Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 70: Trở về Cố gia (Trung)
Trần Thúy Ngọc
25/02/2021
"Tiểu Vũ?!"
Không gian vang lên thanh âm đồng thời của cha mẹ và anh hai cô, Cố Tư Vũ giật mình lùi về đằng sau một bước, làm gì mà giống như gặp quỷ vậy chứ hả?
Anh hai là người đầu tiên lao tới bám lấy hai bả vai cô dùng sức lắc qua lại, liên tiếp hỏi "Tiểu Vũ? Sao lại về nhà? Ai bắt nạt em? Cái kia, có phải tên họ Tu ngoan tuyệt kia khó dễ em không? Hả? Hả?"
Cố Tư Vũ hoa mắt chóng mặt đỡ trán, bất lực đáp "Anh bỏ em ra trước đã..."
Anh hai vẫn không có ý định buông vai cô ra, không ngừng dò xét cô từ đầu chí cuối mấy lượt "Bị thương chỗ nào? Hả? Ai đánh em?"
"Cố Tư Cảnh!" Cố Tư Vũ nghiến tới tê răng, thuận thế lên phát gối ngay giữa vùng bụng anh "Ngừng ngay lại cho em!"
Cố Tư Cảnh hô lên một tiếng, ngồi thụp xuống ôm lấy bụng đau đớn nhăn mặt nhăn mũi, rầu rĩ kêu rên "Tiểu Vũ, anh chỉ là quan tâm em thôi mà, có cần ra tay ác vậy hay không? Đau chết anh rồi..."
Cô mới chính là không cần anh quan tâm đấy được không hả, Cố Tư Vũ bị làm cho bực bội, trợn mắt với anh "Anh im miệng!"
Cố Tư Cảnh lập tức ngậm mồm lại.
Cha mẹ cô lúc này ở trên bàn ăn vội vàng đi lại, quây kín lấy cô không chừa kẽ hở nào hết dùng ánh mắt nghi ngờ mà liên tục dò xét.
"Tiểu Vũ, con sao lại đột ngột về nhà vậy?" Mẹ cô kéo tay cô lo lắng nói.
"Xảy ra chuyện gì vậy con? Con ốm hay mệt chỗ nào hả?" Cha cô cũng đứng một bên lôi kéo.
Oa, nếu sớm biết như vậy cô sẽ không trở về đâu đó, thật đau đầu muốn chết mà, Cố Tư Vũ thở dài não lòng, bất lực nhìn bọn họ "Con đơn giản muốn về sống cùng với mọi người thôi a."
"..." Cha mẹ và anh hai, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
"Em không phải bệnh đấy chứ?" Cố Tư Cảnh áp tay lên trán cô "Đâu có sốt đâu?"
"Hay là quan hệ với hôn phu của con không tốt? Cậu ta khó dễ con đúng không?"
"Vấn đề học tập trục trặc hả...?"
Cố Tư Vũ dứt khoát cắt lời bọn họ, giơ tay lên ra hiệu dừng lại không khí liền bắt đầu yên ắng trở lại.
"Thứ nhất con không có bị bệnh, thứ hai con không gặp vấn đề trục trặc học tập gì cả, thứ ba con cũng không phải quan hệ với vị hôn phu kia không tốt." Cô nghiêm túc nói.
"Vậy tại sao đột ngột con về nhà?"
"Đúng đúng..."
"Con nói rồi a, con quay về là muốn sống cùng mọi người một khoảng thời gian mà thôi."
Cha cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu thông suốt, nhưng miệng vẫn không ngừng hỏi han "Nếu xảy ra chuyện gì thì phải ngay lập tức nói với chúng ta nghe chưa con? Con đó, cha là không an tâm con nhất a."
Cố Tư Vũ ngoan ngoãn gật đầu mỉm cười, bụng có chút đói cho nên dự định hướng bàn ăn còn chưa ai đụng đũa kia đi tới, mà mới cảm giác thiếu sót cái gì đó, liền quay đầu nhìn phía đằng sau lưng trông thấy nam nhân đứng như tàng hình từ lúc vào tới bây giờ, miệng nhỏ ách một tiếng nuốt vào ngụm nước bọt.
Cái kia, lại quên mất Phổn Sát cũng cùng cô đến...
"Cha mẹ, anh hai, đây là người bạn của con, anh ta vừa mới đưa con đến hiện tại để anh ta ở lại một hôm ngày mai rời đi a." Cô mở miệng nói.
Mơ hồ lời của cô còn chưa kết thúc, mấy người bọn họ đã phóng về phía Phổn Sát ánh mắt dò xét đánh giá.
Phổn Sát trái lại không thèm quan tâm bọn họ, trực tiếp đi qua hướng phía bàn ăn ngồi xuống tự nhiên như ở nhà mình.
Cố Tư Vũ quá quen với cái thái độ này của anh ta cho nên không có kỳ lạ gì cho lắm, cũng theo đó đi vào kéo ghế ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
"Tiểu Vũ, con không phải dan díu ngoại tình đấy chứ?" Mẹ cô lo lắng nói nhỏ.
"Con không thể nào làm thế được đâu, cái vị hôn phu kia của con vạn nhất nếu biết thì gia đình chúng ta hậu quả gánh không nổi được đâu..."
Cô gắp vào chén cơm của mình mấy miếng thịt ba chỉ rán, không vội trả lời "Cha mẹ không cần lo lắng, con với anh ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường."
Cha mẹ cô cũng tạm tin tưởng, sau đó kéo lại trò chuyện với cô không ít, bầu không khí ăn cơm rất hoà hợp, Phổn Sát ngày thường với cô hách dịch nhưng mà ở trước bậc phụ huynh cũng rất lịch sự ăn nói, bộ dáng ngày thường xa cách bây giờ nhiều hơn mấy phần cảm giác thân thiết.
Anh hai cô lại nói với đầu bếp chuẩn bị thêm nhiều thức ăn ngon đem lên, Cố Tư Vũ trả lời các câu hỏi của cha mẹ thôi cũng đã mệt chết, sức ăn cũng rất nhiều, thời gian ngắn ăn hết ba chén cơm lớn cùng nửa bàn thức ăn.
"Chuyện kia, vấn đề kết hôn em dự định thế nào?" Cố Tư Cảnh thuận tiện gắp rau giúp cô liền nói.
Cố Tư Vũ miệng nhai thức ăn, nghe anh đề cập tới việc này nhất thời sắc mặt ảm đạm, động tác xới cơm cũng ngừng hẳn không còn chút khẩu vị nữa.
Kết hôn, Tu Thần Khước sẽ kết hôn, nhưng mà là với Lãnh Ly chứ không phải đối với cô.
"Em ăn xong rồi." Cô đồng thời buông xuống đôi đũa nhìn sang cha mẹ ngồi cạnh mở miệng thưa "Con lên lầu trước." Không đợi bọn họ xảy ra phản ứng cô đã đứng dậy trên ghế đi khỏi.
"Con bé này sao thế nhỉ?" Cố Tư Cảnh vặn lông mày khó hiểu nhìn bóng lưng cô dần khuất sau cánh cửa.
Cố Tư Vũ lên căn phòng quen thuộc của mình nằm ở gần cuối hành lang, trong phòng ngủ tĩnh mịch không có đèn, rèm cửa đóng kín, tối mờ mờ không nhìn rõ được cảnh vật, cô đóng cửa sau đó theo trí nhớ mò tìm công tắc đèn bật lên, khắp nơi trong tức khắc sáng lên chiếu tới mọi góc.
Phòng của cô vẫn như vậy không chút gì thay đổi, mặc dù thời gian suốt bốn năm chưa trở về đây nhưng mọi thứ vẫn ngăn nắp gọn gàng như thể luôn được dọn dẹp mỗi ngày vậy. Cô hướng chiếc giường có ga phủ gam màu hồng nhạt, nằm xuống tuỳ tiện úp mặt vào gối đầu bông, tâm trạng giống như có tảng đá đè nặng trĩu trong lồng ngực.
Theo sau cô, Phổn Sát đẩy cửa đi vào trong.
"Sao vậy?" Cố Tư Vũ nâng mắt nhìn bóng dáng nam nhân kia hỏi một câu.
"Đến xem cô có khóc không."
Phổn Sát nhướn mày, đi đến cạnh mép giường ngồi xuống.
Cô giả vờ hừ bằng mũi, đè nén xuống tâm trạng rối loạn của mình "Tôi việc gì mà phải khóc?"
Không gian nhất thời rơi vào tình trạng yên tĩnh lạ thường, nhưng mà cách mấy giây sau Phổn Sát lại nghe thấy một tiếng khụt khịt rất nhỏ.
Một lát sau anh ta mới mở miệng thử thăm dò gọi "Cố Tư Vũ?"
Cố Tư Vũ không đáp lại anh, hoặc là cô không nghe thấy.
Sau đó hồi lâu cô mới chậm chạp từ trên giường đứng lên di chuyển đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa, Phổn Sát dỏng tai lên nghe ngóng lại thấy trong nhà tắm truyền tới tiếng nước chảy róc rách, đoán chừng cô đang rửa mặt.
Qua chừng năm phút sau cửa phòng lại được mở ra.
Cố Tư Vũ đúng thật vừa mới rửa mặt xong, khuôn mặt ướt nước rơi vào trong mắt Phổn Sát là vành mắt có chút đỏ hoe "Anh có muốn đi tắm không?"
Phổn Sát quan sát biểu cảm của cô hồi lâu mới không nhanh không chậm lắc đầu "Không cần, tôi về phòng nghỉ ngơi trước."
"Vậy được, ngày mai lúc nào dậy thì gọi tôi."
Cho tới khi Phổn Sát biến mất không còn tăm hơi, Cố Tư Vũ mới hướng phía giường nằm lên cuộn tròn mình vào trong tấm mền bông.
Bây giờ, chắc là Lãnh Ly có câu trả lời từ hắn ta rồi nhỉ?
Cô thẫn thờ nhìn lên trần nhà, ánh đèn chùm lưu ly vừa vặn chiếu xuống hắt lên mặt khiến cô có chút chói mờ liền giơ tay đặt lên mắt che lại ánh sáng, nhưng thậm chí không cảm thấy thoải mái hơn chút nào ngược lại còn hơi chút chua xót...
Không gian vang lên thanh âm đồng thời của cha mẹ và anh hai cô, Cố Tư Vũ giật mình lùi về đằng sau một bước, làm gì mà giống như gặp quỷ vậy chứ hả?
Anh hai là người đầu tiên lao tới bám lấy hai bả vai cô dùng sức lắc qua lại, liên tiếp hỏi "Tiểu Vũ? Sao lại về nhà? Ai bắt nạt em? Cái kia, có phải tên họ Tu ngoan tuyệt kia khó dễ em không? Hả? Hả?"
Cố Tư Vũ hoa mắt chóng mặt đỡ trán, bất lực đáp "Anh bỏ em ra trước đã..."
Anh hai vẫn không có ý định buông vai cô ra, không ngừng dò xét cô từ đầu chí cuối mấy lượt "Bị thương chỗ nào? Hả? Ai đánh em?"
"Cố Tư Cảnh!" Cố Tư Vũ nghiến tới tê răng, thuận thế lên phát gối ngay giữa vùng bụng anh "Ngừng ngay lại cho em!"
Cố Tư Cảnh hô lên một tiếng, ngồi thụp xuống ôm lấy bụng đau đớn nhăn mặt nhăn mũi, rầu rĩ kêu rên "Tiểu Vũ, anh chỉ là quan tâm em thôi mà, có cần ra tay ác vậy hay không? Đau chết anh rồi..."
Cô mới chính là không cần anh quan tâm đấy được không hả, Cố Tư Vũ bị làm cho bực bội, trợn mắt với anh "Anh im miệng!"
Cố Tư Cảnh lập tức ngậm mồm lại.
Cha mẹ cô lúc này ở trên bàn ăn vội vàng đi lại, quây kín lấy cô không chừa kẽ hở nào hết dùng ánh mắt nghi ngờ mà liên tục dò xét.
"Tiểu Vũ, con sao lại đột ngột về nhà vậy?" Mẹ cô kéo tay cô lo lắng nói.
"Xảy ra chuyện gì vậy con? Con ốm hay mệt chỗ nào hả?" Cha cô cũng đứng một bên lôi kéo.
Oa, nếu sớm biết như vậy cô sẽ không trở về đâu đó, thật đau đầu muốn chết mà, Cố Tư Vũ thở dài não lòng, bất lực nhìn bọn họ "Con đơn giản muốn về sống cùng với mọi người thôi a."
"..." Cha mẹ và anh hai, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
"Em không phải bệnh đấy chứ?" Cố Tư Cảnh áp tay lên trán cô "Đâu có sốt đâu?"
"Hay là quan hệ với hôn phu của con không tốt? Cậu ta khó dễ con đúng không?"
"Vấn đề học tập trục trặc hả...?"
Cố Tư Vũ dứt khoát cắt lời bọn họ, giơ tay lên ra hiệu dừng lại không khí liền bắt đầu yên ắng trở lại.
"Thứ nhất con không có bị bệnh, thứ hai con không gặp vấn đề trục trặc học tập gì cả, thứ ba con cũng không phải quan hệ với vị hôn phu kia không tốt." Cô nghiêm túc nói.
"Vậy tại sao đột ngột con về nhà?"
"Đúng đúng..."
"Con nói rồi a, con quay về là muốn sống cùng mọi người một khoảng thời gian mà thôi."
Cha cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu thông suốt, nhưng miệng vẫn không ngừng hỏi han "Nếu xảy ra chuyện gì thì phải ngay lập tức nói với chúng ta nghe chưa con? Con đó, cha là không an tâm con nhất a."
Cố Tư Vũ ngoan ngoãn gật đầu mỉm cười, bụng có chút đói cho nên dự định hướng bàn ăn còn chưa ai đụng đũa kia đi tới, mà mới cảm giác thiếu sót cái gì đó, liền quay đầu nhìn phía đằng sau lưng trông thấy nam nhân đứng như tàng hình từ lúc vào tới bây giờ, miệng nhỏ ách một tiếng nuốt vào ngụm nước bọt.
Cái kia, lại quên mất Phổn Sát cũng cùng cô đến...
"Cha mẹ, anh hai, đây là người bạn của con, anh ta vừa mới đưa con đến hiện tại để anh ta ở lại một hôm ngày mai rời đi a." Cô mở miệng nói.
Mơ hồ lời của cô còn chưa kết thúc, mấy người bọn họ đã phóng về phía Phổn Sát ánh mắt dò xét đánh giá.
Phổn Sát trái lại không thèm quan tâm bọn họ, trực tiếp đi qua hướng phía bàn ăn ngồi xuống tự nhiên như ở nhà mình.
Cố Tư Vũ quá quen với cái thái độ này của anh ta cho nên không có kỳ lạ gì cho lắm, cũng theo đó đi vào kéo ghế ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
"Tiểu Vũ, con không phải dan díu ngoại tình đấy chứ?" Mẹ cô lo lắng nói nhỏ.
"Con không thể nào làm thế được đâu, cái vị hôn phu kia của con vạn nhất nếu biết thì gia đình chúng ta hậu quả gánh không nổi được đâu..."
Cô gắp vào chén cơm của mình mấy miếng thịt ba chỉ rán, không vội trả lời "Cha mẹ không cần lo lắng, con với anh ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường."
Cha mẹ cô cũng tạm tin tưởng, sau đó kéo lại trò chuyện với cô không ít, bầu không khí ăn cơm rất hoà hợp, Phổn Sát ngày thường với cô hách dịch nhưng mà ở trước bậc phụ huynh cũng rất lịch sự ăn nói, bộ dáng ngày thường xa cách bây giờ nhiều hơn mấy phần cảm giác thân thiết.
Anh hai cô lại nói với đầu bếp chuẩn bị thêm nhiều thức ăn ngon đem lên, Cố Tư Vũ trả lời các câu hỏi của cha mẹ thôi cũng đã mệt chết, sức ăn cũng rất nhiều, thời gian ngắn ăn hết ba chén cơm lớn cùng nửa bàn thức ăn.
"Chuyện kia, vấn đề kết hôn em dự định thế nào?" Cố Tư Cảnh thuận tiện gắp rau giúp cô liền nói.
Cố Tư Vũ miệng nhai thức ăn, nghe anh đề cập tới việc này nhất thời sắc mặt ảm đạm, động tác xới cơm cũng ngừng hẳn không còn chút khẩu vị nữa.
Kết hôn, Tu Thần Khước sẽ kết hôn, nhưng mà là với Lãnh Ly chứ không phải đối với cô.
"Em ăn xong rồi." Cô đồng thời buông xuống đôi đũa nhìn sang cha mẹ ngồi cạnh mở miệng thưa "Con lên lầu trước." Không đợi bọn họ xảy ra phản ứng cô đã đứng dậy trên ghế đi khỏi.
"Con bé này sao thế nhỉ?" Cố Tư Cảnh vặn lông mày khó hiểu nhìn bóng lưng cô dần khuất sau cánh cửa.
Cố Tư Vũ lên căn phòng quen thuộc của mình nằm ở gần cuối hành lang, trong phòng ngủ tĩnh mịch không có đèn, rèm cửa đóng kín, tối mờ mờ không nhìn rõ được cảnh vật, cô đóng cửa sau đó theo trí nhớ mò tìm công tắc đèn bật lên, khắp nơi trong tức khắc sáng lên chiếu tới mọi góc.
Phòng của cô vẫn như vậy không chút gì thay đổi, mặc dù thời gian suốt bốn năm chưa trở về đây nhưng mọi thứ vẫn ngăn nắp gọn gàng như thể luôn được dọn dẹp mỗi ngày vậy. Cô hướng chiếc giường có ga phủ gam màu hồng nhạt, nằm xuống tuỳ tiện úp mặt vào gối đầu bông, tâm trạng giống như có tảng đá đè nặng trĩu trong lồng ngực.
Theo sau cô, Phổn Sát đẩy cửa đi vào trong.
"Sao vậy?" Cố Tư Vũ nâng mắt nhìn bóng dáng nam nhân kia hỏi một câu.
"Đến xem cô có khóc không."
Phổn Sát nhướn mày, đi đến cạnh mép giường ngồi xuống.
Cô giả vờ hừ bằng mũi, đè nén xuống tâm trạng rối loạn của mình "Tôi việc gì mà phải khóc?"
Không gian nhất thời rơi vào tình trạng yên tĩnh lạ thường, nhưng mà cách mấy giây sau Phổn Sát lại nghe thấy một tiếng khụt khịt rất nhỏ.
Một lát sau anh ta mới mở miệng thử thăm dò gọi "Cố Tư Vũ?"
Cố Tư Vũ không đáp lại anh, hoặc là cô không nghe thấy.
Sau đó hồi lâu cô mới chậm chạp từ trên giường đứng lên di chuyển đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa, Phổn Sát dỏng tai lên nghe ngóng lại thấy trong nhà tắm truyền tới tiếng nước chảy róc rách, đoán chừng cô đang rửa mặt.
Qua chừng năm phút sau cửa phòng lại được mở ra.
Cố Tư Vũ đúng thật vừa mới rửa mặt xong, khuôn mặt ướt nước rơi vào trong mắt Phổn Sát là vành mắt có chút đỏ hoe "Anh có muốn đi tắm không?"
Phổn Sát quan sát biểu cảm của cô hồi lâu mới không nhanh không chậm lắc đầu "Không cần, tôi về phòng nghỉ ngơi trước."
"Vậy được, ngày mai lúc nào dậy thì gọi tôi."
Cho tới khi Phổn Sát biến mất không còn tăm hơi, Cố Tư Vũ mới hướng phía giường nằm lên cuộn tròn mình vào trong tấm mền bông.
Bây giờ, chắc là Lãnh Ly có câu trả lời từ hắn ta rồi nhỉ?
Cô thẫn thờ nhìn lên trần nhà, ánh đèn chùm lưu ly vừa vặn chiếu xuống hắt lên mặt khiến cô có chút chói mờ liền giơ tay đặt lên mắt che lại ánh sáng, nhưng thậm chí không cảm thấy thoải mái hơn chút nào ngược lại còn hơi chút chua xót...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.