Chương 414: Đỏ một chút
Từ Hy
24/10/2022
“Hahaha… Cậu Đế, anh còn nói với anh ta nhiều lời như vậy làm gì.” Ôn
Kiếm Hoa cười lớn rồi chìa tay về phía Hoàng Tử Hiên: “Thua rồi thì mau
mau đưa tiền đi, cậu ba Hoàng có nhiều tiền như vậy, lấy ra mười một
triệu cũng chỉ tốn có mấy phút thôi đúng không.”
Hoàng Tử Hiên buồn cười nhìn về phía đám công tử rồi hỏi: “Tôi vẫn chưa bắt đầu lắc đâu, thế mà các anh đã tin chắc rằng tôi sẽ thua?”
“Anh còn cần lắc nữa sao? Sáu con một đã là nhỏ nhất rồi. Anh tưởng rằng trong xí ngầu còn có cục không nút à?” Cậu Tràn giễu cợt nói.
“Haha, nếu tôi cũng lắc ra sáu con một thì chẳng phải sẽ hòa nhau sao?” Hoàng Tử Hiên cười nhạt.
Trương Tuấn Nhân khinh thường nói: “Anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, anh tưởng rằng ai cũng có thể lắc được sáu con một ư?”
“Ai mà biết được, tôi đã xui tận hai ván rồi, lần này hẳn là vận may đã quay lại.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Nói vớ vẩn!”
“Thua mà còn cố chấp!”
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Đám công tử mồm năm miệng bảy trào phúng.
“Nếu anh cảm thấy bản thân có vận may đó thì anh cứ thử đi.” Tiêu Đế tuyệt đối không tin Hoàng Tử Hiên có thể lắc ra sáu con một chỉ bằng vào vận may. Dù sao thì dựa theo số liệu thống kê, xác suất để lắc ra sáu con một mà chỉ dựa vào vận may là một phần mười ngàn.
Lắc mười ngàn lần thì mới có thể lắc ra sáu con một một lần, với xác suất một phần mười ngàn ấy, vận may của Hoàng Tử Hiên phải tốt lắm mới có thể trúng thưởng được? Vì vậy, đứng trước Hoàng Tử Hiên không hề có chút kỹ xảo, chỉ biết dựa vào vận may, Tiêu Đế vẫn cảm thấy rất yên tâm.
“Cậu ba, bọn họ đang sợ đó, sợ là bọn họ sẽ không thắng được ngài.” Kim Kỵ Dung cười haha, bỏ xí ngầu vào trong cốc lắc rồi đưa cho Hoàng Tử Hiên, nói: “Cứ thể hiện tài năng như bình thường là được, mắc công bọn họ lại sợ đến mức són ra quần.”
“Ai són ra quần thì vẫn chưa chắc đâu.” Sau khi Tiêu Đế lắc ra sáu con một, đám người cậu Trần đã chẳng còn sợ Hoàng Tử Hiên nữa. Lùi mười ngàn bước lại mà nói thì dù cho Hoàng Tử Hiên có thật sự lắc ra sáu con một, như vậy cũng chỉ được tính là hòa nhau, mọi người không ai thua không ai thắng.
Hoàng Tử Hiên không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhận lấy cốc lắc từ tay Kim Kỵ Dung, tùy ý đung đưa trên chiếc bàn.
Thấy anh vẫn lắc một cách không hề có tí kỹ thuật nào giống như hai lần trước, mọi người không khỏi cười trộm. Nếu lần này Hoàng Tử Hiên có thể lắc xí ngầu theo tiêu chuẩn vượt xa bình thường thì bọn họ còn có thể miễn cưỡng tin rằng Hoàng Tử Hiên có khả năng lắc ra sáu con một. Vậy nhưng bây giờ, dù có đánh chết thì bọn họ cũng không tin rằng Hoàng Tử Hiên có thể lắc ra sáu con một chỉ bằng thủ pháp như vậy.
Nếu cứ lắc tùy tiện như vậy mà cũng lắc ra được sáu con một thì chắc chắn là ông trời đã bị mù.
Vậy nhưng ông trời sẽ bị mù ư?
Tất nhiên là không!
Đám người cậu Trần vui mừng, trong lòng lại vô cùng hưng phấn, ngay cả trên mặt cũng không khống chế được mà nở nụ cười rõ ràng.
Trong lúc đám công tử đều đang không nhịn được bật cười, Hoàng Tử Hiên dừng lại. Tư thế lắc xí ngầu của anh không được ảo diệu như của Tiêu Đế, mỗi khi dừng lại cũng rất nhạt nhẽo yếu ớt, càng khiến người ta không thể tin rằng anh có thể lắc ra sáu con một.
“Mở đi, chúng tôi đều đang rất mong đợi đây.” Vừa nói xong, cậu Trần lập tức cười haha.
“Đúng vậy, chúng tôi sợ đến nỗi sắp són ra quần rồi, sợ việc anh lắc ra sáu con một lắm.” Ôn Kiếm Hoa cũng không nhịn được cười lớn.
Nghe thấy hai người kia giả vờ sợ, đám công tử còn lại cũng nở nụ cười.
Giữa những tràng cười ấy, Hoàng Tử Hiên từ từ mở cốc lắc ra, cuối cùng để lộ một chuỗi xí ngầu.
Không sai, không phải là sáu viên xí ngầu mà lại là một chuỗi xí ngầu.
Giờ phút này khi chiếc cốc lắc đã được mở ra, tiếng cười của những tên công tử kia cũng bất chợt dừng lại như một cuộn băng, nụ cười ai nấy đều đọng lại trên mặt.
“Ai đó nhéo tôi một cái với, tôi có đang nằm mơ không vậy. Các anh có nhìn thấy không? Ah ta chồng sáu viên xí ngầu lên nhau! Sao anh ta có thể làm như vậy được chứ?” Một người đứng ngoài vây xem kinh hô thành tiếng.
“Anh không hề nằm mơ, anh ta thật sự đã chồng sáu viên xí ngầu lên nhau.” Có người giật mình trả lời.
“Thế thì được tính là mấy nút?” Lại có người hỏi.
“Tất nhiên là chỉ có một nút, anh không thể viên xí ngầu ở phía trên cùng chỉ có một nút thôi sao?” Có người hỏi thì ắt có người trả lời ngay.
Vì vậy, những người vây xem bắt đầu mồm năm miệng bảy trở nên náo nhiệt, bọn họ không phải là những người nằm trong cuộc đánh cược nên lúc này chỉ cảm thấy Hoàng Tử Hiên đúng là một cao thủ siêu cấp lợi hại. Chỉ cần tùy tiện lắc mấy cái là đã có thể chồng sáu viên xí ngầu lên nhau. Nếu anh chịu lắc tốt hơn thì há chẳng phải là sẽ còn siêu hơn!
Tất nhiên, số đông mọi người vẫn nghĩ rằng vận may của Hoàng Tử Hiên đúng là vận cứt chó, dù sao thì với thủ thuật lắc của anh, căn bản là không thể xảy ra chuyện này.
Lần này, ông trời đúng là đã bị mù thật rồi mà!
“Hahaha… Cười chết tôi… Hahaha… Thế mà cũng bị anh lắc ra được, sao anh có thể 6 như vậy chứ.” Trương Tiểu Lệ lại cười đến phình to bụng thêm một lần nữa, suýt chút nữa đã cười đến mức làm rơi cả chiếc mắt kính trị giá 340 vạn ở trên mũi.
“Có muốn tới moah moah thêm cái nữa không?” Hoàng Tử Hiên lập tức chỉ vào gò má của mình rồi hỏi.
Trương Tiểu Lệ nhìn anh bằng ánh mắt anh cứ mơ tiếp đi rồi cười toe toét.
Lúc này, Tiêu Đế và đám người cậu Trần đã trợn tròn mắt từ nãy đến giờ, vẫn là do tiếng cười của Trương Tiểu Lệ đã giúp bọn họ hoàn hồn.
“Chuyện này… Sao có thể tính như vậy được!” Vừa lấy lại phản ứng, cậu Trần đã lập tức muốn chống chế ngay.
“Sao lại không được tính như vậy?” Nghe vậy, Kim Kỵ Dung liền không vui rồi ra vẻ nghiêm túc nói: “Nếu ngay từ đầu đã không đưa ra luật gì thì không tính là sai luật đâu. Nếu đã không có quy định thì vẫn được tính là có hiệu lực. Nếu là kết quả có hiệu lực thì các anh thua rồi. Các anh sáu nút, cậu ba của chúng tôi một nút. Rõ ràng là chúng tôi nhỏ hơn các anh rất nhiều, các anh sẽ không định chống chế đấy chứ?”
Đám công tử: “…”
Đúng vậy, từ lúc bắt đầu, bọn họ không hề quy định những thứ này, vậy nhưng mấy thứ như vậy cũng cần đưa ra quy định nữa sao? Căn bản là có rất ít người có thể lắc ra con số như vậy được chưa? Bọn họ thật sự đã sắp chầu trời, tại sao ông trời cứ mù mắt mà đứng về phía Hoàng Tử Hiên như vậy? Tại sao vận may của anh lại có thể tốt đến thế?
“Nếu đã nhận mình thua rồi thì mau trả tiền đi. Chỉ nhận tiền mặt và chuyển tiền, chi phiếu gì đó thì không nhận.” Kim Kỵ Dung cần gì để ý đến việc bây giờ bọn họ đang tức giận đến cỡ nào, anh ta chỉ để ý đến việc phải mau mau thu tiền.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi biết chắc là các anh sẽ không thể rút được nhiều tiền mặt như vậy. Thôi thì giống với ván trước, chuyển tiền đi.” Trương Tiểu Lệ gật đầu liên tục rồi đặt thẻ ngân hàng của mình lên bàn.
Trương Tuấn Nhân và cậu Trần đã sắp tức giận đến hộc máu, vất vả lắm Tiêu Đế mới thắng được hai ván, tìm lại được mặt mũi cho bọn họ. Bây giờ lại bị Hoàng Tử Hiên đạp thẳng một cước, hai ván của Tiêu Đế chỉ mới thắng được hai trăm ngàn, coi như là hồi lại tiền vốn của anh ta trong trận lúc nãy. Thế mà bây giờ bọn họ lại thua tiếp đến tận mười một triệu.
Dù cho bọn họ không tiếc số tiền này thì việc thua cuộc cũng là một chuyện nhục nhã, đáng khinh. Về cơ bản, thứ họ thua vốn không phải là tiền mà là mặt mũi của bọn họ. Lần này, mặt của bọn họ đã hoàn toàn bị Hoàng Tử Hiên làm cho bẽ mặt.
Nói cái gì mà muốn cho Hoàng Tử Hiên nếm mùi, để anh xem xem con nhà giàu bọn họ lợi hại đến cỡ nào. Kết quả thì sao, trộm gà không được còn mất nắm gạo, dạy dỗ người khác gì chứ, trái lại còn bị người ta dạy cho một trận.
Bây giờ phải là Hoàng Tử Hiên giúp bọn họ mở mang tầm mắt, giúp họ biết được một triệu chỉ là số tiền lẻ không đáng cất trong ngân hàng, biết được tiền cất trong nhà cũng được lấy ra ngoài đem phơi, biết được một chiếc mắt kính cũng có thể tốn đến 340 vạn.
Mà Hoàng Tử Hiên lại cho bọn họ cảm giác rằng những thứ này đều chỉ là một góc tảng băng mà anh để lộ ra ngoài, anh vẫn còn rất nhiều thứ không muốn cho họ thấy. Có lẽ, những thứ mà họ không được thấy sẽ lại càng kiêu ngạo hơn.
Thần bí!
Lúc này, trong đầu của đám công tử đều hiện lên từ này. Trước khi mời Hoàng Tử Hiên tới đây, bọn họ đã điều tra rất kỹ về bối cảnh của anh. Nghèo hèn kiết xác, không có gì cả. Bình thường chỉ kiếm tiền bằng cách làm tài xế cho Lê Mỹ Gia, thỉnh thoảng còn đi làm vú nuôi kiếm thêm tiền.
Vậy nhưng, một người có bối cảnh sạch sẽ còn hơn cả tờ giấy trắng như vậy lại là một tên nhà giàu trá hình, hơn nữa, tên nhà giàu này còn chưa từng xuất hiện ở Long Thành. Cuối cùng, những thứ này giúp bọn họ chợt nhận ra rằng Hoàng Tử Hiên là một người rất thần bí, bọn họ không thể điều tra ra bối cảnh thật sự của anh chỉ bởi vì bọn họ không có đủ tư cách.
Chậc!
Vừa nghĩ đến việc bọn họ không có đủ tư cách để biết về thân phận của Hoàng Tử Hiên, trong lòng bọn họ đồng thời hít một ngụm khí lạnh. Trong đầu thì lại nghĩ rằng mình xong đời rồi, bọn họ có thể đã đắc tội với một nhân vật cực kỳ kinh khủng. Nhân vật này không chỉ có quyền thế lớn đến mức có thể giết chết bọn họ chỉ trong một giây mà thậm chí còn đủ để diệt cả gia tộc nhà bọn họ chỉ trong một giây.
Nghĩ vậy, cậu Trần không dám nói thêm điều gì nữa mà chỉ lập tức lấy điện thoại ra, nói: “Chuyển tiền, bây giờ tôi sẽ chuyển tiền ngay.”
“Tôi cũng chuyển ngay đây.” Ôn Kiếm Hoa cũng ngoan ngoãn lấy điện thoại ra theo.
Mặc dù Trương Tuấn Nhân vẫn không cam lòng nhưng anh ta cũng không dám tùy tiện đối nghịch với Hoàng Tử Hiên nữa. Cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lấy điện thoại, trong lịch sử giao dịch của anh ta vẫn còn lưu số tài khoản của Trương Tiểu Lệ để đỡ phải đi lại đó để xem lại. Việc này ít nhiều gì cũng khiến anh ta cảm thấy như mình chỉ là một người đứng vây xem bên ngoài, không đến nỗi mất mặt như những người khác.
Mười một tên công tử lục tục hoàn thành việc chuyển tiền trên điện thoại, bọn họ đều là khách hàng VIP của ngân hàng, giới hạn tiền chuyển mỗi ngày rất cao nên khi chuyển tiền, bên kia cũng sẽ nhanh chóng nhận được chứ không cần phải chờ thêm 24 giờ giống như người bình thường.
Chưa tới mười phút, Trương Tiểu Lệ đã lục tục nhận được mười một tin nhắn chuyển tiền, trông thấy số tiền trong thẻ ngân hàng đã lên đến hơn mười triệu, cô cũng thật sự không thể tin được. Đây là số tiền lớn nhất trong thẻ ngân hàng mà cô từng được thấy từ khi còn nhỏ đến bây giờ. Mặc dù tiền này không phải là của cô thì nó cũng đang nằm trong thẻ ngân hàng của mình, tóm lại là vẫn rất vui vẻ.
“Các anh có muốn rủ tôi chơi thêm trò gì nữa không?” Sau khi đã nhận được tiền đầy đủ, Hoàng Tử Hiên cười nhìn về phía đám công tử đó.
Tập thể đám công tử lắc đầu. Mặc dù trong kế hoạch trừng trị Hoàng Tử Hiên của bọn họ vẫn còn những bước tiếp theo nữa nhưng sau khi thất bại liên tiếp hai lần, bọn họ đã hoàn toàn không còn ý định đụng vào Hoàng Tử Hiên nữa. Hoàng Tử Hiên không chỉnh ngược lại bọn họ là bọn họ đã cảm ơn trời đất cảm tạ tổ tông phù hộ rồi.
“Được rồi, không chơi thì không chơi.” Hoàng Tử Hiên nhún vai, trên mặt đầy vẻ sao cũng được rồi đứng dậy, nói với đám người Kim Kỵ Dung: “Đánh cược xong rồi thì tan làm về nhà thôi.”
Phù…
Vừa nghe thấy Hoàng Tử Hiên không có ý định làm khó ngược lại bọn họ, đám người cậu Trần không khỏi thở dài một tiếng.
Bịch bịch!
Sau hai tiếng, Kim Kỵ Dung và Lữ Dương đóng cặp tiền lại, chuẩn bị tan làm.
Trương Tiểu Lệ cũng bỏ thẻ ngân hàng vào trong túi xách, cô đứng dãy dãn gân cốt, nở nụ cười đắc ý như một đóa hoa.
“Đi thôi.”
Thấy mọi người đều đã thu dọn xong, Hoàng Tử Hiên liền xoay người đi ra ngoài. Chẳng qua, anh còn chưa kịp bước một bước, bên tai đã vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Nếu bọn họ không chơi thì để tôi chơi với anh một chút nhé?”
Hoàng Tử Hiên buồn cười nhìn về phía đám công tử rồi hỏi: “Tôi vẫn chưa bắt đầu lắc đâu, thế mà các anh đã tin chắc rằng tôi sẽ thua?”
“Anh còn cần lắc nữa sao? Sáu con một đã là nhỏ nhất rồi. Anh tưởng rằng trong xí ngầu còn có cục không nút à?” Cậu Tràn giễu cợt nói.
“Haha, nếu tôi cũng lắc ra sáu con một thì chẳng phải sẽ hòa nhau sao?” Hoàng Tử Hiên cười nhạt.
Trương Tuấn Nhân khinh thường nói: “Anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, anh tưởng rằng ai cũng có thể lắc được sáu con một ư?”
“Ai mà biết được, tôi đã xui tận hai ván rồi, lần này hẳn là vận may đã quay lại.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Nói vớ vẩn!”
“Thua mà còn cố chấp!”
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Đám công tử mồm năm miệng bảy trào phúng.
“Nếu anh cảm thấy bản thân có vận may đó thì anh cứ thử đi.” Tiêu Đế tuyệt đối không tin Hoàng Tử Hiên có thể lắc ra sáu con một chỉ bằng vào vận may. Dù sao thì dựa theo số liệu thống kê, xác suất để lắc ra sáu con một mà chỉ dựa vào vận may là một phần mười ngàn.
Lắc mười ngàn lần thì mới có thể lắc ra sáu con một một lần, với xác suất một phần mười ngàn ấy, vận may của Hoàng Tử Hiên phải tốt lắm mới có thể trúng thưởng được? Vì vậy, đứng trước Hoàng Tử Hiên không hề có chút kỹ xảo, chỉ biết dựa vào vận may, Tiêu Đế vẫn cảm thấy rất yên tâm.
“Cậu ba, bọn họ đang sợ đó, sợ là bọn họ sẽ không thắng được ngài.” Kim Kỵ Dung cười haha, bỏ xí ngầu vào trong cốc lắc rồi đưa cho Hoàng Tử Hiên, nói: “Cứ thể hiện tài năng như bình thường là được, mắc công bọn họ lại sợ đến mức són ra quần.”
“Ai són ra quần thì vẫn chưa chắc đâu.” Sau khi Tiêu Đế lắc ra sáu con một, đám người cậu Trần đã chẳng còn sợ Hoàng Tử Hiên nữa. Lùi mười ngàn bước lại mà nói thì dù cho Hoàng Tử Hiên có thật sự lắc ra sáu con một, như vậy cũng chỉ được tính là hòa nhau, mọi người không ai thua không ai thắng.
Hoàng Tử Hiên không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhận lấy cốc lắc từ tay Kim Kỵ Dung, tùy ý đung đưa trên chiếc bàn.
Thấy anh vẫn lắc một cách không hề có tí kỹ thuật nào giống như hai lần trước, mọi người không khỏi cười trộm. Nếu lần này Hoàng Tử Hiên có thể lắc xí ngầu theo tiêu chuẩn vượt xa bình thường thì bọn họ còn có thể miễn cưỡng tin rằng Hoàng Tử Hiên có khả năng lắc ra sáu con một. Vậy nhưng bây giờ, dù có đánh chết thì bọn họ cũng không tin rằng Hoàng Tử Hiên có thể lắc ra sáu con một chỉ bằng thủ pháp như vậy.
Nếu cứ lắc tùy tiện như vậy mà cũng lắc ra được sáu con một thì chắc chắn là ông trời đã bị mù.
Vậy nhưng ông trời sẽ bị mù ư?
Tất nhiên là không!
Đám người cậu Trần vui mừng, trong lòng lại vô cùng hưng phấn, ngay cả trên mặt cũng không khống chế được mà nở nụ cười rõ ràng.
Trong lúc đám công tử đều đang không nhịn được bật cười, Hoàng Tử Hiên dừng lại. Tư thế lắc xí ngầu của anh không được ảo diệu như của Tiêu Đế, mỗi khi dừng lại cũng rất nhạt nhẽo yếu ớt, càng khiến người ta không thể tin rằng anh có thể lắc ra sáu con một.
“Mở đi, chúng tôi đều đang rất mong đợi đây.” Vừa nói xong, cậu Trần lập tức cười haha.
“Đúng vậy, chúng tôi sợ đến nỗi sắp són ra quần rồi, sợ việc anh lắc ra sáu con một lắm.” Ôn Kiếm Hoa cũng không nhịn được cười lớn.
Nghe thấy hai người kia giả vờ sợ, đám công tử còn lại cũng nở nụ cười.
Giữa những tràng cười ấy, Hoàng Tử Hiên từ từ mở cốc lắc ra, cuối cùng để lộ một chuỗi xí ngầu.
Không sai, không phải là sáu viên xí ngầu mà lại là một chuỗi xí ngầu.
Giờ phút này khi chiếc cốc lắc đã được mở ra, tiếng cười của những tên công tử kia cũng bất chợt dừng lại như một cuộn băng, nụ cười ai nấy đều đọng lại trên mặt.
“Ai đó nhéo tôi một cái với, tôi có đang nằm mơ không vậy. Các anh có nhìn thấy không? Ah ta chồng sáu viên xí ngầu lên nhau! Sao anh ta có thể làm như vậy được chứ?” Một người đứng ngoài vây xem kinh hô thành tiếng.
“Anh không hề nằm mơ, anh ta thật sự đã chồng sáu viên xí ngầu lên nhau.” Có người giật mình trả lời.
“Thế thì được tính là mấy nút?” Lại có người hỏi.
“Tất nhiên là chỉ có một nút, anh không thể viên xí ngầu ở phía trên cùng chỉ có một nút thôi sao?” Có người hỏi thì ắt có người trả lời ngay.
Vì vậy, những người vây xem bắt đầu mồm năm miệng bảy trở nên náo nhiệt, bọn họ không phải là những người nằm trong cuộc đánh cược nên lúc này chỉ cảm thấy Hoàng Tử Hiên đúng là một cao thủ siêu cấp lợi hại. Chỉ cần tùy tiện lắc mấy cái là đã có thể chồng sáu viên xí ngầu lên nhau. Nếu anh chịu lắc tốt hơn thì há chẳng phải là sẽ còn siêu hơn!
Tất nhiên, số đông mọi người vẫn nghĩ rằng vận may của Hoàng Tử Hiên đúng là vận cứt chó, dù sao thì với thủ thuật lắc của anh, căn bản là không thể xảy ra chuyện này.
Lần này, ông trời đúng là đã bị mù thật rồi mà!
“Hahaha… Cười chết tôi… Hahaha… Thế mà cũng bị anh lắc ra được, sao anh có thể 6 như vậy chứ.” Trương Tiểu Lệ lại cười đến phình to bụng thêm một lần nữa, suýt chút nữa đã cười đến mức làm rơi cả chiếc mắt kính trị giá 340 vạn ở trên mũi.
“Có muốn tới moah moah thêm cái nữa không?” Hoàng Tử Hiên lập tức chỉ vào gò má của mình rồi hỏi.
Trương Tiểu Lệ nhìn anh bằng ánh mắt anh cứ mơ tiếp đi rồi cười toe toét.
Lúc này, Tiêu Đế và đám người cậu Trần đã trợn tròn mắt từ nãy đến giờ, vẫn là do tiếng cười của Trương Tiểu Lệ đã giúp bọn họ hoàn hồn.
“Chuyện này… Sao có thể tính như vậy được!” Vừa lấy lại phản ứng, cậu Trần đã lập tức muốn chống chế ngay.
“Sao lại không được tính như vậy?” Nghe vậy, Kim Kỵ Dung liền không vui rồi ra vẻ nghiêm túc nói: “Nếu ngay từ đầu đã không đưa ra luật gì thì không tính là sai luật đâu. Nếu đã không có quy định thì vẫn được tính là có hiệu lực. Nếu là kết quả có hiệu lực thì các anh thua rồi. Các anh sáu nút, cậu ba của chúng tôi một nút. Rõ ràng là chúng tôi nhỏ hơn các anh rất nhiều, các anh sẽ không định chống chế đấy chứ?”
Đám công tử: “…”
Đúng vậy, từ lúc bắt đầu, bọn họ không hề quy định những thứ này, vậy nhưng mấy thứ như vậy cũng cần đưa ra quy định nữa sao? Căn bản là có rất ít người có thể lắc ra con số như vậy được chưa? Bọn họ thật sự đã sắp chầu trời, tại sao ông trời cứ mù mắt mà đứng về phía Hoàng Tử Hiên như vậy? Tại sao vận may của anh lại có thể tốt đến thế?
“Nếu đã nhận mình thua rồi thì mau trả tiền đi. Chỉ nhận tiền mặt và chuyển tiền, chi phiếu gì đó thì không nhận.” Kim Kỵ Dung cần gì để ý đến việc bây giờ bọn họ đang tức giận đến cỡ nào, anh ta chỉ để ý đến việc phải mau mau thu tiền.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi biết chắc là các anh sẽ không thể rút được nhiều tiền mặt như vậy. Thôi thì giống với ván trước, chuyển tiền đi.” Trương Tiểu Lệ gật đầu liên tục rồi đặt thẻ ngân hàng của mình lên bàn.
Trương Tuấn Nhân và cậu Trần đã sắp tức giận đến hộc máu, vất vả lắm Tiêu Đế mới thắng được hai ván, tìm lại được mặt mũi cho bọn họ. Bây giờ lại bị Hoàng Tử Hiên đạp thẳng một cước, hai ván của Tiêu Đế chỉ mới thắng được hai trăm ngàn, coi như là hồi lại tiền vốn của anh ta trong trận lúc nãy. Thế mà bây giờ bọn họ lại thua tiếp đến tận mười một triệu.
Dù cho bọn họ không tiếc số tiền này thì việc thua cuộc cũng là một chuyện nhục nhã, đáng khinh. Về cơ bản, thứ họ thua vốn không phải là tiền mà là mặt mũi của bọn họ. Lần này, mặt của bọn họ đã hoàn toàn bị Hoàng Tử Hiên làm cho bẽ mặt.
Nói cái gì mà muốn cho Hoàng Tử Hiên nếm mùi, để anh xem xem con nhà giàu bọn họ lợi hại đến cỡ nào. Kết quả thì sao, trộm gà không được còn mất nắm gạo, dạy dỗ người khác gì chứ, trái lại còn bị người ta dạy cho một trận.
Bây giờ phải là Hoàng Tử Hiên giúp bọn họ mở mang tầm mắt, giúp họ biết được một triệu chỉ là số tiền lẻ không đáng cất trong ngân hàng, biết được tiền cất trong nhà cũng được lấy ra ngoài đem phơi, biết được một chiếc mắt kính cũng có thể tốn đến 340 vạn.
Mà Hoàng Tử Hiên lại cho bọn họ cảm giác rằng những thứ này đều chỉ là một góc tảng băng mà anh để lộ ra ngoài, anh vẫn còn rất nhiều thứ không muốn cho họ thấy. Có lẽ, những thứ mà họ không được thấy sẽ lại càng kiêu ngạo hơn.
Thần bí!
Lúc này, trong đầu của đám công tử đều hiện lên từ này. Trước khi mời Hoàng Tử Hiên tới đây, bọn họ đã điều tra rất kỹ về bối cảnh của anh. Nghèo hèn kiết xác, không có gì cả. Bình thường chỉ kiếm tiền bằng cách làm tài xế cho Lê Mỹ Gia, thỉnh thoảng còn đi làm vú nuôi kiếm thêm tiền.
Vậy nhưng, một người có bối cảnh sạch sẽ còn hơn cả tờ giấy trắng như vậy lại là một tên nhà giàu trá hình, hơn nữa, tên nhà giàu này còn chưa từng xuất hiện ở Long Thành. Cuối cùng, những thứ này giúp bọn họ chợt nhận ra rằng Hoàng Tử Hiên là một người rất thần bí, bọn họ không thể điều tra ra bối cảnh thật sự của anh chỉ bởi vì bọn họ không có đủ tư cách.
Chậc!
Vừa nghĩ đến việc bọn họ không có đủ tư cách để biết về thân phận của Hoàng Tử Hiên, trong lòng bọn họ đồng thời hít một ngụm khí lạnh. Trong đầu thì lại nghĩ rằng mình xong đời rồi, bọn họ có thể đã đắc tội với một nhân vật cực kỳ kinh khủng. Nhân vật này không chỉ có quyền thế lớn đến mức có thể giết chết bọn họ chỉ trong một giây mà thậm chí còn đủ để diệt cả gia tộc nhà bọn họ chỉ trong một giây.
Nghĩ vậy, cậu Trần không dám nói thêm điều gì nữa mà chỉ lập tức lấy điện thoại ra, nói: “Chuyển tiền, bây giờ tôi sẽ chuyển tiền ngay.”
“Tôi cũng chuyển ngay đây.” Ôn Kiếm Hoa cũng ngoan ngoãn lấy điện thoại ra theo.
Mặc dù Trương Tuấn Nhân vẫn không cam lòng nhưng anh ta cũng không dám tùy tiện đối nghịch với Hoàng Tử Hiên nữa. Cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lấy điện thoại, trong lịch sử giao dịch của anh ta vẫn còn lưu số tài khoản của Trương Tiểu Lệ để đỡ phải đi lại đó để xem lại. Việc này ít nhiều gì cũng khiến anh ta cảm thấy như mình chỉ là một người đứng vây xem bên ngoài, không đến nỗi mất mặt như những người khác.
Mười một tên công tử lục tục hoàn thành việc chuyển tiền trên điện thoại, bọn họ đều là khách hàng VIP của ngân hàng, giới hạn tiền chuyển mỗi ngày rất cao nên khi chuyển tiền, bên kia cũng sẽ nhanh chóng nhận được chứ không cần phải chờ thêm 24 giờ giống như người bình thường.
Chưa tới mười phút, Trương Tiểu Lệ đã lục tục nhận được mười một tin nhắn chuyển tiền, trông thấy số tiền trong thẻ ngân hàng đã lên đến hơn mười triệu, cô cũng thật sự không thể tin được. Đây là số tiền lớn nhất trong thẻ ngân hàng mà cô từng được thấy từ khi còn nhỏ đến bây giờ. Mặc dù tiền này không phải là của cô thì nó cũng đang nằm trong thẻ ngân hàng của mình, tóm lại là vẫn rất vui vẻ.
“Các anh có muốn rủ tôi chơi thêm trò gì nữa không?” Sau khi đã nhận được tiền đầy đủ, Hoàng Tử Hiên cười nhìn về phía đám công tử đó.
Tập thể đám công tử lắc đầu. Mặc dù trong kế hoạch trừng trị Hoàng Tử Hiên của bọn họ vẫn còn những bước tiếp theo nữa nhưng sau khi thất bại liên tiếp hai lần, bọn họ đã hoàn toàn không còn ý định đụng vào Hoàng Tử Hiên nữa. Hoàng Tử Hiên không chỉnh ngược lại bọn họ là bọn họ đã cảm ơn trời đất cảm tạ tổ tông phù hộ rồi.
“Được rồi, không chơi thì không chơi.” Hoàng Tử Hiên nhún vai, trên mặt đầy vẻ sao cũng được rồi đứng dậy, nói với đám người Kim Kỵ Dung: “Đánh cược xong rồi thì tan làm về nhà thôi.”
Phù…
Vừa nghe thấy Hoàng Tử Hiên không có ý định làm khó ngược lại bọn họ, đám người cậu Trần không khỏi thở dài một tiếng.
Bịch bịch!
Sau hai tiếng, Kim Kỵ Dung và Lữ Dương đóng cặp tiền lại, chuẩn bị tan làm.
Trương Tiểu Lệ cũng bỏ thẻ ngân hàng vào trong túi xách, cô đứng dãy dãn gân cốt, nở nụ cười đắc ý như một đóa hoa.
“Đi thôi.”
Thấy mọi người đều đã thu dọn xong, Hoàng Tử Hiên liền xoay người đi ra ngoài. Chẳng qua, anh còn chưa kịp bước một bước, bên tai đã vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Nếu bọn họ không chơi thì để tôi chơi với anh một chút nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.