Tôi Thực Sự Không Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 1: Bắt Cóc

Mao Cầu Cầu

06/01/2023

Trường trung học Lộ Tự, trên diễn đàn học sinh, từ khóa tìm kiếm "Lộ Chấp".

Sau đây là kết quả tìm kiếm, tổng cộng có 301 kết quả.

Bài post mới nhất --

【 chúc mừng bạn học Lộ Chấp của trường chúng ta đã đạt được danh hiệu học sinh ba tốt toàn thành phố. 】

【 Chết tiệt, Lộ Chấp lần này lại đứng đầu lần kiểm tra định kỳ tháng này rồi, sau này chưa rõ thế nào, nhưng bây giờ chắc chắn cậu ta là hắc mã, còn tôi là bò đực. 】

Comment mới nhất được lọc như sau --

"Bạn học Lộ Chấp lớp 11(1), tôi thích cậu!!!"

"Con mẹ nó, thứ hai là phiên trực của Lộ Chấp, bố mày biết rõ nên đã cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng cậu ta là quỷ à, bố ngồi xổm trên nóc nhà hút điếu thuốc mà cậu ta cũng có thể bắt được."

"Sẵn sàng bỏ nhiều tiền chỉ mong có được bộ não như Lộ Chấp."

"Cái đống hỗn độn gì đây." Trong văn phòng, Phương Nghiên Duy dựa vào bệ cửa sổ, thoát khỏi diễn đàn, "Tên Lộ Chấp này, đúng thật sự là một siêu học bá nhỉ."

Năm phút trước, Phương Nghiên Duy ở chỗ này nhận được cuộc gọi từ nước ngoài của mama thân yêu Phương Gia Di.

"Hạ cánh rồi đúng không, mẹ tìm được cho mày một ngôi nhà tốt rồi." Phu nhân Phương nói, "Lát nữa mày dọn qua đó ở luôn đi."

"Ngả bài rồi à?" Phản ứng đầu tiên của Phương Nghiên Duy là kiểu này, "Mẹ bán con bao nhiêu tiền?"

"...... Lại nói hươu nói vượn mẹ xé nát miệng mày bây giờ." Phương nữ sĩ trách cứ nói, "Con trai của bạn mẹ, Lộ Chấp, thành tích rất tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong thời gian này mày học ở Lộ Tự, chuyển đến nhà nó ở."

Hay cũng có thể nói là, gia đỉnh học bá rất có tinh thần học tập, nếu Phương Nghiên Duy chỉ cần phân vân một chút thôi, cũng sẽ bị mẹ coi là không tôn trọng việc học.

Sau một hồi lời ra tiếng vào, cộng thêm việc bị huyết thống áp chế, cậu không thể không đồng ý.

Cậu tiếp tục xem qua các bài viết trên diễn đàn, cố gắng tìm ảnh để xem mặt mũi của tên "con trai" này ra sao.

Không ngờ thế mà cậu lại thực sự tìm được một tấm.

【 Bạn học Lộ Chấp lớp 11( 1): Nói những lời văn minh, làm những chuyên văn minh; hình ảnh thu nhỏ trong hội nghị sáng nay 】

Ảnh chụp từ xa, thấy không rõ mặt, chỉ có thể mơ hồ thấy một nam sinh đứng trên sân khấu, đồng phục kéo khóa đến cổ, ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề.

Trông rất là thận trọng, là cái kiểu mọt sách điển hình mà các giáo viên thích nhất, nói chuyện nhẹ nhàng, từ ngữ nhã nhặn.

Và đương nhiên, với kiểu sinh viên chưa theo kịp sự tiến hóa của loài người như cậu, hai người không khác gì hai đường thẳng song song.

Chuông trước cửa văn phòng vang lên, giáo viên chủ nhiệm Trần Tang xách theo một chiếc túi nilon bước vào.

"Bạn học Phương Nghiên Duy, đây là đồng phục xuân hè của em, phải mặc ở trong trường đầy đủ chỉnh tề nhé." Cô Trần đưa cái túi ra, lại lấy ra một tập sách dày trong ngăn kéo, "Đây là nội quy của trường mình, nhớ kỹ."

Thiếu niên trước mắt dựa vào cửa sổ, dáng người cân đối, mặc áo hoodie màu đen, mang theo túi đeo chéo cũng màu đen nốt.

Trên đôi má trắng nõn mang theo vài vết thương, dán thêm một chiếc băng keo cá nhân màu trắng nghiêng nghiêng ở cằm, đuôi mắt có một vết bầm trầy da, màu tóc nâu nhạt tự nhiên rũ xuống, lông mi rất dài, ánh mắt thoạt nhìn không được thân thiện cho lắm.

Phương Nghiên Duy cầm lấy 《 Nội quy của trường trung học Lộ Dữ》, một tay cầm nó, một tay lật xem: " Có ít vậy thôi sao?"

Trong lòng thầy Trần lộp bộp một tiếng: "...... Không đủ sao?"

Cô Trần đã dẫn dắt 5, 6 khóa học sinh rồi, ít nhiều thì cũng đã cũng có một số kinh nghiệm trong việc nhận thức con người, học sinh trước mắt này, nhìn qua chính là cái giáo bá tiềm lực cổ.

Nội quy trường học mười hai cuốn, cuốn cuốn có gia danh cái loại này.

"Không phải, em chỉ hỏi chút thôi." Phương Nghiên Duy nói, "Không có việc gì nói, thì em đi trước."

"A trò từ từ đã." Trần lão sư ngăn cậu lại, "Tôi sẽ thêm em nhóm Wechat của lớp trước đã, có việc gì thì sẽ ở thông báo ở trong nhóm, nhưng ngày thường đi học không thể dùng di động."

Những ngón tay thon dài của thiếu niên nắm lấy điện thoại, đưa ra một mã QR, nhìn thoáng qua còn thấy trong lòng bàn tay có một vết dao chưa lành hoàn toàn.

Mí mắt cô Trần giật giật.

Vài phút sau, trong nhóm của tập thể lớp 11(1) trường trung học Lộ Dữ....



[ chủ nhiệm lớp thầy Trần ] mời [ cực phẩm Thanh Thuần Nam Cao ] tham gia trò chuyện nhóm.

[ dương hoa ]: @ chủ nhiệm lớp thầy Trần, lão Trần thầy bị trộm tài khoản à?

[ Hà Tuế Tuế]: @ cực phẩm Thanh Thuần Nam Cao, một đêm bao nhiêu tiền?

Thầy Trần: "......"

"Tên này của em......" Thầy lựa lời, "Có chút đặc biệt nhỉ."

(Mận cũng không hiểu cái tên này lắm đâu, Mận chỉ biết là nếu search từ Thanh Thuần Nam Cao thì toàn ra phim "heo con" thui)

"Có thằng nhãi... à có người bạn trêu chọc đổi thôi ạ." Phương Nghiên Duy nói, "Cái tên này còn chưa được ba tháng, không sửa được."

Cậu thay đổi tên trong nhóm chat của mình thành "Phương Nghiên Duy", rồi xoay người ra khỏi văn phòng.

Thấy cậu đi xa, trong văn phòng, mấy giáo viên ở lại sửa bài kiểm tra hàng tháng nhìn nhau --

"Đứa nhỏ này, nhìn có vẻ không dễ quản." Chủ nhiệm lớp bên cạnh nói, "Tôi nghe nói học sinh đó chuyển trường vì đánh nhau với anh kế, còn động tới dao nữa đó?"

"Mẹ em ấy Phương Gia Di là bạn học của cựu học sinh danh dự trường Lộ Dữ chúng ta." Trần Tang Du nói, "Từ từ tới đi."

"Bạn cùng lớp của con trai cũng là học sinh danh dự, Lộ Chấp lớp thầy quá tham vọng."Chủ nhiệm lớp bên cạnh nói, "Ổn định hạng nhất cả năm, cách hạng hai xa ơi là xa, nghe lời thầy cô và cha mẹ, còn không quậy mới đám học sinh nghịch ngợm, năm trước em ấy chuyển tới lớp thầy, thầy thực sự đúng là nhặt được bảo bối."

"Ha ha ha." Thầy Trần cười vài tiếng, "Lộ Chấp đúng là rất không tồi, tư duy của em ấy rất có động lực, ví dụ như cuối tuần này, người khác đều ra bên ngoài chơi, em ấy giờ này khắc này, chắc chắn đang ở thư viện nghiêm túc học tập.

-

Lộ Dữ trong ngõ nhỏ cạnh trường.

Một nam sinh trung học mặc đồng phục học sinh bị vây quanh bởi một đám anh em xã hội màu tóc sặc sỡ.

Người nghe thấy thì thương tâm, người nhìn thấy thì rơi lệ.

Người qua đường sôi nổi lộ vẻ mặt không đành lòng, tránh đi đường tắt này.

Tên đàn anh cầm đầu có mái tóc nhuộm vàng, thân hình rắn chắc đầy gân guốc, trên cánh tay còn xăm một hình xăm thật lớn, ngậm thuốc lá, cười toe toét và giơ hai tay lên cao.

Gã còn vỗ vỗ giúp người trước mặt phủi ít bụi từ tro tường trên bộ đồng phục học sinh màu xanh đậm.

"Chấp ca, đại ca à." Hoàng Mao ăn nói khép nép nói, "Buổi tối thứ bảy tuần này có đánh nhau, chúng ta sẽ đánh mấy tên ngốc ở trường trung học dạy nghề, đại ca có tới hay không?"

Nam sinh vóc dáng rất cao, thân hình cao dài được hắn gọi là "Chấp ca"

Hắn ăn mặc bộ giáo phục mầy xanh đậm trên nền trắng của trường trung học Lộ Dữ, hai tay đút túi, đôi mắt màu đen nhìn có chút lạnh lùng.

"Không hứng thú, không tới." Hắn nói.

"Thật sự không tới sao?" Tên tóc vàng có chút tiếc nuối, "Năm kia Chấp ca túm cổ đại ca của bọn nó đập mạnh vào tường, sức mạnh kinh người, một trận thành danh, đám nội thành mới này chỉ là mấy bông hoa mỏng manh chưa hiểu việc đời thôi, khu phố cũ của trường học, ai còn không biết cái tên Lộ Chấp này chứ."

Một người bên cạnh vội vàng hát đệm: "Đúng vậy, đại ca Lộ, anh đi đi, chúng ta sẽ có cái gọi là chiến thắng không cần tranh đấu."

Ánh mặt trời tháng ba tháng không thể xuyên thấu vào tận sâu trong ngõ nhỏ, Lộ Chấp đứng ở nới giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, khẽ cười nhạt, ý cười trên khóe miệng tối tăm không rõ: "Tôi không đánh nhau, các cậu đi tìm người khác đi."

-

"Chủ tiệm, lấy một bao thuốc lá." Phương Nghiên Duy đứng ở tiệm bán quà vặt đối diện trường học, gọi đồ qua quầy kính.

"Muốn loại nào?"

"Tùy......" Cậu đang muốn nói chuyện thì cửa quầy bán quà vặt được đẩy ra,

một tên dáng vẻ lưu manh xã hội bước vào.

"Chủ tiệm, lấy một bao Ngọc Khê." Người nọ đập tiền lên trên quầy hàng.

"Tôi muốn bao Ngọc Khê." Phương Nghiên Duy nói, "Lấy cho tôi trước."

Cậu cất điếu thuốc vào trong túi, đẩy cửa đi ra ngoài, khóe mắt thoáng nhìn qua cái tên dáng vẻ lưu manh xã hội kia rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Cậu nhìn kĩ hơn, nơi đó giống như có --



Một đám dân anh chị xã hội cao to, và một góc áo đồng phục học sinh màu xanh đậm.

Tên cầm đầm có mái tóc nhuộm màu vàng như cỏ héo, miệng há hốc, biểu tình dữ tợn, phảng phất như đang nói lảm nhảm trong miệng, trên tay còn trông có vẻ như đang cầm một...cây gậy dài!

Phương Nghiên Duy: "?"

Có chuyện gì vậy, đây là đang khi dễ các bạn của học của trường trung học Lộ Dữ sao?

Sâu trong con hẻm, Lộ Chấp dựa lưng vào tường, nghe tóc vàng thêm mắm thêm muối, giảng giải về nguyên nhận của trận hẹn đánh nhau này.

"Lộ Chấp, Chấp ca." Tóc vàng đi trước một bước, "Nếu không đại ca đừng động thủ, chỉ đi đứng yên một chỗ cho tụi em thôi, có được không?"

"Không." Lộ Chấp lãnh đạm nói.

"Đại ca nhìn cây mía này đi, em mới rút từ vườn nhà cô của em đấy, vô cùng ngọt, đặc biệt dành để hiếu kính Chấp ca của chúng ta." Tóc vàng lấy lòng giơ cây mía lên cao, đưa ra trước.

Đám người xung quanh mồm năm miệng mười khuyên nhủ.

Lộ Chấp mở miệng: "Cậu......"

Tóc vàng vẫy vẫy tay, xung quanh lập tức an tĩnh lại, chờ đợi Lộ Chấp lên tiếng.

Nhưng mà ánh mắt Lộ Chấp lại lướt qua bả vai tóc vàng, ngừng lại dưới ánh mặt trời ở đầu hẻm --

Một thiếu niên 17 18 tuổi đứng ở nơi đó, màu tóc nâu nhạt dưới ánh mặt trời thoạt nhìn có chút thiên đỏ, cậu ta mặc một chiếc hoodie màu đen, đeo sách một bên vai, đeo một chiếc khẩu trang màu đen trên mặt, bởi vì vết xước ửng đỏ nên đuôi mắt trông rất dài.

Tóc vàng theo ánh mắt hắn xoay người, nhìn thấy thiếu niên ở đầu hẻm.

"Ais, nhìn cái gì vậy?" Hoàng mao rống giận, "Lại xem đôi mắt cho ngươi hái được."

Cậu ta rống lên thật sự rất dữ dội, tức giận mười phần, người bình thường lúc này nên lui.

Nhưng người ở đầu hẻm trông cũng không giống người bình thường cho lắm.

"Tao xem mày muốn chết thế nào." Thiếu niên đứng đầu hẻm nói.

Tóc vàng: "?"

Lá gan còn rất lớn.

Ánh mắt Lộ Chấp không dịch chuyển, vẫn nhìn chằm chằm đầu hẻm như cũ.

Thiếu niên tóc nhạt màu, kiêu ngạo như một con cáo nhỏ màu đỏ đang phô trương ra oai.

Tóc vàng đắc tội nhiều người, trong lúc nhất thời không nhớ rõ lai lịch của vị này.

Còn chưa nghĩ xong, cậu ta đã kêu lên một tiếng ai da, trước đó trên mông còn ăn một chân đá.

Trong giây lát, cổ tay áo Lộ Chấp xuất hiện thêm một bàn tay, ngón tay thiếu niên thon dài trắng nõn nắm chặt cổ tay áo hắn, ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn --

Sau đó trợn trắng mắt.

"Cậu ngốc sao? Không chạy chờ bị bọn họ đánh à?"

Lộ Chấp: "."

"D*t, nói chuyện với ai vậy?" Tóc vàng chửi ầm lên, "Không tôn trọng lão tử một chút được à."

Sau đó, cậu ta liền trơ mắt mà nhìn, thiếu niên mặc áo hoodie đen bắt lấy cổ tay của lão đại bọn họ, kéo người chạy về phía đầu hẻm.

Tóc vàng: "???"

D*t mẹ nó.

Lão đại bọn họ đang chuẩn bị thuyết trình dạy bảo, bị người ta bắt cóc đi rồi???????????

=============

Chương đầu tiên, mong mọi người ủng hộ Mận nha!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thực Sự Không Quyến Rũ Cậu Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook