Tôi Thật Sự Rất Giàu

Chương 25

Thanh Ngõa

26/11/2022

Thời Duyệt thật sự rất thích nơi gọi là "nhà tù" nhưng thật ra lại là phòng tạm giam thiên đường này. Đủ loại đồ ăn thức uống, đủ các loại hạt, cần gì có nấy. Ngay cả chiếc giường bằng rơm rạ cũng thoải mái hơn giường trong kí túc xá nữa.

Cậu bỗng cảm thấy, có khi không phải là đạo diễn đang nhằm vào cậu hay muốn bắt nạt cậu. Người ta là yêu cậu, muốn chiều cậu, vừa phát lương lại vừa muốn cho cậu vào đây nghỉ ngơi xả láng thì có! Thời Duyệt cắn một quả hạnh nhân vừa thơm lại vừa giòn, đôi mắt đào hoa khẽ híp lại, mấy ngày như thế này thì chỉ có hai chữ thôi —— quá đã!

Vậy nên, khi anh nhân viên chạy tới nói cho cậu biết chìa khóa được giấu ở chỗ nào thì đã bị Thời Duyệt từ chối một cách vô tình, ở chỗ này sướng muốn chết, ai rảnh mà đi!

Căn cứ vào nguyên tắc lấy của nhà người ta chia cho người khác thì sẽ không thấy tiếc, Thời Duyệt vẫy vẫy tay với Từ Họa: "Lại đây, nếm thử cái này này, khá là ngon đấy."

Cũng không biết có phải là Từ Họa đã bị kích thích bởi đống lý luận ảo ma của Thời Duyệt hay không, cậu ta cứ như thể đang nhìn thấy một thế giới mới, mất cả nửa ngày cũng chưa hoàn hồn. Lúc này, khi nghe được giọng nói của người kia, cậu ta mới "Ah" một tiếng rồi đi đến bên cạnh Thời Duyệt.

"Đưa tay đây." Thời Duyệt kêu.

Từ Họa cứ như AI, vừa nghe khẩu lệnh là lập tức vươn tay ra. Một giây sau, lòng bàn tay cậu ta bỗng có thêm một hạt hạnh nhân đã được bóc vỏ.

Bỏ hạt vào trong miệng, đúng là thơm thật.

Từ Họa cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Thời Duyệt, cậu ta cười ngại ngùng: "Ngon thật đấy."

"Thấy chưa, tớ nói ngon là ngon mà." Vừa nói, Thời Duyệt lại nhét thêm hạt vào tay Từ Họa, vô cùng hớn hở mà nói: "Đừng khách sáo nha, dù sao cũng không phải tốn tiền túi, không ăn thì phí."

Giờ đây Từ Họa đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, cậu ta nhìn đống hạt trong tay mình, rồi lại nhìn Thời Duyệt đang hăng hái bóc vỏ một bịch quả hạt khác, trong lòng lẫn lộn ngổn ngang.

Có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên mà Thời Duyệt biết đến cậu ta, nhưng Từ Họa đã biết người kia từ khi cậu mới vào ngành rồi. Lúc đó, người đại diện của cậu ta đã chạy đến nói rằng, cái vai Thái tử mà cậu ta chần chừ do dự mãi không dám nhận nay đã để lọt vào tay một đứa nhóc tới từ nơi rừng rú. Người đại diện kia còn nói thêm, đứa nhỏ này diễn khá tốt, rất hợp với tác phẩm gốc.

Ngay lúc đó, sau những cảm xúc khó tin ban đầu, Từ Họa bỗng nảy sinh chút chua xót xen lẫn hâm mộ, thêm vào đó là sự đố kỵ.

Hâm mộ sự dũng cảm của người này, đố kỵ vì kỹ thuật diễn của người nọ nhận được sự khen ngợi.

Không giống như cậu ta, dù rằng ngay cả fan và người qua đường cũng cảm thấy Từ Họa có ngoại hình hợp với vai diễn Thái Tử, nhưng có một điều là, cậu ta không giỏi diễn xuất, đã thế lại còn nhát gan sợ bị ném đá, vậy nên Từ Họa cũng không dám sắp xếp nổi cả một buổi thử vai để đi gặp đạo diễn Trình.

Mấy ngày trước khi 《 Mộ Ca Truyện 》 được lên sóng, cậu ta cũng đã xem thử. Sau khi xem xong, Từ Họa chỉ cảm thấy, dù cậu ta có dám lấy hết can đảm để đi diễn, cũng sẽ không tài nào diễn được như Thời Duyệt. Mười người đã từng đọc tác phẩm gốc thì chắc chắn sẽ có tám người cho rằng Thời Duyệt chính là Thái Tử sống lại từ những trang giấy, nếu đổi lại là cậu ta diễn thì chắc chỉ có fan mới nịnh bợ được thôi.

Cũng chính là từ khi đó mà những cảm xúc mà Từ Họa dành cho Thời Duyệt, ngoại trừ những loại hâm mộ cùng đố kỵ, lại còn có thêm một loại cảm giác khác —— kính nể.

Giờ thì được tiếp xúc với người ta rồi, thấy người nọ khá tốt, còn ăn luôn của người ta mấy quả hạnh nhân thế là bỗng thấy thân thiết gần gũi hơn được một chút.

Khi cả hai đang chia sẻ đồ ăn cho nhau thì anh nhân viên lại đi tới nữa. Lần này, y không tới để chỉ điểm cho Thời Duyệt biết chìa khóa ở đâu, mà là mở toang cửa phòng tạm giam ra rồi nói luôn: "Đi nào, ra ngoài thôi. Đạo diễn nói nếu cậu mà không chịu ra nữa thì ông ấy sẽ trừ lương."

Trừ tiền lương? Thời Duyệt nhíu mày: "Không thể thế được!"



Vừa nói, cậu vừa miễn cưỡng bước xuống giường, tay trái túm lấy hai bịch hạt, tay phải túm lấy tay Từ Họa, kéo lấy tay người ta rời khỏi phòng tạm giam một cách nghênh ngang.

Từ Họa: "???"

Anh nhân viên: "!!!" Lập tức liên hệ đạo diễn: "Đạo diễn đạo diễn, không hay rồi, Thời Duyệt kéo Từ Họa đi luôn rồi!"

Đạo diễn Lý nhìn chằm chằm máy theo dõi, tức đến mức nghiến răng: "Tôi biết......"

"Thế có phải đi bắt Từ Họa về không ạ?"

"Bắt cái đầu cậu!" Đạo diễn Lý hận đến mức xoay vòng, "Lỡ như thằng quỷ kia đi theo nó về thì phải làm sao! Nói cho nhóm người áo đen biết, thấy Thời Duyệt thì phải đi vòng, không được bắt nó!"

Anh nhân viên: "............" Nhìn thấy dáng vẻ không cam lòng đang đi xa dần của Thời Duyệt, y bỗng cảm thấy đạo diễn đúng là biết nhìn xa trông rộng.

Thời Duyệt kéo Từ Họa xuống dưới lầu một rồi mới buông tay người ta ra, hỏi: "Cậu đi bên nào?"

Lòng bàn tay vẫn còn sót lại một chút hơi ấm, Từ Họa lặng lẽ cuộn bàn tay đó lại, biểu cảm có chút ngốc nghếch: "Chúng ta cứ như thế mà được ra rồi hả?"

Thời Duyệt gật đầu: "Đúng vậy."

Từ Họa: "Vậy thì...... tổ sản xuất bắt chúng ta làm gì?" Bắt cho đã rồi thả, trông đâu giống quy tắc của bọn họ cho lắm đâu?

Thời Duyệt bị hỏi mà nghẹn họng, đúng vậy, thế thì bắt làm gì?

"Có thể là muốn cho bọn mình xem đồ của nhà tài trợ, để bọn mình PR cho bọn họ thôi." Thời Duyệt tự đưa ra một câu trả lời có vẻ hợp lý, đồng thời, cậu cũng tự phỉ nhổ hành vi ăn cháo đá bát của đạo diễn. Quảng cáo xong rồi là không cho chúng tôi ngồi chơi nữa, hứ!

Cậu lại nhìn về phía Từ Họa: "Những cái đó đều không quan trọng, cậu muốn đi bên nào?"

Từ Họa cười cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi có chút mệt mỏi, với lại cũng đang ăn kiêng nữa, bỏ một buổi trưa cũng không sao, không cần phải tìm chìa khóa. Vậy cho tôi đi theo cậu nhé?"

"Cũng đúng," Thời Duyệt thấy bình thường, "Tớ mới ăn nhiều hạt quá, vậy nên cũng không thấy đói, thế thì chúng ta cứ đi thôi, từ từ cũng được, tùy duyên vậy."

"Ừm!" Từ Họa nở một cười thật ngọt ngào, đi sát theo phía sau Thời Duyệt.

Vì thế, trong phòng giám sát của đạo diễn, đạo diễn Lý nhìn hai cụm khách mời với hai thái cực khác nhau hoàn toàn mà đau cả đầu.

Một bên, là Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh hoặc tung tăng nhảy nhót hoặc vận dụng trí óc và cả sức lực để tìm chìa khóa. Còn bên kia là Thời Duyệt và Từ Họa đi dạo trong khách sạn mà cứ như thế đi dạo công viên.



Hai người tản bộ nhàn nhã, thi thoảng còn dừng lại chỉ chỏ nhận xét đồ trang trí của khách sạn, vừa nói lại vừa cười, vui vẻ hết cỡ.

Người không biết còn tưởng đây là hai ông già đang đi dạo công viên!

Vừa ngay lúc đó, Phạm Tinh Dương bị bắt. Đạo diễn vừa thông báo tin vừa để ý phản ứng của Thời Duyệt. Y như rằng, lúc nghe được tin Phạm Tinh Dương bị tóm, Từ Họa thì bình thường, còn Thời Duyệt lại không giấu nổi vẻ hâm mộ cùng trông ngóng.

Đạo diễn Lý sắp bể phổi tới nơi rồi.

May mắn còn có Phạm Tinh Dương là niềm an ủi cho y, đạo diễn Lý nhìn màn hình, Phạm Tinh Dương đang bù lu bù loa mà đào giường để tìm chìa khóa, ừm, phải phản ứng như thế này mới đúng chứ.

Thời Duyệt và Từ Họa đi dạo rất lâu, dạo hết cả một cái khách sạn rồi mà vẫn không chạm mặt các anh lớn dù chỉ một lần. Anh lớn thì không, người áo đen thì lại càng không, điều này khiến Thời Duyệt rất bực, haiz, thật muốn bị nhốt lại quá đi, sáng nay dậy sớm, cậu hơi mệt, muốn ngủ một xíu.

Lúc đi dạo thì thời gian luôn trôi rất nhanh, trong lúc đi, Thời Duyệt bỗng tình cờ nhặt được một cái chìa khóa ở dưới cầu thang, thế là bỗng nên trở nên vui sướng không chịu nổi.

Từ Họa không hiểu được niềm vui đó: "Chỉ là nhặt được một cái chìa khóa thôi đấy? Sao cậu lại vui vẻ quá vậy? Dù có nhặt được thì cậu vẫn xếp hạng cuối mà."

"Không sao cả," Thời Duyệt xua xua tay, cười híp mắt: "Nếu tớ có thể nhặt được chìa khóa thì chứng tỏ là hôm khác tớ có thể nhặt được tiền!"

Từ Họa: "???" Thế nhặt được chìa khóa với nhặt được tiền có liên quan gì tới nhau hả?

Khi Thời Duyệt nhặt được chìa khóa, tiếng của tổ sản xuất cũng vang lên: "Chìa khóa đã được gom đủ, trò chơi đầu tiên đã kết thúc, mời tất cả các khách mời tập trung tại sảnh tiệc ở tầng hai."

"Chắc cái tớ nhặt được là cái cuối cùng." Thời Duyệt nhìn chiếc chìa khóa, vươn tay về phía Từ Họa: "Đi thôi, đến lầu hai ăn cơm nào."

Từ Họa có chút sửng sốt, ngay sau đó, cậu ta đưa tay ra nắm lấy tay Thời Duyệt, đi theo cậu lên lầu hai.

Tại lầu hai, ba người nhóm Ngô Nguyên Minh đã có mặt từ trước, thấy Thời Duyệt nắm tay Từ Họa bước vào, cả ba đều sững sờ. Sau đó, người nọ liếc người kia, ai cũng không dám tin, nhóc mít ướt Từ Họa thường không thích tiếp xúc cơ thể với người khác cơ mà? Sao lại để cho Thời Duyệt nắm tay, lại còn cười rất vui nữa?

Nhưng mà không thể không công nhận rằng hai đứa nhỏ tươi cười nắm tay nhau đi vào như thế thật sự là một hình ảnh đẹp.

Phạm Tinh Dương là người duy nhất không vui, cứ như một đứa trẻ phát hiện ra bạn của mình đã có một người bạn khác, hắn vội chạy tới kéo Thời Duyệt về phía mình. Sau khi tách hai người kia ra một cách khéo léo, hắn kéo bả vai Thời Duyệt, vô cùng làm ra vẻ mà gào lên: "Người anh em, sao cậu không để lại manh mối gì trong phòng tạm giam cho tớ vậy! Xém chút nữa là tớ không ra được rồi đó!"

Thời Duyệt vô cùng ghét bỏ mà kéo hắn khỏi người mình, thấy dáng vẻ thảm thương của bạn mình, quần áo nhăn nhúm, trên tóc vẫn còn dính sợi rơm, cậu cũng không nỡ nói rằng mình thật ra chưa bao giờ đi tìm chìa khóa nên làm gì có manh mối nào.

Sợ nói ra thì con trai lớn của mình sẽ phát rồ.

Hai người gặp nhau là lại loạn hết cả lên, cơ mà nói đúng hơn là Thời Duyệt bị Phạm Tinh Dương quậy phá.

Từ Họa đứng một bên nhìn thấy cảnh này, khỏi nói cũng biết trong mắt có bao nhiêu hâm mộ □□.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Sự Rất Giàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook