Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 38: Chồng
Trần Thúy Ngọc
25/02/2021
Tầm mắt tựa lưỡi đao của hắn ta phóng về hướng một đồng học nữ đứng trên lầu ba, thân thể tản ra hơi lạnh, khuôn mặt điên đảo chúng sinh trở thành cáu kỉnh thâm u.
Đồng học nữ đứng trên lầu thứ ba tiếp nhận được ánh nhìn như muốn giết người mang theo áp bách ngút trời đè ép huyết dịch kẻ khác của hắn thì lập tức co rúm thân thể, ngã phịch xuống dưới nền sảnh, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi...
Đúng lúc này Cố Tư Vũ vừa thục mạng chạy tới, hướng trên người Tu Thần Khước nhào lên ôm lấy.
Tu Thần Khước không phòng bị chút nào đã suýt chút nữa bị cô đụng cho ngã, bất quá sức lực nam nhân lớn như vậy, cũng chỉ đủ lùi ra sau một cái bước chân.
Hắn ta vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô, thu liễm lại con ngươi mắt sắc lạnh hung hăng ban nãy khiến người khác nhầm lẫn chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Cô được hắn ta ôm trong lồng ngực, cảm nhận từng tia ấm áp cách ly vẻ lãnh đạm bên ngoài mặt kia của hắn. Trái tim trong lồng ngực bỗng tăng nhanh một nhịp, khí huyết sôi sục.
Tu Thần Khước kéo cô ra, quan sát tỉ mỉ nữ nhân xinh đẹp có đôi mắt như biết cười, đáy mắt thâm thuý trong giây phút kéo tối xuống. Giống như vạch ranh giới giữa hai vùng biển nóng lạnh, vẩn lên những gợn sóng nhỏ lăn tăn.
Một hồi lâu sau ngũ quan không có bất kỳ biểu cảm nào của hắn mới hơi động đậy, hắn nâng lên ngón tay thon dài vén vài sợi tóc mai của cô ra đằng sau vành tai, giọng nói trầm ổn "Giáo viên chủ nhiệm nơi nào?"
"A?" Cố Tư Vũ chớp chớp mắt liền trả lời "Chắc là phòng giáo vụ thôi nha..."
Hắn ta thần thái lười nhác gật đầu, xoay người với hướng ngược lại đi tới phòng giáo vụ.
Các đồng học đồng thời tỏ vẻ không tin nổi nhìn một màn này, sợ tới mức tim đập chân run, nam nhân sắc đẹp thịnh yến kia vậy mà lại là có quan hệ cùng với Cố Tư Vũ sao?
"Má! Chuyện gì vậy, Cố Tư Vũ thế mà lại quen biết anh ta trước kia!"
"Đoán xem hai người này là tình cảnh gì a?"
"Lời đồn thổi cô ta có phú hào bao nuôi, chẳng lẽ cũng chính là người này?"
"Kẻ chống lưng bí ẩn kia hay là anh ta nha..."
Ở hành lang dài cô đi theo phía sau Tu Thần Khước, nhìn bóng lưng người đàn ông bọc trong âu phục cao lớn thẳng tắp, nhất thời bởi tốc độ di chuyển nhanh nhẹn của hắn mà bị bỏ lại phía sau.
"Thần Khước, chờ em chút!" Sau đó thuận thế đem bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng bắt lấy ống tay áo hắn.
Tu Thần Khước hơi ngừng lại, sải bước chân cũng vì thế thu hẹp, hắn hướng ống tay áo mình rũ mi mắt nhìn xuống nơi bàn tay trắng ngần kia của cô đang níu lấy, trầm mặc mới mở miệng "Tôi đi rất chậm."
Cố Tư Vũ mặt mũi chảy đầy mồ hôi, tổ tông của cô ơi, xin anh hãy lặp lại một lần nữa đi.
"Anh cao hơn em gấp ba lần đó..." cô bĩu bĩu môi, phụng phịu.
"Mỗi ngày trước đây thay đầu bếp phục vụ em, em liền tuỳ tiện đuổi đi." Hắn chậm rãi mà nói "Đều phải rất vất vả dỗ dành em ăn cơm, bây giờ không phát triển, tự mình gây thì tự mình chịu."
Cô ngậm miệng, nhất thời không phản bác được gì, cắn cắn môi dưới. Đúng thật là việc ăn uống của cô không tuần hoàn, tuyệt thực là phương pháp hữu hiệu hay dùng tới nhất để cùng hắn gây chuyện, lúc trước có khi nhịn lâu quá ngất đi phải cấp cứu.
Hắn nói như vậy cũng không phải là không có cơ sở, nhưng mà con người này tình cảm với cô một chút thì hắn chết hay sao? Thật là...
Bất quá, người đàn ông này mà biết tình cảm, thì cá sống không cần uống nước.
Tu Thần Khước vào trong phòng giáo vụ thảo luận một chút về việc của cô, học sinh lại quy định không được tuỳ tiện đi vào cho nên Cố Tư Vũ chỉ có thể ngồi chờ hắn ở bên ngoài.
Bên trong phòng giáo vụ bởi vì sự xuất hiện đột ngột của hắn ta mà không khí trầm lặng xuống rất nhiều.
Người đàn ông ngồi dựa lưng vào thành ghế lông nhung, chân bắt chéo, ngũ quan trên dưới đều là sự lười biếng không để bất cứ thứ gì tồn tại trong tâm trí, rũ mi mắt hướng vùng cổ tay trắng như khối ngọc của mình nhìn chăm chú. Cảm giác như kim ti lung lạnh băng đều phủ lên một lớp nắng ấm, thời khắc này tan chảy.
Phía đối diện có giáo viên chủ nhiệm họ Lương và thầy hiệu trưởng trường chỉ dám đứng không dám ngồi, xoắn xuýt mà nhìn nhau. Đại nhân vật lớn như vậy thế nào lại xuất hiện ở nơi này, bọn họ ngay cả trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi...
Thầy hiệu trưởng vo hai lòng bàn tay lại với nhau, trên trán chảy đẫm mồ hôi khó xử mở miệng "Cái đó, Tu tiên sinh, ngài có gì chỉ giáo chúng tôi a?"
Tu Thần Khước vẫn không có dấu hiệu để ý tới ông ta chút nào, mân mê vùng cổ tay thật lâu, sau đó mới đưa lên gần cánh mũi, nhẹ nhàng hít thở.
Đáy mắt tựa biển sâu của hắn cuối cùng cũng tìm lại được tiêu cự, giống như hừng đông ló rạng toả sáng rực rỡ khắp mọi nơi. Đoá hồng môi hơi hé mở, chậm rãi đặt lên vùng cổ tay mình một nụ hôn.
Em giống như là thuốc độc...
"Tu tiên sinh, cái kia..." thầy hiệu trưởng lần nữa mở miệng nói.
"Im lặng."
Hắn lạnh lùng nghiêm thật phun ra hai chữ, đem khắp nơi lộ ra hàn khí tức áp bách quấn quanh.
Thầy hiệu trưởng kia co rúm, so vai rụt cổ lập tức ngậm miệng lại. Mặt mũi ông ta xanh lét, thiếu điều quỳ gối xuống gọi hắn một tiếng "Cha."
Trời đất ơi... thế nào vị đại tổ tông này lại đến đây được a? Bọn họ rốt cuộc gây ra nghiệp gì mà trời đất trừng phạt bọn họ ra như vậy a...
Cố Tư Vũ bên ngoài nhảy mũi liên tục mấy cái.
Mất chừng nửa tiếng đồng hồ, tới nỗi bọn họ cho rằng sắp không qua khỏi rồi hắn ta mới lười biếng nâng lên mi mắt nhìn một vòng chung quanh, sau đó dừng lại trên người ông thầy hiệu trưởng và cô giáo họ Lương kia, giọng trầm trọng phát ra "Bài thi."
Thầy hiệu trưởng toát mồ hôi, mặt mũi rúm ró nhìn cô giáo họ Lương, rồi lại nhìn mấy thầy cô bộ môn ngồi im không ho he từ nãy tới giờ ở đằng sau.
Bài thi? Bài thi gì mới được...?
"Ý của ngài chính là..." cô giáo họ Lương khoé môi co giật, trên đầu một mảnh hắc tuyến.
"Bài thi hồi vừa rồi bị chấm gian lận, không phải cô nói muốn Cố Tư Vũ mời phụ huynh tới sao?" Ngũ quan hắn không chút biến đổi chậm rãi trả lời "Tôi đến bảo lãnh cho Cố Tư Vũ."
Cô giáo họ Lương kia khoé môi lập tức đông cứng, biểu cảm không thể tin nổi mà trợn mắt há mồm, ô a nửa ngày trời không thốt lên lời.
Phi! Học sinh của bà, lại là có liên quan cùng vị đại nhân vật tầm cỡ này sao?!
Tuyệt đối không thể nào có khả năng!
"Tu tiên sinh, ngài cùng với học trò Cố là quan hệ gì vậy a..." thầy hiệu trưởng gượng cười hỏi.
Tu Thần Khước không có nhiều kiên nhẫn, hắn ta nhíu lại chân lông mày kiếm, thanh âm mơ hồ đem dây thần kinh kẻ khác kéo căng đứt đoạn thực trầm thấp mà phun ra một chữ.
"Chồng."
Đồng học nữ đứng trên lầu thứ ba tiếp nhận được ánh nhìn như muốn giết người mang theo áp bách ngút trời đè ép huyết dịch kẻ khác của hắn thì lập tức co rúm thân thể, ngã phịch xuống dưới nền sảnh, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi...
Đúng lúc này Cố Tư Vũ vừa thục mạng chạy tới, hướng trên người Tu Thần Khước nhào lên ôm lấy.
Tu Thần Khước không phòng bị chút nào đã suýt chút nữa bị cô đụng cho ngã, bất quá sức lực nam nhân lớn như vậy, cũng chỉ đủ lùi ra sau một cái bước chân.
Hắn ta vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô, thu liễm lại con ngươi mắt sắc lạnh hung hăng ban nãy khiến người khác nhầm lẫn chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Cô được hắn ta ôm trong lồng ngực, cảm nhận từng tia ấm áp cách ly vẻ lãnh đạm bên ngoài mặt kia của hắn. Trái tim trong lồng ngực bỗng tăng nhanh một nhịp, khí huyết sôi sục.
Tu Thần Khước kéo cô ra, quan sát tỉ mỉ nữ nhân xinh đẹp có đôi mắt như biết cười, đáy mắt thâm thuý trong giây phút kéo tối xuống. Giống như vạch ranh giới giữa hai vùng biển nóng lạnh, vẩn lên những gợn sóng nhỏ lăn tăn.
Một hồi lâu sau ngũ quan không có bất kỳ biểu cảm nào của hắn mới hơi động đậy, hắn nâng lên ngón tay thon dài vén vài sợi tóc mai của cô ra đằng sau vành tai, giọng nói trầm ổn "Giáo viên chủ nhiệm nơi nào?"
"A?" Cố Tư Vũ chớp chớp mắt liền trả lời "Chắc là phòng giáo vụ thôi nha..."
Hắn ta thần thái lười nhác gật đầu, xoay người với hướng ngược lại đi tới phòng giáo vụ.
Các đồng học đồng thời tỏ vẻ không tin nổi nhìn một màn này, sợ tới mức tim đập chân run, nam nhân sắc đẹp thịnh yến kia vậy mà lại là có quan hệ cùng với Cố Tư Vũ sao?
"Má! Chuyện gì vậy, Cố Tư Vũ thế mà lại quen biết anh ta trước kia!"
"Đoán xem hai người này là tình cảnh gì a?"
"Lời đồn thổi cô ta có phú hào bao nuôi, chẳng lẽ cũng chính là người này?"
"Kẻ chống lưng bí ẩn kia hay là anh ta nha..."
Ở hành lang dài cô đi theo phía sau Tu Thần Khước, nhìn bóng lưng người đàn ông bọc trong âu phục cao lớn thẳng tắp, nhất thời bởi tốc độ di chuyển nhanh nhẹn của hắn mà bị bỏ lại phía sau.
"Thần Khước, chờ em chút!" Sau đó thuận thế đem bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng bắt lấy ống tay áo hắn.
Tu Thần Khước hơi ngừng lại, sải bước chân cũng vì thế thu hẹp, hắn hướng ống tay áo mình rũ mi mắt nhìn xuống nơi bàn tay trắng ngần kia của cô đang níu lấy, trầm mặc mới mở miệng "Tôi đi rất chậm."
Cố Tư Vũ mặt mũi chảy đầy mồ hôi, tổ tông của cô ơi, xin anh hãy lặp lại một lần nữa đi.
"Anh cao hơn em gấp ba lần đó..." cô bĩu bĩu môi, phụng phịu.
"Mỗi ngày trước đây thay đầu bếp phục vụ em, em liền tuỳ tiện đuổi đi." Hắn chậm rãi mà nói "Đều phải rất vất vả dỗ dành em ăn cơm, bây giờ không phát triển, tự mình gây thì tự mình chịu."
Cô ngậm miệng, nhất thời không phản bác được gì, cắn cắn môi dưới. Đúng thật là việc ăn uống của cô không tuần hoàn, tuyệt thực là phương pháp hữu hiệu hay dùng tới nhất để cùng hắn gây chuyện, lúc trước có khi nhịn lâu quá ngất đi phải cấp cứu.
Hắn nói như vậy cũng không phải là không có cơ sở, nhưng mà con người này tình cảm với cô một chút thì hắn chết hay sao? Thật là...
Bất quá, người đàn ông này mà biết tình cảm, thì cá sống không cần uống nước.
Tu Thần Khước vào trong phòng giáo vụ thảo luận một chút về việc của cô, học sinh lại quy định không được tuỳ tiện đi vào cho nên Cố Tư Vũ chỉ có thể ngồi chờ hắn ở bên ngoài.
Bên trong phòng giáo vụ bởi vì sự xuất hiện đột ngột của hắn ta mà không khí trầm lặng xuống rất nhiều.
Người đàn ông ngồi dựa lưng vào thành ghế lông nhung, chân bắt chéo, ngũ quan trên dưới đều là sự lười biếng không để bất cứ thứ gì tồn tại trong tâm trí, rũ mi mắt hướng vùng cổ tay trắng như khối ngọc của mình nhìn chăm chú. Cảm giác như kim ti lung lạnh băng đều phủ lên một lớp nắng ấm, thời khắc này tan chảy.
Phía đối diện có giáo viên chủ nhiệm họ Lương và thầy hiệu trưởng trường chỉ dám đứng không dám ngồi, xoắn xuýt mà nhìn nhau. Đại nhân vật lớn như vậy thế nào lại xuất hiện ở nơi này, bọn họ ngay cả trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi...
Thầy hiệu trưởng vo hai lòng bàn tay lại với nhau, trên trán chảy đẫm mồ hôi khó xử mở miệng "Cái đó, Tu tiên sinh, ngài có gì chỉ giáo chúng tôi a?"
Tu Thần Khước vẫn không có dấu hiệu để ý tới ông ta chút nào, mân mê vùng cổ tay thật lâu, sau đó mới đưa lên gần cánh mũi, nhẹ nhàng hít thở.
Đáy mắt tựa biển sâu của hắn cuối cùng cũng tìm lại được tiêu cự, giống như hừng đông ló rạng toả sáng rực rỡ khắp mọi nơi. Đoá hồng môi hơi hé mở, chậm rãi đặt lên vùng cổ tay mình một nụ hôn.
Em giống như là thuốc độc...
"Tu tiên sinh, cái kia..." thầy hiệu trưởng lần nữa mở miệng nói.
"Im lặng."
Hắn lạnh lùng nghiêm thật phun ra hai chữ, đem khắp nơi lộ ra hàn khí tức áp bách quấn quanh.
Thầy hiệu trưởng kia co rúm, so vai rụt cổ lập tức ngậm miệng lại. Mặt mũi ông ta xanh lét, thiếu điều quỳ gối xuống gọi hắn một tiếng "Cha."
Trời đất ơi... thế nào vị đại tổ tông này lại đến đây được a? Bọn họ rốt cuộc gây ra nghiệp gì mà trời đất trừng phạt bọn họ ra như vậy a...
Cố Tư Vũ bên ngoài nhảy mũi liên tục mấy cái.
Mất chừng nửa tiếng đồng hồ, tới nỗi bọn họ cho rằng sắp không qua khỏi rồi hắn ta mới lười biếng nâng lên mi mắt nhìn một vòng chung quanh, sau đó dừng lại trên người ông thầy hiệu trưởng và cô giáo họ Lương kia, giọng trầm trọng phát ra "Bài thi."
Thầy hiệu trưởng toát mồ hôi, mặt mũi rúm ró nhìn cô giáo họ Lương, rồi lại nhìn mấy thầy cô bộ môn ngồi im không ho he từ nãy tới giờ ở đằng sau.
Bài thi? Bài thi gì mới được...?
"Ý của ngài chính là..." cô giáo họ Lương khoé môi co giật, trên đầu một mảnh hắc tuyến.
"Bài thi hồi vừa rồi bị chấm gian lận, không phải cô nói muốn Cố Tư Vũ mời phụ huynh tới sao?" Ngũ quan hắn không chút biến đổi chậm rãi trả lời "Tôi đến bảo lãnh cho Cố Tư Vũ."
Cô giáo họ Lương kia khoé môi lập tức đông cứng, biểu cảm không thể tin nổi mà trợn mắt há mồm, ô a nửa ngày trời không thốt lên lời.
Phi! Học sinh của bà, lại là có liên quan cùng vị đại nhân vật tầm cỡ này sao?!
Tuyệt đối không thể nào có khả năng!
"Tu tiên sinh, ngài cùng với học trò Cố là quan hệ gì vậy a..." thầy hiệu trưởng gượng cười hỏi.
Tu Thần Khước không có nhiều kiên nhẫn, hắn ta nhíu lại chân lông mày kiếm, thanh âm mơ hồ đem dây thần kinh kẻ khác kéo căng đứt đoạn thực trầm thấp mà phun ra một chữ.
"Chồng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.