Tôi Thực Sự Không Quyến Rũ Cậu Ta
Chương 6: Mở mang hiểu biết
Mao Cầu Cầu
22/04/2023
Diễn đàn trường trung học Lộ Tự
Chuyên mục: Chợ đêm
【Sẵn sàng chi một số tiền lớn để lấy một bản "Vì sao tôi muốn quy*n rũ học sinh lớp 11 (1) Lộ Chấp"】
1L: Quá muốn xem.
2L: Đó có vẻ như là một bài kiểm điểm của lớp họ thì phải, một chủ đề huyền diệu.
3L: Bỗng nhiên lại cảm thấy cậu ấy có chút đáng yêu.
4L: Ha ha ha, tôi cùng lớp với cậu ấy, lúc đầu cảm thấy cậu ấy nhìn rất hung dữ không dễ chọc, sau đó nhìn thấy cậu ấy bị người đứng đầu lớp bắt lại cảm thấy có chút đáng yêu. Kết quả hôm nay ở cổng trường, mẹ kiếp, mẹ nó thật sảng khoái, tôi không ưa đám người Lý Khôn kia đã lâu, không ngờ là Phương Nghiên Duy.
5L: Tên của lão bá thực sự dễ nghe, cảm giác như có mùi mực vậy. Chỉ nhìn tên, còn tưởng rằng là một tiểu nam thần thanh tú trong trường.
6L: Vậy, có ai cung cấp bản sao của vết bút đại lão không mọi ngườ?
7L: Tôi thật sự thích chết Phương Nghiên Duy mà, quá tiêu sái, năng lượng như vậy, giống như không có chuyện gì mà cậu ấy làm không được.
8L: Kiểm điểm hình như bị Lộ Chấp lấy đi, nghe nói là xé từ sách bài tập của Lộ Chấp, trên đó còn có câu kết thúc của bài văn tiếng Anh học thần.
Phương Nghiên Duy nằm sấp trên bàn học, đang chép một phần bài tập toán.
"Tại sao cậu ấy chỉ viết một câu trả lời?" Cậu hỏi Hà Tuế Tuế bên cạnh.
"Chấp ca bình thường làm bài tập đều như vậy đó, bởi vì cậu ta biết làm hết." Hà Tuế Tuế nói, "Cậu nhanh chép đi, Chấp ca sắp trở về rồi, bài tập của cậu ta không cho người ta sao chép đâu. "
Như mọi khi, Phương Nghiên Duy hoàn toàn không làm bài tập về nhà.
Nhưng cậu chuyển trường không quá ba ngày, kiểm điểm lẫn lộn hai phần, gây thù chuốc oán khá nhiều, cậu sợ bài tập không viết nữa, Phương Gia Di sẽ bay từ nước ngoài về mắng chết cậu.
Lộ Chấp từ văn phòng giáo viên chủ nhiệm trở về, trong tay cầm một xấp bài tập tiếng Anh mà thầy Trần phê chuẩn xong.
Hắn thuận tay cầm bài tập của tổ mình, theo tên lần lượt phát ra, trong đó có bài vốn không viết tên, hắn trực tiếp lưu lại đến cuối cùng.
Lúc hắn trở lại chỗ ngồi, vừa vặn nhìn thấy Phương Nghiên Duy nằm sấp trên bàn học, nửa khuôn mặt gối vào khuỷu tay, tay phải nhanh chóng sao chép đáp án vào sách bài tập.
Cuốn sổ bài tập viết tên hắn, bị Phương Nghiên Duy đặt chặt dưới lòng bàn tay, áp sát vị trí trong ngực.
Trong lòng giống như có một sợi dây nhỏ, chiếc lông vũ khẽ chạm qua, tạo ra mấy âm thanh trên sợi dây không thể nghe thấy.
Phương Nghiên Duy đang chép được một nửa, cảm giác ánh mặt trời hình như không đủ sáng sủa, cậu còn chưa kịp nói chuyện, một quyển sách bài tập từ trên trời giáng xuống, nện thẳng vào lên mặt cậu.
"..." Cậu quay đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Chấp.
Cảm giác khó chịu lại đến.
"Lộ Chấp." Phương Nghiên Duy quay đầu, nằm sấp trên đống tài liệu trên bàn Lộ Chấp.
Lộ Chấp ngẩng đầu: "Hửm? "
"Hôm nay không có tiết tự học buổi tối, tan học chúng ta cùng nhau trở về đi." Phương Nghiên Duy nói: "Tôi cho cậu xem chút cái này kích thích lắm. "
Đầu bút của Lộ Chấp dừng lại.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, hôn lên ngọn tóc màu nâu nhạt của thiếu niên, thoạt nhìn rất mềm mại.
Buổi sáng, cảnh Phương Nghiên Duy hít đất lúc sáng, còn mơ hồ lưu lại trước mắt hắn.
Hắn từng cho rằng, diện mạo của Phương Nghiên Duy rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn đối với một nam sinh, nhưng tính cách tùy ý ngông cuồng, hắn rất không thích.
Nhưng dường như không phải như vậy.
Đối phương giống như một con cáo đỏ nhảy nhót, giơ móng vuốt, đụng vào thế giới của hắn.
"Buổi tối tôi không rảnh." Lộ Chấp rũ mắt xuống, thanh âm lãnh đạm.
Vài giờ sau, Lộ Chấp nhìn chằm chằm các loại nấm trong tủ lạnh nhà bếp nhà mình, trầm mặc hồi lâu.
"Đây là những gì cậu muốn cho tôi thấy... Một cái gì đó thú vị?'' Hắn hỏi.
"Đúng vậy." Phương Nghiên Duy nói, "Nếu không vậy thì sao? "
Có rất nhiều loại nấm thuần nguyên chủng lọa phong phú, hương vị thơm ngon.
Ăn không ngon, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tiểu nhân, không kích thích sao?
"Để ăn mừng chúng ta trở thành bạn cùng phòng trong một thời gian ngắn." Phương Nghiên Duy nói, "Chấp ca, tôi mời cậu ăn cơm tối. "
Bàn tay sạch sẽ và trắng của cậu, chọn ra nấm tươi trong tủ lạnh, ném nó vào giỏ và mở vòi nước.
Nước rơi xuống, rửa sạch các loại nấm có màu sắc khác nhau trong giỏ.
Lộ Chấp: ". "
"Rất thích nấm?" Lộ Chấp hỏi.
"Thích chứ." Phương Nghiên Duy nói: "Mọi người ở chỗ chúng tôi đều thích, tôi mang theo từ nhà đến đây, cậu và dì vẫn luôn vắng mặt, mà bỏ ra ngoài cũng dễ hỏng. "
"Cậu chờ tôi." Ông nói, "Ngay lập tức sẽ có."
Lộ Chấp: ". "
"Lát nữa chúng ta tìm một bệnh viện, ngồi ăn ở cửa." Phương Nghiên đặt nồi nước sôi lên, rửa sạch nấm, "Đặc biệt tươi. "
Lộ Chấp: "..."
Giáo viên sinh học lớp 12 (1) đang làm thêm giờ trong văn phòng để chuẩn bị bài học, đột nhiên nhận được tin nhắn wechat của học sinh lớp 1.
[Lộ chấp]: Thưa thầy, có vấn đề em thắc mắc.
Giáo viên sinh học vui mừng.
Ông là trưởng nhóm nghiên cứu sinh học, giáo dục nghiêm ngặt, kiến thức vững chắc.
Lộ Chấp là học sinh giỏi nổi tiếng của trường, bạn học lớp 1 này sau giờ học còn có vấn đề, nhất định là hâm mộ năng lực giảng dạy của ông.
[Thầy giáo sinh học Lộ Trung]: Trò nói đi.jpg mỉm cười
Lộ Cầm gửi tới một bức ảnh.
[ Lộ Chấp ]: Thầy nhìn xem, có nấm độc trong đó không? Có chút gấp.
[Thầy giáo sinh học Lộ Trung]:...?
[Thầy giáo sinh học Lộ Trung]: Cảm ơn, trò thực sự coi trọng tôi.
Phương Nghiên Duy thường xuyên nấu cơm cho chính mình, toàn bộ quá trình đều rất thuần thục, rất nhanh đã bưng cơm tối lên bàn ăn.
"Cậu không ăn sao? Cậu nhìn về phía Lộ Chấp.
Lộ Chấp: ". "
Trên mặt Phương Nghiên Duy không giấu được tiếng cười xấu xa.
Bộ dáng mọt sách này bứt rứt, cũng quá là đặc sắc.
Cậu đột nhiên tìm thấy một điều thú vị.
Cậu thích nhìn gương mặt bình tĩnh không màng thế sự của Lộ Chấp, xuất hiện biểu tình thú vị khác.
"Không đầu độc cậu đâu mà lo." Cậu nói, "Học bá của chúng ta đẹp trai như vậy, tôi không nỡ. "
Cậu xoay người lại một cái, khóe miệng cười cũng có chút đắc ý.
Lộ Chấp thản nhiên liếc cậu một cái, không nhúc nhích đũa.
"Không lừa cậu đâu." Phương Nghiên Duy nói: "Thật sự rất ngon. "
Cậu có ý muốn trêu chọc Lộ Chấp, cầm lấy thìa, múc một muỗng nhỏ canh nấm, đưa đến bên môi Lộ Chấp: "Chấp ca, cậu thử xem. "
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng màu cam sáng tối, ngoài cửa sổ sát đất là bóng cây cao lớn.
Chiếc thìa nhỏ màu bạc dán lên môi Lộ Chấp, ngồi đối diện hắn là thiếu niên một tay chống cằm, ánh mắt Phương Nghiên Duy trong suốt, mang theo một chút cười giảo hoạt.
Lộ Chấp trầm mặc một lát, há miệng ra.
"Có phải rất ngon không?" Phương Nghiên Duy nói.
"...... Ừm". Lộ Chấp dời mắt đi.
Sau bữa tối, Lộ Chấp ngồi trên bàn học làm bài tập về nhà, Phương Nghiên Duy còn muốn quấy rầy trêu chọc hắn.
"Học bá, sao cậu lại gọi là Lộ Chấp vậy?" Đầu ngón tay của cậu đẩy mu bàn tay Lộ Chấp.
- "Vậy sao cậu lại gọi là Phương Nghiên Duy?" Lộ Chấp hôm nay không làm lơ người khác, mà là đem vấn đề hỏi lại.
"Ba tôi làm thư pháp, hy vọng tôi có văn hóa." Ông nói.
"Vậy cậu phải là Phương Ngưu mới đúng."
Phương Nghiên Duy: "..."
Mẹ kiếp, công kích cá nhân.
Lần thứ hai tiến công, cậu thua.
Cậu đang buồn bực, trên đỉnh màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn, đến từ nhóm nhỏ mà Lâm Dữ Thông kéo vào.
Nhóm người này suốt ngày làm ác, hút thuốc uống rượu đánh nhau, còn chia sẻ nội dung lộn xộn trong nhóm.
"Đây là nhóm gì?" Lộ Chấp hỏi.
"Đây là nhóm liên lạc của trường phách chúng tôi, chúng tôi ở chỗ này hẹn nhau để đánh người." Phương Nghiên Duy nói nhảm: "Cậu nếu còn trừ điểm tớ, cái tên cậu sẽ xuất hiện ở chỗ này. "
Cậu kéo màn hình hai lần, một tập tin có tiêu đề "Có full HD", xuất hiện trước mắt cậu.
Đây lại là... Cái bẩn thỉu gì đây?
Cậu muốn rút khỏi nhóm.
"Cậu đang nhìn cái gì vậy? Thanh âm lãnh đạm của Lộ Chấp từ bên tai cậu truyền đến.
Phương Nghiên Duy run tay, thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài.
Nhưng cậu nghĩ lại, Lộ Chấp cái tên này chỉ biết học tập, hiểu cái rắm.
Dọa Lộ Chấp một cái, cậu rất tình nguyện.
"Sao vậy, cậu muốn xem?" Cậu đột nhiên có một chút hứng thú, khiêu khích nói, "Rất thú vị, cậu có muốn xem không? Mở mang kiến thức? "
"Vậy cậu mở ra xem." Ánh mắt Lộ Chấp có chút lạnh.
Khó thể ngờ được Lộ Chấp sẽ có hứng thú với những chuyện ngoài học tập, Phương Nghiên Duy giật mình một chút, lỗ tai có chút đỏ, còn chưa phản ứng, đầu ngón tay lỡ lướt ấn vào trên màn hình điện thoại di động.
Video nhỏ về sự hài hòa của cuộc sống không thể mô tả xuất hiện trước mắt hai người.
Người đàn ông tóc ngắn và... Một người đàn ông?
Điều đó có thể xảy... xảy ra được sao?
Hai má cậu nóng lên, đầu ong ong một tiếng, có chút không biết làm sao, trong lúc bối rối điều chỉnh âm lượng điện thoại di động nhỏ lại, điện thoại di động không cầm vững, rơi xuống bàn.
Lúc này cậu mới thấy tin nhắn được gửi đi phiá dưới của mấy tên kẻ ngốc chia sẻ video.
[Người tốt bụng]: Đừng nói gì khác, dcmn, nhầm rồi.
[Người tốt bụng]: Xin lỗi mọi người.
Cái tên này đi chết đi.
"Đây là cái gì?" Lộ Chấp nhìn lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của cậu, thanh âm bình tĩnh, "Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. "
Đúng rồi, Phương Nghiên Duy tỉnh táo lại.
Đây là một tên mọt sách, chưa bao giờ nhìn thấy trên thế giới.
Chết tiệt.
"Còn có thể là cái gì?" Cậu lấy lại bình tĩnh, làm bộ không để ý nói, "Chấp ca, hai nam nhân cũng có thể yêu đương, cậu không biết sao? "
- -------------------
Lộ Chấp: Vợ, thanh thuần, thích!
Mận: Đần quá con ơi! Bảo sao mày bị nó lừa là phải!
Chuyên mục: Chợ đêm
【Sẵn sàng chi một số tiền lớn để lấy một bản "Vì sao tôi muốn quy*n rũ học sinh lớp 11 (1) Lộ Chấp"】
1L: Quá muốn xem.
2L: Đó có vẻ như là một bài kiểm điểm của lớp họ thì phải, một chủ đề huyền diệu.
3L: Bỗng nhiên lại cảm thấy cậu ấy có chút đáng yêu.
4L: Ha ha ha, tôi cùng lớp với cậu ấy, lúc đầu cảm thấy cậu ấy nhìn rất hung dữ không dễ chọc, sau đó nhìn thấy cậu ấy bị người đứng đầu lớp bắt lại cảm thấy có chút đáng yêu. Kết quả hôm nay ở cổng trường, mẹ kiếp, mẹ nó thật sảng khoái, tôi không ưa đám người Lý Khôn kia đã lâu, không ngờ là Phương Nghiên Duy.
5L: Tên của lão bá thực sự dễ nghe, cảm giác như có mùi mực vậy. Chỉ nhìn tên, còn tưởng rằng là một tiểu nam thần thanh tú trong trường.
6L: Vậy, có ai cung cấp bản sao của vết bút đại lão không mọi ngườ?
7L: Tôi thật sự thích chết Phương Nghiên Duy mà, quá tiêu sái, năng lượng như vậy, giống như không có chuyện gì mà cậu ấy làm không được.
8L: Kiểm điểm hình như bị Lộ Chấp lấy đi, nghe nói là xé từ sách bài tập của Lộ Chấp, trên đó còn có câu kết thúc của bài văn tiếng Anh học thần.
Phương Nghiên Duy nằm sấp trên bàn học, đang chép một phần bài tập toán.
"Tại sao cậu ấy chỉ viết một câu trả lời?" Cậu hỏi Hà Tuế Tuế bên cạnh.
"Chấp ca bình thường làm bài tập đều như vậy đó, bởi vì cậu ta biết làm hết." Hà Tuế Tuế nói, "Cậu nhanh chép đi, Chấp ca sắp trở về rồi, bài tập của cậu ta không cho người ta sao chép đâu. "
Như mọi khi, Phương Nghiên Duy hoàn toàn không làm bài tập về nhà.
Nhưng cậu chuyển trường không quá ba ngày, kiểm điểm lẫn lộn hai phần, gây thù chuốc oán khá nhiều, cậu sợ bài tập không viết nữa, Phương Gia Di sẽ bay từ nước ngoài về mắng chết cậu.
Lộ Chấp từ văn phòng giáo viên chủ nhiệm trở về, trong tay cầm một xấp bài tập tiếng Anh mà thầy Trần phê chuẩn xong.
Hắn thuận tay cầm bài tập của tổ mình, theo tên lần lượt phát ra, trong đó có bài vốn không viết tên, hắn trực tiếp lưu lại đến cuối cùng.
Lúc hắn trở lại chỗ ngồi, vừa vặn nhìn thấy Phương Nghiên Duy nằm sấp trên bàn học, nửa khuôn mặt gối vào khuỷu tay, tay phải nhanh chóng sao chép đáp án vào sách bài tập.
Cuốn sổ bài tập viết tên hắn, bị Phương Nghiên Duy đặt chặt dưới lòng bàn tay, áp sát vị trí trong ngực.
Trong lòng giống như có một sợi dây nhỏ, chiếc lông vũ khẽ chạm qua, tạo ra mấy âm thanh trên sợi dây không thể nghe thấy.
Phương Nghiên Duy đang chép được một nửa, cảm giác ánh mặt trời hình như không đủ sáng sủa, cậu còn chưa kịp nói chuyện, một quyển sách bài tập từ trên trời giáng xuống, nện thẳng vào lên mặt cậu.
"..." Cậu quay đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Chấp.
Cảm giác khó chịu lại đến.
"Lộ Chấp." Phương Nghiên Duy quay đầu, nằm sấp trên đống tài liệu trên bàn Lộ Chấp.
Lộ Chấp ngẩng đầu: "Hửm? "
"Hôm nay không có tiết tự học buổi tối, tan học chúng ta cùng nhau trở về đi." Phương Nghiên Duy nói: "Tôi cho cậu xem chút cái này kích thích lắm. "
Đầu bút của Lộ Chấp dừng lại.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, hôn lên ngọn tóc màu nâu nhạt của thiếu niên, thoạt nhìn rất mềm mại.
Buổi sáng, cảnh Phương Nghiên Duy hít đất lúc sáng, còn mơ hồ lưu lại trước mắt hắn.
Hắn từng cho rằng, diện mạo của Phương Nghiên Duy rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn đối với một nam sinh, nhưng tính cách tùy ý ngông cuồng, hắn rất không thích.
Nhưng dường như không phải như vậy.
Đối phương giống như một con cáo đỏ nhảy nhót, giơ móng vuốt, đụng vào thế giới của hắn.
"Buổi tối tôi không rảnh." Lộ Chấp rũ mắt xuống, thanh âm lãnh đạm.
Vài giờ sau, Lộ Chấp nhìn chằm chằm các loại nấm trong tủ lạnh nhà bếp nhà mình, trầm mặc hồi lâu.
"Đây là những gì cậu muốn cho tôi thấy... Một cái gì đó thú vị?'' Hắn hỏi.
"Đúng vậy." Phương Nghiên Duy nói, "Nếu không vậy thì sao? "
Có rất nhiều loại nấm thuần nguyên chủng lọa phong phú, hương vị thơm ngon.
Ăn không ngon, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tiểu nhân, không kích thích sao?
"Để ăn mừng chúng ta trở thành bạn cùng phòng trong một thời gian ngắn." Phương Nghiên Duy nói, "Chấp ca, tôi mời cậu ăn cơm tối. "
Bàn tay sạch sẽ và trắng của cậu, chọn ra nấm tươi trong tủ lạnh, ném nó vào giỏ và mở vòi nước.
Nước rơi xuống, rửa sạch các loại nấm có màu sắc khác nhau trong giỏ.
Lộ Chấp: ". "
"Rất thích nấm?" Lộ Chấp hỏi.
"Thích chứ." Phương Nghiên Duy nói: "Mọi người ở chỗ chúng tôi đều thích, tôi mang theo từ nhà đến đây, cậu và dì vẫn luôn vắng mặt, mà bỏ ra ngoài cũng dễ hỏng. "
"Cậu chờ tôi." Ông nói, "Ngay lập tức sẽ có."
Lộ Chấp: ". "
"Lát nữa chúng ta tìm một bệnh viện, ngồi ăn ở cửa." Phương Nghiên đặt nồi nước sôi lên, rửa sạch nấm, "Đặc biệt tươi. "
Lộ Chấp: "..."
Giáo viên sinh học lớp 12 (1) đang làm thêm giờ trong văn phòng để chuẩn bị bài học, đột nhiên nhận được tin nhắn wechat của học sinh lớp 1.
[Lộ chấp]: Thưa thầy, có vấn đề em thắc mắc.
Giáo viên sinh học vui mừng.
Ông là trưởng nhóm nghiên cứu sinh học, giáo dục nghiêm ngặt, kiến thức vững chắc.
Lộ Chấp là học sinh giỏi nổi tiếng của trường, bạn học lớp 1 này sau giờ học còn có vấn đề, nhất định là hâm mộ năng lực giảng dạy của ông.
[Thầy giáo sinh học Lộ Trung]: Trò nói đi.jpg mỉm cười
Lộ Cầm gửi tới một bức ảnh.
[ Lộ Chấp ]: Thầy nhìn xem, có nấm độc trong đó không? Có chút gấp.
[Thầy giáo sinh học Lộ Trung]:...?
[Thầy giáo sinh học Lộ Trung]: Cảm ơn, trò thực sự coi trọng tôi.
Phương Nghiên Duy thường xuyên nấu cơm cho chính mình, toàn bộ quá trình đều rất thuần thục, rất nhanh đã bưng cơm tối lên bàn ăn.
"Cậu không ăn sao? Cậu nhìn về phía Lộ Chấp.
Lộ Chấp: ". "
Trên mặt Phương Nghiên Duy không giấu được tiếng cười xấu xa.
Bộ dáng mọt sách này bứt rứt, cũng quá là đặc sắc.
Cậu đột nhiên tìm thấy một điều thú vị.
Cậu thích nhìn gương mặt bình tĩnh không màng thế sự của Lộ Chấp, xuất hiện biểu tình thú vị khác.
"Không đầu độc cậu đâu mà lo." Cậu nói, "Học bá của chúng ta đẹp trai như vậy, tôi không nỡ. "
Cậu xoay người lại một cái, khóe miệng cười cũng có chút đắc ý.
Lộ Chấp thản nhiên liếc cậu một cái, không nhúc nhích đũa.
"Không lừa cậu đâu." Phương Nghiên Duy nói: "Thật sự rất ngon. "
Cậu có ý muốn trêu chọc Lộ Chấp, cầm lấy thìa, múc một muỗng nhỏ canh nấm, đưa đến bên môi Lộ Chấp: "Chấp ca, cậu thử xem. "
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng màu cam sáng tối, ngoài cửa sổ sát đất là bóng cây cao lớn.
Chiếc thìa nhỏ màu bạc dán lên môi Lộ Chấp, ngồi đối diện hắn là thiếu niên một tay chống cằm, ánh mắt Phương Nghiên Duy trong suốt, mang theo một chút cười giảo hoạt.
Lộ Chấp trầm mặc một lát, há miệng ra.
"Có phải rất ngon không?" Phương Nghiên Duy nói.
"...... Ừm". Lộ Chấp dời mắt đi.
Sau bữa tối, Lộ Chấp ngồi trên bàn học làm bài tập về nhà, Phương Nghiên Duy còn muốn quấy rầy trêu chọc hắn.
"Học bá, sao cậu lại gọi là Lộ Chấp vậy?" Đầu ngón tay của cậu đẩy mu bàn tay Lộ Chấp.
- "Vậy sao cậu lại gọi là Phương Nghiên Duy?" Lộ Chấp hôm nay không làm lơ người khác, mà là đem vấn đề hỏi lại.
"Ba tôi làm thư pháp, hy vọng tôi có văn hóa." Ông nói.
"Vậy cậu phải là Phương Ngưu mới đúng."
Phương Nghiên Duy: "..."
Mẹ kiếp, công kích cá nhân.
Lần thứ hai tiến công, cậu thua.
Cậu đang buồn bực, trên đỉnh màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn, đến từ nhóm nhỏ mà Lâm Dữ Thông kéo vào.
Nhóm người này suốt ngày làm ác, hút thuốc uống rượu đánh nhau, còn chia sẻ nội dung lộn xộn trong nhóm.
"Đây là nhóm gì?" Lộ Chấp hỏi.
"Đây là nhóm liên lạc của trường phách chúng tôi, chúng tôi ở chỗ này hẹn nhau để đánh người." Phương Nghiên Duy nói nhảm: "Cậu nếu còn trừ điểm tớ, cái tên cậu sẽ xuất hiện ở chỗ này. "
Cậu kéo màn hình hai lần, một tập tin có tiêu đề "Có full HD", xuất hiện trước mắt cậu.
Đây lại là... Cái bẩn thỉu gì đây?
Cậu muốn rút khỏi nhóm.
"Cậu đang nhìn cái gì vậy? Thanh âm lãnh đạm của Lộ Chấp từ bên tai cậu truyền đến.
Phương Nghiên Duy run tay, thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài.
Nhưng cậu nghĩ lại, Lộ Chấp cái tên này chỉ biết học tập, hiểu cái rắm.
Dọa Lộ Chấp một cái, cậu rất tình nguyện.
"Sao vậy, cậu muốn xem?" Cậu đột nhiên có một chút hứng thú, khiêu khích nói, "Rất thú vị, cậu có muốn xem không? Mở mang kiến thức? "
"Vậy cậu mở ra xem." Ánh mắt Lộ Chấp có chút lạnh.
Khó thể ngờ được Lộ Chấp sẽ có hứng thú với những chuyện ngoài học tập, Phương Nghiên Duy giật mình một chút, lỗ tai có chút đỏ, còn chưa phản ứng, đầu ngón tay lỡ lướt ấn vào trên màn hình điện thoại di động.
Video nhỏ về sự hài hòa của cuộc sống không thể mô tả xuất hiện trước mắt hai người.
Người đàn ông tóc ngắn và... Một người đàn ông?
Điều đó có thể xảy... xảy ra được sao?
Hai má cậu nóng lên, đầu ong ong một tiếng, có chút không biết làm sao, trong lúc bối rối điều chỉnh âm lượng điện thoại di động nhỏ lại, điện thoại di động không cầm vững, rơi xuống bàn.
Lúc này cậu mới thấy tin nhắn được gửi đi phiá dưới của mấy tên kẻ ngốc chia sẻ video.
[Người tốt bụng]: Đừng nói gì khác, dcmn, nhầm rồi.
[Người tốt bụng]: Xin lỗi mọi người.
Cái tên này đi chết đi.
"Đây là cái gì?" Lộ Chấp nhìn lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của cậu, thanh âm bình tĩnh, "Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. "
Đúng rồi, Phương Nghiên Duy tỉnh táo lại.
Đây là một tên mọt sách, chưa bao giờ nhìn thấy trên thế giới.
Chết tiệt.
"Còn có thể là cái gì?" Cậu lấy lại bình tĩnh, làm bộ không để ý nói, "Chấp ca, hai nam nhân cũng có thể yêu đương, cậu không biết sao? "
- -------------------
Lộ Chấp: Vợ, thanh thuần, thích!
Mận: Đần quá con ơi! Bảo sao mày bị nó lừa là phải!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.