Chương 59
Quỳnh's Híp's
17/06/2015
7h30 tại lớp 10a2
- Chân mày sao thế- vân anh hỏi khi thấy nó bước vào lớp mặt nhăn nhó lại còn thi thoảng nhảy lò cò
- ............- nó nhăn nhó ngồi phịch xuống ghế, vắt chân lên xoa xoa cho đỡ đau
- Hô Hô sao lại tím kìa- châu cười
- thì hôm qua, tự nhiên vấp phải bàn ngã đó- nó nhăn nhó
- tự nhiên vấp được??? - vân anh mặt ngu
- .......- nó nói hớ
- nói mau sao lại vấp vào bàn- vân anh dò xét
- thì tại tên quân đầu lợn- nó buột mồm nói ra thì thấy đám bạn đang ngạc nhiên hết sức
- Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ - đồng thanh
- Ồ cái gì???- nó bực mình
- hôm qua quân vào nhà mày hử- vân anh cười mặt gian gian
- ừ, nhưng mà để tập hát- nó chặn luôn đầu óc đen tối của bạn nó nhưng mà.............phản tác dụng
- thế hả??- châu
- thật mà - nó
- không tin- châu cười
- mày đừng có suy nghĩ đen tối nữa được không- nó cáu
- tao suy nghĩ đen tối bao giờ- châu nói ngang
- ......- nó im tịt mồm
- chắc kiểu này khỏi nhảy rồi- vân anh
- đành chịu thôi- nó tiếc
1 lúc sau đám bạn nó lại được 1 phen hoảng hốt khi thấy hắn cũng ,mặt mày nhăn nhó chân đau giống nó
- ơ sao đấy- vân anh
- đau chân đó- hắn
- quỳnh anh cũng đau chân- vân anh ngơ ngác
- đáng đời- hắn hừ 1 tiếng
- này cái đồ thối tha, tại anh mà tôi mới như thế chứ- nó nghe thấy quay sang cho hắn 1 bài luôn
- tại tôi sao?? thế tôi làm gì mà cô bị ngã- hắn cười ép nó nói cái lần mà @@
- ừ thì..........- nó hết bước nói chẳng lẽ lại nói với bạn nó rằng nó và hắn ngã lên nhau suýt kiss, rồi nó ngu ngơ đi không để ý vấp phải bàn, có chết nó cũng không nói cái bí mật tày trời này
- không nói được đúng không- hắn nhếch mép
- ......- nó
- đây là tác phẩm của cô- hắn vén chỗ tím lên, hôm qua hắn chỉ tím 1 chút thôi bây giờ đen xì ( nặng r)
- rõ ràng là bôi thuốc còn gì- nó vênh mặt
- đúng là cô bôi thuốc nhưng mà cô lại kết hợp với cấu véo vào chỗ đau của tôi nên nó mới nặng như này- hắn
- Ồ - đám bạn
- Quỳnh anh không sao chứ- phong lo lắng
- thế là không nhảy được rồi- nó nói mà có tên ngồi cạnh cười thầm trong bụng thỏa mãn
- không sao đâu, chỉ chân khỏi là tốt rồi - phong cười nhưng trong lòng lại đổi ngược dữ dội
- nhưng mà..............- nó
- nếu quỳnh anh thích, khi nào quỳnh anh khỏi chân phong sẽ dạy quỳnh anh nhảy- phong nói mà làm cho tên bên cạnh đang cười lại khựng lại cứng mồm
- ok- nó cười tươi như hoa
- từ giờ cho đến hôm đó là bao ngày nữa?- vân anh hỏi
- 10 hôm nữa- linh
- vậy mọi người cung cố gắng chuẩn bị đi- vân anh
- cứ chia như cũ mà tập- châu
- 2 đứa tụi mày cấm đánh chửi nhau, không lại què 2 chân thì nguy- trường lên mặt
- biết rồi- hắn nó, nhưng hắn có muốn thế đâu, tại nó cố tình đánh hắn chứ, còn nó đang cay nghiệt hắn tại hắn mà nó không nhảy đk
Thế là nó và hắn cùng quay ra nhìn nhau bằng ánh mắt sắc như dao
Đám bạn cũng cảm thấy sự khác biệt của hắn và nó nên mới hay trêu, đùa, 2 người đúng là kì lạ
- Chân mày sao thế- vân anh hỏi khi thấy nó bước vào lớp mặt nhăn nhó lại còn thi thoảng nhảy lò cò
- ............- nó nhăn nhó ngồi phịch xuống ghế, vắt chân lên xoa xoa cho đỡ đau
- Hô Hô sao lại tím kìa- châu cười
- thì hôm qua, tự nhiên vấp phải bàn ngã đó- nó nhăn nhó
- tự nhiên vấp được??? - vân anh mặt ngu
- .......- nó nói hớ
- nói mau sao lại vấp vào bàn- vân anh dò xét
- thì tại tên quân đầu lợn- nó buột mồm nói ra thì thấy đám bạn đang ngạc nhiên hết sức
- Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ - đồng thanh
- Ồ cái gì???- nó bực mình
- hôm qua quân vào nhà mày hử- vân anh cười mặt gian gian
- ừ, nhưng mà để tập hát- nó chặn luôn đầu óc đen tối của bạn nó nhưng mà.............phản tác dụng
- thế hả??- châu
- thật mà - nó
- không tin- châu cười
- mày đừng có suy nghĩ đen tối nữa được không- nó cáu
- tao suy nghĩ đen tối bao giờ- châu nói ngang
- ......- nó im tịt mồm
- chắc kiểu này khỏi nhảy rồi- vân anh
- đành chịu thôi- nó tiếc
1 lúc sau đám bạn nó lại được 1 phen hoảng hốt khi thấy hắn cũng ,mặt mày nhăn nhó chân đau giống nó
- ơ sao đấy- vân anh
- đau chân đó- hắn
- quỳnh anh cũng đau chân- vân anh ngơ ngác
- đáng đời- hắn hừ 1 tiếng
- này cái đồ thối tha, tại anh mà tôi mới như thế chứ- nó nghe thấy quay sang cho hắn 1 bài luôn
- tại tôi sao?? thế tôi làm gì mà cô bị ngã- hắn cười ép nó nói cái lần mà @@
- ừ thì..........- nó hết bước nói chẳng lẽ lại nói với bạn nó rằng nó và hắn ngã lên nhau suýt kiss, rồi nó ngu ngơ đi không để ý vấp phải bàn, có chết nó cũng không nói cái bí mật tày trời này
- không nói được đúng không- hắn nhếch mép
- ......- nó
- đây là tác phẩm của cô- hắn vén chỗ tím lên, hôm qua hắn chỉ tím 1 chút thôi bây giờ đen xì ( nặng r)
- rõ ràng là bôi thuốc còn gì- nó vênh mặt
- đúng là cô bôi thuốc nhưng mà cô lại kết hợp với cấu véo vào chỗ đau của tôi nên nó mới nặng như này- hắn
- Ồ - đám bạn
- Quỳnh anh không sao chứ- phong lo lắng
- thế là không nhảy được rồi- nó nói mà có tên ngồi cạnh cười thầm trong bụng thỏa mãn
- không sao đâu, chỉ chân khỏi là tốt rồi - phong cười nhưng trong lòng lại đổi ngược dữ dội
- nhưng mà..............- nó
- nếu quỳnh anh thích, khi nào quỳnh anh khỏi chân phong sẽ dạy quỳnh anh nhảy- phong nói mà làm cho tên bên cạnh đang cười lại khựng lại cứng mồm
- ok- nó cười tươi như hoa
- từ giờ cho đến hôm đó là bao ngày nữa?- vân anh hỏi
- 10 hôm nữa- linh
- vậy mọi người cung cố gắng chuẩn bị đi- vân anh
- cứ chia như cũ mà tập- châu
- 2 đứa tụi mày cấm đánh chửi nhau, không lại què 2 chân thì nguy- trường lên mặt
- biết rồi- hắn nó, nhưng hắn có muốn thế đâu, tại nó cố tình đánh hắn chứ, còn nó đang cay nghiệt hắn tại hắn mà nó không nhảy đk
Thế là nó và hắn cùng quay ra nhìn nhau bằng ánh mắt sắc như dao
Đám bạn cũng cảm thấy sự khác biệt của hắn và nó nên mới hay trêu, đùa, 2 người đúng là kì lạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.