Tôi Trở Thành Kẻ Nịnh Hót Bạo Quân
Chương 2:
Đa Kim Thiếu Nữ Miêu
11/07/2024
Theo ký ức, tên bạo quân này làm việc không theo quy tắc, hoàn toàn là một kẻ tàn bạo điên cuồng. Có thể vì tiểu thái giám tay run làm đổ nước trà mà sai người lột da sống, cũng có thể vì tâm trạng không tốt mà đánh đập cung nữ thái giám. Dù người chọc giận hẳn là con cháu đại thần, cũng không tránh khỏi một trận đòn roi.
Trong thời gian Tống Phổ bị bệnh nặng mãi chưa khỏi, con trai của Thị Lang Bộ Binh đã bị đánh một trận roi, nghe nói có một roi đánh trúng mặt, vì trên roi có gai ngược nên đã lột một mảng da, phá hủy dung mạo. Tổng quát mà nói, người kia chính là một bạo quân đúng nghĩa.
Nếu đây là phim truyền hình, có lẽ cậu cũng không sống qua nổi một tập...
Bất kể trong đầu nghĩ gì, sợ hãi thế nào, việc Tống Phổ hầu hạ bên cạnh người kia cũng là sự thật không thể thay đổi, cậu chỉ có thể cẩn thận hơn, đừng để người kia chú ý đến mình.
Ban đầu, cậu rõ ràng đã định như vậy, nhưng sự việc lại không theo ý muốn, có lẽ bệnh quá lâu không lảng vảng trước mặt tên hoàng đế chó, hắn lại nhớ đến cậu rồi.
Khi hoàng đế chó bình thường, hắn cũng khá giống người, tuổi tác không lớn, ngoài hai mươi, lại có huyết thống dị tộc, mũi cao mắt sâu, làn da trắng bệch, có một loại cảm giác trong suốt, đồng tử cũng khác thường, là một màu vàng nhạt rực rỡ như mặt trời, thân hình hắn không quá cường tráng, vai rộng eo thon, tỷ lệ rất tốt, do đó trông có vẻ cao hơn người khác.
Lúc này, hoàng đế chó Đam Đài Dập mặt mang nụ cười nhạt chào hỏi Tống Phổ, “Tống khanh nghỉ ngơi mấy tháng, bây giờ sức khỏe khá hơn chút nào chưa?"
Tống Phổ kinh sợ cúi người, cung kính đáp: “Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thần đã khá hơn nhiều rồi."
Đam Đài Dập gật đầu, “Nếu vậy, Tống khanh theo cô đến võ trường luyện tập một chút.”
Tống Phổ muốn nói không biết, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở lại, ngoan ngoãn đi theo hắn đến võ trường.
Các công tử đi theo cũng đến đông đủ, trước mặt Đam Đài Dập không dám lên tiếng, cố gắng cúi đầu, cố gắng để Đam Đài Dập không chú ý đến mình.
Các thái giám hầu hạ xung quanh cũng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào thánh nhan, bầu không khí vô cùng căng thẳng và kỳ lạ.
Nhưng Đam Đài Dập dường như không cảm nhận được, nét mặt nhẹ nhàng, bên cạnh là đại thái giám Tào Hỉ và vài tiểu thái giám, trong tay họ có một cây cung lớn, trông có vẻ rất nặng, dù là vài người hợp sức nâng lên, cổ tay lộ ra ngoài ống tay áo rộng vẫn run lên nhẹ nhàng.
Đam Đài Dập đưa tay, rất nhẹ nhàng tiếp nhận cây cung lớn được bọc một lớp da thú chống trượt, thân cung còn được khảm vàng ngọc, dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng ngời.
So với cây cung dài hơn hai mét trong tay hắn, cây cung của Tống Phổ nhỏ bé hơn nhiều, cầm trong tay cũng không thấy mệt mỏi.
Đàm Đài Dập kéo dây cung, rồi buông ra, tiếng dây cung vang lên như ngọc vỡ, còn mang theo tiếng vọng, hắn cầm cây cung, nói với Tống Phổ: “Nghe nói Tống khanh bằn cung cưỡi ngựa rất giỏi, hôm nay cô và Tống khanh so tài một trận, mong Tống khanh dốc toàn lực, cô không muốn được nhường, hiểu chứ?"
Hắn nói câu này, cũng khá là ôn hòa.
Tống Phổ rụt rè đáp: “Thần hiểu.”
Cậu thực sự biết bắn cung, nhà cậu thực ra không giàu có lắm, nhưng cha mẹ rất vui khi cậu có sở thích riêng, nên từ nhỏ đã tham gia câu lạc bộ bắn cung, còn giành quán quân toàn quốc nhóm thanh thiếu niên ba lần, chỉ là lên cấp ba, học hành quan trọng, không luyện tập nhiều nữa, nhưng cảm giác luyện từ nhỏ vẫn còn, cậu cầm cung, đặt mũi tên, bày ra tư thế chuẩn, tập trung toàn bộ vào mục tiêu, ngắm vào tấm bia.
Nhưng... Đàm Đài Dập nói không nhường, là thật chứ? Nếu chỉ là khách sáo, cậu bắn quá tốt, chẳng phải khiến hắn không vui sao?
Tống Phổ nghĩ đến đây, tâm trạng rối bời.
Đàm Đài Dập còn ở bên cạnh nhẹ nhàng nói thêm một câu, “Tống khanh, mũi tên không nên lưu lại quá lâu trên tay.”
Tống Phổ run tay, mũi tên lập tức rời dây cung, “vút” một tiếng, trúng ngay vào tâm bia.
Tống Phổ: “...”
Cậu hoảng hốt nhìn thánh nhan Đàm Đài Dập, thấy hắn nheo mắt, khóe miệng nhếch lên, trông khá vui vẻ, không kìm được thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Đài Dập bày tư thế, kéo căng cây cung lớn cao hơn người, cả người tỏa ra khí tức bạo ngược lạnh lùng, ngay sau đó, mũi tên bay vút ra, lực đạo mạnh mẽ trực tiếp phá nát mũi tên của Tống Phổ bắn trúng tâm bia, thậm chí xuyên qua tấm bia, bắn vào cây cách tấm bia hàng trăm mét.
“Tống khanh, xem ra ngươi còn xa mới bằng cô.” Đam Đài Dập nói.
Tống Phổ mắt tròn miệng dẹt, nghe Đàm Đài Dập nói, hoàn hồn lại, thật lòng mà kính phục, nhẹ nhàng nịnh bợ, “Bệ hạ võ nghệ cao cường, bách bộ xuyên dương không một phát trượt, thần quả thực không sánh bằng.”
“Tống khanh, xem ra ngươi còn xa mới bằng cô.” Đam Đài Dập nói.
Hoàng đế chó nhìn cậu, ánh mắt hơi sắc, bỗng nhiên cười lên, “Tống khanh."
Hắn đột nhiên gọi một tiếng, Tống Phổ hơi ngẩn ra, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, “Thần có mặt.”
Trong thời gian Tống Phổ bị bệnh nặng mãi chưa khỏi, con trai của Thị Lang Bộ Binh đã bị đánh một trận roi, nghe nói có một roi đánh trúng mặt, vì trên roi có gai ngược nên đã lột một mảng da, phá hủy dung mạo. Tổng quát mà nói, người kia chính là một bạo quân đúng nghĩa.
Nếu đây là phim truyền hình, có lẽ cậu cũng không sống qua nổi một tập...
Bất kể trong đầu nghĩ gì, sợ hãi thế nào, việc Tống Phổ hầu hạ bên cạnh người kia cũng là sự thật không thể thay đổi, cậu chỉ có thể cẩn thận hơn, đừng để người kia chú ý đến mình.
Ban đầu, cậu rõ ràng đã định như vậy, nhưng sự việc lại không theo ý muốn, có lẽ bệnh quá lâu không lảng vảng trước mặt tên hoàng đế chó, hắn lại nhớ đến cậu rồi.
Khi hoàng đế chó bình thường, hắn cũng khá giống người, tuổi tác không lớn, ngoài hai mươi, lại có huyết thống dị tộc, mũi cao mắt sâu, làn da trắng bệch, có một loại cảm giác trong suốt, đồng tử cũng khác thường, là một màu vàng nhạt rực rỡ như mặt trời, thân hình hắn không quá cường tráng, vai rộng eo thon, tỷ lệ rất tốt, do đó trông có vẻ cao hơn người khác.
Lúc này, hoàng đế chó Đam Đài Dập mặt mang nụ cười nhạt chào hỏi Tống Phổ, “Tống khanh nghỉ ngơi mấy tháng, bây giờ sức khỏe khá hơn chút nào chưa?"
Tống Phổ kinh sợ cúi người, cung kính đáp: “Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thần đã khá hơn nhiều rồi."
Đam Đài Dập gật đầu, “Nếu vậy, Tống khanh theo cô đến võ trường luyện tập một chút.”
Tống Phổ muốn nói không biết, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở lại, ngoan ngoãn đi theo hắn đến võ trường.
Các công tử đi theo cũng đến đông đủ, trước mặt Đam Đài Dập không dám lên tiếng, cố gắng cúi đầu, cố gắng để Đam Đài Dập không chú ý đến mình.
Các thái giám hầu hạ xung quanh cũng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào thánh nhan, bầu không khí vô cùng căng thẳng và kỳ lạ.
Nhưng Đam Đài Dập dường như không cảm nhận được, nét mặt nhẹ nhàng, bên cạnh là đại thái giám Tào Hỉ và vài tiểu thái giám, trong tay họ có một cây cung lớn, trông có vẻ rất nặng, dù là vài người hợp sức nâng lên, cổ tay lộ ra ngoài ống tay áo rộng vẫn run lên nhẹ nhàng.
Đam Đài Dập đưa tay, rất nhẹ nhàng tiếp nhận cây cung lớn được bọc một lớp da thú chống trượt, thân cung còn được khảm vàng ngọc, dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng ngời.
So với cây cung dài hơn hai mét trong tay hắn, cây cung của Tống Phổ nhỏ bé hơn nhiều, cầm trong tay cũng không thấy mệt mỏi.
Đàm Đài Dập kéo dây cung, rồi buông ra, tiếng dây cung vang lên như ngọc vỡ, còn mang theo tiếng vọng, hắn cầm cây cung, nói với Tống Phổ: “Nghe nói Tống khanh bằn cung cưỡi ngựa rất giỏi, hôm nay cô và Tống khanh so tài một trận, mong Tống khanh dốc toàn lực, cô không muốn được nhường, hiểu chứ?"
Hắn nói câu này, cũng khá là ôn hòa.
Tống Phổ rụt rè đáp: “Thần hiểu.”
Cậu thực sự biết bắn cung, nhà cậu thực ra không giàu có lắm, nhưng cha mẹ rất vui khi cậu có sở thích riêng, nên từ nhỏ đã tham gia câu lạc bộ bắn cung, còn giành quán quân toàn quốc nhóm thanh thiếu niên ba lần, chỉ là lên cấp ba, học hành quan trọng, không luyện tập nhiều nữa, nhưng cảm giác luyện từ nhỏ vẫn còn, cậu cầm cung, đặt mũi tên, bày ra tư thế chuẩn, tập trung toàn bộ vào mục tiêu, ngắm vào tấm bia.
Nhưng... Đàm Đài Dập nói không nhường, là thật chứ? Nếu chỉ là khách sáo, cậu bắn quá tốt, chẳng phải khiến hắn không vui sao?
Tống Phổ nghĩ đến đây, tâm trạng rối bời.
Đàm Đài Dập còn ở bên cạnh nhẹ nhàng nói thêm một câu, “Tống khanh, mũi tên không nên lưu lại quá lâu trên tay.”
Tống Phổ run tay, mũi tên lập tức rời dây cung, “vút” một tiếng, trúng ngay vào tâm bia.
Tống Phổ: “...”
Cậu hoảng hốt nhìn thánh nhan Đàm Đài Dập, thấy hắn nheo mắt, khóe miệng nhếch lên, trông khá vui vẻ, không kìm được thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Đài Dập bày tư thế, kéo căng cây cung lớn cao hơn người, cả người tỏa ra khí tức bạo ngược lạnh lùng, ngay sau đó, mũi tên bay vút ra, lực đạo mạnh mẽ trực tiếp phá nát mũi tên của Tống Phổ bắn trúng tâm bia, thậm chí xuyên qua tấm bia, bắn vào cây cách tấm bia hàng trăm mét.
“Tống khanh, xem ra ngươi còn xa mới bằng cô.” Đam Đài Dập nói.
Tống Phổ mắt tròn miệng dẹt, nghe Đàm Đài Dập nói, hoàn hồn lại, thật lòng mà kính phục, nhẹ nhàng nịnh bợ, “Bệ hạ võ nghệ cao cường, bách bộ xuyên dương không một phát trượt, thần quả thực không sánh bằng.”
“Tống khanh, xem ra ngươi còn xa mới bằng cô.” Đam Đài Dập nói.
Hoàng đế chó nhìn cậu, ánh mắt hơi sắc, bỗng nhiên cười lên, “Tống khanh."
Hắn đột nhiên gọi một tiếng, Tống Phổ hơi ngẩn ra, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, “Thần có mặt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.