Chương 37:
Thanh Ngõa
07/09/2024
Nhìn Thời Tiểu Duyệt mặt buồn thiu đang gặm cà rốt, lúc này đạo diễn Lý đột nhiên có cảm giác như lấy lại được thể diện. Muốn cắt bỏ không phát sóng? Không có cửa!
Thời Tiểu Duyệt rất buồn, rõ ràng là vừa nãy Ngô Nguyên Minh còn khen giọng cậu trong trẻo nhưng vừa mở miệng hát xong thì mới phát hiện ra mọi người đã nhét tai lại. Cậu gặm hết củ cà rốt rồi trở về chỗ ngồi của mình, vẫn không cam lòng: "Có khó nghe đến thế không?"
Trần Thư Ngữ xoa bụng cười đau, cảm thán: "Bài hát này ấy mà, người khác hát là thì Tây du ký, còn em hát..."
"Thì là Tây du ký đòi mạng." Triệu Nhân tiếp lời liền mạch, cười đến nỗi mặt nhăn nhúm hết cả.
Tính sát thương không cao nhưng tính nhục mạ thì cực mạnh.
Thời Tiểu Duyệt rất không phục: "Theo lời mấy anh nói, Tôn Ngộ Không sắp nhảy ra từ trong tivi cho em một gậy rồi!"
"Em tưởng cậu là Bạch Cốt Tinh à!" Nói xong, Ngô Nguyên Minh lại cười thành một trận với mọi người.
...
Sau khi ăn xong, mọi người phân công nhau cùng dọn dẹp bát đũa, sau đó được hai người anh lớn dẫn đến dưới chòi lá trong sân pha trà, hóng gió đêm.
Buổi tối ở nông thôn ngoài tiếng chó sủa xa xa thỉnh thoảng truyền đến thì khá yên tĩnh. Gió đêm thổi qua mang theo hương trà cùng với tiếng đàn ghi ta đầy cảm xúc của Phạm Tinh Quang, thật thích thú.
Nhưng tiếng đàn ghi ta không kéo dài được bao lâu, Phạm Tinh Quang cuối cùng cũng buông cây đàn trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Thời Duyệt, đôi mắt sáng hơn cả những vì sao trên trời: "Thời Tiểu Duyệt, cậu nhìn tớ cả tối rồi, muốn làm gì?"
Thời Duyệt chớp đôi mắt đào hoa, vẫn không cam lòng, nói: "Tớ thấy tớ vẫn có thể cứu vãn được."
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng Phạm Tinh Quang lại hiểu ngay. Hắn thở dài: "Thích hát đến vậy sao?"
"Ừ!" Thời Duyệt gật đầu thật mạnh, rất thích! Tiếc là trời sinh cậu ra đã không phân biệt được âm nhạc, ba cậu nghe cậu hát còn đau đầu. Còn nói cậu ngàn vạn lần đừng mở miệng hát bên ngoài, sẽ dễ bị đánh.
"Hát khó nghe như vậy mà còn thích hát, cậu có biết cậu như thế này gọi là gì không?"
Thời Duyệt gật đầu: "Điếc không sợ súng." Giống như một số con nghiện game vậy.
"Có lòng tự trọng." Phạm Tinh Quang già dặn an ủi, xoa đầu cậu: "Nếu anh họ tôi chịu thì..."
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, sắc mặt hơi ảm đạm. Thời Duyệt nhạy bén nhận ra tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên trầm xuống, cậu lại quay đầu nhìn những người anh chị vốn đang cười tủm tỉm nhìn hai người họ nhưng lúc này sắc mặt đều hơi nghiêm lại, cậu có chút không hiểu nổi.
"Anh họ cậu sao vậy?" Cậu hỏi.
Phạm Tinh Quang cười khổ: "Anh ấy là một ca sĩ sáng tác rất giỏi, nếu anh ấy chịu dạy cậu, có lẽ cậu còn có thể cứu vãn được. Nhưng anh ấy... đã lâu không hát nữa rồi."
Là một nhạc sĩ, Ngô Nguyên Minh rõ ràng là biết anh họ của Phạm Tinh Quang, có chút quan tâm hỏi: "Anh ấy bây giờ thế nào rồi?"
"Không biết.", Phạm Tinh Quang buồn bã nói: "Lần trước em đến nhà anh ấy gặp một lần, vẫn không nói gì mấy. Còn lại thì có vẻ gầy đi một chút."
Những người khác nghe vậy đều im lặng, trên mặt Ngô Nguyên Minh và Triệu Nhân còn ẩn dấu có chút tiếc nuối.
Là một người mới không mấy quan tâm đến giới giải trí, Thời Duyệt không biết anh họ của Phạm Tinh Quang là ai, tất nhiên cũng không biết mọi người đang tiếc nuối điều gì. Cậu cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng nghĩ theo ý này thì anh họ của Phạm Tinh Quang không phải là bị bệnh rồi chứ...
Thời Tiểu Duyệt rất buồn, rõ ràng là vừa nãy Ngô Nguyên Minh còn khen giọng cậu trong trẻo nhưng vừa mở miệng hát xong thì mới phát hiện ra mọi người đã nhét tai lại. Cậu gặm hết củ cà rốt rồi trở về chỗ ngồi của mình, vẫn không cam lòng: "Có khó nghe đến thế không?"
Trần Thư Ngữ xoa bụng cười đau, cảm thán: "Bài hát này ấy mà, người khác hát là thì Tây du ký, còn em hát..."
"Thì là Tây du ký đòi mạng." Triệu Nhân tiếp lời liền mạch, cười đến nỗi mặt nhăn nhúm hết cả.
Tính sát thương không cao nhưng tính nhục mạ thì cực mạnh.
Thời Tiểu Duyệt rất không phục: "Theo lời mấy anh nói, Tôn Ngộ Không sắp nhảy ra từ trong tivi cho em một gậy rồi!"
"Em tưởng cậu là Bạch Cốt Tinh à!" Nói xong, Ngô Nguyên Minh lại cười thành một trận với mọi người.
...
Sau khi ăn xong, mọi người phân công nhau cùng dọn dẹp bát đũa, sau đó được hai người anh lớn dẫn đến dưới chòi lá trong sân pha trà, hóng gió đêm.
Buổi tối ở nông thôn ngoài tiếng chó sủa xa xa thỉnh thoảng truyền đến thì khá yên tĩnh. Gió đêm thổi qua mang theo hương trà cùng với tiếng đàn ghi ta đầy cảm xúc của Phạm Tinh Quang, thật thích thú.
Nhưng tiếng đàn ghi ta không kéo dài được bao lâu, Phạm Tinh Quang cuối cùng cũng buông cây đàn trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Thời Duyệt, đôi mắt sáng hơn cả những vì sao trên trời: "Thời Tiểu Duyệt, cậu nhìn tớ cả tối rồi, muốn làm gì?"
Thời Duyệt chớp đôi mắt đào hoa, vẫn không cam lòng, nói: "Tớ thấy tớ vẫn có thể cứu vãn được."
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng Phạm Tinh Quang lại hiểu ngay. Hắn thở dài: "Thích hát đến vậy sao?"
"Ừ!" Thời Duyệt gật đầu thật mạnh, rất thích! Tiếc là trời sinh cậu ra đã không phân biệt được âm nhạc, ba cậu nghe cậu hát còn đau đầu. Còn nói cậu ngàn vạn lần đừng mở miệng hát bên ngoài, sẽ dễ bị đánh.
"Hát khó nghe như vậy mà còn thích hát, cậu có biết cậu như thế này gọi là gì không?"
Thời Duyệt gật đầu: "Điếc không sợ súng." Giống như một số con nghiện game vậy.
"Có lòng tự trọng." Phạm Tinh Quang già dặn an ủi, xoa đầu cậu: "Nếu anh họ tôi chịu thì..."
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, sắc mặt hơi ảm đạm. Thời Duyệt nhạy bén nhận ra tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên trầm xuống, cậu lại quay đầu nhìn những người anh chị vốn đang cười tủm tỉm nhìn hai người họ nhưng lúc này sắc mặt đều hơi nghiêm lại, cậu có chút không hiểu nổi.
"Anh họ cậu sao vậy?" Cậu hỏi.
Phạm Tinh Quang cười khổ: "Anh ấy là một ca sĩ sáng tác rất giỏi, nếu anh ấy chịu dạy cậu, có lẽ cậu còn có thể cứu vãn được. Nhưng anh ấy... đã lâu không hát nữa rồi."
Là một nhạc sĩ, Ngô Nguyên Minh rõ ràng là biết anh họ của Phạm Tinh Quang, có chút quan tâm hỏi: "Anh ấy bây giờ thế nào rồi?"
"Không biết.", Phạm Tinh Quang buồn bã nói: "Lần trước em đến nhà anh ấy gặp một lần, vẫn không nói gì mấy. Còn lại thì có vẻ gầy đi một chút."
Những người khác nghe vậy đều im lặng, trên mặt Ngô Nguyên Minh và Triệu Nhân còn ẩn dấu có chút tiếc nuối.
Là một người mới không mấy quan tâm đến giới giải trí, Thời Duyệt không biết anh họ của Phạm Tinh Quang là ai, tất nhiên cũng không biết mọi người đang tiếc nuối điều gì. Cậu cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng nghĩ theo ý này thì anh họ của Phạm Tinh Quang không phải là bị bệnh rồi chứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.