Chương 19: Chuyện Nhà Cậu Cả
Ái Ngật Đích Miên Hoa Đường
26/12/2023
Nhiều người đến nhặt đồ tiếp tế, sau khi không còn ánh nắng, lượng nông sản trồng được quá ít.
Không có bông, không có quần áo, không có chăn, thiếu thốn mọi thứ.
Nhiều người đến bới lục trong đống đổ nát để tìm đồ đạc, thỉnh thoảng mới lôi ra vài thi thể, thậm chí còn lột hết quần áo của họ.
Mẹ Tịnh Thù khóc, muốn cùng dị út đi tìm xác chết, dì út vừa khóc vừa nói sợ, mẹ Tịnh liền kéo cha Tịnh đi tìm.
Cuối cùng họ tìm thấy, tình cảnh thật không nỡ nhìn.
Tịnh Thù cảm thấy mẹ chiều dì út đến vậy, muốn đưa mọi thứ cho dì út, một phần nguyên nhân là do cái chết thảm của gia đình cậu cả.
Kiếp này, Tịnh Thù không còn cho mẹ cô lý do để chiều dì út nữa, cũng không muốn để cậu cả phải chết một lần nữa.
Dì út Tô Mỹ Mỹ, yêu cái đẹp nhưng bản thân không đẹp, con gái là Trương Hàm Hàm, 20 tuổi, mối quan hệ giữa hai mẹ con không tốt.
Vì gia đình chồng dì út Trương Trung Dung chú trọng con trai hơn con gái, dì út không thể sinh thêm đứa con thứ hai, nên từ đó hôn nhân của họ đã tan vỡ.
Trương Trung Dung có người tình và sinh con trai, vài năm sau thời kỳ tận thế đã chết, dì út Tô Mỹ Mỹ do hoàn cảnh buộc phải chấp nhận chung chồng.
Nhưng Tịnh Thù chỉ biết trước khi chết, chú Tôn và dì út đã có quan hệ từ lâu, chú Tôn thật không có trách nhiệm, chồng dì út dám công khai còn chú Tôn chỉ dám lén lút.
Bố không yêu, mẹ không quan tâm, Trương Hàm Hàm từ nhỏ được nuôi dạy rất ích kỷ, tự tôn, luôn đối địch với mọi người.
Đối với loại người lấy oán báo ân như dì út Tô Mỹ Mỹ, mẹ Tịnh không nỡ để bà ta chết, Tịnh Thù cũng không nỡ để bà ta chết, cô muốn đẩy bà ta đến bên bờ vực, sau đó tốt bụng kéo lại, rồi lại đẩy.
Rột rột rột...
Khi Tịnh Thù đang nhớ lại chuyện kiếp trước, bụng cô không chịu nổi mà kêu to, lại vào một thời điểm kỳ lạ như vậy.
"Cái đứa trẻ này lại đi đâu nữa vậy? Hôm nay mẹ gọi dì với cậu đến ăn cơm, tiện thể bàn bạc chuyện của con luôn.”
Mẹ Tịnh Thù từ bếp chạy ra còn đang cầm dao chặt thịt và đưa cho Tịnh Thù một miếng cá... đã bị chiên cháy.
"Ăn tạm cái này trước, rồi nói chuyện với cậu và dì đi."
Trời ạ.
Làm hết hồn.
Nhìn thấy cá bị cháy, dì út Tô Mỹ Mỹ đứng dậy:
"Để em giúp chị một tay."
Dì út Tô Mỹ Mỹ thật sự từ nhỏ đến lớn đã ăn quá nhiều bữa cơm do mẹ Tịnh nấu, trước đây bà ta nghĩ mẹ Tịnh cố ý làm vậy.
Nhưng sau này thì phát hiện ra mẹ Tịnh thực sự không khéo tay.
Không có bông, không có quần áo, không có chăn, thiếu thốn mọi thứ.
Nhiều người đến bới lục trong đống đổ nát để tìm đồ đạc, thỉnh thoảng mới lôi ra vài thi thể, thậm chí còn lột hết quần áo của họ.
Mẹ Tịnh Thù khóc, muốn cùng dị út đi tìm xác chết, dì út vừa khóc vừa nói sợ, mẹ Tịnh liền kéo cha Tịnh đi tìm.
Cuối cùng họ tìm thấy, tình cảnh thật không nỡ nhìn.
Tịnh Thù cảm thấy mẹ chiều dì út đến vậy, muốn đưa mọi thứ cho dì út, một phần nguyên nhân là do cái chết thảm của gia đình cậu cả.
Kiếp này, Tịnh Thù không còn cho mẹ cô lý do để chiều dì út nữa, cũng không muốn để cậu cả phải chết một lần nữa.
Dì út Tô Mỹ Mỹ, yêu cái đẹp nhưng bản thân không đẹp, con gái là Trương Hàm Hàm, 20 tuổi, mối quan hệ giữa hai mẹ con không tốt.
Vì gia đình chồng dì út Trương Trung Dung chú trọng con trai hơn con gái, dì út không thể sinh thêm đứa con thứ hai, nên từ đó hôn nhân của họ đã tan vỡ.
Trương Trung Dung có người tình và sinh con trai, vài năm sau thời kỳ tận thế đã chết, dì út Tô Mỹ Mỹ do hoàn cảnh buộc phải chấp nhận chung chồng.
Nhưng Tịnh Thù chỉ biết trước khi chết, chú Tôn và dì út đã có quan hệ từ lâu, chú Tôn thật không có trách nhiệm, chồng dì út dám công khai còn chú Tôn chỉ dám lén lút.
Bố không yêu, mẹ không quan tâm, Trương Hàm Hàm từ nhỏ được nuôi dạy rất ích kỷ, tự tôn, luôn đối địch với mọi người.
Đối với loại người lấy oán báo ân như dì út Tô Mỹ Mỹ, mẹ Tịnh không nỡ để bà ta chết, Tịnh Thù cũng không nỡ để bà ta chết, cô muốn đẩy bà ta đến bên bờ vực, sau đó tốt bụng kéo lại, rồi lại đẩy.
Rột rột rột...
Khi Tịnh Thù đang nhớ lại chuyện kiếp trước, bụng cô không chịu nổi mà kêu to, lại vào một thời điểm kỳ lạ như vậy.
"Cái đứa trẻ này lại đi đâu nữa vậy? Hôm nay mẹ gọi dì với cậu đến ăn cơm, tiện thể bàn bạc chuyện của con luôn.”
Mẹ Tịnh Thù từ bếp chạy ra còn đang cầm dao chặt thịt và đưa cho Tịnh Thù một miếng cá... đã bị chiên cháy.
"Ăn tạm cái này trước, rồi nói chuyện với cậu và dì đi."
Trời ạ.
Làm hết hồn.
Nhìn thấy cá bị cháy, dì út Tô Mỹ Mỹ đứng dậy:
"Để em giúp chị một tay."
Dì út Tô Mỹ Mỹ thật sự từ nhỏ đến lớn đã ăn quá nhiều bữa cơm do mẹ Tịnh nấu, trước đây bà ta nghĩ mẹ Tịnh cố ý làm vậy.
Nhưng sau này thì phát hiện ra mẹ Tịnh thực sự không khéo tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.