Tôi Trói Định Hệ Thống Sinh Hoạt
Chương 34:
Tống Hàng Hàng
26/03/2023
Vân Cẩm: ?
Cô khó hiểu nhìn người phụ nữ trung niên nhường ghế cho mình, rõ ràng cô là một thanh niên trẻ tuổi, không liên quan gì đến bốn chữ "Già yếu bệnh tật" vì sao người phụ nữ trung niên trước mắt lại nhường ghế cho mình?
Nghi vấn của Vân Cẩm lập tức được giải đáp, người phụ nữ trung niên hơi cúi đầu xuống, tràn đầy ý cười nhìn bụng Vân Cẩm: "Mấy tháng rồi? Sáu tháng à?"
Vân Cẩm: ! ! !
Hóa ra là hiểu lầm cô “mang thai” trong hàng người “già yếu bệnh tật mang thai”...
Cô chỉ là béo thôi! Hơn nữa cô rõ ràng là béo đều mà? Tuy bụng có nhiều thịt nhưng trên tay, chân, mặt cũng có rất nhiều thịt, làm sao có thể nhầm là phụ nữ có thai được.
Vân Cẩm rối rắm trong hai giây, cuối cùng cô vẫn không giải thích, yên lặng chấp nhận lòng tốt của người phụ nữ trung niên, ngồi vào chỗ được nhường cho.
Bây giờ cô thực sự tin hệ thống sẽ tạo cơ hội để khi cô sử dụng phương tiện giao thông công cộng sẽ có 100% chỗ ngồi! Nếu cô không tiếp nhận vị trí do người phụ nữ trung niên nhường, hệ thống chắc chắn sẽ tiếp tục tạo cơ hội!
Vân Cẩm nghĩ tới cảnh mọi người trong tàu điện ngầm nhường ghế cho mình ... quyết định vẫn nên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vân Cẩm ngồi trên ghế, không nhịn được mà mở App lên gõ vào ô tìm kiếm, "Thật ra không cần phải cố gắng như vậy đâu."
[Xin lỗi, nội dung bạn tìm kiếm không tồn tại. 】
"Thực ra, thỉnh thoảng khi đi phương tiện giao thông công cộng không có chỗ ngồi cũng không sao, không cần phải có 100% có chỗ ngồi, 95% là đủ rồi."
[Xin lỗi, nội dung bạn tìm kiếm không tồn tại. 】
Vân Cẩm: ...Được rồi, có vẻ như về sau trên tàu điện ngầm cô không cần lo lắng không có chỗ ngồi nữa.
Để bắt kịp chuyến tàu buổi sáng đông đúc nhất vào giờ cao điểm, hôm nay Vân Cẩm dậy sớm hơn một chút, đến phòng làm việc sớm hơn.
Sau khi nhập mật mã khóa phòng làm việc, Vân Cẩm hiếm khi đến sớm hơn Lý Vũ Tinh, là người đầu tiên đến phòng làm việc. Cô thấy sàn nhà phòng làm việc hơi bẩn, Vân Cẩm thuận tay lau một lần, từ khi cầm cây lau nhà khô lên, đến khi đặt cây lau nhà đã giặt sạch ướt xuống, tổng cộng mất chưa đến mười phút.
Mặc dù Vân Cẩm chưa bao giờ lau sàn phòng làm việc — bà chủ Bàng Ấu Gia thường xuyên thuê nhân viên theo giờ để lau chùi phòng làm việc — nhưng Vân Cẩm tin vài ngày trước nếu cô muốn lau sạch sẽ sàn nhà có diện tích lớn như phòng làm việc, cũng mất hơn nửa giờ, mà hiện tại cô có thể thoải mái làm trong vòng mười phút.
Sau khi lau sàn và rửa tay, Lý Vũ Tinh vẫn chưa đến, vốn Vân Cẩm muốn bật máy tính bắt đầu làm việc sớm, nhưng đôi mắt cô lại rơi vào chiếc bàn trang điểm siêu lớn trong phòng làm việc.
Trên bàn trang điểm có một tấm gương sáng rõ ràng, trên mặt bàn còn có một giá đỡ điện thoại di động dùng để phát sóng trực tiếp…
Khi Vân Cẩm hồi phục tinh thần lại, cô đã ngồi trước bàn trang điểm, cố định điện thoại di động của mình trên giá đỡ điện thoại di động, mở ứng dụng tự làm đẹp vừa tải xuống ngày hôm qua, tắt bộ lọc, điều chỉnh nó thành một làn da bình thường, chọn ra hình dạng lông mày phù hợp nhất cho bản thân rồi bắt đầu vẽ lông mày trên màn hình điện thoại.
Ba phút sau, Vân Cẩm tắt app làm đẹp, chiêm ngưỡng cặp lông mày mình đã vẽ trong gương, nhịn không được mỉm cười.
Quả thật đẹp hơn nhiều so với lông mày mà cô từng tỉa hay vẽ trước đây, thậm chí còn khiến cả người cô có sức sống hơn một chút.
Cô khó hiểu nhìn người phụ nữ trung niên nhường ghế cho mình, rõ ràng cô là một thanh niên trẻ tuổi, không liên quan gì đến bốn chữ "Già yếu bệnh tật" vì sao người phụ nữ trung niên trước mắt lại nhường ghế cho mình?
Nghi vấn của Vân Cẩm lập tức được giải đáp, người phụ nữ trung niên hơi cúi đầu xuống, tràn đầy ý cười nhìn bụng Vân Cẩm: "Mấy tháng rồi? Sáu tháng à?"
Vân Cẩm: ! ! !
Hóa ra là hiểu lầm cô “mang thai” trong hàng người “già yếu bệnh tật mang thai”...
Cô chỉ là béo thôi! Hơn nữa cô rõ ràng là béo đều mà? Tuy bụng có nhiều thịt nhưng trên tay, chân, mặt cũng có rất nhiều thịt, làm sao có thể nhầm là phụ nữ có thai được.
Vân Cẩm rối rắm trong hai giây, cuối cùng cô vẫn không giải thích, yên lặng chấp nhận lòng tốt của người phụ nữ trung niên, ngồi vào chỗ được nhường cho.
Bây giờ cô thực sự tin hệ thống sẽ tạo cơ hội để khi cô sử dụng phương tiện giao thông công cộng sẽ có 100% chỗ ngồi! Nếu cô không tiếp nhận vị trí do người phụ nữ trung niên nhường, hệ thống chắc chắn sẽ tiếp tục tạo cơ hội!
Vân Cẩm nghĩ tới cảnh mọi người trong tàu điện ngầm nhường ghế cho mình ... quyết định vẫn nên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vân Cẩm ngồi trên ghế, không nhịn được mà mở App lên gõ vào ô tìm kiếm, "Thật ra không cần phải cố gắng như vậy đâu."
[Xin lỗi, nội dung bạn tìm kiếm không tồn tại. 】
"Thực ra, thỉnh thoảng khi đi phương tiện giao thông công cộng không có chỗ ngồi cũng không sao, không cần phải có 100% có chỗ ngồi, 95% là đủ rồi."
[Xin lỗi, nội dung bạn tìm kiếm không tồn tại. 】
Vân Cẩm: ...Được rồi, có vẻ như về sau trên tàu điện ngầm cô không cần lo lắng không có chỗ ngồi nữa.
Để bắt kịp chuyến tàu buổi sáng đông đúc nhất vào giờ cao điểm, hôm nay Vân Cẩm dậy sớm hơn một chút, đến phòng làm việc sớm hơn.
Sau khi nhập mật mã khóa phòng làm việc, Vân Cẩm hiếm khi đến sớm hơn Lý Vũ Tinh, là người đầu tiên đến phòng làm việc. Cô thấy sàn nhà phòng làm việc hơi bẩn, Vân Cẩm thuận tay lau một lần, từ khi cầm cây lau nhà khô lên, đến khi đặt cây lau nhà đã giặt sạch ướt xuống, tổng cộng mất chưa đến mười phút.
Mặc dù Vân Cẩm chưa bao giờ lau sàn phòng làm việc — bà chủ Bàng Ấu Gia thường xuyên thuê nhân viên theo giờ để lau chùi phòng làm việc — nhưng Vân Cẩm tin vài ngày trước nếu cô muốn lau sạch sẽ sàn nhà có diện tích lớn như phòng làm việc, cũng mất hơn nửa giờ, mà hiện tại cô có thể thoải mái làm trong vòng mười phút.
Sau khi lau sàn và rửa tay, Lý Vũ Tinh vẫn chưa đến, vốn Vân Cẩm muốn bật máy tính bắt đầu làm việc sớm, nhưng đôi mắt cô lại rơi vào chiếc bàn trang điểm siêu lớn trong phòng làm việc.
Trên bàn trang điểm có một tấm gương sáng rõ ràng, trên mặt bàn còn có một giá đỡ điện thoại di động dùng để phát sóng trực tiếp…
Khi Vân Cẩm hồi phục tinh thần lại, cô đã ngồi trước bàn trang điểm, cố định điện thoại di động của mình trên giá đỡ điện thoại di động, mở ứng dụng tự làm đẹp vừa tải xuống ngày hôm qua, tắt bộ lọc, điều chỉnh nó thành một làn da bình thường, chọn ra hình dạng lông mày phù hợp nhất cho bản thân rồi bắt đầu vẽ lông mày trên màn hình điện thoại.
Ba phút sau, Vân Cẩm tắt app làm đẹp, chiêm ngưỡng cặp lông mày mình đã vẽ trong gương, nhịn không được mỉm cười.
Quả thật đẹp hơn nhiều so với lông mày mà cô từng tỉa hay vẽ trước đây, thậm chí còn khiến cả người cô có sức sống hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.