Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 94: Cậu không nói, tôi cũng biết cậu ngu
Trần Thúy Ngọc
25/02/2021
Vô số ánh mắt xăm soi hướng về phía này, nhưng mà bọn họ đều giống như Tu Thần Khước mặt ai nấy lạnh lẽo không biểu lộ cảm xúc. Hiên ngang bước đi, sau lưng như có phóng quang, bước ra từ ánh sáng mà tới, đi thẳng đến phía trung tâm yến tiệc đang diễn ra.
Adam cùng hai em Hắc Huyền Bạch từ trước đã đứng sẵn bên khán đài không biết chuẩn bị cho công tác gì. Chỉ thấy bọn âm thầm ra hiệu với nhau, ngay lập tức ánh đèn khắp nơi trong sảnh tiệc đều tắt hết, xung quanh nháy mắt im lặng như tờ, bóng tối bao trùm còn chưa được bao lâu từ dưới mặt sàn đã không ngừng rung lên.
Cố Tư Vũ giật mình đứng không vững, hoảng hốt quơ tay loạn xạ, tuỳ tiện bám chặt vào người đang đứng bên cạnh.
Sàn nhà rung lắc dữ dội, mọi người xung quanh bắt đầu kêu lên.
"Cái quái gì thế? Động đất à...?"
"Mặt đất đang nứt ra kìa..."
Cố Tư Vũ theo bản năng sinh tồn bám chặt lấy người bên cạnh mình mà không hề ý thức được, chỉ thấy cánh tay người này rắn chắc, xương cốt rất cứng. Hơn thế nữa, mùi hương của hắn ta khiến cô nhất thời an tâm.
Trong bóng tối không nhìn được rõ mặt ai với ai, chỉ cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm từ trên cao nhìn xuống đang chằm chằm vào mình. Tóc gáy cô rờn rợn lên, mới tự ý thức được mình hiện tại đang bám tay người ta.
"A... tôi xin lỗi." Cô xấu hổ vội vàng rút tay về.
Nhưng mà hành động còn chưa kịp xuất phát xung quanh đèn đã mở trở lại, ánh sáng nhanh chóng bao trùm lấy mọi thứ. Cố Tư Vũ mở lớn mắt, trong giây lát quên cả cách để hít thở.
Người mà cô đang bám lấy không buông, như thế mà lại là Tu Thần Khước...
Sau lưng Cố Tư Vũ bắt đầu lạnh toát, cảm giác da đầu mình tê dại, cả người đứng như chết trân tại chỗ. Thẳng mắt đối diện với người đàn ông cao hơn mình một nửa thân người, miệng há ra không thể ngậm nổi vào.
Lòng bàn tay giăng kín mồ hôi bám ở trên bắp tay rắn chắc của Tu Thần Khước, ánh mắt đen trầm lắng của hắn không sắc mà nhìn cô.
Cái nhìn của hắn chuẩn xác rơi lên nơi tiếp xúc bàn tay cô đang bám ở trên cổ tay hắn, nhàn nhạt nói "Buông ra."
Cố Tư Vũ không dám chậm trễ rút tay mình về giấu ở đằng sau lưng, dây thần kinh khắp người cô từng trận tê buốt. Gan cô đúng là càng ngày càng to mà, như thế mà lại dám làm loạn trên người hắn ta...
"Mọi người chú ý, thời gian buổi đấu giá 5 phút nữa diễn ra." Lôi Báo cất lời, giọng nói đầy uy quyền vang lên.
Kẻ ra kẻ vào bàn tán không ngớt, phía dưới sàn nhà vừa được mở hiện ra một khoảng đất trống bên dưới. Cố Tư Vũ sửng sốt nhìn, đèn sáng bật lên, một sàn đấu giá có quy mô lớn thiết kế theo kiểu La Mã hình tròn, hai hàng ghế bao thành vòng ở xung quanh. Loại bóng đèn led lắp dưới sàn cực kì mạnh, càng nhìn càng thêm phần rõ nét.
"Oa... đây là chuyện gì thế?" Cố Tư Vũ kích động reo lên cảm thán.
"Cô không biết sao?"
Thẩm Kiêu đứng bên cạnh cầm một gói mứt sấy không ngừng ăn, nhai nhai trong miệng, nhìn cô nói.
Cố Tư Vũ ngơ ngác lắc đầu.
Cậu ta vểnh môi cười "Vậy thì rất nhanh sẽ biết thôi."
Sàn đấu giá hào nhoáng chói mắt, nhóm người Tu Thần Khước mang theo oai nghiêm khí thế bước đến hàng ghế đầu ngồi xuống. Mọi người có mặt tại buổi tiệc cũng nhanh chóng nhận chỗ, nháy mắt khắp các dãy ghế ngồi chật kín người.
Cố Tư Vũ miễn cưỡng mới chọn được chỗ ngồi bên cạnh người đàn ông tên Lục Thiếu Sơ kia dè dặt ngồi xuống, trên hàng đầu gồm Lôi Báo, Lôi Đồng, Tu Thần Khước và hàng thứ hai là Lục Thiếu Sơ, Hoắc Bắc Cảng, Thẩm Kiêu.
Từ phía này hoàn hảo nhìn bao quát được toàn cảnh sàn đấu giá bên dưới.
Tiếng nói ồn ào náo nhiệt của mọi người không ngừng vang lên, Cố Tư Vũ trông thấy Adam ở bên dưới sàn đấu giá bước ra cùng với Hắc Huyền Bạch, đem theo một kệ đỡ tinh tế làm từ thuỷ tinh có màn che đồ vật bên trong.
"Vật đấu giá đầu tiên, bạch ngọc không rõ niên đại." Tiếng nói của Adam qua micro vang lên.
Adam đồng thời kéo tấm màn che xuống, xuất hiện một vật được giám định là vô giá, miếng bạch ngọc không rõ niên đại, khắc đồ án hoa sen huyền ảo, hoa văn tỉ mỉ từng nét. Trung tâm miếng bạch ngọc còn đính một viên đá tinh khiết không rõ chủng loại.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
Trong lòng Cố Tư Vũ âm thầm cảm phục, bạch ngọc tuy quý nhưng không hiếm, bất quá để điêu khắc lên đó là một việc quá khó huống chi lại là đồ án tinh xảo đến thế kia, lại càng không nhắc đến giá trị lịch sử của nó không rõ niên đại.
"Thứ phế phẩm đó cũng đem ra đấu giá được sao? Anh Tu, anh nghĩ cái gì vậy?" Thẩm Kiêu miệng ăn không nghỉ ngơi, ăn hết hai gói hạt mứt, vừa nhai vừa nói.
Tu Thần Khước ngồi trầm mặc nhìn xuống sàn đấu giá theo dõi quá trình, không trả lời Thẩm Kiêu.
"Cậu thật không có mắt nhìn." Lôi Báo lắc đầu ngán ngẩm.
Bọn anh luôn làm ăn có tiếng tăm và uy tín dù là hoạt động trong bất kì ngành nào, không thể giám định được ra nguồn gốc miếng bạch ngọc này, ắt hẳn giá trị phải vô cùng lớn. Vậy mà cái tên ngốc Thẩm Kiêu không hiểu biết chút gì lại có thể nói nó thành phế phẩm.
"Ây, tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Nếu như đem mấy con chó của tôi ra sàn đấu giá có khi giá trị còn cao hơn đó." Cậu ta ba hoa khoe khoang.
"Phế phẩm."
Tu Thần Khước mặt không biến sắc, nhàn nhạt phun một câu.
Lôi Báo ở bên cạnh nhịn không được phá lên cười ha hả.
"Anh Tu không mở miệng thì không có chuyện gì, nhưng mà cứ lần nào mở miệng ra là độc địa câu đó. Tôi chơi không lại." Thẩm Kiêu lẩm bẩm.
"Cậu không nói, tôi cũng biết cậu ngu." hắn đảo mắt nhìn cậu ta một cái, thanh âm mang theo khinh thường.
Hoắc Bắc Cảng cùng Lục Thiếu Sơ nín nhịn cười.
Thẩm Kiêu á khẩu, đúng thật là miệng chó không mọc được ngà voi. Cậu thật không hiểu sao mình có thể duy trì mối quan hệ bạn bè được cùng với tên A Tu La này được nữa. Thật bực muốn chết rồi.
Cố Tư Vũ lén lút nhìn Tu Thần Khước, thời gian trở lại đây có phải tính cách hắn thay đổi tốt lên không? Có thể giao tiếp với người khác nhiều hơn vài ba câu, không tệ như hồi trước.
Cô nhớ thời gian kiếp trước, hắn cực kì ít tham gia hoạt động tụ họp đông người bởi vì cô liên tục náo loạn, nào là tuyệt thực, hoặc bỏ trốn. Mới khiến hắn ngoài công việc ra thì mọi thời gian đều đặt lên trên vấn đề canh chừng cô, đến mức hắn đem mọi khe hở trong dinh thự bịt kín.
Hàng ngày chạm mặt cô đều khiến cho hắn phát hoả, đè đầu cưỡi cổ nguyền rủa hắn đi chết đi. Hai người bọn cô luôn trong tình trạng kéo dài sự đấu tranh căng thẳng.
Đỉnh điểm là khi cô đem toàn bộ chứng cứ làm ăn phi pháp của hắn đưa ra toà khiến hắn đau đầu giải quyết hậu quả, vụ việc đó không chỉ ảnh hưởng lớn đến Tu gia, mà còn đến cả tài chính UE, nhưng hắn vẫn nhất quyết không buông tha cho cô, cố chấp giam giữ bên cạnh mình, giam giữ tận 7 năm ròng.
Kể từ đó trở đi không chỉ Adam, mà ngay cả Hắc Huyền, Hắc Bạch, bạn bè hắn lẫn người làm ở trong dinh thự đều căm ghét cô ra mặt.
Cố Tư Vũ buông thõng mi mắt, cô mím môi, cảm thấy... có chút tội lỗi. Dù gì thì hắn ta ngoài khống chế tự do và tình yêu của cô thì hắn chưa từng đối xử tệ bạc với cô.
Ngay cả khi cô chết.
Cũng may sau khi trọng sinh lại, cô không còn tái diễn sai lầm nữa. Và đồng thời đã tự mình giải thoát thành công khỏi hắn ta.
Chỉ là, hắn ta định quên cô bao lâu nữa đây?
Đây là việc mà cô luôn muốn, nhưng chẳng hiểu sao lại khó chịu như vậy...
Adam cùng hai em Hắc Huyền Bạch từ trước đã đứng sẵn bên khán đài không biết chuẩn bị cho công tác gì. Chỉ thấy bọn âm thầm ra hiệu với nhau, ngay lập tức ánh đèn khắp nơi trong sảnh tiệc đều tắt hết, xung quanh nháy mắt im lặng như tờ, bóng tối bao trùm còn chưa được bao lâu từ dưới mặt sàn đã không ngừng rung lên.
Cố Tư Vũ giật mình đứng không vững, hoảng hốt quơ tay loạn xạ, tuỳ tiện bám chặt vào người đang đứng bên cạnh.
Sàn nhà rung lắc dữ dội, mọi người xung quanh bắt đầu kêu lên.
"Cái quái gì thế? Động đất à...?"
"Mặt đất đang nứt ra kìa..."
Cố Tư Vũ theo bản năng sinh tồn bám chặt lấy người bên cạnh mình mà không hề ý thức được, chỉ thấy cánh tay người này rắn chắc, xương cốt rất cứng. Hơn thế nữa, mùi hương của hắn ta khiến cô nhất thời an tâm.
Trong bóng tối không nhìn được rõ mặt ai với ai, chỉ cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm từ trên cao nhìn xuống đang chằm chằm vào mình. Tóc gáy cô rờn rợn lên, mới tự ý thức được mình hiện tại đang bám tay người ta.
"A... tôi xin lỗi." Cô xấu hổ vội vàng rút tay về.
Nhưng mà hành động còn chưa kịp xuất phát xung quanh đèn đã mở trở lại, ánh sáng nhanh chóng bao trùm lấy mọi thứ. Cố Tư Vũ mở lớn mắt, trong giây lát quên cả cách để hít thở.
Người mà cô đang bám lấy không buông, như thế mà lại là Tu Thần Khước...
Sau lưng Cố Tư Vũ bắt đầu lạnh toát, cảm giác da đầu mình tê dại, cả người đứng như chết trân tại chỗ. Thẳng mắt đối diện với người đàn ông cao hơn mình một nửa thân người, miệng há ra không thể ngậm nổi vào.
Lòng bàn tay giăng kín mồ hôi bám ở trên bắp tay rắn chắc của Tu Thần Khước, ánh mắt đen trầm lắng của hắn không sắc mà nhìn cô.
Cái nhìn của hắn chuẩn xác rơi lên nơi tiếp xúc bàn tay cô đang bám ở trên cổ tay hắn, nhàn nhạt nói "Buông ra."
Cố Tư Vũ không dám chậm trễ rút tay mình về giấu ở đằng sau lưng, dây thần kinh khắp người cô từng trận tê buốt. Gan cô đúng là càng ngày càng to mà, như thế mà lại dám làm loạn trên người hắn ta...
"Mọi người chú ý, thời gian buổi đấu giá 5 phút nữa diễn ra." Lôi Báo cất lời, giọng nói đầy uy quyền vang lên.
Kẻ ra kẻ vào bàn tán không ngớt, phía dưới sàn nhà vừa được mở hiện ra một khoảng đất trống bên dưới. Cố Tư Vũ sửng sốt nhìn, đèn sáng bật lên, một sàn đấu giá có quy mô lớn thiết kế theo kiểu La Mã hình tròn, hai hàng ghế bao thành vòng ở xung quanh. Loại bóng đèn led lắp dưới sàn cực kì mạnh, càng nhìn càng thêm phần rõ nét.
"Oa... đây là chuyện gì thế?" Cố Tư Vũ kích động reo lên cảm thán.
"Cô không biết sao?"
Thẩm Kiêu đứng bên cạnh cầm một gói mứt sấy không ngừng ăn, nhai nhai trong miệng, nhìn cô nói.
Cố Tư Vũ ngơ ngác lắc đầu.
Cậu ta vểnh môi cười "Vậy thì rất nhanh sẽ biết thôi."
Sàn đấu giá hào nhoáng chói mắt, nhóm người Tu Thần Khước mang theo oai nghiêm khí thế bước đến hàng ghế đầu ngồi xuống. Mọi người có mặt tại buổi tiệc cũng nhanh chóng nhận chỗ, nháy mắt khắp các dãy ghế ngồi chật kín người.
Cố Tư Vũ miễn cưỡng mới chọn được chỗ ngồi bên cạnh người đàn ông tên Lục Thiếu Sơ kia dè dặt ngồi xuống, trên hàng đầu gồm Lôi Báo, Lôi Đồng, Tu Thần Khước và hàng thứ hai là Lục Thiếu Sơ, Hoắc Bắc Cảng, Thẩm Kiêu.
Từ phía này hoàn hảo nhìn bao quát được toàn cảnh sàn đấu giá bên dưới.
Tiếng nói ồn ào náo nhiệt của mọi người không ngừng vang lên, Cố Tư Vũ trông thấy Adam ở bên dưới sàn đấu giá bước ra cùng với Hắc Huyền Bạch, đem theo một kệ đỡ tinh tế làm từ thuỷ tinh có màn che đồ vật bên trong.
"Vật đấu giá đầu tiên, bạch ngọc không rõ niên đại." Tiếng nói của Adam qua micro vang lên.
Adam đồng thời kéo tấm màn che xuống, xuất hiện một vật được giám định là vô giá, miếng bạch ngọc không rõ niên đại, khắc đồ án hoa sen huyền ảo, hoa văn tỉ mỉ từng nét. Trung tâm miếng bạch ngọc còn đính một viên đá tinh khiết không rõ chủng loại.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
Trong lòng Cố Tư Vũ âm thầm cảm phục, bạch ngọc tuy quý nhưng không hiếm, bất quá để điêu khắc lên đó là một việc quá khó huống chi lại là đồ án tinh xảo đến thế kia, lại càng không nhắc đến giá trị lịch sử của nó không rõ niên đại.
"Thứ phế phẩm đó cũng đem ra đấu giá được sao? Anh Tu, anh nghĩ cái gì vậy?" Thẩm Kiêu miệng ăn không nghỉ ngơi, ăn hết hai gói hạt mứt, vừa nhai vừa nói.
Tu Thần Khước ngồi trầm mặc nhìn xuống sàn đấu giá theo dõi quá trình, không trả lời Thẩm Kiêu.
"Cậu thật không có mắt nhìn." Lôi Báo lắc đầu ngán ngẩm.
Bọn anh luôn làm ăn có tiếng tăm và uy tín dù là hoạt động trong bất kì ngành nào, không thể giám định được ra nguồn gốc miếng bạch ngọc này, ắt hẳn giá trị phải vô cùng lớn. Vậy mà cái tên ngốc Thẩm Kiêu không hiểu biết chút gì lại có thể nói nó thành phế phẩm.
"Ây, tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Nếu như đem mấy con chó của tôi ra sàn đấu giá có khi giá trị còn cao hơn đó." Cậu ta ba hoa khoe khoang.
"Phế phẩm."
Tu Thần Khước mặt không biến sắc, nhàn nhạt phun một câu.
Lôi Báo ở bên cạnh nhịn không được phá lên cười ha hả.
"Anh Tu không mở miệng thì không có chuyện gì, nhưng mà cứ lần nào mở miệng ra là độc địa câu đó. Tôi chơi không lại." Thẩm Kiêu lẩm bẩm.
"Cậu không nói, tôi cũng biết cậu ngu." hắn đảo mắt nhìn cậu ta một cái, thanh âm mang theo khinh thường.
Hoắc Bắc Cảng cùng Lục Thiếu Sơ nín nhịn cười.
Thẩm Kiêu á khẩu, đúng thật là miệng chó không mọc được ngà voi. Cậu thật không hiểu sao mình có thể duy trì mối quan hệ bạn bè được cùng với tên A Tu La này được nữa. Thật bực muốn chết rồi.
Cố Tư Vũ lén lút nhìn Tu Thần Khước, thời gian trở lại đây có phải tính cách hắn thay đổi tốt lên không? Có thể giao tiếp với người khác nhiều hơn vài ba câu, không tệ như hồi trước.
Cô nhớ thời gian kiếp trước, hắn cực kì ít tham gia hoạt động tụ họp đông người bởi vì cô liên tục náo loạn, nào là tuyệt thực, hoặc bỏ trốn. Mới khiến hắn ngoài công việc ra thì mọi thời gian đều đặt lên trên vấn đề canh chừng cô, đến mức hắn đem mọi khe hở trong dinh thự bịt kín.
Hàng ngày chạm mặt cô đều khiến cho hắn phát hoả, đè đầu cưỡi cổ nguyền rủa hắn đi chết đi. Hai người bọn cô luôn trong tình trạng kéo dài sự đấu tranh căng thẳng.
Đỉnh điểm là khi cô đem toàn bộ chứng cứ làm ăn phi pháp của hắn đưa ra toà khiến hắn đau đầu giải quyết hậu quả, vụ việc đó không chỉ ảnh hưởng lớn đến Tu gia, mà còn đến cả tài chính UE, nhưng hắn vẫn nhất quyết không buông tha cho cô, cố chấp giam giữ bên cạnh mình, giam giữ tận 7 năm ròng.
Kể từ đó trở đi không chỉ Adam, mà ngay cả Hắc Huyền, Hắc Bạch, bạn bè hắn lẫn người làm ở trong dinh thự đều căm ghét cô ra mặt.
Cố Tư Vũ buông thõng mi mắt, cô mím môi, cảm thấy... có chút tội lỗi. Dù gì thì hắn ta ngoài khống chế tự do và tình yêu của cô thì hắn chưa từng đối xử tệ bạc với cô.
Ngay cả khi cô chết.
Cũng may sau khi trọng sinh lại, cô không còn tái diễn sai lầm nữa. Và đồng thời đã tự mình giải thoát thành công khỏi hắn ta.
Chỉ là, hắn ta định quên cô bao lâu nữa đây?
Đây là việc mà cô luôn muốn, nhưng chẳng hiểu sao lại khó chịu như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.