Chương 9
Yên Ba Giang Nam
14/06/2023
Trở lại khách sạn, Viên Ninh không thèm giữ hình tượng gì mà nằm liệt
trên sô pha. Cầm điện thoại tìm kiếm video của một nhóm nhạc nữ nổi
tiếng đang nhảy, càng xem cô càng tuyệt vọng. Cô loạng choạng không cầm
chắc điện thoại trên tay làm nó rơi vào mặt cô, khiến cho Viên Ninh đỏ
cả mặt.
Viên Ninh che mũi lại nức nở hai tiếng rồi ngồi dậy: "Cũng may cái mũi này không phải mũi giả, nếu không chị Amy lại phải tốn tiền đi liên hệ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ."
Hít một hơi thật sâu, Viên Ninh để điện thoại sang một bên. Mở máy tính lên tìm vài video nhảy, sau đó chọn một bài cô cảm thấy đơn giản nhất xem thêm vài lần, sau khi học xong mới đặt máy tính lên trên thảm khách sạn.
Cơ thể này rất linh hoạt do nhiều năm luyện tập vũ đạo, nhưng Viên Ninh phát hiện ra rằng trong nhiều trường hợp, nền tản tốt thì vẫn chưa đủ.
Hơn nữa khiêu vũ hoàn toàn cần có thiên phú, giống như thân thể có thể theo kịp não mà không cần xác định tình huống là gì. Đôi khi động tác rõ ràng là chính xác, nhưng bởi vì ý thức không theo kịp, làm được một nửa thì động tác liền cứng đờ. Khác hẳn với diễn xuất, tâm lý của cô khi nhảy càng thêm lúng túng và khó xử.
Mặc dù đã phát hiện được vấn đề nhưng không thể giải quyết trong thời gian ngắn.
Viên Ninh ngồi khoanh chân trên thảm, ngơ ngác nhìn cô gái vừa hát vừa nhảy trên máy tính, hung hăng xoa xoa mặt. Cô quyết định sẽ không nhảy trước mặt mọi người cho đến khi luyện tập xong, nếu không cô sẽ không có cơ hội để giải thích.
Hít sâu một hơi, Viên Ninh mở chức năng ghi âm ở điện thoại, hát một đoạn cappella (*): "Từ ngàn dặm đường xa tít ở trong khu rừng vốn thành bình/ Sẽ thấy có những cư dân màu xanh....."(**)
(*) Cappella: hay chay không cần nhạc đệm
(**)Làng Xì Trum Ost
Viên Ninh hát vui vẻ bao nhiêu, khi nghe lại thì cô tuyệt vọng bấy nhiêu, cô chỉ nghe vài câu liền không chịu nổi, nhanh chóng xóa đi dấu vết.
Trước đây Viên Ninh cũng có mấy người bạn là ca sĩ, những người bạn này thời niên thiếu không biết gì cũng rủ Viên Ninh đi KTV cùng nhau hát. Khi nghe Viên Ninh cất tiếng hát, sau đó thì họ không tìm lại được giai điệu gốc của bài đó. Từ đó về sau, không ai dám đưa Viên Ninh đến KTV để chơi.
Đối với bất kỳ chương trình ca hát nào, những người này thà mời những nghệ sĩ mà họ không quen biết tham gia còn hơn là mời Viên Ninh để cọ nhiệt.
Viên Ninh nằm trên thảm, nhìn trần khách sạn. Ngay giờ phút này, cô ngay cả sức lực để khóc cũng không có.
Cô còn không có cảm hứng và thời gian cho việc viết lời và sáng tác nhạc, thì làm sao có thể hát và nhảy?
Khi điện thoại reo, Viên Ninh lê cơ thể nặng nề của mình lên hai bước, cầm điện thoại lên và trả lời: "Hello chị Amy."
Amy bên kia đang vội, còn có người báo công việc: "Đã tìm được căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách. Chị đã nhờ Tiểu Trương dọn đồ cho em, lát nữa cô ấy sẽ liên lạc với em, có gì cần thanh toán thì trực tiếp nói với cô ấy. Không cần gì thì đừng quay lại nữa, đêm nay ở trong khách sạn nhớ chú ý an toàn, khóa cửa cẩn thận và không mở cửa nếu em nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, rõ chưa?"
Mặc dù chính Amy là người tìm khách sạn cho Viên Ninh, nhưng Viên Ninh là một cô gái rất xinh đẹp nên cô vẫn có chút lo lắng.
Viên Ninh cảm thấy tuy cùng một người nhưng có số phận khác nhau, thời điểm khi mới ra mắt, cô sống ở trong tầng hầm, không có điều kiện tốt như bây giờ: "Em biết rồi, chị Amy cứ yên tâm."
Amy dặn dò thêm vài câu rồi tắt điện thoại.
Viên Ninh vùng vẫy mấy cái mới đứng dậy chuẩn bị giấy bút. Trước tiên cô tìm các bài kiểm tra toán năm lớp 10 của mình trên bản điện tử.
"Đã biết..."
Mỗi chữ riêng thì Viên Ninh đều hiểu, nhưng ghép lại thì... Thật sự không thể hiểu những câu hỏi đang nói về cái gì.
Viên Ninh yên lặng đóng trang web lại, cô cảm thấy làm người không nên đánh giá bản thân quá cao, vẫn là nên xem bài kiểm tra năm lớp 9 trước đã.
Cho đến khi điện thoại lại vang lên, Viên Ninh yên lặng nhìn bài kiểm tra lớp 8 trên máy tính, đưa tay đóng máy tính lại, quyết định không để ý tới nữa: "Chị Amy sao vậy?"
Amy nói: "Đạo diễn Chung yêu cầu em tới thử vai lại vào ngày mai."
"Vội vậy sao?" Viên Ninh lấy lại tinh thần, cảm giác người vừa rồi với cô giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy: "Có chuyện gì sao?"
Giọng của Amy có chút khàn khàn: "Không, là Trần Văn Văn yêu cầu."
Viên Ninh xoay xoay bút trong tay: "Em thì không thành vấn đề, vậy mấy giờ thử vai vậy ạ?"
Amy nói thời gian: "Chị cảm thấy không đúng, Trần Văn Văn quá nóng nảy."
Viên Ninh lại mở máy tính, nhanh chóng tắt bài kiểm tra, sau đó lên mạng tìm kiếm Trần Văn Văn: "Có thể có cơ hội cạnh tranh công bằng là được rồi chị."
Amy mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không hiểu là kì lạ chỗ nào, nghe vậy cô nói: "Nghe nói đạo diễn Chung đã mời tác giả của bộ truyện 《 Tiên giai 》 đến, sau khi thử vai sẽ trực tiếp quyết định ai sẽ nhận vai Thánh Nữ."
Viên Ninh đã hiểu rõ: "Cái này tương đương với năm phiếu, sẽ không có phiếu hòa."
"Đúng vậy." Amy thở dài: "Nó còn làm rõ thêm một việc nữa."
Viên Ninh tìm những tác phẩm của Trần Văn Văn được đánh giá cao, tắt âm thanh và click vào để đọc: "Đạo diễn là nghiêng về Trần Văn Văn hơn."
Amy ậm ừ, hôm buổi thử vai Cố Phi Ngang và biên kịch thích Viên Ninh hơn, trong khi nhà sản xuất thích Trần Văn Văn hơn. Lúc đó đạo diễn không có nói gì, bây giờ có vẻ như đạo diễn Chung nghiêng về Trần Văn Văn hơn, vì vậy đạo diễn Chung mới do dự. Hiện tại mời tác giả nguyên tác đến: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vân Cảnh chính là người quan trọng nhất."
Vân Cảnh là bút danh của tác giả《 Tiên giai 》, hiện giờ anh ấy chính là người quyết định chủ chốt.
Viên Ninh an ủi: "Thật ra cứ cố gắng là được rồi, tuy rằng vai Thánh Nữ này xuất sắc, nhưng cũng không cần thiết lắm. Chị Amy không cảm thất nhân vật tiểu sư muội so với cái gọi là đệ nhất mỹ nữ không phải cũng rất thú vị sao? "
Amy buồn cười, cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn không ít: "Chậc chậc, đúng là thú vị thật, nhưng chị đối với em rất tin tưởng."
Viên Ninh ậm ừ hai tiếng: "Thật trùng hợp, em cũng vậy."
Amy dặn dò nói: "Ngày mai 7h30 chị tới đón em, vì phải thử quần áo nên em phải đi sớm một chút".
Viên Ninh bảo đảm: "Chị Amy yên tâm, em sẽ đi ngủ sớm."
"Đã mười giờ rồi" Amy thúc giục: "Được rồi, mau đi ngủ đi, sáng mai chị mang bữa sáng tới cho em."
Viên Ninh rất nhanh đồng ý, nói thêm vài câu liền tắt điện thoại, duỗi eo, yên lặng dọn dẹp đống công thức lộn xộn và mấy cuốn vở phương pháp tính toán, sau đó thì đi tắm.
Sáng hôm sau, Viên Ninh bị một cơn ác mộng đánh thức, cô mơ thấy sách giáo khoa từ trên trời rơi xuống, chạy đến đâu sách rơi đến đó, cho đến khi cô bỏ cuộc vùng vẫy nằm xuống để những cuốn sách chôn vùi mình thì mới dừng.
Amy đến lúc 7 giờ 15 phút, cô cầm thẻ phòng trực tiếp đi vào, ai ngờ vừa vào cửa đã thấy Viên Ninh hai tay cầm ly uống nước, nhìn thấy cô liền cong cong mắt nở nụ cười, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa chiếu vào, lúc đó cô chợt hiểu ra Chu U Vương.
Sau khi Viên Ninh chào hỏi xong, rồi ngửa đầu uống mấy ngụm nước: "Chị Amy, bây giờ đi sao?"
Amy đi tới nhéo nhẹ tay Viên Ninh: "Em cười như vậy là muốn giết cái mạng già này của chị à."
Viên Ninh vô tội nhìn Amy. Vì dậy sớm và không có việc gì để làm nên cô cố tình luyện tập trước gương rất lâu, cảm thấy nhìn bản than chỗ nào cũng xinh đẹp, sức hút không có chỗ chê, cô đúng là tiểu yêu tinh...
Amy bị chọc cười, vỗ vỗ đầu Viên Ninh: "Nếu thu xếp xong rồi thì chúng ta xuất phát, lên xe rồi ăn sáng."
Viên Ninh ngoan ngoãn gật đầu, uống hết ngụm nước còn lại trong ly, sau đó đeo túi đi theo Amy, hỏi: "Chị Amy ăn sáng chưa?"
Amy nói: "Ăn đi."
Viên Ninh không hỏi nữa.
Hôm nay Amy đổi xe khác, sau khi lên xe liền ném một chiếc bánh sandwich cho Viên Ninh: "Thử vai xong, chị sẽ mời đạo diễn Chung đi ăn tối, em đi cùng chị."
Viên Ninh cười nói: "Chị Amy sợ em ở trường quay bị bắt nạt, sao chị không tìm cho em một chỗ dựa?"
Amy lại đưa cho Viên Ninh một cái bình giữ nhiệt: "Sữa đậu nành không đường, ăn xong thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."
Viên Ninh không làm loạn nữa, cô đã nhìn ra Amy mặc dù mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng: "Được."
Sữa đậu nành và sandwich chắc là Amy tự làm, ăn xong trong lòng cảm thấy ấm áp, Viên Ninh vừa định nói thêm vài câu ngọt ngào với Amy thì lại nghe thấy Amy hỏi: "Bài tập hè của em đã làm xong chưa?"
Vẻ mặt của Viên Ninh dại ra.
Amy không nhìn đến, dặn dò: "Cho dù có gia nhập đoàn phim, cũng không thể trì hoãn việc học tập, biết không?"
Vì vậy, cô vẫn còn có bài tập hè sao?
Viên Ninh nuốt nước bọt, ôm ngực: "Chị Amy, chị có nghe thấy gì không?"
Amy có chút khó hiểu: "Cái gì?"
"Tiếng tim em vỡ nát." Viên Ninh dựa đầu vào cửa sổ xe: "Âm thanh tim vỡ thành từng mảnh."
Amy cười nói: "Điểm số của em vẫn luôn tốt, cứ tiếp tục phát huy, chị sẽ tìm cho em một trợ lý giỏi nấu nướng với thành tình tốt, để đảm bảo dinh dưỡng và bài tập cho em."
Viên Ninh cảm thấy Amy chính là do kẻ địch phái tới, chính là muốn quấy rầy cô chú tâm thử vai: "Em đã biết."
Amy cố ý trêu chọc Viên Ninh: "Nếu có cơ hội, chị sẽ xem màn trình diễn của em.
Viên Ninh mấp máy môi, yếu ớt nói: "Chờ em sau khi thi đại học đi."
"Đừng lo lắng." Amy không muốn suy nghĩ nhiều: "Khi giải quyết xong ba việc này, em sẽ không nhận thêm một công việc dài hạn nào cho đến khi kết thúc kỳ thi đại học của mình nữa đâu."
Viên Ninh cảm thấy điều đó thực sự quá khó khăn với mình, cô ít nhất phải bắt đầu học lại từ trung học cơ sở, và cô còn phải canh chừng chị Amy để không bị phát hiện.
Amy lại chọc Viên Ninh: "Em định thi đại học khoa nghệ thuật hay đại học cao đẳng. Điểm của lớp nghệ thuật thấp hơn. Em không cần lãng phí quá nhiều thời gian cho bài thi nghệ thuật, em cũng có thể học lớp diễn xuất. Tốt hơn hết là xuất thân từ một lớp chính quy, tất nhiên các trường cao đẳng và đại học bình thường cũng tốt, hãy chọn chuyên ngành em thích."
Thi nghệ thuật?
Viên Ninh cảm thấy ngột ngạt khi nghĩ đến ca hát và nhảy múa: "Em muốn thi vào một trường đại học bình thường."
Amy không có phản đối: "Cũng tốt, thi ở thành phố này thì càng tốt."
Khóe miệng Viên Ninh giật giật, trường đại học ở thành phố B? Liệu có hiểu lầm gì về cô không: "Em cũng đã nghĩ đến việc nên thi đại học ở thành phố B hay Q".
Amy kinh ngạc liếc mắt nhìn Viên Ninh một cái, nhất thời không biết là nói đùa hay là thật: "Còn có thời gian một năm, nếu như chúng ta nỗ lực phấn đấu, biết đâu còn có cơ hội?"
"Nói thật..." Viên Ninh nghiêm túc nói: "Em cảm thấy mộng tượng với hiện thực vẫn còn cách nhau một khoảng, xin lỗi em không nên khoác lác."
Amy không tức giận: "Em có chắc là sẽ thi một trường đại học bình thường không?"
Viên Ninh "vâng" một tiếng.
Vừa hay đã tới địa điểm thử vai, Amy cũng không hề nói chuyện này nữa mà dặn dò: "Trần Văn Văn và quản lý của cô ấy không phải người tốt, em cứ đi theo chị, ai kêu em cũng đừng đi theo."
Viên Ninh đáp ứng rồi đi theo Amy.
Khi Amy và Viên Ninh đến, đạo diễn Chung và biên kịch đã ở đó.
Đạo diễn Chung đang thảo luận với biên kịch, nhìn một lượt rồi nói: "Đi trang điểm trước đi."
Chuyên viên trang điểm hôm nay cũng đến, Amy không làm phiền đạo diễn Chung mà đi theo Viên Ninh trang điểm.
Chuyên viên trang điểm rõ ràng là biết Amy và nói: "Em dân theo người mới?"
Trợ lý trang điểm đưa Viên Ninh đi thay quần áo.
Amy tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống: "Đúng vậy, không phải là non quá sao?"
Chuyên gia trang điểm mỉm cười, nhìn kỹ các đường nét trên khuôn mặt của Viên Ninh rồi khen ngợi: "Gương mặt của em ấy rất thích hợp để chụp ảnh."
Amy thúc giục: "Vậy thì chị nên trang điểm cho em ấy thật đẹp nhé, tân binh chúng tôi tranh vai diễn cũng không dễ đâu."
Chuyên viên trang điểm cũng biết Viên Ninh và Trần Văn Văn đang tranh vai, vì vậy cô ấy chần chừ thấp giọng nhắc nhở: "Cô ấy rất thân với nhà sản xuất."
Amy gật đầu.
Chuyên viên trang điểm cũng không nói về chuyện này mà đổi sang chủ đề khác.
Thay quần áo xong, Viên Ninh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, bởi vì còn chưa trang điểm mắt nên nên cô nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại nội dung về Thánh Nữ trong kịch bản.
Chuyên viên trang điểm đang vẽ lông mày cho Viên Ninh thì thấy Trần Văn Văn cùng trợ lý vào.
Trần Văn Văn liếc nhìn, và đi theo trợ lý trang điểm để thay trang phục cổ trang, trợ lý của cô ấy đi tới và nói: "Chị Phùng, chị Văn Văn tí nữa sẽ có một chương trình để ghi hình, chị có thể trang điểm cho chị ấy trước được không? Nếu không phải đạo diễn Chung cứ liên lạc với chị Văn Văn, chị ấy không cần phải vội vàng như vậy."
Chuyên viên trang điểm có chút khó xử, nhìn Amy nói: "Tôi để trợ lý trang điểm cho Văn Văn trước, bên này sẽ chuẩn bị nhanh thôi."
Sau khi Trần Văn Văn thay quần áo xong, cô ấy tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhướng mày nhìn: "Chị Phùng đang bận thì chúng em sẽ chờ. Đi nói với đạo diễn Chung một tiếng, chị phải quay chương trình khác nữa chậm nhất là mười giờ, chị sẽ không thể thử vai nếu trang điểm chưa xong, cũng không thể làm gì được ".
Trợ lý của Trần Văn Văn nói: "Được, vậy em sẽ nói chuyện với đạo diễn Chung."
Đây là đang uy hiếp.
Sắc mặt của Amy rất khó coi, nếu thực sự làm ầm ĩ chuyện này trước mặt đạo diễn Chung, e rằng sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của đạo diễn Chung đối với Viên Ninh, dù sao thì Viên Ninh cũng là người mới, còn Trần Văn Văn là tiền bối: "Chị Phùng làm cho em ấy trước đi, Viên Ninh của chúng tôi đợi một chút cũng không sao."
Trần Văn Văn cười và nhìn Viên Ninh với ánh mắt đắc ý: "Vậy thì cảm ơn chị Amy đã thông cảm."
Amy ngoài mặt nở nụ cười: "Không có gì."
Chị Phùng thấp giọng nói: "Chị sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể."
Amy ậm ừ, nhưng cô cũng không có ý giận chó đánh mèo.
Chị Phùng đi trang điểm cho Trần Văn Văn, Amy ngồi cạnh Viên Ninh. Cô phải nhanh chóng tìm cho Viên Ninh một đội ekip, trợ lý, thợ trang điểm không thể thiếu được.
Trợ lý của đạo diễn Chung gõ cửa: "Giám đốc Chung nói rằng buổi thử vai sẽ bắt đầu đúng 9 giờ 30, còn một giờ nữa vì vậy mọi người hãy nhanh lên."
Amy khẽ nhíu mày.
Chị Phung đáp lại và tăng tốc, lúc 9 giờ thì Trần Văn Văn đã Trang điểm xong: "Văn Văn em cần thay đổi cái gì nữa không?"
Trần Văn Văn soi gương: "Em thấy màu son này không hợp lắm."
Kiểu trang điểm này đã được quyết định từ trước, nhưng sau khi Trần Văn Văn nói ra, chị Phùng cũng không có gì nhiều để nói, vì vậy cô ấy hỏi: "Vậy em nghĩ màu gì hợp?"
Trần Văn Văn chọn một thỏi son: "Cái này."
Chị Phùng nhíu mày: "Màu này chói mắt quá, không thích hợp."
Trần Văn Văn nói thẳng: "Nếu không hợp thì đổi màu khác, nếu nó trông đẹp hơn thì sao?"
Chị Phùng đã nhận ra mục đích của Trần Văn Văn, đây là đang kéo dài thời gian để không cho cô trang điểm cho Viên Ninh.
Amy sắc mặt trầm xuống, vừa định lên nói, Viên Ninh lại nhẹ nhàng kéo cô: "Không bằng ta nhờ trợ lý của chị Phùng giúp đi."
Chị Phùng sau khi nghe những lời đó cũng nói: "Cô ấy vẫn luôn đi theo chị nên sẽ làm được thôi."
Amy vẫn còn tức giận và cảm thấy rằng nghệ sĩ của mình quá dễ bắt nạt.
Trợ lý cũng có chút khẩn trương: "Em, em sẽ cố gắng."
Viên Ninh cười cười nói: "Không sao, dù sao em thấy bản thân trông cũng đẹp, không cần phải cầu kì như vậy đâu."
Amy liếc nhìn sắc mặt khó coi của Trần Văn Văn: "Đúng vậy, chỉ có những người không giỏi bằng người khác mới thích dùng một số thủ đoạn mờ ám. Đừng có căng thẳng, dù sao thì Viên Ninh của tôi cũng có thể thử vai mà không cần trang điểm."
Viên Ninh thấp giọng nói: "Chúng ta vẫn nên nghiêm túc một chút, không nên nói chuyện tùy tiện."
Bị chọc cười nên trợ lý cũng không căng thẳng nữa: "Được, em sẽ nghiêm túc xử lý."
Viên Ninh che mũi lại nức nở hai tiếng rồi ngồi dậy: "Cũng may cái mũi này không phải mũi giả, nếu không chị Amy lại phải tốn tiền đi liên hệ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ."
Hít một hơi thật sâu, Viên Ninh để điện thoại sang một bên. Mở máy tính lên tìm vài video nhảy, sau đó chọn một bài cô cảm thấy đơn giản nhất xem thêm vài lần, sau khi học xong mới đặt máy tính lên trên thảm khách sạn.
Cơ thể này rất linh hoạt do nhiều năm luyện tập vũ đạo, nhưng Viên Ninh phát hiện ra rằng trong nhiều trường hợp, nền tản tốt thì vẫn chưa đủ.
Hơn nữa khiêu vũ hoàn toàn cần có thiên phú, giống như thân thể có thể theo kịp não mà không cần xác định tình huống là gì. Đôi khi động tác rõ ràng là chính xác, nhưng bởi vì ý thức không theo kịp, làm được một nửa thì động tác liền cứng đờ. Khác hẳn với diễn xuất, tâm lý của cô khi nhảy càng thêm lúng túng và khó xử.
Mặc dù đã phát hiện được vấn đề nhưng không thể giải quyết trong thời gian ngắn.
Viên Ninh ngồi khoanh chân trên thảm, ngơ ngác nhìn cô gái vừa hát vừa nhảy trên máy tính, hung hăng xoa xoa mặt. Cô quyết định sẽ không nhảy trước mặt mọi người cho đến khi luyện tập xong, nếu không cô sẽ không có cơ hội để giải thích.
Hít sâu một hơi, Viên Ninh mở chức năng ghi âm ở điện thoại, hát một đoạn cappella (*): "Từ ngàn dặm đường xa tít ở trong khu rừng vốn thành bình/ Sẽ thấy có những cư dân màu xanh....."(**)
(*) Cappella: hay chay không cần nhạc đệm
(**)Làng Xì Trum Ost
Viên Ninh hát vui vẻ bao nhiêu, khi nghe lại thì cô tuyệt vọng bấy nhiêu, cô chỉ nghe vài câu liền không chịu nổi, nhanh chóng xóa đi dấu vết.
Trước đây Viên Ninh cũng có mấy người bạn là ca sĩ, những người bạn này thời niên thiếu không biết gì cũng rủ Viên Ninh đi KTV cùng nhau hát. Khi nghe Viên Ninh cất tiếng hát, sau đó thì họ không tìm lại được giai điệu gốc của bài đó. Từ đó về sau, không ai dám đưa Viên Ninh đến KTV để chơi.
Đối với bất kỳ chương trình ca hát nào, những người này thà mời những nghệ sĩ mà họ không quen biết tham gia còn hơn là mời Viên Ninh để cọ nhiệt.
Viên Ninh nằm trên thảm, nhìn trần khách sạn. Ngay giờ phút này, cô ngay cả sức lực để khóc cũng không có.
Cô còn không có cảm hứng và thời gian cho việc viết lời và sáng tác nhạc, thì làm sao có thể hát và nhảy?
Khi điện thoại reo, Viên Ninh lê cơ thể nặng nề của mình lên hai bước, cầm điện thoại lên và trả lời: "Hello chị Amy."
Amy bên kia đang vội, còn có người báo công việc: "Đã tìm được căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách. Chị đã nhờ Tiểu Trương dọn đồ cho em, lát nữa cô ấy sẽ liên lạc với em, có gì cần thanh toán thì trực tiếp nói với cô ấy. Không cần gì thì đừng quay lại nữa, đêm nay ở trong khách sạn nhớ chú ý an toàn, khóa cửa cẩn thận và không mở cửa nếu em nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, rõ chưa?"
Mặc dù chính Amy là người tìm khách sạn cho Viên Ninh, nhưng Viên Ninh là một cô gái rất xinh đẹp nên cô vẫn có chút lo lắng.
Viên Ninh cảm thấy tuy cùng một người nhưng có số phận khác nhau, thời điểm khi mới ra mắt, cô sống ở trong tầng hầm, không có điều kiện tốt như bây giờ: "Em biết rồi, chị Amy cứ yên tâm."
Amy dặn dò thêm vài câu rồi tắt điện thoại.
Viên Ninh vùng vẫy mấy cái mới đứng dậy chuẩn bị giấy bút. Trước tiên cô tìm các bài kiểm tra toán năm lớp 10 của mình trên bản điện tử.
"Đã biết..."
Mỗi chữ riêng thì Viên Ninh đều hiểu, nhưng ghép lại thì... Thật sự không thể hiểu những câu hỏi đang nói về cái gì.
Viên Ninh yên lặng đóng trang web lại, cô cảm thấy làm người không nên đánh giá bản thân quá cao, vẫn là nên xem bài kiểm tra năm lớp 9 trước đã.
Cho đến khi điện thoại lại vang lên, Viên Ninh yên lặng nhìn bài kiểm tra lớp 8 trên máy tính, đưa tay đóng máy tính lại, quyết định không để ý tới nữa: "Chị Amy sao vậy?"
Amy nói: "Đạo diễn Chung yêu cầu em tới thử vai lại vào ngày mai."
"Vội vậy sao?" Viên Ninh lấy lại tinh thần, cảm giác người vừa rồi với cô giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy: "Có chuyện gì sao?"
Giọng của Amy có chút khàn khàn: "Không, là Trần Văn Văn yêu cầu."
Viên Ninh xoay xoay bút trong tay: "Em thì không thành vấn đề, vậy mấy giờ thử vai vậy ạ?"
Amy nói thời gian: "Chị cảm thấy không đúng, Trần Văn Văn quá nóng nảy."
Viên Ninh lại mở máy tính, nhanh chóng tắt bài kiểm tra, sau đó lên mạng tìm kiếm Trần Văn Văn: "Có thể có cơ hội cạnh tranh công bằng là được rồi chị."
Amy mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không hiểu là kì lạ chỗ nào, nghe vậy cô nói: "Nghe nói đạo diễn Chung đã mời tác giả của bộ truyện 《 Tiên giai 》 đến, sau khi thử vai sẽ trực tiếp quyết định ai sẽ nhận vai Thánh Nữ."
Viên Ninh đã hiểu rõ: "Cái này tương đương với năm phiếu, sẽ không có phiếu hòa."
"Đúng vậy." Amy thở dài: "Nó còn làm rõ thêm một việc nữa."
Viên Ninh tìm những tác phẩm của Trần Văn Văn được đánh giá cao, tắt âm thanh và click vào để đọc: "Đạo diễn là nghiêng về Trần Văn Văn hơn."
Amy ậm ừ, hôm buổi thử vai Cố Phi Ngang và biên kịch thích Viên Ninh hơn, trong khi nhà sản xuất thích Trần Văn Văn hơn. Lúc đó đạo diễn không có nói gì, bây giờ có vẻ như đạo diễn Chung nghiêng về Trần Văn Văn hơn, vì vậy đạo diễn Chung mới do dự. Hiện tại mời tác giả nguyên tác đến: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vân Cảnh chính là người quan trọng nhất."
Vân Cảnh là bút danh của tác giả《 Tiên giai 》, hiện giờ anh ấy chính là người quyết định chủ chốt.
Viên Ninh an ủi: "Thật ra cứ cố gắng là được rồi, tuy rằng vai Thánh Nữ này xuất sắc, nhưng cũng không cần thiết lắm. Chị Amy không cảm thất nhân vật tiểu sư muội so với cái gọi là đệ nhất mỹ nữ không phải cũng rất thú vị sao? "
Amy buồn cười, cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn không ít: "Chậc chậc, đúng là thú vị thật, nhưng chị đối với em rất tin tưởng."
Viên Ninh ậm ừ hai tiếng: "Thật trùng hợp, em cũng vậy."
Amy dặn dò nói: "Ngày mai 7h30 chị tới đón em, vì phải thử quần áo nên em phải đi sớm một chút".
Viên Ninh bảo đảm: "Chị Amy yên tâm, em sẽ đi ngủ sớm."
"Đã mười giờ rồi" Amy thúc giục: "Được rồi, mau đi ngủ đi, sáng mai chị mang bữa sáng tới cho em."
Viên Ninh rất nhanh đồng ý, nói thêm vài câu liền tắt điện thoại, duỗi eo, yên lặng dọn dẹp đống công thức lộn xộn và mấy cuốn vở phương pháp tính toán, sau đó thì đi tắm.
Sáng hôm sau, Viên Ninh bị một cơn ác mộng đánh thức, cô mơ thấy sách giáo khoa từ trên trời rơi xuống, chạy đến đâu sách rơi đến đó, cho đến khi cô bỏ cuộc vùng vẫy nằm xuống để những cuốn sách chôn vùi mình thì mới dừng.
Amy đến lúc 7 giờ 15 phút, cô cầm thẻ phòng trực tiếp đi vào, ai ngờ vừa vào cửa đã thấy Viên Ninh hai tay cầm ly uống nước, nhìn thấy cô liền cong cong mắt nở nụ cười, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa chiếu vào, lúc đó cô chợt hiểu ra Chu U Vương.
Sau khi Viên Ninh chào hỏi xong, rồi ngửa đầu uống mấy ngụm nước: "Chị Amy, bây giờ đi sao?"
Amy đi tới nhéo nhẹ tay Viên Ninh: "Em cười như vậy là muốn giết cái mạng già này của chị à."
Viên Ninh vô tội nhìn Amy. Vì dậy sớm và không có việc gì để làm nên cô cố tình luyện tập trước gương rất lâu, cảm thấy nhìn bản than chỗ nào cũng xinh đẹp, sức hút không có chỗ chê, cô đúng là tiểu yêu tinh...
Amy bị chọc cười, vỗ vỗ đầu Viên Ninh: "Nếu thu xếp xong rồi thì chúng ta xuất phát, lên xe rồi ăn sáng."
Viên Ninh ngoan ngoãn gật đầu, uống hết ngụm nước còn lại trong ly, sau đó đeo túi đi theo Amy, hỏi: "Chị Amy ăn sáng chưa?"
Amy nói: "Ăn đi."
Viên Ninh không hỏi nữa.
Hôm nay Amy đổi xe khác, sau khi lên xe liền ném một chiếc bánh sandwich cho Viên Ninh: "Thử vai xong, chị sẽ mời đạo diễn Chung đi ăn tối, em đi cùng chị."
Viên Ninh cười nói: "Chị Amy sợ em ở trường quay bị bắt nạt, sao chị không tìm cho em một chỗ dựa?"
Amy lại đưa cho Viên Ninh một cái bình giữ nhiệt: "Sữa đậu nành không đường, ăn xong thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."
Viên Ninh không làm loạn nữa, cô đã nhìn ra Amy mặc dù mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng: "Được."
Sữa đậu nành và sandwich chắc là Amy tự làm, ăn xong trong lòng cảm thấy ấm áp, Viên Ninh vừa định nói thêm vài câu ngọt ngào với Amy thì lại nghe thấy Amy hỏi: "Bài tập hè của em đã làm xong chưa?"
Vẻ mặt của Viên Ninh dại ra.
Amy không nhìn đến, dặn dò: "Cho dù có gia nhập đoàn phim, cũng không thể trì hoãn việc học tập, biết không?"
Vì vậy, cô vẫn còn có bài tập hè sao?
Viên Ninh nuốt nước bọt, ôm ngực: "Chị Amy, chị có nghe thấy gì không?"
Amy có chút khó hiểu: "Cái gì?"
"Tiếng tim em vỡ nát." Viên Ninh dựa đầu vào cửa sổ xe: "Âm thanh tim vỡ thành từng mảnh."
Amy cười nói: "Điểm số của em vẫn luôn tốt, cứ tiếp tục phát huy, chị sẽ tìm cho em một trợ lý giỏi nấu nướng với thành tình tốt, để đảm bảo dinh dưỡng và bài tập cho em."
Viên Ninh cảm thấy Amy chính là do kẻ địch phái tới, chính là muốn quấy rầy cô chú tâm thử vai: "Em đã biết."
Amy cố ý trêu chọc Viên Ninh: "Nếu có cơ hội, chị sẽ xem màn trình diễn của em.
Viên Ninh mấp máy môi, yếu ớt nói: "Chờ em sau khi thi đại học đi."
"Đừng lo lắng." Amy không muốn suy nghĩ nhiều: "Khi giải quyết xong ba việc này, em sẽ không nhận thêm một công việc dài hạn nào cho đến khi kết thúc kỳ thi đại học của mình nữa đâu."
Viên Ninh cảm thấy điều đó thực sự quá khó khăn với mình, cô ít nhất phải bắt đầu học lại từ trung học cơ sở, và cô còn phải canh chừng chị Amy để không bị phát hiện.
Amy lại chọc Viên Ninh: "Em định thi đại học khoa nghệ thuật hay đại học cao đẳng. Điểm của lớp nghệ thuật thấp hơn. Em không cần lãng phí quá nhiều thời gian cho bài thi nghệ thuật, em cũng có thể học lớp diễn xuất. Tốt hơn hết là xuất thân từ một lớp chính quy, tất nhiên các trường cao đẳng và đại học bình thường cũng tốt, hãy chọn chuyên ngành em thích."
Thi nghệ thuật?
Viên Ninh cảm thấy ngột ngạt khi nghĩ đến ca hát và nhảy múa: "Em muốn thi vào một trường đại học bình thường."
Amy không có phản đối: "Cũng tốt, thi ở thành phố này thì càng tốt."
Khóe miệng Viên Ninh giật giật, trường đại học ở thành phố B? Liệu có hiểu lầm gì về cô không: "Em cũng đã nghĩ đến việc nên thi đại học ở thành phố B hay Q".
Amy kinh ngạc liếc mắt nhìn Viên Ninh một cái, nhất thời không biết là nói đùa hay là thật: "Còn có thời gian một năm, nếu như chúng ta nỗ lực phấn đấu, biết đâu còn có cơ hội?"
"Nói thật..." Viên Ninh nghiêm túc nói: "Em cảm thấy mộng tượng với hiện thực vẫn còn cách nhau một khoảng, xin lỗi em không nên khoác lác."
Amy không tức giận: "Em có chắc là sẽ thi một trường đại học bình thường không?"
Viên Ninh "vâng" một tiếng.
Vừa hay đã tới địa điểm thử vai, Amy cũng không hề nói chuyện này nữa mà dặn dò: "Trần Văn Văn và quản lý của cô ấy không phải người tốt, em cứ đi theo chị, ai kêu em cũng đừng đi theo."
Viên Ninh đáp ứng rồi đi theo Amy.
Khi Amy và Viên Ninh đến, đạo diễn Chung và biên kịch đã ở đó.
Đạo diễn Chung đang thảo luận với biên kịch, nhìn một lượt rồi nói: "Đi trang điểm trước đi."
Chuyên viên trang điểm hôm nay cũng đến, Amy không làm phiền đạo diễn Chung mà đi theo Viên Ninh trang điểm.
Chuyên viên trang điểm rõ ràng là biết Amy và nói: "Em dân theo người mới?"
Trợ lý trang điểm đưa Viên Ninh đi thay quần áo.
Amy tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống: "Đúng vậy, không phải là non quá sao?"
Chuyên gia trang điểm mỉm cười, nhìn kỹ các đường nét trên khuôn mặt của Viên Ninh rồi khen ngợi: "Gương mặt của em ấy rất thích hợp để chụp ảnh."
Amy thúc giục: "Vậy thì chị nên trang điểm cho em ấy thật đẹp nhé, tân binh chúng tôi tranh vai diễn cũng không dễ đâu."
Chuyên viên trang điểm cũng biết Viên Ninh và Trần Văn Văn đang tranh vai, vì vậy cô ấy chần chừ thấp giọng nhắc nhở: "Cô ấy rất thân với nhà sản xuất."
Amy gật đầu.
Chuyên viên trang điểm cũng không nói về chuyện này mà đổi sang chủ đề khác.
Thay quần áo xong, Viên Ninh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, bởi vì còn chưa trang điểm mắt nên nên cô nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại nội dung về Thánh Nữ trong kịch bản.
Chuyên viên trang điểm đang vẽ lông mày cho Viên Ninh thì thấy Trần Văn Văn cùng trợ lý vào.
Trần Văn Văn liếc nhìn, và đi theo trợ lý trang điểm để thay trang phục cổ trang, trợ lý của cô ấy đi tới và nói: "Chị Phùng, chị Văn Văn tí nữa sẽ có một chương trình để ghi hình, chị có thể trang điểm cho chị ấy trước được không? Nếu không phải đạo diễn Chung cứ liên lạc với chị Văn Văn, chị ấy không cần phải vội vàng như vậy."
Chuyên viên trang điểm có chút khó xử, nhìn Amy nói: "Tôi để trợ lý trang điểm cho Văn Văn trước, bên này sẽ chuẩn bị nhanh thôi."
Sau khi Trần Văn Văn thay quần áo xong, cô ấy tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhướng mày nhìn: "Chị Phùng đang bận thì chúng em sẽ chờ. Đi nói với đạo diễn Chung một tiếng, chị phải quay chương trình khác nữa chậm nhất là mười giờ, chị sẽ không thể thử vai nếu trang điểm chưa xong, cũng không thể làm gì được ".
Trợ lý của Trần Văn Văn nói: "Được, vậy em sẽ nói chuyện với đạo diễn Chung."
Đây là đang uy hiếp.
Sắc mặt của Amy rất khó coi, nếu thực sự làm ầm ĩ chuyện này trước mặt đạo diễn Chung, e rằng sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của đạo diễn Chung đối với Viên Ninh, dù sao thì Viên Ninh cũng là người mới, còn Trần Văn Văn là tiền bối: "Chị Phùng làm cho em ấy trước đi, Viên Ninh của chúng tôi đợi một chút cũng không sao."
Trần Văn Văn cười và nhìn Viên Ninh với ánh mắt đắc ý: "Vậy thì cảm ơn chị Amy đã thông cảm."
Amy ngoài mặt nở nụ cười: "Không có gì."
Chị Phùng thấp giọng nói: "Chị sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể."
Amy ậm ừ, nhưng cô cũng không có ý giận chó đánh mèo.
Chị Phùng đi trang điểm cho Trần Văn Văn, Amy ngồi cạnh Viên Ninh. Cô phải nhanh chóng tìm cho Viên Ninh một đội ekip, trợ lý, thợ trang điểm không thể thiếu được.
Trợ lý của đạo diễn Chung gõ cửa: "Giám đốc Chung nói rằng buổi thử vai sẽ bắt đầu đúng 9 giờ 30, còn một giờ nữa vì vậy mọi người hãy nhanh lên."
Amy khẽ nhíu mày.
Chị Phung đáp lại và tăng tốc, lúc 9 giờ thì Trần Văn Văn đã Trang điểm xong: "Văn Văn em cần thay đổi cái gì nữa không?"
Trần Văn Văn soi gương: "Em thấy màu son này không hợp lắm."
Kiểu trang điểm này đã được quyết định từ trước, nhưng sau khi Trần Văn Văn nói ra, chị Phùng cũng không có gì nhiều để nói, vì vậy cô ấy hỏi: "Vậy em nghĩ màu gì hợp?"
Trần Văn Văn chọn một thỏi son: "Cái này."
Chị Phùng nhíu mày: "Màu này chói mắt quá, không thích hợp."
Trần Văn Văn nói thẳng: "Nếu không hợp thì đổi màu khác, nếu nó trông đẹp hơn thì sao?"
Chị Phùng đã nhận ra mục đích của Trần Văn Văn, đây là đang kéo dài thời gian để không cho cô trang điểm cho Viên Ninh.
Amy sắc mặt trầm xuống, vừa định lên nói, Viên Ninh lại nhẹ nhàng kéo cô: "Không bằng ta nhờ trợ lý của chị Phùng giúp đi."
Chị Phùng sau khi nghe những lời đó cũng nói: "Cô ấy vẫn luôn đi theo chị nên sẽ làm được thôi."
Amy vẫn còn tức giận và cảm thấy rằng nghệ sĩ của mình quá dễ bắt nạt.
Trợ lý cũng có chút khẩn trương: "Em, em sẽ cố gắng."
Viên Ninh cười cười nói: "Không sao, dù sao em thấy bản thân trông cũng đẹp, không cần phải cầu kì như vậy đâu."
Amy liếc nhìn sắc mặt khó coi của Trần Văn Văn: "Đúng vậy, chỉ có những người không giỏi bằng người khác mới thích dùng một số thủ đoạn mờ ám. Đừng có căng thẳng, dù sao thì Viên Ninh của tôi cũng có thể thử vai mà không cần trang điểm."
Viên Ninh thấp giọng nói: "Chúng ta vẫn nên nghiêm túc một chút, không nên nói chuyện tùy tiện."
Bị chọc cười nên trợ lý cũng không căng thẳng nữa: "Được, em sẽ nghiêm túc xử lý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.