Chương 3: Tạm Biệt Cung Hiền
Vũ Thiên Hà
09/03/2021
12năm sau
- Mẹ con đi học đây(tôi đứng ngoài cửa nói với mẹ)
- Ăn cái bánh rồi hẵng đi( mẹ tôi nói lại)
- Sắp muộn rồi, con không ăn đâu(tôi khăng khăng từ chối)
- Con không ăn thì mang cho Kỳ Kỳ ăn (bà nội tôi nói) (Ninh Hinh)
- Đúng rồi, mang cho Kỳ Kỳ ăn cùng đi (bố tôi tiếp lời bà tôi)
Tôi phụng phịu, cầm lấy 4 cái bánh và 2 hộp sữa ra khỏi nhà với tâm trạng khó chịu. Bởi tôi không thích cái tên học bá kia chút nào.
Vừa mới bước chân ra khỏi cổng là thấy cậu ta. 2 đôi mắt đối nhau
- Hứ!!! ( tôi nhìn vào mặt Dịch Kỳ)
Cậu ta nhìn tôi mà nói: '' 17 tuổi rồi, mà cậu vẫn trẻ con như vậy''
Tôi đáp lại: '' Làm như cậu lớn hơn tôi không bằng''(đáp lại bằng giọng bực bội)
- Thiên Hà!!! - Phương Hân Vy, Mặc Tú Linh, Hà Nguyệt Thảo ( bạn thân cùng lớp của tôi)
- Vy Vy, Linh Linh, Thảo Thảo~~~; Vương Dịch Kỳ bắt nạt mình(tôi giả vờ mếu máo, liếc mắt ra hiệu cho 3 người họ)
Không hổ là bạn từ lớp 6 đến giờ, 3 người họ khá hiểu tôi ghét cái tên Dịch Kỳ này thế nào, liền kéo tôi chạy trước. Chạy được một đoạn liền nhớ ra '' còn Cung Hiền nữa''. Tôi bảo 3 người họ đi trước, quay lại tìm Cung Hiền.
Hôm nay cô ấy chuyển đến thành phố khác vì công việc của bố mẹ. Lúc tôi chạy tới đầu ngõ nhà Hiền Hiền, thấy tên Dịch Kỳ cũng đang đi đến nhà cô ấy. Tôi lại gần hỏi: '' Cậu cũng đi tiễn Hiền Hiền à?''
Cũng phải, bạn thân chơi cùng nhau từ lúc còn ngậm ti giả tới giờ mà, lẽ nào lại không đi tiễn cô ấy.
- Phải (tên Dịch Kỳ này đáp lại tôi)
- Tôi còn tưởng cậu quên rồi(Dịch Kỳ quay đầu ra chỗ tôi, nói)
-Quên sao được (tôi đáp lại cậu ta)
- Vậy mà vừa có người tí quên đấy(cậu ta mỉa mai tôi)
- Kỳ Kỳ, Hà Hà! - Cung Hiền (bạn từ nhỏ của tôi và Dịch Kỳ)
- 2 cậu lại cãi nhau à(Cung Hiền hỏi bọn tôi)
- Không (Dịch Kỳ trả lời Cung Hiền)
- Tại cậu ta trêu mình trước(tôi trả lời Hiền Hiền)
- Được rồi, 2 cậu lúc nào cũng thế. Hôm nay đi tiễn mình cũng không quên cãi nhau. (Hiền Hiền cười rồi nói)
- 2 cậu giúp mình chuyển đồ từ trong phòng ra xe nhá(Hiền Hiền nhờ chúng tôi.
- OK(tôi đáp lại Hiền Hiền)
- Không được, cậu sẽ bị muộn học(Dịch Kỳ nói với tôi)
- Cậu cũng thế còn gì?
- Hôm nay tôi đã xin nghỉ để đi tiễn Cung Hiền rồi.
Tôi bĩu môi
- Vậy cậu đi đi kẻo muộn học đấy(Hiền Hiền nói với tôi)
- Vậy... cậu nhớ gọi điện về cho mình nhá(tôi dặn dò Hiền Hiền)
- Còn cậu nhớ giúp cậu ấy chuyển đồ đấy(tôi dặn Dịch Kỳ)
Nói xong tôi chạy đi học.
Ngồi trong lớp học, tôi không nhìn bảng, cũng không nghe giảng, chăm chăm nhìn ra ngoài đường. Bởi đường đến sân bay sẽ phải đi qua trường tôi.
Reng...reng...reng... Tiếng chuông kêu vừa rứt, chưa kịp chào thầy, tôi chạy vụt ra ngoài đường lớn. Cũng may, tôi vừa chạy ra thì thấy chiếc xe chở Hiền Hiền đi qua. Cô ấy vẫy tay tạm biệt tôi. Cánh tay tôi theo phản xạ mà dơ lên tạm biệt cô ấy. Mắt tôi hình như bắt đầu rưng rưng rồi.
Đột nhiên Vương Dịch Kỳ xuất hiện đằng sau lưng tôi
- Cậu khóc đấy à? ( Dịch Kỳ hỏi tôi)
- Khóc cái đầu cậu ấy! (tôi vội lau nước mắt, quay lại đáp cậu ấy)
- Lúc đi Hiền Hiền có nói gì về mình với cậu không? (tôi cố gắng hỏi để tránh Dịch Kỳ biết được VŨ THIÊN HÀ mạnh mẽ này sao có thể khóc được)
- Không
- Ồ
- Ơ
- Sao cậu lại đến đây? Tôi tưởng cậu xin nghỉ rồi cơ mà?
- Tôi chỉ xin nghỉ một lúc để đi tiễn Cung Hiền thôi chứ có phải là nghỉ cả buổi học đâu.
- Sao tôi không xin nghỉ giống cậu nhỉ?(tôi tự vấn)
- Đó là bởi cậu ngốc(cậu ta nói với tôi mà cứ như mắng tôi ấy)
- Hừ
- Lười nói chuyện với cậu
MỌI NGƯỜI ĐÓN CHỜ CHƯƠNG SAU NHÁ!
- Mẹ con đi học đây(tôi đứng ngoài cửa nói với mẹ)
- Ăn cái bánh rồi hẵng đi( mẹ tôi nói lại)
- Sắp muộn rồi, con không ăn đâu(tôi khăng khăng từ chối)
- Con không ăn thì mang cho Kỳ Kỳ ăn (bà nội tôi nói) (Ninh Hinh)
- Đúng rồi, mang cho Kỳ Kỳ ăn cùng đi (bố tôi tiếp lời bà tôi)
Tôi phụng phịu, cầm lấy 4 cái bánh và 2 hộp sữa ra khỏi nhà với tâm trạng khó chịu. Bởi tôi không thích cái tên học bá kia chút nào.
Vừa mới bước chân ra khỏi cổng là thấy cậu ta. 2 đôi mắt đối nhau
- Hứ!!! ( tôi nhìn vào mặt Dịch Kỳ)
Cậu ta nhìn tôi mà nói: '' 17 tuổi rồi, mà cậu vẫn trẻ con như vậy''
Tôi đáp lại: '' Làm như cậu lớn hơn tôi không bằng''(đáp lại bằng giọng bực bội)
- Thiên Hà!!! - Phương Hân Vy, Mặc Tú Linh, Hà Nguyệt Thảo ( bạn thân cùng lớp của tôi)
- Vy Vy, Linh Linh, Thảo Thảo~~~; Vương Dịch Kỳ bắt nạt mình(tôi giả vờ mếu máo, liếc mắt ra hiệu cho 3 người họ)
Không hổ là bạn từ lớp 6 đến giờ, 3 người họ khá hiểu tôi ghét cái tên Dịch Kỳ này thế nào, liền kéo tôi chạy trước. Chạy được một đoạn liền nhớ ra '' còn Cung Hiền nữa''. Tôi bảo 3 người họ đi trước, quay lại tìm Cung Hiền.
Hôm nay cô ấy chuyển đến thành phố khác vì công việc của bố mẹ. Lúc tôi chạy tới đầu ngõ nhà Hiền Hiền, thấy tên Dịch Kỳ cũng đang đi đến nhà cô ấy. Tôi lại gần hỏi: '' Cậu cũng đi tiễn Hiền Hiền à?''
Cũng phải, bạn thân chơi cùng nhau từ lúc còn ngậm ti giả tới giờ mà, lẽ nào lại không đi tiễn cô ấy.
- Phải (tên Dịch Kỳ này đáp lại tôi)
- Tôi còn tưởng cậu quên rồi(Dịch Kỳ quay đầu ra chỗ tôi, nói)
-Quên sao được (tôi đáp lại cậu ta)
- Vậy mà vừa có người tí quên đấy(cậu ta mỉa mai tôi)
- Kỳ Kỳ, Hà Hà! - Cung Hiền (bạn từ nhỏ của tôi và Dịch Kỳ)
- 2 cậu lại cãi nhau à(Cung Hiền hỏi bọn tôi)
- Không (Dịch Kỳ trả lời Cung Hiền)
- Tại cậu ta trêu mình trước(tôi trả lời Hiền Hiền)
- Được rồi, 2 cậu lúc nào cũng thế. Hôm nay đi tiễn mình cũng không quên cãi nhau. (Hiền Hiền cười rồi nói)
- 2 cậu giúp mình chuyển đồ từ trong phòng ra xe nhá(Hiền Hiền nhờ chúng tôi.
- OK(tôi đáp lại Hiền Hiền)
- Không được, cậu sẽ bị muộn học(Dịch Kỳ nói với tôi)
- Cậu cũng thế còn gì?
- Hôm nay tôi đã xin nghỉ để đi tiễn Cung Hiền rồi.
Tôi bĩu môi
- Vậy cậu đi đi kẻo muộn học đấy(Hiền Hiền nói với tôi)
- Vậy... cậu nhớ gọi điện về cho mình nhá(tôi dặn dò Hiền Hiền)
- Còn cậu nhớ giúp cậu ấy chuyển đồ đấy(tôi dặn Dịch Kỳ)
Nói xong tôi chạy đi học.
Ngồi trong lớp học, tôi không nhìn bảng, cũng không nghe giảng, chăm chăm nhìn ra ngoài đường. Bởi đường đến sân bay sẽ phải đi qua trường tôi.
Reng...reng...reng... Tiếng chuông kêu vừa rứt, chưa kịp chào thầy, tôi chạy vụt ra ngoài đường lớn. Cũng may, tôi vừa chạy ra thì thấy chiếc xe chở Hiền Hiền đi qua. Cô ấy vẫy tay tạm biệt tôi. Cánh tay tôi theo phản xạ mà dơ lên tạm biệt cô ấy. Mắt tôi hình như bắt đầu rưng rưng rồi.
Đột nhiên Vương Dịch Kỳ xuất hiện đằng sau lưng tôi
- Cậu khóc đấy à? ( Dịch Kỳ hỏi tôi)
- Khóc cái đầu cậu ấy! (tôi vội lau nước mắt, quay lại đáp cậu ấy)
- Lúc đi Hiền Hiền có nói gì về mình với cậu không? (tôi cố gắng hỏi để tránh Dịch Kỳ biết được VŨ THIÊN HÀ mạnh mẽ này sao có thể khóc được)
- Không
- Ồ
- Ơ
- Sao cậu lại đến đây? Tôi tưởng cậu xin nghỉ rồi cơ mà?
- Tôi chỉ xin nghỉ một lúc để đi tiễn Cung Hiền thôi chứ có phải là nghỉ cả buổi học đâu.
- Sao tôi không xin nghỉ giống cậu nhỉ?(tôi tự vấn)
- Đó là bởi cậu ngốc(cậu ta nói với tôi mà cứ như mắng tôi ấy)
- Hừ
- Lười nói chuyện với cậu
MỌI NGƯỜI ĐÓN CHỜ CHƯƠNG SAU NHÁ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.