Chương 25: Chuyện cũ (hạ)
Hà Tả
26/02/2017
Bạch Mục nói:
- Song phương Vân Thanh môn và Huyết Ảnh tông chém giết hai ngày một đêm, người chết vô số, chưởng môn Lôi sơn ở nam châu đích thân dẫn người đến, đánh tan Huyết Ảnh tông, điều này cũng khiến cho vô thượng Cửu Huyết pháp trận xuất hiện khuyết điểm. Mà tà nhân hèn hạ vô sỉ, Tông chủ Huyết Ảnh tông suất lĩnh cao thủ kỳ binh thập đại tà phái đánh thẳng tới Vân Thanh môn ở Đông châu, chưởng môn dẫn đệ tử lưu thủ Vân Thanh môn nghênh chiến, cuối cùng đánh tan tà phái, giết chết Tông chủ Huyết Ảnh tông, nhưng chưởng môn cũng trọng thương chữa trị mãi không dứt.
- Phụ thân của chưởng môn hiện nhiệm Thiên Vũ chân nhân là đệ tử của chấp pháp trưởng lão Vân Thanh môn, hắn phụng mệnh liên lạc các môn phái, từ bỏ thái độ đối địch nhất quán với ma giáo, cuối cùng tạo nên minh ước với ma giáo. Đệ tử ma giáo tiến nhập tuyệt địa mênh mông, giết thẳng đến hang ổ tà phái. Còn tán nhân và chính đạo thì bắt đầu tiễu trừ tà phái ở mười hai châu. Kế vây Ngụy cứu Triệu thu được kỳ hiệu, chẳng qua, sau khi tà nhân tháo chạy, những đệ tử ma giáo tiến vào tuyệt địa mênh mông cũng bị bao vậy, chết rất thảm trọng.
- Sau chiến dịch này, mười phần cao thủ của thượng Cửu Cung ma giáo chết bảy tám phần, những tu chân đại phái như Lôi sơn, Vân Thanh môn cũng tổn thất thảm trọng, ngay cả chưởng môn Vân Thanh môn cũng chết trận. Tổn thất lớn nhất là ma giáo và Vân Thanh môn, đa số đạo pháp thất truyền. Vân Thanh môn nhịn đau gây dựng tông phái, thiết lập thêm Ẩn Tiên tông, Ẩn Tiên tông là nơi ở của các trưởng lão tiền bối, mỗi người đều có bản lĩnh riêng.
Tiếp theo, Lâm Phiền biết được, mặc dù Lâm Phiền là đệ tử Chính Nhất Tông, nhưng chỉ bái nhập sư môn, không có bái người nào làm thầy, Tông chủ hi vọng một ngày nào đó, cao nhân của Ẩn Tiên tông sẽ nhìn trúng Lâm Phiền, thu làm quan môn đệ tử. Cao thủ của Ẩn Tiên tông trước khi phi thăng hoặc tới thời khắc đại nạn đều phải thu một đệ tử, để tránh phát sinh bi kịch thất truyền đạo pháp một lần nữa. Chẳng qua Tông chủ đã uổng phí tâm cơ rồi, trước mắt Ẩn Tiên tông chỉ có mười hai người, trong đó có một người đã có quan môn đệ tử, còn lại đều là nguyên lão của Tử Trúc lâm, chỉ thu nữ giới. Diệp Vô Song vì đã bái sư Diệt Tuyệt Chân Nhân, cho nên cũng không có khả năng.
Bạch Mục tổng kết:
- Mặc dù ma giáo tự xưng là ma giáo, nhưng cũng có phần giống tu chân chính đạo, bọn họ không khi dễ kẻ yếu, cũng không úy kỵ cường địch. Còn tà nhân làm nhiều việc ác, hung tàn vạn phần. Bây giờ nghe nói chỉ có Trúc Kiếm đường của Huyết Ảnh tông là xem như ma giáo trong tà giáo, không lạm sát, nhưng cũng không để nhân mạng vào mắt. Tà phái luyện pháp thuật tà môn, ví dụ như Thực Thiên tàm của Thiên Cương phái, phải để Thiên Tàm chủng trên người xử nữ, trăm ngày sau, Thiên Tàm sẽ lớn lên trong bụng, xem máu trinh là thức ăn, thủ đoạn cực kỳ bi thảm. Nhưng Thực Thiên tàm đối địch lại càng hung ác hơn, có thể xâm nhập chân khí hộ thể, chui vào thể nội, ăn tận cơ thể đến khi thối rữa mới bỏ qua. Cho nên gặp tà nhân cần phải diệt.
Diệp Vô Song gật đầu, nói:
- Cho nên sư phụ đã dặn ta, đối địch với tà nhân, nhất định phải bảy phòng ba công, quan sát rõ đối phương mới quyết định.
Lâm Phiền nhíu mày, nói:
- Thiên địa bất nhân xem vạn vật như cỏ rác, thiên địa đối đãi vạn vật đều bình đẳng. Người tu đạo chúng ta, tại sao phải xuất thế trợ giúp dân chúng? Ta không phải có ý này… Ta gặp chuyện bất bình, nhất định sẽ tương trợ. Nhưng mà dường như…
Bạch Mục gật đầu, nói:
- Thiên Đạo luân hồi, cho nên thiên kiếp của tà nhân hung hãn dị thường, chỉ có Tà Hoàng năm trăm năm trước là đột phá thiên kiếp tiểu thừa, nhưng thân thể bị hủy, chỉ lưu lại nhị hồn lục phách, bởi vì hồn phách không tronjvenj, không cách nào đầu thai, cả đời phiêu đãng trong thiên địa.
Thiên kiếp tiểu thừa là cách gọi của chính đạo. Tu vi đạt đến giai đoạn nhất định, hoặc là giết người quá nhiều, hoặc là cứu người quá nhiều, đều dẫn phát thiên kiếp, còn gọi là thiên kiếp tiểu thừa. Một khi độ kiếp thành công, sẽ có hồn phách bất diệt, nếu như vượt qua thiên kiếp đại thừa, sẽ trở thành tán tiên, tán tiên là đạo quan cuối cùng, ngộ được đại đạo hay còn gọi là huyền cơ thiên đạo, có thể phi thăng thành tiên.
Người vượt qua thiên kiếp tiểu thừa, không gặp thiên kiếp đại thừa, có thể sống lâu gần ngàn năm, cuối cùng không bệnh mà chết. Về phần sau khi chết đi đâu thì không ai biết. Qua thiên kiếp đại thừa mà không ngộ ra chân lý thiên đạo, lại càng sống lâu hơn, cuối cùng không bệnh mà chết, vẫn không ai biết bọn họ sau khi chết sẽ đi đâu. Dựa theo văn hiến ghi lại, ba ngàn năm qua có tổng cộng bảy người phi thăng, toàn bộ là người của chính đạo, trước khi phi thăng sẽ án ra pháp tướng trên bầu trời, nhắc nhở môn đồ đệ tử vài điều thiên cơ, sau đó bạch nhật phi thăng, hóa thành một đạo tường quang (ánh sáng lành) xông thẳng lên trời.
Đáng tiếc, năm trăm năm qua, không người nào đột phá thiên kiếp tiểu thừa. Về phần nguyên nhân thì không ai biết rõ. Đây vốn là thiên đạo, huyền diệu khó giải thích. Chẳng qua theo ghi chép, thiên kiếp tiểu thừa của chính đạo là thoải mái nhất, ma giáo thì lại khó khăn vô cùng, về phần tà phái thì căn bản không có khả năng độ kiếp thành công.
Thiên kiếp đại thừa và thiên kiếp tiểu thừa đến một lúc nào đó sẽ xuất hiện, mà thiên kiếp bình thường thì có rất nhiều, những thiên kiếp này cũng không biểu hiện quá rõ. Ví dụ như một tảng đá từ trên trời rơi xuống, đập chết người là kiếp số. Cùng là tảng đá rơi xuống, trùng hợp có người phá thay người đó, đây gọi là tạo hóa. Phật gia cho rằng kiếp số và tạo hóa đều do nhân quả, mà đạo gia thì cho rằng không nhân không quả, bởi vì thiên địa bất nhân xem vạn vật như cỏ rác. Chính đạo, ma giáo, phật gia, ba bên đều có cái nhìn bất đồng về tu chân. Nhưng bất luận là tu tiên, tu ma hay tu phật, thiên kiếp lớn nhỏ đều phải trải qua. Muốn dẫn phát thiên kiếp, ngoại trừ cảnh giới thì tu vi là điều kiện cơ bản nhất.
Cổ Nham nghe Bạch Mục giới thiệu xong, trầm tư không nói, Lâm Phiền tình cách tùy ý, phát hiện đồ bị trộm thì chỉ hét một cái, phát hiện bị trộm mà không lấy lại được thì cũng trở nên rất bình tĩnh.
Lâm Phiền hỏi:
- Thầy tướng số, khi nào thì bảo vật sẽ xuất thế?
Khi đã quen thuộc Bạch Mục, Lâm Phiền cũng không xưng hô sư huynh nữa, tiện tay đặt cho hắn một cái ngoại hiệu.
Bạch Mục thở dài, nói:
- Có lẽ vài ngày, có lẽ vài giờ, đợi đi.
Đợi đến bảy ngày, phần lớn thời gian ba người kia đều ở trong Liên Hoa sơn, chỉ có Lâm Phiền là chạy đông chạy tây, nói chuyện phiếm với tán nhân, đệ tử các phái khác, lúc nhàn hạ còn kêu gọi một đám người chơi Thiên Cửu bài, thời gian cũng trôi qua tương đối nhanh.
Chiều ngày thứ bảy, Lâm Phiền mệt mỏi trở về, Diệp Vô Song từ xa nhìn thấy, liền hô to gọi nhỏ:
- Tên cờ bạc, hôm nay lại lừa gạt được gì?
Lâm Phiền hạ xuống đất, cười hắc hắc, sau đó thở dài, nói:
- Bọn họ không đánh cược với ta.
Bảy ngày qua, Lâm Phiền thắng nhiều thua ít, từ ngọc ấm cho đến yêu cốt,… Người phương ngoại, thứ để đánh cuộc cũng không nhiều lắm. Lâm Phiền nói:
- Ta nghe nói Vấn Long cốc ở Trung châu, mỗi năm sẽ tổ chức chợ tu chân một lần.
- Chợ tu chân?
Diệp Vô Song hết sức hiếu kỳ, hỏi:
- Bán cái gì?
Bạch Mục biết rất nhiều, nói:
- Là một hội giao dịch của người tu chân, có bảo khí vô chủ, bảo kiếm, pháp bảo và các loại dược liệu trân quý. Thậm chí có một vài môn đồ đem tâm pháp bổn môn hoặc đạo pháp ra giao dịch. Chợ tu chân cũng là nơi mà luyện khí giả và luyện đan giả thích nhất, trong chợ tu chân, bọn họ có thể thu thập được ghi chép văn hiến, hoặc vô duyệt đạt được thứ gì đó, đương nhiên, do hai bên tiến hành trao đổi. Chợ mở ra bảy ngày, là do đệ nhất đại phái Tử Tiêu điện của Trung châu thiết lập.
Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:
- Những thứ khác thì ta biết, nhưng pháp bảo? Không luyện hóa trước thì làm sao biết tốt xấu?
- Không biết, không luyện hóa pháp bảo thì thậm chí không biết rõ thuộc tính, không biết công dụng.
Bạch Mục nói:
- Còn nhớ lần hội chợ trước, một vị tiền bối của Ẩn Tiên tông, dùng da lông yêu hồ ngàn năm đổi lấy một kiện pháp bảo, sau khi luyện hóa mới phát hiện pháp bảo này phải dùng tâm pháp tà phái mới có thể thúc giục, cuối cùng, chỉ có thể để pháp bảo tự bạo.
- Song phương Vân Thanh môn và Huyết Ảnh tông chém giết hai ngày một đêm, người chết vô số, chưởng môn Lôi sơn ở nam châu đích thân dẫn người đến, đánh tan Huyết Ảnh tông, điều này cũng khiến cho vô thượng Cửu Huyết pháp trận xuất hiện khuyết điểm. Mà tà nhân hèn hạ vô sỉ, Tông chủ Huyết Ảnh tông suất lĩnh cao thủ kỳ binh thập đại tà phái đánh thẳng tới Vân Thanh môn ở Đông châu, chưởng môn dẫn đệ tử lưu thủ Vân Thanh môn nghênh chiến, cuối cùng đánh tan tà phái, giết chết Tông chủ Huyết Ảnh tông, nhưng chưởng môn cũng trọng thương chữa trị mãi không dứt.
- Phụ thân của chưởng môn hiện nhiệm Thiên Vũ chân nhân là đệ tử của chấp pháp trưởng lão Vân Thanh môn, hắn phụng mệnh liên lạc các môn phái, từ bỏ thái độ đối địch nhất quán với ma giáo, cuối cùng tạo nên minh ước với ma giáo. Đệ tử ma giáo tiến nhập tuyệt địa mênh mông, giết thẳng đến hang ổ tà phái. Còn tán nhân và chính đạo thì bắt đầu tiễu trừ tà phái ở mười hai châu. Kế vây Ngụy cứu Triệu thu được kỳ hiệu, chẳng qua, sau khi tà nhân tháo chạy, những đệ tử ma giáo tiến vào tuyệt địa mênh mông cũng bị bao vậy, chết rất thảm trọng.
- Sau chiến dịch này, mười phần cao thủ của thượng Cửu Cung ma giáo chết bảy tám phần, những tu chân đại phái như Lôi sơn, Vân Thanh môn cũng tổn thất thảm trọng, ngay cả chưởng môn Vân Thanh môn cũng chết trận. Tổn thất lớn nhất là ma giáo và Vân Thanh môn, đa số đạo pháp thất truyền. Vân Thanh môn nhịn đau gây dựng tông phái, thiết lập thêm Ẩn Tiên tông, Ẩn Tiên tông là nơi ở của các trưởng lão tiền bối, mỗi người đều có bản lĩnh riêng.
Tiếp theo, Lâm Phiền biết được, mặc dù Lâm Phiền là đệ tử Chính Nhất Tông, nhưng chỉ bái nhập sư môn, không có bái người nào làm thầy, Tông chủ hi vọng một ngày nào đó, cao nhân của Ẩn Tiên tông sẽ nhìn trúng Lâm Phiền, thu làm quan môn đệ tử. Cao thủ của Ẩn Tiên tông trước khi phi thăng hoặc tới thời khắc đại nạn đều phải thu một đệ tử, để tránh phát sinh bi kịch thất truyền đạo pháp một lần nữa. Chẳng qua Tông chủ đã uổng phí tâm cơ rồi, trước mắt Ẩn Tiên tông chỉ có mười hai người, trong đó có một người đã có quan môn đệ tử, còn lại đều là nguyên lão của Tử Trúc lâm, chỉ thu nữ giới. Diệp Vô Song vì đã bái sư Diệt Tuyệt Chân Nhân, cho nên cũng không có khả năng.
Bạch Mục tổng kết:
- Mặc dù ma giáo tự xưng là ma giáo, nhưng cũng có phần giống tu chân chính đạo, bọn họ không khi dễ kẻ yếu, cũng không úy kỵ cường địch. Còn tà nhân làm nhiều việc ác, hung tàn vạn phần. Bây giờ nghe nói chỉ có Trúc Kiếm đường của Huyết Ảnh tông là xem như ma giáo trong tà giáo, không lạm sát, nhưng cũng không để nhân mạng vào mắt. Tà phái luyện pháp thuật tà môn, ví dụ như Thực Thiên tàm của Thiên Cương phái, phải để Thiên Tàm chủng trên người xử nữ, trăm ngày sau, Thiên Tàm sẽ lớn lên trong bụng, xem máu trinh là thức ăn, thủ đoạn cực kỳ bi thảm. Nhưng Thực Thiên tàm đối địch lại càng hung ác hơn, có thể xâm nhập chân khí hộ thể, chui vào thể nội, ăn tận cơ thể đến khi thối rữa mới bỏ qua. Cho nên gặp tà nhân cần phải diệt.
Diệp Vô Song gật đầu, nói:
- Cho nên sư phụ đã dặn ta, đối địch với tà nhân, nhất định phải bảy phòng ba công, quan sát rõ đối phương mới quyết định.
Lâm Phiền nhíu mày, nói:
- Thiên địa bất nhân xem vạn vật như cỏ rác, thiên địa đối đãi vạn vật đều bình đẳng. Người tu đạo chúng ta, tại sao phải xuất thế trợ giúp dân chúng? Ta không phải có ý này… Ta gặp chuyện bất bình, nhất định sẽ tương trợ. Nhưng mà dường như…
Bạch Mục gật đầu, nói:
- Thiên Đạo luân hồi, cho nên thiên kiếp của tà nhân hung hãn dị thường, chỉ có Tà Hoàng năm trăm năm trước là đột phá thiên kiếp tiểu thừa, nhưng thân thể bị hủy, chỉ lưu lại nhị hồn lục phách, bởi vì hồn phách không tronjvenj, không cách nào đầu thai, cả đời phiêu đãng trong thiên địa.
Thiên kiếp tiểu thừa là cách gọi của chính đạo. Tu vi đạt đến giai đoạn nhất định, hoặc là giết người quá nhiều, hoặc là cứu người quá nhiều, đều dẫn phát thiên kiếp, còn gọi là thiên kiếp tiểu thừa. Một khi độ kiếp thành công, sẽ có hồn phách bất diệt, nếu như vượt qua thiên kiếp đại thừa, sẽ trở thành tán tiên, tán tiên là đạo quan cuối cùng, ngộ được đại đạo hay còn gọi là huyền cơ thiên đạo, có thể phi thăng thành tiên.
Người vượt qua thiên kiếp tiểu thừa, không gặp thiên kiếp đại thừa, có thể sống lâu gần ngàn năm, cuối cùng không bệnh mà chết. Về phần sau khi chết đi đâu thì không ai biết. Qua thiên kiếp đại thừa mà không ngộ ra chân lý thiên đạo, lại càng sống lâu hơn, cuối cùng không bệnh mà chết, vẫn không ai biết bọn họ sau khi chết sẽ đi đâu. Dựa theo văn hiến ghi lại, ba ngàn năm qua có tổng cộng bảy người phi thăng, toàn bộ là người của chính đạo, trước khi phi thăng sẽ án ra pháp tướng trên bầu trời, nhắc nhở môn đồ đệ tử vài điều thiên cơ, sau đó bạch nhật phi thăng, hóa thành một đạo tường quang (ánh sáng lành) xông thẳng lên trời.
Đáng tiếc, năm trăm năm qua, không người nào đột phá thiên kiếp tiểu thừa. Về phần nguyên nhân thì không ai biết rõ. Đây vốn là thiên đạo, huyền diệu khó giải thích. Chẳng qua theo ghi chép, thiên kiếp tiểu thừa của chính đạo là thoải mái nhất, ma giáo thì lại khó khăn vô cùng, về phần tà phái thì căn bản không có khả năng độ kiếp thành công.
Thiên kiếp đại thừa và thiên kiếp tiểu thừa đến một lúc nào đó sẽ xuất hiện, mà thiên kiếp bình thường thì có rất nhiều, những thiên kiếp này cũng không biểu hiện quá rõ. Ví dụ như một tảng đá từ trên trời rơi xuống, đập chết người là kiếp số. Cùng là tảng đá rơi xuống, trùng hợp có người phá thay người đó, đây gọi là tạo hóa. Phật gia cho rằng kiếp số và tạo hóa đều do nhân quả, mà đạo gia thì cho rằng không nhân không quả, bởi vì thiên địa bất nhân xem vạn vật như cỏ rác. Chính đạo, ma giáo, phật gia, ba bên đều có cái nhìn bất đồng về tu chân. Nhưng bất luận là tu tiên, tu ma hay tu phật, thiên kiếp lớn nhỏ đều phải trải qua. Muốn dẫn phát thiên kiếp, ngoại trừ cảnh giới thì tu vi là điều kiện cơ bản nhất.
Cổ Nham nghe Bạch Mục giới thiệu xong, trầm tư không nói, Lâm Phiền tình cách tùy ý, phát hiện đồ bị trộm thì chỉ hét một cái, phát hiện bị trộm mà không lấy lại được thì cũng trở nên rất bình tĩnh.
Lâm Phiền hỏi:
- Thầy tướng số, khi nào thì bảo vật sẽ xuất thế?
Khi đã quen thuộc Bạch Mục, Lâm Phiền cũng không xưng hô sư huynh nữa, tiện tay đặt cho hắn một cái ngoại hiệu.
Bạch Mục thở dài, nói:
- Có lẽ vài ngày, có lẽ vài giờ, đợi đi.
Đợi đến bảy ngày, phần lớn thời gian ba người kia đều ở trong Liên Hoa sơn, chỉ có Lâm Phiền là chạy đông chạy tây, nói chuyện phiếm với tán nhân, đệ tử các phái khác, lúc nhàn hạ còn kêu gọi một đám người chơi Thiên Cửu bài, thời gian cũng trôi qua tương đối nhanh.
Chiều ngày thứ bảy, Lâm Phiền mệt mỏi trở về, Diệp Vô Song từ xa nhìn thấy, liền hô to gọi nhỏ:
- Tên cờ bạc, hôm nay lại lừa gạt được gì?
Lâm Phiền hạ xuống đất, cười hắc hắc, sau đó thở dài, nói:
- Bọn họ không đánh cược với ta.
Bảy ngày qua, Lâm Phiền thắng nhiều thua ít, từ ngọc ấm cho đến yêu cốt,… Người phương ngoại, thứ để đánh cuộc cũng không nhiều lắm. Lâm Phiền nói:
- Ta nghe nói Vấn Long cốc ở Trung châu, mỗi năm sẽ tổ chức chợ tu chân một lần.
- Chợ tu chân?
Diệp Vô Song hết sức hiếu kỳ, hỏi:
- Bán cái gì?
Bạch Mục biết rất nhiều, nói:
- Là một hội giao dịch của người tu chân, có bảo khí vô chủ, bảo kiếm, pháp bảo và các loại dược liệu trân quý. Thậm chí có một vài môn đồ đem tâm pháp bổn môn hoặc đạo pháp ra giao dịch. Chợ tu chân cũng là nơi mà luyện khí giả và luyện đan giả thích nhất, trong chợ tu chân, bọn họ có thể thu thập được ghi chép văn hiến, hoặc vô duyệt đạt được thứ gì đó, đương nhiên, do hai bên tiến hành trao đổi. Chợ mở ra bảy ngày, là do đệ nhất đại phái Tử Tiêu điện của Trung châu thiết lập.
Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:
- Những thứ khác thì ta biết, nhưng pháp bảo? Không luyện hóa trước thì làm sao biết tốt xấu?
- Không biết, không luyện hóa pháp bảo thì thậm chí không biết rõ thuộc tính, không biết công dụng.
Bạch Mục nói:
- Còn nhớ lần hội chợ trước, một vị tiền bối của Ẩn Tiên tông, dùng da lông yêu hồ ngàn năm đổi lấy một kiện pháp bảo, sau khi luyện hóa mới phát hiện pháp bảo này phải dùng tâm pháp tà phái mới có thể thúc giục, cuối cùng, chỉ có thể để pháp bảo tự bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.