Tôi Trói Định Hệ Thống Sinh Hoạt
Chương 28:
Tống Hàng Hàng
25/03/2023
Cô sợ Bàng Ấu Gia với Lý Vũ Tinh sẽ cảm thấy cô đã xấu còn bày vẽ lắm chuyện.
Dù sao kỹ thuật trang điểm của Lý Vũ Tinh vô cùng tinh xảo, đeo kính áp tròng khiến mắt to hơn, vẽ khối cho mũi cao hơn, hơn nữa vốn dĩ cô ấy đã có khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ, sau khi trang điểm càng đẹp hơn.
Bàng Ấu Gia thì càng không cần phải nói, bình thường Bàng Ấu Gia đã đẹp hơn người khác, khi đi trên phố tỷ lệ người quay đầu nhìn lại cũng rất cao, là một người nổi tiếng trên mạng, cô ấy đã thành thạo nhiều kiểu trang điểm và biết cách sửa đổi cho riêng mình, biết lấy khuyết điểm tôn lên ưu điểm, đây là điều bắt buộc cần biết. Trong chuyện trang điểm, Bàng Ấu Gia là một chuyên gia.
Vân Cẩm nghĩ đến lần cuối cùng cô trang điểm là khi tham gia đồng ca trong lớp ở trường cấp hai… Cô thật sự không có can đảm để vẽ lông trước mặt Bàng Ấu Gia và Lý Vũ Tinh.
Vân Cẩm cũng cảm thấy tức giận trong lòng, rõ ràng đồ cô mua đều đặt trong túi, vì sao Lý Vũ Tinh không hỏi cô trước đã mở ra? Hành động này thật đáng ghét!
Nếu như Lý Vũ Tinh không làm thế, cô hoàn toàn không cần giải thích vì sao mình phải mua đồ trang điểm, mà chuyện cô muốn học vẽ mày cũng sẽ không bị Lý Vũ Tinh phát hiện.
Lý Vũ Tinh đã hiểu lầm cô, còn tức giận, vậy thì kệ cho cô ấy giận đi! Cô còn ước gì Lý Vũ Tinh đừng nói chuyện với cô nữa!
Sau khi tan làm, Vân Cẩm không vội về nhà, mà chờ sếp với Lý Vũ Tinh đi về trước, sau đó đứng trước gương thật to của phòng làm việc, bắt đầu tỉa lông mày.
Vân Cẩm đã nghĩ thật kỹ, sau khi cô tỉa lông mày trong phòng làm việc , nếu như trên tàu điện ngầm có chỗ ngồi, cô có thể luyện vẽ mày trên đó.
Thời gian đếm ngược chỉ còn gần 30 giờ nữa, mà thời gian cô ngồi trên tàu điện ngầm đã phí mất 30 phút,Vân Cẩm không muốn phí 30 phút này.
Đầu tiên, Vân Cẩm dùng bút chì kẻ lông mày vẽ một đường mảnh trên lông mày, sau đó nhìn nó qua gương cô tưởng tượng ra trong đầu, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô cầm dao tỉa lông mày lên – Cô muốn tỉa lông mày thật mảnh, muốn biết lông mày mình thành sợi chỉ.
Kế hoạch của Vân Cẩm rất ổn, nhưng dao cạo lông mày trên tay cô như có suy nghĩ. Lưới qua một chút, Vân Cẩm vội vàng dừng tay lại, sau đó đưa tay sờ lên lông mày mình, hazz – Tốt quá, không chảy máu. Nhưng một giây sau, Vân Cẩm đã thấy lông mày mình bị thiếu một đoạn
Vân Cẩm thở dài, bỏ dao lông mày trong tay xuống, cầm điện thoại lên tìm kiếm "Lỡ mất một phần lông mày thì phải làm sao đây".
Sau khi xem kết quả tìm kiếm trên mạng, Vân Cẩm nhận ra rằng thực tế có rất nhiều người đã gặp phải vấn đề này, đồng thời phát hiện ra có rất nhiều tiệm cắt tỉa, sửa mày, thật ra cô không cần tự làm.
Nhưng nhìn thấy cái màn hình đầy rẫy "Tôi bị người trong tiệm tỉa mất một mẩu lông mày, nếu là bạn thì có phát điên không?" “Tức chết tôi! Tôi ra ngoài tỉa lông mày, nhưng bị mất một đoạn! Mất bao lâu để mọc lại?"
Vân Cẩm thở dài, cô tự sửa thì tốt hơn, cảm thấy không có gì khác biệt.
Hôm nay Vân Cẩm may mắn có được một chỗ ngồi trên tàu điện ngầm, sau khi ngồi xuống, cô lập tức lấy ra một chiếc gương nhỏ và chì kẻ mày rồi bắt đầu kẻ mày.
Vẽ xong lần đầu tiên, Vân Cẩm cảm thấy rất khó chịu, sao màu lại đậm như vậy? Mà lông mày lại to quá, lông mày gắn liền với nhan sắc, nhìn không hài hoà. Trừ cái đó ra, đỉnh mày thì hơi cao, đuôi mày thì lại hơi thấp, đuôi lông mày rũ xuống tạo cho người ta cảm giác mặt ủ mày chau.
Dù sao kỹ thuật trang điểm của Lý Vũ Tinh vô cùng tinh xảo, đeo kính áp tròng khiến mắt to hơn, vẽ khối cho mũi cao hơn, hơn nữa vốn dĩ cô ấy đã có khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ, sau khi trang điểm càng đẹp hơn.
Bàng Ấu Gia thì càng không cần phải nói, bình thường Bàng Ấu Gia đã đẹp hơn người khác, khi đi trên phố tỷ lệ người quay đầu nhìn lại cũng rất cao, là một người nổi tiếng trên mạng, cô ấy đã thành thạo nhiều kiểu trang điểm và biết cách sửa đổi cho riêng mình, biết lấy khuyết điểm tôn lên ưu điểm, đây là điều bắt buộc cần biết. Trong chuyện trang điểm, Bàng Ấu Gia là một chuyên gia.
Vân Cẩm nghĩ đến lần cuối cùng cô trang điểm là khi tham gia đồng ca trong lớp ở trường cấp hai… Cô thật sự không có can đảm để vẽ lông trước mặt Bàng Ấu Gia và Lý Vũ Tinh.
Vân Cẩm cũng cảm thấy tức giận trong lòng, rõ ràng đồ cô mua đều đặt trong túi, vì sao Lý Vũ Tinh không hỏi cô trước đã mở ra? Hành động này thật đáng ghét!
Nếu như Lý Vũ Tinh không làm thế, cô hoàn toàn không cần giải thích vì sao mình phải mua đồ trang điểm, mà chuyện cô muốn học vẽ mày cũng sẽ không bị Lý Vũ Tinh phát hiện.
Lý Vũ Tinh đã hiểu lầm cô, còn tức giận, vậy thì kệ cho cô ấy giận đi! Cô còn ước gì Lý Vũ Tinh đừng nói chuyện với cô nữa!
Sau khi tan làm, Vân Cẩm không vội về nhà, mà chờ sếp với Lý Vũ Tinh đi về trước, sau đó đứng trước gương thật to của phòng làm việc, bắt đầu tỉa lông mày.
Vân Cẩm đã nghĩ thật kỹ, sau khi cô tỉa lông mày trong phòng làm việc , nếu như trên tàu điện ngầm có chỗ ngồi, cô có thể luyện vẽ mày trên đó.
Thời gian đếm ngược chỉ còn gần 30 giờ nữa, mà thời gian cô ngồi trên tàu điện ngầm đã phí mất 30 phút,Vân Cẩm không muốn phí 30 phút này.
Đầu tiên, Vân Cẩm dùng bút chì kẻ lông mày vẽ một đường mảnh trên lông mày, sau đó nhìn nó qua gương cô tưởng tượng ra trong đầu, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô cầm dao tỉa lông mày lên – Cô muốn tỉa lông mày thật mảnh, muốn biết lông mày mình thành sợi chỉ.
Kế hoạch của Vân Cẩm rất ổn, nhưng dao cạo lông mày trên tay cô như có suy nghĩ. Lưới qua một chút, Vân Cẩm vội vàng dừng tay lại, sau đó đưa tay sờ lên lông mày mình, hazz – Tốt quá, không chảy máu. Nhưng một giây sau, Vân Cẩm đã thấy lông mày mình bị thiếu một đoạn
Vân Cẩm thở dài, bỏ dao lông mày trong tay xuống, cầm điện thoại lên tìm kiếm "Lỡ mất một phần lông mày thì phải làm sao đây".
Sau khi xem kết quả tìm kiếm trên mạng, Vân Cẩm nhận ra rằng thực tế có rất nhiều người đã gặp phải vấn đề này, đồng thời phát hiện ra có rất nhiều tiệm cắt tỉa, sửa mày, thật ra cô không cần tự làm.
Nhưng nhìn thấy cái màn hình đầy rẫy "Tôi bị người trong tiệm tỉa mất một mẩu lông mày, nếu là bạn thì có phát điên không?" “Tức chết tôi! Tôi ra ngoài tỉa lông mày, nhưng bị mất một đoạn! Mất bao lâu để mọc lại?"
Vân Cẩm thở dài, cô tự sửa thì tốt hơn, cảm thấy không có gì khác biệt.
Hôm nay Vân Cẩm may mắn có được một chỗ ngồi trên tàu điện ngầm, sau khi ngồi xuống, cô lập tức lấy ra một chiếc gương nhỏ và chì kẻ mày rồi bắt đầu kẻ mày.
Vẽ xong lần đầu tiên, Vân Cẩm cảm thấy rất khó chịu, sao màu lại đậm như vậy? Mà lông mày lại to quá, lông mày gắn liền với nhan sắc, nhìn không hài hoà. Trừ cái đó ra, đỉnh mày thì hơi cao, đuôi mày thì lại hơi thấp, đuôi lông mày rũ xuống tạo cho người ta cảm giác mặt ủ mày chau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.