Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này
Chương 39
Mộng Yểm Điện Hạ
09/12/2022
Tháng 4 năm 1990, đoàn phim “ Người trong bức họa”.
– Nào nào nào, mọi người làm quen với nhau đi, tôi là Trần Nặc diễn vai đạo sĩ Phong, xin chào mọi người.
– Được rồi, ai mà không biết anh chứ, đạo sĩ hộ chuyên nghiệp ạ!
– Tôi là Lê Thụ, diễn vai cha của nam chính. Ôi lần đầu tiên tôi làm cha, trong lòng còn đang kích động đây này.
– Chào mọi người, tôi là Ninh Ngọc Nhân diễn vai công chúa Linh Sơn.
– Chào mọi người, tôi là Vưu Linh diễn vai công chúa Linh Sơn.
Nói xong, hai người đồng thời ngẩn người, sau đó chậm rãi quay quay nhìn đối phương.
…Giây phút này đúng là xấu hổ…
Sau đó, mặc dù mọi người vẫn cười đùa vui vẻ với nhau, nhưng ánh mắt nhìn hai người rõ ràng đã thay đổi, không ai cho rằng câu vừa rồi của Vưu Linh là nói sai, trong thế giới của người trưởng thành không có nói sai, đặc biệt là giới giải trí, mỗi lần nói sai đều đã được sắp đặt tỉ mỉ – là để đạt được mục đích nào đó!
Ngay cả Thạch đạo cũng cho rằng như vậy, sau khi tan họp, ông đơn độc tìm Vưu Linh nói chuyện, cười như không cười nói:
– Nói đùa cũng không phải như vậy, cháu làm vậy sẽ khiến cho mọi người đều khó xử.
Vưu Linh, hoặc là nói là Ninh Ninh thành Vưu Linh nghe vậy cười gượng.
Cô không nói đùa! Cô thật sự cho rằng mình là công chúa Linh Sơn!
Ít nhất sau khi bộ phim công chiếu, cô là công chúa Linh Sơn!
Nhưng hiện tại tất cả mọi người cho rằng cô là một ả bitchi trăm phương ngàn kế muốn đoạt nhân vật của người khác!
– Đạo diễn Thạch. – Việc đã đến nước này, Ninh Ninh đành phải căng da đầu nói, – Thực ra cháu cảm thấy….Cháu có thể đổi nhân vật với Ninh Ngọc Nhân, chị ấy phù hợp nhân vật Ân Hồng Tụ hơn ạ.
Tuy rằng công chúa Linh Sơn là nữ chính, tuy rằng hiện tại người nào cũng đều cho rằng cô muốn cướp nhân vật của mẹ, nhưng Ninh Ninh biết, Ân Hồng Tụ mới là người chiến thắng lớn cuối cùng của bộ phim này!
Thành tích của “Người trong bức họa” sau khi công chiếu càng chứng minh điểm này —— nhân vật trong phim nhiều như vậy, tất cả mọi người chỉ xem Ân Hồng Tụ, chỉ có Ân Hồng Tụ! Bà đã phô bày hết vẻ rực rỡ của mình ra, tất cả các nhân vật bao gồm cả nữ chính đều ảm đạm và bị lãng quên!
– Thì ra cháu thật sự muốn cướp nhân vật này. – Thạch đạo than một tiếng.
- …
Cứ coi là như thế đi!
Ninh Ninh bây giờ cảm thấy sứt đầu mẻ trán, trước khi xuyên qua, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp phải tình huống như thế này. Thông tin trong tay và các loại bài viết bát quái chưa bao giờ đề cập đến việc nhân vật ban đầu của mẹ ở trong “Người trong bức họa” là công chúa Linh Sơn cả?
Vậy thì đằng sau nó là chuyện gì đây, rốt cuộc cô nên làm thế nào để đạo diễn đổi nhân vật cho hai người họ, để tất cả phát triển dựa theo tư liệu lịch sử đây?
– Thực ra thì trước đó tôi từng suy xét rồi. – Đạo diễn Thạch nói, – Từ hình tượng cho thấy, cháu thích hợp với nhân vật công chúa Linh Sơn hơn, nhưng mà từ kỹ thuật diễn thì Ninh Ngọc Nhân lại thích hợp hơn.
Hơi suy tư một lát, đạo diễn Thạch bỗng nhiên cười nói:
– Vậy thế này đi, để hai cháu so tài xem…Tiểu Trần!
Cách đó không xa một thanh niên nghe thấy ông gọi thì lên tiếng đáp lại, sau đó đi tới.
Ninh Ninh nhìn bóng dáng đối phương càng ngày càng gần, nhìn gương mặt quen thuộc kia, trong lòng thầm kêu lên – Trần đạo, sao ở đâu cũng có mặt anh thế!
– Đây là Trần Quan Triều, một người trẻ tuổi rất có tài hoa, hiện đang đi theo tôi học làm đạo diễn.
Đạo diễn Thạch giới thiệu với Ninh Ninh, sau đó nói với Trần Quan Triều.
– Kịch bản cháu viết, chắc còn nhớ lời thoại chứ? Lại đây hỗ trợ diễn chút nào, cháu tạm thời đảm nhận nam chính đi.
Trần Quan Triều gật gật đầu, không chút nào luống cuống, bình tĩnh tự nhiên nói:
– Được ạ, diễn cảnh nào ạ?
“Người trong bức họa” là một câu chuyện ngôn tình cổ trang ma huyễn.
Mở đầu phim là cảnh xe tù xếp hàng dài, quyền thần mưu phản thành công, kéo một nhà Hoàng đế ra chợ bán thức ăn để chém đầu, trong đó bao gồm công chúa Linh Sơn.
Lý Trung Đường lưu luyến si mê công chúa Linh Sơn nhiều năm, sau khi nghĩ cách cứu viện công chúa không có kết quả, anh mạo hiểm nguy hiểm tính mạng, mua chuộc từ chỗ đao phủ một sợi tóc của công chúa Linh Sơn, dưới sự trợ giúp của đạo sĩ Phong, dùng tóc làm thành một cây bút vẽ.
Sau đó anh dùng bút vẽ này ngày đêm vẽ hình ảnh công chúa Linh Sơn, như si như say, như điên như cuồng, cho đến một ngày, người trong bức họa bước đi ra…
Khi thấy con trai độc nhất mê luyến người trong bức họa, đến nỗi anh bị mô tả là gầy gò ốm yếu, từ bỏ sự nghiệp, nghe theo kiến nghị của người ngoài, Lý phụ đã mua một cô gái từ trong tay một con ma bài bạc – một thiếu nữ tuyệt sắc tên là Ân Hồng Tụ. Cũng nói cho cô ấy biết, trước mặt cô ấy chỉ có hai con đường, hoặc là quyến rũ được Lý Trung Đường, hoặc là ông sẽ bán cô ấy vào thanh lâu.
Ân Hồng Tụ không có lựa chọn nào khác, chỉ đành phải liều mạng tranh giành lại Lý Trung Đường từ trong tay công chúa Linh Sơn.
Cảnh mà hai người sắp phải diễn so tài với nhau, chính là một cảnh khá quan trọng – người trong bức họa từ trên bức họa bước ra!
– Lần diễn so tài này sẽ không công khai.
Đạo diễn Thạch đưa hai người đến một căn phòng trống, bối cảnh bên trong đã sắp đặt được một nửa, thoạt nhìn hình như là một thư phòng, trên bàn có giấy có nghiên, trên tường có treo một bức họa, ông hỏi:
– Hai người cần bao nhiêu thời gian? Ai diễn trước?
Ninh Ninh lộ vẻ do dự, cô không thể nào diễn trước được, cô vừa mới nhận được kịch bản, chưa thuộc hết lời thoại.
Ninh Ngọc Nhân liếc cô một cái, ánh mắt quay sang đạo diễn Thạch, nhỏ nhẹ nói:
– Để cháu diễn trước.
Giọng nói cùng với thái độ của cô ấy rất lạnh nhạt, ban đầu Ninh Ninh tưởng cô ấy bất mãn với mình do “cướp nhân vật”, nhưng khi Ninh Ngọc Nhân đi lên bục, cô mới dần dần nhìn ra có gì đó không ổn.
Trần Quan Triều vòng đến sau án thư, lựa chọn một cây bút từ giá bút, sau đó chấm chấm vào nghiên mực trống trơn, trở lại vẽ trên giấy. Từ năm 1987 đến 1990, anh ta đã thay đổi rất nhiều, khí chất càng thêm trầm ổn, càng thêm giống một người —— Trần Quân Nghiên.
Nhưng sự chú ý của Ninh Ninh không ở trên người anh ta, cô hết sức chăm chú nhìn Ninh Ngọc Nhân, mẹ ơi, tiếp theo mẹ tính toán làm thế nào? Mẹ muốn diễn một công chúa Linh Sơn như thế nào?
Ninh Ngọc Nhân chậm rãi đi qua kệ sách, bỗng nhiên vung tay lên, quét toàn bộ sách trên kệ sách rơi xuống.
Trần Quan Triều nhíu mày, quay đầu nhìn:
– Làm sao vậy?
Anh ta đặt bút xuống, đi đến kệ sách, cúi người nhặt từng quyển sách dưới đất lên, bỗng nhiên bàn tay nhặt sách khựng lại, chậm rãi quay đầu, từ dưới nhìn lên trên.
Trên bàn sách của anh ta, một người phụ nữ nằm trên đó, nói chuẩn xác hơn, trên giấy vẽ của anh ta, một cô gái nằm trên đó.
Cô gái kia chậm rãi nhúc nhích bả vai, giống như loài rắn lột da, từ giấy vẽ từng chút từng chút bò dậy, động tác càng lúc càng lớn, đến cuối cùng lăn từ trên bàn sách nhỏ lăn xuống dưới.
- …Nàng!
Trần Quan Triều nắm chặt sách trong tay, thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Cô gái nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, tuy rằng đứng dậy, nhưng đầu vẫn gục xuống, tóc rất dài, rơi từ trên mặt xuống đất, nhẹ nhàng đong đưa, giống như liễu rủ ven hồ buổi đêm.
– …Nàng là…
Trần Quan Triều đột nhiên tiến lên một bước về phía cô ấy, không những không có sợ hãi, ngược lại lộ ra vẻ mừng rỡ như điên đầy bệnh trạng, như thể tìm kiếm cô ấy cả ngàn lần trong mộng, cuối cùng đã tìm được cô gái trong mộng của mình.
Cô gái chậm rãi đưa tay lên, vén một bên tóc, lộ ra một bên khuôn mặt, cười ngây ngốc với anh ta.
Động tác giống nhau, cử chỉ giống nhau, nụ cười giống nhau….Ninh Ninh đã từng gặp rồi.
– Rất kh ủng bố, nhưng cũng rất quyến rũ có đúng không? – Đạo diễn Thạch đứng bên cạnh Ninh Ninh thì thầm, – Một cái liếc mắt là có thể lấy được trái tim khán giả.
– Đương nhiên rồi…
Ninh Ninh lẩm bẩm nói, bởi vì đây là Bóng Ma, Ninh Ngọc Nhân đang diễn căn bản không phải công chúa Linh Sơn, cô ấy bắt chước y như đúc Bóng Ma mà Ninh Ninh từng sắm vai.
Một cảnh diễn xong rất nhanh, vừa kết thúc, thái độ của Trần Quan Triều chuyển biến 180°, anh ta giống như một gã hoa si đuổi theo Ninh Ngọc Nhân, kích động đến mức nói năng lắp bắp:
– Em…Em tên là gì? Đóng bộ phim này xong, có muốn đóng phim của anh không? Anh tự giới thiệu, anh tên Trần Quan Triều…
Ninh Ngọc Nhân ngây ra một lúc, sau đó yên lặng cúi đầu, đi đến bên đạo diễn, thấp giọng nói:
– Đạo diễn, cháu diễn được không ạ?
– Ừ, khá lắm. – Đạo diễn Thạch quay qua hỏi Ninh Ninh, – Cháu muốn đi lên không?
Ninh Ninh đầy chua xót.
Cô cũng có thể diễn Bóng Ma, vấn đề là mẹ đã diễn trước một bước rồi, cô mà diễn lại, trong mắt người ngoài cô chính là người bắt chước. Hơn nữa để tay lên ngực tự hỏi, cô có thể diễn tốt hơn mẹ cô không? Không thể, bởi vì mẹ cô bắt chước giống như đúc, mẹ diễn chính là Ninh Ninh, Ninh Ninh làm sao có thể vượt qua chính mình được?
Đạo diễn Thạch là người tốt, ông vỗ vỗ bả vai Ninh Ninh, cho cô một bậc thang bước xuống:
– Sắp đến giờ cơm chiều rồi, hôm nay đến đây thôi, chuyện khác hôm khác nói.
- …Vậy cháu xin phép đi trước.
Ninh Ngọc Nhân âm trầm nói, cô ấy chẳng những giống Ninh Ninh của quá khứ trong phim, ngoài phim cũng giống Ninh Ninh của quá khứ, Ninh Ninh có chút hoài nghi cô ấy hiện giờ có phải cũng ngủ trong quan tài, ăn cơm nguội, tắm nước lạnh hay không.
Đạo diễn Thạch lại vỗ vỗ bả vai Ninh Ninh, sau đó là người đầu tiên rời đi, Ninh Ngọc Nhân là người thứ hai, tiếp theo là fan não tàn cuồng nhiệt không thôi:
– Suy xét một chút đi, anh nói em nghe, “Bóng Ma rạp hát” của anh…
Ninh Ninh một mình ở lại trong phòng, cảm thấy có chút rối loạn.
Bây giờ cô thực sự hiểu ý nghĩa của câu “Đừng đến gần nhân vật chính quá”…
Đối với rạp chiếu phim, đối với những người trong phim, cô giống như là một viên đá, ném xuống mặt hồ tạo nên một vòng gợn sóng, ảnh hưởng đến người bên cạnh trước tiên, sau đó ảnh hưởng đến người xa hơn một chút, ban đầu cô cho rằng mình chỉ ảnh hưởng đến Văn Vũ mà thôi, hiện tại xem ra, ảnh hưởng cô tạo thành còn lớn hơn cả so với tưởng tượng của cô.
Tương lai, nó sẽ biến thành như thế nào?
Ninh Ninh thở dài, cô quay người lại, bấy giờ mới phát hiện có người đứng sau lưng mình.
Anh hơi nghiêng người dựa vào tường, mỉm cười nhìn cô, tuy rằng không nói gì cả, nhưng đôi mắt đào hoa kia đã nói lên tất cả, chính là nam chính trong bộ phim lần này Thạch Trung Đường.
Ninh Ninh không biết anh tới bao lâu rồi, cũng không biết anh nhìn bao lâu rồi, nhưng căn cứ theo nguyên tắc “Vai chính có độc, có thể tránh được thì tránh”, cô lịch sự cười với anh, chuẩn bị rời đi.
Kết quả, anh đột nhiên bước sang một bên, dùng ngực chắn cô lại, sau đó rất khoa trương kêu lên ngã xuống đất, một tay chống đầu, cười cười nói với cô:
– Anh bị ngã rồi, phải hôn mới đứng lên được.
…Anh tính ăn vạ à!
– Anh chờ đó, em đi báo với người của đạo diễn Thạch đến làm hô hấp nhân tạo cho anh!
Ninh Ninh tức giận đáp trả, đi chưa được hai bước, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, nói:
– Nếu anh là nam chính, anh sẽ không như si như cuồng đối với công chúa Linh Sơn như vị vừa rồi kia đâu.
Ninh Ninh ngẩn người, quay lại nhìn anh.
Anh còn nằm dưới đất, dáng vẻ trời là chăn, đất là giường, một tay chống đầu, một tay khác ngoắc nhẹ với cô.
Ninh Ninh chần chờ một chút, mới bất đắc dĩ đi tới, ngồi xổm bên cạnh anh hỏi:
– Vì sao?
Thạch Trung Đường cười tủm tỉm nhìn cô, một đầu ngón tay điểm nhẹ lên mặt mình, ý bảo hôn một cái.
– Em không có vấn đề gì nữa, em đi đây. – Ninh Ninh trợn mắt tính bỏ đi, phía đối diện vươn tới một bàn tay.
Thạch Trung Đường vừa mới còn lười biếng tựa như say rượu ngồi bật dậy, ngón tay câu lấy một sợi tóc mai của cô, kéo đến bên môi hôn một cái, anh rất đẹp, cười rất đẹp, dáng vẻ cười tủm tỉm câu lấy tóc cô cũng rất đẹp, không hề có chút cợt nhả, mà ngược lại giống như niêm hoa nhất tiếu của một đại hiệp cổ đại, nói với cô:
– Được rồi, anh dạy cho em.
Hết chương 39
– Nào nào nào, mọi người làm quen với nhau đi, tôi là Trần Nặc diễn vai đạo sĩ Phong, xin chào mọi người.
– Được rồi, ai mà không biết anh chứ, đạo sĩ hộ chuyên nghiệp ạ!
– Tôi là Lê Thụ, diễn vai cha của nam chính. Ôi lần đầu tiên tôi làm cha, trong lòng còn đang kích động đây này.
– Chào mọi người, tôi là Ninh Ngọc Nhân diễn vai công chúa Linh Sơn.
– Chào mọi người, tôi là Vưu Linh diễn vai công chúa Linh Sơn.
Nói xong, hai người đồng thời ngẩn người, sau đó chậm rãi quay quay nhìn đối phương.
…Giây phút này đúng là xấu hổ…
Sau đó, mặc dù mọi người vẫn cười đùa vui vẻ với nhau, nhưng ánh mắt nhìn hai người rõ ràng đã thay đổi, không ai cho rằng câu vừa rồi của Vưu Linh là nói sai, trong thế giới của người trưởng thành không có nói sai, đặc biệt là giới giải trí, mỗi lần nói sai đều đã được sắp đặt tỉ mỉ – là để đạt được mục đích nào đó!
Ngay cả Thạch đạo cũng cho rằng như vậy, sau khi tan họp, ông đơn độc tìm Vưu Linh nói chuyện, cười như không cười nói:
– Nói đùa cũng không phải như vậy, cháu làm vậy sẽ khiến cho mọi người đều khó xử.
Vưu Linh, hoặc là nói là Ninh Ninh thành Vưu Linh nghe vậy cười gượng.
Cô không nói đùa! Cô thật sự cho rằng mình là công chúa Linh Sơn!
Ít nhất sau khi bộ phim công chiếu, cô là công chúa Linh Sơn!
Nhưng hiện tại tất cả mọi người cho rằng cô là một ả bitchi trăm phương ngàn kế muốn đoạt nhân vật của người khác!
– Đạo diễn Thạch. – Việc đã đến nước này, Ninh Ninh đành phải căng da đầu nói, – Thực ra cháu cảm thấy….Cháu có thể đổi nhân vật với Ninh Ngọc Nhân, chị ấy phù hợp nhân vật Ân Hồng Tụ hơn ạ.
Tuy rằng công chúa Linh Sơn là nữ chính, tuy rằng hiện tại người nào cũng đều cho rằng cô muốn cướp nhân vật của mẹ, nhưng Ninh Ninh biết, Ân Hồng Tụ mới là người chiến thắng lớn cuối cùng của bộ phim này!
Thành tích của “Người trong bức họa” sau khi công chiếu càng chứng minh điểm này —— nhân vật trong phim nhiều như vậy, tất cả mọi người chỉ xem Ân Hồng Tụ, chỉ có Ân Hồng Tụ! Bà đã phô bày hết vẻ rực rỡ của mình ra, tất cả các nhân vật bao gồm cả nữ chính đều ảm đạm và bị lãng quên!
– Thì ra cháu thật sự muốn cướp nhân vật này. – Thạch đạo than một tiếng.
- …
Cứ coi là như thế đi!
Ninh Ninh bây giờ cảm thấy sứt đầu mẻ trán, trước khi xuyên qua, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp phải tình huống như thế này. Thông tin trong tay và các loại bài viết bát quái chưa bao giờ đề cập đến việc nhân vật ban đầu của mẹ ở trong “Người trong bức họa” là công chúa Linh Sơn cả?
Vậy thì đằng sau nó là chuyện gì đây, rốt cuộc cô nên làm thế nào để đạo diễn đổi nhân vật cho hai người họ, để tất cả phát triển dựa theo tư liệu lịch sử đây?
– Thực ra thì trước đó tôi từng suy xét rồi. – Đạo diễn Thạch nói, – Từ hình tượng cho thấy, cháu thích hợp với nhân vật công chúa Linh Sơn hơn, nhưng mà từ kỹ thuật diễn thì Ninh Ngọc Nhân lại thích hợp hơn.
Hơi suy tư một lát, đạo diễn Thạch bỗng nhiên cười nói:
– Vậy thế này đi, để hai cháu so tài xem…Tiểu Trần!
Cách đó không xa một thanh niên nghe thấy ông gọi thì lên tiếng đáp lại, sau đó đi tới.
Ninh Ninh nhìn bóng dáng đối phương càng ngày càng gần, nhìn gương mặt quen thuộc kia, trong lòng thầm kêu lên – Trần đạo, sao ở đâu cũng có mặt anh thế!
– Đây là Trần Quan Triều, một người trẻ tuổi rất có tài hoa, hiện đang đi theo tôi học làm đạo diễn.
Đạo diễn Thạch giới thiệu với Ninh Ninh, sau đó nói với Trần Quan Triều.
– Kịch bản cháu viết, chắc còn nhớ lời thoại chứ? Lại đây hỗ trợ diễn chút nào, cháu tạm thời đảm nhận nam chính đi.
Trần Quan Triều gật gật đầu, không chút nào luống cuống, bình tĩnh tự nhiên nói:
– Được ạ, diễn cảnh nào ạ?
“Người trong bức họa” là một câu chuyện ngôn tình cổ trang ma huyễn.
Mở đầu phim là cảnh xe tù xếp hàng dài, quyền thần mưu phản thành công, kéo một nhà Hoàng đế ra chợ bán thức ăn để chém đầu, trong đó bao gồm công chúa Linh Sơn.
Lý Trung Đường lưu luyến si mê công chúa Linh Sơn nhiều năm, sau khi nghĩ cách cứu viện công chúa không có kết quả, anh mạo hiểm nguy hiểm tính mạng, mua chuộc từ chỗ đao phủ một sợi tóc của công chúa Linh Sơn, dưới sự trợ giúp của đạo sĩ Phong, dùng tóc làm thành một cây bút vẽ.
Sau đó anh dùng bút vẽ này ngày đêm vẽ hình ảnh công chúa Linh Sơn, như si như say, như điên như cuồng, cho đến một ngày, người trong bức họa bước đi ra…
Khi thấy con trai độc nhất mê luyến người trong bức họa, đến nỗi anh bị mô tả là gầy gò ốm yếu, từ bỏ sự nghiệp, nghe theo kiến nghị của người ngoài, Lý phụ đã mua một cô gái từ trong tay một con ma bài bạc – một thiếu nữ tuyệt sắc tên là Ân Hồng Tụ. Cũng nói cho cô ấy biết, trước mặt cô ấy chỉ có hai con đường, hoặc là quyến rũ được Lý Trung Đường, hoặc là ông sẽ bán cô ấy vào thanh lâu.
Ân Hồng Tụ không có lựa chọn nào khác, chỉ đành phải liều mạng tranh giành lại Lý Trung Đường từ trong tay công chúa Linh Sơn.
Cảnh mà hai người sắp phải diễn so tài với nhau, chính là một cảnh khá quan trọng – người trong bức họa từ trên bức họa bước ra!
– Lần diễn so tài này sẽ không công khai.
Đạo diễn Thạch đưa hai người đến một căn phòng trống, bối cảnh bên trong đã sắp đặt được một nửa, thoạt nhìn hình như là một thư phòng, trên bàn có giấy có nghiên, trên tường có treo một bức họa, ông hỏi:
– Hai người cần bao nhiêu thời gian? Ai diễn trước?
Ninh Ninh lộ vẻ do dự, cô không thể nào diễn trước được, cô vừa mới nhận được kịch bản, chưa thuộc hết lời thoại.
Ninh Ngọc Nhân liếc cô một cái, ánh mắt quay sang đạo diễn Thạch, nhỏ nhẹ nói:
– Để cháu diễn trước.
Giọng nói cùng với thái độ của cô ấy rất lạnh nhạt, ban đầu Ninh Ninh tưởng cô ấy bất mãn với mình do “cướp nhân vật”, nhưng khi Ninh Ngọc Nhân đi lên bục, cô mới dần dần nhìn ra có gì đó không ổn.
Trần Quan Triều vòng đến sau án thư, lựa chọn một cây bút từ giá bút, sau đó chấm chấm vào nghiên mực trống trơn, trở lại vẽ trên giấy. Từ năm 1987 đến 1990, anh ta đã thay đổi rất nhiều, khí chất càng thêm trầm ổn, càng thêm giống một người —— Trần Quân Nghiên.
Nhưng sự chú ý của Ninh Ninh không ở trên người anh ta, cô hết sức chăm chú nhìn Ninh Ngọc Nhân, mẹ ơi, tiếp theo mẹ tính toán làm thế nào? Mẹ muốn diễn một công chúa Linh Sơn như thế nào?
Ninh Ngọc Nhân chậm rãi đi qua kệ sách, bỗng nhiên vung tay lên, quét toàn bộ sách trên kệ sách rơi xuống.
Trần Quan Triều nhíu mày, quay đầu nhìn:
– Làm sao vậy?
Anh ta đặt bút xuống, đi đến kệ sách, cúi người nhặt từng quyển sách dưới đất lên, bỗng nhiên bàn tay nhặt sách khựng lại, chậm rãi quay đầu, từ dưới nhìn lên trên.
Trên bàn sách của anh ta, một người phụ nữ nằm trên đó, nói chuẩn xác hơn, trên giấy vẽ của anh ta, một cô gái nằm trên đó.
Cô gái kia chậm rãi nhúc nhích bả vai, giống như loài rắn lột da, từ giấy vẽ từng chút từng chút bò dậy, động tác càng lúc càng lớn, đến cuối cùng lăn từ trên bàn sách nhỏ lăn xuống dưới.
- …Nàng!
Trần Quan Triều nắm chặt sách trong tay, thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Cô gái nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, tuy rằng đứng dậy, nhưng đầu vẫn gục xuống, tóc rất dài, rơi từ trên mặt xuống đất, nhẹ nhàng đong đưa, giống như liễu rủ ven hồ buổi đêm.
– …Nàng là…
Trần Quan Triều đột nhiên tiến lên một bước về phía cô ấy, không những không có sợ hãi, ngược lại lộ ra vẻ mừng rỡ như điên đầy bệnh trạng, như thể tìm kiếm cô ấy cả ngàn lần trong mộng, cuối cùng đã tìm được cô gái trong mộng của mình.
Cô gái chậm rãi đưa tay lên, vén một bên tóc, lộ ra một bên khuôn mặt, cười ngây ngốc với anh ta.
Động tác giống nhau, cử chỉ giống nhau, nụ cười giống nhau….Ninh Ninh đã từng gặp rồi.
– Rất kh ủng bố, nhưng cũng rất quyến rũ có đúng không? – Đạo diễn Thạch đứng bên cạnh Ninh Ninh thì thầm, – Một cái liếc mắt là có thể lấy được trái tim khán giả.
– Đương nhiên rồi…
Ninh Ninh lẩm bẩm nói, bởi vì đây là Bóng Ma, Ninh Ngọc Nhân đang diễn căn bản không phải công chúa Linh Sơn, cô ấy bắt chước y như đúc Bóng Ma mà Ninh Ninh từng sắm vai.
Một cảnh diễn xong rất nhanh, vừa kết thúc, thái độ của Trần Quan Triều chuyển biến 180°, anh ta giống như một gã hoa si đuổi theo Ninh Ngọc Nhân, kích động đến mức nói năng lắp bắp:
– Em…Em tên là gì? Đóng bộ phim này xong, có muốn đóng phim của anh không? Anh tự giới thiệu, anh tên Trần Quan Triều…
Ninh Ngọc Nhân ngây ra một lúc, sau đó yên lặng cúi đầu, đi đến bên đạo diễn, thấp giọng nói:
– Đạo diễn, cháu diễn được không ạ?
– Ừ, khá lắm. – Đạo diễn Thạch quay qua hỏi Ninh Ninh, – Cháu muốn đi lên không?
Ninh Ninh đầy chua xót.
Cô cũng có thể diễn Bóng Ma, vấn đề là mẹ đã diễn trước một bước rồi, cô mà diễn lại, trong mắt người ngoài cô chính là người bắt chước. Hơn nữa để tay lên ngực tự hỏi, cô có thể diễn tốt hơn mẹ cô không? Không thể, bởi vì mẹ cô bắt chước giống như đúc, mẹ diễn chính là Ninh Ninh, Ninh Ninh làm sao có thể vượt qua chính mình được?
Đạo diễn Thạch là người tốt, ông vỗ vỗ bả vai Ninh Ninh, cho cô một bậc thang bước xuống:
– Sắp đến giờ cơm chiều rồi, hôm nay đến đây thôi, chuyện khác hôm khác nói.
- …Vậy cháu xin phép đi trước.
Ninh Ngọc Nhân âm trầm nói, cô ấy chẳng những giống Ninh Ninh của quá khứ trong phim, ngoài phim cũng giống Ninh Ninh của quá khứ, Ninh Ninh có chút hoài nghi cô ấy hiện giờ có phải cũng ngủ trong quan tài, ăn cơm nguội, tắm nước lạnh hay không.
Đạo diễn Thạch lại vỗ vỗ bả vai Ninh Ninh, sau đó là người đầu tiên rời đi, Ninh Ngọc Nhân là người thứ hai, tiếp theo là fan não tàn cuồng nhiệt không thôi:
– Suy xét một chút đi, anh nói em nghe, “Bóng Ma rạp hát” của anh…
Ninh Ninh một mình ở lại trong phòng, cảm thấy có chút rối loạn.
Bây giờ cô thực sự hiểu ý nghĩa của câu “Đừng đến gần nhân vật chính quá”…
Đối với rạp chiếu phim, đối với những người trong phim, cô giống như là một viên đá, ném xuống mặt hồ tạo nên một vòng gợn sóng, ảnh hưởng đến người bên cạnh trước tiên, sau đó ảnh hưởng đến người xa hơn một chút, ban đầu cô cho rằng mình chỉ ảnh hưởng đến Văn Vũ mà thôi, hiện tại xem ra, ảnh hưởng cô tạo thành còn lớn hơn cả so với tưởng tượng của cô.
Tương lai, nó sẽ biến thành như thế nào?
Ninh Ninh thở dài, cô quay người lại, bấy giờ mới phát hiện có người đứng sau lưng mình.
Anh hơi nghiêng người dựa vào tường, mỉm cười nhìn cô, tuy rằng không nói gì cả, nhưng đôi mắt đào hoa kia đã nói lên tất cả, chính là nam chính trong bộ phim lần này Thạch Trung Đường.
Ninh Ninh không biết anh tới bao lâu rồi, cũng không biết anh nhìn bao lâu rồi, nhưng căn cứ theo nguyên tắc “Vai chính có độc, có thể tránh được thì tránh”, cô lịch sự cười với anh, chuẩn bị rời đi.
Kết quả, anh đột nhiên bước sang một bên, dùng ngực chắn cô lại, sau đó rất khoa trương kêu lên ngã xuống đất, một tay chống đầu, cười cười nói với cô:
– Anh bị ngã rồi, phải hôn mới đứng lên được.
…Anh tính ăn vạ à!
– Anh chờ đó, em đi báo với người của đạo diễn Thạch đến làm hô hấp nhân tạo cho anh!
Ninh Ninh tức giận đáp trả, đi chưa được hai bước, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, nói:
– Nếu anh là nam chính, anh sẽ không như si như cuồng đối với công chúa Linh Sơn như vị vừa rồi kia đâu.
Ninh Ninh ngẩn người, quay lại nhìn anh.
Anh còn nằm dưới đất, dáng vẻ trời là chăn, đất là giường, một tay chống đầu, một tay khác ngoắc nhẹ với cô.
Ninh Ninh chần chờ một chút, mới bất đắc dĩ đi tới, ngồi xổm bên cạnh anh hỏi:
– Vì sao?
Thạch Trung Đường cười tủm tỉm nhìn cô, một đầu ngón tay điểm nhẹ lên mặt mình, ý bảo hôn một cái.
– Em không có vấn đề gì nữa, em đi đây. – Ninh Ninh trợn mắt tính bỏ đi, phía đối diện vươn tới một bàn tay.
Thạch Trung Đường vừa mới còn lười biếng tựa như say rượu ngồi bật dậy, ngón tay câu lấy một sợi tóc mai của cô, kéo đến bên môi hôn một cái, anh rất đẹp, cười rất đẹp, dáng vẻ cười tủm tỉm câu lấy tóc cô cũng rất đẹp, không hề có chút cợt nhả, mà ngược lại giống như niêm hoa nhất tiếu của một đại hiệp cổ đại, nói với cô:
– Được rồi, anh dạy cho em.
Hết chương 39
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.