Chương 37: Đào Hoa cốc
Hà Tả
13/03/2017
Đối với yêu nhân, ngay cả nội bộ chính đạo của Vân Thanh sơn cũng không
tận lực đối địch, bản tính yêu thú hung tàn, nhưng yêu nhân thì có phân
chia rõ ràng, giống như người cũng có phân chia chính tà vậy. Yêu nhân
cũng là thú nhân, cho nên gần như không rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, lúc
tà đạo đại chiến, bọn họ vẫn yên tĩnh trong núi, không gia nhập tà phái
hay công kích tà phái.
Nhưng vẫn có một bộ phận chính đạo, xem việc hàng yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình, ma ở đây cũng không phải là ý chỉ ma giáo, mà là những người đánh mất tâm trí sau khi tẩu hỏa nhập ma. Ngoài ra, phật môn tu hành tiểu thừa phật môn cũng không hề lưu tình chút nào đối với yêu ma.
Bên cạnh Thập Vạn Đại Sơn có một nơi rất đẹp, mặc dù bây giờ đã vào mùa thu, nhưng hoa đào vẫn nở đầy cốc, cả tiểu hồ xanh ngắt, thác nước từ trong khe núi chảy xuống. Trung tâm Đào Hoa cốc là một cái hồ, trên mặt hồ có phòng ốc mái ngói, hành lang trên hồ vây quanh nhà, là một chỗ rất tốt để dừng lại ngắm cảnh.
Bãi cỏ bên hồ có một thớt tuấn mã, thỏ hoang lui tới, trong hồ cá bơi lội tung tăng, thủy điểu tìm mồi, cũng có vài phần vẻ đẹp của thiên nhiên.
Một nữ tử tóc dài ngồi trên thềm đá trước hành lang, hai chân nhúng vào trong hồ nước, lẳng lặng nhìn hồ.
Lâm Phiền và Tây Môn Soái chậm rãi hạ xuống, sau đó Tây Môn Soái chắp tay nói:
- Giáo chủ ma giáo Tây Môn Soái bái kiến Thanh Thủy Chân Nhân.
Lâm Phiền nghi vấn hỏi:
- Ngươi trở thành giáo chủ lúc nào?
- Ma giáo của ta mới là chính thống, sư phụ của ta qua đời, ta không phải cũng trở thành ma quân sao?
Tây Môn Soái nhỏ giọng đáp.
Nữ tử cũng không quay đầu lại, nói:
- Khách nhân nhiều quá, thật phiền.
- Ở đây.
Lâm Phiền trả lời.
- …
Tây Môn Soái sững sờ.
Lâm Phiền hổ thẹn nói:
- Không phải nói ta!
- Yêu nhân phương nào, không ngờ dám tới quấy rầy Thanh Thủy Chân Nhân thanh tu.
Một tên đầu trọc mặc tăng bào bạch sắc đi ra khỏi phòng ốc, chỉ hai người quát hỏi.
- …
Lâm Phiền không nói gì, nhìn nơi này, nhìn bóng lưng của cô gái kia, không ngờ lại có một hòa thượng. Lại nhìn hòa thượng kia… Trình độ thưởng thức quá kém, đôi tai dài là bắt mắt nhất, mặt tròn, hai mắt sáng ngời, tặc nhãn mà lộ tinh quang, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt.
- Kỳ quái, tại sao con lừa ngốc này lại ở đây?
Tây Môn Soái khẽ thấp giọng nói, giới thiệu:
- Thắng Âm tự, bài danh thứ sáu trong tám đại cao thủ trẻ tuổi, lúc vừa mới tiến vào Thắng Âm tự, hắn tên là Viên Ngộ, về sau lấy pháp danh là Giới Sắc, sau đó lại đổi thành Tuyệt Sắc. Bởi vì làm trái thanh quy giới luật, nhìn lén nữ tử tắm rửa, bị phạt khổ hạnh năm năm, lúc đó hắn chỉ mới mười ba tuổi. (DG: quả là tuổi trẻ tài cao a)
Thắng Âm tự là tự miếu phật môn tiểu thừa truyền thống, đơn giản mà nói, phật hiệu tiểu thừa cho rằng Như Lai là giáo chủ, là người dẫn dắt, con phật hiệu đại thừa cho rằng Như Lai pháp lực vô biên, là chúa tể vạn vật trong thiên địa, là phật toàn trí toàn năng. Mỗi cái đều có nét đặc sắc riêng, giáo đồ của đại thừa phật giáo có thể ở nhà tu hành, còn phật hiệu tiểu thừa thì yêu cầu giáo đồ xuất gia. Bởi vì yêu cầu không quá thích hợp với nhu cầu của dân chúng, cho nên tự miếu của phật môn tiểu thừa mới không thịnh hương khói.
Thắng Âm tự ý tứ chính là còn hơn cả đại tự đệ nhất mười hai châu: Thiên Âm tự. Thắng Âm tự cũng không cho rằng phật hiệu đại thừa là chính xác, mà cho rằng phật hiệu đại thừa vì muốn thống trị người của mười hai châu cho nên mới tiến hành cải cách phật giáo. Thắng Âm tự ở Bắc châu có khí hậu cực hàn, không hề qua lại với phật môn đại thừa, cũng ít lui tới với chính đạo ma giáo.
Tây Môn Soái nói:
- Tên lưu manh Tuyệt Sắc này, trong lúc khổ hạnh, đã lẻn tới đại điện Thiên Âm tự, vẽ bậy lên chánh điện. Trước phật tượng Như Lai còn đề chữ, đại khái là: ngươi vốn là một người cao đức, nhưng lại bị nhân tâm thổi phồng thành thần không gì không làm được, chùa trong thiên hạ mượn danh của ngươi, hòa thượng giàu chảy mỡ, tín đồ ngu muội không biết gì. Ta cảm thấy bi ai thay cho ngươi, làm mất một đời khổ hạnh.
- Sau đó thì sao?
Mười hai châu quả thật có tình huống như vậy, rất nhiều chùa miếu hòa thượng nào có chút bóng dáng người xuất gia gì, chẳng qua chuyện này cũng oan uổng cho Thiên Âm tự, thanh danh của Thiên Âm tự cũng không tệ lắm.
- Thiên Âm tự đương nhiên mặc kệ, võ tăng bắt được Tuyệt Sắc, phương trượng của Thiên Âm tự lại nói: vạn pháp quy tông, thả hắn đi. Việc này truyền ra ngoài thì hắn nổi danh. Ta cảm thấy hắn bài danh thứ bảy trong tám đại cao thủ trẻ tuổi dường như có chút đánh giá thấp, tên này e rằng còn lợi hại hơn Trương Thông Uyên.
- Phật gia hỏi ngươi đó?
Tuyệt Sắc chậm rãi đi tới hỏi.
- Câm miệng.
Thanh Thủy Chân Nhân nói.
- …
Tuyệt Sắc
Không thèm nhìn, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng nữa.
Thanh Thủy Chân Nhân nói:
- Vô Tâm đằng phải hai mươi năm mới trưởng thành, Đào Hoa cốc cũng chỉ có hai cây mà thôi.
Tuyệt Sắc cười lớn, nói:
- Huynh đệ đối diện, có hai cây, mỗi người chúng ta một cây.
Lâm Phiền thấp giọng hỏi:
- Vô Tâm đằng là cái gì?
Tây Môn Soái trả lời:
- Vô Tâm đằng có thể trói buộc yêu thú, xâm nhập vào huyết mạch của nó, khiến nó không thể nào tự bạo nội đan, là một bảo bối kỳ môn nhất đẳng.
- Chỉ có thể dùng một lần?
- Ừm, chỉ dùng một lần, trong mười hai châu, chỉ có Đào Hoa cốc mới có Vô Tâm đằng.
Tây Môn Soái cảm thấy may mắn, hắn vốn định cầu hai cây, một cây bắt yêu hồ ngàn năm, còn một cây đưa cho Lâm Phiền, xem như thực hiện lời hứa hỗ trợ tìm kiếm da yêu thú ngàn năm. Tuy nhiên khi nhìn vị Thanh Thủy Chân Nhân này, mặc dù là bằng hữu của tiên sư, nhưng dường như cũng không quá hoan nghênh mình.
Thanh Thủy Chân Nhân nói:
- Một gốc Vô Tâm đằng ta cần sử dụng, sư phụ các ngươi và ta có chút giao tình, nếu đã đến cầu, cũng không nên để đám vãn bối các ngươi tay không mà về. Như vậy đi, tháng trước có yêu nhân thừa lúc ta không ở đây, đã âm thầm lẻn vào Đào Hoa cốc, bắt Linh Nhi của ta.
- Linh Nhi?
Ba người cùng nghi vấn.
- Là một con thỏ, lông màu đỏ, nó là dược liệu thượng đẳng để luyện đan dưỡng khí.
Thanh Thủy Chân Nhân nói:
- Ta đã thề sẽ không tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, ai có thể báo thù cho Linh Nhi của ta, gốc Vô Tâm đằng còn lại sẽ thuộc về người đó.
Tuyệt Sắc cười ha hả, nói:
- Thanh Thủy Chân Nhân, oan oan tương báo tới khi nào, cần gì…
- Cút!
Tuyệt Sắc lập tức hỏi:
- Yêu nhân đó là ai? Ta sẽ đi diệt trừ hắn.
- Hắn tên là Tôn Hồ, ở hướng nam chừng trăm dặm, là Cốc chủ Tự Tại cốc, bầy khỉ xem nó là vương, cũng học được một ít luyện đan thuật.
- A di đà phật, bần tăng sẽ đi siêu độ hắn.
Tuyệt Sắc ném ra một cái thiền trượng, chân đạp trượng rời đi.
Thanh Thủy Chân Nhân hỏi:
- Tại sao các ngươi còn không đi?
Tây Môn Soái cười đáp:
- Thanh Thủy Chân Nhân là nhất đại tông sư, rời khỏi nơi này thì hẳn cũng đã bố trí cấm chế lợi hại, nếu Tôn Hồ này có thể phá được cấm chế, vậy đi sớm không bằng đến trễ.
Thanh Thủy Chân Nhân nói:
- Hòa thượng này cũng nghĩ như vậy. Hắn đang ở cách đó không xa ngủ ngon. Ba hòa thượng đều không có nước uống (*), người thông minh đôi khi cũng không thông minh.
(*) ngạn ngữ Trung Quốc, ý bảo ba người tị nạnh công việc với nhau, cuối cùng đều không làm gì
Mẹ nó… Lâm Phiền và Tây Môn Soái liếc nhìn nhau, bây giờ phải làm sao? Suy nghĩ của Lâm Phiền và Tây Môn Soái giống nhau, nếu Tôn Hồ này có năng lực tiến vào Đào Hoa cốc mà không cần chủ nhân cho phép, chứng tỏ tu vi của nó không tầm thường, trước hết để Tuyệt Sắc hòa thượng xung phong xem tình huống, đánh thắng được thì đánh, nếu đánh không lại thì để Tuyệt Sắc và Tôn Hồ lưỡng bại câu thương, thuận tay chiếm chút tiện nghi.
Thanh Thủy Chân Nhân nói:
- Đại trí giả ngu, ma quân có đệ tử như thế này, ta quả thật có chút thất vọng. Thiên Ma Khấp Huyết trận của ngươi bố trí thế nào?
- Chuyện nhỏ trong phái, không dám làm phiền Thanh Thủy Chân Nhân hỏi đến.
Tây Môn Soái cũng tránh né vấn đề này.
Nhưng vẫn có một bộ phận chính đạo, xem việc hàng yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình, ma ở đây cũng không phải là ý chỉ ma giáo, mà là những người đánh mất tâm trí sau khi tẩu hỏa nhập ma. Ngoài ra, phật môn tu hành tiểu thừa phật môn cũng không hề lưu tình chút nào đối với yêu ma.
Bên cạnh Thập Vạn Đại Sơn có một nơi rất đẹp, mặc dù bây giờ đã vào mùa thu, nhưng hoa đào vẫn nở đầy cốc, cả tiểu hồ xanh ngắt, thác nước từ trong khe núi chảy xuống. Trung tâm Đào Hoa cốc là một cái hồ, trên mặt hồ có phòng ốc mái ngói, hành lang trên hồ vây quanh nhà, là một chỗ rất tốt để dừng lại ngắm cảnh.
Bãi cỏ bên hồ có một thớt tuấn mã, thỏ hoang lui tới, trong hồ cá bơi lội tung tăng, thủy điểu tìm mồi, cũng có vài phần vẻ đẹp của thiên nhiên.
Một nữ tử tóc dài ngồi trên thềm đá trước hành lang, hai chân nhúng vào trong hồ nước, lẳng lặng nhìn hồ.
Lâm Phiền và Tây Môn Soái chậm rãi hạ xuống, sau đó Tây Môn Soái chắp tay nói:
- Giáo chủ ma giáo Tây Môn Soái bái kiến Thanh Thủy Chân Nhân.
Lâm Phiền nghi vấn hỏi:
- Ngươi trở thành giáo chủ lúc nào?
- Ma giáo của ta mới là chính thống, sư phụ của ta qua đời, ta không phải cũng trở thành ma quân sao?
Tây Môn Soái nhỏ giọng đáp.
Nữ tử cũng không quay đầu lại, nói:
- Khách nhân nhiều quá, thật phiền.
- Ở đây.
Lâm Phiền trả lời.
- …
Tây Môn Soái sững sờ.
Lâm Phiền hổ thẹn nói:
- Không phải nói ta!
- Yêu nhân phương nào, không ngờ dám tới quấy rầy Thanh Thủy Chân Nhân thanh tu.
Một tên đầu trọc mặc tăng bào bạch sắc đi ra khỏi phòng ốc, chỉ hai người quát hỏi.
- …
Lâm Phiền không nói gì, nhìn nơi này, nhìn bóng lưng của cô gái kia, không ngờ lại có một hòa thượng. Lại nhìn hòa thượng kia… Trình độ thưởng thức quá kém, đôi tai dài là bắt mắt nhất, mặt tròn, hai mắt sáng ngời, tặc nhãn mà lộ tinh quang, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt.
- Kỳ quái, tại sao con lừa ngốc này lại ở đây?
Tây Môn Soái khẽ thấp giọng nói, giới thiệu:
- Thắng Âm tự, bài danh thứ sáu trong tám đại cao thủ trẻ tuổi, lúc vừa mới tiến vào Thắng Âm tự, hắn tên là Viên Ngộ, về sau lấy pháp danh là Giới Sắc, sau đó lại đổi thành Tuyệt Sắc. Bởi vì làm trái thanh quy giới luật, nhìn lén nữ tử tắm rửa, bị phạt khổ hạnh năm năm, lúc đó hắn chỉ mới mười ba tuổi. (DG: quả là tuổi trẻ tài cao a)
Thắng Âm tự là tự miếu phật môn tiểu thừa truyền thống, đơn giản mà nói, phật hiệu tiểu thừa cho rằng Như Lai là giáo chủ, là người dẫn dắt, con phật hiệu đại thừa cho rằng Như Lai pháp lực vô biên, là chúa tể vạn vật trong thiên địa, là phật toàn trí toàn năng. Mỗi cái đều có nét đặc sắc riêng, giáo đồ của đại thừa phật giáo có thể ở nhà tu hành, còn phật hiệu tiểu thừa thì yêu cầu giáo đồ xuất gia. Bởi vì yêu cầu không quá thích hợp với nhu cầu của dân chúng, cho nên tự miếu của phật môn tiểu thừa mới không thịnh hương khói.
Thắng Âm tự ý tứ chính là còn hơn cả đại tự đệ nhất mười hai châu: Thiên Âm tự. Thắng Âm tự cũng không cho rằng phật hiệu đại thừa là chính xác, mà cho rằng phật hiệu đại thừa vì muốn thống trị người của mười hai châu cho nên mới tiến hành cải cách phật giáo. Thắng Âm tự ở Bắc châu có khí hậu cực hàn, không hề qua lại với phật môn đại thừa, cũng ít lui tới với chính đạo ma giáo.
Tây Môn Soái nói:
- Tên lưu manh Tuyệt Sắc này, trong lúc khổ hạnh, đã lẻn tới đại điện Thiên Âm tự, vẽ bậy lên chánh điện. Trước phật tượng Như Lai còn đề chữ, đại khái là: ngươi vốn là một người cao đức, nhưng lại bị nhân tâm thổi phồng thành thần không gì không làm được, chùa trong thiên hạ mượn danh của ngươi, hòa thượng giàu chảy mỡ, tín đồ ngu muội không biết gì. Ta cảm thấy bi ai thay cho ngươi, làm mất một đời khổ hạnh.
- Sau đó thì sao?
Mười hai châu quả thật có tình huống như vậy, rất nhiều chùa miếu hòa thượng nào có chút bóng dáng người xuất gia gì, chẳng qua chuyện này cũng oan uổng cho Thiên Âm tự, thanh danh của Thiên Âm tự cũng không tệ lắm.
- Thiên Âm tự đương nhiên mặc kệ, võ tăng bắt được Tuyệt Sắc, phương trượng của Thiên Âm tự lại nói: vạn pháp quy tông, thả hắn đi. Việc này truyền ra ngoài thì hắn nổi danh. Ta cảm thấy hắn bài danh thứ bảy trong tám đại cao thủ trẻ tuổi dường như có chút đánh giá thấp, tên này e rằng còn lợi hại hơn Trương Thông Uyên.
- Phật gia hỏi ngươi đó?
Tuyệt Sắc chậm rãi đi tới hỏi.
- Câm miệng.
Thanh Thủy Chân Nhân nói.
- …
Tuyệt Sắc
Không thèm nhìn, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng nữa.
Thanh Thủy Chân Nhân nói:
- Vô Tâm đằng phải hai mươi năm mới trưởng thành, Đào Hoa cốc cũng chỉ có hai cây mà thôi.
Tuyệt Sắc cười lớn, nói:
- Huynh đệ đối diện, có hai cây, mỗi người chúng ta một cây.
Lâm Phiền thấp giọng hỏi:
- Vô Tâm đằng là cái gì?
Tây Môn Soái trả lời:
- Vô Tâm đằng có thể trói buộc yêu thú, xâm nhập vào huyết mạch của nó, khiến nó không thể nào tự bạo nội đan, là một bảo bối kỳ môn nhất đẳng.
- Chỉ có thể dùng một lần?
- Ừm, chỉ dùng một lần, trong mười hai châu, chỉ có Đào Hoa cốc mới có Vô Tâm đằng.
Tây Môn Soái cảm thấy may mắn, hắn vốn định cầu hai cây, một cây bắt yêu hồ ngàn năm, còn một cây đưa cho Lâm Phiền, xem như thực hiện lời hứa hỗ trợ tìm kiếm da yêu thú ngàn năm. Tuy nhiên khi nhìn vị Thanh Thủy Chân Nhân này, mặc dù là bằng hữu của tiên sư, nhưng dường như cũng không quá hoan nghênh mình.
Thanh Thủy Chân Nhân nói:
- Một gốc Vô Tâm đằng ta cần sử dụng, sư phụ các ngươi và ta có chút giao tình, nếu đã đến cầu, cũng không nên để đám vãn bối các ngươi tay không mà về. Như vậy đi, tháng trước có yêu nhân thừa lúc ta không ở đây, đã âm thầm lẻn vào Đào Hoa cốc, bắt Linh Nhi của ta.
- Linh Nhi?
Ba người cùng nghi vấn.
- Là một con thỏ, lông màu đỏ, nó là dược liệu thượng đẳng để luyện đan dưỡng khí.
Thanh Thủy Chân Nhân nói:
- Ta đã thề sẽ không tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, ai có thể báo thù cho Linh Nhi của ta, gốc Vô Tâm đằng còn lại sẽ thuộc về người đó.
Tuyệt Sắc cười ha hả, nói:
- Thanh Thủy Chân Nhân, oan oan tương báo tới khi nào, cần gì…
- Cút!
Tuyệt Sắc lập tức hỏi:
- Yêu nhân đó là ai? Ta sẽ đi diệt trừ hắn.
- Hắn tên là Tôn Hồ, ở hướng nam chừng trăm dặm, là Cốc chủ Tự Tại cốc, bầy khỉ xem nó là vương, cũng học được một ít luyện đan thuật.
- A di đà phật, bần tăng sẽ đi siêu độ hắn.
Tuyệt Sắc ném ra một cái thiền trượng, chân đạp trượng rời đi.
Thanh Thủy Chân Nhân hỏi:
- Tại sao các ngươi còn không đi?
Tây Môn Soái cười đáp:
- Thanh Thủy Chân Nhân là nhất đại tông sư, rời khỏi nơi này thì hẳn cũng đã bố trí cấm chế lợi hại, nếu Tôn Hồ này có thể phá được cấm chế, vậy đi sớm không bằng đến trễ.
Thanh Thủy Chân Nhân nói:
- Hòa thượng này cũng nghĩ như vậy. Hắn đang ở cách đó không xa ngủ ngon. Ba hòa thượng đều không có nước uống (*), người thông minh đôi khi cũng không thông minh.
(*) ngạn ngữ Trung Quốc, ý bảo ba người tị nạnh công việc với nhau, cuối cùng đều không làm gì
Mẹ nó… Lâm Phiền và Tây Môn Soái liếc nhìn nhau, bây giờ phải làm sao? Suy nghĩ của Lâm Phiền và Tây Môn Soái giống nhau, nếu Tôn Hồ này có năng lực tiến vào Đào Hoa cốc mà không cần chủ nhân cho phép, chứng tỏ tu vi của nó không tầm thường, trước hết để Tuyệt Sắc hòa thượng xung phong xem tình huống, đánh thắng được thì đánh, nếu đánh không lại thì để Tuyệt Sắc và Tôn Hồ lưỡng bại câu thương, thuận tay chiếm chút tiện nghi.
Thanh Thủy Chân Nhân nói:
- Đại trí giả ngu, ma quân có đệ tử như thế này, ta quả thật có chút thất vọng. Thiên Ma Khấp Huyết trận của ngươi bố trí thế nào?
- Chuyện nhỏ trong phái, không dám làm phiền Thanh Thủy Chân Nhân hỏi đến.
Tây Môn Soái cũng tránh né vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.