Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này
Chương 82
Mộng Yểm Điện Hạ
09/12/2022
– Vì sao đối xử với em trai của em như vậy? – Đóng cửa lại, Ninh Ninh phẫn nộ chất vấn Bùi Huyền.
– Em có thể đuổi cậu ta đi. – Bùi Huyền nói, – Dùng biện pháp gì cũng đều được.
Ninh Ninh ngây người.
Bùi Huyền khẽ lắc ly rượu vang đỏ trên tay, ngay trước mặt Mộc Qua, anh ta rót rượu cho Ninh Ninh, Mộc Qua vừa đi, anh ta tự mình uống cạn nó, cũng không còn thái độ cung kính nữa mà ngay lập tức áp đảo Ninh Ninh
– Bây giờ anh sẽ nói nhân vật mà em sẽ phải sắm vai. – Bùi Huyền nói, – Em phải sắm vai một tiểu thư con nhà giàu.
– Bao nhiêu tuổi ạ? – Ninh Ninh lạnh lùng nói.
Bùi Huyền quét nhìn cô:
– Bằng tầm tuổi em.
– Trong nhà làm gì?
Ninh Ninh hỏi tiếp,
– Có phải là con một không? Hay là, trong nhà có mấy anh chị em? Có được yêu thương hay không? Sở thích là gì? Thường qua lại với những người như nào…
Cô hỏi một mạch mấy vấn đề, cuối cùng thở hắt ra, dáng vẻ xấu hổ sau khi cảm xúc kích động qua đi.
– Em cần phải biết rõ bạn ấy là người như thế nào thì mới diễn được.
Tôi cần phải biết anh muốn dạng người gì, mới có thể biết được anh đang mưu tính kế hoạch gì.
– Em không hỏi thì anh cũng nói.
Bùi Huyền đặt ly rượu vang xuống, đứng dậy nói với cô,
– Đi theo anh.
Ninh Ninh chần chờ một chút rồi đi theo anh ta.
Hai người đi lên gác mái.
Một người giúp việc đang canh giữ trên gác mái, thấy Bùi Huyền đến thì lấy chìa khóa ra mở cửa phòng.
Thần thần bí bí, bên trong có gì vậy?
Cửa mở, bên trong là một thiếu nữ. Đưa lưng về phía mọi người, ngồi ở trên chiếc ghế xích đu bên cửa sổ, ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng thẳng tắp chiếu trên người cô ấy đến cửa.
Ninh Ninh đi theo Bùi Huyền chậm rãi đến bên cô gái.
Khuôn mặt của cô gái kia chậm rãi lộ ra trước mặt cô.
Ninh Ninh cảm nhận được quả tim mình đang đập điên cuồng.
– Người em sắm vai là em ấy.
Bùi Huyền đưa tay chạm vào mái tóc của cô gái ngồi trên ghế xích đu, cô ấy có khuôn mặt giống hệt Ninh Ninh, thậm chí còn có thân hình giống hệt, y như được tạc ra từ cùng một khuôn.
– Bạn ấy là ai? – Ninh Ninh gian nan hỏi.
– Con gái riêng của một ông chủ lớn.
Bùi Huyền trả lời,
– Anh tìm được em ấy, đưa em ấy trở về với bố ruột, họ đều rất yêu quý nhau, ông chủ lớn đã sắp xếp xong rồi, hai tháng sau sẽ chính thức nhận con gái…Đáng tiếc là trên đường xảy ra tai nạn, em ấy biến thành người thực vật.
- …Cho nên anh muốn em giả mạo bạn ấy? – Ninh Ninh ngước lên nhìn anh ta, – Nhưng em không phải bạn ấy, em sẽ bị vạch trần.
– Sẽ không đâu. Anh sẽ huấn luyện em.
Bùi Huyền nói chắc chắn, tiện đà ngữ khí thay đổi, cười gian xảo với cô.
– Huống chi em đã biết chuyện này, em cho rằng em có thể thoát được hay sao?
Ninh Ninh nghe vậy sửng sốt, một cảm giác căng thẳng như bị con rắn độc quấn vào cơ thể tự nhiên nổi lên, ghim chặt cô tại chỗ.
– Đúng rồi.
Bùi Huyền nói,
– Từ giờ trở đi, anh sẽ dùng cái tên khác để gọi em, em nghe được phải trả lời anh ngay, biết chưa? Liên Liên.
Liên Liên…
Ninh Ninh lại lần nữa nhìn thiếu nữ đang ngồi trên ghế xích đu.
Mười sáu tuổi với 36 tuổi chênh lệch quá lớn, cho nên Ninh Ninh ban đầu không nhận ra chị ta, bây giờ nhìn kỹ…cô ấy còn chưa phải là Liên Liên đúng không? Cô ấy còn chưa phải là người phụ nữ sau này có những lời khen và chê, vì có quan hệ không rõ ràng với quá nhiều đàn ông mà bị mọi người gọi là ma nữ đúng không?
– Không. – Ninh Ninh để tay lên ngực tự hỏi, – Liên Liên của tương lai là chị ta hay là mình đây?
Nửa giờ sau, trong phòng khách.
– Liên Liên tiểu thư…
– Ai cho phép cậu nói chuyện?
Mộc Qua sững sờ tại chỗ, Ninh Ninh ngồi trên sô pha, lạnh lùng nhìn cậu.
Mặc kệ ai là Liên Liên, cậu đều không nên xuất hiện ở chỗ này. Bùi Huyền nói tùy cô dùng biện pháp gì đuổi cậu đi cũng được, nhưng mà cô có biện pháp gì? Dù là trực tiếp bộc lộ thân phận chị gái cũng vô dụng, cậu nhóc này chưa bao giờ nghe lời cô, chẳng lẽ muốn cô đánh đuổi cậu nhóc đã tặng kem dưỡng da tay cho cô đi hay sao? Cô chỉ có thể dùng lời nói để ép cậu đi mà thôi.
Dẫu sao thì, lời nói ở nhiều thời điểm có lực sát thương mạnh hơn cả đao kiếm.
– Tôi cho phép cậu nói chuyện thì cậu mới được nói, hiểu chưa?
Ninh Ninh nghiêng người dựa vào sô pha, tay phải mang găng tay ren màu đen chống đầu.
Mộc Qua nhẹ nhàng gật đầu.
– Tốt.
Ninh Ninh thái độ khinh mạn,
– Giờ thì hát một bài cho tôi nghe đi.
Mộc Qua ngập ngừng một lúc rồi mới bắt đầu hát, thiếu niên vừa vỡ giọng nên thanh âm khá thô, cậu vừa mới hát hai câu thì đã bị tiếng cười của Ninh Ninh đánh gãy.
– Ha ha ha, cậu hát cái gì vậy? – Ninh Ninh nghiêng người về phía sau, không chút do dự châm chọc, – Giọng y như vịt đực…
Khi nói ra câu này, trong lòng cô bất chợt run lên, cô nhớ tới bài hát mở đầu ở đầu phim.
“Thiên sứ của tôi hôm nay nói chuyện cùng tôi, nói tôi mập như quả dưa hấu”.
“Thiên sứ của tôi hôm nay cười tôi, cười tôi hát giống vịt đực”.
“Để chọc cô ấy cười, tôi hát cạp cạp cạp…”
Mộc Qua trước mặt cô cúi đầu, đôi tay nắm chặt, Ninh Ninh thậm chí có thể thấy bờ vai của cậu hơi run rẩy, cô không biết lời nói vừa rồi của mình có làm cậu tổn thương không, cũng không biết nét mặt sau tấm mặt nạ là xấu hổ, giận giữ hay là khổ sở.
Cô thấy cậu từ từ ngẩng lên, phát ra ba âm thanh nực cười:
– Cạp cạp cạp.
Ninh Ninh không muốn cười, nhưng lại cần phải giả bộ rất buồn cười, cô ôm bụng mà cười phá lên. Cô đột nhiên thấy mình là một diễn viên giỏi, diễn viên giỏi mới có thể ở trong lòng thì muốn khóc, nhưng ngoài mặt thì lại đang cười.
– Khó nghe quá. – Cô lau nước mắt nơi khóe mắt, ra lệnh với Mộc Qua, – Về sau không cho phép cậu nói chuyện. Bùi Huyền nói đúng, cậu không có miệng vẫn tốt hơn.
Cô thấy hai tay Mộc Qua lại nắm chặt lại, rồi từ từ buông ra.
Dù là cách một tấm mặt nạ, Ninh Ninh cũng có thể cảm giác được, cậu rất đau lòng…
Ninh Ninh vừa khổ sở lại vừa buồn bực, nghĩ thầm: Người như chị, vì sao em còn gọi chị là thiên sứ chứ?
Rõ ràng đều có khuôn mặt giống nhau, vì sao thay đổi một bộ quần áo, đãi ngộ lại chênh lệch lớn như vậy?
– Chị ơi, có cơm ăn chưa?
Ban đêm, trong căn phòng cho thuê, cửa phòng đột ngột bị đá văng, Mộc Qua thoạt nhìn vừa mệt vừa tức, giận giữ đi thẳng vào nhà, sau đó nằm vật ra đất, dạng ch ân hình chữ bát.
– Sắp xong rồi.
Ninh Ninh về nhà trước cậu một bước, đang bận ở trong bếp, nhìn lại cậu kêu một tiếng:
– Trời đất nền đất lạnh lắm, em muốn nằm thì lên giường nằm đi.
Mộc Qua:
– Cả người em toàn mồ hôi thôi.
– Thế thì đi tắm đi. – Ninh Ninh nói.
– Quay đầu. – Mộc Qua nói.
Ninh Ninh vừa quay đầu, một cái áo hôi rình ném vào ngực cô, Mộc Qua để trần thân trên lại nằm xuống đất:
– Giặt quần áo cho em trước đi.
Ninh Ninh: -…
Cô có thể làm thịt tên nhãi ranh quen thói coi chị gái như người hầu này không?
Cuối cùng cô vẫn mang áo đi giặt sạch sẽ, nhìn Mộc Qua thật sự không chịu đứng lên, thế là cầm cái khăn tới lau mặt lau mình giúp cậu.
Lúc lau đến ngực, Mộc Qua vẫn luôn nhắm mắt bỗng nhiên bắt lấy tay cô, mở mắt ra:
– Chị ơi, chị có mệt không?
Ninh Ninh:
– Gì cơ?
– Mẹ kêu chị làm gì thì chị làm cái đó, bây giờ mẹ bị ốm, em kêu chị làm gì thì chị làm cái đó.
Mộc Qua nhìn cô, – Chị lại chẳng phải người hầu gì, vì sao chị chưa bao giờ từ chối.
Ninh Ninh:
- …
Bởi vì thiết lập nhân vật của cô yêu cầu cô không thể từ chối.
Một người hai vai.
Buổi sáng lúc cô cùng Bùi Huyền lá mặt lá trái, ở trước mặt anh ta sắm vai một nữ chủ nhân trăm ngàn chỗ sơ hở, tràn ngập khí chất nhà giàu mới nổi, vừa xinh đẹp vừa độc ác. Buổi tối lúc cô và Mộc Qua ở bên nhau, cô ở trước mặt cậu sắm vai một người chị gái cậu nói gì nghe đó, phần lớn thời gian đều nghe theo cậu, vừa xinh đẹp vừa mềm yếu.
Có lẽ cô vẫn còn đang mơ tưởng, sau khi nhìn thấy Liên Liên, ảo tưởng của cô là có một ngày chị ta sẽ tỉnh lại, chấm dứt toàn bộ mớ hỗn độn này, để mọi thứ trở lại như những gì chị ta đã viết trong hồi ký của mình.
– Có một người em nói gì nghe đó không tốt hay sao? – Vì thế cô cúi đầu cười với cậu, – Được rồi, buông tay chị ra đi.
Cậu nhìn nụ cười tươi của cô, rất lâu sau mới buông lỏng tay ra, mặc cô tiếp tục quan tâm săn sóc dùng khăn lau cho mình.
Buổi sáng ngày hôm sau, Mộc Qua đi từ sớm, không lựa chọn ngồi xe mà là chạy bộ buổi sáng, kiên trì tập luyện như vậy khiến cơ thể cậu bớt đi một chút thịt mỡ, đồng thời cũng giúp đầu óc minh mẫn hơn một chút. Cậu chỉ mất năm phút là chạy tới nơi làm việc – nhà Bùi Huyền.
Trong nhà Bùi Huyền không chỉ cung cấp quần áo mà còn cung cấp cả vòi hoa sen, cậu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay quần áo người hầu để trên ghế, sau khi mặc xong, khi đang đứng trước gương cài cúc áo trên tay áo, cửa phòng sau lưng mở ra, Bùi Huyền đi đến.
– Ngày hôm qua em diễn rất khá.
Người đàn ông mang kính gọng vàng xuất hiện ở trong gương, cười nói,
– Diễn khá hơn nhiều so với chị của em, nếu hai người đổi giới tính cho nhau thì tốt, có thể giảm bớt nhiều chuyện cho tôi.
Mộc Qua vội vàng quay người lại:
– Ông chủ.
– Gọi anh Bùi là được.
Bùi Huyền không chút để ý xua xua tay,
– Ngồi đi. Đúng rồi, chị gái em bình thường cũng hay mắng em như thế à?
Mộc Qua yên lặng một chốc:
– Không ạ.
– Tôi cứ tưởng bình thường cô ấy là như thế chứ.
Bùi Huyền lắc đầu,
– Tôi mời cô ấy đến sắm vai một tiểu thư điêu ngoa, nhưng điêu ngoa không phải đanh đá, cô ấy diễn hơi quá lố rồi.
– Bình thường chị ấy không phải như thế…- Mộc Qua rầu rĩ nói.
– Thế bình thường cô ấy như nào?
Bùi Huyền tò mò nhìn cậu, hy vọng từ cậu mà tìm hiểu càng nhiều tin tức về Ninh Ninh hơn, loại tin tức từ người thân rất quan trọng, có thể cho anh ta biết nhược điểm của Ninh Ninh, sau đó dựa theo nhược điểm đó của cô mà định ra kế hoạch.
– Rất dịu dàng, cũng hay nói nhiều. Chuyện gì cũng làm theo ý em, chưa bao giờ nói không với em…
Mộc Qua cúi đầu, nhìn mặt nạ không có miệng ở tay mình.
– Cho nên những gì chị ấy nói với em bây giờ … 80% là những lời nói thật.
– Ồ? – Bùi Huyền nhướng mày, rất hứng thú nhìn cậu.
– Chị ấy cho rằng em không biết thân phận của chị ấy, mới nói những lời nói đó với em, anh cho rằng quá đáng ạ? Em thì cho rằng đó là một sự phát ti3t.
Mộc Qua cười cười, ngón cái vuốt v3 mặt nạ.
– Như vậy rất tốt, còn hơn là giống chiếc mặt nạ này, muốn nói gì cũng đều không nói.
– Em có cho rằng chị em hận em không? – Bùi Huyền đột nhiên hỏi.
Mộc Qua kinh ngạc nhìn anh ta.
- …Em không biết.
Một lúc sau cậu mới thở dài, đeo mặt nạ mình cầm lên trên mặt.
Cậu cũng có một hợp đồng với Bùi Huyền.
Bản hợp đồng kia cũng tương tự như của Ninh Ninh.
Ninh Ninh sắm vai nữ chủ nhân, cậu sắm vai người hầu nam.
Dựa theo yêu cầu của Bùi Huyền, cậu phải giả bộ như không biết thân phận thật sự của Ninh Ninh, phải giống một người hầu thật sự, thuận theo cô, hầu hạ cô, trêu chọc cô vui vẻ.
Đó không phải là điều mà Ninh Ninh thường đối xử với cậu hay sao?
– Chị ấy muốn mắng em thì cứ mắng đi, muốn đánh em thì cứ đánh, dù sao cũng là em hại chị ấy thành ra như này.
Mộc Qua mang mặt nạ không có miệng nói.
– Chị ấy muốn làm chị em, em chính là em trai chị ấy, chị ấy muốn làm nữ chủ nhân, em chính là người hầu của chị ấy, chị ấy muốn một người đóng hai vai…Em cũng vậy.
Hết chương 82
– Em có thể đuổi cậu ta đi. – Bùi Huyền nói, – Dùng biện pháp gì cũng đều được.
Ninh Ninh ngây người.
Bùi Huyền khẽ lắc ly rượu vang đỏ trên tay, ngay trước mặt Mộc Qua, anh ta rót rượu cho Ninh Ninh, Mộc Qua vừa đi, anh ta tự mình uống cạn nó, cũng không còn thái độ cung kính nữa mà ngay lập tức áp đảo Ninh Ninh
– Bây giờ anh sẽ nói nhân vật mà em sẽ phải sắm vai. – Bùi Huyền nói, – Em phải sắm vai một tiểu thư con nhà giàu.
– Bao nhiêu tuổi ạ? – Ninh Ninh lạnh lùng nói.
Bùi Huyền quét nhìn cô:
– Bằng tầm tuổi em.
– Trong nhà làm gì?
Ninh Ninh hỏi tiếp,
– Có phải là con một không? Hay là, trong nhà có mấy anh chị em? Có được yêu thương hay không? Sở thích là gì? Thường qua lại với những người như nào…
Cô hỏi một mạch mấy vấn đề, cuối cùng thở hắt ra, dáng vẻ xấu hổ sau khi cảm xúc kích động qua đi.
– Em cần phải biết rõ bạn ấy là người như thế nào thì mới diễn được.
Tôi cần phải biết anh muốn dạng người gì, mới có thể biết được anh đang mưu tính kế hoạch gì.
– Em không hỏi thì anh cũng nói.
Bùi Huyền đặt ly rượu vang xuống, đứng dậy nói với cô,
– Đi theo anh.
Ninh Ninh chần chờ một chút rồi đi theo anh ta.
Hai người đi lên gác mái.
Một người giúp việc đang canh giữ trên gác mái, thấy Bùi Huyền đến thì lấy chìa khóa ra mở cửa phòng.
Thần thần bí bí, bên trong có gì vậy?
Cửa mở, bên trong là một thiếu nữ. Đưa lưng về phía mọi người, ngồi ở trên chiếc ghế xích đu bên cửa sổ, ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng thẳng tắp chiếu trên người cô ấy đến cửa.
Ninh Ninh đi theo Bùi Huyền chậm rãi đến bên cô gái.
Khuôn mặt của cô gái kia chậm rãi lộ ra trước mặt cô.
Ninh Ninh cảm nhận được quả tim mình đang đập điên cuồng.
– Người em sắm vai là em ấy.
Bùi Huyền đưa tay chạm vào mái tóc của cô gái ngồi trên ghế xích đu, cô ấy có khuôn mặt giống hệt Ninh Ninh, thậm chí còn có thân hình giống hệt, y như được tạc ra từ cùng một khuôn.
– Bạn ấy là ai? – Ninh Ninh gian nan hỏi.
– Con gái riêng của một ông chủ lớn.
Bùi Huyền trả lời,
– Anh tìm được em ấy, đưa em ấy trở về với bố ruột, họ đều rất yêu quý nhau, ông chủ lớn đã sắp xếp xong rồi, hai tháng sau sẽ chính thức nhận con gái…Đáng tiếc là trên đường xảy ra tai nạn, em ấy biến thành người thực vật.
- …Cho nên anh muốn em giả mạo bạn ấy? – Ninh Ninh ngước lên nhìn anh ta, – Nhưng em không phải bạn ấy, em sẽ bị vạch trần.
– Sẽ không đâu. Anh sẽ huấn luyện em.
Bùi Huyền nói chắc chắn, tiện đà ngữ khí thay đổi, cười gian xảo với cô.
– Huống chi em đã biết chuyện này, em cho rằng em có thể thoát được hay sao?
Ninh Ninh nghe vậy sửng sốt, một cảm giác căng thẳng như bị con rắn độc quấn vào cơ thể tự nhiên nổi lên, ghim chặt cô tại chỗ.
– Đúng rồi.
Bùi Huyền nói,
– Từ giờ trở đi, anh sẽ dùng cái tên khác để gọi em, em nghe được phải trả lời anh ngay, biết chưa? Liên Liên.
Liên Liên…
Ninh Ninh lại lần nữa nhìn thiếu nữ đang ngồi trên ghế xích đu.
Mười sáu tuổi với 36 tuổi chênh lệch quá lớn, cho nên Ninh Ninh ban đầu không nhận ra chị ta, bây giờ nhìn kỹ…cô ấy còn chưa phải là Liên Liên đúng không? Cô ấy còn chưa phải là người phụ nữ sau này có những lời khen và chê, vì có quan hệ không rõ ràng với quá nhiều đàn ông mà bị mọi người gọi là ma nữ đúng không?
– Không. – Ninh Ninh để tay lên ngực tự hỏi, – Liên Liên của tương lai là chị ta hay là mình đây?
Nửa giờ sau, trong phòng khách.
– Liên Liên tiểu thư…
– Ai cho phép cậu nói chuyện?
Mộc Qua sững sờ tại chỗ, Ninh Ninh ngồi trên sô pha, lạnh lùng nhìn cậu.
Mặc kệ ai là Liên Liên, cậu đều không nên xuất hiện ở chỗ này. Bùi Huyền nói tùy cô dùng biện pháp gì đuổi cậu đi cũng được, nhưng mà cô có biện pháp gì? Dù là trực tiếp bộc lộ thân phận chị gái cũng vô dụng, cậu nhóc này chưa bao giờ nghe lời cô, chẳng lẽ muốn cô đánh đuổi cậu nhóc đã tặng kem dưỡng da tay cho cô đi hay sao? Cô chỉ có thể dùng lời nói để ép cậu đi mà thôi.
Dẫu sao thì, lời nói ở nhiều thời điểm có lực sát thương mạnh hơn cả đao kiếm.
– Tôi cho phép cậu nói chuyện thì cậu mới được nói, hiểu chưa?
Ninh Ninh nghiêng người dựa vào sô pha, tay phải mang găng tay ren màu đen chống đầu.
Mộc Qua nhẹ nhàng gật đầu.
– Tốt.
Ninh Ninh thái độ khinh mạn,
– Giờ thì hát một bài cho tôi nghe đi.
Mộc Qua ngập ngừng một lúc rồi mới bắt đầu hát, thiếu niên vừa vỡ giọng nên thanh âm khá thô, cậu vừa mới hát hai câu thì đã bị tiếng cười của Ninh Ninh đánh gãy.
– Ha ha ha, cậu hát cái gì vậy? – Ninh Ninh nghiêng người về phía sau, không chút do dự châm chọc, – Giọng y như vịt đực…
Khi nói ra câu này, trong lòng cô bất chợt run lên, cô nhớ tới bài hát mở đầu ở đầu phim.
“Thiên sứ của tôi hôm nay nói chuyện cùng tôi, nói tôi mập như quả dưa hấu”.
“Thiên sứ của tôi hôm nay cười tôi, cười tôi hát giống vịt đực”.
“Để chọc cô ấy cười, tôi hát cạp cạp cạp…”
Mộc Qua trước mặt cô cúi đầu, đôi tay nắm chặt, Ninh Ninh thậm chí có thể thấy bờ vai của cậu hơi run rẩy, cô không biết lời nói vừa rồi của mình có làm cậu tổn thương không, cũng không biết nét mặt sau tấm mặt nạ là xấu hổ, giận giữ hay là khổ sở.
Cô thấy cậu từ từ ngẩng lên, phát ra ba âm thanh nực cười:
– Cạp cạp cạp.
Ninh Ninh không muốn cười, nhưng lại cần phải giả bộ rất buồn cười, cô ôm bụng mà cười phá lên. Cô đột nhiên thấy mình là một diễn viên giỏi, diễn viên giỏi mới có thể ở trong lòng thì muốn khóc, nhưng ngoài mặt thì lại đang cười.
– Khó nghe quá. – Cô lau nước mắt nơi khóe mắt, ra lệnh với Mộc Qua, – Về sau không cho phép cậu nói chuyện. Bùi Huyền nói đúng, cậu không có miệng vẫn tốt hơn.
Cô thấy hai tay Mộc Qua lại nắm chặt lại, rồi từ từ buông ra.
Dù là cách một tấm mặt nạ, Ninh Ninh cũng có thể cảm giác được, cậu rất đau lòng…
Ninh Ninh vừa khổ sở lại vừa buồn bực, nghĩ thầm: Người như chị, vì sao em còn gọi chị là thiên sứ chứ?
Rõ ràng đều có khuôn mặt giống nhau, vì sao thay đổi một bộ quần áo, đãi ngộ lại chênh lệch lớn như vậy?
– Chị ơi, có cơm ăn chưa?
Ban đêm, trong căn phòng cho thuê, cửa phòng đột ngột bị đá văng, Mộc Qua thoạt nhìn vừa mệt vừa tức, giận giữ đi thẳng vào nhà, sau đó nằm vật ra đất, dạng ch ân hình chữ bát.
– Sắp xong rồi.
Ninh Ninh về nhà trước cậu một bước, đang bận ở trong bếp, nhìn lại cậu kêu một tiếng:
– Trời đất nền đất lạnh lắm, em muốn nằm thì lên giường nằm đi.
Mộc Qua:
– Cả người em toàn mồ hôi thôi.
– Thế thì đi tắm đi. – Ninh Ninh nói.
– Quay đầu. – Mộc Qua nói.
Ninh Ninh vừa quay đầu, một cái áo hôi rình ném vào ngực cô, Mộc Qua để trần thân trên lại nằm xuống đất:
– Giặt quần áo cho em trước đi.
Ninh Ninh: -…
Cô có thể làm thịt tên nhãi ranh quen thói coi chị gái như người hầu này không?
Cuối cùng cô vẫn mang áo đi giặt sạch sẽ, nhìn Mộc Qua thật sự không chịu đứng lên, thế là cầm cái khăn tới lau mặt lau mình giúp cậu.
Lúc lau đến ngực, Mộc Qua vẫn luôn nhắm mắt bỗng nhiên bắt lấy tay cô, mở mắt ra:
– Chị ơi, chị có mệt không?
Ninh Ninh:
– Gì cơ?
– Mẹ kêu chị làm gì thì chị làm cái đó, bây giờ mẹ bị ốm, em kêu chị làm gì thì chị làm cái đó.
Mộc Qua nhìn cô, – Chị lại chẳng phải người hầu gì, vì sao chị chưa bao giờ từ chối.
Ninh Ninh:
- …
Bởi vì thiết lập nhân vật của cô yêu cầu cô không thể từ chối.
Một người hai vai.
Buổi sáng lúc cô cùng Bùi Huyền lá mặt lá trái, ở trước mặt anh ta sắm vai một nữ chủ nhân trăm ngàn chỗ sơ hở, tràn ngập khí chất nhà giàu mới nổi, vừa xinh đẹp vừa độc ác. Buổi tối lúc cô và Mộc Qua ở bên nhau, cô ở trước mặt cậu sắm vai một người chị gái cậu nói gì nghe đó, phần lớn thời gian đều nghe theo cậu, vừa xinh đẹp vừa mềm yếu.
Có lẽ cô vẫn còn đang mơ tưởng, sau khi nhìn thấy Liên Liên, ảo tưởng của cô là có một ngày chị ta sẽ tỉnh lại, chấm dứt toàn bộ mớ hỗn độn này, để mọi thứ trở lại như những gì chị ta đã viết trong hồi ký của mình.
– Có một người em nói gì nghe đó không tốt hay sao? – Vì thế cô cúi đầu cười với cậu, – Được rồi, buông tay chị ra đi.
Cậu nhìn nụ cười tươi của cô, rất lâu sau mới buông lỏng tay ra, mặc cô tiếp tục quan tâm săn sóc dùng khăn lau cho mình.
Buổi sáng ngày hôm sau, Mộc Qua đi từ sớm, không lựa chọn ngồi xe mà là chạy bộ buổi sáng, kiên trì tập luyện như vậy khiến cơ thể cậu bớt đi một chút thịt mỡ, đồng thời cũng giúp đầu óc minh mẫn hơn một chút. Cậu chỉ mất năm phút là chạy tới nơi làm việc – nhà Bùi Huyền.
Trong nhà Bùi Huyền không chỉ cung cấp quần áo mà còn cung cấp cả vòi hoa sen, cậu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay quần áo người hầu để trên ghế, sau khi mặc xong, khi đang đứng trước gương cài cúc áo trên tay áo, cửa phòng sau lưng mở ra, Bùi Huyền đi đến.
– Ngày hôm qua em diễn rất khá.
Người đàn ông mang kính gọng vàng xuất hiện ở trong gương, cười nói,
– Diễn khá hơn nhiều so với chị của em, nếu hai người đổi giới tính cho nhau thì tốt, có thể giảm bớt nhiều chuyện cho tôi.
Mộc Qua vội vàng quay người lại:
– Ông chủ.
– Gọi anh Bùi là được.
Bùi Huyền không chút để ý xua xua tay,
– Ngồi đi. Đúng rồi, chị gái em bình thường cũng hay mắng em như thế à?
Mộc Qua yên lặng một chốc:
– Không ạ.
– Tôi cứ tưởng bình thường cô ấy là như thế chứ.
Bùi Huyền lắc đầu,
– Tôi mời cô ấy đến sắm vai một tiểu thư điêu ngoa, nhưng điêu ngoa không phải đanh đá, cô ấy diễn hơi quá lố rồi.
– Bình thường chị ấy không phải như thế…- Mộc Qua rầu rĩ nói.
– Thế bình thường cô ấy như nào?
Bùi Huyền tò mò nhìn cậu, hy vọng từ cậu mà tìm hiểu càng nhiều tin tức về Ninh Ninh hơn, loại tin tức từ người thân rất quan trọng, có thể cho anh ta biết nhược điểm của Ninh Ninh, sau đó dựa theo nhược điểm đó của cô mà định ra kế hoạch.
– Rất dịu dàng, cũng hay nói nhiều. Chuyện gì cũng làm theo ý em, chưa bao giờ nói không với em…
Mộc Qua cúi đầu, nhìn mặt nạ không có miệng ở tay mình.
– Cho nên những gì chị ấy nói với em bây giờ … 80% là những lời nói thật.
– Ồ? – Bùi Huyền nhướng mày, rất hứng thú nhìn cậu.
– Chị ấy cho rằng em không biết thân phận của chị ấy, mới nói những lời nói đó với em, anh cho rằng quá đáng ạ? Em thì cho rằng đó là một sự phát ti3t.
Mộc Qua cười cười, ngón cái vuốt v3 mặt nạ.
– Như vậy rất tốt, còn hơn là giống chiếc mặt nạ này, muốn nói gì cũng đều không nói.
– Em có cho rằng chị em hận em không? – Bùi Huyền đột nhiên hỏi.
Mộc Qua kinh ngạc nhìn anh ta.
- …Em không biết.
Một lúc sau cậu mới thở dài, đeo mặt nạ mình cầm lên trên mặt.
Cậu cũng có một hợp đồng với Bùi Huyền.
Bản hợp đồng kia cũng tương tự như của Ninh Ninh.
Ninh Ninh sắm vai nữ chủ nhân, cậu sắm vai người hầu nam.
Dựa theo yêu cầu của Bùi Huyền, cậu phải giả bộ như không biết thân phận thật sự của Ninh Ninh, phải giống một người hầu thật sự, thuận theo cô, hầu hạ cô, trêu chọc cô vui vẻ.
Đó không phải là điều mà Ninh Ninh thường đối xử với cậu hay sao?
– Chị ấy muốn mắng em thì cứ mắng đi, muốn đánh em thì cứ đánh, dù sao cũng là em hại chị ấy thành ra như này.
Mộc Qua mang mặt nạ không có miệng nói.
– Chị ấy muốn làm chị em, em chính là em trai chị ấy, chị ấy muốn làm nữ chủ nhân, em chính là người hầu của chị ấy, chị ấy muốn một người đóng hai vai…Em cũng vậy.
Hết chương 82
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.