Tôi Thích Cậu, Người Con Trai Mang Tên Không Dấu !
Chương 10: Bức ảnh
Boss & Bà nội của bạn
03/03/2015
Ngoài trời mưa không ngớt, Có 1 cậu học sinh đang chạy về phía kí túc xá.
Cậu ta đứng trước cửa phòng mình và nhấn mật mã phòng.
" Cuối cùng cũng về tới."
"Tít......tít.....Tít...."
" Cạch" cánh cửa phòng được mở ra.
" Tạch" ánh đèn điện sáng lên.
Mọi thứ trong phòng được sắp xếp rất gọn gàng và ngăn nắp.
" Bịch" cậu ta nép cặp sách của mình xuống ghế sofa.
" Đúng là đứa con gái mất nết. Cầm ô rồi chạy mà chẳng quan tâm đến người bên cạnh." cậu ta mở tủ quần áo của mình lấy đồ rồi bước vào phòng tắm.
_______________________________________________________________
Sự bình yêu của lớp AV1 sẽ được kéo dài nhưng từ sau tiếng hét của " chụy Trâu mưa ngâu" thì lại bị xé tan.
" Sensei đang đến đó, vào chỗ đi." 1 cậu học sinh chạy vào.
" Chào các em, Chúc các em có một ngày học vui vẻ." Sensei bước vào,đặt giáo án xuống bàn.
" Các em tôi có một điều muốn thông báo với các em đây!!" Sensei đặt tay xuống bàn.
" Lại truyện j đây......lại có học sinh mới à?"
" Sensei nói nhanh đi."
" Haizzzzz......AV1 thì lúc nào chẳng có truyện."
Một số học sinh bắt đầu nhốn nháo.
" Các em phải trật tự thì tôi mới nói được." Sensei nghiêm túc.
" Hôm nay Huỳnh Phong nghỉ học. Thầy nghe nói bạn ấy bị ốm." Sensei nói.
" Ốm ư...."
" Huỳnh Phong ốm, vừa chiều qua vẫn khỏe mà??."
Trời ơi, vịt giời một lũ vịt đang kêu lên vì hot boy của lớp nghỉ học.
Bỗng.....
" Phịch"
" ỐM SAO...." Thái Châu đập tay xuống bàn đứng dậy.
" Thái Châu, em ngồi xuống đi."
" Các em lấy sách vở ra chúng ta học bài mới." Sensei nhắc nhở.
Tại phòng của Huỳnh Phong.
" Con bị cảm rồi!!!" Giọng của 1 người phụ nữ trung niên tầm 32-34 tuổi thét lên.
" Con sốt cao quá, 40*C." người phụ nữ trung niên cầm nhiện kế vừa đo được lên nhìn.
" Con có cần đến bệnh viện ko??? Thay đồ đi rồi ta đưa con đi."
" Ko cần đâu, nghỉ một lúc à khỏe à." Huỳnh Phong trông rất mệt mỏi.
" Vậy thì ta đi đây, tí nữa sẽ có người mang đồ ăn đến cho con!!" người phụ nữ trung niên cầm túi xách lên.
" Thôi ko cần đâu." Cậu cố ngượng dậy.
" Vậy thì ta đi đây, có j thì gọi cho ta. Ta sẽ đến ngay." người phụ nữ trung niên đi giày nói.
" Tít....tít....Tít...." Cánh cửa đóng lại.Và không biết từ lúc nào Huỳnh Phong đã thiếp đi.
Nhưng người phụ nữ đó là ai? Trên người phụ nữ đó đeo toàn trang sức hàng hiệu.
Người cũng mặc đồ hiệu, mà hình như túi xách là loại sản xuất có giới hạn 20 chiếc trên toàn thế giới. Tóm lại người phụ nữ đó là ai????
" Ting.....ting.....Ting" tiếng chuông báo hiệu đã hết giờ học vang lên.
" Haizzz....đi về thôi." hạ Vi sao hôm nay trông vui vậy? Chả nhẽ lớp học ko có Huỳnh Phong vui vậy sao??
" Đứng lại!!!! Cô chưa về được đâu." hái Chậu khoang tay mặt vênh lên đi tới chỗ của Hạ Vi.
" Vừa nãy ở dưới kia tôi nghe mấy con vịt giời nói hôm qua cô đã dựt ô ủa Huỳnh Phong mà đi về đúng ko????" Thái Châu nheo mắt lại.
" Ko có, Tôi ko dựt ô của cậu ta mà là cậu ta đưa cho tôi mà." Hạ Vi minh oan.
" Đừng có chối. Chính cô đã làm cho Huỳnh Phong bệnh."
" Cô đã để Huỳnh Phong chạy bộ về nhà ." Thái Châu trợn mắt lên .
" Ko có mà, Nghe tôi nói này......Thực ra......" Hạ Vi muốn nói cái j đó.
" Thôi đi....đừng biện minh. Những lời cô vừa nói sẽ làm bằng chứng trước tòa."
" Tôi sẽ kiện cô." Nói xong Thái Châu quay người đi ra phía cửa đi về.
Thật à trẻ con mà. Hạ Vi cũng đeo cặp lên và đi về. Sao cô ko phản bác lại chứ, hay cô cũng cảm thấy có lỗi trong chuyện này.
Hạ Vi đi về kí túc xá với vẻ mặt "đưa đám" .
"Tít......tít.....Tít...." cửa phòng mở ra.
Hạ Vi để cặp vào chỗ ngồi học của minh. Lấy quần áo và đi vào phòng tắm thay đồ.
Một lúc sau......
" Ting.....ting.....Ting..." Hạ Vi đang đứng trước của phòng của Huỳnh Phong, cô đứng để để làm j chứ???
" Huỳnh Phong à, mở của cho tôi đi. Tôi là Hạ Vi đây." Cô lấy tay chạm vào cửa phòng Huỳnh Phong.
Bỗng..........
" Cạch." cửa phòng ko khóa. Cánh cửa đẩy ra làm Hạ Vi giật mình.
Cô đang do dự có nên bước vào hay ko. Rồi cô bắt đầu đặt bước chân đầu tiên của mình vào phòng của Huỳnh Phong.
" Woa.........tiện nghi quá. Trông giống như ở khách sạn vậy!!!!" Hạ Vi ngạc nhiên vói những j mà cô đang nhìn thấy.
" Ơ.... sao bức ảnh này lại bị quay mặt vào trong." Hạ Vi tò mò.
Cô lấy tay cầm bức ảnh lên. Rồi cô nhìn thấy..... trong bức ảnh là hình của một chàng trai và một cô gái.
Trông cô ấy rất xinh, nhìn hai người họ cỏ vẻ như rất thân. Hai người họ ngồi ở công viên, người con tai khoác vai người con gái. Nhìn hai người họ trông rất vui vẻ.
Bỗng.....
" Xoảng...." Hạ Vi tuột tay và bức ảnh rơi xuống đất.
" Cô đang làm j trong phòng của tôi vậy??" Huỳnh Phong bỗng bật dậy.
" Tôi........tôi........" Hạ Vị hoảng sợ nói ko thành lời.
" Cô đi ra khỏi phòng tôi mau lên!!" Huỳnh Phong tức giận nói to.
" Từ từ, nghe tôi giải thích đã. Thực ra tôi ko cố ý mà, chỉ là...." Hạ Vi cúi mặt xuống.
" Tôi nói là cô đi ra đi cơ mà." Cơn giận như đang sôi lên.
" Tạch...." Hạ Vi bị Huỳnh Phong đẩy mạnh ra.
Rốt cục bước ảnh đó có j quan trọng mà Huỳnh Phong lại tức giận đến vậy.
Huỳnh Phong cúi xuống nhặt mảnh vỡ của bức ảnh lên, vứt chúng vào sọt rác.
Anh ..không thể quên được bức ảnh đó. Sự thật là anh.. không muốn quên.
_______________________________________________________________
Tối hôm đó........
" Vừa nãy trong giấc mơ. Anh đã thấy em" chàng trai đứng bên cửa sổ, tay cầm bức ảnh rồi ngước nhìn lên bầu trời
" Giờ em sống tốt chứ?" Chàng trai lấy tay vuốt lên mặt cô gái ở trong hình.
"Anh chỉ muốn nói một điều thôi."
" Anh nhớ em."
Cậu ta đứng trước cửa phòng mình và nhấn mật mã phòng.
" Cuối cùng cũng về tới."
"Tít......tít.....Tít...."
" Cạch" cánh cửa phòng được mở ra.
" Tạch" ánh đèn điện sáng lên.
Mọi thứ trong phòng được sắp xếp rất gọn gàng và ngăn nắp.
" Bịch" cậu ta nép cặp sách của mình xuống ghế sofa.
" Đúng là đứa con gái mất nết. Cầm ô rồi chạy mà chẳng quan tâm đến người bên cạnh." cậu ta mở tủ quần áo của mình lấy đồ rồi bước vào phòng tắm.
_______________________________________________________________
Sự bình yêu của lớp AV1 sẽ được kéo dài nhưng từ sau tiếng hét của " chụy Trâu mưa ngâu" thì lại bị xé tan.
" Sensei đang đến đó, vào chỗ đi." 1 cậu học sinh chạy vào.
" Chào các em, Chúc các em có một ngày học vui vẻ." Sensei bước vào,đặt giáo án xuống bàn.
" Các em tôi có một điều muốn thông báo với các em đây!!" Sensei đặt tay xuống bàn.
" Lại truyện j đây......lại có học sinh mới à?"
" Sensei nói nhanh đi."
" Haizzzzz......AV1 thì lúc nào chẳng có truyện."
Một số học sinh bắt đầu nhốn nháo.
" Các em phải trật tự thì tôi mới nói được." Sensei nghiêm túc.
" Hôm nay Huỳnh Phong nghỉ học. Thầy nghe nói bạn ấy bị ốm." Sensei nói.
" Ốm ư...."
" Huỳnh Phong ốm, vừa chiều qua vẫn khỏe mà??."
Trời ơi, vịt giời một lũ vịt đang kêu lên vì hot boy của lớp nghỉ học.
Bỗng.....
" Phịch"
" ỐM SAO...." Thái Châu đập tay xuống bàn đứng dậy.
" Thái Châu, em ngồi xuống đi."
" Các em lấy sách vở ra chúng ta học bài mới." Sensei nhắc nhở.
Tại phòng của Huỳnh Phong.
" Con bị cảm rồi!!!" Giọng của 1 người phụ nữ trung niên tầm 32-34 tuổi thét lên.
" Con sốt cao quá, 40*C." người phụ nữ trung niên cầm nhiện kế vừa đo được lên nhìn.
" Con có cần đến bệnh viện ko??? Thay đồ đi rồi ta đưa con đi."
" Ko cần đâu, nghỉ một lúc à khỏe à." Huỳnh Phong trông rất mệt mỏi.
" Vậy thì ta đi đây, tí nữa sẽ có người mang đồ ăn đến cho con!!" người phụ nữ trung niên cầm túi xách lên.
" Thôi ko cần đâu." Cậu cố ngượng dậy.
" Vậy thì ta đi đây, có j thì gọi cho ta. Ta sẽ đến ngay." người phụ nữ trung niên đi giày nói.
" Tít....tít....Tít...." Cánh cửa đóng lại.Và không biết từ lúc nào Huỳnh Phong đã thiếp đi.
Nhưng người phụ nữ đó là ai? Trên người phụ nữ đó đeo toàn trang sức hàng hiệu.
Người cũng mặc đồ hiệu, mà hình như túi xách là loại sản xuất có giới hạn 20 chiếc trên toàn thế giới. Tóm lại người phụ nữ đó là ai????
" Ting.....ting.....Ting" tiếng chuông báo hiệu đã hết giờ học vang lên.
" Haizzz....đi về thôi." hạ Vi sao hôm nay trông vui vậy? Chả nhẽ lớp học ko có Huỳnh Phong vui vậy sao??
" Đứng lại!!!! Cô chưa về được đâu." hái Chậu khoang tay mặt vênh lên đi tới chỗ của Hạ Vi.
" Vừa nãy ở dưới kia tôi nghe mấy con vịt giời nói hôm qua cô đã dựt ô ủa Huỳnh Phong mà đi về đúng ko????" Thái Châu nheo mắt lại.
" Ko có, Tôi ko dựt ô của cậu ta mà là cậu ta đưa cho tôi mà." Hạ Vi minh oan.
" Đừng có chối. Chính cô đã làm cho Huỳnh Phong bệnh."
" Cô đã để Huỳnh Phong chạy bộ về nhà ." Thái Châu trợn mắt lên .
" Ko có mà, Nghe tôi nói này......Thực ra......" Hạ Vi muốn nói cái j đó.
" Thôi đi....đừng biện minh. Những lời cô vừa nói sẽ làm bằng chứng trước tòa."
" Tôi sẽ kiện cô." Nói xong Thái Châu quay người đi ra phía cửa đi về.
Thật à trẻ con mà. Hạ Vi cũng đeo cặp lên và đi về. Sao cô ko phản bác lại chứ, hay cô cũng cảm thấy có lỗi trong chuyện này.
Hạ Vi đi về kí túc xá với vẻ mặt "đưa đám" .
"Tít......tít.....Tít...." cửa phòng mở ra.
Hạ Vi để cặp vào chỗ ngồi học của minh. Lấy quần áo và đi vào phòng tắm thay đồ.
Một lúc sau......
" Ting.....ting.....Ting..." Hạ Vi đang đứng trước của phòng của Huỳnh Phong, cô đứng để để làm j chứ???
" Huỳnh Phong à, mở của cho tôi đi. Tôi là Hạ Vi đây." Cô lấy tay chạm vào cửa phòng Huỳnh Phong.
Bỗng..........
" Cạch." cửa phòng ko khóa. Cánh cửa đẩy ra làm Hạ Vi giật mình.
Cô đang do dự có nên bước vào hay ko. Rồi cô bắt đầu đặt bước chân đầu tiên của mình vào phòng của Huỳnh Phong.
" Woa.........tiện nghi quá. Trông giống như ở khách sạn vậy!!!!" Hạ Vi ngạc nhiên vói những j mà cô đang nhìn thấy.
" Ơ.... sao bức ảnh này lại bị quay mặt vào trong." Hạ Vi tò mò.
Cô lấy tay cầm bức ảnh lên. Rồi cô nhìn thấy..... trong bức ảnh là hình của một chàng trai và một cô gái.
Trông cô ấy rất xinh, nhìn hai người họ cỏ vẻ như rất thân. Hai người họ ngồi ở công viên, người con tai khoác vai người con gái. Nhìn hai người họ trông rất vui vẻ.
Bỗng.....
" Xoảng...." Hạ Vi tuột tay và bức ảnh rơi xuống đất.
" Cô đang làm j trong phòng của tôi vậy??" Huỳnh Phong bỗng bật dậy.
" Tôi........tôi........" Hạ Vị hoảng sợ nói ko thành lời.
" Cô đi ra khỏi phòng tôi mau lên!!" Huỳnh Phong tức giận nói to.
" Từ từ, nghe tôi giải thích đã. Thực ra tôi ko cố ý mà, chỉ là...." Hạ Vi cúi mặt xuống.
" Tôi nói là cô đi ra đi cơ mà." Cơn giận như đang sôi lên.
" Tạch...." Hạ Vi bị Huỳnh Phong đẩy mạnh ra.
Rốt cục bước ảnh đó có j quan trọng mà Huỳnh Phong lại tức giận đến vậy.
Huỳnh Phong cúi xuống nhặt mảnh vỡ của bức ảnh lên, vứt chúng vào sọt rác.
Anh ..không thể quên được bức ảnh đó. Sự thật là anh.. không muốn quên.
_______________________________________________________________
Tối hôm đó........
" Vừa nãy trong giấc mơ. Anh đã thấy em" chàng trai đứng bên cửa sổ, tay cầm bức ảnh rồi ngước nhìn lên bầu trời
" Giờ em sống tốt chứ?" Chàng trai lấy tay vuốt lên mặt cô gái ở trong hình.
"Anh chỉ muốn nói một điều thôi."
" Anh nhớ em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.