Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái
Chương 79
Lộ Nhân Tân
31/10/2021
Qua đêm ba mươi chính là mồng một đầu năm để đi thăm người thân bạn bè.
Tuy dân gian thường hay nói vậy nhưng tính mấy người ở đây đều hơi chút ‘Ly kinh bạn đạo’. Bọn họ không đón giao thừa, vào ngày ba mươi ai nấy cũng mệt mỏi nên đều ngủ cả, mặc dù đã rất khuya, qua mười hai giờ đêm đã không còn ai chống đỡ được nữa, đến người lớn trong nhà cũng không ‘cưỡng lại được’. Bốn người không hẹn mà cùng nhau ngủ lấy sức, lúc Quý Trạch An tỉnh lại thì thấy Sầm Ân Thư đang ngồi trên salon ăn khoai tây chiên rất ‘chuyên nghiệp’.
“Cha, cha lớn đâu ạ?” Quý Trạch An không nghĩ Ninh Văn Ngạn sẽ cho Sầm Ân Thư ăn vặt sớm như thế.
Sần Ân Thư ngẩng đầu, thả lỏng bịch khoai tây chiên trong tay, lau mấy ngón dính muối rồi lập tức cầm ly thạch, xé gói, dùng thìa múc lên: “Chắc làm đồ ăn sáng rồi.”
Nói xong, Sầm Ân Thư nhìn Quý Trạch An thêm vài lần rồi hỏi: “Muốn ăn không?”
Quý Trạch An lắc đầu, cậu không có thói quen đó
Thạch: (┳Д┳) Người này không thích tui, tui tổn thương quá…
Quý Trạch An không biết thạch trong tay Sầm Ân Thư đang rất đau lòng, chỉ chào hỏi y vài tiếng rồi đi vào phòng bếp để phụ.
Trong phòng bếp trừ Ninh Văn Ngạn còn có Du Dịch, bình thường Du tiên sinh nhà cậu sẽ dậy sớm, làm đồ ăn sáng, dù tết cũng không ngoại lệ. Quý Trạch An muốn đến giúp, nhưng rõ ràng là hai người này không cần.
”Tiểu An dậy rồi à, sao không ngủ thêm chút nữa?” Ninh Văn Ngạn thấy thỉnh thoảng ngủ nướng cũng là một trải nghiệm không tồi, đặc biệt là sau tết, lười nhác chút cũng không sao. Làm người nên học cách điều tiết, học được cách buông thả, thật ra cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Quý Trạch An: “Không ngủ được nữa ạ.”
Du Dịch nhìn Quý Trạch An một chút sau đó đưa lồng bánh bao vừa hấp xong cho cậu: “Lấy ra đi.”
“Dạ.” Quý Trạch An nhận lấy rồi nhẹ nhàng gật đầu sau đó xoay người đi, cậu để lồng bánh ở ngoài bàn ăn. Ninh Văn Ngạn cũng đi theo, cầm theo cái chén đã được rửa sạch cùng với bình sữa đậu nành ấm nóng.
Quý Trạch An để sữa đậu nành mà Ninh Văn Ngạn đem ra lên bàn rồi lại vào phòng bếp bưng thêm một đĩa bánh quẩy nhỏ ra.
Cuối cùng, Du Dịch bưng một tô sủi cảo nước để lên bàn, trong tay Sầm Ân Thư cầm bốn ly nhỏ, còn thêm bốn đôi đũa, Quý Trạch An lấy đồ gia vị ra. Bữa ăn sáng đầy phong phú bắt đầu..
Bánh bao hấp: Nhìn dáng vẻ tui trắng trắng mềm mềm nè, im lặng nói cho anh, bên trong tui còn có thịt nữa đó <( ̄︶ ̄) >!
Quý Trạch An bưng sữa đậu nành trong bình pha lê lên rót cho mỗi người một ly, xếp sủi cảo vào chén của mình, sau đó thêm một chút canh, rải một chút ớt và một chút rau thơm, dùng thìa sứ trộn lên, Quý Trạch An bắt đầu ăn được rồi.
Lúc đi học cậu quen hấp bánh bao để ăn bởi vì cậu thấy nó khá là nhanh gọn lại tiện đem đi, nếu có thể chọn cậu vẫn thích ăn sủi cảo có nước canh. Cậu thích cảm giác trơn mềm, răng cắn nhẹ vào đã có vị thịt, không bị bã, ăn trong miệng rất ngon, chính là mỹ vị.
Sau khi ăn được năm sáu cái Quý Trạch An lại thêm chút đường vào sữa đậu nành, khuấy lên rồi uống. Sờ sờ bụng, cảm giác không còn chỗ chứa nữa thì lại cầm đũa kẹp cái bánh bao hấp, cắn thêm một cái.
Bánh bao hấp: o( ̄ヘ ̄o#) Không phải cậu ghét tui sao! Không phải em trai sủi cảo kia đáng yêu hơn à! Sao tự dưng mò tới tui chi vậy, hứ hứ!
Quý Trạch An không nhìn thấy sự bực tức của bánh bao nhỏ, cậu cắn nó không một chút khách khí.
Một cái bánh bao nhanh chóng bị tiêu diệt, đột nhiên trong chén cậu có thêm một cái trứng gà được bóc vỏ. Quý Trạch An quay đầu nhìn Du Dịch thì anh nói: “Ăn đi.”
Trứng gà: (π__π*) Người xấu!!! Dám lột đồ của tui luôn!! Đồ háo sắc! Tui tuyệt đối sẽ không tha cho anh!!!
Mỗi ngày ăn một quả trứng gà luộc để đủ chất dinh dưỡng, Quý Trạch An vẫn luôn có thói quen này, nhìn quả trứng trắng nõn trong chén, cậu bất giác nở nụ cười, sau đó dùng đũa gắp nó lên bỏ vào miệng, mới cắn được nửa đã rơi ra.
Quý Trạch An nghĩ: Du tiên sinh nhà cậu là người ‘đàng hoàng chững chạc’. Về phần trứng gà, sao cứ cảm thấy không đúng chỗ nào ấy nhỉ!
Dùng xong bữa sáng thì đồ ăn cũng biến mất bảy tám phần, công việc dọn dẹp lại đến tay Ninh Văn Ngạn và Du Dịch. Quý Trạch An sờ sờ bụng tròn trịa thấy mình ăn hơi nhiều nên không muốn nhúc nhích nữa. Còn chuyện giúp đỡ…chờ cậu tiêu hóa chút rồi nói sau…
Thế là Quý Trạch An và Sầm Ân Thư đổi trận địa sang ghế salon.
TV còn mở, bây giờ đang phát quảng cáo, Quý Trạch An nhìn cô ngôi sao không có gì đặc biệt trên màn hình rồi lại dời mắt đi.
“Tiểu An, hôm nay con muốn ra ngoài chúc tết không?” Sầm Ân Thư không đi chúc tết, bình thường toàn chờ người khác đến nhà, nhưng sau này thấy chán nên cũng không thích người khác đến cửa chúc tết nữa, y chỉ thích yên ổn nghỉ ngơi ở nhà mà thôi.
“Chúc ai ạ?” Quý Trạch An không muốn đến Quý gia chúc tết một chút nào, dường như Du Dịch cũng không có đối tượng cần chúc tết. Về phần Sầm gia và Ninh gia cũng không cần phải nói, ngoại trừ hai người bọn họ thì cũng chẳng biết ai, mà họ cũng cảm thấy không cần phải quen biết, cảm thấy hai người này không hòa thuận với người trong nhà nên tết không hề lui tới.
Sầm Ân Thư: “Bạn của con, kiểu như thầy cô hay bạn thân con ấy?”
Mấy thứ quà tặng ta đã mua đủ hết rồi, ta cũng muốn thử đi thăm người thân xem cảm giác ra làm sao.
Quý Trạch An đột nhiên rơi vào im lặng khi nhìn chữ trên mặt Sầm Ân Thư
Sau khi Sầm Ân Thư biết Quý Trạch An, y vẫn thích làm những chuyện mà bản thân trước giờ chưa từng làm. Có lẽ từ khi y đổ bệnh thì bắt đầu có suy nghĩ đó, lúc trước còn xem thường, giờ chuyện ngốc nghếch thế nào y cũng muốn thử. Y chỉ là muốn thử xem khi làm những thứ đó sẽ có cảm giác như thế nào, sau khi có Quý Trạch An y lại càng có thêm lý do, y muốn trải nghiệm những câu chuyện những chủ đề của Quý Trạch An, hoặc cùng cậu thử những loại tâm trạng thật mới mẻ.
“Hôm nay là đầu năm đầu tháng, liệu có phiền quá không ạ?” Quý Trạch An có hơi do dự, đầu năm là lúc đi thăm bạn bè thân thích, ruột thịt rồi mới xa dần, bạn ở phía sau. Bây giờ lại không đi thăm họ hàng mà lại là bạn bè thì…
“Thì sao? Đầu năm không phải đi thăm bạn bè thân thích à? Sao lại nói thiện ý đi chúc tết là quấy rầy chứ?” Thật ra Sầm Ân Thư không hiểu những chuyện này, nhưng y biết Quý Trạch An cũng không phải là người rõ lắm.
Sau khi Ninh Văn Ngạn và Du Dịch dọn dẹp xong, lúc đi ra thì nghe hai người nói đến chủ đề này.
“Đi thăm một chút xem? Không cần ngồi lâu đâu, nói vài câu chúc tết là được rồi.” Ninh Văn Ngạn cũng chưa từng làm những chuyện như thế, không biết bạn bè bình thường đi chúc tết nhau là cảm giác như thế nào.
Du Dịch không ngắt lời, những chuyện thế này anh cũng không có gì để nói. Sau khi đi ra thì anh đến ngồi cạnh Quý Trạch An, nghe mọi người cùng thảo luận, mặc kệ kết quả có thế nào, Quý Trạch An có làm gì anh cũng theo. Quý Trạch An muốn vào chúc tết bạn, anh cũng sẽ đồng ý, ủng hộ cậu.
Người là động vật quần cư.
Không ai hiểu tầm quan trọng của câu này hơn Du Dịch.
“Vậy thì đi thôi! Tiểu An, thầy cô của con, bạn bè, tất cả những người muốn cảm ơn, cả nhà chúng ta đi hết đi.” Sầm Ân Thư lập tức gõ nhịp, ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, mấy người không biết ý gì hết, với cả sang năm mới rồi nên mặt mày ai cũng vui mừng rạng rỡ, sẽ không có chuyện nhìn sắc mặt đâu.
Sầm Ân Thư quyết định xong thì lập tức chọn chiếc xe thương vụ to nhất trong gara, phía sau không chất hết quà tặng nên để vào dãy ghế thứ ba, chờ đến khi xếp xong hết thì Quý Trạch An và Du Dịch ngồi vào dãy hai, để Ninh Văn Ngạn lái xe, Sầm Ân Thư ngồi bên phía phụ lái.
Bạn bè Quý Trạch An không nhiều, ở Giang Thành có đám Vệ Lăng, Dương Lợi cũng coi như vừa là bạn bè vừa là người đi trước. Bậc trên Quý Trạch An sẽ nghĩ đến chủ nhiệm lớp mười hai của mình là Lữ Thiến và dì Dương Tuyết hàng xóm. Những người này đều ở lại Giang Thành, còn bạn đại học đều đã ở nơi khác nên không biết chúc tết làm sao, chỉ có thể gọi điện thoại. Còn muốn cảm ơn vài người mà cậu đã quen biết trong đoàn làm phim nhưng đa số đều không có số điện thoại, họ ở đâu cũng không rõ ràng.
Bọn họ quyết định đến nhà giáo viên cấp ba tên là Lữ Thiến, nhà cô Lữ gần biệt thự của họ nhất cho nên sẽ đến chào hỏi cô đầu tiên
Quý Trạch An không biết làm sao Ninh Văn Ngạn có được số điện thoại của cô Lữ, dù sao lúc y nói thì cũng đã lái đến dưới nhà cô Lữ nên Quý Trạch An không hỏi nhiều nữa. Chỉ cầm điện thoại ngồi trong xe gọi cho cô Lữ.
“Alo, xin chào.”
Điện thoại vừa kết nối thì giọng Lữ Thiến đã vang lên.
“Em chào cô Lữ, em là Quý Trạch An, chúc mừng năm mới ạ.” Quý Trạch An có hơi chút căng thẳng, nắm điện thoại có hơi chặt.
“Cảm ơn em, chúc mừng năm mới em nhé! Đã quen học hành ở Cảnh Thành chưa?” Lữ Thiến hỏi.
Quý Trạch An: “Dạ quen rồi. Bây giờ cô Lữ có nhà không ạ? Em tiện đến chúc tết?”
Sau khi nói vài câu khách sao rốt cuộc Quý Trạch An cũng nói chuyện quan trọng.
“Có chứ.” Lữ Thiến biết tình hình gia đình nhà Quý Trạch An, cô còn tưởng rằng cậu sẽ ăn tết ở Cảnh Thành.
Quý Trạch An: “Vậy em cúp máy đây ạ, chờ chúng ta gặp nhau rồi nói tiếp nha cô.”
“Được rồi.”
Điện thoại vừa cúp, Quý Trạch An thở sâu một hơi, cậu không biết sao mình lại căng thẳng như vậy, rõ ràng tất cả mọi người đều đã giúp đỡ cậu. Có lẽ là lần đầu tiên thử làm chuyện này chăng? Là do trước kia ngủ cả ngày ở nhà không nói chuyện với ai cả? Hai việc này chênh lệch quá lớn rồi sao.
Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, Du Dịch sờ đầu cậu, dùng động tác này nói cho cậu biết, cậu đã làm rất tốt rồi.
Sầm Âm Thư nói thêm: “Tiểu An ngoan, ổn rồi đó!”
(*′? `*) Con trai tôi đúng là giỏi giang quá đi!
Quý Trạch An cười với Sầm Ân Thư, y cũng cười lại. Ninh Văn Ngạn tìm một chỗ đậu xe rồi bắt đầu chọn quà đem vào nhà tặng Lữ Thiến.
“Đồ dinh dưỡng, rượu, thuốc lá, toàn những đồ cần thiết. Lữ Thiến đã kết hôn rồi, nhà cô ấy còn có trẻ nhỏ, bánh kẹo, sô cô la với sữa bò nữa.” Sầm Ân Thư mở thùng ra rồi bắt đầu phân tích. Mỗi lần y nói thì Ninh Văn Ngạn lại lấy một thứ ra. Những thứ này không phải do hôm trước họ đi siêu thị mua, mà là lúc ở Cảnh Thành họ đã nhờ Sầm Khanh chuẩn bị, từng động tác của Sầm Ân Thư đều rất vui vẻ, mà cũng nhìn xa trông rộng, bọn họ cũng không phải chờ lâu nữa đã có thể đường đường chính chính ở trước mặt người khác mà hãnh diện nói mình chính là cha.
Những thứ này đều là đồ tốt, đa số là nhập khẩu, Sầm Khanh biết tính cách của Sầm Ân Thư, sẽ không khiến y phải mất mặt nên mua toàn đồ chất lượng, không xót tiền chút nào, dù sao cũng có thể thanh lý được. Nếu Sầm Ân Thư mà không vui thì hắn sẽ bị trừ lương mất. Sầm Khanh theo Sầm Ân Thư không phải một hai năm nên biết rằng người này càng lúc càng tùy hứng.
“Đi thôi.” Đóng kỹ thùng xe phía sau, khóa lại.
Bốn người và mấy cái túi bắt đầu đi về phía nhà Lữ Thiến.
Lữ Thiến vừa mở cửa, đầu tiên là bất ngờ vì Quý Trạch An đến nhanh như vậy, nhưng những người kia cô cũng đã gặp qua lúc buổi họp, đều là người lớn nhà Quý Trạch An, cô cũng mỉm cười đón tiếp.
Vào nhà Lữ Thiến chợt khiến Quý Trạch An lại căng thẳng thêm.
“Cô Lữ, chúc mừng năm mới.” Quý Trạch An nhìn Lữ Thiến trừ câu này ra thì cậu không còn biết nói gì nữa.
Ninh Văn Ngạn lập tức tiếp lời: “Cô Lữ, Tiểu An nhà chúng tôi lúc đi học làm phiền cô nhiều rồi, may mà có cô.”
Vừa nói Ninh Văn Ngạn vừa thuận tay đưa quà tới.
“Không có không có, đừng khách khí như vậy, đó là việc nên làm mà.” Lữ Thiến cười từ chối, nhưng Ninh Văn Ngạn nào để cô từ chối như vậy, sau đó quả thực món quà kia đã đưa cho người chồng đầy thật thà của Lữ Thiến.
“Cảm ơn, các anh khách sáo quá.” Chồng Lữ Thiến nhận quà, cô cũng không nói gì thêm, Quý Trạch An và Du Dịch cũng bỏ đồ dinh dưỡng và sữa bò xuống.
Lúc này một cậu nhóc mặc đồ ngủ từ trong phòng chạy ra: “Mẹ ơi, ai đến vậy ạ?”
Lữ Thiến quay đầu sang chỗ khác nhìn con mình, thấy nó đang mặc đồ ngủ, biết rằng trẻ con nhưng cũng gặp khách thế này cũng không hay lắm: “Đà Đà, về phòng thay đồ đẹp rồi ra nha.”
Ngay khi thấy Đà Đà thì Sầm Ân Thư đã sáng mắt lên.
“Đà Đà, đến đây, chú có sô-cô-la này!” Sầm Ân Thư cầm đồ trong tay đưa tới, mặc dù y có hơi xót xa, những thứ này Ninh Văn Ngạn đều giấu đi đến y cũng không ăn được một chút nào.
“Sô-cô-la! Thích quá!” Đà Đà cũng không sợ người lạ lập tức chạy tới khiến cho Lữ Thiến hơi đau đầu, chồng cô lập tức hòa giải.
“Các anh cứ ngồi một chút để tôi đi pha trà.” Lữ Thiến muốn chờ họ về thì nhất định phải dạy dỗ lại Đà Đà một chút, nhưng bây giờ cô mời họ ngồi rồi tự mình đi pha trà, để chồng cô ở lại trò chuyện.
Sầm Ân Thư mau chóng thân thiết với Đà Đà, hai người lập tức phá hủy không ít sô-cô-la trong hộp.
Chồng Lữ Thiến nhìn sang bên này một chút, trông thấy đều là gói hàng chữ nước ngoài thì lòng hơi xao đọng, nhưng cũng không nịnh nọt gì, chỉ nói chuyện bình thường, mà Sầm Ân Thư thì bắt đầu ăn rất vui vẻ khiến Ninh Văn Ngạn chỉ muốn che mặt đi.
Sô-cô-la: (? °??? °) Phải ăn hàng đáng tiền như tui chứ, tui chất lượng 100%, ngon tuyệt cú mèo.
“Chú ăn nè.” Đà Đà mở ra giúp y, cầm một cục kẹo đưa cho Sầm Ân Thư.
Sầm Ân Thư cười tủm tỉm không khách khí nói: “Cảm ơn Đà Đà.”
Sau đó cứ con một cục, chú một viên…
Lữ Thiến đi ra nhìn thấy một đống giấy gói kẹo thì biết, Đà Đà nhà cô ỷ vào có khách mà ăn không hề ít chút nào, nghĩ bụng sẽ cho nó chép phạt chữ ‘cấm ăn đường’, sau đó mỉm cười đưa ra cho khách.
…
Nhà Quý Trạch An cũng không ở lại nhà Lữ Thiến lâu, bởi họ còn vài nhà phải đi cho nên uống trà xong đã tạm biệt. Sầm Âm Thư cũng phải nói lời chào với ‘tri âm’ của mình
Lúc ra cửa Đà Đà còn nói: “Chú ơi, hẹn gặp lại, lần sau đến ăn sô-cô-la chung nha!”
Hai bên ai cũng xúc động, Sầm Ân Thư rất vui vẻ, sô cô la cũng là một trong những món ăn vặt yêu thích của y.
Sô-cô-la (? °??? °)? Yêu tui tuyệt đối không phải là lựa chọn sai lầm!
Suốt một ngày, may mắn rằng tất cả mọi người đều ở nhà, Quý Trạch An sau khi tặng quà hết cả thì cùng nhau trở về biệt thự. Cơm trưa bọn họ được Đường Bạch Bân nhiệt tình mời lại ăn, vừa hay đến giờ cơm trưa, mà nhà Đường Bạch Bân cũng chỉ có ba người, Đường Bạch Bân, ông nội và một người quản gia cũng đã cao tuổi.
Bảy người ngồi cùng nhau vui vẻ vô cùng, ông nội Đường Bạch Bân là người uyên bác học rộng hiểu nhiều. Những chủ đề mà ông nói còn có cảm giác cao thâm hơn nữa, sau khi Quý Trạch An chúc tết thì còn nói vài câu với Đường Bạch Bân, về phần những chuyện khác cậu cũng không có xen vào, Đường Bạch Bân chỉ lắng nghe.
Ban đêm về đến nhà, tất cả mọi người đã mệt mỏi, rõ ràng chỉ là tặng quà và nói chuyện mà thôi.
Thế nhưng ai cũng cảm thấy mệt rã rời, cơm tối quyết định ăn đại. Quý Trạch An nói ăn sủi cảo đi, gói sủi cảo trong ngăn lạnh rồi nên cũng tiện, ba người đều gật đầu, Quý Trạch An liền chủ động đi vào phòng bếp hâm sủi cảo ăn, Du Dịch cũng đi bên cạnh cậu để giúp đỡ.
Cửa nhà bếp vừa đóng thì Sầm Ân Thư đã quay sang nhìn Ninh Văn Ngạn: “A Ngạn, em cứ thấy mình quên quên chuyện gì đó.”
Đột nhiên Sầm Ân Thư vùng vẫy trên ghế sa lon: “Cái gối, dưới cái gối, hôm qua em đã cố ý bỏ đó để chuẩn bị sáng sớm hôm nay sẽ đưa cho Tiểu An!”
Sầm Ân Thư nhớ ra hôm nay chưa đưa lì xì cho Quý Trạch An, rõ ràng những lúc ở ngoài lì xì cho mấy đứa nhỏ đã nhớ rồi, thế mà về nhà lại quên mất.
Lì xì: Tui bị quên dưới cái gối mà tổn thương muốn chết luôn đó, ahuhuu….
Ninh Văn Ngạn cũng kịp phản ứng, đêm qua Sầm Ân Thư nhét dưới gối y cái lì xì rất lớn. Sau đó đứng dậy, lên lầu lấy hai cái lì xì xuống. Bọn họ có chuẩn bị một tấm thẻ và một tấm séc. Ăn tết thì tiền giấy mới có cảm giác nhất, cho nên hai người chuẩn bị bì lì xì rất lớn
Lì xì & Lì xì: Thôi thôi đừng nhét thêm bất kì tờ nào nữa, ăn hổng nổi nữa rồi!!!
Tụi lì xì đều bị hai người đàn ông này đút no cả bụng, nhưng Sầm Ân Thư vẫn có vẻ như không được hài lòng lắm.
Sầm Ân Thư cầm bao lì xì Ninh Văn Ngạn đem từ trên lầu xuống, rồi từ ghế salon xỏ dép lê cầm lì xì đi thẳng vào trong bếp, nhét vào tay Quý Trạch An còn đang cắt rau thơm.
“Tiểu An, cha quên tặng con tiền mừng tuổi, mau lấy đi.” Sau khi Sầm Ân Thư đưa thì Ninh Văn Ngạn cũng cầm một cái đi tới.
Quý Trạch An cầm hai bao lì xì to như cục gạch mà khóe miệng co giật: “Cảm ơn ạ.”
Dường như rất lâu rồi cậu không còn nhận lì xì của người lớn nữa, khi mẹ qua đời đã không còn được như thế. Quý Trạch An vẫn rất vui dù rằng hôm nay trong bao lì xì này chỉ được một tờ tiền cậu cũng đã rất phấn khích.
“Đừng khách khí chứ đừng khách khí!” Xong động tác khiến cho Sầm Ân Thư rất hài lòng, Quý Trạch An không từ chối mà còn nhận làm y rất vui vẻ, y khoát tay sau đó nhảy nhót rời khỏi bếp. Ninh Văn Ngạn ở phía sau còn giúp y đóng cửa phòng lại.
Lì xì: Tui khó chịu cả người, có thể nào, có thể nào làm sạch dạ dày giúp tui được không, xin rủ lòng thương!
Quý Trạch An cười với bao lì xì, thấy rằng cảm giác này cũng không tệ.
“Thích không?” Du Dịch nhìn Quý Trạch An cầm bao lì xì trong tay, ánh mắt tối sầm. Năm ngoái lúc ăn tết thứ anh chuẩn bị không phải là lì xì, phải nói rằng anh không nghĩ sẽ chuẩn bị lì xì làm gì cả, mà là tự làm ra một khối ngọc để tặng cậu, mặc dù Quý Trạch An khi đó rất vui vẻ, nhưng bây giờ anh lại có cảm giác bị hạ thấp…
“Có ạ.” Quý Trạch An ngẩng đầu cười: “Lâu lắm rồi em mới được người lớn tặng lì xì nên rất vui.”
Du Dịch nhìn nụ cười nhẹ nhàng đó của cậu, nhéo nhéo mặt cậu, nhìn đôi mắt đó cong thành vầng trăng khuyết mà ánh mắt tối đi.
Anh nghĩ rằng: Có lẽ chờ đến đêm khi Quý Trạch An ngủ rồi mình sẽ thêm một bao lì xì nữa, em ấy hẳn sẽ vui lắm…
Đám bao lì xì: Xin hãy đối đãi dịu dàng với em, đừng làm em nổ tung nhé.
***
Cảnh Ảnh nghỉ đông khá là dài, qua đến tết nguyên tiêu mới khai giảng. Mùng bảy Quý Trạch An và Du Dịch về lại căn nhà của mẹ cậu. Mùng bảy này là ngày lễ tình nhân, với chuyến đi này thì Ninh Văn Ngạn cũng không ý kiến, hắn cảm thấy người trẻ tuổi muốn ở chung với nhau cũng rất bình thường, thế nhưng Sầm Ân Thư lại hơi hờn tủi, ánh mắt nhìn Du Dịch còn mang theo đao.
Ngày 25 khai giảng, Quý Trạch An ăn tết nguyên tiêu xong mới trở về Cảnh Thành. Du Dịch cũng ăn ý mua ngay vé máy bay ngày 23, ngày 22 đã là tết nguyên tiêu rồi.
Về phần mồng 7 hôm nay là lễ tình nhân, hai người cũng không có mơ mộng gì, bình thường thế nào thì cứ là thế ấy, cuộc sống không phải như phim trên tivi, cũng không phải phim chiếu rạp lại càng không phải như trong tiểu thuyết. Cho nên họ chọn cách bình yên ở nhà cùng với nhau, không hẹn hò, không có những ánh nến cho bữa tối, chỉ cần đồ ăn ngon Du Dịch làm là đủ rồi.
Quý Trạch An mở hộp sô-cô-la ra, nhét một viên vào miệng Du Dịch đang nấu cơm, cười nói: “Lễ tình nhân vui vẻ nhé, A Dịch.”
Tết xuân là lúc mua sô-cô-la, đến lễ tình nhân thì còn dư không ít, Quý Trạch An không định sẽ mua hộp sô-cô-la khác, cậu cảm thấy như thế này bầu không khí đã tốt lắm rồi.
“Ừm.” Du Dịch ngậm lấy sô cô la, dùng mũi phát ra âm thanh, không nói lời nào mà động tác tay cũng không ngừng nghỉ. Quý Trạch An đứng một bên nhìn, cậu không định giúp. Lễ tình nhân nên cậu có ý sẽ nghỉ ngơi một ngày, hưởng thụ cảm giác được Du tiên sinh phục vụ.
Quả ớt: (?? _??) Lễ tình nhân mà ăn ớt nhiều vậy rồi có ổn không đó? Mấy cái đường đường mật mật đâu? Mấy người ăn cay vậy rồi định uống nước cho xong à…
Nếu Du Dịch biết suy nghĩ của quả ớt chắc chắn anh sẽ nói một câu, Tiểu An thích vậy.
Nhưng mà Du Dịch không biết, Quý Trạch An chỉ nhìn quả ớt rồi cười cười không nói gì
Quả ớt: (???) Mấy người tàn nhẫn quá đi. Tui không muốn vào vạc dầu! Rau trộn cũng không muốn!!
Mơ giữa ban ngày đấy à?
Quý Trạch An nhíu mày nhìn quả ớt, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
“Rầm rầm rầm” Tiếng đập cửa rất lớn giống như bị người nện vào, của phòng bếp đã đóng còn nghe thấy, Quý Trạch An nhíu nhíu mày, không biết là ai tới quấy rầy bọn họ.
“Em đi mở cửa.” Quý Trạch An bưng hộp sô-cô-la bằng sắt đi ra.
Tay thái rau của Du Dịch dừng một chút, nhíu mày, nhanh chóng giãy ra rồi lại tiếp tục thái.
“Ai vậy?” Quý Trạch An nắm lấy tay cầm nhưng không vội mở cửa.
Lẽ nào đi nhầm nhà? Hay thất tình ngay lễ tình nhân?
Quý Trạch An suy nghĩ một chút khả năng…
“Sư huynh! Là em này! Em biết huynh ở trong! Em xem bói chuẩn lắm!” Người ngoài cửa hô to.
Xem bói? Quý Trạch An lập tức nghĩ đến Du Dịch, nhưng cậu nghe nói anh không có sư đệ nào cả.
“Anh tìm ai?” Quý Trạch An cũng không nói đến tên Du Dịch.
Người bên ngoài gấp gáp: “Tôi tìm sư huynh tôi, mau mở cửa ra.”
Quý Trạch An thấy người bên ngoài hơi ngốc, hắn phải nói rõ sư huynh là ai chứ?
Cậu không mở cửa, cửa mở lại là nhà hàng xóm.
Trần Tuyến mở cửa, nhìn người đàn ông tóc vàng đứng bên ngoài mà hoài nghi hỏi: “Tìm ai thế? Đối diện là nhà Tiểu An, có phải cậu gõ nhầm cửa rồi không?”
Cửa lớn: Tui thấy người này đáng nghi quá, gõ tui đau ghê luôn, Tiểu An đừng mở nhé! Có khi là người xấu đấy!
Quý Trạch An nhìn chữ hiện lên cửa lớn, do dự một chút vẫn mở cửa, dù sao dì Trần cũng mở cửa rồi, có phải là nhầm hay không cũng nên mở xem một chút.
“A, cuối cùng cũng mở rồi!” Hoắc Nhất Tiệp vừa thấy Quý Trạch An đã sáng bừng mắt lên, định vọt vào.
Nhưng Quý Trạch An cản hắn lại, đương nhiên sẽ không khách khí với người như hắn.
Hoắc Nhất Tiệp nhanh chóng tỏ vẻ than vãn: “Sao không cho tôi vào, sư huynh ở bên trong, tôi từ ngàn dặm xa xôi tìm anh ấy đấy.”
Quý Trạch An nhíu mày nhìn hắn, người này và Du Dịch, cậu không thấy chữ trên mặt hắn, nhưng cũng không muốn cho hắn liên hệ gì với Du Dịch cả.
“Sư huynh anh là ai?” Quý Trạch An hỏi
Trần Tuyết nhìn Quý Trạch An: “Tiểu An, người này đi nhầm nhà hả?”
“Dì Trần, dì vào trước đi. Con nói rõ ràng với anh ấy là được rồi.” Quý Trạch An nói với Trần Tuyết.
Trần Tuyết vẫn có vẻ rất lo lắng: “Một mình con được không đó?”
“Không sao ạ. Dì, dì vào trước đi, con giải quyết được.” Quý Trạch An khẳng định lần nữa.
“Vậy được rồi, có gì cứ gọi gì, dì ở phòng khách nên nghe được.” Trần Tuyết liếc nhìn Hoắc Nhất Tiệp một cái rồi mới đóng cửa lại.
Quý Trạch An lặp lại lần nữa: “Sư huynh anh là ai?”
Hoắc Nhất Tiệp nhanh nhẹn: “Du Dịch, chắc chắn cậu biết.”
Quý Trạch An nhìn lướt qua Hoắc Nhất Tiệp rồi nhíu mày lại: “Sao anh tìm được chỗ này?”
Cậu không nghĩ rằng Du Dịch sẽ không thân thiết với ai mà nói ra chỗ ở của mình, cậu ở cạnh Du Dịch còn chưa nghe anh đả động hay nói gì cả. Mặc dù Quý Trạch An không muốn trải qua ngày lễ tình nhân thật lãng mạn nhưng lễ tình nhân vẫn là lễ tình nhân, cậu muốn bên cạnh mỗi anh thôi.
Là hai người! Không lãng mạn cũng không có nghĩ sẽ thêm một bóng đèn nữa!
Lúc này rốt cuộc Du Dịch cũng làm xong món ăn cuối cùng, dọn dẹp xong rồi mới đi ra khỏi phòng bếp đến trước cửa, nhìn Hoắc Nhất Tiệp nhanh nhảu bên ngoài.
“Sư huynh!” Dáng vẻ của Hoắc Nhất Tiệp rất tội nghiệp.
Du Dịch nhìn thoáng qua Quý Trạch An rồi lại nhìn sang Hoắc Nhất Tiệp: “Để cậu ta vào đi.”
Quý Trạch An quay đầu nhìn về phía Du Dịch, dù trong lòng nghĩ gì thế nhưng sự thật bày ra trước mặt cậu vẫn không thể tin. Trong lòng cậu có một thứ khó chịu vô hình đến chính cậu cũng không hiểu tại sao. Nhưng mà Du Dịch đã nói vậy thì cậu cũng né sang một bên để Hoắc Nhất Tiệp đi vào.
Cửa lớn: Tiểu An, tui thấy người này không đáng tin.
Quý Trạch An nhìn chữ trên cánh cửa đang đóng lại, một người nhấp môi với cánh cửa, không nói gì thêm.
Cậu xoay người đi thẳng vào phòng bếp pha trà, dù sao cũng là khách, Du Dịch để người ta vào rồi.
Có sẵn nước nóng, Quý Trạch An bỏ lá trà vào ấm, đổ nước sôi lên rồi bưng ấm và chén trà ra ngoài.
Ấm trà: Trong bụng nong nóng, miệng tui đang bốc khói nè.
Quý Trạch An bình bình trà tỏa ra hơi nóng, rồi bắt đầu ngồi ngốc trên ghế sô-pha.
“Sư Huynh, em tìm được anh mà muốn khóc quá! Anh biết để bói được vị trí của anh em đã tốn bao nhiêu tâm huyết không!” Chưa nói đến Du Dịch còn hơi đề phòng, dùng bói toán tìm người đã không dễ dàng gì, Hoắc Nhất Tiệp cũng không còn cách nào khác.
“Chuyện gì?” Du Dịch nhìn Quý Trạch An đang thất thần.
“Tết đến, em và đại sư huynh đi tảo mộ cho sư phụ, dường như mấy năm vừa rồi anh không đến.” Hoắc Nhất Tiệp nhìn Du Dịch, hắn thấy chuyện đã nhiều năm vậy rồi chắc Du Dịch cũng đã buông xuống, nhưng Du Dịch không như thế, chỉ là suy nghĩ của anh và hắn khác nhau mà thôi.
Du Dịch nhìn Hoắc Nhất Tiệp một hồi mà không nói gì.
“Được rồi, em biết thái độc của anh sẽ như vậy mà…” Hoắc Nhất Tiệp nhếch miệng cười
Hắn khịt khịt mũi, nói thêm: “Thơm quá đi, sư huynh nấu cơm đấy à, em ở lại ăn có được không, vừa xuống máy bay là em đến đây luôn nên chưa ăn gì, đói chết mất!”
Du Dịch không đồng ý cũng không từ chối, vẫn không tỏ vẻ gì.
Nhưng Hoắc Nhất Tiệp biết anh sẽ không cho, vẻ mặt có hơi chút thất vọng.
“Sư huynh anh không tốt với em được chút nào sao?” Hoắc Nhất Tiệp phàn nàn với Du Dịch.
“Nói chuyện chính.” Du Dịch không cảm thấy Hoắc Nhất Tiệp tốn nhiều linh lực tìm đến đây chỉ để thăm anh, giữa bọn họ sáu năm rồi không gặp, không có lý do gì xuất hiện cả.
Hoắc Nhất Tiệp nhanh chóng nói: “Được rồi, quả nhiên anh vẫn là người sư huynh kia.”
“Sư huynh, em muốn nhờ anh giúp một chuyện, em gặp phải chuyện phiền toán. Đại sư huynh cũng hỗ trợ nhưng vẫn không đủ nên em mới đến đây nhờ anh góp sức.”
Hoắc Nhất Tiệp đã gặp được đối thủ nhưng không biết đó là ai, lúc nào cũng đối nghịch với hắn khiến cho phiền phức ngày một nhiều, so với chuyện mạo hiểm thì hắn nghĩ đến người bảo vệ kia, thế nhưng năng lực một người không đủ.
“Tôi từ chối.” Trên phương diện công việc Du Dịch không thích làm cùng với người khác, nghề của bọn họ phần lớn như một vị hiệp khách đơn lẻ, Du Dịch cũng không ngoại lệ lại thêm tính cách của anh quái gở hơn người khác. Đương nhiên, mọi thứ vẫn không thể thoát được một mối quan hệ.
Hoắc Nhất Tiệp: “Sư huynh, đừng như vậy chứ, em chính là sư đệ thân cận của anh đó.”
“Cậu có thể đi rồi.” Du Dịch trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, anh cảm thấy không còn gì để nói nữa.
Chuyến đi này của Hoắc Nhất Tiệp không đơn giản như thế, đã sớm phòng chuyện Du Dịch sẽ từ chối nên hắn sẽ trực tiếp quấn lấy Du Dịch, mãi đến khi Du Dịch gật dầu đồng ý đi cùng thì thôi.
“Không đi, em không đi! Anh không đồng ý thì em ở đây luôn.” Hoắc Nhất Tiệp lắc đầu không định đứng dậy.
Ánh mắt Du Dịch nhìn Hoắc Nhất Tiệp có chút không vui, anh không thích người không hiểu chuyện như thế.
Chén trà: Gan người này lớn thật sự luôn, tên mặt liệt này dám làm cho Tiểu An giận!
Lẽ nào không biết khí tràng cậu ấy rất lớn, lúc giận lên rất khủng khiếp sao!
Quý Trạch An nhìn Du Dịch một chút rồi lại nhìn về phía Hoắc Nhất Tiệp: “Du Dịch giúp anh như vậy có nguy hiểm chút nào không?”
Hoắc Nhất Tiệp sững người.
Công việc một mình hắn không giải quyết được thì đương nhiên sẽ nguy hiểm, thế nên hắn mới đến nhờ năng lực của anh chia sẻ nguy hiểm này cơ mà.
“Chuyện nguy hiểm nhất định là có, nhưng tôi tin với năng lực của sư huynh sẽ gặp dữ hóa lành.” Trong ba người Du Dịch là người có năng lực xuất sắc nhất. Năm đó sư phụ cũng đồng ý như thế, nhưng mà Hoắc Nhất Tiệp biết anh rất lạnh nhạt với chuyện kia, không quan tâm đến chuyện sống chết, vẻ mặt luôn lạnh nhạt khó mà đoán ra đang nghĩ chuyện gì.
“Anh ấy không đi, cũng không có nhu cầu gặp dữ hóa lành, sao tôi có thể đồng ý để A Dịch liều lĩnh nguy hiểm đến thế chứ?” Quý Trạch An càng không thích người này, trên mặt không thấy chữ nào, mặt mày cũng không tệ lắm thế nhưng cậu không có một chút hảo cảm. Thậm chí tới giờ còn bài xích, cậu chỉ mong hắn mau chóng rời đi.
Hoắc Nhất Tiệp nhìn Quý Trạch An như đang suy nghĩ gì đó, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ nghĩ đến vấn đề của bản thân. Hắn nghĩ đến khi xưa Du Dịch giải quyết được vấn đề khó khăn như vậy, kiểu gì cũng như trở về từ cõi chết nên hẳn chuyện này cũng như trở bàn tay. Hắn chưa bao giờ nghĩ tại sao Du Dịch lại đồng ý? Tại sao bất chấp nguy hiểm để giúp hắn?
Sư huynhh đệ?
Buồn cười, Du Dịch chưa thật sự xem hắn và sư huynh như vậy, chỉ bởi vì họ cùng bái một người làm sư phụ. Huống chi thái độ của sư phụ với Du Dịch rất khác hai người họ, Hoắc Nhất Tiệp không ngốc nên cũng nhìn ra được, càng thêm chuyện sư phụ đã căn dặn đừng tiếp cận Du Dịch quá gần làm chi.
Tuy dân gian thường hay nói vậy nhưng tính mấy người ở đây đều hơi chút ‘Ly kinh bạn đạo’. Bọn họ không đón giao thừa, vào ngày ba mươi ai nấy cũng mệt mỏi nên đều ngủ cả, mặc dù đã rất khuya, qua mười hai giờ đêm đã không còn ai chống đỡ được nữa, đến người lớn trong nhà cũng không ‘cưỡng lại được’. Bốn người không hẹn mà cùng nhau ngủ lấy sức, lúc Quý Trạch An tỉnh lại thì thấy Sầm Ân Thư đang ngồi trên salon ăn khoai tây chiên rất ‘chuyên nghiệp’.
“Cha, cha lớn đâu ạ?” Quý Trạch An không nghĩ Ninh Văn Ngạn sẽ cho Sầm Ân Thư ăn vặt sớm như thế.
Sần Ân Thư ngẩng đầu, thả lỏng bịch khoai tây chiên trong tay, lau mấy ngón dính muối rồi lập tức cầm ly thạch, xé gói, dùng thìa múc lên: “Chắc làm đồ ăn sáng rồi.”
Nói xong, Sầm Ân Thư nhìn Quý Trạch An thêm vài lần rồi hỏi: “Muốn ăn không?”
Quý Trạch An lắc đầu, cậu không có thói quen đó
Thạch: (┳Д┳) Người này không thích tui, tui tổn thương quá…
Quý Trạch An không biết thạch trong tay Sầm Ân Thư đang rất đau lòng, chỉ chào hỏi y vài tiếng rồi đi vào phòng bếp để phụ.
Trong phòng bếp trừ Ninh Văn Ngạn còn có Du Dịch, bình thường Du tiên sinh nhà cậu sẽ dậy sớm, làm đồ ăn sáng, dù tết cũng không ngoại lệ. Quý Trạch An muốn đến giúp, nhưng rõ ràng là hai người này không cần.
”Tiểu An dậy rồi à, sao không ngủ thêm chút nữa?” Ninh Văn Ngạn thấy thỉnh thoảng ngủ nướng cũng là một trải nghiệm không tồi, đặc biệt là sau tết, lười nhác chút cũng không sao. Làm người nên học cách điều tiết, học được cách buông thả, thật ra cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Quý Trạch An: “Không ngủ được nữa ạ.”
Du Dịch nhìn Quý Trạch An một chút sau đó đưa lồng bánh bao vừa hấp xong cho cậu: “Lấy ra đi.”
“Dạ.” Quý Trạch An nhận lấy rồi nhẹ nhàng gật đầu sau đó xoay người đi, cậu để lồng bánh ở ngoài bàn ăn. Ninh Văn Ngạn cũng đi theo, cầm theo cái chén đã được rửa sạch cùng với bình sữa đậu nành ấm nóng.
Quý Trạch An để sữa đậu nành mà Ninh Văn Ngạn đem ra lên bàn rồi lại vào phòng bếp bưng thêm một đĩa bánh quẩy nhỏ ra.
Cuối cùng, Du Dịch bưng một tô sủi cảo nước để lên bàn, trong tay Sầm Ân Thư cầm bốn ly nhỏ, còn thêm bốn đôi đũa, Quý Trạch An lấy đồ gia vị ra. Bữa ăn sáng đầy phong phú bắt đầu..
Bánh bao hấp: Nhìn dáng vẻ tui trắng trắng mềm mềm nè, im lặng nói cho anh, bên trong tui còn có thịt nữa đó <( ̄︶ ̄) >!
Quý Trạch An bưng sữa đậu nành trong bình pha lê lên rót cho mỗi người một ly, xếp sủi cảo vào chén của mình, sau đó thêm một chút canh, rải một chút ớt và một chút rau thơm, dùng thìa sứ trộn lên, Quý Trạch An bắt đầu ăn được rồi.
Lúc đi học cậu quen hấp bánh bao để ăn bởi vì cậu thấy nó khá là nhanh gọn lại tiện đem đi, nếu có thể chọn cậu vẫn thích ăn sủi cảo có nước canh. Cậu thích cảm giác trơn mềm, răng cắn nhẹ vào đã có vị thịt, không bị bã, ăn trong miệng rất ngon, chính là mỹ vị.
Sau khi ăn được năm sáu cái Quý Trạch An lại thêm chút đường vào sữa đậu nành, khuấy lên rồi uống. Sờ sờ bụng, cảm giác không còn chỗ chứa nữa thì lại cầm đũa kẹp cái bánh bao hấp, cắn thêm một cái.
Bánh bao hấp: o( ̄ヘ ̄o#) Không phải cậu ghét tui sao! Không phải em trai sủi cảo kia đáng yêu hơn à! Sao tự dưng mò tới tui chi vậy, hứ hứ!
Quý Trạch An không nhìn thấy sự bực tức của bánh bao nhỏ, cậu cắn nó không một chút khách khí.
Một cái bánh bao nhanh chóng bị tiêu diệt, đột nhiên trong chén cậu có thêm một cái trứng gà được bóc vỏ. Quý Trạch An quay đầu nhìn Du Dịch thì anh nói: “Ăn đi.”
Trứng gà: (π__π*) Người xấu!!! Dám lột đồ của tui luôn!! Đồ háo sắc! Tui tuyệt đối sẽ không tha cho anh!!!
Mỗi ngày ăn một quả trứng gà luộc để đủ chất dinh dưỡng, Quý Trạch An vẫn luôn có thói quen này, nhìn quả trứng trắng nõn trong chén, cậu bất giác nở nụ cười, sau đó dùng đũa gắp nó lên bỏ vào miệng, mới cắn được nửa đã rơi ra.
Quý Trạch An nghĩ: Du tiên sinh nhà cậu là người ‘đàng hoàng chững chạc’. Về phần trứng gà, sao cứ cảm thấy không đúng chỗ nào ấy nhỉ!
Dùng xong bữa sáng thì đồ ăn cũng biến mất bảy tám phần, công việc dọn dẹp lại đến tay Ninh Văn Ngạn và Du Dịch. Quý Trạch An sờ sờ bụng tròn trịa thấy mình ăn hơi nhiều nên không muốn nhúc nhích nữa. Còn chuyện giúp đỡ…chờ cậu tiêu hóa chút rồi nói sau…
Thế là Quý Trạch An và Sầm Ân Thư đổi trận địa sang ghế salon.
TV còn mở, bây giờ đang phát quảng cáo, Quý Trạch An nhìn cô ngôi sao không có gì đặc biệt trên màn hình rồi lại dời mắt đi.
“Tiểu An, hôm nay con muốn ra ngoài chúc tết không?” Sầm Ân Thư không đi chúc tết, bình thường toàn chờ người khác đến nhà, nhưng sau này thấy chán nên cũng không thích người khác đến cửa chúc tết nữa, y chỉ thích yên ổn nghỉ ngơi ở nhà mà thôi.
“Chúc ai ạ?” Quý Trạch An không muốn đến Quý gia chúc tết một chút nào, dường như Du Dịch cũng không có đối tượng cần chúc tết. Về phần Sầm gia và Ninh gia cũng không cần phải nói, ngoại trừ hai người bọn họ thì cũng chẳng biết ai, mà họ cũng cảm thấy không cần phải quen biết, cảm thấy hai người này không hòa thuận với người trong nhà nên tết không hề lui tới.
Sầm Ân Thư: “Bạn của con, kiểu như thầy cô hay bạn thân con ấy?”
Mấy thứ quà tặng ta đã mua đủ hết rồi, ta cũng muốn thử đi thăm người thân xem cảm giác ra làm sao.
Quý Trạch An đột nhiên rơi vào im lặng khi nhìn chữ trên mặt Sầm Ân Thư
Sau khi Sầm Ân Thư biết Quý Trạch An, y vẫn thích làm những chuyện mà bản thân trước giờ chưa từng làm. Có lẽ từ khi y đổ bệnh thì bắt đầu có suy nghĩ đó, lúc trước còn xem thường, giờ chuyện ngốc nghếch thế nào y cũng muốn thử. Y chỉ là muốn thử xem khi làm những thứ đó sẽ có cảm giác như thế nào, sau khi có Quý Trạch An y lại càng có thêm lý do, y muốn trải nghiệm những câu chuyện những chủ đề của Quý Trạch An, hoặc cùng cậu thử những loại tâm trạng thật mới mẻ.
“Hôm nay là đầu năm đầu tháng, liệu có phiền quá không ạ?” Quý Trạch An có hơi do dự, đầu năm là lúc đi thăm bạn bè thân thích, ruột thịt rồi mới xa dần, bạn ở phía sau. Bây giờ lại không đi thăm họ hàng mà lại là bạn bè thì…
“Thì sao? Đầu năm không phải đi thăm bạn bè thân thích à? Sao lại nói thiện ý đi chúc tết là quấy rầy chứ?” Thật ra Sầm Ân Thư không hiểu những chuyện này, nhưng y biết Quý Trạch An cũng không phải là người rõ lắm.
Sau khi Ninh Văn Ngạn và Du Dịch dọn dẹp xong, lúc đi ra thì nghe hai người nói đến chủ đề này.
“Đi thăm một chút xem? Không cần ngồi lâu đâu, nói vài câu chúc tết là được rồi.” Ninh Văn Ngạn cũng chưa từng làm những chuyện như thế, không biết bạn bè bình thường đi chúc tết nhau là cảm giác như thế nào.
Du Dịch không ngắt lời, những chuyện thế này anh cũng không có gì để nói. Sau khi đi ra thì anh đến ngồi cạnh Quý Trạch An, nghe mọi người cùng thảo luận, mặc kệ kết quả có thế nào, Quý Trạch An có làm gì anh cũng theo. Quý Trạch An muốn vào chúc tết bạn, anh cũng sẽ đồng ý, ủng hộ cậu.
Người là động vật quần cư.
Không ai hiểu tầm quan trọng của câu này hơn Du Dịch.
“Vậy thì đi thôi! Tiểu An, thầy cô của con, bạn bè, tất cả những người muốn cảm ơn, cả nhà chúng ta đi hết đi.” Sầm Ân Thư lập tức gõ nhịp, ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, mấy người không biết ý gì hết, với cả sang năm mới rồi nên mặt mày ai cũng vui mừng rạng rỡ, sẽ không có chuyện nhìn sắc mặt đâu.
Sầm Ân Thư quyết định xong thì lập tức chọn chiếc xe thương vụ to nhất trong gara, phía sau không chất hết quà tặng nên để vào dãy ghế thứ ba, chờ đến khi xếp xong hết thì Quý Trạch An và Du Dịch ngồi vào dãy hai, để Ninh Văn Ngạn lái xe, Sầm Ân Thư ngồi bên phía phụ lái.
Bạn bè Quý Trạch An không nhiều, ở Giang Thành có đám Vệ Lăng, Dương Lợi cũng coi như vừa là bạn bè vừa là người đi trước. Bậc trên Quý Trạch An sẽ nghĩ đến chủ nhiệm lớp mười hai của mình là Lữ Thiến và dì Dương Tuyết hàng xóm. Những người này đều ở lại Giang Thành, còn bạn đại học đều đã ở nơi khác nên không biết chúc tết làm sao, chỉ có thể gọi điện thoại. Còn muốn cảm ơn vài người mà cậu đã quen biết trong đoàn làm phim nhưng đa số đều không có số điện thoại, họ ở đâu cũng không rõ ràng.
Bọn họ quyết định đến nhà giáo viên cấp ba tên là Lữ Thiến, nhà cô Lữ gần biệt thự của họ nhất cho nên sẽ đến chào hỏi cô đầu tiên
Quý Trạch An không biết làm sao Ninh Văn Ngạn có được số điện thoại của cô Lữ, dù sao lúc y nói thì cũng đã lái đến dưới nhà cô Lữ nên Quý Trạch An không hỏi nhiều nữa. Chỉ cầm điện thoại ngồi trong xe gọi cho cô Lữ.
“Alo, xin chào.”
Điện thoại vừa kết nối thì giọng Lữ Thiến đã vang lên.
“Em chào cô Lữ, em là Quý Trạch An, chúc mừng năm mới ạ.” Quý Trạch An có hơi chút căng thẳng, nắm điện thoại có hơi chặt.
“Cảm ơn em, chúc mừng năm mới em nhé! Đã quen học hành ở Cảnh Thành chưa?” Lữ Thiến hỏi.
Quý Trạch An: “Dạ quen rồi. Bây giờ cô Lữ có nhà không ạ? Em tiện đến chúc tết?”
Sau khi nói vài câu khách sao rốt cuộc Quý Trạch An cũng nói chuyện quan trọng.
“Có chứ.” Lữ Thiến biết tình hình gia đình nhà Quý Trạch An, cô còn tưởng rằng cậu sẽ ăn tết ở Cảnh Thành.
Quý Trạch An: “Vậy em cúp máy đây ạ, chờ chúng ta gặp nhau rồi nói tiếp nha cô.”
“Được rồi.”
Điện thoại vừa cúp, Quý Trạch An thở sâu một hơi, cậu không biết sao mình lại căng thẳng như vậy, rõ ràng tất cả mọi người đều đã giúp đỡ cậu. Có lẽ là lần đầu tiên thử làm chuyện này chăng? Là do trước kia ngủ cả ngày ở nhà không nói chuyện với ai cả? Hai việc này chênh lệch quá lớn rồi sao.
Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, Du Dịch sờ đầu cậu, dùng động tác này nói cho cậu biết, cậu đã làm rất tốt rồi.
Sầm Âm Thư nói thêm: “Tiểu An ngoan, ổn rồi đó!”
(*′? `*) Con trai tôi đúng là giỏi giang quá đi!
Quý Trạch An cười với Sầm Ân Thư, y cũng cười lại. Ninh Văn Ngạn tìm một chỗ đậu xe rồi bắt đầu chọn quà đem vào nhà tặng Lữ Thiến.
“Đồ dinh dưỡng, rượu, thuốc lá, toàn những đồ cần thiết. Lữ Thiến đã kết hôn rồi, nhà cô ấy còn có trẻ nhỏ, bánh kẹo, sô cô la với sữa bò nữa.” Sầm Ân Thư mở thùng ra rồi bắt đầu phân tích. Mỗi lần y nói thì Ninh Văn Ngạn lại lấy một thứ ra. Những thứ này không phải do hôm trước họ đi siêu thị mua, mà là lúc ở Cảnh Thành họ đã nhờ Sầm Khanh chuẩn bị, từng động tác của Sầm Ân Thư đều rất vui vẻ, mà cũng nhìn xa trông rộng, bọn họ cũng không phải chờ lâu nữa đã có thể đường đường chính chính ở trước mặt người khác mà hãnh diện nói mình chính là cha.
Những thứ này đều là đồ tốt, đa số là nhập khẩu, Sầm Khanh biết tính cách của Sầm Ân Thư, sẽ không khiến y phải mất mặt nên mua toàn đồ chất lượng, không xót tiền chút nào, dù sao cũng có thể thanh lý được. Nếu Sầm Ân Thư mà không vui thì hắn sẽ bị trừ lương mất. Sầm Khanh theo Sầm Ân Thư không phải một hai năm nên biết rằng người này càng lúc càng tùy hứng.
“Đi thôi.” Đóng kỹ thùng xe phía sau, khóa lại.
Bốn người và mấy cái túi bắt đầu đi về phía nhà Lữ Thiến.
Lữ Thiến vừa mở cửa, đầu tiên là bất ngờ vì Quý Trạch An đến nhanh như vậy, nhưng những người kia cô cũng đã gặp qua lúc buổi họp, đều là người lớn nhà Quý Trạch An, cô cũng mỉm cười đón tiếp.
Vào nhà Lữ Thiến chợt khiến Quý Trạch An lại căng thẳng thêm.
“Cô Lữ, chúc mừng năm mới.” Quý Trạch An nhìn Lữ Thiến trừ câu này ra thì cậu không còn biết nói gì nữa.
Ninh Văn Ngạn lập tức tiếp lời: “Cô Lữ, Tiểu An nhà chúng tôi lúc đi học làm phiền cô nhiều rồi, may mà có cô.”
Vừa nói Ninh Văn Ngạn vừa thuận tay đưa quà tới.
“Không có không có, đừng khách khí như vậy, đó là việc nên làm mà.” Lữ Thiến cười từ chối, nhưng Ninh Văn Ngạn nào để cô từ chối như vậy, sau đó quả thực món quà kia đã đưa cho người chồng đầy thật thà của Lữ Thiến.
“Cảm ơn, các anh khách sáo quá.” Chồng Lữ Thiến nhận quà, cô cũng không nói gì thêm, Quý Trạch An và Du Dịch cũng bỏ đồ dinh dưỡng và sữa bò xuống.
Lúc này một cậu nhóc mặc đồ ngủ từ trong phòng chạy ra: “Mẹ ơi, ai đến vậy ạ?”
Lữ Thiến quay đầu sang chỗ khác nhìn con mình, thấy nó đang mặc đồ ngủ, biết rằng trẻ con nhưng cũng gặp khách thế này cũng không hay lắm: “Đà Đà, về phòng thay đồ đẹp rồi ra nha.”
Ngay khi thấy Đà Đà thì Sầm Ân Thư đã sáng mắt lên.
“Đà Đà, đến đây, chú có sô-cô-la này!” Sầm Ân Thư cầm đồ trong tay đưa tới, mặc dù y có hơi xót xa, những thứ này Ninh Văn Ngạn đều giấu đi đến y cũng không ăn được một chút nào.
“Sô-cô-la! Thích quá!” Đà Đà cũng không sợ người lạ lập tức chạy tới khiến cho Lữ Thiến hơi đau đầu, chồng cô lập tức hòa giải.
“Các anh cứ ngồi một chút để tôi đi pha trà.” Lữ Thiến muốn chờ họ về thì nhất định phải dạy dỗ lại Đà Đà một chút, nhưng bây giờ cô mời họ ngồi rồi tự mình đi pha trà, để chồng cô ở lại trò chuyện.
Sầm Ân Thư mau chóng thân thiết với Đà Đà, hai người lập tức phá hủy không ít sô-cô-la trong hộp.
Chồng Lữ Thiến nhìn sang bên này một chút, trông thấy đều là gói hàng chữ nước ngoài thì lòng hơi xao đọng, nhưng cũng không nịnh nọt gì, chỉ nói chuyện bình thường, mà Sầm Ân Thư thì bắt đầu ăn rất vui vẻ khiến Ninh Văn Ngạn chỉ muốn che mặt đi.
Sô-cô-la: (? °??? °) Phải ăn hàng đáng tiền như tui chứ, tui chất lượng 100%, ngon tuyệt cú mèo.
“Chú ăn nè.” Đà Đà mở ra giúp y, cầm một cục kẹo đưa cho Sầm Ân Thư.
Sầm Ân Thư cười tủm tỉm không khách khí nói: “Cảm ơn Đà Đà.”
Sau đó cứ con một cục, chú một viên…
Lữ Thiến đi ra nhìn thấy một đống giấy gói kẹo thì biết, Đà Đà nhà cô ỷ vào có khách mà ăn không hề ít chút nào, nghĩ bụng sẽ cho nó chép phạt chữ ‘cấm ăn đường’, sau đó mỉm cười đưa ra cho khách.
…
Nhà Quý Trạch An cũng không ở lại nhà Lữ Thiến lâu, bởi họ còn vài nhà phải đi cho nên uống trà xong đã tạm biệt. Sầm Âm Thư cũng phải nói lời chào với ‘tri âm’ của mình
Lúc ra cửa Đà Đà còn nói: “Chú ơi, hẹn gặp lại, lần sau đến ăn sô-cô-la chung nha!”
Hai bên ai cũng xúc động, Sầm Ân Thư rất vui vẻ, sô cô la cũng là một trong những món ăn vặt yêu thích của y.
Sô-cô-la (? °??? °)? Yêu tui tuyệt đối không phải là lựa chọn sai lầm!
Suốt một ngày, may mắn rằng tất cả mọi người đều ở nhà, Quý Trạch An sau khi tặng quà hết cả thì cùng nhau trở về biệt thự. Cơm trưa bọn họ được Đường Bạch Bân nhiệt tình mời lại ăn, vừa hay đến giờ cơm trưa, mà nhà Đường Bạch Bân cũng chỉ có ba người, Đường Bạch Bân, ông nội và một người quản gia cũng đã cao tuổi.
Bảy người ngồi cùng nhau vui vẻ vô cùng, ông nội Đường Bạch Bân là người uyên bác học rộng hiểu nhiều. Những chủ đề mà ông nói còn có cảm giác cao thâm hơn nữa, sau khi Quý Trạch An chúc tết thì còn nói vài câu với Đường Bạch Bân, về phần những chuyện khác cậu cũng không có xen vào, Đường Bạch Bân chỉ lắng nghe.
Ban đêm về đến nhà, tất cả mọi người đã mệt mỏi, rõ ràng chỉ là tặng quà và nói chuyện mà thôi.
Thế nhưng ai cũng cảm thấy mệt rã rời, cơm tối quyết định ăn đại. Quý Trạch An nói ăn sủi cảo đi, gói sủi cảo trong ngăn lạnh rồi nên cũng tiện, ba người đều gật đầu, Quý Trạch An liền chủ động đi vào phòng bếp hâm sủi cảo ăn, Du Dịch cũng đi bên cạnh cậu để giúp đỡ.
Cửa nhà bếp vừa đóng thì Sầm Ân Thư đã quay sang nhìn Ninh Văn Ngạn: “A Ngạn, em cứ thấy mình quên quên chuyện gì đó.”
Đột nhiên Sầm Ân Thư vùng vẫy trên ghế sa lon: “Cái gối, dưới cái gối, hôm qua em đã cố ý bỏ đó để chuẩn bị sáng sớm hôm nay sẽ đưa cho Tiểu An!”
Sầm Ân Thư nhớ ra hôm nay chưa đưa lì xì cho Quý Trạch An, rõ ràng những lúc ở ngoài lì xì cho mấy đứa nhỏ đã nhớ rồi, thế mà về nhà lại quên mất.
Lì xì: Tui bị quên dưới cái gối mà tổn thương muốn chết luôn đó, ahuhuu….
Ninh Văn Ngạn cũng kịp phản ứng, đêm qua Sầm Ân Thư nhét dưới gối y cái lì xì rất lớn. Sau đó đứng dậy, lên lầu lấy hai cái lì xì xuống. Bọn họ có chuẩn bị một tấm thẻ và một tấm séc. Ăn tết thì tiền giấy mới có cảm giác nhất, cho nên hai người chuẩn bị bì lì xì rất lớn
Lì xì & Lì xì: Thôi thôi đừng nhét thêm bất kì tờ nào nữa, ăn hổng nổi nữa rồi!!!
Tụi lì xì đều bị hai người đàn ông này đút no cả bụng, nhưng Sầm Ân Thư vẫn có vẻ như không được hài lòng lắm.
Sầm Ân Thư cầm bao lì xì Ninh Văn Ngạn đem từ trên lầu xuống, rồi từ ghế salon xỏ dép lê cầm lì xì đi thẳng vào trong bếp, nhét vào tay Quý Trạch An còn đang cắt rau thơm.
“Tiểu An, cha quên tặng con tiền mừng tuổi, mau lấy đi.” Sau khi Sầm Ân Thư đưa thì Ninh Văn Ngạn cũng cầm một cái đi tới.
Quý Trạch An cầm hai bao lì xì to như cục gạch mà khóe miệng co giật: “Cảm ơn ạ.”
Dường như rất lâu rồi cậu không còn nhận lì xì của người lớn nữa, khi mẹ qua đời đã không còn được như thế. Quý Trạch An vẫn rất vui dù rằng hôm nay trong bao lì xì này chỉ được một tờ tiền cậu cũng đã rất phấn khích.
“Đừng khách khí chứ đừng khách khí!” Xong động tác khiến cho Sầm Ân Thư rất hài lòng, Quý Trạch An không từ chối mà còn nhận làm y rất vui vẻ, y khoát tay sau đó nhảy nhót rời khỏi bếp. Ninh Văn Ngạn ở phía sau còn giúp y đóng cửa phòng lại.
Lì xì: Tui khó chịu cả người, có thể nào, có thể nào làm sạch dạ dày giúp tui được không, xin rủ lòng thương!
Quý Trạch An cười với bao lì xì, thấy rằng cảm giác này cũng không tệ.
“Thích không?” Du Dịch nhìn Quý Trạch An cầm bao lì xì trong tay, ánh mắt tối sầm. Năm ngoái lúc ăn tết thứ anh chuẩn bị không phải là lì xì, phải nói rằng anh không nghĩ sẽ chuẩn bị lì xì làm gì cả, mà là tự làm ra một khối ngọc để tặng cậu, mặc dù Quý Trạch An khi đó rất vui vẻ, nhưng bây giờ anh lại có cảm giác bị hạ thấp…
“Có ạ.” Quý Trạch An ngẩng đầu cười: “Lâu lắm rồi em mới được người lớn tặng lì xì nên rất vui.”
Du Dịch nhìn nụ cười nhẹ nhàng đó của cậu, nhéo nhéo mặt cậu, nhìn đôi mắt đó cong thành vầng trăng khuyết mà ánh mắt tối đi.
Anh nghĩ rằng: Có lẽ chờ đến đêm khi Quý Trạch An ngủ rồi mình sẽ thêm một bao lì xì nữa, em ấy hẳn sẽ vui lắm…
Đám bao lì xì: Xin hãy đối đãi dịu dàng với em, đừng làm em nổ tung nhé.
***
Cảnh Ảnh nghỉ đông khá là dài, qua đến tết nguyên tiêu mới khai giảng. Mùng bảy Quý Trạch An và Du Dịch về lại căn nhà của mẹ cậu. Mùng bảy này là ngày lễ tình nhân, với chuyến đi này thì Ninh Văn Ngạn cũng không ý kiến, hắn cảm thấy người trẻ tuổi muốn ở chung với nhau cũng rất bình thường, thế nhưng Sầm Ân Thư lại hơi hờn tủi, ánh mắt nhìn Du Dịch còn mang theo đao.
Ngày 25 khai giảng, Quý Trạch An ăn tết nguyên tiêu xong mới trở về Cảnh Thành. Du Dịch cũng ăn ý mua ngay vé máy bay ngày 23, ngày 22 đã là tết nguyên tiêu rồi.
Về phần mồng 7 hôm nay là lễ tình nhân, hai người cũng không có mơ mộng gì, bình thường thế nào thì cứ là thế ấy, cuộc sống không phải như phim trên tivi, cũng không phải phim chiếu rạp lại càng không phải như trong tiểu thuyết. Cho nên họ chọn cách bình yên ở nhà cùng với nhau, không hẹn hò, không có những ánh nến cho bữa tối, chỉ cần đồ ăn ngon Du Dịch làm là đủ rồi.
Quý Trạch An mở hộp sô-cô-la ra, nhét một viên vào miệng Du Dịch đang nấu cơm, cười nói: “Lễ tình nhân vui vẻ nhé, A Dịch.”
Tết xuân là lúc mua sô-cô-la, đến lễ tình nhân thì còn dư không ít, Quý Trạch An không định sẽ mua hộp sô-cô-la khác, cậu cảm thấy như thế này bầu không khí đã tốt lắm rồi.
“Ừm.” Du Dịch ngậm lấy sô cô la, dùng mũi phát ra âm thanh, không nói lời nào mà động tác tay cũng không ngừng nghỉ. Quý Trạch An đứng một bên nhìn, cậu không định giúp. Lễ tình nhân nên cậu có ý sẽ nghỉ ngơi một ngày, hưởng thụ cảm giác được Du tiên sinh phục vụ.
Quả ớt: (?? _??) Lễ tình nhân mà ăn ớt nhiều vậy rồi có ổn không đó? Mấy cái đường đường mật mật đâu? Mấy người ăn cay vậy rồi định uống nước cho xong à…
Nếu Du Dịch biết suy nghĩ của quả ớt chắc chắn anh sẽ nói một câu, Tiểu An thích vậy.
Nhưng mà Du Dịch không biết, Quý Trạch An chỉ nhìn quả ớt rồi cười cười không nói gì
Quả ớt: (???) Mấy người tàn nhẫn quá đi. Tui không muốn vào vạc dầu! Rau trộn cũng không muốn!!
Mơ giữa ban ngày đấy à?
Quý Trạch An nhíu mày nhìn quả ớt, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
“Rầm rầm rầm” Tiếng đập cửa rất lớn giống như bị người nện vào, của phòng bếp đã đóng còn nghe thấy, Quý Trạch An nhíu nhíu mày, không biết là ai tới quấy rầy bọn họ.
“Em đi mở cửa.” Quý Trạch An bưng hộp sô-cô-la bằng sắt đi ra.
Tay thái rau của Du Dịch dừng một chút, nhíu mày, nhanh chóng giãy ra rồi lại tiếp tục thái.
“Ai vậy?” Quý Trạch An nắm lấy tay cầm nhưng không vội mở cửa.
Lẽ nào đi nhầm nhà? Hay thất tình ngay lễ tình nhân?
Quý Trạch An suy nghĩ một chút khả năng…
“Sư huynh! Là em này! Em biết huynh ở trong! Em xem bói chuẩn lắm!” Người ngoài cửa hô to.
Xem bói? Quý Trạch An lập tức nghĩ đến Du Dịch, nhưng cậu nghe nói anh không có sư đệ nào cả.
“Anh tìm ai?” Quý Trạch An cũng không nói đến tên Du Dịch.
Người bên ngoài gấp gáp: “Tôi tìm sư huynh tôi, mau mở cửa ra.”
Quý Trạch An thấy người bên ngoài hơi ngốc, hắn phải nói rõ sư huynh là ai chứ?
Cậu không mở cửa, cửa mở lại là nhà hàng xóm.
Trần Tuyến mở cửa, nhìn người đàn ông tóc vàng đứng bên ngoài mà hoài nghi hỏi: “Tìm ai thế? Đối diện là nhà Tiểu An, có phải cậu gõ nhầm cửa rồi không?”
Cửa lớn: Tui thấy người này đáng nghi quá, gõ tui đau ghê luôn, Tiểu An đừng mở nhé! Có khi là người xấu đấy!
Quý Trạch An nhìn chữ hiện lên cửa lớn, do dự một chút vẫn mở cửa, dù sao dì Trần cũng mở cửa rồi, có phải là nhầm hay không cũng nên mở xem một chút.
“A, cuối cùng cũng mở rồi!” Hoắc Nhất Tiệp vừa thấy Quý Trạch An đã sáng bừng mắt lên, định vọt vào.
Nhưng Quý Trạch An cản hắn lại, đương nhiên sẽ không khách khí với người như hắn.
Hoắc Nhất Tiệp nhanh chóng tỏ vẻ than vãn: “Sao không cho tôi vào, sư huynh ở bên trong, tôi từ ngàn dặm xa xôi tìm anh ấy đấy.”
Quý Trạch An nhíu mày nhìn hắn, người này và Du Dịch, cậu không thấy chữ trên mặt hắn, nhưng cũng không muốn cho hắn liên hệ gì với Du Dịch cả.
“Sư huynh anh là ai?” Quý Trạch An hỏi
Trần Tuyết nhìn Quý Trạch An: “Tiểu An, người này đi nhầm nhà hả?”
“Dì Trần, dì vào trước đi. Con nói rõ ràng với anh ấy là được rồi.” Quý Trạch An nói với Trần Tuyết.
Trần Tuyết vẫn có vẻ rất lo lắng: “Một mình con được không đó?”
“Không sao ạ. Dì, dì vào trước đi, con giải quyết được.” Quý Trạch An khẳng định lần nữa.
“Vậy được rồi, có gì cứ gọi gì, dì ở phòng khách nên nghe được.” Trần Tuyết liếc nhìn Hoắc Nhất Tiệp một cái rồi mới đóng cửa lại.
Quý Trạch An lặp lại lần nữa: “Sư huynh anh là ai?”
Hoắc Nhất Tiệp nhanh nhẹn: “Du Dịch, chắc chắn cậu biết.”
Quý Trạch An nhìn lướt qua Hoắc Nhất Tiệp rồi nhíu mày lại: “Sao anh tìm được chỗ này?”
Cậu không nghĩ rằng Du Dịch sẽ không thân thiết với ai mà nói ra chỗ ở của mình, cậu ở cạnh Du Dịch còn chưa nghe anh đả động hay nói gì cả. Mặc dù Quý Trạch An không muốn trải qua ngày lễ tình nhân thật lãng mạn nhưng lễ tình nhân vẫn là lễ tình nhân, cậu muốn bên cạnh mỗi anh thôi.
Là hai người! Không lãng mạn cũng không có nghĩ sẽ thêm một bóng đèn nữa!
Lúc này rốt cuộc Du Dịch cũng làm xong món ăn cuối cùng, dọn dẹp xong rồi mới đi ra khỏi phòng bếp đến trước cửa, nhìn Hoắc Nhất Tiệp nhanh nhảu bên ngoài.
“Sư huynh!” Dáng vẻ của Hoắc Nhất Tiệp rất tội nghiệp.
Du Dịch nhìn thoáng qua Quý Trạch An rồi lại nhìn sang Hoắc Nhất Tiệp: “Để cậu ta vào đi.”
Quý Trạch An quay đầu nhìn về phía Du Dịch, dù trong lòng nghĩ gì thế nhưng sự thật bày ra trước mặt cậu vẫn không thể tin. Trong lòng cậu có một thứ khó chịu vô hình đến chính cậu cũng không hiểu tại sao. Nhưng mà Du Dịch đã nói vậy thì cậu cũng né sang một bên để Hoắc Nhất Tiệp đi vào.
Cửa lớn: Tiểu An, tui thấy người này không đáng tin.
Quý Trạch An nhìn chữ trên cánh cửa đang đóng lại, một người nhấp môi với cánh cửa, không nói gì thêm.
Cậu xoay người đi thẳng vào phòng bếp pha trà, dù sao cũng là khách, Du Dịch để người ta vào rồi.
Có sẵn nước nóng, Quý Trạch An bỏ lá trà vào ấm, đổ nước sôi lên rồi bưng ấm và chén trà ra ngoài.
Ấm trà: Trong bụng nong nóng, miệng tui đang bốc khói nè.
Quý Trạch An bình bình trà tỏa ra hơi nóng, rồi bắt đầu ngồi ngốc trên ghế sô-pha.
“Sư Huynh, em tìm được anh mà muốn khóc quá! Anh biết để bói được vị trí của anh em đã tốn bao nhiêu tâm huyết không!” Chưa nói đến Du Dịch còn hơi đề phòng, dùng bói toán tìm người đã không dễ dàng gì, Hoắc Nhất Tiệp cũng không còn cách nào khác.
“Chuyện gì?” Du Dịch nhìn Quý Trạch An đang thất thần.
“Tết đến, em và đại sư huynh đi tảo mộ cho sư phụ, dường như mấy năm vừa rồi anh không đến.” Hoắc Nhất Tiệp nhìn Du Dịch, hắn thấy chuyện đã nhiều năm vậy rồi chắc Du Dịch cũng đã buông xuống, nhưng Du Dịch không như thế, chỉ là suy nghĩ của anh và hắn khác nhau mà thôi.
Du Dịch nhìn Hoắc Nhất Tiệp một hồi mà không nói gì.
“Được rồi, em biết thái độc của anh sẽ như vậy mà…” Hoắc Nhất Tiệp nhếch miệng cười
Hắn khịt khịt mũi, nói thêm: “Thơm quá đi, sư huynh nấu cơm đấy à, em ở lại ăn có được không, vừa xuống máy bay là em đến đây luôn nên chưa ăn gì, đói chết mất!”
Du Dịch không đồng ý cũng không từ chối, vẫn không tỏ vẻ gì.
Nhưng Hoắc Nhất Tiệp biết anh sẽ không cho, vẻ mặt có hơi chút thất vọng.
“Sư huynh anh không tốt với em được chút nào sao?” Hoắc Nhất Tiệp phàn nàn với Du Dịch.
“Nói chuyện chính.” Du Dịch không cảm thấy Hoắc Nhất Tiệp tốn nhiều linh lực tìm đến đây chỉ để thăm anh, giữa bọn họ sáu năm rồi không gặp, không có lý do gì xuất hiện cả.
Hoắc Nhất Tiệp nhanh chóng nói: “Được rồi, quả nhiên anh vẫn là người sư huynh kia.”
“Sư huynh, em muốn nhờ anh giúp một chuyện, em gặp phải chuyện phiền toán. Đại sư huynh cũng hỗ trợ nhưng vẫn không đủ nên em mới đến đây nhờ anh góp sức.”
Hoắc Nhất Tiệp đã gặp được đối thủ nhưng không biết đó là ai, lúc nào cũng đối nghịch với hắn khiến cho phiền phức ngày một nhiều, so với chuyện mạo hiểm thì hắn nghĩ đến người bảo vệ kia, thế nhưng năng lực một người không đủ.
“Tôi từ chối.” Trên phương diện công việc Du Dịch không thích làm cùng với người khác, nghề của bọn họ phần lớn như một vị hiệp khách đơn lẻ, Du Dịch cũng không ngoại lệ lại thêm tính cách của anh quái gở hơn người khác. Đương nhiên, mọi thứ vẫn không thể thoát được một mối quan hệ.
Hoắc Nhất Tiệp: “Sư huynh, đừng như vậy chứ, em chính là sư đệ thân cận của anh đó.”
“Cậu có thể đi rồi.” Du Dịch trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, anh cảm thấy không còn gì để nói nữa.
Chuyến đi này của Hoắc Nhất Tiệp không đơn giản như thế, đã sớm phòng chuyện Du Dịch sẽ từ chối nên hắn sẽ trực tiếp quấn lấy Du Dịch, mãi đến khi Du Dịch gật dầu đồng ý đi cùng thì thôi.
“Không đi, em không đi! Anh không đồng ý thì em ở đây luôn.” Hoắc Nhất Tiệp lắc đầu không định đứng dậy.
Ánh mắt Du Dịch nhìn Hoắc Nhất Tiệp có chút không vui, anh không thích người không hiểu chuyện như thế.
Chén trà: Gan người này lớn thật sự luôn, tên mặt liệt này dám làm cho Tiểu An giận!
Lẽ nào không biết khí tràng cậu ấy rất lớn, lúc giận lên rất khủng khiếp sao!
Quý Trạch An nhìn Du Dịch một chút rồi lại nhìn về phía Hoắc Nhất Tiệp: “Du Dịch giúp anh như vậy có nguy hiểm chút nào không?”
Hoắc Nhất Tiệp sững người.
Công việc một mình hắn không giải quyết được thì đương nhiên sẽ nguy hiểm, thế nên hắn mới đến nhờ năng lực của anh chia sẻ nguy hiểm này cơ mà.
“Chuyện nguy hiểm nhất định là có, nhưng tôi tin với năng lực của sư huynh sẽ gặp dữ hóa lành.” Trong ba người Du Dịch là người có năng lực xuất sắc nhất. Năm đó sư phụ cũng đồng ý như thế, nhưng mà Hoắc Nhất Tiệp biết anh rất lạnh nhạt với chuyện kia, không quan tâm đến chuyện sống chết, vẻ mặt luôn lạnh nhạt khó mà đoán ra đang nghĩ chuyện gì.
“Anh ấy không đi, cũng không có nhu cầu gặp dữ hóa lành, sao tôi có thể đồng ý để A Dịch liều lĩnh nguy hiểm đến thế chứ?” Quý Trạch An càng không thích người này, trên mặt không thấy chữ nào, mặt mày cũng không tệ lắm thế nhưng cậu không có một chút hảo cảm. Thậm chí tới giờ còn bài xích, cậu chỉ mong hắn mau chóng rời đi.
Hoắc Nhất Tiệp nhìn Quý Trạch An như đang suy nghĩ gì đó, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ nghĩ đến vấn đề của bản thân. Hắn nghĩ đến khi xưa Du Dịch giải quyết được vấn đề khó khăn như vậy, kiểu gì cũng như trở về từ cõi chết nên hẳn chuyện này cũng như trở bàn tay. Hắn chưa bao giờ nghĩ tại sao Du Dịch lại đồng ý? Tại sao bất chấp nguy hiểm để giúp hắn?
Sư huynhh đệ?
Buồn cười, Du Dịch chưa thật sự xem hắn và sư huynh như vậy, chỉ bởi vì họ cùng bái một người làm sư phụ. Huống chi thái độ của sư phụ với Du Dịch rất khác hai người họ, Hoắc Nhất Tiệp không ngốc nên cũng nhìn ra được, càng thêm chuyện sư phụ đã căn dặn đừng tiếp cận Du Dịch quá gần làm chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.