Tôi Và Bạn Già Cùng Nhau Sống Lại
Chương 5: Phó An và Lục Kiêu
Mông Mông Bất Manh
02/07/2021
"Vậy anh mài mực đi nhé." Người đàn ông nói.
Phó Dĩ Nghiên nghe lời, đi đến bên cạnh mài mực cho y. Người đàn ông mở tờ câu đối Tết ra, suy nghĩ một lát, sau đó đặt bút viết chữ.
Y rất nghiêm túc khi viết, cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngòi bút của mình, lộ ra nửa khuôn mặt dịu dàng yên tĩnh, bên môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Người đàn ông không còn trẻ nữa, ở khóe mắt có những vết chân chim lờ mờ. Y lại xem như thích cười từ lúc sinh ra, những nếp nhăn này càng không thể che giấu được, song những dấu vết như vậy chỉ làm tăng thêm sự tao nhã của người nọ mà thôi.
Phó Dĩ Nghiên trong lẫn ngoài giấc mơ đều đang mê mẩn nhìn y một cách chăm chú.
Đợi đến khi người đàn ông viết chữ xong rồi đứng thẳng dậy, lúc này Phó Dĩ Nghiên mới hoàn hồn.
"Được rồi, để An An treo mấy câu đối Tết này lên đi." Người nọ nói, y quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, "Đã gần chín giờ, An An cũng sắp đi tập thể dục buổi sáng về rồi."
An An là ai?
Phó Dĩ Nghiên vẫn còn đang nghi hoặc, thế nhưng trong chốc lát sau, mọi thứ trước mặt hắn bắt đầu nhòa đi, khôi phục lại thành một khoảng trống u tối.
Hắn đột ngột mở mắt ra.
Đập vào mắt là căn phòng ngủ quen thuộc.
Đó là... mơ sao?
Song, ngay cả khi bây giờ hắn đã tỉnh dậy đi nữa, tất cả mọi thứ trong giấc mơ đều chân thực đến đáng sợ.
...
An An là ai?
Nếu hỏi Trình Nghi thì y sẽ có thể trả lời.
An An là đứa trẻ mà y và Phó Dĩ Nghiên đã cùng nhận nuôi ở kiếp trước, Phó An.
Sau khi sống lại, Trình Nghi có thể buông bỏ rất nhiều thứ, ngoại trừ Tô Túc và Phó An.
Phó An được y và Phó Dĩ Nghiên nhận nuôi từ cô nhi viện, cậu bị vứt bỏ ở đây từ khi còn nhỏ, sống ở cô nhi viện đến năm lên sáu thì được bọn họ nhận làm con nuôi.
Trình Nghi vẫn có ý định nhận nuôi Phó An ở kiếp này, song bây giờ Phó An chỉ mới hai tuổi, y còn đang bận rộn đến mức không thể tự chăm lo cho bản thân, hơn cả là độ tuổi hiện tại của y cũng chưa thể nhận nuôi Phó An được, cho nên y định chờ thêm vài năm nữa.
May mà viện trưởng của cô nhi viện kia rất tốt, cô đối xử rất tốt với Phó An, vì vậy Trình Nghi cũng có thể miễn cưỡng yên lòng.
Trong những ngày vừa mới sống lại, y đã đến cô nhi viện một chuyến để quyên góp rất nhiều thứ, nhân tiện gặp mặt Phó An.
Mấy ngày nay, y lại nhận một chương trình tạp kỹ khác, chuyến này có lẽ sẽ kéo dài khá lâu, vì thế y lại đến cô nhi viện, mang theo nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày, đồ chơi nhỏ và sữa bột cho Phó An. Trình Nghi cũng mang theo vài món quà cho viện trưởng để nhờ cậy đối phương chăm sóc cho cậu thật tốt.
Hiện tại Phó An vẫn theo họ của viện trưởng, tên là Lâm An, bé ngốc này mới hơn một tuổi nên cũng không giỏi gọi người khác lắm. Thế nhưng, có vẻ như cậu và Trình Nghi có duyên với nhau, vừa thấy y đến là cậu đã vỗ bàn tay nhỏ bé rồi cười không ngừng.
"Bé ngốc." Trình Nghi nhẹ nhàng chọt chọt vào má cậu.
Y vừa chọc một cái, đúng lúc An An nhè bong bóng nước bọt trong miệng ra.
Bong bóng nước bọt nhanh chóng vỡ tung tóe, nhóc con này dường như còn cảm thấy chơi rất vui, cậu lại nhè thêm hai cái nữa, nhè xong thì híp đôi mắt to tròn thành một cái khe hở mà cười, lại vui vẻ vỗ vỗ tay.
Trình Nghi thấy dễ thương đến mức không nhịn được thốt lên: "Suốt ngày chỉ biết cười ngốc."
Nhóc con cũng chú ý đến việc Trình Nghi đang nói đến mình, cậu cũng muốn đáp lại một chút, nghẹn cả buổi trời mới phun ra hai chữ: "Tranh Tranh (*) ——"
(*) [橙] là trái cam á:-D
Cậu vẫn còn nhớ khi anh trai lớn này đến gặp cậu lần đầu tiên, viện trưởng nói với cậu rằng đây là ngài Trình, y cũng tự xưng là chú Trình, nói tới nói lui, nhóc con lập tức nhớ kỹ một chữ "Trình" này.
Sau khi trêu chọc nhóc con một hồi lâu, thấy trời sắp tối, Trình Nghi mới lưu luyến tạm biệt viện trưởng, đặt nhóc con vào lồng ngực của đối phương.
Ai ngờ đứa trẻ luôn ngoan ngoãn này đột nhiên giãy dụa trong lòng viện trưởng, đối phương không kịp đề phòng nên suýt chút nữa đã đánh rơi cậu, chỉ đành thuận thế mà thả cậu ra.
Nhóc con vừa được đặt xuống đã chạy đến chỗ Trình Nghi, không biết là do tư thế khởi động không cố định hay nguyên nhân nào khác, nhóc con vừa đi bước đầu tiên đã lắc tới lắc lui, xoay người tại chỗ, chân trái hòa với chân phải, cuối cùng đặt mông ngồi xuống đất, cái mông chắc chắn ngã thành tư thế ngồi chồm hổm.
Nhóc con ngồi dưới đất, cậu nhìn kỹ hơn, đôi mắt to tròn đầy vẻ mờ mịt.
Viện trưởng và Trình Nghi không nhịn được phì cười.
Nhóc con không cần hiểu cũng biết bọn họ đang cười mình, cậu không khỏi bẹp miệng, buồn bã sắp khóc.
Trình Nghi không trêu cậu nữa, y bước đến trước mặt nhóc con, ngồi xổm xuống nói với cậu: "Chú phải về rồi, mấy hôm nữa lại đến gặp An An nhé, được không?"
"Tranh Tranh..." Nhóc con gọi y.
Viện trưởng cũng ngồi xổm xuống nói với nhóc con: "An An, nói tạm biệt ngài Trình đi nào."
Cô nói xong thì vẫy tay với Trình Nghi trước mặt An An.
An An nửa hiểu nửa không giơ tay lên, vẫy vẫy hai cái: "Tranh Tranh, bái bai."
Trình Nghi hôn lên trán cậu một cái, nói tựa như hứa hẹn: "Chú sẽ trở lại gặp An An sớm thôi."
...
Ngày hôm sau, Trình Nghi khởi hành đến đoàn làm phim của chương trình tạp kỹ.
Chương trình tạp kỹ này có tên là "Thử Thách Nông Thôn", đưa những vị khách mời đến làng quê nghèo ở những nơi hoang vu hẻo lánh để bọn họ bắt đầu trải qua thử thách cuộc sống.
Chương trình này đã từng rất nổi tiếng trước kia, thế nhưng, bởi vì sự xuất hiện của nhiều chương trình tạp kỹ khác gần đây mà nó trở nên có phần hiu quạnh. Lần này mời Trình Nghi, không biết là vò đã mẻ lại sứt (*) hay là thật sự trông cậy vào sức nóng đen của y để thu hút nhiều đề tài hơn nữa.
(*) Câu ngạn ngữ [破罐子破摔], nôm na là chuyện đã hỏng rồi còn khiến nó hỏng thêm.
Trình Nghi cũng không quan tâm mục đích của bọn họ là gì, dù sao y chỉ cần có tiền là được. Thù lao không thấp, một tập ba mươi vạn, sau một thời gian là có thể tích cóp đủ chi phí phẫu thuật của em gái, còn có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Khi đến nơi tập hợp của đoàn phim, vừa nhìn thấy người mới biết trong hồ lô của tổ tiết mục bán loại thuốc gì (*).
(*) [葫芦里卖的是什么药]: Đại khái là biết được người ta có ý gì.
Tổ tiết mục thật sự mời Trình Hoài Lễ đến.
Hay thật, đây là muốn nhìn bọn họ xâu xé nhau sao?
Trình Nghi cười cợt trong lòng hai tiếng, thấy náo nhiệt chưa đủ còn muốn làm lớn chuyện hơn, thế nhưng y không để bụng chuyện Trình Hoài Lễ cũng đến nơi này.
Trình Nghi vốn là một người rất thoáng, hơn nữa, y đã trải qua một đời rồi, thật sự rất khó so đo với một đứa trẻ nhỏ hơn mình gần năm mươi tuổi. Vì vậy, hầu hết mọi thứ trong cuộc sống chẳng quan trọng gì đối với y.
Vẫn là câu nói đó, chỉ cần có tiền là được.
Cuộc sống có thể cho bạn thấy rất nhiều thứ, ngoại trừ việc không có tiền.:-)
Trình Nghi và Ngụy Mân đang định lên xe mà tổ tiết mục chuẩn bị thì đột nhiên lại nghe thấy một trận xôn xao ở phía trước.
Trình Nghi vô thức nhìn qua.
Hay thật, lại là người quen.
Người mới đến trông đẹp trai đến cực điểm, bộ âu phục cao cấp màu xám nhạt mặc trên người chỉ khiến cho thân hình tựa như siêu mẫu hàng đầu của anh ta càng thêm lộ rõ, chân dài vai rộng, bước đến đoàn làm phim giống như đang đi trên sàn catwalk.
Anh chàng này, nếu muốn dán một cái mác định danh tính cho anh ta thì có thể xem như là bạn trai cũ của Trình Nghi.
Anh ta tên là Lục Kiêu.
Bất kể là giới kinh doanh hay giới giải trí, tên này đều có danh tiếng lẫy lừng.
Ở giới kinh doanh, anh ta là con trai duy nhất của nhà họ Lục. Nhà họ Lục tuy không có nhiều thế lực ở trong nước nhưng lại có gốc gác sâu xa ở nước ngoài, đế quốc thương mại lớn như vậy mà chỉ có mỗi Lục Kiêu làm người thừa kế, làm sao không có ai để ý đến được?
Ở giới giải trí cũng vậy. Anh ta phát hành album đầu tiên ở nước M vào năm mười bảy tuổi, gây nên tiếng vang toàn thế giới, được mệnh danh là nam thần âm nhạc. Từ đó trở đi, mỗi khi anh ta ra mắt ca khúc mới thì nhận được rất nhiều sức nóng, bây giờ mới hai mươi sáu tuổi đã đạt được những giải thưởng cao nhất trong tất cả các lĩnh vực âm nhạc.
Ba năm trước, Lục Kiêu bất ngờ nói sẽ về nước phát triển, không biết đã khơi dậy bao nhiêu sự phản đối kịch liệt của người hâm mộ nước ngoài và sự vui mừng khôn xiết của người hâm mộ trong nước, thậm chí còn khiến cho nội bộ giới náo loạn một trận.
Tuy nhiên, sau khi về nước thì anh ta rất kín tiếng, hiếm khi tham gia chương trình tạp kỹ, chỉ chuyên tâm viết nhạc. Thật ra ai biết một chút nội tình cũng sẽ biết, nói anh ta phát triển trong giới không bằng nói anh ta về nước để phát triển sản nghiệp của nhà họ Lục. Mấy năm nay, tinh lực của anh ta cũng chỉ đặt vào chuyện kinh doanh là chủ yếu.
Tổ tiết mục này lợi hại đến mức có thể mời Lục Kiêu đến sao?
Giai đoạn đầu không được để lộ tin tức, không biết sau khi phát sóng thì người hâm mộ của Lục Kiêu sẽ điên cuồng đến mức nào.
Càng nhiều người xem chương trình này thì Trình Nghi đoán chừng mình sẽ bị ném đá nhiều hơn, con số ba mươi vạn kia đúng thật là không đủ.
Tuy nói như vậy nhưng hợp đồng đã ký rồi, Trình Nghi thật sự không phải là người không biết chừng mực. Y không có tác phẩm cá nhân, cũng không có nhiều người hâm mộ, thứ duy nhất y có chính là sức nóng đen này, có thể đạt được mức giá này cũng không tệ.
Lục Kiêu bị người ta vây quanh ở phía trước, đạo diễn và một số khách mời vội vàng đi lên chào hỏi.
Khách mời trong chương trình lần này thật ra không chỉ giới hạn ở những ngôi sao, còn có một số tài tử nổi bật, năm rồi còn khiến cho không ít người trong số đó nổi tiếng, đây cũng xem như một nét đặc trưng của chương trình này.
Đây là lần tập hợp đầu tiên của tổ tiết mục, trên thực tế, các khách mời và đạo diễn đang nói chuyện với nhau rất thân thiện, rốt cuộc nếu muốn ghi hình cùng nhau thì hiển nhiên phải chuẩn bị mối quan hệ cho tốt hơn một chút —— ít nhất là ở mặt ngoài.
Nhưng Trình Nghi chỉ quan tâm đến bản thân mà không nói chuyện với bất kỳ người nào, bởi vì y biết rất rõ vị trí của mình, vốn dĩ y đến đây là để bị mắng.
Có điều, sau khi Lục Kiêu ở phía trước tùy ý nói chuyện vài câu với mọi người xong thì anh ta lập tức bước thẳng đến chỗ Trình Nghi.
Đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông nhìn y chăm chú, khóe môi anh ta khẽ cong lên: "Tiểu Nghi, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp." Mặc dù có hơi bất ngờ nhưng Trình Nghi vẫn lễ phép đáp lại.
Dường như Lục Kiêu không nhận thấy sự xa cách của y, anh ta tiếp tục hỏi: "Tôi nghe nói tình hình của em gái cậu chuyển biến xấu rồi, chuyện nghiêm trọng như vậy sao cậu lại không nói cho tôi biết, có cần tôi giúp đỡ gì không?"
"Không cần đâu, tôi có thể tự mình giải quyết, cảm ơn thầy Lục đã quan tâm." Trình Nghi nói.
Giới giải trí có quy tắc, chỉ cần có chút danh tiếng là có thể được tôn lên làm thầy.
Lục Kiêu nói: "Được rồi, nếu gặp khó khăn gì thì cậu cứ lên tiếng nhé."
"Ừm, tôi lên xe với anh Ngụy trước đây." Trình Nghi bảo.
Sau khi lên xe, Trình Nghi ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Ngụy Mân ngồi một bên đưa nước cho y, anh quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Ngụy Mân biết sự tình giữa Trình Nghi và Lục Kiêu.
Bởi vậy nên anh hơi lo lắng.
"Có thể có chuyện gì được ạ? Anh Ngụy à, anh đừng lo." Trình Nghi buồn cười nói.
Đúng thật là giữa y và Lục Kiêu đã từng có một quá khứ không mấy dễ chịu.
Theo lý thuyết mà nói thì bọn họ thật sự là hai con người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Thế nhưng, bọn họ lại tình cờ gặp gỡ, và Trình Nghi có một khuôn mặt phù hợp với gu thẩm mỹ của Lục Kiêu.
Khi đó Trình Nghi mười chín tuổi, Lục Kiêu hai mươi tư.
Nói đến thì Lục Kiêu là người theo đuổi mối quan hệ này trước, người này là một tay tình trường già đời, sau những đợt tấn công thì Trình Nghi cho rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực.
Sự thật chứng minh, đó là một tên cặn bã mà bạn sẽ luôn gặp phải trong cuộc sống —— được rồi, nói theo góc độ khách quan thì cũng không đến mức cặn bã, tạm thời cứ xem như là tra nam đi.
Có lẽ là do từ nhỏ Lục Kiêu lớn lên ở nước ngoài, hoặc cũng có thể là anh ta không tôn trọng Trình Nghi cho lắm, tóm lại, trong lúc đang quen Trình Nghi thì anh ta còn mập mờ với người khác, thậm chí còn hôn môi người ta trước mặt y.
Dường như anh ta chẳng sợ Trình Nghi tra hỏi mình chút nào, chỉ nói rằng môi trường mà anh ta nhận được từ nhỏ tương đối cởi mở. Tất nhiên là anh ta yêu Trình Nghi, nhưng anh ta cũng cho rằng sự trung thành không cần phải bao gồm cả thể xác.
Thái độ và lời nói của anh ta kỳ thật đã có một loại nói bóng gió mãnh liệt.
Bởi vì y là một tên nhóc nghèo khổ, chưa từng trải qua sự đời, vì vậy mới để ý những thứ như vậy.
Có lẽ nếu đổi thành một thiếu niên không có tiền thì sẽ thật sự bị anh ta PUA (*) rồi, dù sao Lục Kiêu cũng vừa đẹp vừa giàu lại còn hào phóng. Thế nhưng, Trình Nghi không phải kẻ ngốc, y không muốn tiền của anh ta. Y là người dịu dàng nhất, cũng là người quyết đoán nhất, sau nhiều lần đàm phán với Lục Kiêu không có kết quả thì trực tiếp chia tay với người nọ.
(*) Pick-up Artist: Nghệ sĩ tán tỉnh.
Trình Nghi chặn toàn bộ thông tin liên lạc của Lục Kiêu, nhân tiện còn tắt nguồn cả điện thoại, gia nhập một đoàn phim để trốn trên núi suốt nửa năm.
Sau khi trở về, trên điện thoại chỉ còn sót lại hàng trăm cuộc gọi nhỡ của Lục Kiêu, nhưng đã nửa năm rồi, Lục Kiêu cũng không đến dây dưa với y nữa.
Sau này, hai người vẫn không mặn không nhạt duy trì liên hệ với nhau, chào hỏi nhau trong các dịp lễ Tết.
Kiếp trước, sau khi kết hôn thì quan hệ giữa y và Lục Kiêu lại trở nên thân thiết hơn nhiều.
Bởi vì cuộc hôn nhân của y ở kiếp trước vốn dĩ giống như một cái vỏ rỗng, mấy năm đầu sau khi kết hôn, thậm chí ngay cả thân phận của một cái vỏ rỗng cũng không có, cuộc sống của Trình Nghi cũng chẳng tính là tốt đẹp.
Lục Kiêu đã giúp đỡ y vài lần trong thời gian đó, mối quan hệ giữa bọn họ vì thế cũng trở nên gần gũi hơn, tình hữu nghị không thể giải thích được của hai người thậm chí còn kéo dài đến tuổi già.
Bây giờ Trình Nghi không ghét Lục Kiêu, bọn họ xem như là bạn cũ của kiếp trước, tuy Lục Kiêu cặn bã trên phương diện tình cảm nhưng vẫn sẽ rất tốt nếu hai người làm bạn.
Phó Dĩ Nghiên nghe lời, đi đến bên cạnh mài mực cho y. Người đàn ông mở tờ câu đối Tết ra, suy nghĩ một lát, sau đó đặt bút viết chữ.
Y rất nghiêm túc khi viết, cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngòi bút của mình, lộ ra nửa khuôn mặt dịu dàng yên tĩnh, bên môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Người đàn ông không còn trẻ nữa, ở khóe mắt có những vết chân chim lờ mờ. Y lại xem như thích cười từ lúc sinh ra, những nếp nhăn này càng không thể che giấu được, song những dấu vết như vậy chỉ làm tăng thêm sự tao nhã của người nọ mà thôi.
Phó Dĩ Nghiên trong lẫn ngoài giấc mơ đều đang mê mẩn nhìn y một cách chăm chú.
Đợi đến khi người đàn ông viết chữ xong rồi đứng thẳng dậy, lúc này Phó Dĩ Nghiên mới hoàn hồn.
"Được rồi, để An An treo mấy câu đối Tết này lên đi." Người nọ nói, y quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, "Đã gần chín giờ, An An cũng sắp đi tập thể dục buổi sáng về rồi."
An An là ai?
Phó Dĩ Nghiên vẫn còn đang nghi hoặc, thế nhưng trong chốc lát sau, mọi thứ trước mặt hắn bắt đầu nhòa đi, khôi phục lại thành một khoảng trống u tối.
Hắn đột ngột mở mắt ra.
Đập vào mắt là căn phòng ngủ quen thuộc.
Đó là... mơ sao?
Song, ngay cả khi bây giờ hắn đã tỉnh dậy đi nữa, tất cả mọi thứ trong giấc mơ đều chân thực đến đáng sợ.
...
An An là ai?
Nếu hỏi Trình Nghi thì y sẽ có thể trả lời.
An An là đứa trẻ mà y và Phó Dĩ Nghiên đã cùng nhận nuôi ở kiếp trước, Phó An.
Sau khi sống lại, Trình Nghi có thể buông bỏ rất nhiều thứ, ngoại trừ Tô Túc và Phó An.
Phó An được y và Phó Dĩ Nghiên nhận nuôi từ cô nhi viện, cậu bị vứt bỏ ở đây từ khi còn nhỏ, sống ở cô nhi viện đến năm lên sáu thì được bọn họ nhận làm con nuôi.
Trình Nghi vẫn có ý định nhận nuôi Phó An ở kiếp này, song bây giờ Phó An chỉ mới hai tuổi, y còn đang bận rộn đến mức không thể tự chăm lo cho bản thân, hơn cả là độ tuổi hiện tại của y cũng chưa thể nhận nuôi Phó An được, cho nên y định chờ thêm vài năm nữa.
May mà viện trưởng của cô nhi viện kia rất tốt, cô đối xử rất tốt với Phó An, vì vậy Trình Nghi cũng có thể miễn cưỡng yên lòng.
Trong những ngày vừa mới sống lại, y đã đến cô nhi viện một chuyến để quyên góp rất nhiều thứ, nhân tiện gặp mặt Phó An.
Mấy ngày nay, y lại nhận một chương trình tạp kỹ khác, chuyến này có lẽ sẽ kéo dài khá lâu, vì thế y lại đến cô nhi viện, mang theo nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày, đồ chơi nhỏ và sữa bột cho Phó An. Trình Nghi cũng mang theo vài món quà cho viện trưởng để nhờ cậy đối phương chăm sóc cho cậu thật tốt.
Hiện tại Phó An vẫn theo họ của viện trưởng, tên là Lâm An, bé ngốc này mới hơn một tuổi nên cũng không giỏi gọi người khác lắm. Thế nhưng, có vẻ như cậu và Trình Nghi có duyên với nhau, vừa thấy y đến là cậu đã vỗ bàn tay nhỏ bé rồi cười không ngừng.
"Bé ngốc." Trình Nghi nhẹ nhàng chọt chọt vào má cậu.
Y vừa chọc một cái, đúng lúc An An nhè bong bóng nước bọt trong miệng ra.
Bong bóng nước bọt nhanh chóng vỡ tung tóe, nhóc con này dường như còn cảm thấy chơi rất vui, cậu lại nhè thêm hai cái nữa, nhè xong thì híp đôi mắt to tròn thành một cái khe hở mà cười, lại vui vẻ vỗ vỗ tay.
Trình Nghi thấy dễ thương đến mức không nhịn được thốt lên: "Suốt ngày chỉ biết cười ngốc."
Nhóc con cũng chú ý đến việc Trình Nghi đang nói đến mình, cậu cũng muốn đáp lại một chút, nghẹn cả buổi trời mới phun ra hai chữ: "Tranh Tranh (*) ——"
(*) [橙] là trái cam á:-D
Cậu vẫn còn nhớ khi anh trai lớn này đến gặp cậu lần đầu tiên, viện trưởng nói với cậu rằng đây là ngài Trình, y cũng tự xưng là chú Trình, nói tới nói lui, nhóc con lập tức nhớ kỹ một chữ "Trình" này.
Sau khi trêu chọc nhóc con một hồi lâu, thấy trời sắp tối, Trình Nghi mới lưu luyến tạm biệt viện trưởng, đặt nhóc con vào lồng ngực của đối phương.
Ai ngờ đứa trẻ luôn ngoan ngoãn này đột nhiên giãy dụa trong lòng viện trưởng, đối phương không kịp đề phòng nên suýt chút nữa đã đánh rơi cậu, chỉ đành thuận thế mà thả cậu ra.
Nhóc con vừa được đặt xuống đã chạy đến chỗ Trình Nghi, không biết là do tư thế khởi động không cố định hay nguyên nhân nào khác, nhóc con vừa đi bước đầu tiên đã lắc tới lắc lui, xoay người tại chỗ, chân trái hòa với chân phải, cuối cùng đặt mông ngồi xuống đất, cái mông chắc chắn ngã thành tư thế ngồi chồm hổm.
Nhóc con ngồi dưới đất, cậu nhìn kỹ hơn, đôi mắt to tròn đầy vẻ mờ mịt.
Viện trưởng và Trình Nghi không nhịn được phì cười.
Nhóc con không cần hiểu cũng biết bọn họ đang cười mình, cậu không khỏi bẹp miệng, buồn bã sắp khóc.
Trình Nghi không trêu cậu nữa, y bước đến trước mặt nhóc con, ngồi xổm xuống nói với cậu: "Chú phải về rồi, mấy hôm nữa lại đến gặp An An nhé, được không?"
"Tranh Tranh..." Nhóc con gọi y.
Viện trưởng cũng ngồi xổm xuống nói với nhóc con: "An An, nói tạm biệt ngài Trình đi nào."
Cô nói xong thì vẫy tay với Trình Nghi trước mặt An An.
An An nửa hiểu nửa không giơ tay lên, vẫy vẫy hai cái: "Tranh Tranh, bái bai."
Trình Nghi hôn lên trán cậu một cái, nói tựa như hứa hẹn: "Chú sẽ trở lại gặp An An sớm thôi."
...
Ngày hôm sau, Trình Nghi khởi hành đến đoàn làm phim của chương trình tạp kỹ.
Chương trình tạp kỹ này có tên là "Thử Thách Nông Thôn", đưa những vị khách mời đến làng quê nghèo ở những nơi hoang vu hẻo lánh để bọn họ bắt đầu trải qua thử thách cuộc sống.
Chương trình này đã từng rất nổi tiếng trước kia, thế nhưng, bởi vì sự xuất hiện của nhiều chương trình tạp kỹ khác gần đây mà nó trở nên có phần hiu quạnh. Lần này mời Trình Nghi, không biết là vò đã mẻ lại sứt (*) hay là thật sự trông cậy vào sức nóng đen của y để thu hút nhiều đề tài hơn nữa.
(*) Câu ngạn ngữ [破罐子破摔], nôm na là chuyện đã hỏng rồi còn khiến nó hỏng thêm.
Trình Nghi cũng không quan tâm mục đích của bọn họ là gì, dù sao y chỉ cần có tiền là được. Thù lao không thấp, một tập ba mươi vạn, sau một thời gian là có thể tích cóp đủ chi phí phẫu thuật của em gái, còn có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Khi đến nơi tập hợp của đoàn phim, vừa nhìn thấy người mới biết trong hồ lô của tổ tiết mục bán loại thuốc gì (*).
(*) [葫芦里卖的是什么药]: Đại khái là biết được người ta có ý gì.
Tổ tiết mục thật sự mời Trình Hoài Lễ đến.
Hay thật, đây là muốn nhìn bọn họ xâu xé nhau sao?
Trình Nghi cười cợt trong lòng hai tiếng, thấy náo nhiệt chưa đủ còn muốn làm lớn chuyện hơn, thế nhưng y không để bụng chuyện Trình Hoài Lễ cũng đến nơi này.
Trình Nghi vốn là một người rất thoáng, hơn nữa, y đã trải qua một đời rồi, thật sự rất khó so đo với một đứa trẻ nhỏ hơn mình gần năm mươi tuổi. Vì vậy, hầu hết mọi thứ trong cuộc sống chẳng quan trọng gì đối với y.
Vẫn là câu nói đó, chỉ cần có tiền là được.
Cuộc sống có thể cho bạn thấy rất nhiều thứ, ngoại trừ việc không có tiền.:-)
Trình Nghi và Ngụy Mân đang định lên xe mà tổ tiết mục chuẩn bị thì đột nhiên lại nghe thấy một trận xôn xao ở phía trước.
Trình Nghi vô thức nhìn qua.
Hay thật, lại là người quen.
Người mới đến trông đẹp trai đến cực điểm, bộ âu phục cao cấp màu xám nhạt mặc trên người chỉ khiến cho thân hình tựa như siêu mẫu hàng đầu của anh ta càng thêm lộ rõ, chân dài vai rộng, bước đến đoàn làm phim giống như đang đi trên sàn catwalk.
Anh chàng này, nếu muốn dán một cái mác định danh tính cho anh ta thì có thể xem như là bạn trai cũ của Trình Nghi.
Anh ta tên là Lục Kiêu.
Bất kể là giới kinh doanh hay giới giải trí, tên này đều có danh tiếng lẫy lừng.
Ở giới kinh doanh, anh ta là con trai duy nhất của nhà họ Lục. Nhà họ Lục tuy không có nhiều thế lực ở trong nước nhưng lại có gốc gác sâu xa ở nước ngoài, đế quốc thương mại lớn như vậy mà chỉ có mỗi Lục Kiêu làm người thừa kế, làm sao không có ai để ý đến được?
Ở giới giải trí cũng vậy. Anh ta phát hành album đầu tiên ở nước M vào năm mười bảy tuổi, gây nên tiếng vang toàn thế giới, được mệnh danh là nam thần âm nhạc. Từ đó trở đi, mỗi khi anh ta ra mắt ca khúc mới thì nhận được rất nhiều sức nóng, bây giờ mới hai mươi sáu tuổi đã đạt được những giải thưởng cao nhất trong tất cả các lĩnh vực âm nhạc.
Ba năm trước, Lục Kiêu bất ngờ nói sẽ về nước phát triển, không biết đã khơi dậy bao nhiêu sự phản đối kịch liệt của người hâm mộ nước ngoài và sự vui mừng khôn xiết của người hâm mộ trong nước, thậm chí còn khiến cho nội bộ giới náo loạn một trận.
Tuy nhiên, sau khi về nước thì anh ta rất kín tiếng, hiếm khi tham gia chương trình tạp kỹ, chỉ chuyên tâm viết nhạc. Thật ra ai biết một chút nội tình cũng sẽ biết, nói anh ta phát triển trong giới không bằng nói anh ta về nước để phát triển sản nghiệp của nhà họ Lục. Mấy năm nay, tinh lực của anh ta cũng chỉ đặt vào chuyện kinh doanh là chủ yếu.
Tổ tiết mục này lợi hại đến mức có thể mời Lục Kiêu đến sao?
Giai đoạn đầu không được để lộ tin tức, không biết sau khi phát sóng thì người hâm mộ của Lục Kiêu sẽ điên cuồng đến mức nào.
Càng nhiều người xem chương trình này thì Trình Nghi đoán chừng mình sẽ bị ném đá nhiều hơn, con số ba mươi vạn kia đúng thật là không đủ.
Tuy nói như vậy nhưng hợp đồng đã ký rồi, Trình Nghi thật sự không phải là người không biết chừng mực. Y không có tác phẩm cá nhân, cũng không có nhiều người hâm mộ, thứ duy nhất y có chính là sức nóng đen này, có thể đạt được mức giá này cũng không tệ.
Lục Kiêu bị người ta vây quanh ở phía trước, đạo diễn và một số khách mời vội vàng đi lên chào hỏi.
Khách mời trong chương trình lần này thật ra không chỉ giới hạn ở những ngôi sao, còn có một số tài tử nổi bật, năm rồi còn khiến cho không ít người trong số đó nổi tiếng, đây cũng xem như một nét đặc trưng của chương trình này.
Đây là lần tập hợp đầu tiên của tổ tiết mục, trên thực tế, các khách mời và đạo diễn đang nói chuyện với nhau rất thân thiện, rốt cuộc nếu muốn ghi hình cùng nhau thì hiển nhiên phải chuẩn bị mối quan hệ cho tốt hơn một chút —— ít nhất là ở mặt ngoài.
Nhưng Trình Nghi chỉ quan tâm đến bản thân mà không nói chuyện với bất kỳ người nào, bởi vì y biết rất rõ vị trí của mình, vốn dĩ y đến đây là để bị mắng.
Có điều, sau khi Lục Kiêu ở phía trước tùy ý nói chuyện vài câu với mọi người xong thì anh ta lập tức bước thẳng đến chỗ Trình Nghi.
Đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông nhìn y chăm chú, khóe môi anh ta khẽ cong lên: "Tiểu Nghi, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp." Mặc dù có hơi bất ngờ nhưng Trình Nghi vẫn lễ phép đáp lại.
Dường như Lục Kiêu không nhận thấy sự xa cách của y, anh ta tiếp tục hỏi: "Tôi nghe nói tình hình của em gái cậu chuyển biến xấu rồi, chuyện nghiêm trọng như vậy sao cậu lại không nói cho tôi biết, có cần tôi giúp đỡ gì không?"
"Không cần đâu, tôi có thể tự mình giải quyết, cảm ơn thầy Lục đã quan tâm." Trình Nghi nói.
Giới giải trí có quy tắc, chỉ cần có chút danh tiếng là có thể được tôn lên làm thầy.
Lục Kiêu nói: "Được rồi, nếu gặp khó khăn gì thì cậu cứ lên tiếng nhé."
"Ừm, tôi lên xe với anh Ngụy trước đây." Trình Nghi bảo.
Sau khi lên xe, Trình Nghi ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Ngụy Mân ngồi một bên đưa nước cho y, anh quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Ngụy Mân biết sự tình giữa Trình Nghi và Lục Kiêu.
Bởi vậy nên anh hơi lo lắng.
"Có thể có chuyện gì được ạ? Anh Ngụy à, anh đừng lo." Trình Nghi buồn cười nói.
Đúng thật là giữa y và Lục Kiêu đã từng có một quá khứ không mấy dễ chịu.
Theo lý thuyết mà nói thì bọn họ thật sự là hai con người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Thế nhưng, bọn họ lại tình cờ gặp gỡ, và Trình Nghi có một khuôn mặt phù hợp với gu thẩm mỹ của Lục Kiêu.
Khi đó Trình Nghi mười chín tuổi, Lục Kiêu hai mươi tư.
Nói đến thì Lục Kiêu là người theo đuổi mối quan hệ này trước, người này là một tay tình trường già đời, sau những đợt tấn công thì Trình Nghi cho rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực.
Sự thật chứng minh, đó là một tên cặn bã mà bạn sẽ luôn gặp phải trong cuộc sống —— được rồi, nói theo góc độ khách quan thì cũng không đến mức cặn bã, tạm thời cứ xem như là tra nam đi.
Có lẽ là do từ nhỏ Lục Kiêu lớn lên ở nước ngoài, hoặc cũng có thể là anh ta không tôn trọng Trình Nghi cho lắm, tóm lại, trong lúc đang quen Trình Nghi thì anh ta còn mập mờ với người khác, thậm chí còn hôn môi người ta trước mặt y.
Dường như anh ta chẳng sợ Trình Nghi tra hỏi mình chút nào, chỉ nói rằng môi trường mà anh ta nhận được từ nhỏ tương đối cởi mở. Tất nhiên là anh ta yêu Trình Nghi, nhưng anh ta cũng cho rằng sự trung thành không cần phải bao gồm cả thể xác.
Thái độ và lời nói của anh ta kỳ thật đã có một loại nói bóng gió mãnh liệt.
Bởi vì y là một tên nhóc nghèo khổ, chưa từng trải qua sự đời, vì vậy mới để ý những thứ như vậy.
Có lẽ nếu đổi thành một thiếu niên không có tiền thì sẽ thật sự bị anh ta PUA (*) rồi, dù sao Lục Kiêu cũng vừa đẹp vừa giàu lại còn hào phóng. Thế nhưng, Trình Nghi không phải kẻ ngốc, y không muốn tiền của anh ta. Y là người dịu dàng nhất, cũng là người quyết đoán nhất, sau nhiều lần đàm phán với Lục Kiêu không có kết quả thì trực tiếp chia tay với người nọ.
(*) Pick-up Artist: Nghệ sĩ tán tỉnh.
Trình Nghi chặn toàn bộ thông tin liên lạc của Lục Kiêu, nhân tiện còn tắt nguồn cả điện thoại, gia nhập một đoàn phim để trốn trên núi suốt nửa năm.
Sau khi trở về, trên điện thoại chỉ còn sót lại hàng trăm cuộc gọi nhỡ của Lục Kiêu, nhưng đã nửa năm rồi, Lục Kiêu cũng không đến dây dưa với y nữa.
Sau này, hai người vẫn không mặn không nhạt duy trì liên hệ với nhau, chào hỏi nhau trong các dịp lễ Tết.
Kiếp trước, sau khi kết hôn thì quan hệ giữa y và Lục Kiêu lại trở nên thân thiết hơn nhiều.
Bởi vì cuộc hôn nhân của y ở kiếp trước vốn dĩ giống như một cái vỏ rỗng, mấy năm đầu sau khi kết hôn, thậm chí ngay cả thân phận của một cái vỏ rỗng cũng không có, cuộc sống của Trình Nghi cũng chẳng tính là tốt đẹp.
Lục Kiêu đã giúp đỡ y vài lần trong thời gian đó, mối quan hệ giữa bọn họ vì thế cũng trở nên gần gũi hơn, tình hữu nghị không thể giải thích được của hai người thậm chí còn kéo dài đến tuổi già.
Bây giờ Trình Nghi không ghét Lục Kiêu, bọn họ xem như là bạn cũ của kiếp trước, tuy Lục Kiêu cặn bã trên phương diện tình cảm nhưng vẫn sẽ rất tốt nếu hai người làm bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.