Chương 165
Từ Hy
02/06/2022
Tất cả mọi người trong phòng VIP đều ôm suy nghĩ như thế, đều chờ tin vui tới, bọn họ sẽ ăn mừng thật lớn. Nhưng mà đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, đừng nói là tin vui, đến cả tin tức cũng không có.
Cuối cùng vẫn là Lê Long Phi mất kiên nhẫn trước, lấy điện thoại ra gọi thử cho bốn võ sĩ mà anh ta mời tới. Anh ta nghĩ có lẽ bốn người kia đã quên mất không báo tin cho bọn họ. Song khi trong điện thoại truyền đến âm thanh “Thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được…”, sắc mặt Lê Long Phi lập tức thay đổi.
“Làm sao thế?” Thấy Lê Long Phi thay đổi sắc mặt, rất khó nhìn, Lâm Tử An và Ngô Cảnh Hành đồng thanh hỏi.
Lê Long Phi không trả lời bọn họ, mà gọi lại cho số kia trước, thế nhưng liên tiếp ba lần, trong điện thoại đều vang lên câu nói kia, điều này khiến sắc mặt Lê Long Phi lại càng khó coi hơn.
“Rốt cuộc là sao vậy? Cậu nói đi chứ.” Ngô Cảnh Hành nóng nảy, đè nén sự tức giận hỏi.
Lâm Tử An kìm nén bực bội, huých Lê Long Phi một cái nói: “Long Phi, nói xem có chuyện gì.”
Lúc này Lê Long Phi mới hoàn hồn, thấy Lâm Tử An và Ngô Cảnh Hành đều đang nhìn mình chằm chằm, anh ta hít một hơi thật sâu nói: “Điện thoại không gọi được.”
“Không gọi được?” Ngô Cảnh Hành khó hiểu hỏi: “Ý cậu là sao? Bọn họ đi gϊếŧ Hoàng Tử Hiên mà lại tắt điện thoại?”
Nghe Ngô Cảnh Hành nghĩ như thế, trong lòng Lâm Tử An thầm mắng một câu “Ngu ngốc”. Nếu như đám người kia đã gϊếŧ được Hoàng Tử Hiên rồi, sao lại tắt máy không liên hệ với bọn họ được, phải biết là chỉ khi nào Hoàng Tử Hiên chết rồi, bọn họ mới được thanh toán nốt số tiền còn lại.
Bây giờ không ai gọi điện được cho bọn họ, vậy chắc chắn chỉ có một khả năng chính là bọn họ chẳng những không gϊếŧ được Hoàng Tử Hiên mà trái lại còn bị Hoàng Tử Hiên gϊếŧ chết.
“Tại sao cậu lại không nói gì? Có phải là như thế không?” Ngô Cảnh Hành thấy Lê Long Phi không trả lời mình, nóng lòng hỏi lại.
Lê Long Phi cũng không biết phải nói như thế nào với Ngô Cảnh Hành, cứ mấp máy môi muốn nói lại thôi, ngập ngừng mãi chẳng nói ra miệng được. Cuối cùng Lê Long Phi đành phải cho Lâm Tử An một ánh mắt, thẳng thắn giao vấn đề khó khăn này lại cho anh ta.
Lâm Tử An không muốn nhận cái ánh mắt này một chút nào, chỉ là dù sao cũng phải nói cho Ngô Cảnh Hành biết được, so với việc để cho cái tên Lê Long Phi ăn nói vụng về kia thông báo thì không bằng để một người thông minh như anh ta nói còn hơn. Dù sao người ta cũng đã nói rồi, lời nói của người thông minh và người bình thường sẽ mang đến hiệu quả khác nhau.
Vì vậy Lâm Tử An suy nghĩ trong chốc lát để sắp xếp lời nói, sau đó mới mở miệng: “Ý của Long Phi là không gọi được cho đám người kia, có thể là đã xuất hiện biến cố, khác với những gì chúng ta đã dự đoán.”
Ngô Cảnh Hành cũng không phải kẻ ngu, Lâm Tử An nói như thế mà anh ta còn không hiểu được sao? Anh ta lập tức vỗ bàn một cái, tức giận nói: “Mạng của Hoàng Tử Hiên lại lớn như thế ư, đã bị thương nặng như vậy rồi, còn bị bốn cao thủ vây gϊếŧ mà lại không thành công được!”
“Cậu chủ Ngô, anh đừng nóng giận. Tôi nói chỉ là khả năng thôi, về phần có phải là như vậy thật không thì còn phải xác nhận đã.” Lâm Tử An thấy Ngô Cảnh Hành tức giận, vội vàng nói.
Ngô Cảnh Hành gạt rơi cả đống chai rượu, lập tức hạ lệnh cho Trần Chí Kỳ: “Mày còn đứng ngây ra đó làm cái gì, còn không mau phái người đi tìm hiểu thực hư, nhanh cái chân lên.”
Trần Chí Kỳ sợ hãi bật dậy theo phản xạ, xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Tôi không tin mạng của Hoàng Tử Hiên lại cứng như thế. Rõ ràng nó đã bị thương rất nặng như vậy, cũng có thể bị chảy quá nhiều máu mà chết, vậy mà lại có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của bốn tên võ sĩ kia.” Lê Long Phi cũng đấm mạnh một cái lên bàn, không cam lòng nói.
“Chờ thêm lát nữa sẽ biết.” Lâm Tử An cũng rất tức giận, cũng rất muốn đập bàn đập ghế, nhưng anh ta nghĩ làm như vậy chỉ tổ lãng phí sức lực, chứ chẳng có tác dụng quái gì cả, vì vậy anh ta cố kìm chế sự xúc động trong người mình lại.
Cả đám người trong phòng cứ im lặng chìm trong mớ suy nghĩ riêng của mình, ai nấy đều lo lắng chờ đợi, đúng nửa tiếng sau, điện thoại của Ngô Cảnh Hành cũng vang lên. Loạt tiếng chuông này có vẻ rất đột ngột và chói tai, Ngô Cảnh Hành lập tức nghe điện thoại.
“Cậu chủ Ngô, ở hiện trường không có người nào cả.” Trần Chí Kỳ không dám sai người khác, tự mình lái xe đến tận hiện trường vây gϊếŧ để kiểm tra.
“Một người cũng không có?” Ngô Cảnh Hành sửng sốt hỏi: “Thi thể thì sao? Có thấy thi thể nào không?”
“Cũng không có. Chỉ là, cậu chủ Ngô, ở chỗ này có rất nhiều vết máu, nhìn có vẻ không giống như là máu của một người.” Trần Chí Kỳ báo cáo.
“Tin này là tin quái gì thế. Sáu người đánh nhau, đương nhiên là không chỉ có máu của một người được.” Ngô Cảnh Hành tức đến mức muốn đi đập vỡ đầu Trần Chí Kỳ ra, xem bên trong có phải bị nhồi đầy cái gì rồi không.
Trần Chí Kỳ bị chửi te tua tơi tả, do dự một chút mới nói tiếp: “Cậu chủ Ngô, ý của tôi không phải là như thế. Ý của tôi là những vệt máu này không giống như bị chảy ra từ vết thương, khắp mặt đất đều là máu, cảm giác như là…”
Nói đến đây, Trần Chí Kỳ dừng lại một chút, Ngô Cảnh Hành bị anh ta gợi lên chí tò mò, liền vội vàng hỏi: “Như là cái gì, mày nói mau đi chứ, thở dốc cái gì mà thở dốc.”
“Như là…” Trần Chí Kỳ cắn răng nói: “Trông như là mấy người liền đều bị rút cạn máu, nên mới có thể tạo thành tình trạng máu chảy thành sông như bây giờ.”
Ngô Cảnh Hành hít một ngụm khí lạnh, giật mình sợ hãi một lúc lâu sau mới hỏi lại: “Thật sự là nhiều máu như vậy sao?”
“Chính xác một trăm phần trăm, bây giờ trời quá tối nên không chụp ảnh rõ được, nếu không cậu chủ Ngô cứ nhìn một cái là biết. Tôi không nói quá một chút nào, trên mặt đất đều toàn là máu. Cậu chủ Ngô, tôi thấy chắc mấy tên võ sĩ cao thủ kia hẳn là dữ nhiều lành ít.” Trần Chí Kỳ khẳng định chắc nịch.
Ngô Cảnh Hành lại hít thêm một ngụm khí lạnh nữa, âm u nói: “Biết rồi, mày mau rời khỏi đó đi, đừng để bị phát hiện.”
Sau khi cúp điện thoại, Lê Long Phi lập tức hỏi anh ta Trần Chí Kỳ đã nói cái gì.
Ngô Cảnh Hành thuật lại một lượt những lời Trần Chí Kỳ nói cho bọn họ nghe.
Lê Long Phi và Lâm Tử An nghe xong đều giật mình sợ hãi vô cùng, nếu như dựa theo suy đoán của Trần Chí Kỳ mà nói, thì chắc chắn bốn người kia đã chết, nếu không thì hiện trường đã không có cảnh máu chảy thành sông như vậy.
Bốn tên võ sĩ cao cấp đều đã chết hết, vậy thì Hoàng Tử Hiên đâu? Tên đó đã chết hay chạy thoát được rồi? Dựa theo lẽ thường để suy đoán, chắc là tên đó vẫn may mắn còn sống. Điều này khiến cho đám người Lâm Tử An phải xem xét kĩ lại thực lực của Hoàng Tử Hiên một lần nữa, bây giờ bị đuổi gϊếŧ liên tục như thế còn chưa lấy được mạng của Hoàng Tử Hiên, thì sau này làm gì còn có cơ hội tốt như vậy nữa chứ.
“Cái thằng Hoàng Tử Hiên này cầm tinh con mèo sao, sao lại nhiều mạng như thế chứ.” Ngô Cảnh Hành tức muốn nổ phổi, cánh tay quẹt ngang một cái, toàn bộ chai lọ còn lại trên bàn đều bị anh ta gạt sạch xuống đất.
Lâm Tử An và Lê Long Phi cũng tức giận vô cùng, nhưng bây giờ cũng chẳng còn biện pháp nào để thay đổi được điều đó nữa rồi. Nếu như trước đó bọn họ biết được mạng của Hoàng Tử Hiên cứng như vậy, bọn họ nên bày ra thêm một lần đuổi gϊếŧ nữa, bọn họ không tin là Hoàng Tử Hiên còn có thể chạy trốn được, đáng tiếc bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi.
“Việc đã đến nước này, chúng ta có tức giận nữa cũng vô dụng.” Lâm Tử An ổn định tâm trạng của mình, lên tiếng đầu tiên.
Đương nhiên là Ngô Cảnh Hành hiểu được đạo lý này, nhưng anh ta vẫn rất tức giận, chỉ có thể ném chai rượu cho đỡ tức.
“Mẹ nó, lần này mạng của Hoàng Tử Hiên đúng là lớn.” Lê Long Phi cũng tức giận vô cùng nói.
Lâm Tử An thở dài một hơi, cho Lê Long Phi một ánh mắt ý bảo anh ta bớt nói lại, còn mình thì nói chuyện với Ngô Cảnh Hành: “Tuy rằng lần này chưa thể gϊếŧ được Hoàng Tử Hiên, nhưng chắc chắn tên đó cũng bị thương rất nặng, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không thể xuất hiện ở bên ngoài được, đối với cậu chủ Ngô thì đây cũng coi như là báo được thù rồi.”
Cuối cùng vẫn là Lê Long Phi mất kiên nhẫn trước, lấy điện thoại ra gọi thử cho bốn võ sĩ mà anh ta mời tới. Anh ta nghĩ có lẽ bốn người kia đã quên mất không báo tin cho bọn họ. Song khi trong điện thoại truyền đến âm thanh “Thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được…”, sắc mặt Lê Long Phi lập tức thay đổi.
“Làm sao thế?” Thấy Lê Long Phi thay đổi sắc mặt, rất khó nhìn, Lâm Tử An và Ngô Cảnh Hành đồng thanh hỏi.
Lê Long Phi không trả lời bọn họ, mà gọi lại cho số kia trước, thế nhưng liên tiếp ba lần, trong điện thoại đều vang lên câu nói kia, điều này khiến sắc mặt Lê Long Phi lại càng khó coi hơn.
“Rốt cuộc là sao vậy? Cậu nói đi chứ.” Ngô Cảnh Hành nóng nảy, đè nén sự tức giận hỏi.
Lâm Tử An kìm nén bực bội, huých Lê Long Phi một cái nói: “Long Phi, nói xem có chuyện gì.”
Lúc này Lê Long Phi mới hoàn hồn, thấy Lâm Tử An và Ngô Cảnh Hành đều đang nhìn mình chằm chằm, anh ta hít một hơi thật sâu nói: “Điện thoại không gọi được.”
“Không gọi được?” Ngô Cảnh Hành khó hiểu hỏi: “Ý cậu là sao? Bọn họ đi gϊếŧ Hoàng Tử Hiên mà lại tắt điện thoại?”
Nghe Ngô Cảnh Hành nghĩ như thế, trong lòng Lâm Tử An thầm mắng một câu “Ngu ngốc”. Nếu như đám người kia đã gϊếŧ được Hoàng Tử Hiên rồi, sao lại tắt máy không liên hệ với bọn họ được, phải biết là chỉ khi nào Hoàng Tử Hiên chết rồi, bọn họ mới được thanh toán nốt số tiền còn lại.
Bây giờ không ai gọi điện được cho bọn họ, vậy chắc chắn chỉ có một khả năng chính là bọn họ chẳng những không gϊếŧ được Hoàng Tử Hiên mà trái lại còn bị Hoàng Tử Hiên gϊếŧ chết.
“Tại sao cậu lại không nói gì? Có phải là như thế không?” Ngô Cảnh Hành thấy Lê Long Phi không trả lời mình, nóng lòng hỏi lại.
Lê Long Phi cũng không biết phải nói như thế nào với Ngô Cảnh Hành, cứ mấp máy môi muốn nói lại thôi, ngập ngừng mãi chẳng nói ra miệng được. Cuối cùng Lê Long Phi đành phải cho Lâm Tử An một ánh mắt, thẳng thắn giao vấn đề khó khăn này lại cho anh ta.
Lâm Tử An không muốn nhận cái ánh mắt này một chút nào, chỉ là dù sao cũng phải nói cho Ngô Cảnh Hành biết được, so với việc để cho cái tên Lê Long Phi ăn nói vụng về kia thông báo thì không bằng để một người thông minh như anh ta nói còn hơn. Dù sao người ta cũng đã nói rồi, lời nói của người thông minh và người bình thường sẽ mang đến hiệu quả khác nhau.
Vì vậy Lâm Tử An suy nghĩ trong chốc lát để sắp xếp lời nói, sau đó mới mở miệng: “Ý của Long Phi là không gọi được cho đám người kia, có thể là đã xuất hiện biến cố, khác với những gì chúng ta đã dự đoán.”
Ngô Cảnh Hành cũng không phải kẻ ngu, Lâm Tử An nói như thế mà anh ta còn không hiểu được sao? Anh ta lập tức vỗ bàn một cái, tức giận nói: “Mạng của Hoàng Tử Hiên lại lớn như thế ư, đã bị thương nặng như vậy rồi, còn bị bốn cao thủ vây gϊếŧ mà lại không thành công được!”
“Cậu chủ Ngô, anh đừng nóng giận. Tôi nói chỉ là khả năng thôi, về phần có phải là như vậy thật không thì còn phải xác nhận đã.” Lâm Tử An thấy Ngô Cảnh Hành tức giận, vội vàng nói.
Ngô Cảnh Hành gạt rơi cả đống chai rượu, lập tức hạ lệnh cho Trần Chí Kỳ: “Mày còn đứng ngây ra đó làm cái gì, còn không mau phái người đi tìm hiểu thực hư, nhanh cái chân lên.”
Trần Chí Kỳ sợ hãi bật dậy theo phản xạ, xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Tôi không tin mạng của Hoàng Tử Hiên lại cứng như thế. Rõ ràng nó đã bị thương rất nặng như vậy, cũng có thể bị chảy quá nhiều máu mà chết, vậy mà lại có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của bốn tên võ sĩ kia.” Lê Long Phi cũng đấm mạnh một cái lên bàn, không cam lòng nói.
“Chờ thêm lát nữa sẽ biết.” Lâm Tử An cũng rất tức giận, cũng rất muốn đập bàn đập ghế, nhưng anh ta nghĩ làm như vậy chỉ tổ lãng phí sức lực, chứ chẳng có tác dụng quái gì cả, vì vậy anh ta cố kìm chế sự xúc động trong người mình lại.
Cả đám người trong phòng cứ im lặng chìm trong mớ suy nghĩ riêng của mình, ai nấy đều lo lắng chờ đợi, đúng nửa tiếng sau, điện thoại của Ngô Cảnh Hành cũng vang lên. Loạt tiếng chuông này có vẻ rất đột ngột và chói tai, Ngô Cảnh Hành lập tức nghe điện thoại.
“Cậu chủ Ngô, ở hiện trường không có người nào cả.” Trần Chí Kỳ không dám sai người khác, tự mình lái xe đến tận hiện trường vây gϊếŧ để kiểm tra.
“Một người cũng không có?” Ngô Cảnh Hành sửng sốt hỏi: “Thi thể thì sao? Có thấy thi thể nào không?”
“Cũng không có. Chỉ là, cậu chủ Ngô, ở chỗ này có rất nhiều vết máu, nhìn có vẻ không giống như là máu của một người.” Trần Chí Kỳ báo cáo.
“Tin này là tin quái gì thế. Sáu người đánh nhau, đương nhiên là không chỉ có máu của một người được.” Ngô Cảnh Hành tức đến mức muốn đi đập vỡ đầu Trần Chí Kỳ ra, xem bên trong có phải bị nhồi đầy cái gì rồi không.
Trần Chí Kỳ bị chửi te tua tơi tả, do dự một chút mới nói tiếp: “Cậu chủ Ngô, ý của tôi không phải là như thế. Ý của tôi là những vệt máu này không giống như bị chảy ra từ vết thương, khắp mặt đất đều là máu, cảm giác như là…”
Nói đến đây, Trần Chí Kỳ dừng lại một chút, Ngô Cảnh Hành bị anh ta gợi lên chí tò mò, liền vội vàng hỏi: “Như là cái gì, mày nói mau đi chứ, thở dốc cái gì mà thở dốc.”
“Như là…” Trần Chí Kỳ cắn răng nói: “Trông như là mấy người liền đều bị rút cạn máu, nên mới có thể tạo thành tình trạng máu chảy thành sông như bây giờ.”
Ngô Cảnh Hành hít một ngụm khí lạnh, giật mình sợ hãi một lúc lâu sau mới hỏi lại: “Thật sự là nhiều máu như vậy sao?”
“Chính xác một trăm phần trăm, bây giờ trời quá tối nên không chụp ảnh rõ được, nếu không cậu chủ Ngô cứ nhìn một cái là biết. Tôi không nói quá một chút nào, trên mặt đất đều toàn là máu. Cậu chủ Ngô, tôi thấy chắc mấy tên võ sĩ cao thủ kia hẳn là dữ nhiều lành ít.” Trần Chí Kỳ khẳng định chắc nịch.
Ngô Cảnh Hành lại hít thêm một ngụm khí lạnh nữa, âm u nói: “Biết rồi, mày mau rời khỏi đó đi, đừng để bị phát hiện.”
Sau khi cúp điện thoại, Lê Long Phi lập tức hỏi anh ta Trần Chí Kỳ đã nói cái gì.
Ngô Cảnh Hành thuật lại một lượt những lời Trần Chí Kỳ nói cho bọn họ nghe.
Lê Long Phi và Lâm Tử An nghe xong đều giật mình sợ hãi vô cùng, nếu như dựa theo suy đoán của Trần Chí Kỳ mà nói, thì chắc chắn bốn người kia đã chết, nếu không thì hiện trường đã không có cảnh máu chảy thành sông như vậy.
Bốn tên võ sĩ cao cấp đều đã chết hết, vậy thì Hoàng Tử Hiên đâu? Tên đó đã chết hay chạy thoát được rồi? Dựa theo lẽ thường để suy đoán, chắc là tên đó vẫn may mắn còn sống. Điều này khiến cho đám người Lâm Tử An phải xem xét kĩ lại thực lực của Hoàng Tử Hiên một lần nữa, bây giờ bị đuổi gϊếŧ liên tục như thế còn chưa lấy được mạng của Hoàng Tử Hiên, thì sau này làm gì còn có cơ hội tốt như vậy nữa chứ.
“Cái thằng Hoàng Tử Hiên này cầm tinh con mèo sao, sao lại nhiều mạng như thế chứ.” Ngô Cảnh Hành tức muốn nổ phổi, cánh tay quẹt ngang một cái, toàn bộ chai lọ còn lại trên bàn đều bị anh ta gạt sạch xuống đất.
Lâm Tử An và Lê Long Phi cũng tức giận vô cùng, nhưng bây giờ cũng chẳng còn biện pháp nào để thay đổi được điều đó nữa rồi. Nếu như trước đó bọn họ biết được mạng của Hoàng Tử Hiên cứng như vậy, bọn họ nên bày ra thêm một lần đuổi gϊếŧ nữa, bọn họ không tin là Hoàng Tử Hiên còn có thể chạy trốn được, đáng tiếc bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi.
“Việc đã đến nước này, chúng ta có tức giận nữa cũng vô dụng.” Lâm Tử An ổn định tâm trạng của mình, lên tiếng đầu tiên.
Đương nhiên là Ngô Cảnh Hành hiểu được đạo lý này, nhưng anh ta vẫn rất tức giận, chỉ có thể ném chai rượu cho đỡ tức.
“Mẹ nó, lần này mạng của Hoàng Tử Hiên đúng là lớn.” Lê Long Phi cũng tức giận vô cùng nói.
Lâm Tử An thở dài một hơi, cho Lê Long Phi một ánh mắt ý bảo anh ta bớt nói lại, còn mình thì nói chuyện với Ngô Cảnh Hành: “Tuy rằng lần này chưa thể gϊếŧ được Hoàng Tử Hiên, nhưng chắc chắn tên đó cũng bị thương rất nặng, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không thể xuất hiện ở bên ngoài được, đối với cậu chủ Ngô thì đây cũng coi như là báo được thù rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.