Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 32: Gu thẩm mỹ của thẳng nam

Tam Thiên Phong Nguyệt

04/12/2021

“Gì cơ?! Thằng con rể phế vật này vậy mà lại có thể có được thư mời của chiến thần?! Chỉ thấy Diệp Tiểu Hành cười lạnh một tiếng, một nụ cười tà mị, nhà họ Đường này, ta chẳng cần ở lại đây nữa! Các ngươi đúng là có mắt không tròng, ngay cả chiến thần chân chính là ai mà cũng không biết!”

Đường Minh Hề dùng một giọng nói đầy truyền cảm mà đọc lớn bộ tiểu thuyết mình vừa tải về trên kindle.

Không chỉ có vậy, cậu còn tự tiện mà đổi tên nam chính trong tiểu thuyết kia thành tên của Diệp Hành.

Diệp Hành không biết phải nói gì, đành phải câm nín mà nhìn Đường Minh Hề diễn trò ở trên giường bệnh:

“Ngay khi Diệp Tiểu Hành bước chân ra khỏi cánh cửa của nhà họ Đường, cạch cạch cạch cạch cạch, mấy chục chiếc trực thăng từ trên trời giáng thẳng xuống! Mấy trăm tên lính đánh thuê khoác súng trên vai, đạn cũng đã lên nòng đồng loạt nhìn về phía Diệp Tiểu Hành với ánh mắt đầy cung kính và cuồng nhiệt. Giờ khắc này, bọn họ dùng hết sức lực của bản thân mà hô lớn: ‘Cung nghênh chiến thần! Cung nghênh chiến thần! Cung nghênh chiến thần!’”

Đường Minh Hề vừa hét lớn vừa vung tay hoan hô, vô cùng đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết não tàn:

“Đúng lúc này, tất cả người nhà họ Đường đều sợ đến mức cứng đờ! Diệp Tiểu Hành ngửa mặt lên trời mà thét lớn một tiếng, nhất thời, núi sông thi nhau rung chuyển! Người thư ký đứng bên cạnh Diệp Tiểu Hành tuyên bố: ‘Đại thiếu gia nhà họ Đường có công cứu giúp em gái của chiến thần, ban tặng một chiếc Rolls-Royce!’, ‘Tam thiếu gia nhà họ Đường từng giúp chiến thần nói chuyện trước mặt mọi người, ban tặng một chiếc Porsche 911!’.”

Diệp Hành bị Đường Minh Hề quấy nhiễu, công văn trên bàn cũng không nhìn nổi nữa, chỉ đành phải gập máy tính lại, chăm chú nhìn cậu diễn trò.

……

Đường Minh Hề khẽ ho khan một tiếng, tự dưng bị Diệp Hành nhìn chăm chú như vậy, cậu thấy hơi xấu hổ.

Vì thế chỉ có thể dừng lại trò hề của mình.

Diệp Hành nhướng mày: “Không đọc nữa à?”

“Khát nước, cho tôi uống miếng nước cái đã.”

Căn bản là do chán quá nên Đường Minh Hề mới muốn làm phiền Diệp Hành thôi.

Nhưng không hiểu tại sao, trong lòng cậu cứ có dự cảm gì đấy không tốt lắm.

Từ nét mặt của Diệp Hành hiện tại và cả cái nhướng mày của hắn, cậu có thể nhìn ra một sự nguy hiểm chuẩn bị ập tới.

Lúc Đường Minh Hề bưng ly nước nên uống, Diệp Hành bỗng nhiên mở máy tính lên, đọc lướt nhanh qua bộ tiểu thuyết mà Đường Minh Hề vừa mới tải về.

Sau đó dùng một giọng nói từ tốn, nhẹ nhàng, chọn một đoạn trong đó rồi đọc lên, hơn nữa cũng học chiêu trò của Đường Minh Hề, đổi tên của nhân vật chính trong tiểu thuyết: 

“Đường Tiểu Hề có một gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, trông vô cùng xinh đẹp, mỹ miều, sống mũi thẳng tăm tắp, bờ môi nhỏ mọng nước, trông như một cánh hoa buổi sớm ban mai. Bộ ngực căng tròn, nhẹ nhàng mà cũng khiến người ta phải rung động. Nàng đi một đôi tất chân màu đen đầy dụ hoặc, khoác lên mình một chiếc áo khoác da cũng màu đen, kết hợp với chân váy ngắn họa tiết da báo, cùng một đôi giày cao gót màu đỏ……”

“Cái tên nam nhân đáng chết này! Rõ ràng là tôi ghét anh như vậy cơ mà, nhưng tại sao chỉ cần nhìn thấy anh khẽ rơi nước mắt, tôi lại không thể kìm được sự đau lòng? Tôi muốn trên người anh chỉ được phép có mùi của tôi, cả đời này chỉ có thể là người đàn ông của tôi. Nói rồi, nàng giơ tay xé rách……”

“Phụt ——!”

Đường Minh Hề phun hết nước từ trong miệng ra, sau đó nhanh tay gập máy tính của Diệp Hành lại.

“Cậu là biến thái à? Chắc chắn là biến thái luôn!”

Rốt cuộc là tại sao mà hắn có thể tìm được đúng cái đoạn ghê tởm này trong số hàng ngàn hàng vạn đoạn văn như vậy chứ!

Cứu với huhu!

Mất mặt quá đi à!! Da đầu cũng tê rần rần rồi!!

Tên chó nam chính này, lòng dạ hẹp hòi thật!

Tại sao lại có thể đọc mấy câu khiến người khác phải đỏ mặt với gương mặt than và giọng điệu bình thản như vậy chứ TvT

Đường Minh Hề nhìn chằm chằm hắn, hai đó đỏ hẳn lên, đôi môi trông căng mọng hơn hẳn vì cậu vừa uống nước xong.

Nói thật thì Diệp Hành cũng bị mấy câu mấy chữ mình đọc lên dọa cho sợ chết khiếp.

Nhưng hắn lại không thể quên được đoạn văn đầy xấu hổ này, thậm chí từng câu từng chữ đang dần dần hiện ra trong đầu hắn.

Hắn khẽ rũ mắt, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên đôi môi của Đường Minh Hề.

Không hẹn mà cùng, trong lòng cả hai người đều bỗng dưng nhớ tới câu vắn miêu tả kia:

“Bờ môi nhỏ mọng nước, trông như một cánh hoa buổi sớm ban mai……”

Đường Minh Hề suýt chút nữa thì té xỉu.

“Không chơi nữa đâu, tạm ngưng chiến.”

“Chứ không phải anh đầu hàng à?”

“Đang tiến vào giai đoạn hòa hoãn.”

Đường Minh Hề lại một lần nữa tự mình đưa mình vào thế bí, vô cùng rầu rĩ mà thả người xuống giường.

“Hơn nữa, áo khoác da màu đen, tất chân đen, rồi cả cái gì mà chân váy họa tiết da beo, giày cao gót màu đỏ, nghĩ đã thấy không hợp rồi, có khi cả đời này tác giả chưa từng gặp qua mỹ nữ nào hết mất.”

“Xấu lắm hả?”

Đường Minh Hề liếc mắt nhìn Diệp Hành: “Tất nhiên rồi. Nếu có một bảng xếp hạng những bộ trang phục quê mùa của năm, chắc chắn bộ này sẽ in top cho mà xem.”

Diệp Hành khẽ ngừng lại một lát, sau đó vô cùng bình tĩnh mà mở miệng nói: “Tại sao tôi lại cảm thấy cũng không đến nỗi nào nhỉ?”

……

……

Hỡi các thẳng nam trên thế giới này,

Nếu gu thẩm mỹ không thể tử tế được thì xin hãy tử vong =)

Trải qua sự kiện đọc diễn cảm tiểu thuyết này, Đường Minh Hề đã sâu sắc nhận ra một điều rằng Diệp Tiểu Hành là một tên lòng dạ hẹp hòi không ai sánh bằng.

Không những lòng dạ hẹp hòi, mà còn rất hay ghi thù.

Cuộc phẫu thuật ruột thừa của Đường Minh Hề chỉ là tiểu phẫu, nhẽ ra nằm viện hai, ba ngày là có thể xuất viện rồi.

Nhưng trên thế giới này tồn tại một sự “chưa thể xuất viện” là anh trai của mình cảm thấy mình “chưa khỏi hẳn, chưa thể xuất viện được”, bởi vậy nên Đường Minh Hề chỉ có thể tiếp tục nằm viện thêm vài ngày.



Sau khi về đến nhà, Đường Minh Hề lại phải chịu thêm sự giám sát đầy nghiêm khắc của Diệp Hành, mấy thứ linh tinh cậu hay ăn cũng bị xóa khỏi thực đơn hàng ngày. Cứ như vậy, cuộc sống của Đường Minh Hề ở căn biệt thự xa hoa tiếp tục kéo dài thêm nửa tháng.

Ngày nào cũng chỉ được phép nằm dài ở nhà, nằm nhiều đến mức Đường Minh Hề cảm thấy buồn chán không thể chịu nổi nữa!

Nhoáng một cái, tháng 12 đã qua được một nửa rồi.

Đường Minh Hề tính nhẩm, cũng phải khoảng hơn nửa tháng chưa đi bơi, cảm giác tội lỗi trong lòng lập tức dâng trào!

Lẽ nào mình phải từ bỏ chuyện bơi lội sao?

Nhưng từ bỏ bơi lội thì chính là từ bỏ hy vọng sống cuối cùng của mình! TvT!

Hơn nữa, suốt nửa tháng này, Đường Vân mua rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng về khu biệt thự Minh Hề này.

Từ sau khi Đường Minh Hề không cần phải ăn thức ăn lỏng nữa, mỗi ngày Diệp Hành đều thay đổi thực đơn rất đa dạng nhưng vẫn đáp ứng đủ yêu cầu “dinh dưỡng”, ăn ăn ăn suốt nửa tháng, cơ bụng mà Đường Minh Hề vẫn luôn lấy làm tự hào không còn một chút nào nữa.

Bụng của cậu giờ đây đã trở nên vô cùng mềm mại, không còn “cứng” được như trước nữa.

Sáng nay cậu bước lên cân thì phát hiện, bản thân đã béo lên tận 4 kg =)

Không muốn sống nữa =)

Trước hôm lễ giáng sinh, Đường Minh Hề cuối cùng cũng tìm được cớ để ra ngoài đi dạo một vòng.

Huấn luyện viên ở bể bơi vừa thấy cậu đã vội vàng nói: “Lâu lắm rồi không gặp nha!”

“À, Tiểu Đường này, thẻ hội viên của cậu sắp hết hạn rồi đấy, nếu sang năm còn muốn tới nữa thì nhớ đi nộp phí bổ sung đấy nhé.”

“Giờ tôi đi luôn.”

Huấn luyện viên vui vẻ gật đầu, Đường Minh Hề thì đi nộp phí bổ sung. Lúc nhìn đến phần câu hỏi bổ sung nửa năm hay một năm, cậu hơi rối rắm một chút, cuối cùng lựa chọn nửa năm.

“Sao lại chỉ nộp nửa năm thôi? Nộp cả 1 năm thì mới lời.”

Huấn luyện viên biết rằng Đường Minh Hề không hề thiếu tiền, hơn nữa, suốt một năm nay y là người nhìn thấy rõ nhất tình yêu của Đường Minh Hề với chuyện bơi lội lớn như thế nào!

Một người thích bơi lội như vậy thì sẽ nộp phí cả một năm luôn mà không kêu ca nề hà gì.

Đường Minh Hề khẽ cười một tiếng, trong lòng thì điên cuồng gào thét: Nửa năm sau có khi cái mạng này của tôi còn khó giữ đây này, ở đấy là nộp phí duy trì, có được nộp phí duy trì sinh mạng không để tôi nộp luôn đây =)

Sau một ngày khắc khổ tập luyện ở bể bơi, cuối cùng Đường Minh Hề cũng không còn cảm giác tội lỗi đầy mình nữa.

Lúc chạng vạng tối, khi đi ra ngoài đường lớn, Đường Minh Hề cảm nhận được một cơn gió lạnh run cả người. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy hàng cây ngô đồng ở hai bên đường của Ninh Thành đã khô héo toàn bộ, chỉ còn sót lại thân cây trụi lủi.

Bất tri bất giác, lại một mùa đông nữa đã tới.

Từ trước đến giờ Đường Minh Hề là một người sống theo kiểu vô tâm vô phế, nhưng vừa nghĩ đến kết cục của mình nửa năm sau, kết hợp với khung cảnh lúc này, cậu không nhịn được mà dấy lên một sự xót thương vô bờ bến.

Một giây lúc sau, Đường Minh Hề lập tức bị những vòng hoa mừng giáng sinh treo ngoài cửa của những cửa hàng gần đó thu hút.

Vậy mà đã đến Giáng Sinh rồi cơ à……

Cậu lấy điện thoại ra, chụp một cảnh đường phố nơi mình đang đứng, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Suy nghĩ một lúc, không biết là xuất phát từ tâm ý gì, Đường Minh Hề chỉnh sửa quyền riêng tư thành chỉ cho Diệp Hành thấy được.

Đường Minh Hề: [emoji cây thông noel]

[Hình ảnh.jpg]

Sau khi đăng xong, cậu nhét điện thoại vào trong túi, sau đó đi dạo một vòng trên đường.

Bầu không khí mừng lễ Giáng Sinh đã ngập tràn cả Ninh Thành, những cửa hàng cũng đã đồng loạt thay đổi trang trí bên ngoài và bên trong theo concept Giáng Sinh, thậm chí còn mở cả bản nhạc mừng Giáng Sinh an lành.

Lúc Diệp Hành lướt thấy bài đăng mới của Đường Minh Hề thì cũng là lúc buổi họp ở Minh Hằng vừa mới kết thúc.

Trong phòng họp vẫn còn một vài trợ lý và mấy ông chức cao chưa rời đi, Diệp Hành chống cằm, nhìn chằm chằm vào bài đăng này của Đường Minh Hề rất lâu.

Vòng bạn bè của Đường Minh Hề tập trung vào 2 nội dung chính: 1 là ảnh selfie của cậu mỗi khi đi du lịch đâu đó, 2 là ảnh chụp đồng đồ hiệu.

Rất ít khi thấy được ảnh chụp phong cảnh, thậm chí là ảnh còn chưa qua chỉnh sửa này.

Trông không giống style tinh xảo, xa hoa mà cậu theo đuổi một chút nào.

Với sự nhạy bén mà mình rèn luyện được, trực giác của Diệp tổng nói cho hắn biết, bài đăng này của Đường Minh Hề không hề đơn giản một chút nào.

“Hỏi mọi người một vấn đề.”

Trong phòng họp, vị tổng giám đốc trẻ tuổi luôn rất kiệm lời tự dưng lại mở miệng trước.

“Nếu……”

Hắn hơi tạm dừng một chút.

“Vợ của mình đăng lên vòng bạn bè một bài đăng kỳ lạ, điều đó có nghĩa là gì?”

……

……

Hiện trường im lặng vài giây.

Trong lòng tất cả mọi người không hẹn mà cùng chung một suy nghĩ.

Là nhị thiếu gia nhỉ?

Chắc chắn là nhị thiếu gia rồi.

“Khụ.” Trợ lý Chu lần trước không cẩn thận đắc tội nhị thiếu gia, giờ phút này thấy bản thân đã có cơ hội để lấy công chuộc tội, vội vàng mở miệng hỏi: “Diệp tổng, là bài đăng như thế nào vậy?”

Diệp Hành đặt điện thoại của mình lên bàn họp, cho mọi người chiêm ngưỡng tất cả những bài đăng của Đường Minh Hề trong vòng bạn bè.

Sau đó, mọi người lập tức bị những món đồ xa xỉ của Đường Minh Hề làm cho lóe mù cả hai mắt.



Tất cả những người có chức vụ cao và quan trọng ở Minh Hằng đều đang tụ tập ở đây, sôi nổi mà phân tích ẩn ý từ bài đăng của Đường Minh Hề.

“Chắc không có gì đặc biệt đâu? Cũng chỉ là một bài đăng bình thường thôi mà.” Người lên tiếng là tổng giám Hoàng của bộ phận thị trường, đã hơn 40 tuổi, là một người đàn ông không hiểu phong tình.

“Lẽ nào là đang bị lạnh? Cần phải uống nhiều nước ấm mới được.” Người lên tiếng là tổng giám Lưu của bộ phận tài chính, hơn 30 tuổi, đầu hơi hói.

“Trời lạnh như vậy mà vẫn còn ở bên ngoài, phu nhân đỉnh thật đấy……” Người lên tiếng lần này là trợ lý Tiểu Dương ở bộ phận marketing, 28 tuổi, vừa bị người yêu đá, đến giờ vẫn chưa hiểu nguyên do bị đá là gì.

Tất cả mọi người thi nhau nói, nhưng chưa thống nhất được ý kiến.

Mãi cho đến khi một thư ký thực tập đang đứng ở một góc yếu ớt lên tiếng: “Hôm nay là lễ Giáng Sinh, có lẽ nào phu nhân đang ám chỉ Diệp tổng hãy sớm trở về để mừng lễ Giáng Sinh với phu nhân chăng?”

……

……

Hiện trường lại an tĩnh thêm vài giây.

Vẻ mặt của Diệp Hành vô cùng bình tĩnh, thuận miệng hỏi lại một câu: “Sao cô lại cho là như vậy?”

Cô thư ký nhỏ lấy hết can đảm nói: “Bởi vì bức ảnh mà phu nhân chụp kia có vòng hoa mừng Giáng Sinh, hơn nữa, phu nhân để kèm địa điểm là quảng trường nổi tiếng nhất Ninh Thành, đây là địa điểm hẹn hò của các cặp đôi mà.”

“Mà bài đăng này của phu nhân có lẽ chỉ cho Diệp tổng thấy thôi, bởi vì những bài đăng khác trong vòng bạn bè đều được chụp rất tinh xảo, riêng bài đăng này thì ảnh còn chưa kịp photoshop. Nếu một người đăng một tấm ảnh chưa chỉnh sửa lên vòng bạn bè thì có nghĩa là bài đăng đó chỉ cho một người nào đó nhìn thấy thôi.”

Thư ký nói xong, yên lặng mà nhìn tất cả mọi người trong phòng.

“Tôi cũng chỉ đoán bừa vậy thôi.”

……

……

Hiện giờ tất cả các thực tập sinh đều như vậy à? 

Tốt nghiệp từ cơ sở đào tạo của FBI sao? Khủng bố thật đấy =)

Diệp Hành khẽ gõ gõ ngón tay lên bàn.

Có lẽ là muốn chứng minh lập luận này của thư ký, hắn tìm wechat của Vương Mẫn, nhắn hỏi cô.

‘Hom nay Đường Minh Hề có đăng lên vòng bạn bè không?’

Vương Mẫn đang đi làm đẹp ở spa, nhìn thấy tin nhắn của Diệp Hành thì vô cùng khó hiểu.

‘Không đăng.’

‘Sao vậy Diệp tổng?’

Diệp Hành: ‘Không có việc gì’.’

Diệp Hành: ‘Đừng nói với Đường Minh Hề là tôi vừa nhắn tin cho cô.’

Vương Mẫn:???

Diệp Hành thả điện thoại xuống, tâm trạng rất tốt.

Thậm chí khóe miệng còn khẽ giương lên, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng mà tuyên bố: “Buổi họp hôm nay tạm dừng ở đây thôi, tan họp.”

“Hà Văn Phương, anh lên tra giúp tôi hôm nay rạp chiếu phim có những bộ phim nào rồi gửi vào hòm thư của tôi. Tiện thể cũng chuẩn bị giúp tôi một món quà.”

Vương Mẫn: [Hình ảnh.jpg]

Vương Mẫn: ‘Vcl??? Tôi phải chụp màn hình lại luôn đây này, chồng của anh bị sao thế???’

Điện thoại của Đường Minh Hề khẽ rung một chút, là tin nhắn của Vương Mẫn.

Ảnh chụp màn hình là tin nhắn vừa nãy của Diệp Hành ‘Đừng nói với Đường Minh Hề là tôi vừa nhắn tin cho cô’.

Hừ, đồ ngốc, cậu có biết trên thế giới này người không thể tin tưởng nhất là ai không?

Đó chính là chị em tốt của vợ mình đấy =)

Đường Minh Hề: ‘(. _.  )’

Đường Minh Hề: ‘Hôm nay là lễ Giáng Sinh.’

Vương Mẫn thoáng chốc đã hiểu ra, nhắn lại cho Đường Minh Hề một cái meme “tạm biệt”.

‘Anh thay đổi rồi cục cưng à.’

‘Tôi đã không còn là bé đáng yêu mà anh cưng nhất nữa TvT anh thay đổi rồi, đăng lên vòng bạn bè cũng không cho tôi xem cùng TvT’

‘Quả nhiên, đàn ông vẫn quan trọng hơn tôi đúng không? [icon lệ chảy ròng ròng]’

Đường Minh Hề: ‘……’

Đường Minh Hề: ‘Liên kết: Bộ sưu tập mùa đông mới nhất của Hermes, vé xem trước họp báo cháy hàng!’

Đường Minh Hề: ‘Chọn bừa một bộ rồi tự mình đi mua đi, báo tên của tôi =)’

Tốt lắm, rất có cảm giác bản thân là một bá đạo tổng tài.

Vương Mẫn lập tức lật mặt: ‘Aiyo aiyo ~ Cục cưng à, yêu anh nhất yêu anh nhất ~ [icon rải hoa]’

Vương Mẫn: ‘Chời đấc ơi ~ lẽ nào đây chính là thần tiên giáng trời trong truyền thuyết? ~~~’

Đường Minh Hề nhìn mấy lời nịnh nọt của Vương Mẫn, suýt thì té xỉu.

Khoảng hai phút sau thì Diệp Hành gọi điện thoại tới.

“Anh đang ở đâu thế?” Diệp Tiểu Hành, quả nhiên là một tên thẳng nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook