Tôi Thích Cậu, Người Con Trai Mang Tên Không Dấu !

Chương 1: Chao xìn học viện mới

Boss & Bà nội của bạn

03/03/2015

-" Cậu tưởng cậu là ai mà dám làm thế hả, Vi?"

-" Đã nghèo còn thích làm sang à, hứ"

-"Các cậu nói gì vậy, tớ không hiểu"? 

-" Đừng giả vờ nữa tụi này biết hết rồi, đừng tưởng được Duy tặng vòng mà kiêu nhé!"

-....

-" tớ thấy cậu và cái gia đình cậu rất hợp với câu,...câu gì ý nhở, à ! Ăn bột đá bát, xí"

-" Đúng, đúng, cậu là đồ ăn bột đá bát, lêu lêu"

-" Đồ ăn bột đá bát, lêu lêu"

-"lêu lêu"

-" Không phải tớ đâu, tớ ko vứt nó đi, không phải mà"

-" Cậu đừng đi, Duy à, đừng bỏ tớ lại ở đây, tớ sợ lắm, đừng mà huhu"

-"huhu, đừng đi mà"

-"đừng ....."

Á!!!!!

_____________________________________________________________________________________

Áaaaaaaaa!

Hả?

Hạ Vi chợt tỉnh khi nghe thấy tiếng hét. Cô, vừa mơ thấy giấc mơ đó. Giấc mơ mà cô cứ ngỡ như đã xoá bỏ đc từ nhiều năm trước. Chàng trai ấy là ai? Tại sao cô không nhớ gì về chàng trai ấy? và cả cô bé đó nữa, tại sao lại khóc cơ chứ?! Thật sự cô không tài nào nhớ nổi về họ và cũng không biết họ có quan hệ gì với mình hay ko?

Nhưng điều quan trọng bây giờ ko phải về giấc mơ nữa mà là cái giọng hét đáng ghét này ở đâu ra thế nhờ?



"Ai, Ai dám phá vỡ giấc ngủ của bản tiểu thư thế hả?"

"Á à, tiểu thư cơ à, tiểu thư thì cũng phải dạy đi học nhá!"

Giọng nói của " mẫu hậu " vang lên suýt thì làm Jolie*  ngã lăn xuống giường

(Jolie : cún con của cô, đáng yêu lắm lắm ý)

"Mama quên rồi sao, trường con đang xây dựng bên Nhật cơ mà!"

" Có gì thì để tí nói đi, con buồn ngủ quá."

Cô mơ màng đáp trả mẫu hậu , rồi nằm phịch xuống giường.

" Mày có nhớ hôm nay là ngày gì ko hả con? Là ngày mày bay sang Nhật đấy. Học viện bên đó đã sửa xong rồi, chiều nay sẽ xuất phát . Bây giờ thì mày đã dạy được chưa hả con ?"

"Ừm, hôm nay mình sẽ sang nhật học sao, ừm nhật, ừm"

"Cùng lắm thì sang nhật. Đợi đã, Nhật? Nhật Bản ư? Hôm ...hôm nay?

HẢ!!

Áaaaaaaaaaaaaaaa!

" Hôm nay mình sẽ sang Nhật học sao? Sao nhanh vậy?!

"Vé máy bay, đúng rồi vé máy bay. Hả ! Đúng là hôm nay rồi, oimeoi!  con còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống "tiểu thư" thì đã phải đi học rồi, ông trời ơi, sao bất công quá vậy, huhu!

" Mày còn ngồi đấy tự kỉ làm gì nữa, mau thu xếp đồ đạc đi, nhanh !" Mama bắt đầu mất kiên nhẫn

"Phải rồi, bắt đầu từ hôm nay sẽ là một ngày mới sáng lạng đối với mình, mình phải cố gắng thật nhiều ms được, Hạ Vi cố lên! ✊

Vù vù vù, cạch. 

Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống mảnh đất xứ hoa anh đào. Lấy xong hành lí, cô bắt một chiếc taxi nhanh chóng đi đến học viện. Mà kể cũng lạ, ở đây có nội quy học sinh phải học cả chủ nhật sao? Ôi, chắc cô độn thổ quá !?



Khi Hạ Vi đứng trước cửa học viện, cũng là lúc cô bị sốc toàn tập ,hơn nữa lại còn trong tình trạng mắt chữ A mồm chữ O. Ôi mẹ ơi! Đây là nơi cô sẽ học đây á? Sao mà rộng như lâu đài vậy? Lúc sắp đến đây Hạ Vi  còn tưởng là lâu đài thật ấy chứ. Có vẻ cô đã sai khi coi thường cái học viện FLEA này rồi, dù sao đi nữa FLEA cũng là trường cô học, khác mỗi trụ sở 1 ở Việt Nam thì đang xây, còn trụ sở 2 là ở đây thì lại quá hoành tráng!

Không chém gió nhiều nữa,cô bắt đầu thăm quan học viện. 

Woa! đúng là học viện xịn có khác, ngay cả đường đi vào học viện cũng đẹp nữa. Ah! Còn có cả máy bán hàng tự động kìa! cô bắt đầu thích ở đây rồi à nha. Vào bên trong, học viện thật sự y như một toà lâu đài, trên trần cao là 1 chùm đèn pha lê tinh khiết, lấp lánh thỉnh thoảng còn đổi màu, nếu như ở đây tổ chức dạ hội thì tuyệt vời lắm đây. Ngoài ra việc làm Hạ Vi chú ý hơn đó chính là cầu thang xoắn ống giúp đi lên tầng hai của học viện. Thăm quan xong xuôi hết,cô mới đi làm thủ tục và cũng biết thêm được một số điều về học viện

Nói hoà đồng, không phân biệt là thế nhưng ở học viện vẫn phân chia cấp đấy

Thượng lưu là cấp dành cho những thiên tài hoặc con của tổng giám đốc, chủ tịch... Những ai ở cấp này đều được ưu tiên chọn môn học, ăn phần ăn khác, miễn bài tập.... Cứ như là VIP ý!!!

Trung lưu là cấp dành cho nhưng người như Hạ Vi, gia đình khá giả

Cuối cùng là Hạ lưu,là cấp thấp nhất, hầu hết học viên tại đây đều là người Việt và đều thuộc cấp Trung lưu. Khi học viên vi phạm nội quy quá 3 lần sẽ bị hạ xuống cấp hạ lưu, khó mà lên lớp được

Vì thế cô sẽ cố gắng giữ nguyên cái mức trung lưu này của mình, hehe

À còn phải kể đến khu nhà riêng của học viện nữa,  mỗi phòng đều rất rộng và đẹp, lại còn đầy đủ tiện nghi nữa, nên cô rất thích phòng của mình. ^^

Bô lô ba la thế mà đã đói bụng rồi, Hạ Vi liền nghĩ ngay đến máy bán hàng tự động  và chạy nhanh ra đó. 

Cùng lúc, một chiếc xe mô tô phân khối lớn đỗ trước cổng học viện. Từ trên xe bước xuống một anh chàng rất đẹp trai, tuy cậu ta đang đeo kính nhưng cô vẫn có thể biết được, đây chính xác là một MỸ NAM !!

Nhưng mỹ nam gì mà tai bấm tận mấy lỗ kia? Mà thôi,kệ đi,cô ko nên nhìn nữa ko thì tính háo sắc lại nổi lên bây giờ. 

Ể, Jolie đâu rồi nhỉ? Mải nghĩ ngợi linh tinh nên cô mãi mới nhận ra sự vắng mặt của nó

 " Jolie ơi, em đâu rồi?" 

" Jolie ơi"

" gâu gâu gâu"

" A bé yêu, em đây rồi " Thấy Jolie đang chạy tới bên, theo phản xạ Hạ Vi giơ tay định ôm lấy nó. Nhưng thôi rồi, tay cô đang cầm cây kem mà, nó biến đâu mất rồi nhỉ ?!

Bỗng cảm thấy một tia sắc lạnh nào đó đang nhìn chằm chằm  từ phía sau,cô quay đầu lại.

CHẾT RỒI ! CÂY KEM DÍNH VÀO ÁO CỦA MỸ NAM lúc nãy rồi, làm sao đây! >.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thích Cậu, Người Con Trai Mang Tên Không Dấu !

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook