Chương 15
Uyên Minh
20/06/2023
Trong một căn biệt thư hai tầng ở một vùng ngoại ô xa xôi cách Ninh
Thành hơn 100 Km, bên trong căn phòng trên lầu 2 giăng đầy bùa giấy vàng xung quanh các vách tường, trên nền đất và trần nhà dùng chu sa vẽ lên, không nhìn ra bất kỳ hình dạng đường nét gì. Ánh sáng trong phòng được
những ngọn nến đỏ thấp sáng mờ mờ. Ở giữa phòng là một cái bàn, bên trên bày một cái lư hương rỗng, ở trong lư hương đó là một con hình nhân
bằng rơm, phía trước con hình nhân đó là một tờ giấy ghi tên họ ngày
sinh tháng đẽ của Lý Dịch Phong.
Trong phòng có 4 người, một vị đại sư đứng giữ nhà làm phép, ông ta tay cầm bùa giấy vàng vẽ chu sa, một tay bắt ấn, miệng lầm rầm niệm chú. Đứng sau lưng vị đại sư đó 3 bước chân là một người trẻ tuổi, trong tay là kiếm gỗ đào, bùa chú,... nom như đang làm phụ tá cho gã, vẽ mặt cung kính. Đứng gần vách tường là hai người khác, một người mũi ưng mắt hếch, gương mặt trông có vẽ gì đó gian trá, bên cạnh là một người trung niên khoảng 40 tuổi, ngoại hình không có gì đặc biệt, chỉ là ánh mắt nồng nặc một nổi sợ nói không nên lời.
Một ngụm máu phun về phía bàn lễ, cái lư hương dính máu như sống lại, nó từ từ bay lên không trung, toả ra một ánh sáng màu đỏ như sương máu, bên trong con hình nhân bốc ra một luồng khói đen, nó tụ lại thành một đám gì như đám mây phiêu đãng trên lư hương, một khắc sau, đám khói đó dùng một tốc độ mà mắt thường không nhìn kịp, theo phương hướng nội thành mà bay biến đi.
Vị đại sư kia thở phào một hơi, lấy ra trong người một cái bình con, đổ ra một viên thuốc ăn vào. Hai người kia chẳng ai dám lên tiếng, đều bị cảnh tượng tối hôm nay nhìn thấy làm sợ hãi đến độ đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Hai tiếng sau vị đại sư ngồi dưới đất mới từ từ mở mắt, sắc mặt hơi hồng hào lại hơn đôi chút, ông ta nhìn hai người kia với vẽ mặt hơi khinh thường, giọng điệu như người trên cao mở miệng: "Tống gia chủ có thể yên tâm được rồi. Chú thuật đã thành, người các vị muốn lấy mạng chẳng thể sống qua nổi 12 giờ đêm nay đâu, thứ các vị hứa với tôi nhất định phải nhớ đấy."
Người đàn ông trung niên mũi chim ưng mắt lộ tam bạch cung kính lên tiếng: "Nhất định nhất định, Tân đại sư xin yên tâm. Dù tôi dám lừa gạt ai cũng chẳng dám lừa bật thần thông quảng đại như đại sư chứ!"
Người trẻ tuổi đứng phía sau nhìn như đệ tử của vị Tân đại sư đó nghe lời nịnh bợ lấy lòng của ông ta mà hừ lạnh một tiếng nhẹ, ánh mắt hàm chứa ý tứ khinh thường với cái lũ ngu ngốc ngu xuẩn chẳng thấy việc đời kia.
"Vậy..." Tống gia chủ chưa kịp nói hết câu, hai mắt ông ta trợn tròn nhìn chằm chằm về phía trước. Không khí trong phòng như bị chia cách, như có một người dùng dao rạch vào không gian, chỉ thấy trong không khí chợt xuất hiện một vạch sáng dài chừng nữa mét vắt ngang trong phòng, vạch sáng đó từ từ tách ra như hình dạng một con mắt từ từ mở ra, bên trong một mảng đen kịt. Con hình nhân trong lư hương như bị một lực kéo phát ra từ vết rách hút lấy, bay lên tiến về phía nơi không gian bị chia cắt.
Vị Tân đại sư mới rồi còn lên mặt chợt run rẩy, mặt mày trắng bợt, miệng lại phun ra một ngụm máu nữa. Gã đứng bật dậy, trong tay bỗng xuất hiện một sợi dây đỏ, sợi dây vụt trói hình nhân kéo về, gã đang giành lại thứ này với lực kéo bên kia.
Phụt, sợi dây đỏ đứt ra, ông ta cũng bị chấn cho bay lên đập mạnh vào vách tường, mọi người trong phòng cũng bị sức mạnh phát ra từ nơi đó đánh ngã ngữa. Tân đại sư và đồ đệ bị đập cho hôn mê, hình nhân bằng rơm bị kéo vào, vết rách không gian biến mất. Hai người Tống gia chủ là người thường nên sức mạnh phản chấn không lớn, họ lồm cồm bò dậy trong sự hoảng sợ tột cùng. Tống gia chủ nào còn phong độ nữa, lẫy bẫy chân tay chạm đất bò ra mở cửa chạy, trong lòng hối hận tột độ vì sao lại nghe lời Dương Duy mà đến đây.
Đến khi hai người họ ngồi vào xe rồi vẫn chưa hết kinh hãi, người kia nói: "Tống gia chủ, chuyện này... chuyện này nên làm thế.. thế nào?"
"Bây giờ chạy trước tính sau! Không nghĩ đến tên kia lại vô dụng như vậy, một đứa nhóc 20 tuổi cũng xử không xong, vậy mà cứ ra vẽ như ta đây giỏi lắm."
Lát sau hắn nói: "Đối phương có thể có chuẩn bị trước, lát nữa sợ sẽ có người đến tra xét. Chúng ta mau rời khỏi đây."
Tên kia nói: "Nhưng... nhưng mà tay tay tôi run... Không cầm lái được."
"Đồ vô dụng! Tránh ra!"
Tống gia chủ giận dữ đẩy tên kia ra, dằn cơn sợ hãi run rẩy xuống mà lái chạy đi. Mặc dù ngoài miệng hắn chửi Tân đại sư nhưng trong lòng thì hiểu hơn ai hết, là bọn họ đánh giá sai thực lực của Lý Dịch Phong. Lần này Tân đại sư thật sự đã xuất vốn gốc nhưng vẫn không đấu lại Lý Dịch Phong.
Ước chừng một tiếng sau thì đồ đệ của Tân đại sư tỉnh lại trước, hắn vội xem xét tình huống của ông ta, thấy ông ta còn thở thoi thóp thì đỡ người ngồi dậy dựa vào tường, lấy một bình thuốc trong người tân đại sư ra nhét vô miệng ông, lấy lá bùa định thần ra dán vào trán. Bản thân thì vừa lo sợ vừa ngồi một chổ canh chừng cho ông, trong lòng hắn vừa hoảng sợ vừa hoang mang, lực lượng lúc nãy đánh bay hắn cơ hồ để lại ấn tượng sâu nặng, cái cảm giác như chuỳ băng đâm vào, lạnh lẽo tận xương, lạnh giá đến tận linh hồn hắn.
"Sư phụ, ngài sao rồi?" Thấy Tân đại sư tỉnh lại, hắn vội hỏi
Tân đại sư còn chưa tỉnh táo hẳn, ông gần như chính diện hứng chịu đòn công kích đến từ bên kia không gian, lực phản chấn không cần nói cũng biết. Nếu không phải nhờ tích luỹ và tu vi thâm hậu chắc ông đã đi đời nhà ma luôn rồi.
Lúc này trong căn biệt thự chợt vang lên một tiếng bước chân chậm chạp hướng về phía bên này, cảnh cửa phòng mở ra, một ông lão mặc một bộ đồ Trung Sơn xuất hiện, ông ta gương trầm tĩnh, khí thế uy nghiêm được bộc lộ ra trong từng bước chân, ánh mắt ông ta từ lúc đến vào đã khoá chặc hai người Tân đại sư.
"Tân Thời, không nghĩ đến ngươi mà cũng có ngày hôm nay." Ông ta nhìn thảm trạng của hai người ngồi dưới đất, giọng điệu như thể đang cười trên nổi đau của người khác.
Tân Thời hai mắt oán độc nhìn ông ta: "Lâm Thiên Hành, thì ra là ngươi!"
"Đừng nhìn ta với ánh mắt như thể ta làm ngươi thành như vậy được không? Là ngươi không có mắt, chọc phải người không nên chọc, bị đánh trả thành như vậy cũng là tự làm tự chịu chứ trách được ai." Lâm Thiên Hành – gia gia Lâm Vĩnh Thái cười nhạo nói.
Tân Thời ho khan: "Khụ khụ, khụ khụ"
Tân Thời như nhận ra điều gì, vội ngước nhìn tìm kiếm xung quanh, cái tên quản sự Lý gia đã đưa hắn ống máu của người cần hạ chú và Tống Trọng Đạt đã chạy mất từ lâu rồi. Trong lòng vẫn còn nghi hoặc, Lâm Thiên Hành không thể nào mạnh như vậy, cho dù hắn đứng sau cái tên Lý Dịch Phong gì đó thì cũng chẳng thể khiến mình đến cả lực hoàn thủ cũng không có như vậy. Còn cái tên kia, theo ngày sinh tháng đẻ thì năm nay cũng chỉ mới 21 tuổi, cho dù có là chuyển thế của đại nhân vật hay tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể nào có tu vi như thế.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tân Thời dò hỏi: "Người không nên trêu chọc trong miệng ngươi là ai? Không phải chỉ là một tiểu tử 20 tuổi thôi sao? Chẳng lẽ còn có cao nhân hơn ngươi đi theo nó?"
Lâm Thiên Hành nghe hỏi, không trả lời ông ta liền, nhớ lại thân phận của vị đại nhân kia, không khỏi cảm thán Lâm gia hắn thực sự là phúc phận mấy đời mấy kiếp. Cái lúc hắn đến hiện trường chém giết thi vương cứu thằng cháu trời đánh vào hai năm trước, tận mắt nhìn thấy Lý Dịch Phong dùng trảm hồn đao chém ngang thi vương, từ đây hắn mới biết được thân phận của đứa nhỏ hay đến Lâm gia là chuyển thế của ai. Nhưng vì chửa trị thần hồn cho vị đại nhân đó mà hắn hao hết nửa cái mạng, phải đóng cửa tu luyện hết 2 năm, mấy ngày trước mới khôi phục.
Hôm nay vừa nghe báo có người dám hạ chú với vị đại nhân đó liền hớt ha hớt hẩy chạy đến xem, không ngờ người xui xẻo lại là Tân thời.
Thoát khỏi cảm thán, hắn nhìn Tân Thời với vẽ mặt có chút thương hại: "Người đó là người ngươi tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được."
Nữa tiếng sau thì một đám 6 người tiến vào, dẫn đầu là một trung niên nhân hao hao giống với Lâm Thiên Hành, theo sau là Tuý Linh và những người xa lạ khác.
Lâm Thiên Hành: "Lâm Diệp, con cùng với mọi người đi lục xoát toàn bộ nơi này, tìm hết tất cả mọi thứ khả nghi đến đây cho ta. Đặc biệt phải chú ý đến những món làm bằng ngọc."
Lâm Diệp: "Dạ, thưa cha."
"Còn có, lấy dây ra trói hai tên này lại hết cho ta."
Trong phòng có 4 người, một vị đại sư đứng giữ nhà làm phép, ông ta tay cầm bùa giấy vàng vẽ chu sa, một tay bắt ấn, miệng lầm rầm niệm chú. Đứng sau lưng vị đại sư đó 3 bước chân là một người trẻ tuổi, trong tay là kiếm gỗ đào, bùa chú,... nom như đang làm phụ tá cho gã, vẽ mặt cung kính. Đứng gần vách tường là hai người khác, một người mũi ưng mắt hếch, gương mặt trông có vẽ gì đó gian trá, bên cạnh là một người trung niên khoảng 40 tuổi, ngoại hình không có gì đặc biệt, chỉ là ánh mắt nồng nặc một nổi sợ nói không nên lời.
Một ngụm máu phun về phía bàn lễ, cái lư hương dính máu như sống lại, nó từ từ bay lên không trung, toả ra một ánh sáng màu đỏ như sương máu, bên trong con hình nhân bốc ra một luồng khói đen, nó tụ lại thành một đám gì như đám mây phiêu đãng trên lư hương, một khắc sau, đám khói đó dùng một tốc độ mà mắt thường không nhìn kịp, theo phương hướng nội thành mà bay biến đi.
Vị đại sư kia thở phào một hơi, lấy ra trong người một cái bình con, đổ ra một viên thuốc ăn vào. Hai người kia chẳng ai dám lên tiếng, đều bị cảnh tượng tối hôm nay nhìn thấy làm sợ hãi đến độ đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Hai tiếng sau vị đại sư ngồi dưới đất mới từ từ mở mắt, sắc mặt hơi hồng hào lại hơn đôi chút, ông ta nhìn hai người kia với vẽ mặt hơi khinh thường, giọng điệu như người trên cao mở miệng: "Tống gia chủ có thể yên tâm được rồi. Chú thuật đã thành, người các vị muốn lấy mạng chẳng thể sống qua nổi 12 giờ đêm nay đâu, thứ các vị hứa với tôi nhất định phải nhớ đấy."
Người đàn ông trung niên mũi chim ưng mắt lộ tam bạch cung kính lên tiếng: "Nhất định nhất định, Tân đại sư xin yên tâm. Dù tôi dám lừa gạt ai cũng chẳng dám lừa bật thần thông quảng đại như đại sư chứ!"
Người trẻ tuổi đứng phía sau nhìn như đệ tử của vị Tân đại sư đó nghe lời nịnh bợ lấy lòng của ông ta mà hừ lạnh một tiếng nhẹ, ánh mắt hàm chứa ý tứ khinh thường với cái lũ ngu ngốc ngu xuẩn chẳng thấy việc đời kia.
"Vậy..." Tống gia chủ chưa kịp nói hết câu, hai mắt ông ta trợn tròn nhìn chằm chằm về phía trước. Không khí trong phòng như bị chia cách, như có một người dùng dao rạch vào không gian, chỉ thấy trong không khí chợt xuất hiện một vạch sáng dài chừng nữa mét vắt ngang trong phòng, vạch sáng đó từ từ tách ra như hình dạng một con mắt từ từ mở ra, bên trong một mảng đen kịt. Con hình nhân trong lư hương như bị một lực kéo phát ra từ vết rách hút lấy, bay lên tiến về phía nơi không gian bị chia cắt.
Vị Tân đại sư mới rồi còn lên mặt chợt run rẩy, mặt mày trắng bợt, miệng lại phun ra một ngụm máu nữa. Gã đứng bật dậy, trong tay bỗng xuất hiện một sợi dây đỏ, sợi dây vụt trói hình nhân kéo về, gã đang giành lại thứ này với lực kéo bên kia.
Phụt, sợi dây đỏ đứt ra, ông ta cũng bị chấn cho bay lên đập mạnh vào vách tường, mọi người trong phòng cũng bị sức mạnh phát ra từ nơi đó đánh ngã ngữa. Tân đại sư và đồ đệ bị đập cho hôn mê, hình nhân bằng rơm bị kéo vào, vết rách không gian biến mất. Hai người Tống gia chủ là người thường nên sức mạnh phản chấn không lớn, họ lồm cồm bò dậy trong sự hoảng sợ tột cùng. Tống gia chủ nào còn phong độ nữa, lẫy bẫy chân tay chạm đất bò ra mở cửa chạy, trong lòng hối hận tột độ vì sao lại nghe lời Dương Duy mà đến đây.
Đến khi hai người họ ngồi vào xe rồi vẫn chưa hết kinh hãi, người kia nói: "Tống gia chủ, chuyện này... chuyện này nên làm thế.. thế nào?"
"Bây giờ chạy trước tính sau! Không nghĩ đến tên kia lại vô dụng như vậy, một đứa nhóc 20 tuổi cũng xử không xong, vậy mà cứ ra vẽ như ta đây giỏi lắm."
Lát sau hắn nói: "Đối phương có thể có chuẩn bị trước, lát nữa sợ sẽ có người đến tra xét. Chúng ta mau rời khỏi đây."
Tên kia nói: "Nhưng... nhưng mà tay tay tôi run... Không cầm lái được."
"Đồ vô dụng! Tránh ra!"
Tống gia chủ giận dữ đẩy tên kia ra, dằn cơn sợ hãi run rẩy xuống mà lái chạy đi. Mặc dù ngoài miệng hắn chửi Tân đại sư nhưng trong lòng thì hiểu hơn ai hết, là bọn họ đánh giá sai thực lực của Lý Dịch Phong. Lần này Tân đại sư thật sự đã xuất vốn gốc nhưng vẫn không đấu lại Lý Dịch Phong.
Ước chừng một tiếng sau thì đồ đệ của Tân đại sư tỉnh lại trước, hắn vội xem xét tình huống của ông ta, thấy ông ta còn thở thoi thóp thì đỡ người ngồi dậy dựa vào tường, lấy một bình thuốc trong người tân đại sư ra nhét vô miệng ông, lấy lá bùa định thần ra dán vào trán. Bản thân thì vừa lo sợ vừa ngồi một chổ canh chừng cho ông, trong lòng hắn vừa hoảng sợ vừa hoang mang, lực lượng lúc nãy đánh bay hắn cơ hồ để lại ấn tượng sâu nặng, cái cảm giác như chuỳ băng đâm vào, lạnh lẽo tận xương, lạnh giá đến tận linh hồn hắn.
"Sư phụ, ngài sao rồi?" Thấy Tân đại sư tỉnh lại, hắn vội hỏi
Tân đại sư còn chưa tỉnh táo hẳn, ông gần như chính diện hứng chịu đòn công kích đến từ bên kia không gian, lực phản chấn không cần nói cũng biết. Nếu không phải nhờ tích luỹ và tu vi thâm hậu chắc ông đã đi đời nhà ma luôn rồi.
Lúc này trong căn biệt thự chợt vang lên một tiếng bước chân chậm chạp hướng về phía bên này, cảnh cửa phòng mở ra, một ông lão mặc một bộ đồ Trung Sơn xuất hiện, ông ta gương trầm tĩnh, khí thế uy nghiêm được bộc lộ ra trong từng bước chân, ánh mắt ông ta từ lúc đến vào đã khoá chặc hai người Tân đại sư.
"Tân Thời, không nghĩ đến ngươi mà cũng có ngày hôm nay." Ông ta nhìn thảm trạng của hai người ngồi dưới đất, giọng điệu như thể đang cười trên nổi đau của người khác.
Tân Thời hai mắt oán độc nhìn ông ta: "Lâm Thiên Hành, thì ra là ngươi!"
"Đừng nhìn ta với ánh mắt như thể ta làm ngươi thành như vậy được không? Là ngươi không có mắt, chọc phải người không nên chọc, bị đánh trả thành như vậy cũng là tự làm tự chịu chứ trách được ai." Lâm Thiên Hành – gia gia Lâm Vĩnh Thái cười nhạo nói.
Tân Thời ho khan: "Khụ khụ, khụ khụ"
Tân Thời như nhận ra điều gì, vội ngước nhìn tìm kiếm xung quanh, cái tên quản sự Lý gia đã đưa hắn ống máu của người cần hạ chú và Tống Trọng Đạt đã chạy mất từ lâu rồi. Trong lòng vẫn còn nghi hoặc, Lâm Thiên Hành không thể nào mạnh như vậy, cho dù hắn đứng sau cái tên Lý Dịch Phong gì đó thì cũng chẳng thể khiến mình đến cả lực hoàn thủ cũng không có như vậy. Còn cái tên kia, theo ngày sinh tháng đẻ thì năm nay cũng chỉ mới 21 tuổi, cho dù có là chuyển thế của đại nhân vật hay tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể nào có tu vi như thế.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tân Thời dò hỏi: "Người không nên trêu chọc trong miệng ngươi là ai? Không phải chỉ là một tiểu tử 20 tuổi thôi sao? Chẳng lẽ còn có cao nhân hơn ngươi đi theo nó?"
Lâm Thiên Hành nghe hỏi, không trả lời ông ta liền, nhớ lại thân phận của vị đại nhân kia, không khỏi cảm thán Lâm gia hắn thực sự là phúc phận mấy đời mấy kiếp. Cái lúc hắn đến hiện trường chém giết thi vương cứu thằng cháu trời đánh vào hai năm trước, tận mắt nhìn thấy Lý Dịch Phong dùng trảm hồn đao chém ngang thi vương, từ đây hắn mới biết được thân phận của đứa nhỏ hay đến Lâm gia là chuyển thế của ai. Nhưng vì chửa trị thần hồn cho vị đại nhân đó mà hắn hao hết nửa cái mạng, phải đóng cửa tu luyện hết 2 năm, mấy ngày trước mới khôi phục.
Hôm nay vừa nghe báo có người dám hạ chú với vị đại nhân đó liền hớt ha hớt hẩy chạy đến xem, không ngờ người xui xẻo lại là Tân thời.
Thoát khỏi cảm thán, hắn nhìn Tân Thời với vẽ mặt có chút thương hại: "Người đó là người ngươi tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được."
Nữa tiếng sau thì một đám 6 người tiến vào, dẫn đầu là một trung niên nhân hao hao giống với Lâm Thiên Hành, theo sau là Tuý Linh và những người xa lạ khác.
Lâm Thiên Hành: "Lâm Diệp, con cùng với mọi người đi lục xoát toàn bộ nơi này, tìm hết tất cả mọi thứ khả nghi đến đây cho ta. Đặc biệt phải chú ý đến những món làm bằng ngọc."
Lâm Diệp: "Dạ, thưa cha."
"Còn có, lấy dây ra trói hai tên này lại hết cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.