Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 7: Thỏ con
Trần Thúy Ngọc
25/02/2021
Quan hệ giữa cô và Tu Thần Khước ba ngày này cụ thể thì hoà hoãn đi rất nhiều, cô không có đi gây chuyện thị phi với hắn cho nên cả hai không còn trong tình trạng lúc nào cũng giương cung bạt kiếm.
Cố Tư Vũ dùng hầu hết khoảng thời gian này để sửa sang lại ký ức về kiếp trước kia và những sự kiện sắp tới xảy ra.
Cô ngồi trên ghế Sofa chăm chú ghi chép lại những gì bản thân có thể nhớ được vào trong quyển sổ tay, ngày mười hai tháng tư, hôm nay chính là ngày Tử Sâm tốt nghiệp Đại Học kinh tế. Cô hiện tại trọng sinh về năm mười chín tuổi, sinh viên năm nhất, Tử Sâm lớn hơn cô ba tuổi thì bây giờ cũng là khoảng thời gian anh ấy tốt nghiệp.
Mà trong kiếp trước ngày Tử Sâm tốt nghiệp đại quan trọng như thế làm sao cô có thể không có mặt? Cho dù là bị Tu Thần Khước giam nhốt ở mấy tấc đất nơi này cũng đã tìm tới đủ mọi cách chạy ra ngoài đến chúc mừng anh ấy, cùng anh ấy nói lời yêu thương, căn bản thì cô cũng không hề hay biết từ đầu tới cuối Tu Thần Khước luôn quan sát cử chỉ hành động của cô. Như thế chẳng khác gì đứng trước mặt hắn ta công khai yêu đương nam nhân khác, với suy nghĩ của Tu Thần Khước sẽ chỉ một mực cho rằng cô đội nón xanh cho hắn liền nổi điên.
Lễ tốt nghiệp Đại Học của Tử Sâm lại thành ra náo loạn khắp trên dưới mọi nơi đều biết, Tu Thần Khước trực tiếp kéo người đến làm lớn chuyện ép bắt cô đi theo hắn, cô lại chống đối nói hắn là cái thá gì? Kết quả bị cưỡng chế trở về, Tử Sâm bị dần một trận nửa người nửa quỷ.
Nghĩ tới đây, Cố Tư Vũ hung hăng nghiến răng, hận thù với hắn ta lan tràn.
Tử Sâm là chàng trai tốt lại ấm áp, cô với anh ấy yêu nhau ba năm cấp ba, lên đại học vẫn tiếp tục mối tình ngây thơ thuần khiết. Nếu không phải vì Tu Thần Khước phá đám, thì hai người bọn cô sớm hoà hợp chung sống. Tử Sâm không bị hại tới nằm viện mất nửa năm, gia đình anh ấy cũng sẽ không tán gia bại sản.
Tất cả cũng đều chỉ vì hắn mà thôi!
Cho nên cô phải bằng mọi cách thay đổi những thứ này, nếu không thể ở bên Tử Sâm thì cũng không nên ảnh hưởng tới anh ấy, hai người bọn cô vốn dĩ còn có cái rào cản Tu Thần Khước kia, chọc giận hắn ta kết cục càng không lúc nào tốt đẹp. Vậy thì chia tay anh ấy càng sớm càng tốt, tránh để sự việc phát sinh sau này muốn vãn hồi cũng không được nữa...
Cố Tư Vũ mím môi mỏng, việc cần làm bây giờ là thoát ra ngoài gặp anh ấy một chuyến nói rõ ràng về đoạn tình cảm này nên kết thúc sớm đi.
Nhưng ra ngoài? Làm cách nào để ra ngoài? Tu Thần Khước đời nào chịu để yên cho cô rời đi chạy đến với Tử Sâm cơ chứ?
Suy nghĩ miên man một hồi, vẫn không còn cách nào khác, trốn chạy chỉ khiến hắn ta tức giận với cô hơn. Trực tiếp nói rằng tôi muốn ra bên ngoài, chắc hắn có thể sẽ cân nhắc lại.
Cố Tư Vũ đứng dậy khỏi ghế Sofa, đi tìm cái máy điện thoại di động, gọi tới cho hắn.
Tút tút một hồi lâu, cuối cùng đầu dây bên kia cũng nhấn nghe. Giọng nói trầm trọng quen thuộc của hắn đâm vào màng nhĩ cô, Cố Tư Vũ mất vài giây để sắp xếp câu chữ cho phù hợp, tránh việc nói ra cái gì không vừa lòng hắn lại nổi giận.
"Là tôi, Cố Tư Vũ." Cô hít hít cái mũi nhỏ lấy hơi dài mới cất lời.
Tu Thần Khước hình như không bất ngờ, hắn đang trong thời gian làm việc cho nên từ bên kia phát ra âm thanh bấm phím máy tính lạch cạch.
"Ừm?" Hắn đáp.
Cố Tư Vũ không biết mở lời thế nào cho phải, suy nghĩ có chút luống cuống, dè dặt mở miệng "Cái đó... Thần Khước, tôi hôm nay có thể ra ngoài chứ?"
Nói xong, trái tim trong lồng ngực của cô cũng trùng xuống. Hô hấp có chút khẩn trương.
Tu Thần Khước duy trì yên lặng, ngay cả âm thanh bấm phím máy tính cũng ngừng hẳn, không khí đột ngột hạ xuống một cách quỷ dị. Tuy không thể trông thấy nét mặt của hắn nhưng cô cũng tưởng tượng được giây phút này đôi mắt nguy hiểm kia tàn bạo đến thế nào.
"Ngoan ngoãn như vậy, cũng chỉ là muốn tìm cách rời khỏi tôi?" Giọng nói của hắn ta, có thể đem nước nóng đóng băng được rồi.
Cố Tư Vũ thở mạnh, hai cầu vai nhỏ nhắn khe khẽ run rẩy "Không có muốn rời khỏi anh, tôi chỉ đơn giản đi ra ngoài một hôm..."
"Ra ngoài một hôm? Em đừng có mơ mộng." Tu Thần Khước chặn lời nói của cô, cực kỳ nguy hiểm cảnh cáo. Qua một chiếc điện thoại mà đầu óc Cố Tư Vũ vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bộ dạng doạ người hung hăng kia.
Cô cắn cắn môi dưới, hạ thấp giọng nỉ non "Tôi xin anh đó, tôi tuyệt đối không chạy trốn, anh có phái bao nhiêu cảnh vệ theo tôi cũng được hết..."
Hắn không trả lời, cô lại tiếp tục nỉ non "Anh cũng biết tôi không khi nào chạy thoát khỏi anh mà? Ngay cả khi tôi trốn đi anh cũng vẫn sẽ tìm ra tôi, cho nên không có khả năng tôi phí công phí sức làm ra loại chuyện này nữa."
Cố Tư Vũ nói xong câu cuối ngay lập tức liền mím môi căng thẳng chờ đợi, đây là cơ hội cuối cùng của cô. Vì sau khi tốt nghiệp loại chuyện đầu tiên Tử Sâm nghĩ tới đó là cùng cô kết hôn...!
Nếu hôm nay cô không xuất hiện nói chia tay với anh ấy, thì có thể ngày hôm sau anh ấy sẽ có ý định chạy tới đây cầu hôn với cô. Mà Tu Thần Khước làm sao có thể để yên chuyện này xảy ra? Với tính cách của hắn cô cho rằng liền không hai lời đem Tử Sâm đánh chết mất.
"Có được không vậy...? Thần Khước?" Cô dè dặt mà nói.
Tu Thần Khước ở đầu dây bên kia, cuối cùng cũng khẽ ừm một chữ.
Cố Tư Vũ còn cho rằng bản thân mình nghe không rõ hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần "Thật sao? Thật là cho tôi ra ngoài hôm nay sao?"
"Ừm." Hắn trầm trọng đáp.
"Tốt quá! Thật tốt!" Cô miệng nở nụ cười "Cám ơn anh, thật cám ơn anh!"
Đoạn cô nhanh nhanh chóng nói lời chào với hắn rồi đi sửa soạn chuẩn bị một chút.
Tu Thần Khước giây phút này ngồi trầm mặc trên cái ghế lông thú, ánh mắt lạnh lẽo như nước đá kia nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại vừa nhận cuộc gọi tới từ một dãy số, sau đó ấn tuỳ chọn một cái lưu vào danh bạ.
"Vui vẻ như vậy sao?" Hắn phát âm qua cổ họng, vừa vặn bản thân nghe thấy.
Người đàn ông phút chốc liền mang khuôn mặt cáu kỉnh doạ người, hai chân mày kiếm ép sát lại với nhau, khoé môi bạc tình mím thành một đường mỏng manh. Khí tức tản ra âm u, mơ hồ ngay lập tức rất muốn hối hận với lời hứa vừa rồi kia "Nếu em lần nữa có loại suy nghĩ muốn lừa dối tôi, hãy chắc chắn lừa dối tôi cả đời."
Màn hình điện thoại sáng ngời, hiện lên cái tên vừa được lưu vào danh bạ, vẻn vẹn hai chữ vô cùng đẹp đẽ...
Thỏ Con.
Cố Tư Vũ dùng hầu hết khoảng thời gian này để sửa sang lại ký ức về kiếp trước kia và những sự kiện sắp tới xảy ra.
Cô ngồi trên ghế Sofa chăm chú ghi chép lại những gì bản thân có thể nhớ được vào trong quyển sổ tay, ngày mười hai tháng tư, hôm nay chính là ngày Tử Sâm tốt nghiệp Đại Học kinh tế. Cô hiện tại trọng sinh về năm mười chín tuổi, sinh viên năm nhất, Tử Sâm lớn hơn cô ba tuổi thì bây giờ cũng là khoảng thời gian anh ấy tốt nghiệp.
Mà trong kiếp trước ngày Tử Sâm tốt nghiệp đại quan trọng như thế làm sao cô có thể không có mặt? Cho dù là bị Tu Thần Khước giam nhốt ở mấy tấc đất nơi này cũng đã tìm tới đủ mọi cách chạy ra ngoài đến chúc mừng anh ấy, cùng anh ấy nói lời yêu thương, căn bản thì cô cũng không hề hay biết từ đầu tới cuối Tu Thần Khước luôn quan sát cử chỉ hành động của cô. Như thế chẳng khác gì đứng trước mặt hắn ta công khai yêu đương nam nhân khác, với suy nghĩ của Tu Thần Khước sẽ chỉ một mực cho rằng cô đội nón xanh cho hắn liền nổi điên.
Lễ tốt nghiệp Đại Học của Tử Sâm lại thành ra náo loạn khắp trên dưới mọi nơi đều biết, Tu Thần Khước trực tiếp kéo người đến làm lớn chuyện ép bắt cô đi theo hắn, cô lại chống đối nói hắn là cái thá gì? Kết quả bị cưỡng chế trở về, Tử Sâm bị dần một trận nửa người nửa quỷ.
Nghĩ tới đây, Cố Tư Vũ hung hăng nghiến răng, hận thù với hắn ta lan tràn.
Tử Sâm là chàng trai tốt lại ấm áp, cô với anh ấy yêu nhau ba năm cấp ba, lên đại học vẫn tiếp tục mối tình ngây thơ thuần khiết. Nếu không phải vì Tu Thần Khước phá đám, thì hai người bọn cô sớm hoà hợp chung sống. Tử Sâm không bị hại tới nằm viện mất nửa năm, gia đình anh ấy cũng sẽ không tán gia bại sản.
Tất cả cũng đều chỉ vì hắn mà thôi!
Cho nên cô phải bằng mọi cách thay đổi những thứ này, nếu không thể ở bên Tử Sâm thì cũng không nên ảnh hưởng tới anh ấy, hai người bọn cô vốn dĩ còn có cái rào cản Tu Thần Khước kia, chọc giận hắn ta kết cục càng không lúc nào tốt đẹp. Vậy thì chia tay anh ấy càng sớm càng tốt, tránh để sự việc phát sinh sau này muốn vãn hồi cũng không được nữa...
Cố Tư Vũ mím môi mỏng, việc cần làm bây giờ là thoát ra ngoài gặp anh ấy một chuyến nói rõ ràng về đoạn tình cảm này nên kết thúc sớm đi.
Nhưng ra ngoài? Làm cách nào để ra ngoài? Tu Thần Khước đời nào chịu để yên cho cô rời đi chạy đến với Tử Sâm cơ chứ?
Suy nghĩ miên man một hồi, vẫn không còn cách nào khác, trốn chạy chỉ khiến hắn ta tức giận với cô hơn. Trực tiếp nói rằng tôi muốn ra bên ngoài, chắc hắn có thể sẽ cân nhắc lại.
Cố Tư Vũ đứng dậy khỏi ghế Sofa, đi tìm cái máy điện thoại di động, gọi tới cho hắn.
Tút tút một hồi lâu, cuối cùng đầu dây bên kia cũng nhấn nghe. Giọng nói trầm trọng quen thuộc của hắn đâm vào màng nhĩ cô, Cố Tư Vũ mất vài giây để sắp xếp câu chữ cho phù hợp, tránh việc nói ra cái gì không vừa lòng hắn lại nổi giận.
"Là tôi, Cố Tư Vũ." Cô hít hít cái mũi nhỏ lấy hơi dài mới cất lời.
Tu Thần Khước hình như không bất ngờ, hắn đang trong thời gian làm việc cho nên từ bên kia phát ra âm thanh bấm phím máy tính lạch cạch.
"Ừm?" Hắn đáp.
Cố Tư Vũ không biết mở lời thế nào cho phải, suy nghĩ có chút luống cuống, dè dặt mở miệng "Cái đó... Thần Khước, tôi hôm nay có thể ra ngoài chứ?"
Nói xong, trái tim trong lồng ngực của cô cũng trùng xuống. Hô hấp có chút khẩn trương.
Tu Thần Khước duy trì yên lặng, ngay cả âm thanh bấm phím máy tính cũng ngừng hẳn, không khí đột ngột hạ xuống một cách quỷ dị. Tuy không thể trông thấy nét mặt của hắn nhưng cô cũng tưởng tượng được giây phút này đôi mắt nguy hiểm kia tàn bạo đến thế nào.
"Ngoan ngoãn như vậy, cũng chỉ là muốn tìm cách rời khỏi tôi?" Giọng nói của hắn ta, có thể đem nước nóng đóng băng được rồi.
Cố Tư Vũ thở mạnh, hai cầu vai nhỏ nhắn khe khẽ run rẩy "Không có muốn rời khỏi anh, tôi chỉ đơn giản đi ra ngoài một hôm..."
"Ra ngoài một hôm? Em đừng có mơ mộng." Tu Thần Khước chặn lời nói của cô, cực kỳ nguy hiểm cảnh cáo. Qua một chiếc điện thoại mà đầu óc Cố Tư Vũ vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bộ dạng doạ người hung hăng kia.
Cô cắn cắn môi dưới, hạ thấp giọng nỉ non "Tôi xin anh đó, tôi tuyệt đối không chạy trốn, anh có phái bao nhiêu cảnh vệ theo tôi cũng được hết..."
Hắn không trả lời, cô lại tiếp tục nỉ non "Anh cũng biết tôi không khi nào chạy thoát khỏi anh mà? Ngay cả khi tôi trốn đi anh cũng vẫn sẽ tìm ra tôi, cho nên không có khả năng tôi phí công phí sức làm ra loại chuyện này nữa."
Cố Tư Vũ nói xong câu cuối ngay lập tức liền mím môi căng thẳng chờ đợi, đây là cơ hội cuối cùng của cô. Vì sau khi tốt nghiệp loại chuyện đầu tiên Tử Sâm nghĩ tới đó là cùng cô kết hôn...!
Nếu hôm nay cô không xuất hiện nói chia tay với anh ấy, thì có thể ngày hôm sau anh ấy sẽ có ý định chạy tới đây cầu hôn với cô. Mà Tu Thần Khước làm sao có thể để yên chuyện này xảy ra? Với tính cách của hắn cô cho rằng liền không hai lời đem Tử Sâm đánh chết mất.
"Có được không vậy...? Thần Khước?" Cô dè dặt mà nói.
Tu Thần Khước ở đầu dây bên kia, cuối cùng cũng khẽ ừm một chữ.
Cố Tư Vũ còn cho rằng bản thân mình nghe không rõ hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần "Thật sao? Thật là cho tôi ra ngoài hôm nay sao?"
"Ừm." Hắn trầm trọng đáp.
"Tốt quá! Thật tốt!" Cô miệng nở nụ cười "Cám ơn anh, thật cám ơn anh!"
Đoạn cô nhanh nhanh chóng nói lời chào với hắn rồi đi sửa soạn chuẩn bị một chút.
Tu Thần Khước giây phút này ngồi trầm mặc trên cái ghế lông thú, ánh mắt lạnh lẽo như nước đá kia nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại vừa nhận cuộc gọi tới từ một dãy số, sau đó ấn tuỳ chọn một cái lưu vào danh bạ.
"Vui vẻ như vậy sao?" Hắn phát âm qua cổ họng, vừa vặn bản thân nghe thấy.
Người đàn ông phút chốc liền mang khuôn mặt cáu kỉnh doạ người, hai chân mày kiếm ép sát lại với nhau, khoé môi bạc tình mím thành một đường mỏng manh. Khí tức tản ra âm u, mơ hồ ngay lập tức rất muốn hối hận với lời hứa vừa rồi kia "Nếu em lần nữa có loại suy nghĩ muốn lừa dối tôi, hãy chắc chắn lừa dối tôi cả đời."
Màn hình điện thoại sáng ngời, hiện lên cái tên vừa được lưu vào danh bạ, vẻn vẹn hai chữ vô cùng đẹp đẽ...
Thỏ Con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.