Chương 37
Như Ý
13/09/2023
Dì Vương chống nạnh, bĩu môi :
" Rồi rồi mẹ xin lỗi, được chưa? "
" Xí, mẹ làm vợ con đau rồi nè " hắn cầm ngón tay nó đưa lên trước mặt mẹ mình.
" Thôi mà " nó buồn cười, nhìn hai mẹ con nhà họ đáng yêu làm sao.
[...]
Hôm nay là 28 Tết, dì Vương dẫn Hàn Thất Bát cùng với Xuân Nghi đi mua sắm, mặc dù nó không muốn đi vì quần áo dì Vương mua còn nhiều lắm, còn cỡ mấy chục bộ nó chưa mặc lần nào nữa cơ, nhưng nó không đấu lại hai mẹ con nhà hắn, đành giơ tay chịu trận.
" Xuân Nghi, dì thấy cái này hợp với con nè " dì Vương cầm một chiếc váy bó ngắn hơn đùi đưa đến trước mặt nó.
" Mẹ nghĩ sao vậy? ngắn quá, không được " hắn đứng bên cạnh nhìn chiếc váy từ trên xuống dưới, hai hàng mày nhíu lại.
" Vậy cái này thì sao ? " dì Vương cầm một chiếc váy dài đến đầu gối, nhưng lại hở ngực và vai.
" Không được " hắn nghiêm túc nói.
" Mệt quá con tự lựa đi " dì Vương bĩu môi đi sang chỗ khác để đi mua quần áo cho mình.
" Thôi, không cần mua thêm đâu mà, quần áo năm trước dì Vương mua còn nhiều lắm " nó lay lay cánh tay của hắn.
" Cái này hợp với em này " hắn kéo nó đi, lấy một bộ váy dài hơn đầu gối, cổ cao, tay dài, auto kín đáo nhưng lại vô cùng sang trọng.
" Không cần.. " nó chưa nói xong thì hắn kéo nó đi đến chỗ khác, bất lực, nó đành cam chịu để hắn kéo đi.
Sau mấy tiếng chật vật, 3 người ra về với mấy chục túi đồ trên xe.
[...]
Hôm nay là 29 Tết, nó phải chuẩn bị để tối nay đến dự một buổi tiệc cùng với Hàn gia.
Nhờ sự trợ giúp của dì Vương và Hàn Thất Bát, nó mặc một chiếc váy trắng dài hơn đầu gối một tí, còn có những tấm ren trong suốt bồng bềnh bên ngoài nhìn rất đáng yêu, dì Vương phải nài nỉ Hàn Thất Bát lắm hắn mới cho nó mặc chiếc váy này, vì nó hơi hở vai một chút, chỉ một chút thôi. Mái tóc của nó đã dài hơn vai một chút, trên đỉnh đầu được dì Vương cài cho một chiếc nơ màu trắng nhìn sang trọng lắm, đôi giày cao gót thủy tinh, nhìn rất giống giày của Lọ Lem, nó thoa một chút son môi, chẳng cần nước hoa vì trên người nó đã có sẵn một mùi hương mà ai cũng muốn có, xong xuôi, nó cùng mọi người lên xe và đến buổi tiệc.
Bước xuống xe, hắn cầm tay nó đi vào, nó hơi rung sợ một chút vì đây là lần đầu tiên nó đến nơi đông người như thế, lại sợ mình không đủ xinh đẹp hay tư cách để đứng cạnh hắn, nhìn biểu cảm do dự của nó, hắn nắm chặt tay nó hơn :
" Đừng lo, em xinh đẹp lắm, có anh ở đây mà "
Nó mỉm cười nhìn hắn rồi hai người bước trong buổi tiệc, cánh cửa được mở ra, mọi sự chú ý đều dồn về hai người họ, một cô gái xinh đẹp với chiếc váy trắng cùng với Hàn thiếu quả thật rất hợp đôi, hôm nay hắn mặc bộ vest đen, mái tóc được vuốt keo kĩ càng, nhìn hắn trưởng thành hơn rất nhiều.
Dì Vương từ đâu đi đến kéo tay Xuân Nghi về phía mình.
" Mẹ dẫn Xuân Nghi đi một chút, con cùng với cha đi gặp mọi người giao lưu đi "
Và thế là dì Vương dẫn nó đi khắp nơi để giới thiệu với mọi người, nào là " đây là con dâu tôi " , " xinh lắm đúng không? " , " trời ơi đã xinh rồi còn học giỏi, lại biết làm việc nhà nữa đó " , vâng vâng mây mây, làm nó ngượng đỏ cả mặt.
" Chào Hàn phu nhân, hôm nay mới có cơ hội gặp bà "
Một giọng nói quen thuộc, một giọng nói mà cả cuộc đời này nó sẽ không bao giờ quên, và là giọng nói mà nó vô cùng chán ghét.
" Rồi rồi mẹ xin lỗi, được chưa? "
" Xí, mẹ làm vợ con đau rồi nè " hắn cầm ngón tay nó đưa lên trước mặt mẹ mình.
" Thôi mà " nó buồn cười, nhìn hai mẹ con nhà họ đáng yêu làm sao.
[...]
Hôm nay là 28 Tết, dì Vương dẫn Hàn Thất Bát cùng với Xuân Nghi đi mua sắm, mặc dù nó không muốn đi vì quần áo dì Vương mua còn nhiều lắm, còn cỡ mấy chục bộ nó chưa mặc lần nào nữa cơ, nhưng nó không đấu lại hai mẹ con nhà hắn, đành giơ tay chịu trận.
" Xuân Nghi, dì thấy cái này hợp với con nè " dì Vương cầm một chiếc váy bó ngắn hơn đùi đưa đến trước mặt nó.
" Mẹ nghĩ sao vậy? ngắn quá, không được " hắn đứng bên cạnh nhìn chiếc váy từ trên xuống dưới, hai hàng mày nhíu lại.
" Vậy cái này thì sao ? " dì Vương cầm một chiếc váy dài đến đầu gối, nhưng lại hở ngực và vai.
" Không được " hắn nghiêm túc nói.
" Mệt quá con tự lựa đi " dì Vương bĩu môi đi sang chỗ khác để đi mua quần áo cho mình.
" Thôi, không cần mua thêm đâu mà, quần áo năm trước dì Vương mua còn nhiều lắm " nó lay lay cánh tay của hắn.
" Cái này hợp với em này " hắn kéo nó đi, lấy một bộ váy dài hơn đầu gối, cổ cao, tay dài, auto kín đáo nhưng lại vô cùng sang trọng.
" Không cần.. " nó chưa nói xong thì hắn kéo nó đi đến chỗ khác, bất lực, nó đành cam chịu để hắn kéo đi.
Sau mấy tiếng chật vật, 3 người ra về với mấy chục túi đồ trên xe.
[...]
Hôm nay là 29 Tết, nó phải chuẩn bị để tối nay đến dự một buổi tiệc cùng với Hàn gia.
Nhờ sự trợ giúp của dì Vương và Hàn Thất Bát, nó mặc một chiếc váy trắng dài hơn đầu gối một tí, còn có những tấm ren trong suốt bồng bềnh bên ngoài nhìn rất đáng yêu, dì Vương phải nài nỉ Hàn Thất Bát lắm hắn mới cho nó mặc chiếc váy này, vì nó hơi hở vai một chút, chỉ một chút thôi. Mái tóc của nó đã dài hơn vai một chút, trên đỉnh đầu được dì Vương cài cho một chiếc nơ màu trắng nhìn sang trọng lắm, đôi giày cao gót thủy tinh, nhìn rất giống giày của Lọ Lem, nó thoa một chút son môi, chẳng cần nước hoa vì trên người nó đã có sẵn một mùi hương mà ai cũng muốn có, xong xuôi, nó cùng mọi người lên xe và đến buổi tiệc.
Bước xuống xe, hắn cầm tay nó đi vào, nó hơi rung sợ một chút vì đây là lần đầu tiên nó đến nơi đông người như thế, lại sợ mình không đủ xinh đẹp hay tư cách để đứng cạnh hắn, nhìn biểu cảm do dự của nó, hắn nắm chặt tay nó hơn :
" Đừng lo, em xinh đẹp lắm, có anh ở đây mà "
Nó mỉm cười nhìn hắn rồi hai người bước trong buổi tiệc, cánh cửa được mở ra, mọi sự chú ý đều dồn về hai người họ, một cô gái xinh đẹp với chiếc váy trắng cùng với Hàn thiếu quả thật rất hợp đôi, hôm nay hắn mặc bộ vest đen, mái tóc được vuốt keo kĩ càng, nhìn hắn trưởng thành hơn rất nhiều.
Dì Vương từ đâu đi đến kéo tay Xuân Nghi về phía mình.
" Mẹ dẫn Xuân Nghi đi một chút, con cùng với cha đi gặp mọi người giao lưu đi "
Và thế là dì Vương dẫn nó đi khắp nơi để giới thiệu với mọi người, nào là " đây là con dâu tôi " , " xinh lắm đúng không? " , " trời ơi đã xinh rồi còn học giỏi, lại biết làm việc nhà nữa đó " , vâng vâng mây mây, làm nó ngượng đỏ cả mặt.
" Chào Hàn phu nhân, hôm nay mới có cơ hội gặp bà "
Một giọng nói quen thuộc, một giọng nói mà cả cuộc đời này nó sẽ không bao giờ quên, và là giọng nói mà nó vô cùng chán ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.