Tôi Trói Định Hệ Thống Sinh Hoạt
Chương 1:
Tống Hàng Hàng
21/03/2023
Cửa ải cuối năm khó qua.
Vân Cẩm sắp bước vào hàng ngũ nữ thanh niên độc thân lớn tuổi, tết năm nay đặc biệt không vui vẻ.
Mười hai giờ khuya, Vân Cẩm đang nằm chơi điện thoại di động thì đói bụng, từ trên giường bò dậy đi lục lọi tủ đồ ăn vặt bên trong phòng bếp. Cũng gần đến tết, mẹ Vân Cẩm Lưu Thúy Thúy mua rất nhiều quả hạch hoa quả khô, chất đầy tủ ăn vặt.
Vân Cẩm vừa mới lấy ra một bọc quả hạt dẻ cười, một bọc óc chó, đã nghe được tiếng chuyển động của chìa khóa cửa chống trộm.
Ừ! Mẹ đã về!
Vân Cẩm vội vàng chạy về phòng ngủ của minh, nhưng vẫn chậm một bước, ở trong phòng khách đụng phải mẹ. Sau khi Lưu Thúy Thúy thấy được Vân Cẩm, lập tức nhướng mày một cái, "Lại thức đêm!"
Vân Cẩm giấu hai túi quà vặt ra sau lưng, "Con lập tức đi ngủ." Cô đang chuẩn bị bước nhanh về phòng mình, lại bị Lưu Thúy Thúy kéo lại ngồi xuống sô pha, "Đúng lúc con không ngủ, nói chuyện với mẹ một chút, ngày hôm qua thấy thằng nhóc kia như thế nào?"
Vân Cầm thấy mẹ bày ra bộ dạng muốn nói chuyện sâu sắc với mình, nhất thời tê dại cả da đầu, "Mẹ, cũng mười hai giờ rồi, ngày mai con còn phải dậy sớm để đi làm, công việc trong tiệm hớt tóc của mẹ cũng bận rộn, ngủ sớm đi, ngày mai con nói chuyện với mẹ."
"Chỉ nói một chút chuyện, có thể làm trễ mấy phút của con sao!" Lưu Thúy Thúy đè đùi của Vân Cẩm không cho cô đứng lên: "Suốt ngày cứ chơi điện thoại đến nửa đêm một hai giờ sáng, mẹ nói chuyện với con, con lập tức nói 'ngày mai còn phải dậy sớm đi làm'! Ngồi xuống! Hỏi con chuyện quan trọng!"
Tối hôm qua đúng là Vân Cẩm giả bộ ngủ để tránh một kiếp, mắt thấy tôi hôm nay không thể tránh thoát được, mẹ nhất định phải để cho cô phát biểu ý kiến về đối tượng xem mắt ngày hôm qua. Hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của Vân Cẩm đối với mẹ, mẹ chỉ muốn nghe đến ý kiến tốt, không muốn nghe ý kiến mặt trái.
Trận xem mắt ngày hôm qua, Vân Cẩm không vừa ý đối phương, hiển nhiên đối phương cũng không vừa ý Vân Cẩm. Nhưng nếu như nói thật với mẹ, Vân Cẩm hoàn toàn có thể đoán trước được, sợ rằng tiếp theo Lưu Thúy Thúy sẽ phát động bảy tám cô dì, sắp xếp các buổi xem mắt đầy cả bảy ngày nghỉ tết của cô... Từ đầu năm đến cuối năm chỉ có hai kỳ nghỉ dài hạn, quả thật Vân Cẩm không muốn trôi qua một kỳ nghỉ tết như vậy.
Vì vậy Vân Cẩm hàm hồ nói: 'Tạm được đi... Mới gặp mắt một lần, cũng không nhìn ra được cái gì..."
Đáng tiếc Lưu Thúy Thúy không phải là người dễ lừa, "Một lần gặp mặt có thể nhìn ra nhiều thứ! Cao thấp mập ốm, tính cách, nói năng!" Lưu Thúy Thúy đặt câu hỏi: "Nó cao bao nhiêu?"
Vân Cẩm không thể không nói thật: "Con đoán chỉ 1m68..."
"Mập? Gầy?"
"Rất gầy..."
"Công việc thì sao? Ở Cục cung cấp điện làm cái gì?"
Vân Cẩm thở dài, "Canh trước cửa, công việc tạm thời..."
Vân Cẩm sắp bước vào hàng ngũ nữ thanh niên độc thân lớn tuổi, tết năm nay đặc biệt không vui vẻ.
Mười hai giờ khuya, Vân Cẩm đang nằm chơi điện thoại di động thì đói bụng, từ trên giường bò dậy đi lục lọi tủ đồ ăn vặt bên trong phòng bếp. Cũng gần đến tết, mẹ Vân Cẩm Lưu Thúy Thúy mua rất nhiều quả hạch hoa quả khô, chất đầy tủ ăn vặt.
Vân Cẩm vừa mới lấy ra một bọc quả hạt dẻ cười, một bọc óc chó, đã nghe được tiếng chuyển động của chìa khóa cửa chống trộm.
Ừ! Mẹ đã về!
Vân Cẩm vội vàng chạy về phòng ngủ của minh, nhưng vẫn chậm một bước, ở trong phòng khách đụng phải mẹ. Sau khi Lưu Thúy Thúy thấy được Vân Cẩm, lập tức nhướng mày một cái, "Lại thức đêm!"
Vân Cẩm giấu hai túi quà vặt ra sau lưng, "Con lập tức đi ngủ." Cô đang chuẩn bị bước nhanh về phòng mình, lại bị Lưu Thúy Thúy kéo lại ngồi xuống sô pha, "Đúng lúc con không ngủ, nói chuyện với mẹ một chút, ngày hôm qua thấy thằng nhóc kia như thế nào?"
Vân Cầm thấy mẹ bày ra bộ dạng muốn nói chuyện sâu sắc với mình, nhất thời tê dại cả da đầu, "Mẹ, cũng mười hai giờ rồi, ngày mai con còn phải dậy sớm để đi làm, công việc trong tiệm hớt tóc của mẹ cũng bận rộn, ngủ sớm đi, ngày mai con nói chuyện với mẹ."
"Chỉ nói một chút chuyện, có thể làm trễ mấy phút của con sao!" Lưu Thúy Thúy đè đùi của Vân Cẩm không cho cô đứng lên: "Suốt ngày cứ chơi điện thoại đến nửa đêm một hai giờ sáng, mẹ nói chuyện với con, con lập tức nói 'ngày mai còn phải dậy sớm đi làm'! Ngồi xuống! Hỏi con chuyện quan trọng!"
Tối hôm qua đúng là Vân Cẩm giả bộ ngủ để tránh một kiếp, mắt thấy tôi hôm nay không thể tránh thoát được, mẹ nhất định phải để cho cô phát biểu ý kiến về đối tượng xem mắt ngày hôm qua. Hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của Vân Cẩm đối với mẹ, mẹ chỉ muốn nghe đến ý kiến tốt, không muốn nghe ý kiến mặt trái.
Trận xem mắt ngày hôm qua, Vân Cẩm không vừa ý đối phương, hiển nhiên đối phương cũng không vừa ý Vân Cẩm. Nhưng nếu như nói thật với mẹ, Vân Cẩm hoàn toàn có thể đoán trước được, sợ rằng tiếp theo Lưu Thúy Thúy sẽ phát động bảy tám cô dì, sắp xếp các buổi xem mắt đầy cả bảy ngày nghỉ tết của cô... Từ đầu năm đến cuối năm chỉ có hai kỳ nghỉ dài hạn, quả thật Vân Cẩm không muốn trôi qua một kỳ nghỉ tết như vậy.
Vì vậy Vân Cẩm hàm hồ nói: 'Tạm được đi... Mới gặp mắt một lần, cũng không nhìn ra được cái gì..."
Đáng tiếc Lưu Thúy Thúy không phải là người dễ lừa, "Một lần gặp mặt có thể nhìn ra nhiều thứ! Cao thấp mập ốm, tính cách, nói năng!" Lưu Thúy Thúy đặt câu hỏi: "Nó cao bao nhiêu?"
Vân Cẩm không thể không nói thật: "Con đoán chỉ 1m68..."
"Mập? Gầy?"
"Rất gầy..."
"Công việc thì sao? Ở Cục cung cấp điện làm cái gì?"
Vân Cẩm thở dài, "Canh trước cửa, công việc tạm thời..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.