hàng trên nền tảng giao đồ ăn lại bắt đầu di chuyển.

Tiếng gõ cửa dồn dập và gắt gỏng vang lên: "Đồ ăn của bạn đến rồi!"

Lộc Duy nhảy bật dậy từ giường, cô đã đợi lâu lắm rồi!



Còn về sự gấp gáp trong giọng nói, cô hoàn toàn bỏ qua: Người giao hàng đang vội, chuyện quá bình thường.

Nói thật, cô cũng đang rất gấp, gấp để ăn món xiên chiên nóng hổi! Thời gian từ lúc nấu xong càng lâu thì càng ảnh hưởng đến hương vị.

Trong khoảnh khắc đó, mắt Lộc Duy sáng rực lên.

"Cảm ơn!" Lộc Duy nhanh chóng nhận lấy túi đồ ăn. Nhưng đồng thời, người giao hàng nắm lấy tay cô. Cảm giác đó giống như bị một con rắn lạnh băng quấn quanh cổ tay.

Hệ thống vang lên âm thanh thông báo: "Chúc mừng người chơi đã vào [phó bản hiện thực], tên phó bản là [Người Giao Hàng Lẩn Khuất]. Nhiệm vụ: Sinh tồn."

Nó biết Lộc Duy sẽ gặp xui xẻo, nhưng không ngờ vận may của cô lại tệ đến mức này, chưa đến một tiếng đã gặp phải "dị thường" trong hiện thực với tỷ lệ tử vong cao.

Từ nhiệm vụ nhắc nhở có thể thấy sự khác biệt giữa phó bản bình thường và phó bản hiện thực.

Nhiệm vụ sinh tồn của phó bản bình thường phần lớn có thời hạn, hoàn thành sẽ được truyền tống rời đi, không nhất thiết phải giết chết “dị thường” nào.

Nhưng phó bản hiện thực hầu như đều là nhiệm vụ sinh tồn không có thời hạn, dị thường chưa chết, phó bản làm sao kết thúc? Hoặc nói cách khác, bạn có thể truyền tống đi đâu?

Tuy nhiên, giọng nói của hệ thống vẫn bị Lộc Duy phớt lờ như mọi khi.

Nhưng hành động của người giao hàng vẫn khiến cô dời mắt khỏi gói đồ ăn. Lộc Duy ngẩng đầu lên, nhìn thấy người giao hàng đầy máu.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Lộc Duy, khóe mắt như đang rỉ máu, ánh mắt còn lạnh hơn cả cơ thể đã mất nhiệt của anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook