Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này
Chương 42
Mộng Yểm Điện Hạ
09/12/2022
Nhưng trước ngày mùng 7 tháng 7, Ninh Ngọc Nhân cũng rơi vào một rắc rối lớn…
– Gì ạ? – Ninh Ninh ngỡ ngàng, – Bị bắt á? Vì sao?
Trạch Trung Đường đặt một ngón tay lên môi, thở dài, sau đó hạ thấp giọng nói:
– Đừng để người khác nghe được…Cô ấy bị bắt vào cục cảnh sát cùng với một nhóm kỹ nữ.
Tin tức không công khai, bởi vì người biết được tin tức trước nhất chính là Thạch Trung Đường, anh bình thường luôn bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng một khi làm việc thì rất nhanh chóng gọn ghẽ, gần như là ngay lập tức, anh tháo kính râm xuống phố, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, đã thu hút tất cả sự chú ý của các phóng viên giải trí về phía mình.
Chờ khi họ quay lại tìm Ninh Ngọc Nhân, thì đã phát hiện người ta đã được nộp tiền bảo lãnh dẫn đi mất, họ lại muốn bỏ ra một khoản tiền để mua chút tin tức, nhưng mà những người liên quan hỏi một câu thì ba câu đáp không biết, rõ ràng là đã bị chặn miệng rồi.
– Em nợ anh một lần.
Thạch Trung Đương tiến đến bên tai Ninh Ninh, cười khẽ nói ra tên một quán café.
Quán café Moonlight, 7 giờ tối.
Nơi đó cách đoàn phim không xa, hơn nữa hoàn cảnh thanh tĩnh lịch sự, thường xuyên có diễn viên đến đây ăn cơm.
Khi Ninh Ninh đến đó, đảo mắt nhìn quanh rồi nhanh chóng bước vào bên trong, sau đó gõ gõ vào bàn café được phủ bằng khăn trải bàn ca rô.
Ninh Ngọc Nhân ngồi đó chậm rãi ngẩng lên nhìn cô, dáng vẻ hết sức tiều tụy.
Ninh Ninh ngồi xuống đối diện với cô ấy, nhìn ly café trước mặt cô ấy, đã lạnh ngắt rồi, vì thế quay đầu lại gọi nhân viên phục vụ, sau khi chọn hai ly café, cô quay trở lại nói với cô ấy:
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy chị?
- …Chị không làm chuyện xấu gì cả. – Ninh Ngọc Nhân nói khẽ, – Chị chỉ…Chị không thể nào diễn được cách quyến rũ nam chính, chị chỉ muốn xem…những kỹ nữ kia làm như thế nào thôi.
Ninh Ninh yên lặng chống mã.
– Nếu không làm vậy, chị thật sự không biết phải diễn như thế nào.
Ninh Ngọc Nhân khoát tay, biểu cảm mù mịt,
– Đạo diễn Thạch kêu chị không cần phải đi bắt chước người khác, đặc biệt là không cần bắt chước những nữ diễn viên nổi danh như Bạch Dung, Trì Tuyết Lệ…Nhưng không bắt chước họ, chị bắt chước ai?
Ninh Ngọc Nhân trong khoảng thời gian này đã bị đạo diễn Thạch mắng rất nhiều, bởi vì lúc diễn xuất cô ấy luôn vô tình bắt chước một trong số các nữ minh tinh nổi danh, hơn nữa còn bắt chước rất thật, thậm chí một vài động tác nhỏ mà bản thân họ đoán chừng cũng không chú ý tới đều bắt chước cực kỳ chuẩn xác, bởi thế chỉ cần không chú ý chút thôi, còn tưởng rằng bản thân là nữ minh tinh đó.
Nhưng mà nơi này là đoàn phim “Người trong bức họa” mà không phải show bắt chước siêu cấp.
– Chị…chị dường như không thể làm nên chuyện gì cả.
Ninh Ngọc Nhân dùng giấy ăn lau nước mắt, kẻ mắt của cô ấy đã bị nhòe từ lâu, vành mắt đen sì nhem nhuốc.
– Chị không thể diễn một người mà chị chưa từng gặp.
Ninh Ninh nhìn mẹ, tâm tình cực kỳ phức tạp. Cô vốn cho rằng dựa vào kịch bản cùng với hoàn cảnh tương đồng của nhân vật trong phim, mẹ có thể đột phá được bản thân, giống như chính mình vậy…
Như vậy thì, mẹ sẽ không cần tấm vé xem phim kia nữa…
– Trên thế giới này không có chỗ nào để chị có thể tiếp xúc nhiều người hay sao?
Ninh Ngọc Nhân ngồi đối diện như là quên mất sự tồn tại của Ninh Ninh, lẩm bẩm,
– Chị thật sự muốn đến một nơi, một nơi có người cổ đại, có người Dân quốc, có công chúa, cũng có nữ nô, một nơi có rất nhiều kiểu người, tốt nhất là không có người ở hiện thực…Có thể để mình được bắt chước thoải mái…
Ninh Ninh há miệng mấp máy môi, nhưng lại không biết nên nói gì với mẹ, đôi mắt trong lúc lơ đãng nhìn thoáng ra phía sau mẹ, tức khắc quên mất nói chuyện.
Phía sau Ninh Ngọc Nhân là một cửa sổ, bởi vì hôm nay thời tiết hơi se lạnh, cho nên cửa sổ đóng lại, dưới góc bên phải cửa sổ có một cái bóng, trước đó Ninh Ninh còn tưởng rằng chỗ đó là vết bẩn lớn không được sạch sẽ, hiện tại nhìn kỹ, mới phát hiện đó là một tấm mặt nạ.
Một tấm mặt nạ cười, đang dán ở cửa sổ nhìn cả hai người.
Xoảng một tiếng, ly café trên bàn bị đổ nghiêng, café màu nâu loang ra khắp cái bàn, Ninh Ngọc Nhân ngồi đối diện giật mình kêu lên, cũng đứng bật lên theo.
Nhân viên phục vụ vội đi đến thu dọn, sau một trận rối loạn, Ninh Ninh lại nhìn về hướng cửa sổ, phát hiện đã không thấy mặt nạ kia nữa.
– Là mình nhìn nhầm rồi ư? – Ninh Ninh nhìn chằm chằm cửa sổ, trong lòng hãy còn sợ hãi nghĩ.
Sau đó hai người không tiếp tục ở lại quán café nữa mà cùng nhau trở về nơi ở, bởi vì sự việc đó đã bị áp xuống, cho nên mọi người thấy hai người chỉ nghĩ cả hai ở bên ngoài ăn cơm trở về, đạo diễn Thạch còn vỗ cái bụng bia trêu đùa hai người:
– Ăn giờ này mới về à? Nhưng đừng để mập nhé, không thì ngày mai không mặc nổi trang phục diễn đâu đó.
– Không đâu ạ. – Ninh Ninh cười trả lời, mà Ninh Ngọc Nhân phía sau cô căn bản không dám nói lời nào.
Hai người một trước một sau đi lên cầu thang, bởi vì ở cùng một tầng, lại một trước một sau đi trên hành lang dài.
Ninh Ngọc Nhân ở giữa, Ninh Ninh ở cuối hành lang, cho nên Ninh Ngọc Nhân tới trước, cô ấy mở cửa phòng ra, do dự một chút, nói với Ninh Ninh:
– Chúc ngủ ngon.
Ninh Ninh cười quay đầu lại, hai chữ ngủ ngon lại nghẹn ở trong miệng.
Ngay theo hướng mà hai người họ đi tới, một chiếc mặt nạ cười từ sau bức tường ló ra, lẳng lặng nhìn hai người.
- …Cái gì kia?
Ninh Ngọc Nhân bị vẻ mặt của cô làm cho trong lòng phát hoảng, cô ấy quay phắt đầu lại để nhìn, phía sau không có gì cả, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trở lại nói với Ninh Ninh:
– Chị vào phòng đây.
– Dạ…vâng ạ…
Ninh Ninh trả lời, trên thực tế đầu óc cô trống rỗng, căn bản không biết mình đang nói cái gì. Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, trên hành lang chỉ còn lại có một mình cô, cô mới hồi phục tinh thần, sau đó vội vã đi về phòng mình.
Buổi tối cô hơi bị mất ngủ, cứ mỗi khi nhắm mắt lại là cảm giác bên cạnh xuất hiện một chiếc mặt nạ, vì thế căn bản không dám mở mắt ra, cho đến khi trời sáng mới lo lắng mở mắt ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
– Em làm sao vậy?
Quay xong cảnh diễn đang nghỉ ngơi, Thạch Trung Đường đưa tay chạm vào mặt cô, lo lắng nói:
– Trông em khá tiều tụy.
– Đêm qua em ngủ không được ngon.
Ninh Ninh hơi do dự, không biết có nên nói thật với anh không nữa.
– Vậy có muốn anh ở bên em không? – Thạch Trung Đường cười nói, – Thực ra diễn viên chỉ là nghề phụ của anh thôi, sở trường của anh chính là hát ru ngủ.
Ninh Ninh tặng cho anh một cái lườm cháy máy.
Đúng vào lúc này đột nhiên có tiếng ầm ĩ rất lớn, có người kêu to:
– Bắt lấy hắn!
Hai người nhìn qua đó, thấy một nhân viên an ninh đang ra sức lắc cành cây, lá cây ào ào rơi xuống, một phóng viên giải trí treo camera trên cổ, hai tay bám chặt lấy thân cây.
– Ồ, không đơn giản. – Thạch Trung Đường sờ sờ cằm, nhìn phóng viên giải trí kia đang kêu gào có gan thì trèo lên đây đi nói, – Phóng viên giải trí này không tệ, cái gì cũng đều làm được.
Đạo cao một thước ma cao một trượng, một nhân viên an ninh cầm dùi cui điện xông đến, uy hiếp nói sẽ cưa cái cây này, người trên cây bấy giờ mời đành phải hậm hực trèo xuống, đồng thời ngoan ngoãn giao ảnh chụp và âm bản máy ảnh ra.
– Để tôi nhìn xem. – Thạch Trung Đường đi tới giành lấy thành quả chiến thắng, tiện tay chia sẻ với Ninh Ninh.
Anh là diễn viên nổi tiếng nhất của đoàn phim, cho nên ảnh chụp chủ yếu là anh, hơn nữa Ninh Ninh hoài nghi người này có thể là cuồng mê anh, lúc chụp anh còn tự mang đến những đồ làm đẹp và hiệu ứng ánh sáng của chính mình, còn khi chụp ảnh người khác, anh ta thực sự chỉ chụp ảnh một cách tùy tiện…
Ninh Ninh bỗng nhiên ngẩn người, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh.
– Làm sao vậy?
Thạch Trung Đường ghé sát xem cùng, một bên khóe miệng hơi nhướng lên.
– Đẹp phết nha, ảnh chụp tình lữ này rất đẹp, lát anh sẽ đóng khung nó.
Bức ảnh là chụp từ trên xuống, đúng lúc Thạch Trung Đường đưa tay chạm vào mặt Ninh Ninh, mỹ nhân rũ mi, hình ảnh này đích xác như thơ như họa..Nhưng mà đây không phải trọng điểm.
– Anh nhìn xem này. – Ninh Ninh chỉ vào một góc ảnh hỏi, – Anh có biết người này không?
Ở góc của bức ảnh, còn có các nhân viên gần đó, có đạo diễn Thạch đang uống nước, có Ninh Ngọc Nhân đang trang điểm, một chuyên viên trang điểm đã đánh rơi cây chì kẻ mày và đang cúi xuống nhặt nó, và một người nữa…người mang mặt nạ.
– Đâu?
Thạch Trung Đường nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ kia một lúc lâu, sau đó rút tấm ảnh trong tay Ninh Ninh ra, để lại một câu:
– Cho anh mượn một chút.
Anh cầm tấm ảnh đi tìm đạo diễn Thạch, cũng không biết đã nói gì, nhưng nhân viên an ninh mau chóng bận rộn, tiếc là quá trình bận rộn không hề có kết quả, người đeo mặt nạ trong tấm ảnh như là đã mất tích, không thể nào tìm được.
– Có thể là trò đùa dai của một nhân viên nào đó của đoàn phim. – Thạch Trung Đường cầm ảnh trở về, nhún vai nói, – Đoán là trộm từ tổ đạo cụ.
Ninh Ninh nhận lại tấm ảnh, biết đây không phải là trò đùa gì cả, bóng người trên dó tuy rất mờ, nhưng bởi vì trước đó cô đã liên tục thấy hai lần, cho nên cô nhận ra được.
Đó là một tấm mặt nạ cười.
Bởi vì hôm nay sợ bóng sợ gió một hồi nên lúc lúc quay xong, đạo diễn Thạch mời mọi người ra ngoài ăn cơm, vốn dĩ mọi người rất hào hứng, nhưng sau khi đến đó mới phát hiện người này đang giảm cân, sau đó cả đám nhìn một bàn toàn món ăn chay…
Ăn xong, không ít người đi thẳng đến quán ăn ven đường, vung vẩy tiền mặt nói:
– Cho ba xiên thịt nướng trước.
Ninh Ninh tìm tìm, phát hiện Ninh Ngọc Nhân cũng đang ngồi trong quán, đang vùi đầu ăn bát cháo kê trên bàn. Cô cũng đi vào theo, chủ quán đặt một cốc nước trước mặt cô, cô nói cảm ơn, sau đó lấy ra tấm ảnh, đặt ở trên bàn, đẩy về phía đối diện.
Ninh Ngọc Nhân dừng động tác ăn lại, cầm lấy bức ảnh để xem, sau đó không hiểu nhìn cô.
– Chị có ấn tượng gì với người này không? – Ninh Ninh hỏi.
Ninh Ngọc Nhân lắc lắc đầu.
– Người này xuất hiện rất nhiều lần rồi. – Ninh Ninh nói, – Lần đầu tiên là ở quán cà phê, lần đầu là qua cửa sổ nhìn chúng ta, lần thứ hai ở trên hành lang, thò đầu ra nhìn chúng ta, lần thứ ba…
Cô chợt dừng lại, mồ hôi túa ra trên trán.
Lần đầu tiên ở ngoài cửa sổ, lần thứ hai ở trên hành lang, lần thứ ba ngay bên cạnh…
Chẳng lẽ là, khoảng cách mặt nạ với các cô vẫn luôn càng lúc càng rút ngắn lại.
Ở đối diện, đôi mắt Ninh Ngọc Nhân cũng từ từ trợn tròn.
Ninh Ninh cúi xuống, nhìn ly nước ấm đầy ở trước mặt.
Một chiếc mặt nạ cười phản chiếu ngay trên đó.
Hắn đã đến sau lưng cô.
Hết chương 42
– Gì ạ? – Ninh Ninh ngỡ ngàng, – Bị bắt á? Vì sao?
Trạch Trung Đường đặt một ngón tay lên môi, thở dài, sau đó hạ thấp giọng nói:
– Đừng để người khác nghe được…Cô ấy bị bắt vào cục cảnh sát cùng với một nhóm kỹ nữ.
Tin tức không công khai, bởi vì người biết được tin tức trước nhất chính là Thạch Trung Đường, anh bình thường luôn bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng một khi làm việc thì rất nhanh chóng gọn ghẽ, gần như là ngay lập tức, anh tháo kính râm xuống phố, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, đã thu hút tất cả sự chú ý của các phóng viên giải trí về phía mình.
Chờ khi họ quay lại tìm Ninh Ngọc Nhân, thì đã phát hiện người ta đã được nộp tiền bảo lãnh dẫn đi mất, họ lại muốn bỏ ra một khoản tiền để mua chút tin tức, nhưng mà những người liên quan hỏi một câu thì ba câu đáp không biết, rõ ràng là đã bị chặn miệng rồi.
– Em nợ anh một lần.
Thạch Trung Đương tiến đến bên tai Ninh Ninh, cười khẽ nói ra tên một quán café.
Quán café Moonlight, 7 giờ tối.
Nơi đó cách đoàn phim không xa, hơn nữa hoàn cảnh thanh tĩnh lịch sự, thường xuyên có diễn viên đến đây ăn cơm.
Khi Ninh Ninh đến đó, đảo mắt nhìn quanh rồi nhanh chóng bước vào bên trong, sau đó gõ gõ vào bàn café được phủ bằng khăn trải bàn ca rô.
Ninh Ngọc Nhân ngồi đó chậm rãi ngẩng lên nhìn cô, dáng vẻ hết sức tiều tụy.
Ninh Ninh ngồi xuống đối diện với cô ấy, nhìn ly café trước mặt cô ấy, đã lạnh ngắt rồi, vì thế quay đầu lại gọi nhân viên phục vụ, sau khi chọn hai ly café, cô quay trở lại nói với cô ấy:
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy chị?
- …Chị không làm chuyện xấu gì cả. – Ninh Ngọc Nhân nói khẽ, – Chị chỉ…Chị không thể nào diễn được cách quyến rũ nam chính, chị chỉ muốn xem…những kỹ nữ kia làm như thế nào thôi.
Ninh Ninh yên lặng chống mã.
– Nếu không làm vậy, chị thật sự không biết phải diễn như thế nào.
Ninh Ngọc Nhân khoát tay, biểu cảm mù mịt,
– Đạo diễn Thạch kêu chị không cần phải đi bắt chước người khác, đặc biệt là không cần bắt chước những nữ diễn viên nổi danh như Bạch Dung, Trì Tuyết Lệ…Nhưng không bắt chước họ, chị bắt chước ai?
Ninh Ngọc Nhân trong khoảng thời gian này đã bị đạo diễn Thạch mắng rất nhiều, bởi vì lúc diễn xuất cô ấy luôn vô tình bắt chước một trong số các nữ minh tinh nổi danh, hơn nữa còn bắt chước rất thật, thậm chí một vài động tác nhỏ mà bản thân họ đoán chừng cũng không chú ý tới đều bắt chước cực kỳ chuẩn xác, bởi thế chỉ cần không chú ý chút thôi, còn tưởng rằng bản thân là nữ minh tinh đó.
Nhưng mà nơi này là đoàn phim “Người trong bức họa” mà không phải show bắt chước siêu cấp.
– Chị…chị dường như không thể làm nên chuyện gì cả.
Ninh Ngọc Nhân dùng giấy ăn lau nước mắt, kẻ mắt của cô ấy đã bị nhòe từ lâu, vành mắt đen sì nhem nhuốc.
– Chị không thể diễn một người mà chị chưa từng gặp.
Ninh Ninh nhìn mẹ, tâm tình cực kỳ phức tạp. Cô vốn cho rằng dựa vào kịch bản cùng với hoàn cảnh tương đồng của nhân vật trong phim, mẹ có thể đột phá được bản thân, giống như chính mình vậy…
Như vậy thì, mẹ sẽ không cần tấm vé xem phim kia nữa…
– Trên thế giới này không có chỗ nào để chị có thể tiếp xúc nhiều người hay sao?
Ninh Ngọc Nhân ngồi đối diện như là quên mất sự tồn tại của Ninh Ninh, lẩm bẩm,
– Chị thật sự muốn đến một nơi, một nơi có người cổ đại, có người Dân quốc, có công chúa, cũng có nữ nô, một nơi có rất nhiều kiểu người, tốt nhất là không có người ở hiện thực…Có thể để mình được bắt chước thoải mái…
Ninh Ninh há miệng mấp máy môi, nhưng lại không biết nên nói gì với mẹ, đôi mắt trong lúc lơ đãng nhìn thoáng ra phía sau mẹ, tức khắc quên mất nói chuyện.
Phía sau Ninh Ngọc Nhân là một cửa sổ, bởi vì hôm nay thời tiết hơi se lạnh, cho nên cửa sổ đóng lại, dưới góc bên phải cửa sổ có một cái bóng, trước đó Ninh Ninh còn tưởng rằng chỗ đó là vết bẩn lớn không được sạch sẽ, hiện tại nhìn kỹ, mới phát hiện đó là một tấm mặt nạ.
Một tấm mặt nạ cười, đang dán ở cửa sổ nhìn cả hai người.
Xoảng một tiếng, ly café trên bàn bị đổ nghiêng, café màu nâu loang ra khắp cái bàn, Ninh Ngọc Nhân ngồi đối diện giật mình kêu lên, cũng đứng bật lên theo.
Nhân viên phục vụ vội đi đến thu dọn, sau một trận rối loạn, Ninh Ninh lại nhìn về hướng cửa sổ, phát hiện đã không thấy mặt nạ kia nữa.
– Là mình nhìn nhầm rồi ư? – Ninh Ninh nhìn chằm chằm cửa sổ, trong lòng hãy còn sợ hãi nghĩ.
Sau đó hai người không tiếp tục ở lại quán café nữa mà cùng nhau trở về nơi ở, bởi vì sự việc đó đã bị áp xuống, cho nên mọi người thấy hai người chỉ nghĩ cả hai ở bên ngoài ăn cơm trở về, đạo diễn Thạch còn vỗ cái bụng bia trêu đùa hai người:
– Ăn giờ này mới về à? Nhưng đừng để mập nhé, không thì ngày mai không mặc nổi trang phục diễn đâu đó.
– Không đâu ạ. – Ninh Ninh cười trả lời, mà Ninh Ngọc Nhân phía sau cô căn bản không dám nói lời nào.
Hai người một trước một sau đi lên cầu thang, bởi vì ở cùng một tầng, lại một trước một sau đi trên hành lang dài.
Ninh Ngọc Nhân ở giữa, Ninh Ninh ở cuối hành lang, cho nên Ninh Ngọc Nhân tới trước, cô ấy mở cửa phòng ra, do dự một chút, nói với Ninh Ninh:
– Chúc ngủ ngon.
Ninh Ninh cười quay đầu lại, hai chữ ngủ ngon lại nghẹn ở trong miệng.
Ngay theo hướng mà hai người họ đi tới, một chiếc mặt nạ cười từ sau bức tường ló ra, lẳng lặng nhìn hai người.
- …Cái gì kia?
Ninh Ngọc Nhân bị vẻ mặt của cô làm cho trong lòng phát hoảng, cô ấy quay phắt đầu lại để nhìn, phía sau không có gì cả, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trở lại nói với Ninh Ninh:
– Chị vào phòng đây.
– Dạ…vâng ạ…
Ninh Ninh trả lời, trên thực tế đầu óc cô trống rỗng, căn bản không biết mình đang nói cái gì. Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, trên hành lang chỉ còn lại có một mình cô, cô mới hồi phục tinh thần, sau đó vội vã đi về phòng mình.
Buổi tối cô hơi bị mất ngủ, cứ mỗi khi nhắm mắt lại là cảm giác bên cạnh xuất hiện một chiếc mặt nạ, vì thế căn bản không dám mở mắt ra, cho đến khi trời sáng mới lo lắng mở mắt ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
– Em làm sao vậy?
Quay xong cảnh diễn đang nghỉ ngơi, Thạch Trung Đường đưa tay chạm vào mặt cô, lo lắng nói:
– Trông em khá tiều tụy.
– Đêm qua em ngủ không được ngon.
Ninh Ninh hơi do dự, không biết có nên nói thật với anh không nữa.
– Vậy có muốn anh ở bên em không? – Thạch Trung Đường cười nói, – Thực ra diễn viên chỉ là nghề phụ của anh thôi, sở trường của anh chính là hát ru ngủ.
Ninh Ninh tặng cho anh một cái lườm cháy máy.
Đúng vào lúc này đột nhiên có tiếng ầm ĩ rất lớn, có người kêu to:
– Bắt lấy hắn!
Hai người nhìn qua đó, thấy một nhân viên an ninh đang ra sức lắc cành cây, lá cây ào ào rơi xuống, một phóng viên giải trí treo camera trên cổ, hai tay bám chặt lấy thân cây.
– Ồ, không đơn giản. – Thạch Trung Đường sờ sờ cằm, nhìn phóng viên giải trí kia đang kêu gào có gan thì trèo lên đây đi nói, – Phóng viên giải trí này không tệ, cái gì cũng đều làm được.
Đạo cao một thước ma cao một trượng, một nhân viên an ninh cầm dùi cui điện xông đến, uy hiếp nói sẽ cưa cái cây này, người trên cây bấy giờ mời đành phải hậm hực trèo xuống, đồng thời ngoan ngoãn giao ảnh chụp và âm bản máy ảnh ra.
– Để tôi nhìn xem. – Thạch Trung Đường đi tới giành lấy thành quả chiến thắng, tiện tay chia sẻ với Ninh Ninh.
Anh là diễn viên nổi tiếng nhất của đoàn phim, cho nên ảnh chụp chủ yếu là anh, hơn nữa Ninh Ninh hoài nghi người này có thể là cuồng mê anh, lúc chụp anh còn tự mang đến những đồ làm đẹp và hiệu ứng ánh sáng của chính mình, còn khi chụp ảnh người khác, anh ta thực sự chỉ chụp ảnh một cách tùy tiện…
Ninh Ninh bỗng nhiên ngẩn người, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh.
– Làm sao vậy?
Thạch Trung Đường ghé sát xem cùng, một bên khóe miệng hơi nhướng lên.
– Đẹp phết nha, ảnh chụp tình lữ này rất đẹp, lát anh sẽ đóng khung nó.
Bức ảnh là chụp từ trên xuống, đúng lúc Thạch Trung Đường đưa tay chạm vào mặt Ninh Ninh, mỹ nhân rũ mi, hình ảnh này đích xác như thơ như họa..Nhưng mà đây không phải trọng điểm.
– Anh nhìn xem này. – Ninh Ninh chỉ vào một góc ảnh hỏi, – Anh có biết người này không?
Ở góc của bức ảnh, còn có các nhân viên gần đó, có đạo diễn Thạch đang uống nước, có Ninh Ngọc Nhân đang trang điểm, một chuyên viên trang điểm đã đánh rơi cây chì kẻ mày và đang cúi xuống nhặt nó, và một người nữa…người mang mặt nạ.
– Đâu?
Thạch Trung Đường nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ kia một lúc lâu, sau đó rút tấm ảnh trong tay Ninh Ninh ra, để lại một câu:
– Cho anh mượn một chút.
Anh cầm tấm ảnh đi tìm đạo diễn Thạch, cũng không biết đã nói gì, nhưng nhân viên an ninh mau chóng bận rộn, tiếc là quá trình bận rộn không hề có kết quả, người đeo mặt nạ trong tấm ảnh như là đã mất tích, không thể nào tìm được.
– Có thể là trò đùa dai của một nhân viên nào đó của đoàn phim. – Thạch Trung Đường cầm ảnh trở về, nhún vai nói, – Đoán là trộm từ tổ đạo cụ.
Ninh Ninh nhận lại tấm ảnh, biết đây không phải là trò đùa gì cả, bóng người trên dó tuy rất mờ, nhưng bởi vì trước đó cô đã liên tục thấy hai lần, cho nên cô nhận ra được.
Đó là một tấm mặt nạ cười.
Bởi vì hôm nay sợ bóng sợ gió một hồi nên lúc lúc quay xong, đạo diễn Thạch mời mọi người ra ngoài ăn cơm, vốn dĩ mọi người rất hào hứng, nhưng sau khi đến đó mới phát hiện người này đang giảm cân, sau đó cả đám nhìn một bàn toàn món ăn chay…
Ăn xong, không ít người đi thẳng đến quán ăn ven đường, vung vẩy tiền mặt nói:
– Cho ba xiên thịt nướng trước.
Ninh Ninh tìm tìm, phát hiện Ninh Ngọc Nhân cũng đang ngồi trong quán, đang vùi đầu ăn bát cháo kê trên bàn. Cô cũng đi vào theo, chủ quán đặt một cốc nước trước mặt cô, cô nói cảm ơn, sau đó lấy ra tấm ảnh, đặt ở trên bàn, đẩy về phía đối diện.
Ninh Ngọc Nhân dừng động tác ăn lại, cầm lấy bức ảnh để xem, sau đó không hiểu nhìn cô.
– Chị có ấn tượng gì với người này không? – Ninh Ninh hỏi.
Ninh Ngọc Nhân lắc lắc đầu.
– Người này xuất hiện rất nhiều lần rồi. – Ninh Ninh nói, – Lần đầu tiên là ở quán cà phê, lần đầu là qua cửa sổ nhìn chúng ta, lần thứ hai ở trên hành lang, thò đầu ra nhìn chúng ta, lần thứ ba…
Cô chợt dừng lại, mồ hôi túa ra trên trán.
Lần đầu tiên ở ngoài cửa sổ, lần thứ hai ở trên hành lang, lần thứ ba ngay bên cạnh…
Chẳng lẽ là, khoảng cách mặt nạ với các cô vẫn luôn càng lúc càng rút ngắn lại.
Ở đối diện, đôi mắt Ninh Ngọc Nhân cũng từ từ trợn tròn.
Ninh Ninh cúi xuống, nhìn ly nước ấm đầy ở trước mặt.
Một chiếc mặt nạ cười phản chiếu ngay trên đó.
Hắn đã đến sau lưng cô.
Hết chương 42
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.