Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!
Chương 9: Ôm eo
Tam Thiên Phong Nguyệt
04/12/2021
Sáng sớm hôm sau, Đường Minh Hề bị tiếng chuông báo thức làm cho giật mình tỉnh dậy.
Đọc xong tác phẩm xuất sắc của làng văn học “Em dâu dâm đãng và anh rể” kia, một tác phẩm hiện đại, ma huyễn, đi theo chủ nghĩa lãng mạn hiện thực với tác dụng tẩy não cực mạnh, làm hại Đường Minh Hề đêm qua ngủ đã gặp phải ác mộng khủng khiếp.
Trong mơ, Đường Nặc mặc đồ ngủ của cậu, ngồi trong phòng của cậu, Diệp Hành ôm lấy y từ phía sau lưng, nói một câu: “Sao em lại mặc quần áo của Đường Minh Hề?”, kết quả là hai người bị Đường Minh Hề bắt gian ngay tại trận.
Đường Minh Hề trong giấc mơ đó cực kì khiếp sợ, bất ngờ đến mức miệng phun ra cả máu: “Cậu, cậu!” Cậu nói được hai chữ thì tức giận đến mức lăn quay ra ngất xỉu, sùi cả bọt mép.
Sau khi tỉnh lại, cậu cảm thấy cảnh tượng kia cực kỳ quen thuộc, chính là cảnh người vợ vừa đi làm về thì bắt gặp cảnh gian díu của chồng và em mình mà không phải sao!
Đường Minh Hề đỡ trán, quyết định sau này nhất định phải cảnh cáo dì Vương không nên xem mấy cuốn tiểu thuyết vỉa hè rẻ tiền này nữa.
Di động vẫn còn đang rung lên từng hồi, Đường Minh Hề nửa tỉnh nửa mê cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là “Hà Văn Phương”.
Giây tiếp theo, từ trong điện thoại truyền tới một giọng nam cực kì lạnh lùng: “Đường tổng, hôm nay ngài phải tham gia một buổi đấu thầu Thanh La Loan, từ giờ đến lúc đó còn khoảng 2 tiếng đồng hồ, tôi không liên hệ được với trợ lí Diệp, hy vọng ngài có thể chuẩn bị kịp.”
Buổi đấu thầu Thanh La Loan?
Nghe thấy mấy từ mấu chốt này, Đường Minh Hề vốn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê lập tức bị dọa cho tỉnh cả người.
Được lắm, Thanh La Loan, là chỗ vịnh là “Đường Minh Hề” chết không có mồ chôn trong nguyên tác kìa không phải sao!
Còn thân phận của người đàn ông phía bên kia điện thoại, Đường Minh Hề thoáng chốc đã nhớ lại ngay.
Hà Văn Phương, là thư kí của nguyên chủ ở công ty, là một người cực kì tài giỏi, thông minh hơn người.
Đường Minh Hề nhớ hắn kĩ như vậy là bởi vì từ trước đến giờ Hà Văn Phương vẫn luôn giấu giếm tài năng của mình, giấu giếm đi thực lực của bản thân. Sau này hắn trở thành một quân sư tài ba, trực tiếp đem theo tất cả những người dưới trướng của mình và tài nguyên hắn có đi tìm chủ mới, trở thành phụ tá đắc lực cho Diệp Hành, hắn cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng giúp cho Diệp Hành có thể nắm giữ nhà họ Diệp.
Đường Minh Hề lúc này mới nhớ tới, lúc lão thái gia vẫn còn sống, ông đã để lại cho Đường Minh Hề một chi nhánh của công ty, yêu cầu cậu và Diệp Hành cùng nhau quản lý.
Nhưng tính cách của nguyên chủ thế nào không cần nghĩ cũng biết, cậu trực tiếp đem chi nhánh công ty kia ném cho Diệp Hành, việc làm này đã cho Diệp Hành thêm rất nhiều thời gian đẻ bồi dưỡng thế lực của mình.
Nhưng công ty sớm đã chỉ còn lại một lớp vỏ rỗng, không những không kiếm được tiền mà còn phải đắp tiền vào mới có thể tiếp tục hoạt động, một xu lời cũng không kiếm được.
Tối hôm qua Diệp Hành sốt cao một trận, Hà Văn Phương không liên hệ được với hắn nên đành liên hệ với mình.
Đường Minh Hề nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi cảm thán, kinh ngạc.
Diệp Hành giờ mới 17 tuổi đúng không? Mới có 17 tuổi mà đã khiến chi nhánh công ty của cậu đến mức đó luôn rồi.
Làm gì có thư ký tổng giám đốc nào không liên hệ được phó tổng giám mới chạy đi liên hệ tới tổng giám đốc hả!
Nhưng mà dù sao thì, mặc kệ nam chính có làm gì công ty của cậu đi nữa thì thứ Đường Minh Hề quan tâm nhất bây giờ là cái mạng nhỏ này của mình.
Còn về buổi đấu thầu? Cái mạng này của cậu sắp không giữ được nữa rồi, còn đi đấu thầu cái gì nữa! Đi gọi hồn về còn thích hợp với cậu hơn!
Vừa tắt điện thoại, Đường Minh Hề lại nằm xuống giường, ngẫm nghĩ các phương án chạy trốn hiệu quả.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cậu nhớ rõ trong nguyên tác có viết, Đường Minh Hề bị Diệp Hành đẩy xuống từ trên vách đá của vịnh Thanh La Loan.
Vì tránh để bi kịch lại lần nữa phát sinh, Đường Minh Hề lập tức tính toán, sau đó đột nhiên ngồi phắt dậy từ trên giường!
“Dì Vương, hôm nay tôi muốn ra ngoài một chuyến. Ai tới tìm tôi thì cứ bảo là không thấy đâu cả!”
Diệp Hành từ trong trạng thái hôn mê tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Đường Nặc đang ngồi đó.
Người kia không biết đã nằm bò ra ở đầu giường được bao lâu rồi, nghe thấy động tĩnh của hắn thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.
Nhìn từ góc độ của Diệp Hành, không thể nghi ngờ đó sẽ là một bức tranh mỹ nhân tuyệt sắc.
“Cậu đỡ hơn chưa?” Giọng điệu của y cực kỳ nhẹ nhàng, ôn hòa giống như vẻ mặt của Đường Nặc vậy.
Diệp Hành lạnh lùng mà nhìn bình nước muối trên đầu mình, sau đó vẻ mặt bình tĩnh mà rút kim tiêm ra, kéo theo một sợi tơ máu: “Đường Minh Hề đang ở đâu?”
Đường Nặc cứng đờ người, vẻ mặt cực kì khó chịu.
Y ở chỗ này chăm sóc hắn cả đêm, kết quả thì sao, Diệp Hành vừa tỉnh dậy đã hỏi Đường Minh Hề đang ở đâu?
“Anh hai sáng nay hình như có chút việc phải ra ngoài.” Đường Nặc nói qua qua, rồi cười thật tươi: “Nhất Nhiên đi tìm anh ấy cũng chưa tìm thấy được kia kìa.”
Nghe thấy tên của Hoắc Nhất Nhiên, đáy mắt Diệp Hành xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Cậu vừa mới khỏe lại thôi, đừng cử động vội.” Đường Nặc quan tâm nói: “Anh hai có lẽ là có việc bận gì đó nên mới không tới thăm cậu được, cậu đừng trách anh ấy.”
Diệp Hành cầm lấy chiếc khăn quàng bị đốt đến non nửa ở trên bàn, lông mi của hắn rũ hẳn xuống, không thấy rõ được cảm xúc trong ánh mắt của hắn.
Nhưng bàn tay đang siết chặt chiếc khăn kia lại bán đứng hắn, Đường Nặc đang định lên tiếng an ủi hắn thì đã thấy Diệp Hành buông lỏng chiếc khăn trong tay ra, hờ hững mà ném nó vào trong thùng rác gần đó.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Đường Nặc đã sống cả 1 đời, vừa trọng sinh trở lại, đương nhiên y sẽ biết chiếc khăn quàng cổ này có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với Diệp Hành. Bởi vậy, khi nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Đường Nặc thoáng chốc cứng đờ: “Diệp Hành, cũng mới chỉ cháy hỏng một chút thôi mà, vẫn có thể dùng tiếp.”
“Đồ gì đã hỏng rồi thì tất nhiên phải ném đi.” Trên mặt của Diệp Hành không có bất kỳ biểu cảm gì.
Nếu Đường Minh Hề mà ở đây lúc này, chắc chắn cậu sẽ phát hiện ra Diệp Hành có gì đó không đúng!
Ném đi chiếc khăn quàng cổ cuối cùng mà em gái đan cho mình, trong nguyên tác có viết, khi Diệp Hành làm ra hành động này thì cũng là lúc hắn bước đầu tiến vào hành trình hắc hóa.
Điều đó cũng có nghĩa là hắn đã không còn là cậu nhóc mềm yếu ngày hôm qua nữa.
Bên ngoài hồ bơi, Đường Minh Hề khẽ rùng mình một cái.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, quả không hổ danh là hồ bơi tư nhân lớn nhất Ninh Thành, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ bắt đầu quá trình đặc huần một năm chạy thoát khỏi nam chính độc ác ở chỗ này.
Từ tối qua cậu đã bắt đầu trằn trọc suy nghĩ xem làm thế nào để trốn chạy được nam chính, đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay ho cả.
Nhưng Đường Minh Hề sẽ không lựa chọn ngồi chờ chết, nếu đã biết chính xác ngày chết của mình trong tương lai, thì từ giờ tới đó cứ học bơi thôi, ít nhất thì lúc bị đẩy xuống biển cũng có thể tìm cho mình một đường sống.
Phía ngoài cửa, một huấn luyện viên bơi lội đi đến chỗ Đường Minh Hề. Huấn luyện viên còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã trực tiếp cướp lời trước: “Chỗ này của các anh có dạy bơi không?”
Nói ra thì xấu hổ thật, Đường Minh Hề là con vịt trên cạn.
“Có dạy.” Huấn luyện viên cực kì nhiệt tình: “Anh đẹp trai à, cậu muốn học bơi gì?”
Đường Minh Hề nghiêm túc hỏi: “Có dạy bơi đường dài không?”
Huấn luyện viên kinh ngạc: “Có thể chứ. Cậu tính toán thử xem nào, muốn bơi đường dài khoảng bao nhiêu m?”
Đường Minh Hề hơi hơi tính toán, sau đó bình tĩnh đáp: “Hai mươi km cũng được!”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
……
……
Không khí lắng đọng lại vài giây.
Huấn luyện viên hỏi: “Mà này, cậu định tham gia thế vận hội Olympic để giành huy chương, khiến cả nước vẻ vang à? Nhưng mà tôi bảo nè, cậu cũng đã hơi…… lớn tuổi rồi còn gì? 20km được không vậy?”
“Đừng có mà khinh thường trai trẻ, chẳng qua là trông tôi có vẻ lớn tuổi thôi.” Đường Minh Hề ho khan một tiếng: “À mà, có dạy cả nhảy cầu không?”
Huấn luyện viên: “Dạy chứ dạy chứ. Nhóc đẹp trai à, cậu còn muốn đa tài đa nghệ cơ đấy, tóm lại thì muốn nhảy ở độ cao thế nào? Bao nhiêu m?”
Đường Minh Hề sờ sờ mũi, cực kì kiên định mà mở miệng: “Chắc là khoảng hai, ba trăm mét gì đó.”
……
……
Không khí lại lắng đọng mấy giây nữa.
“Sao thế?” Đường Minh Hề tỏ ra không vui vẻ, lẽ nào hai, ba trăm mét cao quá à? Nhưng cậu định sẽ nhảy từ trên vách đá cao xuống cơ mà! Như vậy là hợp lí rồi!
Cậu chỉ muốn luyện tập trước thôi mà.
“Tôi hỏi cậu mấy câu nhé, nhóc đẹp trai à, hai, ba trăm mét……” Huấn luyện viên một lời khó nói hết: “Cậu là đang muốn nhảy cầu để thi hay là nhảy cầu tự sát vậy hả trời? Đến giờ kỷ lục cao nhất của bộ môn nhảy cầu này mới có 61m thôi, mà người đó khi nhảy xuống còn bị gãy một đoạn xương sống kia kìa.”
Đường Minh Hề tự tin nói:
Không sao cả, tôi rất có niềm tin vào bản thân, anh chỉ việc dạy tôi là được rồi.”
Đường Minh Hề bơi bằng phao ở hồ bơi suốt một buổi sáng, cuối cùng cũng có thể bỏ phao ra mà bơi được khoảng 10m. Huấn luyện viên thấy thế vội vàng khen cậu có tài năng thiên bẩm.
Làn da của cậu vốn dĩ đã trắng nõn, ở dưới làn nước trong suốt trong bể bơi còn trở nên trắng hơn, Đường Minh Hề là một nhị thiếu gia sống trong nhung trong lụa, dùng sắc đẹp của mình khiến mọi người điên đảo, cho dù là khuôn mặt hay là dáng người đều rất xứng với một cụm từ “cực phẩm”, ngũ quan xinh đẹp, mặt mày sắc sảo, nếu không xinh đẹp như vậy thì cũng không đến mức bị gả cho nam chính làm vợ.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nếu coi cậu là một bình hoa thì cũng là bình hoa phiên bản cực kì quý giá, trên toàn thế giới duy nhất chỉ có 1 bản.
Nhìn lại một chút cuộc đời của vị Đường nhị công tử này, hơn hai mươi năm cuộc đời, nếu không phải đi đua xe, cưỡi ngựa, thì cũng là tham gia party trên du thuyền, quẹt thẻ của anh trai, trên trên đỉnh đống đá quý, kim cương chất đầy, sống trong một tòa lâu đài lấp lánh kim quang.
Điều duy nhất trong cuộc đời mình mà nguyên chủ không hài lòng chính là gả cho nam chính.
Nhiệt độ ở bể bơi khá ổn định, Đường Minh Hề cảm giác như thể mình đang hưởng thụ ở suối nước nóng vậy.
Nếu không phải có cuộc điện thoại từ Đường Vân, Đường Minh Hề cứ thoải mái dựa lưng vào thành bể bơi, thậm chí còn nghĩ rằng xuyên thư gì đó cũng chỉ là một giấc mộng.
Trong điện thoại, Đường Vân thông báo với cậu mùng một tết đừng quên đi chúc tết lão phu nhân nhà họ Đường, hơn nữa còn phải đưa Diệp Hành đi theo.
Lúc này Đường Minh Hề mới nhớ tới mình còn phải ứng phó với một vị lão thái thái nữa.
Trong nguyên tác có viết, cha mẹ của Đường Minh Hề vì tranh chấp quyền thế trong gia đình mà bị tai nạn xe cộ, qua đời, nửa năm trước lão thái gia cũng mất, hàng trưởng bối trong nhà chỉ còn dư lại mỗi chú hai Đường Tuyết Cẩn và lão thái thái Lương Như này.
Sau khi lão thái gia qua đời, tinh thần của lão thái thái vẫn luôn không tốt, bà chỉ thích mỗi đứa cháu rể tới cửa là Diệp Hành này.
Tuy rằng Diệp Hành rất căm hận nhà họ Đường, nhưng lại cực kì tôn kính lão thái gia và lão thái thái.
Mà lão thái thái cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến nguyên chủ không thể nào đuổi Diệp Hành ra khỏi nhà mình mà chỉ có thể hết lần này tới lần khác nghĩ cách làm nhục hắn.
Không những vậy, mỗi lần đi thăm lão thái thái, nguyên chủ đều không thể không cùng Diệp Hành diễn một vở kịch vợ chồng son cực kì thâm tình, quả thực là khiến cho cả hai người ghê tởm đến mức buồn nôn.
Tắt điện thoại, Đường Minh Hề rời khỏi bể bơi, tiện đường đi vào một tiệm thuốc sau đó gọi điện cho dì Vương, bảo bà thông báo một tiếng cho Diệp Hành.
Nửa tiếng sau, Đường Minh Hề và Diệp Hành ngồi chung một chiếc xe, hướng về một biệt viện nhỏ kiểu Pháp ở phía đông Ninh Thành. Có lẽ là do tối qua loạn thành như vậy rồi nên hai người hôm nay còn trầm mặc hơn cả ngày thường.
Trên mặt Diệp Hành nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng, bình tĩnh mà nhìn chằm chằm về phía trước.
Hoặc là nói, hắn đã trải qua quá nhiều lần bị làm nhục rồi, cũng đã quen với việc đến hôm sau sẽ phải làm như thể hôm qua chưa xảy ra chuyện gì với Đường Minh Hề.
Chỉ còn mỗi Đường Minh Hề để ý chuyện tối hôm qua.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Đường Minh Hề liếc mắt nhìn vết nứt trên tay của Diệp Hành, khẽ bóp nhẹ nhàng hộp cao cậu vừa mới mua ở trong túi áo.
Chuyện về Hoắc Nhất Nhiên, Đường Minh Hề cảm thấy cực kỳ áy náy, nhưng cũng không dám nói chuyện này với Diệp Hành. Ấp ủ nửa ngày, cuối cùng cũng thốt lên được một chữ: “Cậu……”
“Anh yên tâm.” Giọng điệu pha lẫn giữa hương vị của tuổi trẻ và hương vị của người trưởng thành, còn hơi có chút cảm giác lãnh đạm: “Tôi sẽ phối hợp với anh để diễn kịch sao cho tốt nhất, sẽ không để lão thái thái phát hiện đâu.”
Đường Minh Hề: ……
Thôi được rồi, nam chính cũng đã mở lời đến như thế thì cậu lo lắng làm gì nữa!
Xuống xe, Đường Minh Hề mới biết ý nghĩa câu nói “Tôi sẽ phối hợp với anh để diễn kịch sao cho tốt nhất” của Diệp Hành là gì.
Lão thái thái đang ở tầng hai, nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô dừng lại trước sân nhà thì lập tức hô lên một tiếng “Tiểu Hề”, rồi lại hô thêm một tiếng “A Hành”, sau đó nhờ bảo mẫu đỡ xuống tầng.
Đường Minh Hề đang muốn trả lời lại thì bất thình lình cậu cảm giác được eo của mình đang có một cánh tay nóng bỏng lướt qua, ôm sát vào, vì thế câu chào chưa kịp hô lên kia đã lập tức biến thành: “…… Á?”
Eo của cậu rất nhỏ, một tay của Diệp hành đã có thể ôm trọn.
Rõ ràng cậu còn lớn hơn tên nhóc kia những 4 tuổi, vậy mà hắn lại cao hơn cậu hẳn một cái đầu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Đường Minh Hề nép vào người khác như một chú chim nhỏ, lại còn rúc vào lồng ngực của một người con trai khác nữa, lập tức cả người cậu trở nên cứng đờ, lông tay lông chân dựng đứng cả lên, đi đứng cũng không tự nhiên một chút nào.
Lão thái thái ra mở cửa, Diệp Hành nở một nụ cười tươi cực kì sạch sẽ, phù hợp với độ tuổi 17 này của hắn: “Bà nội, năm mới vui vẻ ạ! Con và Tiểu Hề tới chúc tết bà.”
Đường Minh Hề: …… Quào, chuyên nghiệp thật đấy chẳng đùa.
Đọc xong tác phẩm xuất sắc của làng văn học “Em dâu dâm đãng và anh rể” kia, một tác phẩm hiện đại, ma huyễn, đi theo chủ nghĩa lãng mạn hiện thực với tác dụng tẩy não cực mạnh, làm hại Đường Minh Hề đêm qua ngủ đã gặp phải ác mộng khủng khiếp.
Trong mơ, Đường Nặc mặc đồ ngủ của cậu, ngồi trong phòng của cậu, Diệp Hành ôm lấy y từ phía sau lưng, nói một câu: “Sao em lại mặc quần áo của Đường Minh Hề?”, kết quả là hai người bị Đường Minh Hề bắt gian ngay tại trận.
Đường Minh Hề trong giấc mơ đó cực kì khiếp sợ, bất ngờ đến mức miệng phun ra cả máu: “Cậu, cậu!” Cậu nói được hai chữ thì tức giận đến mức lăn quay ra ngất xỉu, sùi cả bọt mép.
Sau khi tỉnh lại, cậu cảm thấy cảnh tượng kia cực kỳ quen thuộc, chính là cảnh người vợ vừa đi làm về thì bắt gặp cảnh gian díu của chồng và em mình mà không phải sao!
Đường Minh Hề đỡ trán, quyết định sau này nhất định phải cảnh cáo dì Vương không nên xem mấy cuốn tiểu thuyết vỉa hè rẻ tiền này nữa.
Di động vẫn còn đang rung lên từng hồi, Đường Minh Hề nửa tỉnh nửa mê cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là “Hà Văn Phương”.
Giây tiếp theo, từ trong điện thoại truyền tới một giọng nam cực kì lạnh lùng: “Đường tổng, hôm nay ngài phải tham gia một buổi đấu thầu Thanh La Loan, từ giờ đến lúc đó còn khoảng 2 tiếng đồng hồ, tôi không liên hệ được với trợ lí Diệp, hy vọng ngài có thể chuẩn bị kịp.”
Buổi đấu thầu Thanh La Loan?
Nghe thấy mấy từ mấu chốt này, Đường Minh Hề vốn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê lập tức bị dọa cho tỉnh cả người.
Được lắm, Thanh La Loan, là chỗ vịnh là “Đường Minh Hề” chết không có mồ chôn trong nguyên tác kìa không phải sao!
Còn thân phận của người đàn ông phía bên kia điện thoại, Đường Minh Hề thoáng chốc đã nhớ lại ngay.
Hà Văn Phương, là thư kí của nguyên chủ ở công ty, là một người cực kì tài giỏi, thông minh hơn người.
Đường Minh Hề nhớ hắn kĩ như vậy là bởi vì từ trước đến giờ Hà Văn Phương vẫn luôn giấu giếm tài năng của mình, giấu giếm đi thực lực của bản thân. Sau này hắn trở thành một quân sư tài ba, trực tiếp đem theo tất cả những người dưới trướng của mình và tài nguyên hắn có đi tìm chủ mới, trở thành phụ tá đắc lực cho Diệp Hành, hắn cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng giúp cho Diệp Hành có thể nắm giữ nhà họ Diệp.
Đường Minh Hề lúc này mới nhớ tới, lúc lão thái gia vẫn còn sống, ông đã để lại cho Đường Minh Hề một chi nhánh của công ty, yêu cầu cậu và Diệp Hành cùng nhau quản lý.
Nhưng tính cách của nguyên chủ thế nào không cần nghĩ cũng biết, cậu trực tiếp đem chi nhánh công ty kia ném cho Diệp Hành, việc làm này đã cho Diệp Hành thêm rất nhiều thời gian đẻ bồi dưỡng thế lực của mình.
Nhưng công ty sớm đã chỉ còn lại một lớp vỏ rỗng, không những không kiếm được tiền mà còn phải đắp tiền vào mới có thể tiếp tục hoạt động, một xu lời cũng không kiếm được.
Tối hôm qua Diệp Hành sốt cao một trận, Hà Văn Phương không liên hệ được với hắn nên đành liên hệ với mình.
Đường Minh Hề nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi cảm thán, kinh ngạc.
Diệp Hành giờ mới 17 tuổi đúng không? Mới có 17 tuổi mà đã khiến chi nhánh công ty của cậu đến mức đó luôn rồi.
Làm gì có thư ký tổng giám đốc nào không liên hệ được phó tổng giám mới chạy đi liên hệ tới tổng giám đốc hả!
Nhưng mà dù sao thì, mặc kệ nam chính có làm gì công ty của cậu đi nữa thì thứ Đường Minh Hề quan tâm nhất bây giờ là cái mạng nhỏ này của mình.
Còn về buổi đấu thầu? Cái mạng này của cậu sắp không giữ được nữa rồi, còn đi đấu thầu cái gì nữa! Đi gọi hồn về còn thích hợp với cậu hơn!
Vừa tắt điện thoại, Đường Minh Hề lại nằm xuống giường, ngẫm nghĩ các phương án chạy trốn hiệu quả.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cậu nhớ rõ trong nguyên tác có viết, Đường Minh Hề bị Diệp Hành đẩy xuống từ trên vách đá của vịnh Thanh La Loan.
Vì tránh để bi kịch lại lần nữa phát sinh, Đường Minh Hề lập tức tính toán, sau đó đột nhiên ngồi phắt dậy từ trên giường!
“Dì Vương, hôm nay tôi muốn ra ngoài một chuyến. Ai tới tìm tôi thì cứ bảo là không thấy đâu cả!”
Diệp Hành từ trong trạng thái hôn mê tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Đường Nặc đang ngồi đó.
Người kia không biết đã nằm bò ra ở đầu giường được bao lâu rồi, nghe thấy động tĩnh của hắn thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.
Nhìn từ góc độ của Diệp Hành, không thể nghi ngờ đó sẽ là một bức tranh mỹ nhân tuyệt sắc.
“Cậu đỡ hơn chưa?” Giọng điệu của y cực kỳ nhẹ nhàng, ôn hòa giống như vẻ mặt của Đường Nặc vậy.
Diệp Hành lạnh lùng mà nhìn bình nước muối trên đầu mình, sau đó vẻ mặt bình tĩnh mà rút kim tiêm ra, kéo theo một sợi tơ máu: “Đường Minh Hề đang ở đâu?”
Đường Nặc cứng đờ người, vẻ mặt cực kì khó chịu.
Y ở chỗ này chăm sóc hắn cả đêm, kết quả thì sao, Diệp Hành vừa tỉnh dậy đã hỏi Đường Minh Hề đang ở đâu?
“Anh hai sáng nay hình như có chút việc phải ra ngoài.” Đường Nặc nói qua qua, rồi cười thật tươi: “Nhất Nhiên đi tìm anh ấy cũng chưa tìm thấy được kia kìa.”
Nghe thấy tên của Hoắc Nhất Nhiên, đáy mắt Diệp Hành xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Cậu vừa mới khỏe lại thôi, đừng cử động vội.” Đường Nặc quan tâm nói: “Anh hai có lẽ là có việc bận gì đó nên mới không tới thăm cậu được, cậu đừng trách anh ấy.”
Diệp Hành cầm lấy chiếc khăn quàng bị đốt đến non nửa ở trên bàn, lông mi của hắn rũ hẳn xuống, không thấy rõ được cảm xúc trong ánh mắt của hắn.
Nhưng bàn tay đang siết chặt chiếc khăn kia lại bán đứng hắn, Đường Nặc đang định lên tiếng an ủi hắn thì đã thấy Diệp Hành buông lỏng chiếc khăn trong tay ra, hờ hững mà ném nó vào trong thùng rác gần đó.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Đường Nặc đã sống cả 1 đời, vừa trọng sinh trở lại, đương nhiên y sẽ biết chiếc khăn quàng cổ này có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với Diệp Hành. Bởi vậy, khi nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Đường Nặc thoáng chốc cứng đờ: “Diệp Hành, cũng mới chỉ cháy hỏng một chút thôi mà, vẫn có thể dùng tiếp.”
“Đồ gì đã hỏng rồi thì tất nhiên phải ném đi.” Trên mặt của Diệp Hành không có bất kỳ biểu cảm gì.
Nếu Đường Minh Hề mà ở đây lúc này, chắc chắn cậu sẽ phát hiện ra Diệp Hành có gì đó không đúng!
Ném đi chiếc khăn quàng cổ cuối cùng mà em gái đan cho mình, trong nguyên tác có viết, khi Diệp Hành làm ra hành động này thì cũng là lúc hắn bước đầu tiến vào hành trình hắc hóa.
Điều đó cũng có nghĩa là hắn đã không còn là cậu nhóc mềm yếu ngày hôm qua nữa.
Bên ngoài hồ bơi, Đường Minh Hề khẽ rùng mình một cái.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, quả không hổ danh là hồ bơi tư nhân lớn nhất Ninh Thành, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ bắt đầu quá trình đặc huần một năm chạy thoát khỏi nam chính độc ác ở chỗ này.
Từ tối qua cậu đã bắt đầu trằn trọc suy nghĩ xem làm thế nào để trốn chạy được nam chính, đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay ho cả.
Nhưng Đường Minh Hề sẽ không lựa chọn ngồi chờ chết, nếu đã biết chính xác ngày chết của mình trong tương lai, thì từ giờ tới đó cứ học bơi thôi, ít nhất thì lúc bị đẩy xuống biển cũng có thể tìm cho mình một đường sống.
Phía ngoài cửa, một huấn luyện viên bơi lội đi đến chỗ Đường Minh Hề. Huấn luyện viên còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã trực tiếp cướp lời trước: “Chỗ này của các anh có dạy bơi không?”
Nói ra thì xấu hổ thật, Đường Minh Hề là con vịt trên cạn.
“Có dạy.” Huấn luyện viên cực kì nhiệt tình: “Anh đẹp trai à, cậu muốn học bơi gì?”
Đường Minh Hề nghiêm túc hỏi: “Có dạy bơi đường dài không?”
Huấn luyện viên kinh ngạc: “Có thể chứ. Cậu tính toán thử xem nào, muốn bơi đường dài khoảng bao nhiêu m?”
Đường Minh Hề hơi hơi tính toán, sau đó bình tĩnh đáp: “Hai mươi km cũng được!”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
……
……
Không khí lắng đọng lại vài giây.
Huấn luyện viên hỏi: “Mà này, cậu định tham gia thế vận hội Olympic để giành huy chương, khiến cả nước vẻ vang à? Nhưng mà tôi bảo nè, cậu cũng đã hơi…… lớn tuổi rồi còn gì? 20km được không vậy?”
“Đừng có mà khinh thường trai trẻ, chẳng qua là trông tôi có vẻ lớn tuổi thôi.” Đường Minh Hề ho khan một tiếng: “À mà, có dạy cả nhảy cầu không?”
Huấn luyện viên: “Dạy chứ dạy chứ. Nhóc đẹp trai à, cậu còn muốn đa tài đa nghệ cơ đấy, tóm lại thì muốn nhảy ở độ cao thế nào? Bao nhiêu m?”
Đường Minh Hề sờ sờ mũi, cực kì kiên định mà mở miệng: “Chắc là khoảng hai, ba trăm mét gì đó.”
……
……
Không khí lại lắng đọng mấy giây nữa.
“Sao thế?” Đường Minh Hề tỏ ra không vui vẻ, lẽ nào hai, ba trăm mét cao quá à? Nhưng cậu định sẽ nhảy từ trên vách đá cao xuống cơ mà! Như vậy là hợp lí rồi!
Cậu chỉ muốn luyện tập trước thôi mà.
“Tôi hỏi cậu mấy câu nhé, nhóc đẹp trai à, hai, ba trăm mét……” Huấn luyện viên một lời khó nói hết: “Cậu là đang muốn nhảy cầu để thi hay là nhảy cầu tự sát vậy hả trời? Đến giờ kỷ lục cao nhất của bộ môn nhảy cầu này mới có 61m thôi, mà người đó khi nhảy xuống còn bị gãy một đoạn xương sống kia kìa.”
Đường Minh Hề tự tin nói:
Không sao cả, tôi rất có niềm tin vào bản thân, anh chỉ việc dạy tôi là được rồi.”
Đường Minh Hề bơi bằng phao ở hồ bơi suốt một buổi sáng, cuối cùng cũng có thể bỏ phao ra mà bơi được khoảng 10m. Huấn luyện viên thấy thế vội vàng khen cậu có tài năng thiên bẩm.
Làn da của cậu vốn dĩ đã trắng nõn, ở dưới làn nước trong suốt trong bể bơi còn trở nên trắng hơn, Đường Minh Hề là một nhị thiếu gia sống trong nhung trong lụa, dùng sắc đẹp của mình khiến mọi người điên đảo, cho dù là khuôn mặt hay là dáng người đều rất xứng với một cụm từ “cực phẩm”, ngũ quan xinh đẹp, mặt mày sắc sảo, nếu không xinh đẹp như vậy thì cũng không đến mức bị gả cho nam chính làm vợ.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nếu coi cậu là một bình hoa thì cũng là bình hoa phiên bản cực kì quý giá, trên toàn thế giới duy nhất chỉ có 1 bản.
Nhìn lại một chút cuộc đời của vị Đường nhị công tử này, hơn hai mươi năm cuộc đời, nếu không phải đi đua xe, cưỡi ngựa, thì cũng là tham gia party trên du thuyền, quẹt thẻ của anh trai, trên trên đỉnh đống đá quý, kim cương chất đầy, sống trong một tòa lâu đài lấp lánh kim quang.
Điều duy nhất trong cuộc đời mình mà nguyên chủ không hài lòng chính là gả cho nam chính.
Nhiệt độ ở bể bơi khá ổn định, Đường Minh Hề cảm giác như thể mình đang hưởng thụ ở suối nước nóng vậy.
Nếu không phải có cuộc điện thoại từ Đường Vân, Đường Minh Hề cứ thoải mái dựa lưng vào thành bể bơi, thậm chí còn nghĩ rằng xuyên thư gì đó cũng chỉ là một giấc mộng.
Trong điện thoại, Đường Vân thông báo với cậu mùng một tết đừng quên đi chúc tết lão phu nhân nhà họ Đường, hơn nữa còn phải đưa Diệp Hành đi theo.
Lúc này Đường Minh Hề mới nhớ tới mình còn phải ứng phó với một vị lão thái thái nữa.
Trong nguyên tác có viết, cha mẹ của Đường Minh Hề vì tranh chấp quyền thế trong gia đình mà bị tai nạn xe cộ, qua đời, nửa năm trước lão thái gia cũng mất, hàng trưởng bối trong nhà chỉ còn dư lại mỗi chú hai Đường Tuyết Cẩn và lão thái thái Lương Như này.
Sau khi lão thái gia qua đời, tinh thần của lão thái thái vẫn luôn không tốt, bà chỉ thích mỗi đứa cháu rể tới cửa là Diệp Hành này.
Tuy rằng Diệp Hành rất căm hận nhà họ Đường, nhưng lại cực kì tôn kính lão thái gia và lão thái thái.
Mà lão thái thái cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến nguyên chủ không thể nào đuổi Diệp Hành ra khỏi nhà mình mà chỉ có thể hết lần này tới lần khác nghĩ cách làm nhục hắn.
Không những vậy, mỗi lần đi thăm lão thái thái, nguyên chủ đều không thể không cùng Diệp Hành diễn một vở kịch vợ chồng son cực kì thâm tình, quả thực là khiến cho cả hai người ghê tởm đến mức buồn nôn.
Tắt điện thoại, Đường Minh Hề rời khỏi bể bơi, tiện đường đi vào một tiệm thuốc sau đó gọi điện cho dì Vương, bảo bà thông báo một tiếng cho Diệp Hành.
Nửa tiếng sau, Đường Minh Hề và Diệp Hành ngồi chung một chiếc xe, hướng về một biệt viện nhỏ kiểu Pháp ở phía đông Ninh Thành. Có lẽ là do tối qua loạn thành như vậy rồi nên hai người hôm nay còn trầm mặc hơn cả ngày thường.
Trên mặt Diệp Hành nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng, bình tĩnh mà nhìn chằm chằm về phía trước.
Hoặc là nói, hắn đã trải qua quá nhiều lần bị làm nhục rồi, cũng đã quen với việc đến hôm sau sẽ phải làm như thể hôm qua chưa xảy ra chuyện gì với Đường Minh Hề.
Chỉ còn mỗi Đường Minh Hề để ý chuyện tối hôm qua.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Đường Minh Hề liếc mắt nhìn vết nứt trên tay của Diệp Hành, khẽ bóp nhẹ nhàng hộp cao cậu vừa mới mua ở trong túi áo.
Chuyện về Hoắc Nhất Nhiên, Đường Minh Hề cảm thấy cực kỳ áy náy, nhưng cũng không dám nói chuyện này với Diệp Hành. Ấp ủ nửa ngày, cuối cùng cũng thốt lên được một chữ: “Cậu……”
“Anh yên tâm.” Giọng điệu pha lẫn giữa hương vị của tuổi trẻ và hương vị của người trưởng thành, còn hơi có chút cảm giác lãnh đạm: “Tôi sẽ phối hợp với anh để diễn kịch sao cho tốt nhất, sẽ không để lão thái thái phát hiện đâu.”
Đường Minh Hề: ……
Thôi được rồi, nam chính cũng đã mở lời đến như thế thì cậu lo lắng làm gì nữa!
Xuống xe, Đường Minh Hề mới biết ý nghĩa câu nói “Tôi sẽ phối hợp với anh để diễn kịch sao cho tốt nhất” của Diệp Hành là gì.
Lão thái thái đang ở tầng hai, nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô dừng lại trước sân nhà thì lập tức hô lên một tiếng “Tiểu Hề”, rồi lại hô thêm một tiếng “A Hành”, sau đó nhờ bảo mẫu đỡ xuống tầng.
Đường Minh Hề đang muốn trả lời lại thì bất thình lình cậu cảm giác được eo của mình đang có một cánh tay nóng bỏng lướt qua, ôm sát vào, vì thế câu chào chưa kịp hô lên kia đã lập tức biến thành: “…… Á?”
Eo của cậu rất nhỏ, một tay của Diệp hành đã có thể ôm trọn.
Rõ ràng cậu còn lớn hơn tên nhóc kia những 4 tuổi, vậy mà hắn lại cao hơn cậu hẳn một cái đầu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Đường Minh Hề nép vào người khác như một chú chim nhỏ, lại còn rúc vào lồng ngực của một người con trai khác nữa, lập tức cả người cậu trở nên cứng đờ, lông tay lông chân dựng đứng cả lên, đi đứng cũng không tự nhiên một chút nào.
Lão thái thái ra mở cửa, Diệp Hành nở một nụ cười tươi cực kì sạch sẽ, phù hợp với độ tuổi 17 này của hắn: “Bà nội, năm mới vui vẻ ạ! Con và Tiểu Hề tới chúc tết bà.”
Đường Minh Hề: …… Quào, chuyên nghiệp thật đấy chẳng đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.