Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 46

Hồng Tâm Dữu Tử Hạch

22/06/2022

Vào ngày đầu năm, Sầm Thanh cùng Đoàn Sinh Hòa đến thành phố T.

Nghi lễ khởi quay tổ chức vào Tết Dương lịch, Trần Hoài tới đây trước ba ngày để chuẩn bị, còn mượn người từ đoàn phim tới sân bay giúp chuyển hành lý.

Lần này Đoàn Sinh Hòa mang theo rất nhiều quần áo, hơn nữa từ trước đến giờ Sầm Thanh đi xa là giống như chuyển nhà, hành lý của hai người chất thành bốn xe hành lý.

Xe chạy đến khách sạn, Trần Hoài đưa thẻ phòng cho bọn họ, bảo hai người cầm túi xách tay rồi đuổi họ đi, anh ta cùng nhân viên phục vụ cùng nhau dùng thang máy chuyên dụng chuyển hành lý lên tầng trên.

Hai phòng đối diện nhau, cả tầng này đều là phòng của ekip chính.

“Cũng không biết Tả Kim Ca tới chưa, em còn chưa gặp cô ấy đâu.” Lúc quẹt thẻ mở cửa, Sầm Thanh quay đầu nói với Đoàn Sinh Hòa, “Có phải tính tình rất tốt hay không, lần trước khi hai người chụp ảnh tạo hình đã gặp rồi.”

Đoàn Sinh Hòa để cửa phòng rộng mở, anh quay lại giúp Sầm Thanh đẩy hành lý vào phòng: “Ừm, không nhiều lắm.”

Sầm Thanh không nhịn được bật cười, vừa định nói Đoàn Sinh Hòa dùng từ hình dung kỳ quái, cô đột nhiên nghe được tiếng mở cửa cách đó không xa.

Cô nghiêng đầu nhìn, Tả Kim Ca mới nhắc tới từ trong phòng ló ra, cô ấy kích động vẫy tay với Sầm Thanh: “Biên kịch Sầm!”

Sầm Thanh vứt Đoàn Sinh Hòa sang một bên đi qua: “Ban nãy tôi mới nhắc chưa gặp cô, cô ở phòng này à?”

Tả Kim Ca gật đầu, sau đó kéo cửa ra túm Sầm Thanh đi vào rồi lập tức đóng cửa lại. Cô ấy nhoài người nhìn mắt mèo một lúc: “Có cái này cho cô, ngại quá, người đại diện của tôi ở sát vách, không cho tôi tùy tiện ra khỏi phòng.”

Tả Kim Ca lấy ra một hộp sô cô la lớn từ trong va ly đưa cho cô: “Mấy hôm trước tôi mới từ Bỉ trở về.”

Sầm Thanh mỉm cười nhận lấy, thấy cô ấy hình như còn có điều muốn nói thế là cô bảo cô ấy nói thẳng.

“Chiếc va ly kia, cô có thể đặt trong phòng của cô không?” Tả Kim Ca chỉ chiếc va ly màu đỏ nằm trong góc, hai tay cô ấy chắp lại, “Người đại diện của tôi không cho tôi ăn quà vặt, bị chị ấy phát hiện khẳng định sẽ bị tịch thu.”

“Được, tôi lấy đi. Cô có thể mượn cớ thảo luận kịch bản đến chỗ tôi lén ăn.”

Sầm Thanh từ phòng Tả Kim Ca thắng lợi trở về, Đoàn Sinh Hòa đã giúp cô thu dọn trong phòng, những thứ do khách sạn cung cấp anh đều cất vào một cái tủ, để tiện lát nữa khi hành lý của Sầm Thanh được đưa lên sẽ sắp xếp lại.

“Anh đã gặp người đại diện của Tả Kim Ca chưa? Bị cô ấy miêu tả trông khủng bố lắm, cô ấy đưa hết quà vặt cho em, nói là bị phát hiện thì sẽ xong đời.”

Đoàn Sinh Hòa nhìn lướt qua chiếc va ly kia: “Anh biết.”

“Lúc trước cô ấy hình như chưa ký với công ty nào, nếu tự mình lo liệu người đại diện còn lo nhiều thế sao?” Sầm Thanh mở hộp sô cô la ra bỏ một viên vào miệng.

“Cô ấy ký với Hòa Duyệt.”

Động tác nhai sô cô la của Sầm Thanh khựng lại, sau khi phản ứng lại cô lập tức đứng dậy chạy ngay tới bên cạnh Đoàn Sinh Hòa, miệng nhồm nhoàm cất tiếng: “Anh không được mách lẻo!”

Đoàn Sinh Hòa gật đầu, anh giơ tay giành lấy hộp sô cô la trong tay Sầm Thanh, chỉ vào cái cân điện tử nằm trong góc do Trần Hoài chuẩn bị trước: “Sau này mỗi ngày em hãy theo Tả Kim Ca tập thể thao, trước khi đóng máy chỉ cần em béo lên nửa cân, anh sẽ đem quà vặt đến phòng của người đại diện của cô ấy.”

Sầm Thanh không hài lòng về điều khoản ngang ngược của anh, cô không phục trừng mắt nhìn anh: “Dựa vào gì chứ?”

“Nếu em béo lên thì không thể đóng thế cho Tả Kim Ca.” Đoàn Sinh Hòa véo hai má của cô, anh nói chi tiết, “Một giây trước vẫn là khuôn mặt trái xoan của Tả Kim Ca, giây tiếp theo quay cận cảnh trở nên tròn trịa, cái này chẳng phải bảo khán giả bỏ phim sao? Hửm?”

Sầm Thanh thấy sắc mặt anh nghiêm túc, cô lẩm bẩm: “Anh nghiêm túc hả?”

Vốn tưởng rằng lần trước Đoàn Sinh Hòa bảo cô diễn thay cảnh hôn chỉ là nói đùa thôi, không ngờ anh không phải nói đùa.

“Em diễn, hoặc là anh diễn cùng người phụ nữ khác, em chọn một cái đi.” Đoàn Sinh Hòa cúi người, một tay chống trên bàn bao vây Sầm Thanh bên trong.

Sầm Thanh giơ tay che miệng lại: “Em chưa ăn xong sô cô la.”

“Để anh nếm thử.” Đoàn Sinh Hòa gỡ tay cô ra, nghiêng đầu hôn lấy bờ môi cô.

Chưa tới vài giây, Sầm Thanh vừa đánh vừa véo đẩy người ra, định kéo đề tài trở về phương diện chuyên nghiệp: “Không thể mượn góc quay sao?”

“Đó là Án Sơn.” Đoàn Sinh Hòa nhẹ giọng nhắc nhở cô.

Án Sơn có yêu cầu rất cao về tính chân thật của tác phẩm, những bộ phim trước đây của anh ta chỉ cần nằm trong tình huống bảo đảm an toàn thì mọi cảnh đều phải do bản thân diễn viên tự diễn. Từng có diễn viên không bằng lòng đóng cảnh chỉ có bóng lưng rơi xuống nước, anh ta thẳng thừng thay người trước khi bắt đầu quay phim.



Nếu không phải tình huống lần này đặc thù, Án Sơn lại quen biết với Sầm Thanh, anh ta không hề cho phép cảnh hôn thay xuất hiện trong bộ phim của mình.

Sầm Thanh cúi đầu, không tình nguyện cho lắm: “Em biết rồi…”

Đoàn Sinh Hòa dùng miệng cọ cọ vành tai cô làm như trấn an: “Đúng lúc anh có thể lấy việc công làm việc tư.”

“Vậy em cũng có thể lấy việc công làm việc tư không?” Sầm Thanh đột nhiên có hứng thú.

Đoàn Sinh Hòa thấy đôi mắt cô tỏa sáng, trực giác nói rằng chuyện cô đang suy nghĩ trong đầu chẳng phải chuyện tốt gì.

“Em đóng thay Tả Kim Ca cảnh bạt tai nhé!” Sầm Thanh hơi chộn rộn, cô khoa chân múa tay bên gò má của Đoàn Sinh Hòa.

Đoàn Sinh Hòa cảm thấy buồn cười, anh nghe thấy tiếng Trần Hoài nói chuyện bên ngoài, anh buông ra Sầm Thanh đi qua mở cửa.

“Hì hì, dọn đến phòng nào vậy sếp?” Trần Hoài thấy anh đi ra từ phòng Sầm Thanh, cười xấu xa nhìn anh.

“Phòng kia.” Đoàn Sinh Hòa nghiêm mặt nói với anh ta, “Chuyện công ty tôi dặn cậu làm đã xong hết chưa?”

Tuyệt kỹ trở mặt trong một giây, quả nhiên là diễn viên trời sinh. Người ban nãy ở trong phòng đùa cợt hình như không phải anh, xoay đầu liền khôi phục vẻ đứng đắn nghiêm túc khuôn mặt tựa băng tuyết.

Sau khi hành lý đưa vào phòng còn chưa kịp thu xếp, Án Sơn thông báo bọn họ tới phòng mở họp qua nhóm chat.

Căn phòng bên cạnh Án Sơn đặc biệt bảo người ta bố trí, giường và đồ dùng có thể dọn đi để trống chỗ, trong phòng đặt một cái bàn hình chữ nhật và mười mấy cái ghế, tại vị trí đầu giường treo một tấm vải hình chiếu, để tiện ngồi quanh đọc kịch bản.

Sau khi anh ta tiến vào trạng thái làm việc thì không thích nhắc tới chuyện khác, mọi người giới thiệu chào hỏi nhau xong thì trực tiếp bắt đầu làm việc.

Ngồi cả buổi chiều, cho đến khi trợ lý của Án Sơn qua đây gõ cửa nhắc thời gian không còn sớm, anh ta mới dừng lại liếc nhìn đồng hồ. Anh ta bảo trợ lý rời khỏi trước rồi thong thả nói hết lời còn lại, sau đó mới đứng dậy gọi mọi người xuống lầu ăn cơm.

Mấy diễn viên chính cùng đạo diễn biên kịch nhà sản xuất ngồi chung một bàn, bàn kế bên là của trợ lý và người đại diện.

Sau khi ngồi xuống, Tả Kim Ca vừa cầm đũa lên thì trên đầu hiện ra một bóng đen.

“Uống bột dinh dưỡng thay thế bữa ăn trước.” Người đại diện bưng qua một cốc gì đó như cháo sền sệt cho Tả Kim Ca, nhìn cô ấy uống hết mới rời khỏi.

Sầm Thanh thấy cảnh này bèn run bắn cả người, cô run rẩy buông đũa xuống, túm lấy ngón tay của Đoàn Sinh Hòa, cô hoảng sợ nhìn anh.

Đoàn Sinh Hòa gắp một miếng sườn lợn cho cô: “Ăn đi không sao đâu.”

Anh có lo lắng Sầm Thanh béo phì không thể lên màn ảnh nhiều bao nhiêu đi nữa cũng không nỡ cắt xén thức ăn của cô, anh biết sức ăn của Sầm Thanh, khi nào quá trớn thì anh sẽ nhắc nhở.

Đồ ăn còn chưa bưng lên hết, Tả Kim Ca, Khám Tử Mộng còn có nam hai Việt Thiệu Nguyên đều lần lượt buông đũa xuống. Đoàn Sinh Hòa cũng không ăn bao nhiêu, anh thường xuyên gắp đồ ăn cho Sầm Thanh.

Đến cuối cùng, trên bàn chỉ còn lại mấy đạo diễn và nhà sản xuất ăn uống, các diễn viên trò chuyện với nhau, thường hay uống nước trái cây.

Món cuối cùng được bưng lên là bánh trôi rượu nếp, Sầm Thanh nuốt nước bọt, cô đã buông đũa rồi, tuy rằng lúc này thèm ăn nhưng vẫn ngại đứng dậy đi lấy.

Đoàn Sinh Hòa tìm nhân viên lấy một cái bát không, anh đứng dậy múc một muôi lớn cho cô: “Chỉ nhiêu đây thôi.”

Sầm Thanh cười nịnh nọt nhìn anh: “Bảo đảm không thêm nữa.”

Bao Bằng Vận ở đối diện thấy thế bèn đau đầu nhìn sang Án Sơn: “Tôi sợ nhất là vợ của nam diễn viên đã kết hôn đến thăm đoàn phim, lần này thì hay rồi, bạn gái trực tiếp ở trong đoàn phim, cố tình đuổi đi cũng không đuổi được.”

Mọi người trên bàn đều bật cười, Bao Bằng Vận nói đùa với Tả Kim Ca: “Tiểu Tả này, cô hãy làm tốt quan hệ với chị Sầm Thanh của cô, để tránh đến lúc cô ấy run tay viết chết vai diễn của cô, nữ chính của bọn tôi đi đâu khóc đây?”

Lúc này Sầm Thanh cam đoan: “Sản xuất Bao anh yên tâm, tôi muốn sửa kịch bản thì cũng phải chọn người nhà để xuống tay.”

Đoàn Sinh Hòa chẳng thấy gì đáng ngại, anh bình thản nói: “Lấy được tiền lương rồi, có thể đóng máy sớm cũng tốt.”

Anh ước gì đóng máy sớm chút để kết hôn, điều kiện bàn bạc với Giang Sinh Hành là nhờ anh trai quản lý Hòa Duyệt đến tháng sáu năm sau, Đoàn Sinh Hòa còn muốn kéo dài thời gian tuần trăng mật.

Sau khi ăn xong mọi người đều tự trở về phòng, bên Bao Bằng Vận ghép hai bàn người chơi đánh bài, Đoàn Sinh Hòa mượn cớ phải đọc kịch bản chạy vào phòng Sầm Thanh.



Trong tivi đang chiếu bữa tiệc giao thừa của một đài nọ, Sầm Thanh ngồi xổm dưới đất thu xếp đồ đạc trong từng chiếc va ly, rồi đẩy va ly trống không tới bên vách tường.

Cô tắm xong đi ra phát hiện Đoàn Sinh Hòa còn chưa đi, trên tủ đầu giường đặt một hộp gì đó mà Sầm Thanh không muốn nhìn thấy.

“Anh về ngủ đi, hết năm rồi.” Sầm Thanh đá bắp chân của Đoàn Sinh Hòa, thúc giục.

Đoàn Sinh Hòa tựa vào đầu giường không nhúc nhích, anh chỉ má mình: “Nụ hôn năm mới.”

Vốn nên là nụ hôn giao thừa, anh không ngờ Sầm Thanh tắm lâu như vậy 0 giờ 15 phút.

“Ở đâu ra nhiều thứ vô nghĩa thế hả?” Sầm Thanh ngoài miệng ghét bỏ, cơ thể vẫn thành thật cúi xuống nhoài người trên người anh, kề sát hôn anh một cái, “Được chưa?”

Đoàn Sinh Hòa xoay người ôm cô lên giường, bàn tay vừa chạm vào khuy áo của Sầm Thanh thì đã bị cô hất ra.

“Hôm nay không được.”

Đoàn Sinh Hòa lần mò bên dưới, sau đó anh ôm cô xoa bụng cho cô: “Em nhớ dùng túi chườm nóng.”

“Biết rồi, anh về đi, em buồn ngủ rồi.” Sầm Thanh chủ động ngửa đầu hôn anh một cái, “Nụ hôn ngủ ngon.”

Nụ hôn ngủ ngon này hôn một hồi lâu, cho đến khi Đoàn Sinh Hòa cảm thấy cứ thế nữa thì tình huống khó mà đoán trước, anh mới từ từ buông ra Sầm Thanh đang thở hổn hển mà đi ra ngoài.

Tiễn đi Đoàn Sinh Hòa, Sầm Thanh tắt đèn tiến vào ổ chăn, cô đã mấy hôm không ngủ một mình trên chiếc giường hai người, tự do từ trời giáng xuống, cô có chút không quen.

Cô vừa nhắm mắt lại thì di động bên gối phát sáng.

Đoàn Sinh Hòa: [Mở cửa.]

Sầm Thanh: [Làm gì? Em không muốn.]

Sầm Thanh: [Anh đừng nói với em giường trong phòng anh không ngủ được, vậy anh trải chăn nằm dưới đất đi.]

Đoàn Sinh Hòa: [Cửa sổ phòng anh bị hỏng, không đóng lại được.]

Sầm Thanh: [???]

Đoàn Sinh Hòa: [Thật sự không đóng được, hiệu quả sưởi ấm của điều hòa cũng không tốt lắm.]

Sầm Thanh: [Không nghe không nghe, Đoàn Sinh Hòa quỷ nói dối!]

Sầm Thanh: [Em muốn đi ngủ, thật đó QAQ.]

Sầm Thanh: [Ngày mai các anh phải dậy sớm dâng hương đừng làm phiền em, xin anh đó anh Hòa Hòa, anh để em ngủ một mình một đêm đi, một đêm thôi!]

Đến nước này, bên đầu dây Đoàn Sinh Hòa không còn tiếng động, Sầm Thanh yên tâm lật ngược di động đặt ở đầu giường, ôm thú bông đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Sầm Thanh bị tiếng động ngoài cửa đánh thức.

Đa số người ở tầng này phải tới hiện trường từ sớm, từ năm rưỡi sáng bắt đầu có người lần lượt mở cửa, đóng cửa, gọi bạn, không có lúc im lặng.

Sầm Thanh dụi mắt dứt khoát rời giường đi rửa mặt, vốn tưởng rằng ngày đầu tiên quay thử biên kịch không cần đến hiện trường, giờ cô tỉnh rồi cũng không thể lười biếng ở trong phòng.

Sầm Thanh chuẩn bị xong thì đeo vào túi ba lô, cô thay giày mở ra cửa phòng, đúng lúc gặp được nhân viên quét dọn cầm thẻ phòng mở ra cửa đối diện. Đi theo sau dì quét dọn kia là mấy người đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh đậm, xách theo hộp đồ nghề trong tay.

“Dì à, làm gì thế?” Sầm Thanh tò mò nhìn xung quanh bên trong, hành lý của Đoàn Sinh Hòa vẫn còn ở bên trong.

“Cửa sổ bị hỏng không đóng được nên gọi thợ tới sửa, cô gái à trong phòng cô không có vấn đề gì chứ?”

“Phòng cháu không có vấn đề gì ạ.” Sầm Thanh đổi góc độ, lúc này mới thấy cửa sổ trong phòng Đoàn Sinh Hòa, nó đang mở toang ra, hình như là khe rãnh cửa sổ bị hỏng kẹt ở một bên.

“Không hỏng là tốt rồi, chàng trai ở phòng này bị cóng cả đêm, nói là điều hòa cũng không ổn, lát nữa thợ máy điều hòa còn phải đến sửa.”

Sầm Thanh sực nhớ ra cuộc trò chuyện tối qua của hai người trước khi ngủ, cảm giác tội lỗi trỗi dậy trong lòng cô…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook