Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 23: Nguy hiểm kề cạnh
Trần Thúy Ngọc
25/02/2021
Ào!
Một cỗ lạnh thấu xương tuỷ tác động đến da thịt khiến Cố Tư Vũ đang trong trạng thái miên man bỗng bừng tỉnh.
Cô gắng gượng mở mắt nhưng hai mí nặng trĩu tới khó khăn, bên ngoài ồn ào gì thế? Cô đang ở đâu?
Chưa kịp thời nhận thức cô đã hứng tiếp một trận nước lạnh buốt, nước lan vào khoé mắt cô cay xè...
Lần này cô cố hết sức làm thần trí ổn định lại.
"Tỉnh chưa?" Giọng nói trào phúng đâm thẳng vào màng nhĩ cô.
Cố Tư Vũ mở trừng mắt, ở trước mặt cô là một căn nhà hoang u ám ảm đạm, Cố Kiều hai tay chống nạnh đứng trên cao nhìn xuống cô với dáng vẻ ngạo nghễ ngông cuồng.
Lúc này ả ta trực tiếp tạt một xô nước lạnh nữa vào mặt cô khiến dòng chất lỏng kia xộc thẳng vào mũi miệng, ho sặc sụa một trận.
"Chị gái yêu quý, cảm giác được em chăm sóc thế nào?" Ả thuận thế đạp chân vào ngực khiến cô ngã ngửa ra đằng sau, trận đau đớn truyền dọc theo các sợi dây thần kinh. Cố Tư Vũ thống khổ chật vật nằm trên nền sàn ướt nhẹp, cô muốn cử động, lại phát hiện ra tay chân của mình đều bị trói.
Tình cảnh không khả quan như thế này cô cũng đoán được phần nào Cố Kiều đang giở trò gì đó hãm hại cô, Cố Tư Vũ khó khăn thở gấp, cố kiềm chế cơn đau đớn đang giằng xé trong cơ thể.
"Mày định làm gì tao?" Cô nhếch môi cười khẩy.
Cố Kiều trong đáy mắt loé lên sự tàn ác, ả ta khục khục cười trong cổ họng. Tay vung một cái nắm tóc cô dùng lực kéo mạnh mẽ "Tao làm gì mày à, mày cứ để xem tao làm gì mày đi!"
Cô trừng trừng đối diện với đôi con ngươi của ả, giống như con nhím xù lông cố gắng bảo vệ cơ thể yếu ớt của nó nhất định không chịu khuất phục.
"Tu Thần Khước sẽ giết mày, nếu mày động tới tao."
Ả ta như thể nghe thấy câu chuyện hài hước, phá lên cười ha hả, trong không gian tịch mịch bởi vì âm thanh khả ố của ả mà trở nên kỳ quái dị hợm.
Cố Kiều giương đôi mắt đểu cáng nhìn cô, khoé miệng cong lên "Mày nghĩ tao ngu tới mức không biết trước vấn đề này à?"
Cô nhất thời nhíu nhíu mi tâm "Ý của mày là thế nào?"
Ả ta trào phúng cười, trên tay cầm chiếc điện thoại nhấn mở một đoạn ghi âm sau đó áp sát lên tai vừa vặn để cho cô nghe.
"Tiểu Vũ! Coi như anh xin em, chúng ta đừng rời xa nhau có được không? Vạn nhất, anh cùng em đi đến nơi khác chung sống..."
[...]
Cố Tư Vũ sững sờ, trân trối mở lớn mắt, âm thanh nam nhân kia vừa kết thúc lập tức cô đã hung hăng nghiến răng nghiến lợi.
Hoá ra tất cả là ý định của ả để dụ dỗ cô rơi vào bẫy!
"Ngạc nhiên chứ?" Cố Kiều khiêu khích vuốt ve má cô, giọng nói đem theo cao hứng "Sau khi tao gửi đoạn ghi âm này cho người đàn ông đó, hắn ta sẽ nghĩ thế nào nhỉ?"
"Mấy thằng cảnh vệ ngu xuẩn kia không thấy mày quay lại sẽ lập tức báo cáo với hắn, hắn ta không nghĩ rằng mày bị tao bắt cóc. Mà hắn chỉ có chắc chắn mày chạy khỏi hắn, không khéo bây giờ đang lật tung khắp nơi lên tìm mày cũng có thể đấy?"
"Rồi mày sẽ chết rục xương ở đây, sẽ chết trong tay tao, hắn sẽ chẳng nghi ngờ mày đã biến mất khỏi cõi đời này mà chỉ điên cuồng tìm kiếm mày ở mọi nơi, haha, tao thật muốn xem biểu cảm phát điên dại khi biết mày chạy khỏi hắn ngay thôi... thật thú vị làm sao."
Cố Tư Vũ tức giận tới nghiến chặt hai hàm răng vào với nhau, chết tiệt!
Quỹ đạo của kiếp trước bởi vì bị cô phá vỡ mà chệch khỏi tầm kiểm soát, cô chỉ biết được những gì xảy ra dựa vào nhớ được mọi chuyện trước khi trùng sinh, chứ không đoán trước được tương lai sau này.
Cố Kiều, lòng dạ âm hiểm độc ác, cô cũng quá khinh suất coi thường ả ta rồi.
"Mày biết Tu Thần Khước nắm quyền kiểm soát thế nào ở Kinh Đô, anh ấy sẽ sớm cho người tìm ra tao." Cô cố gắng cử động hai tay bị trói, chỉ cần một chút thôi... phải liên lạc được với Tu Thần Khước.
Chiếc điện thoại vỡ nát nằm im lìm ở một góc tường, cơ hội của cô, phải mau cầu cứu hắn ta!
Cố Kiều đắc ý cười lớn "Vậy thì tới lúc ấy tao đã tiễn mày xuống suối vàng rồi, nói cho mày biết, quanh khu vực này là vùng bỏ hoang muốn tìm ra nhanh chóng rất khó. Huống hồ căn nhà này được bao quanh bởi các dãy núi, hắn ta cho dù có thông minh cũng sẽ không đoán ra được mày vẫn còn ở Kinh Đô đâu..."
"A? Tao nghĩ các tuyến đường quốc lộ bây giờ đã chật kín người của hắn truy lùng mày rồi."
Từ phía huyền quan xuất hiện mấy tên to cao bặm trợn tiến vào trong, Cố Tư Vũ có linh cảm không lành... gấp gáp muốn nhặt lại chiếc điện thoại di động của cô.
Chỉ cần mở nó lên, định vị trên điện thoại sẽ phát tán!
"Thưởng thức từ từ nhé, chị gái yêu quý..." Cố Kiều giao tiền mặt cho bọn họ. Bốn năm người đàn ông liền tới gần, ánh mắt như con thú hoang chòng chọc nhìn cô với vẻ đói khát.
Thật ghê tởm, thật buồn nôn!
Cố Tư Vũ trong lòng lạnh run rẩy, cô cứ nghĩ rằng con người khiến cô sợ hãi nhất trên đời ngoài Tu Thần Khước ra thì không còn ai khác. Nhưng nguy hiểm đến gần thì cô mới biết được, xã hội này còn đáng sợ hơn hắn ta biết bao nhiêu.
Cô muốn quay trở về, cho dù bên cạnh Tu Thần Khước cả đời cũng không sao hết...
Cơ thể Cố Tư Vũ run rẩy từng đợt, chính bản thân cô còn không nhận thức được người duy nhất cô mong chờ đến cứu thoát cô lại là người cô luôn muốn chạy khỏi nhất, rời xa nhất.
"Tu Thần Khước! Cứu em!" Cô bất giác hướng phía cửa hét lớn, rời đi sự chú ý của Cố Kiều lẫn bọn người bặm trợn kia.
Hai cổ tay vì dây trói mà rách ứa máu, cô cố gắng bắt lấy chiếc điện thoại kia...
Một chút nữa, cảm nhận được vật mát lạnh chạm vào đầu ngón tay, Cố Tư Vũ nhanh chóng thu lại kẹp vào giữa lòng bàn tay giấu đi.
"Con khốn này!" Cố Kiều tức giận vung tay tát vào mặt cô, âm thanh đôm đốp vang vọng trong không gian.
Bên má Cố Tư Vũ bỏng rát, mùi vị máu tanh nồng xộc vào khoang miệng mằn mặn. Cô nằm sấp xuống nền sàn lạnh ngắt, bộ dạng vô cùng chật vật.
"Bọn mày, hiếp chết con khốn đó cho tao!" Ả ta nắm tóc cô lôi mạnh quăng tới gót chân mấy tên đàn ông.
Cố Tư Vũ đau đớn đến mặt mày xám ngắt, khắp mình mẩy đều bầm tím. Nghe những gì ả ta nói liền nhất thời hoảng sợ.
"Đừng tới đây...!" Cô liên tục lắc đầu, khó khăn thở gấp, trong lòng rục rịch muốn nôn mửa.
Mấy tên đàn ông ánh mắt như con mồi đói khát nhìn chằm chằm cô, khả ố cười lớn "Chà, xinh đẹp thật đấy."
"Đừng đừng đừng, các anh không động tới tôi, thả tôi đi... Tu Thần Khước sẽ cho các anh số tiền lớn hơn ả ta, tôi chắc chắn."
Bọn họ nhìn nhau, một tên to con bặm trợn trên mặt có vết thẹo dài liền gầm lên với cô.
"Bọn tao làm việc cũng có quy tắc, đã nhận tiền thì phải làm hết sức!"
Cố Kiều đắc ý hất cằm, đế giày cao gót ấn lên trên bụng cô tàn nhẫn dẫm xuống.
"A...!"
Cố Tư Vũ đau đớn hét lớn, cảm giác tê dại từ da thịt lan truyền khắp các ngóc ngách cơ thể. Không được, cô phải tỉnh táo lại, phải làm cách nào chạy khỏi đây trước khi bị đám tởm lợm kia đè lên thân thể.
Mới nghĩ tới đây thôi cô đã hoa mắt chóng mặt, dung dịch nhầy nhậy trào lên cuống họng muốn nôn mửa ra bên ngoài.
"Thịt nó đi." Cố Kiều nhếch môi cười độc ác.
Bốn người đàn ông bộ dáng hung tợn chậm rãi tiến lại gần...
Một cỗ lạnh thấu xương tuỷ tác động đến da thịt khiến Cố Tư Vũ đang trong trạng thái miên man bỗng bừng tỉnh.
Cô gắng gượng mở mắt nhưng hai mí nặng trĩu tới khó khăn, bên ngoài ồn ào gì thế? Cô đang ở đâu?
Chưa kịp thời nhận thức cô đã hứng tiếp một trận nước lạnh buốt, nước lan vào khoé mắt cô cay xè...
Lần này cô cố hết sức làm thần trí ổn định lại.
"Tỉnh chưa?" Giọng nói trào phúng đâm thẳng vào màng nhĩ cô.
Cố Tư Vũ mở trừng mắt, ở trước mặt cô là một căn nhà hoang u ám ảm đạm, Cố Kiều hai tay chống nạnh đứng trên cao nhìn xuống cô với dáng vẻ ngạo nghễ ngông cuồng.
Lúc này ả ta trực tiếp tạt một xô nước lạnh nữa vào mặt cô khiến dòng chất lỏng kia xộc thẳng vào mũi miệng, ho sặc sụa một trận.
"Chị gái yêu quý, cảm giác được em chăm sóc thế nào?" Ả thuận thế đạp chân vào ngực khiến cô ngã ngửa ra đằng sau, trận đau đớn truyền dọc theo các sợi dây thần kinh. Cố Tư Vũ thống khổ chật vật nằm trên nền sàn ướt nhẹp, cô muốn cử động, lại phát hiện ra tay chân của mình đều bị trói.
Tình cảnh không khả quan như thế này cô cũng đoán được phần nào Cố Kiều đang giở trò gì đó hãm hại cô, Cố Tư Vũ khó khăn thở gấp, cố kiềm chế cơn đau đớn đang giằng xé trong cơ thể.
"Mày định làm gì tao?" Cô nhếch môi cười khẩy.
Cố Kiều trong đáy mắt loé lên sự tàn ác, ả ta khục khục cười trong cổ họng. Tay vung một cái nắm tóc cô dùng lực kéo mạnh mẽ "Tao làm gì mày à, mày cứ để xem tao làm gì mày đi!"
Cô trừng trừng đối diện với đôi con ngươi của ả, giống như con nhím xù lông cố gắng bảo vệ cơ thể yếu ớt của nó nhất định không chịu khuất phục.
"Tu Thần Khước sẽ giết mày, nếu mày động tới tao."
Ả ta như thể nghe thấy câu chuyện hài hước, phá lên cười ha hả, trong không gian tịch mịch bởi vì âm thanh khả ố của ả mà trở nên kỳ quái dị hợm.
Cố Kiều giương đôi mắt đểu cáng nhìn cô, khoé miệng cong lên "Mày nghĩ tao ngu tới mức không biết trước vấn đề này à?"
Cô nhất thời nhíu nhíu mi tâm "Ý của mày là thế nào?"
Ả ta trào phúng cười, trên tay cầm chiếc điện thoại nhấn mở một đoạn ghi âm sau đó áp sát lên tai vừa vặn để cho cô nghe.
"Tiểu Vũ! Coi như anh xin em, chúng ta đừng rời xa nhau có được không? Vạn nhất, anh cùng em đi đến nơi khác chung sống..."
[...]
Cố Tư Vũ sững sờ, trân trối mở lớn mắt, âm thanh nam nhân kia vừa kết thúc lập tức cô đã hung hăng nghiến răng nghiến lợi.
Hoá ra tất cả là ý định của ả để dụ dỗ cô rơi vào bẫy!
"Ngạc nhiên chứ?" Cố Kiều khiêu khích vuốt ve má cô, giọng nói đem theo cao hứng "Sau khi tao gửi đoạn ghi âm này cho người đàn ông đó, hắn ta sẽ nghĩ thế nào nhỉ?"
"Mấy thằng cảnh vệ ngu xuẩn kia không thấy mày quay lại sẽ lập tức báo cáo với hắn, hắn ta không nghĩ rằng mày bị tao bắt cóc. Mà hắn chỉ có chắc chắn mày chạy khỏi hắn, không khéo bây giờ đang lật tung khắp nơi lên tìm mày cũng có thể đấy?"
"Rồi mày sẽ chết rục xương ở đây, sẽ chết trong tay tao, hắn sẽ chẳng nghi ngờ mày đã biến mất khỏi cõi đời này mà chỉ điên cuồng tìm kiếm mày ở mọi nơi, haha, tao thật muốn xem biểu cảm phát điên dại khi biết mày chạy khỏi hắn ngay thôi... thật thú vị làm sao."
Cố Tư Vũ tức giận tới nghiến chặt hai hàm răng vào với nhau, chết tiệt!
Quỹ đạo của kiếp trước bởi vì bị cô phá vỡ mà chệch khỏi tầm kiểm soát, cô chỉ biết được những gì xảy ra dựa vào nhớ được mọi chuyện trước khi trùng sinh, chứ không đoán trước được tương lai sau này.
Cố Kiều, lòng dạ âm hiểm độc ác, cô cũng quá khinh suất coi thường ả ta rồi.
"Mày biết Tu Thần Khước nắm quyền kiểm soát thế nào ở Kinh Đô, anh ấy sẽ sớm cho người tìm ra tao." Cô cố gắng cử động hai tay bị trói, chỉ cần một chút thôi... phải liên lạc được với Tu Thần Khước.
Chiếc điện thoại vỡ nát nằm im lìm ở một góc tường, cơ hội của cô, phải mau cầu cứu hắn ta!
Cố Kiều đắc ý cười lớn "Vậy thì tới lúc ấy tao đã tiễn mày xuống suối vàng rồi, nói cho mày biết, quanh khu vực này là vùng bỏ hoang muốn tìm ra nhanh chóng rất khó. Huống hồ căn nhà này được bao quanh bởi các dãy núi, hắn ta cho dù có thông minh cũng sẽ không đoán ra được mày vẫn còn ở Kinh Đô đâu..."
"A? Tao nghĩ các tuyến đường quốc lộ bây giờ đã chật kín người của hắn truy lùng mày rồi."
Từ phía huyền quan xuất hiện mấy tên to cao bặm trợn tiến vào trong, Cố Tư Vũ có linh cảm không lành... gấp gáp muốn nhặt lại chiếc điện thoại di động của cô.
Chỉ cần mở nó lên, định vị trên điện thoại sẽ phát tán!
"Thưởng thức từ từ nhé, chị gái yêu quý..." Cố Kiều giao tiền mặt cho bọn họ. Bốn năm người đàn ông liền tới gần, ánh mắt như con thú hoang chòng chọc nhìn cô với vẻ đói khát.
Thật ghê tởm, thật buồn nôn!
Cố Tư Vũ trong lòng lạnh run rẩy, cô cứ nghĩ rằng con người khiến cô sợ hãi nhất trên đời ngoài Tu Thần Khước ra thì không còn ai khác. Nhưng nguy hiểm đến gần thì cô mới biết được, xã hội này còn đáng sợ hơn hắn ta biết bao nhiêu.
Cô muốn quay trở về, cho dù bên cạnh Tu Thần Khước cả đời cũng không sao hết...
Cơ thể Cố Tư Vũ run rẩy từng đợt, chính bản thân cô còn không nhận thức được người duy nhất cô mong chờ đến cứu thoát cô lại là người cô luôn muốn chạy khỏi nhất, rời xa nhất.
"Tu Thần Khước! Cứu em!" Cô bất giác hướng phía cửa hét lớn, rời đi sự chú ý của Cố Kiều lẫn bọn người bặm trợn kia.
Hai cổ tay vì dây trói mà rách ứa máu, cô cố gắng bắt lấy chiếc điện thoại kia...
Một chút nữa, cảm nhận được vật mát lạnh chạm vào đầu ngón tay, Cố Tư Vũ nhanh chóng thu lại kẹp vào giữa lòng bàn tay giấu đi.
"Con khốn này!" Cố Kiều tức giận vung tay tát vào mặt cô, âm thanh đôm đốp vang vọng trong không gian.
Bên má Cố Tư Vũ bỏng rát, mùi vị máu tanh nồng xộc vào khoang miệng mằn mặn. Cô nằm sấp xuống nền sàn lạnh ngắt, bộ dạng vô cùng chật vật.
"Bọn mày, hiếp chết con khốn đó cho tao!" Ả ta nắm tóc cô lôi mạnh quăng tới gót chân mấy tên đàn ông.
Cố Tư Vũ đau đớn đến mặt mày xám ngắt, khắp mình mẩy đều bầm tím. Nghe những gì ả ta nói liền nhất thời hoảng sợ.
"Đừng tới đây...!" Cô liên tục lắc đầu, khó khăn thở gấp, trong lòng rục rịch muốn nôn mửa.
Mấy tên đàn ông ánh mắt như con mồi đói khát nhìn chằm chằm cô, khả ố cười lớn "Chà, xinh đẹp thật đấy."
"Đừng đừng đừng, các anh không động tới tôi, thả tôi đi... Tu Thần Khước sẽ cho các anh số tiền lớn hơn ả ta, tôi chắc chắn."
Bọn họ nhìn nhau, một tên to con bặm trợn trên mặt có vết thẹo dài liền gầm lên với cô.
"Bọn tao làm việc cũng có quy tắc, đã nhận tiền thì phải làm hết sức!"
Cố Kiều đắc ý hất cằm, đế giày cao gót ấn lên trên bụng cô tàn nhẫn dẫm xuống.
"A...!"
Cố Tư Vũ đau đớn hét lớn, cảm giác tê dại từ da thịt lan truyền khắp các ngóc ngách cơ thể. Không được, cô phải tỉnh táo lại, phải làm cách nào chạy khỏi đây trước khi bị đám tởm lợm kia đè lên thân thể.
Mới nghĩ tới đây thôi cô đã hoa mắt chóng mặt, dung dịch nhầy nhậy trào lên cuống họng muốn nôn mửa ra bên ngoài.
"Thịt nó đi." Cố Kiều nhếch môi cười độc ác.
Bốn người đàn ông bộ dáng hung tợn chậm rãi tiến lại gần...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.