Chương 9: Đi Mua Sắm (2)
Ái Ngật Đích Miên Hoa Đường
26/12/2023
Đặc biệt là dầu mè nhỏ dùng để ăn lẩu, ăn mì, thêm một chút thật là thơm ngon khó quên!
Ai biết được thời kỳ tận thế, ngay cả lương thực cũng không còn, huống hồ là lãng phí lương thực để sản xuất các phụ phẩm gia vị.
Nếu sau này muốn ăn có lẽ phải tự mình nấu, tận thế không có gia vị, ngoại trừ mỗi tuần có thể nhận được một ít vật tư chiến lược là muối.
Những gia vị này trong thời kỳ tận thế thực sự là dùng một chút thì ít đi một chút!
Kiếp trước nhà Tịnh Thù bị lũ lụt cuốn trôi vào năm thứ hai, sau đó cô không bao giờ nếm thử được các loại gia vị khác nữa, hoặc là ăn tập thể, hoặc là ăn hủ thực.
Hủ thực là một loại sinh vật mới tiến hóa trong thời tận thế, một loại sinh vật thối rữa, sinh sản không ngừng trong đám đông đen kịt, rất dễ bắt.
Luộc chúng với nước sôi, thêm một ít vỏ cây và muối, nếu có điều kiện thì rắc thêm một chút hành lá, đó đã là một bữa cơm không tồi rồi.
Nói lại về giấm, đường, muối loại gia vị này về lý sẽ không hết hạn.
Hồi, quế nếu không bị ẩm cũng không vấn đề gì, những thứ này có thể bảo quản được lâu, có thể tích trữ nhiều để ở tầng hầm của biệt thự, không chiếm chỗ.
Tịnh Thù lén lau nước miếng ở khóe miệng, sau đó nói với bà chủ đang tính tiền:
"Ngoại trừ giấm, tất cả các loại gia vị khác mỗi loại cháu lấy 10 thùng (100 cân)."
Bà chủ ngước đầu nhìn Tịnh Thù:
"Tất cả các loại gia vị á? Cháu chắc chứ?"
Tịnh Thù gật đầu và tiếp tục nói:
"Vâng, giấm ăn cho cháu 30 thùng lớn."
Giấm ăn được đóng gói trong bình 5 lít, nước tương và dầu hào là bình 1 lít, còn lại thì được đóng trong túi 500g hoặc 250g.
Bà chủ dường như đã bình tĩnh lại, bà ta nhanh chóng viết hóa đơn và liếc nhìn Tịnh Thù, hỏi:
"Tương đậu, tương ớt, bột ớt đều rất dễ bán, lợi nhuận cũng khá ổn, cháu không lấy một ít à?"
Thấy cô gái nhỏ này lần đầu đến, nên bà ta bèn nhắc nhở cô một chút.
Tịnh Thù suy nghĩ, tháng này tích trữ gia vị trước, tháng sau sẽ đến nguyên liệu chế biến thực phẩm.
Khi đó chắc chắn sẽ muối rất nhiều rau, tương ớt thì sẽ dùng loại trồng trong không gian của mình, có thể tự làm tương ớt, chỉ là không thể làm ra được hương vị như của người ta.
"Vậy cháu lấy thêm 10 thùng tương ớt nữa."
Tịnh Thù không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, làm cho ánh mắt bà chủ nhìn cô có điểm hơi kỳ quái, cô gái này từ khi vào cửa đã bắt đầu nuốt nước bọt, không lẽ mắc bệnh gì rồi sao?
Bà chủ nhanh chóng tính tiền, Tịnh Thù cũng dùng máy tính trên điện thoại để tính toán, cô không phải là loại người mà cửa hàng nói bao nhiêu tiền thì chấp nhận bấy nhiêu.
"Tổng cộng 12.890 tệ!"
Ai biết được thời kỳ tận thế, ngay cả lương thực cũng không còn, huống hồ là lãng phí lương thực để sản xuất các phụ phẩm gia vị.
Nếu sau này muốn ăn có lẽ phải tự mình nấu, tận thế không có gia vị, ngoại trừ mỗi tuần có thể nhận được một ít vật tư chiến lược là muối.
Những gia vị này trong thời kỳ tận thế thực sự là dùng một chút thì ít đi một chút!
Kiếp trước nhà Tịnh Thù bị lũ lụt cuốn trôi vào năm thứ hai, sau đó cô không bao giờ nếm thử được các loại gia vị khác nữa, hoặc là ăn tập thể, hoặc là ăn hủ thực.
Hủ thực là một loại sinh vật mới tiến hóa trong thời tận thế, một loại sinh vật thối rữa, sinh sản không ngừng trong đám đông đen kịt, rất dễ bắt.
Luộc chúng với nước sôi, thêm một ít vỏ cây và muối, nếu có điều kiện thì rắc thêm một chút hành lá, đó đã là một bữa cơm không tồi rồi.
Nói lại về giấm, đường, muối loại gia vị này về lý sẽ không hết hạn.
Hồi, quế nếu không bị ẩm cũng không vấn đề gì, những thứ này có thể bảo quản được lâu, có thể tích trữ nhiều để ở tầng hầm của biệt thự, không chiếm chỗ.
Tịnh Thù lén lau nước miếng ở khóe miệng, sau đó nói với bà chủ đang tính tiền:
"Ngoại trừ giấm, tất cả các loại gia vị khác mỗi loại cháu lấy 10 thùng (100 cân)."
Bà chủ ngước đầu nhìn Tịnh Thù:
"Tất cả các loại gia vị á? Cháu chắc chứ?"
Tịnh Thù gật đầu và tiếp tục nói:
"Vâng, giấm ăn cho cháu 30 thùng lớn."
Giấm ăn được đóng gói trong bình 5 lít, nước tương và dầu hào là bình 1 lít, còn lại thì được đóng trong túi 500g hoặc 250g.
Bà chủ dường như đã bình tĩnh lại, bà ta nhanh chóng viết hóa đơn và liếc nhìn Tịnh Thù, hỏi:
"Tương đậu, tương ớt, bột ớt đều rất dễ bán, lợi nhuận cũng khá ổn, cháu không lấy một ít à?"
Thấy cô gái nhỏ này lần đầu đến, nên bà ta bèn nhắc nhở cô một chút.
Tịnh Thù suy nghĩ, tháng này tích trữ gia vị trước, tháng sau sẽ đến nguyên liệu chế biến thực phẩm.
Khi đó chắc chắn sẽ muối rất nhiều rau, tương ớt thì sẽ dùng loại trồng trong không gian của mình, có thể tự làm tương ớt, chỉ là không thể làm ra được hương vị như của người ta.
"Vậy cháu lấy thêm 10 thùng tương ớt nữa."
Tịnh Thù không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, làm cho ánh mắt bà chủ nhìn cô có điểm hơi kỳ quái, cô gái này từ khi vào cửa đã bắt đầu nuốt nước bọt, không lẽ mắc bệnh gì rồi sao?
Bà chủ nhanh chóng tính tiền, Tịnh Thù cũng dùng máy tính trên điện thoại để tính toán, cô không phải là loại người mà cửa hàng nói bao nhiêu tiền thì chấp nhận bấy nhiêu.
"Tổng cộng 12.890 tệ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.