Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 91: Tại sao còn chưa đến bồi trẫm
Trần Thúy Ngọc
25/02/2021
"Ngẩng đầu lên."
Giọng nói người đàn ông trầm trầm lạnh bạc vang bên tai cô.
Giống như có luồng khí áp bách trên thân thể hắn phóng ra đánh cho toàn thân cô thương tích, Cố Tư Vũ trán nhẵn lấm thấm tầng mồ hôi mỏng, dây thần kinh căng thẳng như thể giây kế tiếp liền đứt đoạn.
Bất quá lời nào hắn nói ra đều chẳng khác nào mệnh lệnh nhất quán tôn quý không tuân không được, Cố Tư Vũ mím chặt cánh môi, cực lực khó khăn ngẩng đầu ép mình đối diện với hắn.
Tu Thần Khước nhìn cô, ánh nhìn thanh nhuận lương bạc, không hề mang theo độ ấm.
Hắn ở trên người cô tìm tòi nghiên cứu giống như nhà khảo cổ học phát hiện ra cổ vật, Cố Tư Vũ bởi vì hắn nhìn chằm chằm như vậy có chút ngượng mà khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt bị hun cho đỏ lên.
Phụ nữ Tu Thần Khước giao tiếp qua không nhiều nếu không muốn nói là cực độ ít ỏi. Mà những người hắn mở miệng nói chuyện lại càng đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng người phụ nữ trước mắt hắn lúc này là cái người luôn đem phiền muộn cho hắn mấy hôm trở lại đây. Mọi thứ chung quanh hắn, luôn có sự dính líu tới cô ta.
Cố Tư Vũ kéo khoé miệng gắng gượng nặn ra một nụ cười méo mó, nhanh nhẹn như con sóc nhón quả nho để ở trên bàn, mắt đấu mắt với hắn không rời đi còn các ngón tay cực kỳ linh hoạt bóc vỏ quả nho.
Cho tới khi quả nho trần trụi sạch sẽ vỏ, cô mới cẩn thận đưa lên trước mặt Tu Thần Khước giống như tên thần dân hèn mọn quỳ gối cung kính trước vị vua cao thượng mà dâng tấu lễ vật. Quả nho nhỏ được cô cầm ở đầu ngón tay tinh tế đặc biệt đẹp mắt nhưng không khó để phát giác ra có hơi run run...
Lục Thiếu Sơ ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, anh ta chẳng khác gì tên hoàn khố công tử sạch sẽ không nhiễm bụi trần, đôi mắt đen láy giống như có trăm ngàn loài hoa đua nở bên trong đó, khoé môi mỏng xinh đẹp nhếch nhẹ lên nhìn biểu cảm buồn cười của Cố Tư Vũ.
Xem cô gái này, bị doạ cho sợ tới thế mà vẫn có tâm trí bóc nho cho hắn ăn lấy lòng?
Lá gan cũng không nhỏ đâu nhỉ.
Đôi mắt dài hẹp đúng tiêu chuẩn của Tu Thần Khước hơi nheo lại, rồi hắn đột nhiên từ trong cổ họng cười một tiếng trầm thấp, bình thường mặt mũi hắn ta lãnh đạm khó gần không nói, lúc cười lên lại đặc biệt giống ma quỷ bay từ mười tám tầng địa ngục ra, vừa có chút gì đó nguy hiểm lại càng nhiều hơn phần thu hút hồn.
Nụ cười chậm rãi bò trên gương mặt thuần hoá chúng sinh mang theo vô tận nguy hiểm nhưng có chút gì đó mị lực cuốn lấy người khác không dứt được ra, đồng thời luồng khí áp bách từ trên người hắn bộc phát làm cho cô bất tri bất giác rùng mình, sợ bủn rủn cả người.
Mọi người trên ghế lô "..."
Con mẹ nó lợi hại! Vậy mà tên A Tu La này lại cười!
Cố Tư Vũ ngón tay cầm quả nho càng lúc càng run lên dữ tợn, tròng mắt đen bất an đảo qua lại, biểu tình trên ngũ quan tức khắc biến thành chân chó nịnh nọt "Nho rất ngọt đó a..."
Tu Thần Khước buông thõng mi mắt, hai hàng lông mi dài đen như mực nhấp nháy chớp ba cái, thẳng nhìn quả nho trên tay cô. Quả nho tròn trịa màu vàng mật đã lột sạch sẽ lớp vỏ, hai đầu ngón tay trắng noãn tinh xảo của cô cầm rất cẩn thận, ban nãy Lãnh Ly cũng bóc giúp hắn nhưng hắn một miếng cũng không ăn vào, bây giờ lại đặc biệt hứng thú muốn thử.
"Ngọt như nào?" Hắn hiếm khi tâm tình tốt đẹp, tuỳ tiện hỏi vặn một câu.
"..." Cố Tư Vũ nhất thời ngậm miệng không biết phản kháng kiểu gì, không nghĩ tới cái người đàn ông so với ma quỷ ác độc hơn này lại có lúc vừa cười vừa trêu chọc kẻ khác.
Cô cắn cắn cánh môi mỏng "Rất ngọt a..."
"Ngọt như nào mới được?" Tu Thần Khước xoay xoay mặt kính đồng hồ đeo trên cổ tay, tiếp tục hỏi.
Cố Tư Vũ cảm thấy trên đầu mình tựa như có vạch đen hiện ra.
Này, hắn ta từ khi nào biết vặn vẹo người khác rồi hả?
Nhưng mà bất quá cô đây mạng nhỏ, đại nhân vật nói gì thì nói a, không có can đảm dám phản biện, chỉ có thể cắn răng mà đáp "Là ngọt như em a."
Xong, cô vừa mới nói cái quái gì thế?
Con mẹ nó!
Cố Tư Vũ thâm tâm gào khóc thảm thương, chính mình đào hố chôn mình rồi!
"Phốc..." Adam đứng đằng sau, không nhịn được cười ra tiếng.
Hoắc Bắc Cảng, Lục Thiếu Sơ, mọi người trên ghế lô "..." Như vậy cũng chấp nhận được?
Tu Thần Khước sắc mặt không mấy tệ, chỉ là biểu cảm hoà khí kèm theo điệu cười này của hắn khiến không mấy ai thích ứng nhanh nổi, Cố Tư Vũ chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, tấm lưng mảnh mai đã sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
"Cô ngọt sao?" Hắn cười như không cười, đôi con ngươi đen phủ mực ám ách giống như cái vòng xoáy to lớn bất cứ khi nào cũng có thể đem linh hồn người khác nuốt vào.
"Chắc chắn rất ngọt." Cô gật đầu lia lịa. Trong lòng thầm mắng cái tên A Tu La nhà hắn, con người này từ khi nào miệng nói quá tám chữ rồi chứ hả? Chẳng phải tiết kiệm lời còn hơn vàng hơn ngọc sao, trước đây số lần hắn ta duy trì một cuộc trò chuyện dài dòng với ai đó còn chưa từng có nữa là treo lên cái vẻ mặt tốt đẹp như thế kia.
Tu Thần Khước cụp mắt, trầm thấp cười thêm tiếng nữa "Chưa thử, không biết."
Được, coi như anh lợi hại.
Luận về phúc hắc bá đạo không ai bằng hắn, bây giờ luận thêm về công phu ngoài miệng càng không chơi lại, đáy lòng Cố Tư Vũ khóc thảm thiết kêu gào, Tu Thần Khước, hắn thăng cấp rồi hả? Tại sao chỉ nịnh nọt giúp hắn bóc một quả nho mời ăn thôi cũng muôn trùng khó khăn thế này...
"Anh Lôi, đoán xem cái cô nương phiền toái đó làm gì tiếp theo?" Thẩm Kiêu ở một góc nhón hạt điều sấy ở trên bàn bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói nói.
Lôi Báo nhướn lông mày xem kịch vui "Còn phải hỏi? Kia, anh Khước của cậu có vẻ lộ mặt thê nô rồi."
"Hả?" Thẩm Kiêu ù ù cạc cạc.
"Cô nương kia lợi hại nha." Lôi Đồng ngồi bên cạnh không khỏi cảm thán "Xem xem, ăn rồi."
Thẩm Kiêu "Hả hả?" Cậu ta trợn ngược mắt chó, thẳng tắp quay sang nhìn một màn cảnh phía đối diện.
Tu Thần Khước ngồi trên sa lon khoé môi vẫn treo nguyên trạng nụ cười hiếm khi nào xuất hiện, sắc mặt lạnh bạc thường ngày nhưng nhiều hơn phần bão hoà. Chỉ thấy Cố Tư Vũ tiến đến thật gần cẩn thận đưa quả nho trước miệng hắn, kỳ quái hơn là hắn lại không hề bài xích từ chối, ngược lại còn một cái tiếp nhận.
Cô gái trước mặt hắn liên tục chào mời hàng, giống như có bao nhiêu ngon ngọt liền nhân hoá lên hết.
Cánh môi mỏng màu hoa hồng của hắn nhếch nhẹ lên, không tự mình nhận lấy quả nho ăn, há miệng, ý muốn biểu đạt Cố Tư Vũ mau đút.
Mọi người "..."
Cố Tư Vũ "..." Hắn có phải đụng đầu vào đâu đó hỏng rồi không? Cô nhất thời bất động thanh sắc, chưa thể nhận thức được tình hình hiện thời.
Tu Thần Khước nâng mắt nhìn cô một cái cùng với biểu cảm trên gương mặt giống như viết ra dòng chữ 'Tại sao còn chưa đến bồi trẫm?'
Trái tim Cố Tư Vũ không tự chủ nảy lên mấy cái nặng nề đánh vào lồng ngực, bên gò má trắng trẻo xuất hiện thêm vài vết hồng hào. Cô nghiêng mặt tránh đi ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình chằm chằm kia, một giây kế tiếp thẳng đưa tới môi hắn quả nho...
Tu Thần Khước trong chốc lát con ngươi thâm thuý mơ hồ chuyển thâm, hơi đưa người về phía trước há miệng ăn vào quả nho trên tay cô gái, thức ăn ngọt ngào cùng với đầu ngón tay mềm mại vừa vặn đặt lên đầu lưỡi nhạy bén của hắn.
Giọng nói người đàn ông trầm trầm lạnh bạc vang bên tai cô.
Giống như có luồng khí áp bách trên thân thể hắn phóng ra đánh cho toàn thân cô thương tích, Cố Tư Vũ trán nhẵn lấm thấm tầng mồ hôi mỏng, dây thần kinh căng thẳng như thể giây kế tiếp liền đứt đoạn.
Bất quá lời nào hắn nói ra đều chẳng khác nào mệnh lệnh nhất quán tôn quý không tuân không được, Cố Tư Vũ mím chặt cánh môi, cực lực khó khăn ngẩng đầu ép mình đối diện với hắn.
Tu Thần Khước nhìn cô, ánh nhìn thanh nhuận lương bạc, không hề mang theo độ ấm.
Hắn ở trên người cô tìm tòi nghiên cứu giống như nhà khảo cổ học phát hiện ra cổ vật, Cố Tư Vũ bởi vì hắn nhìn chằm chằm như vậy có chút ngượng mà khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt bị hun cho đỏ lên.
Phụ nữ Tu Thần Khước giao tiếp qua không nhiều nếu không muốn nói là cực độ ít ỏi. Mà những người hắn mở miệng nói chuyện lại càng đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng người phụ nữ trước mắt hắn lúc này là cái người luôn đem phiền muộn cho hắn mấy hôm trở lại đây. Mọi thứ chung quanh hắn, luôn có sự dính líu tới cô ta.
Cố Tư Vũ kéo khoé miệng gắng gượng nặn ra một nụ cười méo mó, nhanh nhẹn như con sóc nhón quả nho để ở trên bàn, mắt đấu mắt với hắn không rời đi còn các ngón tay cực kỳ linh hoạt bóc vỏ quả nho.
Cho tới khi quả nho trần trụi sạch sẽ vỏ, cô mới cẩn thận đưa lên trước mặt Tu Thần Khước giống như tên thần dân hèn mọn quỳ gối cung kính trước vị vua cao thượng mà dâng tấu lễ vật. Quả nho nhỏ được cô cầm ở đầu ngón tay tinh tế đặc biệt đẹp mắt nhưng không khó để phát giác ra có hơi run run...
Lục Thiếu Sơ ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, anh ta chẳng khác gì tên hoàn khố công tử sạch sẽ không nhiễm bụi trần, đôi mắt đen láy giống như có trăm ngàn loài hoa đua nở bên trong đó, khoé môi mỏng xinh đẹp nhếch nhẹ lên nhìn biểu cảm buồn cười của Cố Tư Vũ.
Xem cô gái này, bị doạ cho sợ tới thế mà vẫn có tâm trí bóc nho cho hắn ăn lấy lòng?
Lá gan cũng không nhỏ đâu nhỉ.
Đôi mắt dài hẹp đúng tiêu chuẩn của Tu Thần Khước hơi nheo lại, rồi hắn đột nhiên từ trong cổ họng cười một tiếng trầm thấp, bình thường mặt mũi hắn ta lãnh đạm khó gần không nói, lúc cười lên lại đặc biệt giống ma quỷ bay từ mười tám tầng địa ngục ra, vừa có chút gì đó nguy hiểm lại càng nhiều hơn phần thu hút hồn.
Nụ cười chậm rãi bò trên gương mặt thuần hoá chúng sinh mang theo vô tận nguy hiểm nhưng có chút gì đó mị lực cuốn lấy người khác không dứt được ra, đồng thời luồng khí áp bách từ trên người hắn bộc phát làm cho cô bất tri bất giác rùng mình, sợ bủn rủn cả người.
Mọi người trên ghế lô "..."
Con mẹ nó lợi hại! Vậy mà tên A Tu La này lại cười!
Cố Tư Vũ ngón tay cầm quả nho càng lúc càng run lên dữ tợn, tròng mắt đen bất an đảo qua lại, biểu tình trên ngũ quan tức khắc biến thành chân chó nịnh nọt "Nho rất ngọt đó a..."
Tu Thần Khước buông thõng mi mắt, hai hàng lông mi dài đen như mực nhấp nháy chớp ba cái, thẳng nhìn quả nho trên tay cô. Quả nho tròn trịa màu vàng mật đã lột sạch sẽ lớp vỏ, hai đầu ngón tay trắng noãn tinh xảo của cô cầm rất cẩn thận, ban nãy Lãnh Ly cũng bóc giúp hắn nhưng hắn một miếng cũng không ăn vào, bây giờ lại đặc biệt hứng thú muốn thử.
"Ngọt như nào?" Hắn hiếm khi tâm tình tốt đẹp, tuỳ tiện hỏi vặn một câu.
"..." Cố Tư Vũ nhất thời ngậm miệng không biết phản kháng kiểu gì, không nghĩ tới cái người đàn ông so với ma quỷ ác độc hơn này lại có lúc vừa cười vừa trêu chọc kẻ khác.
Cô cắn cắn cánh môi mỏng "Rất ngọt a..."
"Ngọt như nào mới được?" Tu Thần Khước xoay xoay mặt kính đồng hồ đeo trên cổ tay, tiếp tục hỏi.
Cố Tư Vũ cảm thấy trên đầu mình tựa như có vạch đen hiện ra.
Này, hắn ta từ khi nào biết vặn vẹo người khác rồi hả?
Nhưng mà bất quá cô đây mạng nhỏ, đại nhân vật nói gì thì nói a, không có can đảm dám phản biện, chỉ có thể cắn răng mà đáp "Là ngọt như em a."
Xong, cô vừa mới nói cái quái gì thế?
Con mẹ nó!
Cố Tư Vũ thâm tâm gào khóc thảm thương, chính mình đào hố chôn mình rồi!
"Phốc..." Adam đứng đằng sau, không nhịn được cười ra tiếng.
Hoắc Bắc Cảng, Lục Thiếu Sơ, mọi người trên ghế lô "..." Như vậy cũng chấp nhận được?
Tu Thần Khước sắc mặt không mấy tệ, chỉ là biểu cảm hoà khí kèm theo điệu cười này của hắn khiến không mấy ai thích ứng nhanh nổi, Cố Tư Vũ chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, tấm lưng mảnh mai đã sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
"Cô ngọt sao?" Hắn cười như không cười, đôi con ngươi đen phủ mực ám ách giống như cái vòng xoáy to lớn bất cứ khi nào cũng có thể đem linh hồn người khác nuốt vào.
"Chắc chắn rất ngọt." Cô gật đầu lia lịa. Trong lòng thầm mắng cái tên A Tu La nhà hắn, con người này từ khi nào miệng nói quá tám chữ rồi chứ hả? Chẳng phải tiết kiệm lời còn hơn vàng hơn ngọc sao, trước đây số lần hắn ta duy trì một cuộc trò chuyện dài dòng với ai đó còn chưa từng có nữa là treo lên cái vẻ mặt tốt đẹp như thế kia.
Tu Thần Khước cụp mắt, trầm thấp cười thêm tiếng nữa "Chưa thử, không biết."
Được, coi như anh lợi hại.
Luận về phúc hắc bá đạo không ai bằng hắn, bây giờ luận thêm về công phu ngoài miệng càng không chơi lại, đáy lòng Cố Tư Vũ khóc thảm thiết kêu gào, Tu Thần Khước, hắn thăng cấp rồi hả? Tại sao chỉ nịnh nọt giúp hắn bóc một quả nho mời ăn thôi cũng muôn trùng khó khăn thế này...
"Anh Lôi, đoán xem cái cô nương phiền toái đó làm gì tiếp theo?" Thẩm Kiêu ở một góc nhón hạt điều sấy ở trên bàn bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói nói.
Lôi Báo nhướn lông mày xem kịch vui "Còn phải hỏi? Kia, anh Khước của cậu có vẻ lộ mặt thê nô rồi."
"Hả?" Thẩm Kiêu ù ù cạc cạc.
"Cô nương kia lợi hại nha." Lôi Đồng ngồi bên cạnh không khỏi cảm thán "Xem xem, ăn rồi."
Thẩm Kiêu "Hả hả?" Cậu ta trợn ngược mắt chó, thẳng tắp quay sang nhìn một màn cảnh phía đối diện.
Tu Thần Khước ngồi trên sa lon khoé môi vẫn treo nguyên trạng nụ cười hiếm khi nào xuất hiện, sắc mặt lạnh bạc thường ngày nhưng nhiều hơn phần bão hoà. Chỉ thấy Cố Tư Vũ tiến đến thật gần cẩn thận đưa quả nho trước miệng hắn, kỳ quái hơn là hắn lại không hề bài xích từ chối, ngược lại còn một cái tiếp nhận.
Cô gái trước mặt hắn liên tục chào mời hàng, giống như có bao nhiêu ngon ngọt liền nhân hoá lên hết.
Cánh môi mỏng màu hoa hồng của hắn nhếch nhẹ lên, không tự mình nhận lấy quả nho ăn, há miệng, ý muốn biểu đạt Cố Tư Vũ mau đút.
Mọi người "..."
Cố Tư Vũ "..." Hắn có phải đụng đầu vào đâu đó hỏng rồi không? Cô nhất thời bất động thanh sắc, chưa thể nhận thức được tình hình hiện thời.
Tu Thần Khước nâng mắt nhìn cô một cái cùng với biểu cảm trên gương mặt giống như viết ra dòng chữ 'Tại sao còn chưa đến bồi trẫm?'
Trái tim Cố Tư Vũ không tự chủ nảy lên mấy cái nặng nề đánh vào lồng ngực, bên gò má trắng trẻo xuất hiện thêm vài vết hồng hào. Cô nghiêng mặt tránh đi ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình chằm chằm kia, một giây kế tiếp thẳng đưa tới môi hắn quả nho...
Tu Thần Khước trong chốc lát con ngươi thâm thuý mơ hồ chuyển thâm, hơi đưa người về phía trước há miệng ăn vào quả nho trên tay cô gái, thức ăn ngọt ngào cùng với đầu ngón tay mềm mại vừa vặn đặt lên đầu lưỡi nhạy bén của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.