Tôi Thích Cậu, Người Con Trai Mang Tên Không Dấu !
Chương 20: Mới Chỉ Là Bắt Đầu
Boss & Bà nội của bạn
13/11/2016
Chương 20
Mấy chiếc lá trên cây nhẹ nhàng hạ cánh xuống đất! Thời gian cứ thế mà trôi, thoáng cái đã đến thời điểm định mệnh của mấy anh chị học sinh sinh viên
THI CUỐI HỌC KÌ I
Reng Reng Reng
" Các em bắt đầu làm bài ! " Thầy giám thị hạ kính xuống bàn,lườm lườm mấy cái rồi lại đọc tài liệu.
Hạ Vi ngay từ đầu đã không có thiện cảm với môn chữ Hán, giờ bốc trúng đề cô không hiểu, phải làm sao đây? Cô liếc sang Huỳnh Phong thấy anh vẫn ngồi xoay bút, khoé miệng còn nhếch lên sau đó nháy mắt với cô
" Mẹ cha cái đồ sửu nhi " Hạ Vi thầm rủa. Cô không biết làm, mà Huỳnh Phong nhìn có vẻ còn không biết làm hơn cô, oimeoi còn ai để cô cầu cứu nữa đây!
À JB, mà JB thi phòng khác cơ!
" Phong, anh không làm bài à ! " Hạ Vi ghé ghé sang bên phải khỉnh bỉ nhìn Phong
" Mắt cô lại lác rồi kìa, làm gì? Trước giờ tôi toàn ngồi chờ !"
" Anh mà không làm được sẽ bị chuyển lớp đấy!"
" Cô nghĩ tôi có thể sao ? Cô nợ tiền tôi chưa trả làm sao tôi có thể đi đâu được!"
" Đồ nhỏ mọn " Hạ Vi bĩu môi
Huỳnh Phong ngáp một cái thật dài, anh cúi mặt xuống bàn đanhs một giấc no nê đến nỗi không biết gì! Mãi đến khi 15' cuối...
Huỳnh Phong bật dạy, dụi đôi mắt rồi gãi gãi sống mũi cao thẳng. Anh cầm bút lên , viết một vài chữ vào bài thi rồi nộp bài!
Giám thị nhìn anh, cau màu một vài giây rồi bật cười, vỗ vỗ vai anh.
" Ê anh Phong làm xong rồi kìa, đẹp trai mà giỏi quá à !"
" Ê mày anh ý cười với tao kìa "
"Ahihi"
Huỳnh Phong bước ra khỏi phòng thi sớm nhất, anh ngó sang trái rồi sang phải. Người anh cần tìm đây rồi!
Hành lang vắng tanh, cuối dãy, JB đang ngồi nghe nhạc .
" Này cậu bé, lần này tôi sẽ xếp hạng một, xuỳ xuỳ " Huỳnh Phong ghé sát tai JB nói nhỏ. Mặc kệ cậu có nghe đc những gì anh nói.
JB mở mắt đôi mắt mông lung nhìn xa xa, cậu vẫn đeo tai nghe như ngày nào vì cậu nhớ. Nhớ một người đã nói với cậu : Mình thích nhất dáng vẻ cậu khi vừa nghe nhạc vừa ngủ đấy!
Không biết cô bé ấy sống có tốt ko! Đã lâu lắm rồi, nhưng JB vẫn còn nhớ cô bé đó! Cô bé với giọng nói líu lo , cô bé không ngần ngại kết bạn với cậu dù biết cậu sắp phải lìa đời.
********
" Này cậu hàng xóm, sao mọi người không chơi vs cậu! " cô bé buộc tóc ba chỏm chớp chớp mắt nhìn cậu bé đang xây lâu đài cát
" Vì họ sợ mắc bệnh truyền nhiễm " cậu bé ngẩng lên , rồi lại tiếp tục việc đag làm
" bệnh gì? "
" chết ."
" ahihi,tôi không sợ. Hãy để tôi là người bạn của cậu . Cùng lắm là chết thôi mà "
*************
Hạ Vi phải cấp tốc hoàn thành thủ tục đăng kí phòng,bản đăng kí cũ của cô bị lỗi, chữ kí phía cuối không phải Tăng Mãn Hạ Vi mà lại là Lại Văn Sâm. Cũng tại hôm đó trời mưa to, nhoè ít mực mà cũng thành Lại Văn Sâm.
Sắp lạnh rồi, Nhật sắp chuyển lạnh rồi đấy, thế mà lá cây vẫn rụng. Hoà vào tiếng gió là tiếng piano, Hạ Vi rất thích âm nhạc và tất nhiên cô cũng tò mò không biết ai đánh bản nhạc ấy.
Phòng âm nhạc
Đằng sau cánh cửa, tất cả những suy nghĩ đều được bộc lộ
Huỳnh Phòng và cây đàn dương cầm. Tay anh lướt trên những phím đàn, bản tình ca mùa đông như được nhiệm màu hoá.
Hạ Vi bỗng cười, hoá ra anh không vô dụng như cô nghĩ!
"Ra đây đi " Huỳnh Phong bỗng lên tiếng
Hạ Vi bỗng tròn mắt, sao anh ta thấy được cô, cô rất nhẹ nhàng cơ mà. Bĩu môi lần thứ n cô định đẩy cửa vào thì anh lại nói
" Đừng trốn anh nữa , Thanh "
Đôi tay như ngừng lại trên không trung. Hoá ra không phải là cô.
Tiếng đàn có lúc thăng lúc trầm, vang cả ra sân sau trường. JB vẫn ngồi ở đó, cậu chỉ là ko đeo tai nghe mà thôi, vuốt nhẹ chiếc vòng cổ cậu vẫn giấu mọi người . Nó ở sâu trong áo, sâu thẳm tưởng như đã biến mất.
3 con người, ba số phận khác nhau
Có duyên, chắc chắn sẽ gặp.
Mấy chiếc lá trên cây nhẹ nhàng hạ cánh xuống đất! Thời gian cứ thế mà trôi, thoáng cái đã đến thời điểm định mệnh của mấy anh chị học sinh sinh viên
THI CUỐI HỌC KÌ I
Reng Reng Reng
" Các em bắt đầu làm bài ! " Thầy giám thị hạ kính xuống bàn,lườm lườm mấy cái rồi lại đọc tài liệu.
Hạ Vi ngay từ đầu đã không có thiện cảm với môn chữ Hán, giờ bốc trúng đề cô không hiểu, phải làm sao đây? Cô liếc sang Huỳnh Phong thấy anh vẫn ngồi xoay bút, khoé miệng còn nhếch lên sau đó nháy mắt với cô
" Mẹ cha cái đồ sửu nhi " Hạ Vi thầm rủa. Cô không biết làm, mà Huỳnh Phong nhìn có vẻ còn không biết làm hơn cô, oimeoi còn ai để cô cầu cứu nữa đây!
À JB, mà JB thi phòng khác cơ!
" Phong, anh không làm bài à ! " Hạ Vi ghé ghé sang bên phải khỉnh bỉ nhìn Phong
" Mắt cô lại lác rồi kìa, làm gì? Trước giờ tôi toàn ngồi chờ !"
" Anh mà không làm được sẽ bị chuyển lớp đấy!"
" Cô nghĩ tôi có thể sao ? Cô nợ tiền tôi chưa trả làm sao tôi có thể đi đâu được!"
" Đồ nhỏ mọn " Hạ Vi bĩu môi
Huỳnh Phong ngáp một cái thật dài, anh cúi mặt xuống bàn đanhs một giấc no nê đến nỗi không biết gì! Mãi đến khi 15' cuối...
Huỳnh Phong bật dạy, dụi đôi mắt rồi gãi gãi sống mũi cao thẳng. Anh cầm bút lên , viết một vài chữ vào bài thi rồi nộp bài!
Giám thị nhìn anh, cau màu một vài giây rồi bật cười, vỗ vỗ vai anh.
" Ê anh Phong làm xong rồi kìa, đẹp trai mà giỏi quá à !"
" Ê mày anh ý cười với tao kìa "
"Ahihi"
Huỳnh Phong bước ra khỏi phòng thi sớm nhất, anh ngó sang trái rồi sang phải. Người anh cần tìm đây rồi!
Hành lang vắng tanh, cuối dãy, JB đang ngồi nghe nhạc .
" Này cậu bé, lần này tôi sẽ xếp hạng một, xuỳ xuỳ " Huỳnh Phong ghé sát tai JB nói nhỏ. Mặc kệ cậu có nghe đc những gì anh nói.
JB mở mắt đôi mắt mông lung nhìn xa xa, cậu vẫn đeo tai nghe như ngày nào vì cậu nhớ. Nhớ một người đã nói với cậu : Mình thích nhất dáng vẻ cậu khi vừa nghe nhạc vừa ngủ đấy!
Không biết cô bé ấy sống có tốt ko! Đã lâu lắm rồi, nhưng JB vẫn còn nhớ cô bé đó! Cô bé với giọng nói líu lo , cô bé không ngần ngại kết bạn với cậu dù biết cậu sắp phải lìa đời.
********
" Này cậu hàng xóm, sao mọi người không chơi vs cậu! " cô bé buộc tóc ba chỏm chớp chớp mắt nhìn cậu bé đang xây lâu đài cát
" Vì họ sợ mắc bệnh truyền nhiễm " cậu bé ngẩng lên , rồi lại tiếp tục việc đag làm
" bệnh gì? "
" chết ."
" ahihi,tôi không sợ. Hãy để tôi là người bạn của cậu . Cùng lắm là chết thôi mà "
*************
Hạ Vi phải cấp tốc hoàn thành thủ tục đăng kí phòng,bản đăng kí cũ của cô bị lỗi, chữ kí phía cuối không phải Tăng Mãn Hạ Vi mà lại là Lại Văn Sâm. Cũng tại hôm đó trời mưa to, nhoè ít mực mà cũng thành Lại Văn Sâm.
Sắp lạnh rồi, Nhật sắp chuyển lạnh rồi đấy, thế mà lá cây vẫn rụng. Hoà vào tiếng gió là tiếng piano, Hạ Vi rất thích âm nhạc và tất nhiên cô cũng tò mò không biết ai đánh bản nhạc ấy.
Phòng âm nhạc
Đằng sau cánh cửa, tất cả những suy nghĩ đều được bộc lộ
Huỳnh Phòng và cây đàn dương cầm. Tay anh lướt trên những phím đàn, bản tình ca mùa đông như được nhiệm màu hoá.
Hạ Vi bỗng cười, hoá ra anh không vô dụng như cô nghĩ!
"Ra đây đi " Huỳnh Phong bỗng lên tiếng
Hạ Vi bỗng tròn mắt, sao anh ta thấy được cô, cô rất nhẹ nhàng cơ mà. Bĩu môi lần thứ n cô định đẩy cửa vào thì anh lại nói
" Đừng trốn anh nữa , Thanh "
Đôi tay như ngừng lại trên không trung. Hoá ra không phải là cô.
Tiếng đàn có lúc thăng lúc trầm, vang cả ra sân sau trường. JB vẫn ngồi ở đó, cậu chỉ là ko đeo tai nghe mà thôi, vuốt nhẹ chiếc vòng cổ cậu vẫn giấu mọi người . Nó ở sâu trong áo, sâu thẳm tưởng như đã biến mất.
3 con người, ba số phận khác nhau
Có duyên, chắc chắn sẽ gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.