Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Chương 12: Yêu Sâu Trách Nặng

Cẩu Thặng Nhi

29/12/2024

Tư tưởng gia trưởng của Trình An Quốc đã ăn sâu vào máu, ông ta khinh thường việc tranh cãi với phụ nữ, tất nhiên cũng không thèm hơn thua với trẻ con, theo lời ông ta, làm vậy là mất giá trị bản thân, việc dạy dỗ con cái xưa nay luôn là trách nhiệm của phụ nữ.

Đã một lúc lâu trôi qua, ông ta vẫn tức giận, mặt mày u ám, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào Ổ Tô, rít ra từng chữ qua kẽ răng: “Mày, được, lắm!”

Nhưng lời của Ổ Tô dường như lại là một hồi chuông cảnh tỉnh ông ta, khiến ông ta chia một nửa tâm trí để suy nghĩ: Lý Thải Hoa dạy dỗ con cái kiểu gì thế này? Tương lai Húc Húc là người thừa kế của nhà họ Trình mà giờ đây lại mang dáng vẻ của một kẻ chợ búa, làm sao gánh vác được trọng trách sau này?

Ổ Tô bật cười: “Con tất nhiên là rất giỏi rồi, cần gì ba phải nói!”

Nói xong cô cũng không buồn để ý đến ông ta, quay đầu về phía nhà bếp hét lên: “Lấy bát đũa ra đây cho tôi, tôi muốn ăn cơm! Ngồi đây nãy giờ rồi mà chẳng ai có mắt cả!”

Cơm là sắt, rau là thép, cái gì cũng có thể nhịn nhưng không thể để cái bụng đói.

Đám người giúp việc đang núp trong bếp hóng chuyện liền khựng lại, vội vàng múc đầy một bát cơm và mang đũa ra, cử một người đại diện bước ra đặt bát cơm trước mặt Ổ Tô một cách nhẹ nhàng.

Họ nghe rất rõ ràng từng lời một, cứ tưởng rằng cô gái mới đến này là người dễ nói chuyện, hiền lành dễ bắt nạt, ai ngờ lại là người mạnh mẽ, sắc sảo, nhìn cả một bàn ăn, bất kể là già hay trẻ, đều bị cô nói đến mức cứng họng.

Tạm thời chưa biết thái độ ngông nghênh này có thể khiến cô trụ lại nhà họ Trình bao lâu, nhưng trước mắt vẫn nên ít dây vào cô thì hơn.

Một bữa cơm vốn dĩ vui vẻ bị phá tan thành như vậy, Trình An Quốc vứt đũa xuống, mặt mày u ám bước lên lầu, Lý Thải Hoa cũng mất cả khẩu vị, đặt bát đũa xuống và đi theo ông ta. Trình Húc thấy ba mẹ rời bàn, cậu ta cũng vừa ăn xong, liền vội vã chạy đến phòng chơi game tìm chút an ủi, chỉ còn lại Trình Nhuế.

Trình Nhuế liếc mắt nhìn theo bóng dáng vợ chồng Trình An Quốc còn trong tầm mắt, cố ý nâng giọng nói: “Chị, chị không thích em, nói em vài câu không sao, nhưng ba mẹ đã nuôi dưỡng chúng ta, họ có ơn với chúng ta, sao chị chẳng biết tôn trọng họ chút nào vậy? Lại còn cãi lời họ nữa…chị như thế là không đúng.”



Lý Thải Hoa và Trình An Quốc liếc nhau: “Nhuế Nhuế đúng là đứa trẻ hiểu chuyện.”

Ổ Tô nuốt miếng cơm trong miệng, đáp: “Họ nuôi cô thì đúng, nhưng họ có nuôi tôi không?”

Chân Lý Thải Hoa và Trình An Quốc chợt khựng lại, nhanh chóng quay về phòng.

Người trước là cảm thấy chột dạ, người sau thì sợ không kiểm soát được cơn giận mà “mất giá trị bản thân”.

Trình Nhuế biết có diễn thêm cũng vô ích, dù sao không còn ai làm khán giả, cô ta liền lên lầu về phòng.

Ổ Tô liếc mắt nhìn cô ta một cái, cúi đầu tiếp tục ăn, ăn hết một bát rồi lại nhờ người múc thêm bát nữa.

Nguyên chủ quay lại nhà họ Trình ba ngày, người ba luôn mong mỏi trong lòng lại lạnh lùng vô tình, người mẹ cứ nghĩ sẽ yêu thương, dịu dàng thì lại khinh thường cô đủ điều, em trai thì lời lẽ lỗ mãng, thái độ đầy khinh miệt khiến trái tim cô nguội lạnh, còn người em gái ngoài mặt có vẻ ổn thỏa, nhưng thực chất luôn âm thầm đào hố để bẫy cô.

Một cô gái vốn hiền lành, ít nói, rời xa ngôi nhà nơi đã sống hơn mười năm, đến một nơi xa lạ đầy tinh tế và xa hoa, lại chẳng có lấy một ai chào đón cô, mọi thứ, mọi người đều khác xa với tưởng tượng.

Vì lòng tự trọng đáng thương, cô chỉ có thể trùm chăn khóc thầm trong đêm, sợ rằng nếu họ nghe được sẽ càng ghét cô hơn, sợ rằng nếu đám người giúp việc biết được sẽ chê cười cô.

Cô ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần mệt mỏi, dạ dày trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook