Chương 2
Dư Không
07/09/2023
3
Tôi bước ra khỏi phòng, thấy cha mẹ đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, em gái tôi cầm một chiếc bánh nhỏ để ăn.
“Chu Nhược, rót nước cho bọn tao uống!” Sắc mặt mẹ tôi không tốt lắm, trước sau như một ra lệnh, có lẽ bà vẫn còn giận tôi không lau nhà. Kiếm Hiệp Hay
Tôi chỉ vào đứa em gái đang ăn bánh: “Vì sao không gọi Chu Diệp rót nước?”
Chu Diệp sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc và ngốc nghếch.
Ba mẹ cũng ngây ngẩn cả người, lập tức ba tôi lấy một chiếc dép lê ném tới: “Mày ăn gan hùm đấy à? Còn dám cãi lời?”
“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không muốn làm việc.” Tôi buông tay ra.
“Sinh nhật sinh nhật, mày có xứng với sinh nhật không? Sao mày không soi gương lại đi, em gái mày mới xứng ăn bánh ngọt, đây là phần thưởng cho lần thi mô phỏng lần trước của con bé! Mày có bản lĩnh thì thi thử xem!”
Mẹ tôi nghĩ vì tôi không có bánh giống Chu Diệp nên tôi mới ghen tị.
Chu Diệp chủ động cầm bánh ngọt tới: “Chị, chị ăn đi, em no rồi.”
Nó đưa lưng về phía ba mẹ, cố ý dùng nĩa khuấy kem thành một đống, làm cho chiếc bánh ngọt vốn đã không đẹp có vẻ có vài phần ghê tởm.
Tôi hất cái bánh vào mặt cô ta: “Cô làm gì thế? Trộn xi măng à?”
Chu Diệp sợ ngây người, khuôn mặt xinh đẹp dính toàn bánh kem, trông chật vật không thôi.
Tôi làm thế này có quá đáng quá không? Không hề. Cô ta vẫn thường đối xử với tôi thế này cơ mà.
Tôi là tên hầu chăm chỉ làm việc nhà, tôi là tên hề có chỉ số thông minh thấp, ba mẹ sai khiến tôi, em gái cũng khinh thường tôi, luôn khi dễ tôi.
Bọn họ dám khinh rẻ tôi!
“A!”. Chu Diệp thét chói tai một tiếng, xoay người nhào về phía sô pha, “Ba mẹ, chị điên rồi, mắt của con, đau quá huhu!”
Mắt cô ta căn bản không sao, hết lần này tới lần khác muốn giả vờ.
Ba mẹ giận tím mặt, đứng dậy định đánh tôi tôi.
Nhưng một cuộc điện thoại gọi tới, Ba tôi nghe điện thoại, khuôn mặt lúc đỏ lúc tím, trông đặc sắc vô cùng: “Cái gì? Trạm chuyển phát nhanh phía nam thành phố bốc cháy? Và hai người bị bỏng? Các người làm cái gì vậy!”
Mẹ tôi cũng hoảng sợ: “Cháy? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đó chính là tài sản lớn nhất của chúng ta!”
“Đừng kêu nữa, mau đi xem một chút, chuyển phát nhanh bị cháy hết, người cũng bị bỏng, cái này phải bồi thường bao nhiêu tiền chứ!” Ba tôi quay đầu chạy ra ngoài, mẹ tôi vội vàng đuổi theo.
Tôi thờ ơ, bởi vì tôi biết đó là đó là do hệ thống đã lấy lại sự giàu có.
Sự giàu có đó là của tôi, và cha mẹ tôi chỉ quản lý.
Bây giờ trạm chuyển phát nhanh bị đốt cháy, sự giàu có bị mất chắc chắn sẽ trở lại tay tôi.
Tôi suy nghĩ một chút, bất chấp Chu Diệp kinh hoảng, đi thẳng xuống trạm xổ số dưới lầu.
Tôi có linh cảm, tôi chắc chắn có thể giành được giải độc đắc!
4
Kể từ khi cha mẹ tôi đánh mất sự giàu có, tôi tự nhiên sẽ nhận được sự giàu có.
Bởi vì hệ thống nói, tiền mà tôi dùng IQ đổi lấy không còn được quản lý bởi cha mẹ.
Vì vậy, tôi quyết định đi mua vé số để thử, chắc chắn có thể giành độc đắc!
Để có kết quả nhanh chóng, tôi đã mua một chuỗi thẻ cào.
Ông chủ nói giải độc đắc là 200.000, thành phố vẫn chưa có ai cạo ra.
Tôi nhanh chóng cạo ra, một con số đập vào mắt.
Số trúng thưởng của thẻ cào này là 08, tôi nhìn chằm chằm trong khi cạo, cạo đến cuối cùng, số 08 đập vào mắt.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ông chủ mập bên cạnh đã rống to một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Tôi bị ông ấy dọa giật mình, cũng phản ứng lại, tôi đây là...
“Trúng?” Tôi hỏi ông chủ.
Trong miệng ông chủ ngạt điếu thuốc, ghé qua đầu lại nhìn vài lần, nương theo lỗ mũi phun ra khói, ông ấy dùng sức gật đầu: “Trúng rồi, 200.000, nhóc con thật trâu bò!”
Tôi rất vui mừng.
200.000 cho dù khấu trừ thuế còn có thể đến tay 160.000, trong vòng 30 ngày đến trung tâm thể dục thể thao đổi là được.
Số tiền này đủ để hỗ trợ tôi vào đại học, tất nhiên, tôi vẫn chưa hài lòng, tôi đang ngứa tay.
Tôi đã mua một chuỗi khác.
Ông chủ mập phun khói cười: “Biết ngay là nhóc sẽ mua tiếp mà, nếu may mắn thì nhất định trúng.”
Ông ấy rất khách sáo, hy vọng tôi mua vé số nhiều hơn.
Bình thường mà nói thì chắc chắn sẽ không trúng.
Tôi mỉm cười và cạo tờ thứ hai.
Số trúng thưởng lần này là 02, và số tôi cạo là 02, bên dưới số là 200.000.
“Vãi!!” Ông chủ mập một ngụm thuốc thiếu chút nữa sặc chết mình, tàn thuốc đang cháy cũng rơi vào trong cổ áo, rơi thẳng vào ngực, nóng đến mức hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, “A, nóng!”
Tôi bước ra khỏi phòng, thấy cha mẹ đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, em gái tôi cầm một chiếc bánh nhỏ để ăn.
“Chu Nhược, rót nước cho bọn tao uống!” Sắc mặt mẹ tôi không tốt lắm, trước sau như một ra lệnh, có lẽ bà vẫn còn giận tôi không lau nhà. Kiếm Hiệp Hay
Tôi chỉ vào đứa em gái đang ăn bánh: “Vì sao không gọi Chu Diệp rót nước?”
Chu Diệp sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc và ngốc nghếch.
Ba mẹ cũng ngây ngẩn cả người, lập tức ba tôi lấy một chiếc dép lê ném tới: “Mày ăn gan hùm đấy à? Còn dám cãi lời?”
“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không muốn làm việc.” Tôi buông tay ra.
“Sinh nhật sinh nhật, mày có xứng với sinh nhật không? Sao mày không soi gương lại đi, em gái mày mới xứng ăn bánh ngọt, đây là phần thưởng cho lần thi mô phỏng lần trước của con bé! Mày có bản lĩnh thì thi thử xem!”
Mẹ tôi nghĩ vì tôi không có bánh giống Chu Diệp nên tôi mới ghen tị.
Chu Diệp chủ động cầm bánh ngọt tới: “Chị, chị ăn đi, em no rồi.”
Nó đưa lưng về phía ba mẹ, cố ý dùng nĩa khuấy kem thành một đống, làm cho chiếc bánh ngọt vốn đã không đẹp có vẻ có vài phần ghê tởm.
Tôi hất cái bánh vào mặt cô ta: “Cô làm gì thế? Trộn xi măng à?”
Chu Diệp sợ ngây người, khuôn mặt xinh đẹp dính toàn bánh kem, trông chật vật không thôi.
Tôi làm thế này có quá đáng quá không? Không hề. Cô ta vẫn thường đối xử với tôi thế này cơ mà.
Tôi là tên hầu chăm chỉ làm việc nhà, tôi là tên hề có chỉ số thông minh thấp, ba mẹ sai khiến tôi, em gái cũng khinh thường tôi, luôn khi dễ tôi.
Bọn họ dám khinh rẻ tôi!
“A!”. Chu Diệp thét chói tai một tiếng, xoay người nhào về phía sô pha, “Ba mẹ, chị điên rồi, mắt của con, đau quá huhu!”
Mắt cô ta căn bản không sao, hết lần này tới lần khác muốn giả vờ.
Ba mẹ giận tím mặt, đứng dậy định đánh tôi tôi.
Nhưng một cuộc điện thoại gọi tới, Ba tôi nghe điện thoại, khuôn mặt lúc đỏ lúc tím, trông đặc sắc vô cùng: “Cái gì? Trạm chuyển phát nhanh phía nam thành phố bốc cháy? Và hai người bị bỏng? Các người làm cái gì vậy!”
Mẹ tôi cũng hoảng sợ: “Cháy? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đó chính là tài sản lớn nhất của chúng ta!”
“Đừng kêu nữa, mau đi xem một chút, chuyển phát nhanh bị cháy hết, người cũng bị bỏng, cái này phải bồi thường bao nhiêu tiền chứ!” Ba tôi quay đầu chạy ra ngoài, mẹ tôi vội vàng đuổi theo.
Tôi thờ ơ, bởi vì tôi biết đó là đó là do hệ thống đã lấy lại sự giàu có.
Sự giàu có đó là của tôi, và cha mẹ tôi chỉ quản lý.
Bây giờ trạm chuyển phát nhanh bị đốt cháy, sự giàu có bị mất chắc chắn sẽ trở lại tay tôi.
Tôi suy nghĩ một chút, bất chấp Chu Diệp kinh hoảng, đi thẳng xuống trạm xổ số dưới lầu.
Tôi có linh cảm, tôi chắc chắn có thể giành được giải độc đắc!
4
Kể từ khi cha mẹ tôi đánh mất sự giàu có, tôi tự nhiên sẽ nhận được sự giàu có.
Bởi vì hệ thống nói, tiền mà tôi dùng IQ đổi lấy không còn được quản lý bởi cha mẹ.
Vì vậy, tôi quyết định đi mua vé số để thử, chắc chắn có thể giành độc đắc!
Để có kết quả nhanh chóng, tôi đã mua một chuỗi thẻ cào.
Ông chủ nói giải độc đắc là 200.000, thành phố vẫn chưa có ai cạo ra.
Tôi nhanh chóng cạo ra, một con số đập vào mắt.
Số trúng thưởng của thẻ cào này là 08, tôi nhìn chằm chằm trong khi cạo, cạo đến cuối cùng, số 08 đập vào mắt.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ông chủ mập bên cạnh đã rống to một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Tôi bị ông ấy dọa giật mình, cũng phản ứng lại, tôi đây là...
“Trúng?” Tôi hỏi ông chủ.
Trong miệng ông chủ ngạt điếu thuốc, ghé qua đầu lại nhìn vài lần, nương theo lỗ mũi phun ra khói, ông ấy dùng sức gật đầu: “Trúng rồi, 200.000, nhóc con thật trâu bò!”
Tôi rất vui mừng.
200.000 cho dù khấu trừ thuế còn có thể đến tay 160.000, trong vòng 30 ngày đến trung tâm thể dục thể thao đổi là được.
Số tiền này đủ để hỗ trợ tôi vào đại học, tất nhiên, tôi vẫn chưa hài lòng, tôi đang ngứa tay.
Tôi đã mua một chuỗi khác.
Ông chủ mập phun khói cười: “Biết ngay là nhóc sẽ mua tiếp mà, nếu may mắn thì nhất định trúng.”
Ông ấy rất khách sáo, hy vọng tôi mua vé số nhiều hơn.
Bình thường mà nói thì chắc chắn sẽ không trúng.
Tôi mỉm cười và cạo tờ thứ hai.
Số trúng thưởng lần này là 02, và số tôi cạo là 02, bên dưới số là 200.000.
“Vãi!!” Ông chủ mập một ngụm thuốc thiếu chút nữa sặc chết mình, tàn thuốc đang cháy cũng rơi vào trong cổ áo, rơi thẳng vào ngực, nóng đến mức hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, “A, nóng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.