Chương 59: Ngoại truyện 4.3
Phác Tả Hữu
26/02/2023
Hà Gia hỏi hắn: "Quắt đờ phắc? Anh quên cách nấu cơm rồi à?".
Suốt một tuần Tạ Khởi Tinh đi vắng, anh vẫn luôn nhớ món thịt kho tàu của anh ấy.
Tạ Khởi Tinh khó chịu: "Cái gì, trẫm là cửu ngũ chí tôn, sao phải tự mình xuống bếp?".
Hà Gia nghĩ đến món thịt kho tàu đã đi vào dĩ vãng, sau đó đi vào bếp: "Rồi rồi rồi, chờ chút, tôi nấu mì tôm cho anh".
Hà Gia quay lại với hai bát mì trên tay, Tạ Khởi Tinh ngửi mùi thơm, kinh ngạc: "Món gì mà có hương thơm kì lạ vậy?".
Hà Gia khinh bỉ hắn: "Phụ gia thực phẩm cũng không biết, đồ nhà quê".
Hai người ăn hết bát mì trong ánh mắt tán thưởng của Tạ Khởi Tinh. Thấy không còn sớm nữa, Hà Gia dạy Tạ Khởi Tinh cách tắm và cách thay đồ ngủ, cuối cùng bật TV cho Tạ Khởi Tinh, chuyển tới kênh chiếu "Chú bọt biển tinh nghịch" - bộ phim đã dọa Tạ Khởi Tinh sợ chạy mất dép rồi chọn đại một tập cho hắn xem.
Hà Gia mệt mỏi, cảm giác như đang chăm con vậy. Anh chống nạnh, uể oải: "Tôi đi tắm đây, anh ngồi xem TV một lát nhé, đừng sờ mó lung tung".
Tạ Khởi Tinh nhìn chằm chằm vào TV, gật đầu.
Hà Gia ngày càng giống ông bố lo lắng cho con: "Thẳng cái lưng lên, ngồi gần cái TV như thế làm gì".
Tạ Khởi Tinh mất kiên nhẫn phất tay: "Trẫm biết rồi, ngươi mau đi đi".
Đến khi Hà Gia ra khỏi phòng tắm, anh thấy Tạ Khởi Tinh ôm gối tựa lưng chăm chú xem TV, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Nghe thấy động tĩnh, Tạ Khởi Tinh vẫn nhìn chằm chằm vào TV, hỏi: "Tại sao con gái của con cua lại là cá voi?".
Hà Gia: "...".
Ra mà xem Tạ Khởi Tinh vừa non dại vừa hiếu học này. Hà Gia tiếc nuối vì vừa nãy không kịp ghi âm lại câu hỏi ngây thơ của Tạ Khởi Tinh.
Tạ Khởi Tinh nghi hoặc, quay lại nhìn Hà Gia đang hối hận không thôi: "Sao vậy?".
"Không có gì". Hà Gia tiện tay cầm máy sấy lên: "Tôi sấy tóc cho anh".
Tạ Khởi Tinh xõa tóc ướt sau lưng, Hà Gia đi đến sau lưng Tạ Khởi Tinh, bật máy sấy. Tạ Khởi Tinh bị tiếng máy sấy dọa sợ, nhưng mau chóng bình tĩnh lại, để mặc Hà Gia nghịch tóc hắn.
Tóc của Tạ Khởi Tinh rất mềm mượt, Hà Gia cầm trong tay, bỗng nổi hứng giở trò.
Vì thế anh vừa sấy tóc vừa lùi mình về phía tủ, dùng tư thế kì quặc lấy chiếc kéo từ trong ngăn tủ.
Anh cẩn thận luồn kéo vào suối tóc đen tuyền của Tạ Khởi Tinh, định lén cắt đi ít tóc của hắn. Ai ngờ Tạ Khởi Tinh đột nhiên xoay đầu: "Ngươi làm gì đấy?".
Hà Gia vốn đang làm chuyện trái với lương tâm, bị Tạ Khởi Tinh dọa, tay run lên, xoẹt một cái...
Tạ Khởi Tinh mang vẻ mặt vô cảm nhìn Hà Gia cầm kéo chĩa vào đầu hắn, rồi cúi đầu thấy tóc rơi lả tả trên sàn.
Hà Gia giơ kéo hỏi hắn: "Nếu tôi nói là không định ám sát anh, anh có tin không?".
Tạ Khởi Tinh: "...".
Hà Gia nói rã họng mới khiến Tạ Khởi Tinh tin tưởng, anh chỉ muốn một nhúm tóc của Tạ Khởi Tinh. Tạ Khởi Tinh bất đắc dĩ sờ chỗ tóc bị cắt.
Đến giờ ngủ lại gặp một vấn đề nhỏ, Tạ Khởi Tinh nói hắn không quen ngủ cùng người khác, khăng khăng muốn ngủ trên sofa. Nhưng mà sofa vừa hẹp lại vừa nhỏ, thấy Tạ Khởi Tinh suýt rơi xuống đất mấy lần, Hà Gia nói: "Anh qua đây ngủ đi, chẳng lẽ sợ tôi làm gì anh à?".
Nói xong, Hà Gia chợt ngộ ra, có khi hắn nghĩ như thế thật... Ai bảo vừa nãy anh cầm kéo chỉ vào đầu người ta?
Vì thế, Hà Gia đành bảo: "Tôi thề là tôi sẽ không cắt tóc của anh".
Tạ Khởi Tinh thở dài: "Thôi, bây giờ trẫm ăn nhờ ở đậu, cho dù ngươi muốn làm gì thì trẫm cũng không phản kháng quyết liệt được". Đoạn, hắn ôm chăn gối tới giường.
Đêm đó Hà Gia ngủ rất sâu. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cảm giác được vòng tay của đối phương, anh vô thức xáp lại gần, lại thấy Tạ Khởi Tinh đẩy anh ra. Anh mở mắt, nhìn vẻ phòng bị của Tạ Khởi Tinh: "Tỉnh lại đi, đừng có mà ôm trẫm".
"Thằng nhóc này", Hà Gia ra vẻ tiếc nuối: "Căn bản anh không biết mình đã bỏ lỡ cái gì".
Tạ Khởi Tinh bình tĩnh xuống giường làm vệ sinh cá nhân, sau đó hỏi Hà Gia: "Bữa sáng là món gì?".
Hà Gia: "Mì gói".
Tạ Khởi Tinh cau mày: "Lại ăn mì?".
"Không phải hôm qua anh khen ngon à?"
"Kể cả thế thì cũng đâu thể ăn mãi một món được."
"Ngày hôm qua chúng ta ăn vị bò kho", Hà Gia xảo biện: "Hôm nay chúng ta ăn vị hải sản".
Tạ Khởi Tinh: "...".
Tạ Khởi Tinh kén ăn hơn Hà Gia. Sau khi phải hốc mì ăn liền suốt ba ngày, hắn đành tự mình xuống bếp, Hà Gia dựa vào khung cửa nhìn Tạ Khởi Tinh thuần thục xắt rau, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nuốt nước bọt ừng ực.
Đương lúc bận rộn trong gian bếp, Tạ Khởi Tinh tranh thủ liếc Hà Gia một cái, đột nhiên hỏi: "Ngày mai ngươi tiễn trẫm lên đường vào lúc mấy giờ?".
Suốt một tuần Tạ Khởi Tinh đi vắng, anh vẫn luôn nhớ món thịt kho tàu của anh ấy.
Tạ Khởi Tinh khó chịu: "Cái gì, trẫm là cửu ngũ chí tôn, sao phải tự mình xuống bếp?".
Hà Gia nghĩ đến món thịt kho tàu đã đi vào dĩ vãng, sau đó đi vào bếp: "Rồi rồi rồi, chờ chút, tôi nấu mì tôm cho anh".
Hà Gia quay lại với hai bát mì trên tay, Tạ Khởi Tinh ngửi mùi thơm, kinh ngạc: "Món gì mà có hương thơm kì lạ vậy?".
Hà Gia khinh bỉ hắn: "Phụ gia thực phẩm cũng không biết, đồ nhà quê".
Hai người ăn hết bát mì trong ánh mắt tán thưởng của Tạ Khởi Tinh. Thấy không còn sớm nữa, Hà Gia dạy Tạ Khởi Tinh cách tắm và cách thay đồ ngủ, cuối cùng bật TV cho Tạ Khởi Tinh, chuyển tới kênh chiếu "Chú bọt biển tinh nghịch" - bộ phim đã dọa Tạ Khởi Tinh sợ chạy mất dép rồi chọn đại một tập cho hắn xem.
Hà Gia mệt mỏi, cảm giác như đang chăm con vậy. Anh chống nạnh, uể oải: "Tôi đi tắm đây, anh ngồi xem TV một lát nhé, đừng sờ mó lung tung".
Tạ Khởi Tinh nhìn chằm chằm vào TV, gật đầu.
Hà Gia ngày càng giống ông bố lo lắng cho con: "Thẳng cái lưng lên, ngồi gần cái TV như thế làm gì".
Tạ Khởi Tinh mất kiên nhẫn phất tay: "Trẫm biết rồi, ngươi mau đi đi".
Đến khi Hà Gia ra khỏi phòng tắm, anh thấy Tạ Khởi Tinh ôm gối tựa lưng chăm chú xem TV, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Nghe thấy động tĩnh, Tạ Khởi Tinh vẫn nhìn chằm chằm vào TV, hỏi: "Tại sao con gái của con cua lại là cá voi?".
Hà Gia: "...".
Ra mà xem Tạ Khởi Tinh vừa non dại vừa hiếu học này. Hà Gia tiếc nuối vì vừa nãy không kịp ghi âm lại câu hỏi ngây thơ của Tạ Khởi Tinh.
Tạ Khởi Tinh nghi hoặc, quay lại nhìn Hà Gia đang hối hận không thôi: "Sao vậy?".
"Không có gì". Hà Gia tiện tay cầm máy sấy lên: "Tôi sấy tóc cho anh".
Tạ Khởi Tinh xõa tóc ướt sau lưng, Hà Gia đi đến sau lưng Tạ Khởi Tinh, bật máy sấy. Tạ Khởi Tinh bị tiếng máy sấy dọa sợ, nhưng mau chóng bình tĩnh lại, để mặc Hà Gia nghịch tóc hắn.
Tóc của Tạ Khởi Tinh rất mềm mượt, Hà Gia cầm trong tay, bỗng nổi hứng giở trò.
Vì thế anh vừa sấy tóc vừa lùi mình về phía tủ, dùng tư thế kì quặc lấy chiếc kéo từ trong ngăn tủ.
Anh cẩn thận luồn kéo vào suối tóc đen tuyền của Tạ Khởi Tinh, định lén cắt đi ít tóc của hắn. Ai ngờ Tạ Khởi Tinh đột nhiên xoay đầu: "Ngươi làm gì đấy?".
Hà Gia vốn đang làm chuyện trái với lương tâm, bị Tạ Khởi Tinh dọa, tay run lên, xoẹt một cái...
Tạ Khởi Tinh mang vẻ mặt vô cảm nhìn Hà Gia cầm kéo chĩa vào đầu hắn, rồi cúi đầu thấy tóc rơi lả tả trên sàn.
Hà Gia giơ kéo hỏi hắn: "Nếu tôi nói là không định ám sát anh, anh có tin không?".
Tạ Khởi Tinh: "...".
Hà Gia nói rã họng mới khiến Tạ Khởi Tinh tin tưởng, anh chỉ muốn một nhúm tóc của Tạ Khởi Tinh. Tạ Khởi Tinh bất đắc dĩ sờ chỗ tóc bị cắt.
Đến giờ ngủ lại gặp một vấn đề nhỏ, Tạ Khởi Tinh nói hắn không quen ngủ cùng người khác, khăng khăng muốn ngủ trên sofa. Nhưng mà sofa vừa hẹp lại vừa nhỏ, thấy Tạ Khởi Tinh suýt rơi xuống đất mấy lần, Hà Gia nói: "Anh qua đây ngủ đi, chẳng lẽ sợ tôi làm gì anh à?".
Nói xong, Hà Gia chợt ngộ ra, có khi hắn nghĩ như thế thật... Ai bảo vừa nãy anh cầm kéo chỉ vào đầu người ta?
Vì thế, Hà Gia đành bảo: "Tôi thề là tôi sẽ không cắt tóc của anh".
Tạ Khởi Tinh thở dài: "Thôi, bây giờ trẫm ăn nhờ ở đậu, cho dù ngươi muốn làm gì thì trẫm cũng không phản kháng quyết liệt được". Đoạn, hắn ôm chăn gối tới giường.
Đêm đó Hà Gia ngủ rất sâu. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cảm giác được vòng tay của đối phương, anh vô thức xáp lại gần, lại thấy Tạ Khởi Tinh đẩy anh ra. Anh mở mắt, nhìn vẻ phòng bị của Tạ Khởi Tinh: "Tỉnh lại đi, đừng có mà ôm trẫm".
"Thằng nhóc này", Hà Gia ra vẻ tiếc nuối: "Căn bản anh không biết mình đã bỏ lỡ cái gì".
Tạ Khởi Tinh bình tĩnh xuống giường làm vệ sinh cá nhân, sau đó hỏi Hà Gia: "Bữa sáng là món gì?".
Hà Gia: "Mì gói".
Tạ Khởi Tinh cau mày: "Lại ăn mì?".
"Không phải hôm qua anh khen ngon à?"
"Kể cả thế thì cũng đâu thể ăn mãi một món được."
"Ngày hôm qua chúng ta ăn vị bò kho", Hà Gia xảo biện: "Hôm nay chúng ta ăn vị hải sản".
Tạ Khởi Tinh: "...".
Tạ Khởi Tinh kén ăn hơn Hà Gia. Sau khi phải hốc mì ăn liền suốt ba ngày, hắn đành tự mình xuống bếp, Hà Gia dựa vào khung cửa nhìn Tạ Khởi Tinh thuần thục xắt rau, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nuốt nước bọt ừng ực.
Đương lúc bận rộn trong gian bếp, Tạ Khởi Tinh tranh thủ liếc Hà Gia một cái, đột nhiên hỏi: "Ngày mai ngươi tiễn trẫm lên đường vào lúc mấy giờ?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.