Tôi Thu Thập 2 Tỷ Vật Tư Âm Thầm Sống Sót
Chương 6
A Thụ tn
03/05/2024
Thay quần áo sau khi tắm xong, Thẩm Tầm nhìn mình trong gương, mặt trái xoan, tóc dài ngang thắt lưng, đôi mắt trong veo, khi cười có lúm đồng tiền nhỏ trên má.
Làn da trắng mịn, đôi lông mày và đôi mắt đều toát lên vẻ thiếu nữ ngây thơ như chưa từng trải qua sự tôi luyện của ngày tận thế.
"Phải cắt tóc rồi," cô cầm bằng lái xe, đi thang máy xuống tầng hầm để xe rồi lái một chiếc Bentley rời khỏi khu biệt thự Tử Viên.
Trong một con hẻm nhỏ, tiệm cắt tóc có biển hiệu cũ kỹ, trước cửa còn đặt một đèn tròn nhiều màu sắc.
Thẩm Tầm đẩy cửa bước vào: "Cắt tóc."
"Có gội đầu không?"
"Không gội."
"Vậy thì ngồi vào đây, muốn cắt kiểu gì?"
"Cắt ngắn là được," Thẩm Tầm không có yêu cầu gì, miễn thuận tiện là được, nhưng thợ cắt tóc vẫn thấy tiếc cho cô vì mái tóc dài đẹp như vậy mà lại phải cắt đi.
Mười lăm tệ, rất rẻ, cô để kiểu tóc ngắn ngang tai, mở định vị bắt đầu tìm kiếm chợ đầu mối gần đó.
Xe chưa kịp đi vào chợ, đường phía trước đã đông nghịt, cô tìm chỗ đỗ rồi cho xe vào, sau đó quét một chiếc xe đạp điện dùng chung.
Nguyên ba con phố, toàn là các cửa hàng bách hóa bán sỉ, cái gì cũng có.
Ở con phố này, nếu bạn chỉ mua một món hàng, chủ cửa hàng sẽ nghĩ rằng bạn đến để gây cười.
Thẩm Tầm đi xe đạp điện, dừng lại trước cửa hàng bán dầu ăn. Nhìn một lượt, cô chỉ vào các loại dầu ăn trên kệ: "Ông chủ, dầu ăn trên kệ này, mỗi loại cho tôi 2000 cân."
Ông chủ nhìn Thẩm Tầm bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, nhưng biết đâu lại là thật: "Cô đợi một chút," bây giờ ông ta đang tiếp một khách hàng khác.
Sau khi tiễn khách hàng kia đi, ông chủ nở nụ cười xoa tay: "Tôi có nhiều hàng tồn kho, nhưng giá cả không rẻ đâu."
"Tiền không thành vấn đề, tôi có thể đặt cọc trước," Thẩm Tầm mở WeChat, quét mã thanh toán dán trên tường, lắc lắc trước mặt ông chủ hai lần.
Ông chủ thu lại nụ cười khinh thường, thấy cô không giống như giả vờ: "Tiền đặt cọc 500.000, số còn lại sau khi cô kiểm tra hàng sẽ thanh toán."
Rất nhanh, tin nhắn nhận được 500.000 đã đến, lúc này ông chủ nhìn Thẩm Tầm như nhìn thần tài: "Tôi nên xưng hô với cô như thế nào ?"
"Thẩm."
"Cô Thẩm à, kho hàng của tôi ở phía sau, mọi thứ đều ở trong đó, tôi giúp cô chuyển hàng qua đó hay cô tự tìm người đến kéo?"
"Ông còn kho hàng không, tôi muốn thuê," Thẩm Tầm không muốn vì tích trữ hàng hóa mà thu hút sự chú ý của nhiều người.
"Có, tôi còn hai kho hàng ở phía sau, nếu cô Thẩm muốn thuê, tôi có thể tính giá rẻ cho cô."
"Tôi thuê nửa năm, tiền thuê là bao nhiêu," Thẩm Tầm lại quét mã thanh toán.
"28.000, cô Thẩm định kinh doanh sao?"
"Đúng vậy, tôi định mở chuỗi siêu thị," tiền thuê đã quét qua, cô vốn chỉ định thuê một tháng, nhưng lại sợ những việc trước mắt không thể cân nhắc kỹ lưỡng.
“Chuỗi siêu thị cũng tốt, cô Thẩm, vừa khéo tôi có mấy người anh em cũng buôn sỉ ở đây, cô xem còn cần gì nữa, tôi có thể giới thiệu cho cô."
Thẩm Tầm tỏ ra dáng vẻ của một phú nhị đại giàu có: "Được."
Ông chủ mời Thẩm Tầm ngồi xuống uống trà, liên tục gọi mười mấy cuộc điện thoại.
"Ông Trương, ông làm trò gì vậy, đúng là có đứa trẻ ngốc rủng rỉnh tiền," ông chú bụng bia nói, Thẩm Tầm nghi ngờ nếu ông ta cúi đầu không biết có thể nhìn thấy mũi chân của mình không.
Nhưng đứa trẻ ngốc rủng rỉnh tiền, là đang nói cô sao.
Ông chủ đứng dậy, kéo ông chú béo ra ngoài thì thầm vài câu, khi quay lại, cả hai đều nở nụ cười.
"Cô Thẩm đừng để bụng nhé."
"Tôi không để bụng," cô thực sự rủng rỉnh tiền mà.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Làn da trắng mịn, đôi lông mày và đôi mắt đều toát lên vẻ thiếu nữ ngây thơ như chưa từng trải qua sự tôi luyện của ngày tận thế.
"Phải cắt tóc rồi," cô cầm bằng lái xe, đi thang máy xuống tầng hầm để xe rồi lái một chiếc Bentley rời khỏi khu biệt thự Tử Viên.
Trong một con hẻm nhỏ, tiệm cắt tóc có biển hiệu cũ kỹ, trước cửa còn đặt một đèn tròn nhiều màu sắc.
Thẩm Tầm đẩy cửa bước vào: "Cắt tóc."
"Có gội đầu không?"
"Không gội."
"Vậy thì ngồi vào đây, muốn cắt kiểu gì?"
"Cắt ngắn là được," Thẩm Tầm không có yêu cầu gì, miễn thuận tiện là được, nhưng thợ cắt tóc vẫn thấy tiếc cho cô vì mái tóc dài đẹp như vậy mà lại phải cắt đi.
Mười lăm tệ, rất rẻ, cô để kiểu tóc ngắn ngang tai, mở định vị bắt đầu tìm kiếm chợ đầu mối gần đó.
Xe chưa kịp đi vào chợ, đường phía trước đã đông nghịt, cô tìm chỗ đỗ rồi cho xe vào, sau đó quét một chiếc xe đạp điện dùng chung.
Nguyên ba con phố, toàn là các cửa hàng bách hóa bán sỉ, cái gì cũng có.
Ở con phố này, nếu bạn chỉ mua một món hàng, chủ cửa hàng sẽ nghĩ rằng bạn đến để gây cười.
Thẩm Tầm đi xe đạp điện, dừng lại trước cửa hàng bán dầu ăn. Nhìn một lượt, cô chỉ vào các loại dầu ăn trên kệ: "Ông chủ, dầu ăn trên kệ này, mỗi loại cho tôi 2000 cân."
Ông chủ nhìn Thẩm Tầm bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, nhưng biết đâu lại là thật: "Cô đợi một chút," bây giờ ông ta đang tiếp một khách hàng khác.
Sau khi tiễn khách hàng kia đi, ông chủ nở nụ cười xoa tay: "Tôi có nhiều hàng tồn kho, nhưng giá cả không rẻ đâu."
"Tiền không thành vấn đề, tôi có thể đặt cọc trước," Thẩm Tầm mở WeChat, quét mã thanh toán dán trên tường, lắc lắc trước mặt ông chủ hai lần.
Ông chủ thu lại nụ cười khinh thường, thấy cô không giống như giả vờ: "Tiền đặt cọc 500.000, số còn lại sau khi cô kiểm tra hàng sẽ thanh toán."
Rất nhanh, tin nhắn nhận được 500.000 đã đến, lúc này ông chủ nhìn Thẩm Tầm như nhìn thần tài: "Tôi nên xưng hô với cô như thế nào ?"
"Thẩm."
"Cô Thẩm à, kho hàng của tôi ở phía sau, mọi thứ đều ở trong đó, tôi giúp cô chuyển hàng qua đó hay cô tự tìm người đến kéo?"
"Ông còn kho hàng không, tôi muốn thuê," Thẩm Tầm không muốn vì tích trữ hàng hóa mà thu hút sự chú ý của nhiều người.
"Có, tôi còn hai kho hàng ở phía sau, nếu cô Thẩm muốn thuê, tôi có thể tính giá rẻ cho cô."
"Tôi thuê nửa năm, tiền thuê là bao nhiêu," Thẩm Tầm lại quét mã thanh toán.
"28.000, cô Thẩm định kinh doanh sao?"
"Đúng vậy, tôi định mở chuỗi siêu thị," tiền thuê đã quét qua, cô vốn chỉ định thuê một tháng, nhưng lại sợ những việc trước mắt không thể cân nhắc kỹ lưỡng.
“Chuỗi siêu thị cũng tốt, cô Thẩm, vừa khéo tôi có mấy người anh em cũng buôn sỉ ở đây, cô xem còn cần gì nữa, tôi có thể giới thiệu cho cô."
Thẩm Tầm tỏ ra dáng vẻ của một phú nhị đại giàu có: "Được."
Ông chủ mời Thẩm Tầm ngồi xuống uống trà, liên tục gọi mười mấy cuộc điện thoại.
"Ông Trương, ông làm trò gì vậy, đúng là có đứa trẻ ngốc rủng rỉnh tiền," ông chú bụng bia nói, Thẩm Tầm nghi ngờ nếu ông ta cúi đầu không biết có thể nhìn thấy mũi chân của mình không.
Nhưng đứa trẻ ngốc rủng rỉnh tiền, là đang nói cô sao.
Ông chủ đứng dậy, kéo ông chú béo ra ngoài thì thầm vài câu, khi quay lại, cả hai đều nở nụ cười.
"Cô Thẩm đừng để bụng nhé."
"Tôi không để bụng," cô thực sự rủng rỉnh tiền mà.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.