Chương 14
Yên Ba Giang Nam
20/06/2023
Thấy sắc mặt của bọn họ thay đổi, Viên Ninh căn bản không có ý định nói chuyện cùng bọn họ, mà là ngồi ở trên ghế sô pha đơn.
Khi Tiểu Trương nhìn thấy thái độ của Viên Ninh như vậy, cô ấy không cảm thấy có gì sai, sự thật về video là gì trong lòng bọn họ đều biết rõ, nếu Viên Ninh chào đón mọi người bằng một nụ cười thì mọi người mới cảm thấy kì lạ.
Không riêng gì Viên Ninh, sắc mặt Triệu Mộng Kỳ cũng không tốt, mà Chu San San cùng Tống Thanh cũng có chút xấu hổ và ghen tị, dù sao mấy người các cô tuổi cũng chưa đủ lớn, da mặt cũng chưa đủ dày, trong lòng hận không thể không bao giờ gặp lại Viên Ninh nữa, làm chuyện tồi tệ với Viên Ninh lại là một chuyện khác.
Tiểu Trương rót nước vào ly dùng một lần cho Triệu Mộng Kỳ và những người khác, nói: "Mọi người ngồi xuống và ăn một ít trái cây đi."
Ngồi trên sô pha, Triệu Mộng Kỳ lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho người bạn thân nhất của cô ta để phàn nàn rằng Viên Ninh đang giả tạo và ghê tởm.
Chu San San và Tống Tình chọn những chiếc ghế xa hơn một chút để ngồi xuống, họ cũng lấy điện thoại di động ra, nhưng lại có chút lơ đãng, trong lòng họ cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Sở Mông ngồi bên cạnh Viên Ninh, ỷ vào việc người khác không thể biết nội tình, cô chủ động chào hỏi với Viên Ninh: "Tôi có thể gọi cô là Ninh Ninh được không?"
Ngón tay đang bấm bàn phím của Viên Ninh dừng lại, nhìn Sở Mông, thật ra cô đã cảm giác được Sở Mông thỉnh thoảng lén nhìn mình, nhưng cô chỉ giả vờ coi như không thấy: "Chúng ta không nên quá thân."
Kết bạn với nữ chính? Quên đi, theo như cô thấy trong cốt truyện, những người bạn là nữ xung quanh nữ chính đều không có kết cục tốt đẹp.
Sở Mông chớp mắt và cười nói: "Tôi đã muốn làm quen với cô từ lâu nhưng chưa có cơ hội."
Viên Ninh thay đổi tư thế, hiển nhiên là bộ dáng từ chối giao tiếp.
Triệu Mộng Kỳ cười lạnh một tiếng: "Sở Mông, cô không biết xấu hổ sao?"
Sở Mông nhìn Triệu Mộng Kỳ, như cái gì cũng không biết: "Không sao cả, tôi biết chỉ là tâm tình của Viên Ninh không tốt, chỉ cần mọi người giải quyết hiểu lầm, hơn nữa chúng ta cùng một công ty, về sau cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, quan hệ quá cứng ngắc cũng không tốt."
Triệu Mộng Kỳ không thèm nói nhiều.
Sở Mông đến gần Viên Ninh và thì thầm: "Tôi biết cô đang cảm thấy không thoải mái, nhóm trưởng cũng thật sự không hiểu rõ. Hai người trước kia ở chung với nhau lâu như vậy, vẫn là cùng một ký túc xá, tình bạn như thế này thật sự đáng trân trọng".
Viên Ninh nhướng mày nhìn Sở Mông, nói thẳng: "Cô nghe nói bắt chó đi cày (*) bao giờ chưa?"
(*) Bắt chó đi cày: Hình như câu hoàn chỉnh theo tiếng việt là " Trâu không có, bắt chó đi cày" tương ứng "Vô ngưu cẩu đà lê" trong tiếng hán. Mọi người có thể lên mạng tìm hiểu thêm
Biểu cảm của Sở Mông cứng lại.
Viên Ninh nhìn thẳng vào Sở Mông, họ vốn không thể hòa hợp với nhau được, ngay từ đầu đã phải chịu số phận đã định. Nếu không tiếp xúc với nhau, Viên Ninh sẽ không tìm nữ chính Sở Mông làm phiền, nhưng chính Sở Mông tự mình tiếp cận, nên cô cũng sẽ cho cô ta sắc mặt tốt: "Hay ý của cô là cô sống ở ven biển? (*)"
(*) Câu này hơi quen:)), ở đây ý là biển rộng, mà nhà ở gần biển nên hay lo chuyện bao động, để ý chuyện của người khác.
Sở Mông có chút tủi thân, lập tức nói: "Tôi biết cô trong lòng không dễ chịu."
"Vậy thì xin cô hãy tránh xa một chút." Viên Ninh lạnh lùng nhìn Sở Mông: "Không chỉ bây giờ mà về sau, tốt nhất chúng ta không nên uống nước giếng, mỗi người chúng ta đều bình yên."
Sắc mặt Sở Mông càng trở nên khó coi, cô sau khi trọng sinh chưa từng gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, Viên Ninh lại quá trầm mặc, sau khi trọng sinh hai người lại không có quan hệ gì với nhau, không biết tính tình thế nào lại như thế này: " Tôi nghĩ cô đã thay đổi rất nhiều."
Viên Ninh trực tiếp đổi tư thế, quay lưng về phía Sở Mông.
Sở Mông tự nhủ: "Tôi biết, cô cho rằng tôi đã cướp vị trí của cô, nhưng đây đều là quyết định của công ty, tôi... Tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, tôi rất muốn làm bạn với cô, cô ưu tú như vậy, cho dù giáo viện dạy cái gì cô đều là người học nhanh nhất, lúc trước giáo viên có nói, cô nhất định sẽ nổi tiếng."
Triệu Mộng Kỳ nghe thấy điều này rất không hài lòng, cô ta thậm chí còn ghen tị hơn. Nhìn gương mặt vô cảm của Viên Ninh nhưng vẫn rất xinh đẹp, cô ta đứng dậy chỉ vào Viên Ninh và nói một cách giận dữ: "Viên Ninh, cô ngông cuồn cái gì chứ? Nếu không phải là Amy, cô cho rằng bản thân vẫn còn cơ hội để đứng ở đây sao?"
Vừa lúc Amy mở cửa đi ra, nhìn Triệu Mộng Kỳ có chút không hài lòng.
Viên Ninh nhảy dựng lên đứng trên ghế sô pha, so với Triệu Mộng Kỳ càng khí thế hơn, từ trên cao nhìn xuống Triệu Mộng Kỳ: "Trong đầu của cô toàn là nước sao? Tôi nói câu nào sao? Từ đầu đến cuối đều do người này ép tôi nói chuyện, cô chỉ vào tôi nói cái gì? Tôi đã nói rằng tôi là người giỏi nhất? Hay tôi đã nói rằng chỉ có tôi mới có thể nổi tiếng?"
Triệu Mộng Kỳ ngẩn người nhìn Viên Ninh một lúc.
Sau một phen vừa rồi, Viên Ninh bày ra bộ dáng không muốn nói chuyện cùng ai, không có ý mặc kệ Triệu Mộng Kỳ mà quat: "Cô dùng não suy nghĩ đi, chuyện này từ đầu đến cuối chúng ta đều là người bị hại. Cô bị bỏ thuốc, lại trải qua nhiều chuyện tồi tệ như vậy, tôi không muốn mọi người biết, tôi... Mặc dù tôi rất hận cô vì muốn để cho tôi chịu tội thay, nhưng cô cũng là nạn nhân, và cô cũng không muốn như vậy. Tuy rằng tôi vẫn sẽ không tha thứ cho cô, nhưng tôi cũng không muốn nhắc tới chuyện này nữa."
Bị bỏ thuốc?
Triệu Mộng Kỳ đột nhiên nhớ đến đoạn ghi âm của Viên Ninh và Trần Ni.
"Mấy người đã đăng bài lên Weibo, tôi sẽ không tha thứ cho mấy người." Viên Ninh dường như không biết được nội tình, cô nhìn Triệu Mộng Kỳ, Chu San San và Tống Thanh: "Chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, vậy mà mấy người lại đối xử với tôi như vậy, lúc ấy tôi còn bị ép phải nhảy lầu!"
Chu San San và Tống Tình tránh tầm mắt của Viên Ninh.
Viên Ninh cắn răng, đỏ mắt nhìn mọi người: "Triệu Mộng Kỳ, mấy người cảm thấy vì sao tôi lại đồng ý cho mấy người đến nhà của tôi, đồng ý cùng mấy ngươi diễn kịch?"
Triệu Mộng Kỳ muốn nói rằng đó là do gia đình cô ta cung cấp tài nguyên, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Viên Ninh, cô ta không thể nói điều đó.
Viên Ninh sắc mặt lạnh lùng, mang theo vẻ mặt cố chấp: "Bởi vì tôi đã từng sống như ở trong địa ngục, bởi vì... chúng ta từng là đồng đội, bởi vì tôi nhớ rõ lúc đó tôi đau bụng, Chu San San mang nước ấm cho tôi, còn có Tống Thanh rất sốt ruột đi mua thuốc đai bụng cho tôi, mặc dù đầu óc của cô không tốt, mua nhầm thuốc cũng khóc rống lên."
Đây là chuyện khi bọn họ mới đến Vĩnh Gia Entertainment mà thôi, lúc đó bọn họ cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Viên Ninh nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Tôi nhớ rõ nhóm trưởng dẫn chúng ta đến nhà hàng ăn tối, mua trà sữa và bánh kem cho chúng ta, bốn người chúng ta cùng nhau luyện tập vũ đạo đến nửa đêm, nằm trên mặt đất mệt mỏi không nhúc nhích được, thảo luận chuyện phát hành đĩa nhạc rồi tổ chức một buổi hòa nhạc toàn cầu, thảo luận nếu nổi tiếng thì làm thế nào để trở nên nổi bật."
Triệu Mộng Kỳ thực sự cảm thấy không thể nhìn thẳng vào mắt Viên Ninh.
Viên Ninh lạnh lùng nói: "Tôi đều nhớ rất rõ! Chính là mấy người đều quên hết, mấy người mới là người có lỗi với tôi!"
Tống Tình chuyện trước đây và khóc.
Chu San San trong lòng tràn đầy áy náy, Viên Ninh chỉ nói rằng họ đã giúp cô ấy, nhưng thật ra Viên Ninh đối xử với bọn họ còn tốt hơn. Mấy người bọn họ không học được vũ đạo, Viên Ninh dạy từng động tác, hát không đúng giai điệu, cũng là Viên Ninh dạy từng chữ một.
Viên Ninh cố gắng không khóc: "Tôi nhớ rõ, vì vậy tôi đã đồng ý chuyện này nên kết thúc với Trần Ni, đồng ý với lời đề nghị từ quản lý của mọi người cùng tạo ra mối quan hệ tốt, để cho mọi người có thể debut tốt đẹp nhất và hoàn toàn thoát khỏi những tin đồn vớ vẩn."
Bởi vì đứng trên cao, Viên Ninh có thể thấy rõ vẻ mặt của ba người Triệu Mộng Kỳ, nhìn qua đều có chút áy náy, nhưng không biết cảm giác áy náy này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng cũng chỉ do những chuyện xảy ra trên mạng với những lời cô đang nói bây giờ.
Viên Ninh có vẻ áy náy: "Tôi đã chịu quá nhiều tổn thương nên tôi không muốn tổn thương người khác, sau này chúng ta gặp lại cứ coi như là người xa lạ."
Tống Thanh khóc nói: "Tiểu Viên, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Viên Ninh không nhìn bọn họ nữa, mà nhìn chằm chằm vào Sở Mông, lúc trước Sở Mộng có thể nhanh chóng nổi tiếng cũng là vì cô ta lừa Triệu Mộng Kỳ và chiếm không ít tài nguyên của cô ấy. Viên Ninh muốn cắt đứt luôn con đường này của Sở Mông: "Còn cô, chuyện của chúng tôi có liên quan gì đến cô không? Ở đây đến lượt cô nói chuyện à?"
Sở Mông khóc nói: "Tôi chỉ là..."
"Câm miệng." Viên Ninh không sợ đám người Triệu Mộng Kỳ cảm thấy tính tình cô thay đổi, dù sao gặp phải những chuyện như vậy thì có sự thay đổi cũng là bình thường: "Chẳng lẽ so với cô chúng tôi không hiểu rõ tính tình của Trần Ni bằng."
Hai từ "chúng tôi", trực tiếp kéo Triệu Mộng Kỳ và những người khác hướng về phía mình: "Cô làm thế nào để vào được nhóm nhạc nữ này, cô đừng nghĩ rằng không ai biết cả?"
Triệu Mộng Kỳ dựa theo lời của Viên Ninh nhớ lại: "Lúc ấy là Trần Ni đề nghị để cô ấy thay thế vị trí của cô."
Chu San San và Tống Tình hiện tại không muốn đối mặt với những chuyện xấu hổ, vì vậy họ muốn tìm chỗ để trút giận, và những lời của Viên Ninh như cho bọn họ cơ hội.
Viên Ninh lạnh lùng nói: "Chúng tôi ai cũng chịu thiệt, chỉ có cô được lợi, tôi nhớ rõ, trong tất cả thực tập sinh, cô không phải là đẹp nhất, dáng người cũng không phải tốt nhất, ca hát nhảy múa cũng chỉ bình thường, kỹ thuật diễn xuất càng không thể nào, tôi biết có người còn có tư chất tốt hơn cô. Lúc trước để vào được nhóm nhạc nữ, bất kể là Chu San San hay Tống Tình, họ đều là những người xuất sắc nhất nên mới được chọn, còn cô thì sao?
Đây là sự thật, công ty rất coi trọng nhóm nhạc nữ nên đương nhiên họ đều chọn những người đứng đầu, mặc dù Chu San San và Tống Tình không giỏi bằng Viên Ninh, nhưng họ vẫn hơn nhiều người khác.
Viên Ninh cười lạnh: "Cô nói với tôi cô vô tội? Không lẽ là công ty quyết định sao? Cô coi người ta là đồ ngốc hay sao? Dù sao tôi và mấy người không còn quan hệ gì nữa, mấy người ở nhóm nhạc nữ phát triển như thế nào cũng sẽ không còn quan hệ gì với tôi nữa. Cô không cần phải làm cho mấy người Triệu Mộng Kỳ càng thêm ghét tôi, sau này chúng ta đi hai con đường khác nhau, xét về lợi ích sẽ không có xung đột. Cô nếu đã giẫm lên tôi như vậy rồi, cũng đừng giả vờ làm bạn với tôi nữa, điều đó thật kinh tởm!"
Triệu Mộng Kỳ không quá ngu ngốc, nghĩ về những gì đã xảy ra sau khi cô ấy (SM) vào, xác thực là Viên Ninh muốn phớt lờ bọn họ, Sở Mông một hai phải đi lên nói chuyện.
Viên Ninh hừ một tiếng: "Hơn nữa chúng tôi như thế nào đều là chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến cô? Cô tới đây làm gì? Tôi quen cô sao?"
Sở Mông tức giận đến phát điên, nhất là khi nhìn ánh mắt của đám người Triệu Mộng Kỳ, cô ta càng cảm thấy nghẹn không biết nên phản bác như thế nào. Quan trọng nhất là cô chỉ có quan hệ tốt với Triệu Mộng Kỳ, hơn nữa bây giờ có nói thế nào cũng vô ích.
Lúc này Amy mới lên tiếng: "Đứng cao như vậy làm gì? Xuống đi."
Khi Viên Ninh Amy, nước mắt liền rơi xuống: "Chị Amy."
Mỹ nhân rơi lệ quả thật làm người ta đau lòng, Amy vốn đau vì Viên Ninh, lúc này càng hận không thể ôm Viên Ninh vào lòng: "Không được khóc, bọn họ không biết quý trọng, em khóc làm gì?"
Viên Ninh mím chặt môi, cố nén nước mắt, sau đó xuống ghế sô pha ngồi cuộn tròn lại.
Amy nhìn Triệu Mộng Kỳ nói: "Tiểu thư Triệu, cô nên biết rằng tường lai Tiểu Viên nhà tôi muốn tiến vào ngành giải trí. Bởi vì không muốn cạnh tranh với cô, nên đã từ chối tôi tìm một số bài hát và vũ đạo biểu diễn."
Triệu Mộng Kỳ biết chuyện này, vì vậy Amy đã phải lấy rất nhiều tài nguyên của công ty để làm trao đổi, nhìn Tống Tình và Chu San San đang nhìn về phía mình, cuối cùng cô cũng gật đầu.
"Giống như cô ấy từ bỏ nơi mà cô ấy quen thuộc để đến một nơi xa lạ." Đương nhiên, Amy sẽ không nói đến những thứ như kỹ năng diễn xuất của Viên Ninh vào lúc này, cô không chọc tức những người này: "Cho nên chắc chắn sẽ không xung đột tài nguyên với cô."
Điểu này đương nhiên là không thể, ví dụ như là chương trình quảng cáo, mấy người bọn họ chắc chắn sẽ tranh nhau. Chỉ là mấy người Triệu Mộng Kỳ lại chưa từng nghĩ tới điều này.
Amy nhìn Sở Mông: "Vậy tại sao cô vẫn còn thù địch với Viên Ninh chúng tôi làm gì? Hơn nữa Sở Mông, cô vẫn còn trẻ, nhưng dã tâm thì lại rất lớn, cô còn không hài lòng khi tham gia vào nhóm nhạc nữ và dựa vào Trần Ni sao? Sao cứ phải gây chia rẽ mối quan hệ của mọi người vậy? Cô Triệu thử suy nghĩ đi, nếu vừa rồi cô tức giận và bỏ đi, hoặc nếu Viên Ninh tức giận không muốn hợp tác với mọi người thì sao? Cuối cùng thì ai là người bị hại? Trong nhóm nhạc nữ chỉ có duy nhất cô ấy (SM) là người sạch sẽ và vô tội. Đến khi mọi người ra mắt, ai là người được lợi nhất?
Viên Ninh rất muốn vỗ tay cho Amy, còn muốn gửi Sở Mộng một câu, cô có biết cái gọi là múa rìu qua mắt thợ không? Cô ta là một chuyên gia trong việc như làm trà xanh.
Khi Tiểu Trương nhìn thấy thái độ của Viên Ninh như vậy, cô ấy không cảm thấy có gì sai, sự thật về video là gì trong lòng bọn họ đều biết rõ, nếu Viên Ninh chào đón mọi người bằng một nụ cười thì mọi người mới cảm thấy kì lạ.
Không riêng gì Viên Ninh, sắc mặt Triệu Mộng Kỳ cũng không tốt, mà Chu San San cùng Tống Thanh cũng có chút xấu hổ và ghen tị, dù sao mấy người các cô tuổi cũng chưa đủ lớn, da mặt cũng chưa đủ dày, trong lòng hận không thể không bao giờ gặp lại Viên Ninh nữa, làm chuyện tồi tệ với Viên Ninh lại là một chuyện khác.
Tiểu Trương rót nước vào ly dùng một lần cho Triệu Mộng Kỳ và những người khác, nói: "Mọi người ngồi xuống và ăn một ít trái cây đi."
Ngồi trên sô pha, Triệu Mộng Kỳ lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho người bạn thân nhất của cô ta để phàn nàn rằng Viên Ninh đang giả tạo và ghê tởm.
Chu San San và Tống Tình chọn những chiếc ghế xa hơn một chút để ngồi xuống, họ cũng lấy điện thoại di động ra, nhưng lại có chút lơ đãng, trong lòng họ cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Sở Mông ngồi bên cạnh Viên Ninh, ỷ vào việc người khác không thể biết nội tình, cô chủ động chào hỏi với Viên Ninh: "Tôi có thể gọi cô là Ninh Ninh được không?"
Ngón tay đang bấm bàn phím của Viên Ninh dừng lại, nhìn Sở Mông, thật ra cô đã cảm giác được Sở Mông thỉnh thoảng lén nhìn mình, nhưng cô chỉ giả vờ coi như không thấy: "Chúng ta không nên quá thân."
Kết bạn với nữ chính? Quên đi, theo như cô thấy trong cốt truyện, những người bạn là nữ xung quanh nữ chính đều không có kết cục tốt đẹp.
Sở Mông chớp mắt và cười nói: "Tôi đã muốn làm quen với cô từ lâu nhưng chưa có cơ hội."
Viên Ninh thay đổi tư thế, hiển nhiên là bộ dáng từ chối giao tiếp.
Triệu Mộng Kỳ cười lạnh một tiếng: "Sở Mông, cô không biết xấu hổ sao?"
Sở Mông nhìn Triệu Mộng Kỳ, như cái gì cũng không biết: "Không sao cả, tôi biết chỉ là tâm tình của Viên Ninh không tốt, chỉ cần mọi người giải quyết hiểu lầm, hơn nữa chúng ta cùng một công ty, về sau cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, quan hệ quá cứng ngắc cũng không tốt."
Triệu Mộng Kỳ không thèm nói nhiều.
Sở Mông đến gần Viên Ninh và thì thầm: "Tôi biết cô đang cảm thấy không thoải mái, nhóm trưởng cũng thật sự không hiểu rõ. Hai người trước kia ở chung với nhau lâu như vậy, vẫn là cùng một ký túc xá, tình bạn như thế này thật sự đáng trân trọng".
Viên Ninh nhướng mày nhìn Sở Mông, nói thẳng: "Cô nghe nói bắt chó đi cày (*) bao giờ chưa?"
(*) Bắt chó đi cày: Hình như câu hoàn chỉnh theo tiếng việt là " Trâu không có, bắt chó đi cày" tương ứng "Vô ngưu cẩu đà lê" trong tiếng hán. Mọi người có thể lên mạng tìm hiểu thêm
Biểu cảm của Sở Mông cứng lại.
Viên Ninh nhìn thẳng vào Sở Mông, họ vốn không thể hòa hợp với nhau được, ngay từ đầu đã phải chịu số phận đã định. Nếu không tiếp xúc với nhau, Viên Ninh sẽ không tìm nữ chính Sở Mông làm phiền, nhưng chính Sở Mông tự mình tiếp cận, nên cô cũng sẽ cho cô ta sắc mặt tốt: "Hay ý của cô là cô sống ở ven biển? (*)"
(*) Câu này hơi quen:)), ở đây ý là biển rộng, mà nhà ở gần biển nên hay lo chuyện bao động, để ý chuyện của người khác.
Sở Mông có chút tủi thân, lập tức nói: "Tôi biết cô trong lòng không dễ chịu."
"Vậy thì xin cô hãy tránh xa một chút." Viên Ninh lạnh lùng nhìn Sở Mông: "Không chỉ bây giờ mà về sau, tốt nhất chúng ta không nên uống nước giếng, mỗi người chúng ta đều bình yên."
Sắc mặt Sở Mông càng trở nên khó coi, cô sau khi trọng sinh chưa từng gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, Viên Ninh lại quá trầm mặc, sau khi trọng sinh hai người lại không có quan hệ gì với nhau, không biết tính tình thế nào lại như thế này: " Tôi nghĩ cô đã thay đổi rất nhiều."
Viên Ninh trực tiếp đổi tư thế, quay lưng về phía Sở Mông.
Sở Mông tự nhủ: "Tôi biết, cô cho rằng tôi đã cướp vị trí của cô, nhưng đây đều là quyết định của công ty, tôi... Tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, tôi rất muốn làm bạn với cô, cô ưu tú như vậy, cho dù giáo viện dạy cái gì cô đều là người học nhanh nhất, lúc trước giáo viên có nói, cô nhất định sẽ nổi tiếng."
Triệu Mộng Kỳ nghe thấy điều này rất không hài lòng, cô ta thậm chí còn ghen tị hơn. Nhìn gương mặt vô cảm của Viên Ninh nhưng vẫn rất xinh đẹp, cô ta đứng dậy chỉ vào Viên Ninh và nói một cách giận dữ: "Viên Ninh, cô ngông cuồn cái gì chứ? Nếu không phải là Amy, cô cho rằng bản thân vẫn còn cơ hội để đứng ở đây sao?"
Vừa lúc Amy mở cửa đi ra, nhìn Triệu Mộng Kỳ có chút không hài lòng.
Viên Ninh nhảy dựng lên đứng trên ghế sô pha, so với Triệu Mộng Kỳ càng khí thế hơn, từ trên cao nhìn xuống Triệu Mộng Kỳ: "Trong đầu của cô toàn là nước sao? Tôi nói câu nào sao? Từ đầu đến cuối đều do người này ép tôi nói chuyện, cô chỉ vào tôi nói cái gì? Tôi đã nói rằng tôi là người giỏi nhất? Hay tôi đã nói rằng chỉ có tôi mới có thể nổi tiếng?"
Triệu Mộng Kỳ ngẩn người nhìn Viên Ninh một lúc.
Sau một phen vừa rồi, Viên Ninh bày ra bộ dáng không muốn nói chuyện cùng ai, không có ý mặc kệ Triệu Mộng Kỳ mà quat: "Cô dùng não suy nghĩ đi, chuyện này từ đầu đến cuối chúng ta đều là người bị hại. Cô bị bỏ thuốc, lại trải qua nhiều chuyện tồi tệ như vậy, tôi không muốn mọi người biết, tôi... Mặc dù tôi rất hận cô vì muốn để cho tôi chịu tội thay, nhưng cô cũng là nạn nhân, và cô cũng không muốn như vậy. Tuy rằng tôi vẫn sẽ không tha thứ cho cô, nhưng tôi cũng không muốn nhắc tới chuyện này nữa."
Bị bỏ thuốc?
Triệu Mộng Kỳ đột nhiên nhớ đến đoạn ghi âm của Viên Ninh và Trần Ni.
"Mấy người đã đăng bài lên Weibo, tôi sẽ không tha thứ cho mấy người." Viên Ninh dường như không biết được nội tình, cô nhìn Triệu Mộng Kỳ, Chu San San và Tống Thanh: "Chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, vậy mà mấy người lại đối xử với tôi như vậy, lúc ấy tôi còn bị ép phải nhảy lầu!"
Chu San San và Tống Tình tránh tầm mắt của Viên Ninh.
Viên Ninh cắn răng, đỏ mắt nhìn mọi người: "Triệu Mộng Kỳ, mấy người cảm thấy vì sao tôi lại đồng ý cho mấy người đến nhà của tôi, đồng ý cùng mấy ngươi diễn kịch?"
Triệu Mộng Kỳ muốn nói rằng đó là do gia đình cô ta cung cấp tài nguyên, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Viên Ninh, cô ta không thể nói điều đó.
Viên Ninh sắc mặt lạnh lùng, mang theo vẻ mặt cố chấp: "Bởi vì tôi đã từng sống như ở trong địa ngục, bởi vì... chúng ta từng là đồng đội, bởi vì tôi nhớ rõ lúc đó tôi đau bụng, Chu San San mang nước ấm cho tôi, còn có Tống Thanh rất sốt ruột đi mua thuốc đai bụng cho tôi, mặc dù đầu óc của cô không tốt, mua nhầm thuốc cũng khóc rống lên."
Đây là chuyện khi bọn họ mới đến Vĩnh Gia Entertainment mà thôi, lúc đó bọn họ cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Viên Ninh nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Tôi nhớ rõ nhóm trưởng dẫn chúng ta đến nhà hàng ăn tối, mua trà sữa và bánh kem cho chúng ta, bốn người chúng ta cùng nhau luyện tập vũ đạo đến nửa đêm, nằm trên mặt đất mệt mỏi không nhúc nhích được, thảo luận chuyện phát hành đĩa nhạc rồi tổ chức một buổi hòa nhạc toàn cầu, thảo luận nếu nổi tiếng thì làm thế nào để trở nên nổi bật."
Triệu Mộng Kỳ thực sự cảm thấy không thể nhìn thẳng vào mắt Viên Ninh.
Viên Ninh lạnh lùng nói: "Tôi đều nhớ rất rõ! Chính là mấy người đều quên hết, mấy người mới là người có lỗi với tôi!"
Tống Tình chuyện trước đây và khóc.
Chu San San trong lòng tràn đầy áy náy, Viên Ninh chỉ nói rằng họ đã giúp cô ấy, nhưng thật ra Viên Ninh đối xử với bọn họ còn tốt hơn. Mấy người bọn họ không học được vũ đạo, Viên Ninh dạy từng động tác, hát không đúng giai điệu, cũng là Viên Ninh dạy từng chữ một.
Viên Ninh cố gắng không khóc: "Tôi nhớ rõ, vì vậy tôi đã đồng ý chuyện này nên kết thúc với Trần Ni, đồng ý với lời đề nghị từ quản lý của mọi người cùng tạo ra mối quan hệ tốt, để cho mọi người có thể debut tốt đẹp nhất và hoàn toàn thoát khỏi những tin đồn vớ vẩn."
Bởi vì đứng trên cao, Viên Ninh có thể thấy rõ vẻ mặt của ba người Triệu Mộng Kỳ, nhìn qua đều có chút áy náy, nhưng không biết cảm giác áy náy này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng cũng chỉ do những chuyện xảy ra trên mạng với những lời cô đang nói bây giờ.
Viên Ninh có vẻ áy náy: "Tôi đã chịu quá nhiều tổn thương nên tôi không muốn tổn thương người khác, sau này chúng ta gặp lại cứ coi như là người xa lạ."
Tống Thanh khóc nói: "Tiểu Viên, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Viên Ninh không nhìn bọn họ nữa, mà nhìn chằm chằm vào Sở Mông, lúc trước Sở Mộng có thể nhanh chóng nổi tiếng cũng là vì cô ta lừa Triệu Mộng Kỳ và chiếm không ít tài nguyên của cô ấy. Viên Ninh muốn cắt đứt luôn con đường này của Sở Mông: "Còn cô, chuyện của chúng tôi có liên quan gì đến cô không? Ở đây đến lượt cô nói chuyện à?"
Sở Mông khóc nói: "Tôi chỉ là..."
"Câm miệng." Viên Ninh không sợ đám người Triệu Mộng Kỳ cảm thấy tính tình cô thay đổi, dù sao gặp phải những chuyện như vậy thì có sự thay đổi cũng là bình thường: "Chẳng lẽ so với cô chúng tôi không hiểu rõ tính tình của Trần Ni bằng."
Hai từ "chúng tôi", trực tiếp kéo Triệu Mộng Kỳ và những người khác hướng về phía mình: "Cô làm thế nào để vào được nhóm nhạc nữ này, cô đừng nghĩ rằng không ai biết cả?"
Triệu Mộng Kỳ dựa theo lời của Viên Ninh nhớ lại: "Lúc ấy là Trần Ni đề nghị để cô ấy thay thế vị trí của cô."
Chu San San và Tống Tình hiện tại không muốn đối mặt với những chuyện xấu hổ, vì vậy họ muốn tìm chỗ để trút giận, và những lời của Viên Ninh như cho bọn họ cơ hội.
Viên Ninh lạnh lùng nói: "Chúng tôi ai cũng chịu thiệt, chỉ có cô được lợi, tôi nhớ rõ, trong tất cả thực tập sinh, cô không phải là đẹp nhất, dáng người cũng không phải tốt nhất, ca hát nhảy múa cũng chỉ bình thường, kỹ thuật diễn xuất càng không thể nào, tôi biết có người còn có tư chất tốt hơn cô. Lúc trước để vào được nhóm nhạc nữ, bất kể là Chu San San hay Tống Tình, họ đều là những người xuất sắc nhất nên mới được chọn, còn cô thì sao?
Đây là sự thật, công ty rất coi trọng nhóm nhạc nữ nên đương nhiên họ đều chọn những người đứng đầu, mặc dù Chu San San và Tống Tình không giỏi bằng Viên Ninh, nhưng họ vẫn hơn nhiều người khác.
Viên Ninh cười lạnh: "Cô nói với tôi cô vô tội? Không lẽ là công ty quyết định sao? Cô coi người ta là đồ ngốc hay sao? Dù sao tôi và mấy người không còn quan hệ gì nữa, mấy người ở nhóm nhạc nữ phát triển như thế nào cũng sẽ không còn quan hệ gì với tôi nữa. Cô không cần phải làm cho mấy người Triệu Mộng Kỳ càng thêm ghét tôi, sau này chúng ta đi hai con đường khác nhau, xét về lợi ích sẽ không có xung đột. Cô nếu đã giẫm lên tôi như vậy rồi, cũng đừng giả vờ làm bạn với tôi nữa, điều đó thật kinh tởm!"
Triệu Mộng Kỳ không quá ngu ngốc, nghĩ về những gì đã xảy ra sau khi cô ấy (SM) vào, xác thực là Viên Ninh muốn phớt lờ bọn họ, Sở Mông một hai phải đi lên nói chuyện.
Viên Ninh hừ một tiếng: "Hơn nữa chúng tôi như thế nào đều là chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến cô? Cô tới đây làm gì? Tôi quen cô sao?"
Sở Mông tức giận đến phát điên, nhất là khi nhìn ánh mắt của đám người Triệu Mộng Kỳ, cô ta càng cảm thấy nghẹn không biết nên phản bác như thế nào. Quan trọng nhất là cô chỉ có quan hệ tốt với Triệu Mộng Kỳ, hơn nữa bây giờ có nói thế nào cũng vô ích.
Lúc này Amy mới lên tiếng: "Đứng cao như vậy làm gì? Xuống đi."
Khi Viên Ninh Amy, nước mắt liền rơi xuống: "Chị Amy."
Mỹ nhân rơi lệ quả thật làm người ta đau lòng, Amy vốn đau vì Viên Ninh, lúc này càng hận không thể ôm Viên Ninh vào lòng: "Không được khóc, bọn họ không biết quý trọng, em khóc làm gì?"
Viên Ninh mím chặt môi, cố nén nước mắt, sau đó xuống ghế sô pha ngồi cuộn tròn lại.
Amy nhìn Triệu Mộng Kỳ nói: "Tiểu thư Triệu, cô nên biết rằng tường lai Tiểu Viên nhà tôi muốn tiến vào ngành giải trí. Bởi vì không muốn cạnh tranh với cô, nên đã từ chối tôi tìm một số bài hát và vũ đạo biểu diễn."
Triệu Mộng Kỳ biết chuyện này, vì vậy Amy đã phải lấy rất nhiều tài nguyên của công ty để làm trao đổi, nhìn Tống Tình và Chu San San đang nhìn về phía mình, cuối cùng cô cũng gật đầu.
"Giống như cô ấy từ bỏ nơi mà cô ấy quen thuộc để đến một nơi xa lạ." Đương nhiên, Amy sẽ không nói đến những thứ như kỹ năng diễn xuất của Viên Ninh vào lúc này, cô không chọc tức những người này: "Cho nên chắc chắn sẽ không xung đột tài nguyên với cô."
Điểu này đương nhiên là không thể, ví dụ như là chương trình quảng cáo, mấy người bọn họ chắc chắn sẽ tranh nhau. Chỉ là mấy người Triệu Mộng Kỳ lại chưa từng nghĩ tới điều này.
Amy nhìn Sở Mông: "Vậy tại sao cô vẫn còn thù địch với Viên Ninh chúng tôi làm gì? Hơn nữa Sở Mông, cô vẫn còn trẻ, nhưng dã tâm thì lại rất lớn, cô còn không hài lòng khi tham gia vào nhóm nhạc nữ và dựa vào Trần Ni sao? Sao cứ phải gây chia rẽ mối quan hệ của mọi người vậy? Cô Triệu thử suy nghĩ đi, nếu vừa rồi cô tức giận và bỏ đi, hoặc nếu Viên Ninh tức giận không muốn hợp tác với mọi người thì sao? Cuối cùng thì ai là người bị hại? Trong nhóm nhạc nữ chỉ có duy nhất cô ấy (SM) là người sạch sẽ và vô tội. Đến khi mọi người ra mắt, ai là người được lợi nhất?
Viên Ninh rất muốn vỗ tay cho Amy, còn muốn gửi Sở Mộng một câu, cô có biết cái gọi là múa rìu qua mắt thợ không? Cô ta là một chuyên gia trong việc như làm trà xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.