Tôi Và Bạn Già Cùng Nhau Sống Lại

Chương 12: Nói chuyện

Mông Mông Bất Manh

01/08/2021

Phó Dĩ Nghiên nói rất nghiêm túc, ngữ khí cũng không hề thương lượng, Trình Nghi vội xua tay bảo: "Hôm nay ngài Phó đã cứu tôi một lần rồi, tôi thật sự rất cảm kích, nhưng mà anh với tôi không thân cũng chẳng quen, sao tôi có thể phiền anh như vậy được."

Ý đồ vội phân rõ giới hạn của y rất rõ ràng, Phó Dĩ Nghiên đặt chén cháo xuống, hơi trầm giọng bảo: "Cái gì gọi là không thân cũng chẳng quen? Giữa chúng ta có hôn ước, cậu là vợ tương lai của tôi mà."

Lúc này trông hắn có chút không vui, khuôn mặt vốn tuấn tú với khí chất lạnh lùng bây giờ lại càng thêm lạnh lẽo.

Trình Nghi xoa xoa ấn đường.

Lần trước y và Phó Dĩ Nghiên không thương lượng với nhau, bây giờ bọn họ mỗi người mỗi ý, Trình Nghi không hiểu tại sao mình lại không thể nói rõ với hắn một chuyện đơn giản như vậy.

"Đã 2021 rồi, dù sao chúng ta cũng không thể nói về chế độ phong kiến nữa. Hôn ước này chẳng qua chỉ là quyết định của các bậc trưởng bối, lúc đó tôi còn chưa ra đời mà. Chuyện đính hôn từ bé này... Anh cứ xem nó như trò đùa trẻ con đi, cả anh lẫn tôi đều không hề đồng ý. Chưa kể là giữa tôi và Trình Hoài Lễ còn bị thay đổi cuộc sống do nhầm lẫn, cậu ấy mới là người có cuộc hôn nhân với anh trong hai mươi mốt năm qua mà, có phải tôi đâu."

"Không phải anh và Trình Hoài Lễ đang yêu nhau sao? Cho đến bây giờ, anh và tôi chỉ là hợp đồng hôn ước, anh không tình tôi cũng không nguyện, thậm chí bố mẹ tôi còn hy vọng anh kết hôn với Trình Hoài Lễ hơn kìa. Nếu có ai nói hôn sự này hạnh phúc thì cũng chỉ có ông nội của anh thôi... Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời mà, lẽ nào anh định sống vì ông nội của anh hả?"

Trình Nghi thao thao bất tuyệt cả buổi trời, y thật sự hận không thể truy ra nguồn gốc của hôn ước này để giải thích cho rõ ràng, tốt nhất là có thể liệt kê toàn bộ những tiền đề giống như một đề toán, dễ dàng rút ra kết luận để phủ nhận mệnh đề không cần thiết này.

Tuy nhiên, Trình Nghi nói nửa ngày mà vẻ mặt của Phó Dĩ Nghiên vẫn không hề buông lỏng, đợi đến khi y dứt lời, hắn cũng không lập tức đáp lại.

Nhà ăn lớn như thế, chỉ có tiếng ngón trỏ của Phó Dĩ Nghiên khẽ nhịp trên mặt bàn.

Sau một hồi im lặng, Phó Dĩ Nghiên đột nhiên lên tiếng: "Tôi đồng ý thực hiện hôn ước này không phải là vì ông nội của tôi."

"Vậy nếu không phải ông nội của anh thì cuộc hôn nhân này càng không cần thiết mà? Ngoại trừ ông nội của anh ra, còn có ai khác muốn thực hiện hôn ước này hả?" Trình Nghi thật sự không thể hình dung ra được.

"Tôi." Phó Dĩ Nghiên nói.

"Cái gì?" Trình Nghi bỗng không thể hiểu được ý của hắn.

"Còn có tôi."

"... Ý anh là hợp đồng hôn ước này cũng có nguyện vọng của anh sao?" Trình Nghi cảm thấy thật vớ vẩn, y có cảm giác như Phó Dĩ Nghiên đang nói đùa.

Làm sao Phó Dĩ Nghiên có thể muốn kết hôn với y được?

Sau khi kết hôn với Phó Dĩ Nghiên ở kiếp trước, y không thể nhìn ra Phó Dĩ Nghiên có một chút tình nguyện nào.

"Tại sao?" Trình Nghi hỏi.

Y cảm thấy đây là một câu trả lời vô cùng phi lý và đầy sơ hở, thế nhưng, bởi vì nó quá phi lý nên nhất thời y không hỏi được gì, chỉ có thể khô khan hỏi một câu "tại sao".

Không chỉ có Trình Nghi cảm thấy đây là một câu hỏi không có điểm tựa mà Phó Dĩ Nghiên cũng thấy khó trả lời.

Cho đến bây giờ, vẻ mặt của một người vẫn luôn kiên quyết hiểu rõ mong muốn của mình như hắn lúc này lại có chút mờ mịt.

Sau khi giật mình sửng sốt vài giây, hắn nhẹ giọng trả lời: "... Tôi không biết."

Trình Nghi đột nhiên không nói nên lời.

Hôm nay Phó Dĩ Nghiên cũng có một cuộc họp quan trọng, vậy nên hắn húp cháo xong thì rời đi. Chủ nhân đi rồi, hiển nhiên là Trình Nghi không thể không biết xấu hổ mà ở lại, vì vậy y cũng về nhà trước.

Về đến nhà, Trình Nghi mới vỗ đầu nhớ đến những gì mình nên nói.

Kể cả khi Phó Dĩ Nghiên muốn kết hôn đi nữa, chỉ cần có một bên không đồng ý thì cuộc hôn nhân này làm sao có khả năng.

Có lẽ là do Trình Nghi nói nhiều quá khiến cho bản thân y lờ mờ, hoặc cũng có lẽ là do Phó Dĩ Nghiên nói chuyện kết hôn là nguyện vọng của hắn khiến cho Trình Nghi quá sốc, cuối cùng y đã không thể nói rõ những lời này.



Thế nhưng, y suy nghĩ một hồi lại cảm thấy nhụt chí.

Phó Dĩ Nghiên vẫn luôn là một tên độc đoán từ trước đến nay, nếu hợp đồng hôn ước này cũng bao gồm nguyện vọng của hắn thì Trình Nghi có nói gì cũng vô dụng.

Phó Dĩ Nghiên nghe không hiểu tiếng người, điều này không phải là lần đầu tiên y biết.

Bên kia, Phó Dĩ Nghiên ngồi trên xe, mối quan hệ giữa Trình Nghi và Lục Kiêu mà hắn cho người điều tra lúc trước đã được gửi đến điện thoại của hắn.

Tin nhắn đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng với Phó Dĩ Nghiên rằng Trình Nghi và Lục Kiêu đã từng là người yêu của nhau.

Sau đó thì nói chi tiết về khởi đầu, quá trình và kết quả của bọn họ, ở giữa còn thả vào rất nhiều ảnh thân mật giữa Trình Nghi và Lục Kiêu, thậm chí còn có cảnh Lục Kiêu ôm hôn Trình Nghi trong quán bar một cách nồng nhiệt.

Tin nhắn cuối cùng còn viết rõ nguyên nhân chia tay của bọn họ.

Người đàn ông dựa ở phần ghế sau rộng rãi, hắn cụp mắt nhìn một đống chữ trên màn hình, vài sợi tóc lòa xòa trên trán che khuất vẻ mặt tối tăm của hắn.

Đây là lần đầu tiên có một mối liên hệ chuẩn xác giữa giấc mơ và hiện thực.

Hắn chưa từng quen biết Lục Kiêu, sự hiểu biết của hắn đối với Lục Kiêu cũng chỉ giới hạn ở những tư liệu trên bề mặt.

Thế nhưng, Lục Kiêu cùng những lời anh ta nói trong mơ rõ ràng cho thấy anh ta và Trình Nghi đã từng qua lại, hơn nữa, mối quan hệ đó còn chấm dứt bởi sự thương tổn mà Lục Kiêu gây ra.

Thông tin này hoàn toàn xuất phát từ trong mộng, song lại hoàn toàn trùng khớp với thực tế.

Lục Kiêu và Trình Nghi thật sự đã từng là người yêu của nhau, mà anh ta cũng thật sự... là một tên cặn bã.

Khi những giấc mơ đó diễn ra thường xuyên hơn, thật ra Phó Dĩ Nghiên đã mơ hồ dự đoán được rằng những gì hắn mơ thấy có lẽ là tương lai của hắn. Dù cho những giấc mơ này quá mức chân thật, khiến cho hắn cảm thấy chúng đã từng xảy ra trước đây —— nhưng ít nhất, nó đại diện cho tương lai sau này.

Bây giờ, rốt cuộc hắn cũng đã tìm được căn cứ vô cùng xác thực chứng minh những giấc mơ đó thật sự liên quan đến hiện thực và tương lai sâu xa, chứ không phải là những giấc mơ mà hắn tùy tiện phỏng đoán.

Suy nghĩ này lướt qua tâm trí của Phó Dĩ Nghiên, cuối cùng, hắn lật về những bức ảnh chụp, ngón cái không ngừng vuốt ve chúng.

Trình Nghi trong ảnh rất khác với Trình Nghi dịu dàng nhã nhặn của bây giờ, khuôn mặt có phần non nớt hơn, ngay cả vẻ mặt cũng lộ ra một chút ngây ngô. Song, ánh mắt y khi nhìn Lục Kiêu trong ảnh là sự hạnh phúc và mến mộ thuần khiết.

Thế nhưng, bất kể là trong mơ hay hiện thực, Phó Dĩ Nghiên chưa bao giờ thấy Trình Nghi lộ ra vẻ mặt như vậy đối với hắn.

Trên thực tế, Trình Nghi luôn khách sáo và cách xa Phó Dĩ Nghiên, kể cả khi hắn đã cứu y đi nữa, y cũng chỉ dừng lại ở sự quan tâm và cảm kích đối với một người bạn.

Ngay cả trong giấc mơ đó...

Dựa theo manh mối hiện tại, giấc mơ đó tượng trưng cho tương lai của hai người, là cuộc sống sau khi kết hôn của hắn và Trình Nghi.

Trong mơ, bọn họ là vợ chồng, là những người thân mật nhất, nhưng Trình Nghi ở trong mơ, dù cho y đã làm những chuyện gần gũi nhất với hắn, thậm chí bọn họ còn cùng nhau nuôi dạy một đứa trẻ...

Tuy nhiên, giữa hắn và Trình Nghi dường như vẫn bị thứ gì đó ngăn cách.

Không thể nói rõ, lại tựa như cảm giác xa lạ thường tình.

Phó Dĩ Nghiên chưa từng để ý đến chuyện này trước đây, nhưng bây giờ hắn nhìn thấy những bức ảnh chụp này, cuối cùng cũng tìm ra sự khác biệt.

Phó Dĩ Nghiên mím môi, tắt màn hình điện thoại.

...



Vốn là sáng nay Trình Nghi có việc.

Nhưng bởi vì chuyện của Phó Dĩ Nghiên nên y đành từ chối, không ngờ sau bữa sáng lại có thể ra khỏi nhà Phó Dĩ Nghiên.

Không có việc gì làm, Trình Nghi đơn giản làm một phần điểm tâm dễ tiêu, sau đó y đến bệnh viện thăm Tô Túc.

Thời điểm y bước vào, Tô Túc vẫn đang vẽ tranh.

Tô Túc rất có năng khiếu vẽ vời, trước đây gia đình rất ủng hộ sở thích của cô. Sau đó, Trình Nghi cũng tôn trọng nguyện vọng của Tô Túc, để cô trở thành sinh viên nghệ thuật. Văn hóa trong sách giáo khoa của Tô Túc rất tốt, vẽ tranh lại có linh hồn cực kỳ, vốn dĩ nếu bệnh tình của cô không có chuyển biến xấu thì hẳn là cô đã trở thành đệ tử của Gôme.

Trình Nghi kiềm chế suy nghĩ này trong đầu, mang theo nụ cười đi vào phòng bệnh.

"Vừa vào đã thấy em vẽ tranh, em vẽ gì vậy?"

Trình Nghi bước vào xoa xoa mái tóc của Tô Túc.

"Anh!" Tô Túc quay đầu lại, nhìn thấy Trình Nghi thì hai mắt sáng ngời.

"Em vẽ anh đó, anh mau xem này!"

Nói xong, Tô Túc đưa cho Trình Nghi bản vẽ trên tay mình.

Trình Nghi thấy trên bức tranh đúng là y thật, tuy chỉ là bản phác thảo nhưng lại rất giống y, không chỉ có nét mặt mà ngay cả loại khí chất dịu dàng bình thản của y cũng có thể nhận ra chỉ bằng một cái liếc mắt.

"Em bỏ thêm filter cho anh hả, vẽ anh đẹp đến thế này à?" Trình Nghi cười nói.

"Vốn dĩ anh rất đẹp mà, em còn cảm thấy mình vẽ anh trai xấu quá cơ." Tô Túc nghiêm túc nói.

"Nếu một ngày nào đó anh trai của em trở thành một tên tự luyến thì chắc chắn có một phần công lao của em." Trình Nghi buồn cười bảo.

Nói xong, y đặt phần điểm tâm nhỏ mà mình đã chuẩn bị cho cô lên tủ đầu giường.

"Anh mang cho em chút điểm tâm, em ăn nó như một bữa trà chiều cũng được." Trình Nghi nói xong lại hỏi, "Bây giờ thời tiết bên ngoài rất tốt, anh đẩy em đi dạo ở công viên dưới lầu nhé?"

Tô Túc lắc đầu, giọng điệu làm nũng: "Em muốn xem TV trước, sau đó anh hẵng đẩy em ra ngoài đi dạo."

"Xem TV gì vậy?" Trình Nghi có chút tò mò. Tô Túc luôn tỏ thái độ không thích xem truyền hình, bình thường cô còn vui vẻ đồng ý khi y nói sẽ dẫn cô đi dạo, hôm nay lại nói phải xem TV trước... Là chương trình gì khiến cho cô gái này thích đến vậy?

"Là chương trình 'Thử Thách Nông Thôn' mà anh quay đó." Tô Túc nói, "Sáng nay bạn cùng lớp nói với em."

Tô Túc vừa xinh đẹp vừa tốt tính, cô luôn rất nổi tiếng trong lớp. Sau khi bệnh tình chuyển biến xấu thì cô buộc phải dừng việc học, khiến cho cả lớp đau lòng không thôi. Sau đó, tuy mọi người đã thi xong và lên đại học nhưng vẫn có rất nhiều người giữ liên hệ với Tô Túc.

Bọn họ cũng biết Trình Nghi, khi cả lớp đến thăm Tô Túc trước đây thì đã nhìn thấy y. Khác với những người chửi rủa công kích Trình Nghi trên mạng, bạn cùng lớp của Tô Túc đều biết Trình Nghi là người như thế nào, biết y đã bỏ học vì Tô Túc sau khi bố mẹ gặp tai nạn, biết y đã bôn ba chạy vạy tiền học phí và thuốc men cho Tô Túc... Một người như vậy, sau khi chân chính hiểu biết y thì sẽ không thể chán ghét y được nữa.

Chưa kể đến việc Trình Nghi vừa đẹp trai vừa tốt tính, y và Tô Túc đúng thật là một cặp anh em thiên thần.

Vì vậy, sau khi Trình Nghi bị cả mạng xã hội bôi đen, Tô Túc và bạn cùng lớp của cô đều vô cùng phẫn nộ. Bọn họ cùng bình chọn thứ hạng giúp Trình Nghi, thậm chí còn cãi tay đôi với những bình phun (*) nữa. Trước đây, khi Trình Nghi vô tình biết được thì y cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực, y còn khuyên Tô Túc nói bọn họ đừng làm khổ bản thân, cứ mặc kệ những thứ trên mạng đi.

(*) Phún tử (喷子): Chỉ người tính tình trẻ con, chưa trưởng thành.

Nhưng Trình Nghi có nói gì cũng vô ích, ý chí chiến đấu của bọn họ vẫn sục sôi như cũ, y cũng chỉ có thể theo chân bọn họ.

- ----

Editor lảm nhảm: Dịch bùng ghê quá, stay safe nha mọi người ơi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Và Bạn Già Cùng Nhau Sống Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook