Tôi Trở Thành Kẻ Nịnh Hót Bạo Quân
Chương 5:
Đa Kim Thiếu Nữ Miêu
11/07/2024
Tất nhiên cậu cũng không có ý chê bai các vũ nữ, họ cũng được coi là nghệ sĩ nhân dân, chỉ là cậu không biết thưởng thức mà thôi.
Sự bối rối của những người hầu lọt vào mắt Nhân Đế, hắn lơ đãng nhìn sân khấu, đột nhiên mở miệng nói: “Tào Hỉ, rót rượu.”
Tào Hỉ lập tức đồng ý, hắn ta cầm một bình rượu, Đam Đài Dập lại giơ tay nhẹ nhàng ấn xuống, ánh mắt dài nhỏ liếc nhìn Tào Hỉ một cái, thấp giọng: “Lấy Xuân Nhật Túy tới.”
Tào Hỉ nghe xong, lập tức đổi một bình khác, rót cho Đam Đài Dập một ly, liền nghe hắn nói: “Tào Hỉ, rót rượu cho Tống khanh."
Tống Phổ nghe thấy lời hắn, quay đầu nhìn một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Đam Đài Dập, Đam Đài Dập cười nhẹ với cậu, hoàn toàn là hình ảnh của một lãnh đạo dịu dàng chu đáo.
Nhưng Tống Phổ biết, đều là giả dối, hoàng để chó má chính là một tên thần kinh, biến thái!!
Cậu chỉ nhìn một cái bèn tránh ánh mắt, giả vờ uống rượu mà nâng chén lên, rượu cổ đại nồng độ không cao, có lẽ chỉ cao hơn bia một chút, Tống Phổ uống hai ly, cũng không có phản ứng rõ ràng, thấy Tào Hỉ tới rót rượu, cậu giơ chén ra đáp ứng.
Tào Hỉ rót đầy một ly lớn cho cậu, hai tay cậu nâng chén, hướng lên chỗ ngồi chính của Đam Đài Dập, rất lễ phép cung kính nói: “Tạ ơn Hoàng thượng ban rượu ngon.”
Đam Đài Dập liếc nhìn cậu, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm chén rượu, nhẹ nhàng lắc lư, giọng nói trầm thấp sang trọng như bản nhạc hay từ nhạc cụ cao cấp, “Tống khanh đúng là biết đây là rượu ngon, rượu này là rượu tiên đế cất giữ, chôn dưới đất hơn hai mươi năm, hiện nay đúng thời điểm thích hợp, đem ra cùng thưởng thức với quân thần là tốt nhất.”
Đam Đài Dập nói chuyện với Tống Phổ cũng thêm vài phần thân thiện tùy ý, thái độ thay đổi này, khiến Tào Hỉ nhìn thấy không khỏi thay đổi cách nhìn về thiếu niên trước đây tồn tại mờ nhạt này.
Tống Phổ tự nhiên cũng cảm nhận được sự chú ý khác thường này, không khỏi có chút đau đầu, cậu cũng gan to, dám nịnh hót Đam Đài Dập như vậy, chỉ thiếu quỳ xuống hô trời phù hộ đại Lương ta, hoàng đế vạn tuế vạn vạn tuế.
Quá xấu hổ, quá nịnh bợ, không chỉ thu hút sự chú ý của đối phương, đối phương còn nói sau này sẽ xem gan ruột của cậu... trời ạ, cậu đây là muốn phát triển thành yêu quái nịnh bợ sao?
Không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng xấu hổ, chính là kiểu xấu hổ muốn co rút ngón chân lại ý.
Tào Hỉ rót xong rượu cho cậu, lại được Đam Đài Dập ra hiệu, liền đi rót rượu cho các thiếu niên khác. Cũng biết Tống Phổ đã hợp ý Đam Đài Dập, còn đặc biệt gọi một tiểu thái giám ở bên cạnh Tống Phổ hầu rượu.
Các thiếu niên trong sảnh đều được rót rượu xuân nhật túy, có người đã uống như uống nước, ực ực một hơi uống cạn. Tào Hỉ mắt sắc, thấy có người uống cạn, liền kịp thời rót đầy, trông như muốn rót thỏa sức vậy.
Tống Phổ uống một chén, rất nhanh cảm thấy bụng nóng lên.
Đam Đài Dập chậm rãi nói: “Rượu xuân nhật túy này hậu lực rất mạnh, người thường uống một chén liền ngã, xem ra các ngươi tửu lượng không tồi, Thường Khanh đã uống ba chén vẫn chưa say."
Hắn nói câu này, kèm theo nụ cười nơi khóe miệng, như đang khen ngợi. Thường Giang Minh được gọi là Thường Khanh lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Thần còn có thể uống!”
Đam Đài Dập giọng điệu ôn hòa nói: "Vậy thì uống cho thỏa, Tào Hỉ, rót rượu.”
Tào Hỉ nghe lời tiếp tục rót rượu cho Thường Giang Minh, những người còn lại cũng có tiểu thái giám hầu hạ. Tống Phổ không biết từ lúc nào đã uống vài chén.
Rượu này lúc đầu không có gì mạnh, càng uống càng cảm nhận được hậu lực, Tống Phổ cảm thấy mình sắp say, tiểu thái giám lại đến rót, cậu cũng không muốn uống nữa, nhân lúc rộng áo khoác, đổ vài chén xuống thảm.
Tửu lượng của cậu khá, nhưng tửu phẩm rất tệ. Hồi tốt nghiệp trung học, tham gia tiệc lớp, uống say mèm, ôm chặt lấy thầy hiệu trưởng, khóc lóc thổ lộ như đang tỏ tình với người mình thầm thương, cuối cùng còn muốn xoa đầu thầy hỏi: "xxx, sao thầy hói thế?"
Làm trò cười còn bị bạn thân quay video tung lên mạng, hủy cả danh dự.
Từ đó có thể thấy tửu phẩm cậu tệ thế nào. Ở hiện đại, cậu không dám tùy tiện uống say, đến thế giới lạ lẫm này, nơi mà nhỡ say có thể mất đầu, cậu càng không dám uống say.
Nếu say rồi, cậu e rằng sẽ phạm tội khi quân, khi ấy có thể chết ngay tại chỗ.
Cậu đổ rượu rất kín đáo, không ai phát hiện, còn cố tình uống chậm, vì vậy trạng thái vẫn tốt.
Nhưng Thường Giang Minh được Đam Đài Dập khen ngợi đã say đến mức mặt mũi đỏ bừng. Có vũ nữ đến mời gọi, lại bị hắn ta kéo lấy mảnh vải mỏng, nhẹ nhàng kéo về phía mình.
Lý Tông Nghĩa ánh mắt còn tỉnh táo, thấy Thường Giang Minh không tỉnh, liền nhắc nhỏ, Thường Giang Minh chỉ cười ngốc, lại cùng vũ nữ nắm tay.
Không chỉ Thường Giang Minh, ngoài Lý Tông Nghĩa và Tống Phổ, những người khác cũng mượn rượu lấy dũng, lén lút nắm tay vũ nữ, khiến vũ nữ cười khúc khích.
Sự bối rối của những người hầu lọt vào mắt Nhân Đế, hắn lơ đãng nhìn sân khấu, đột nhiên mở miệng nói: “Tào Hỉ, rót rượu.”
Tào Hỉ lập tức đồng ý, hắn ta cầm một bình rượu, Đam Đài Dập lại giơ tay nhẹ nhàng ấn xuống, ánh mắt dài nhỏ liếc nhìn Tào Hỉ một cái, thấp giọng: “Lấy Xuân Nhật Túy tới.”
Tào Hỉ nghe xong, lập tức đổi một bình khác, rót cho Đam Đài Dập một ly, liền nghe hắn nói: “Tào Hỉ, rót rượu cho Tống khanh."
Tống Phổ nghe thấy lời hắn, quay đầu nhìn một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Đam Đài Dập, Đam Đài Dập cười nhẹ với cậu, hoàn toàn là hình ảnh của một lãnh đạo dịu dàng chu đáo.
Nhưng Tống Phổ biết, đều là giả dối, hoàng để chó má chính là một tên thần kinh, biến thái!!
Cậu chỉ nhìn một cái bèn tránh ánh mắt, giả vờ uống rượu mà nâng chén lên, rượu cổ đại nồng độ không cao, có lẽ chỉ cao hơn bia một chút, Tống Phổ uống hai ly, cũng không có phản ứng rõ ràng, thấy Tào Hỉ tới rót rượu, cậu giơ chén ra đáp ứng.
Tào Hỉ rót đầy một ly lớn cho cậu, hai tay cậu nâng chén, hướng lên chỗ ngồi chính của Đam Đài Dập, rất lễ phép cung kính nói: “Tạ ơn Hoàng thượng ban rượu ngon.”
Đam Đài Dập liếc nhìn cậu, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm chén rượu, nhẹ nhàng lắc lư, giọng nói trầm thấp sang trọng như bản nhạc hay từ nhạc cụ cao cấp, “Tống khanh đúng là biết đây là rượu ngon, rượu này là rượu tiên đế cất giữ, chôn dưới đất hơn hai mươi năm, hiện nay đúng thời điểm thích hợp, đem ra cùng thưởng thức với quân thần là tốt nhất.”
Đam Đài Dập nói chuyện với Tống Phổ cũng thêm vài phần thân thiện tùy ý, thái độ thay đổi này, khiến Tào Hỉ nhìn thấy không khỏi thay đổi cách nhìn về thiếu niên trước đây tồn tại mờ nhạt này.
Tống Phổ tự nhiên cũng cảm nhận được sự chú ý khác thường này, không khỏi có chút đau đầu, cậu cũng gan to, dám nịnh hót Đam Đài Dập như vậy, chỉ thiếu quỳ xuống hô trời phù hộ đại Lương ta, hoàng đế vạn tuế vạn vạn tuế.
Quá xấu hổ, quá nịnh bợ, không chỉ thu hút sự chú ý của đối phương, đối phương còn nói sau này sẽ xem gan ruột của cậu... trời ạ, cậu đây là muốn phát triển thành yêu quái nịnh bợ sao?
Không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng xấu hổ, chính là kiểu xấu hổ muốn co rút ngón chân lại ý.
Tào Hỉ rót xong rượu cho cậu, lại được Đam Đài Dập ra hiệu, liền đi rót rượu cho các thiếu niên khác. Cũng biết Tống Phổ đã hợp ý Đam Đài Dập, còn đặc biệt gọi một tiểu thái giám ở bên cạnh Tống Phổ hầu rượu.
Các thiếu niên trong sảnh đều được rót rượu xuân nhật túy, có người đã uống như uống nước, ực ực một hơi uống cạn. Tào Hỉ mắt sắc, thấy có người uống cạn, liền kịp thời rót đầy, trông như muốn rót thỏa sức vậy.
Tống Phổ uống một chén, rất nhanh cảm thấy bụng nóng lên.
Đam Đài Dập chậm rãi nói: “Rượu xuân nhật túy này hậu lực rất mạnh, người thường uống một chén liền ngã, xem ra các ngươi tửu lượng không tồi, Thường Khanh đã uống ba chén vẫn chưa say."
Hắn nói câu này, kèm theo nụ cười nơi khóe miệng, như đang khen ngợi. Thường Giang Minh được gọi là Thường Khanh lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Thần còn có thể uống!”
Đam Đài Dập giọng điệu ôn hòa nói: "Vậy thì uống cho thỏa, Tào Hỉ, rót rượu.”
Tào Hỉ nghe lời tiếp tục rót rượu cho Thường Giang Minh, những người còn lại cũng có tiểu thái giám hầu hạ. Tống Phổ không biết từ lúc nào đã uống vài chén.
Rượu này lúc đầu không có gì mạnh, càng uống càng cảm nhận được hậu lực, Tống Phổ cảm thấy mình sắp say, tiểu thái giám lại đến rót, cậu cũng không muốn uống nữa, nhân lúc rộng áo khoác, đổ vài chén xuống thảm.
Tửu lượng của cậu khá, nhưng tửu phẩm rất tệ. Hồi tốt nghiệp trung học, tham gia tiệc lớp, uống say mèm, ôm chặt lấy thầy hiệu trưởng, khóc lóc thổ lộ như đang tỏ tình với người mình thầm thương, cuối cùng còn muốn xoa đầu thầy hỏi: "xxx, sao thầy hói thế?"
Làm trò cười còn bị bạn thân quay video tung lên mạng, hủy cả danh dự.
Từ đó có thể thấy tửu phẩm cậu tệ thế nào. Ở hiện đại, cậu không dám tùy tiện uống say, đến thế giới lạ lẫm này, nơi mà nhỡ say có thể mất đầu, cậu càng không dám uống say.
Nếu say rồi, cậu e rằng sẽ phạm tội khi quân, khi ấy có thể chết ngay tại chỗ.
Cậu đổ rượu rất kín đáo, không ai phát hiện, còn cố tình uống chậm, vì vậy trạng thái vẫn tốt.
Nhưng Thường Giang Minh được Đam Đài Dập khen ngợi đã say đến mức mặt mũi đỏ bừng. Có vũ nữ đến mời gọi, lại bị hắn ta kéo lấy mảnh vải mỏng, nhẹ nhàng kéo về phía mình.
Lý Tông Nghĩa ánh mắt còn tỉnh táo, thấy Thường Giang Minh không tỉnh, liền nhắc nhỏ, Thường Giang Minh chỉ cười ngốc, lại cùng vũ nữ nắm tay.
Không chỉ Thường Giang Minh, ngoài Lý Tông Nghĩa và Tống Phổ, những người khác cũng mượn rượu lấy dũng, lén lút nắm tay vũ nữ, khiến vũ nữ cười khúc khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.