Chương 382: Khí hải
Từ Hy
25/09/2022
Kim Kỵ Dung hung hăng vỗ vào cái đầu chóng mặt của mình rồi bò đến bên cạnh Hoàng Tử Hiên, dùng tay đẩy Hoàng Tử Hiên đã vô cùng yếu ớt: “Thiếu chủ, cậu vừa dùng công pháp gì vậy, sao có thể trâu bò đến thế.”
Hoàng Tử Hiên suýt chút nữa đã bị anh ta đẩy ngã, hữu khí vô lực nói: “Tôi cũng không biết, lúc nãy tôi chỉ vận khí hải bên trong đan điền mà thôi. Tôi cũng không ngờ rằng khí hải lại có uy lực lớn như vậy sau khi bị dồn ép.”
“Khí hải!” Đây là lần đầu tiên mà cả năm người nghe đến từ này nên không khỏi hỏi: “Khí hải là gì?”
“Cụ thể là gì thì tôi cũng không rõ lắm.” Hoàng Tử Hiên nhớ lại rồi nói: “Đó là vào năm năm trước, tôi đến một nơi rất xa để hái thảo dược cho Phù Dao. Sau đó lại không cẩn thận ngã xuống vực sâu vạn trượng, may mắn là ở phía dưới có một hồ nước sâu nên tôi mới không bị ngã chết. Thế nhưng dù may mắn là vậy nhưng sau khi được cứu sống, tôi cũng đã rơi vào tình trạng thoi thóp.
Người cứu tôi chính là một ông lão tóc bạc hoa râm, trông ông ấy chỉ vào khoảng sáu mươi tuổi, vậy nhưng ông ấy lại nói với tôi rằng ông ấy đã sắp đến trăm tuổi. Lúc ấy tôi vẫn không tin, cho rằng ông ấy đang lừa tối. Ông ấy cũng không giải thích cho tôi biết tại sao dung mạo của mình lại có thể ở mãi ở dáng vẻ sáu mươi tuổi. Sau đó khi ông ấy chữa thương cho tôi, tôi mới phát hiện thứ ông ấy dùng không phải là nội lực mà là một loại khí mà tôi không thể định nghĩa được.
Tôi đã hỏi ông ấy rất nhiều lần nhưng ông ấy chưa từng nói cho tôi biết câu trả lời mà chỉ nói rằng cơ duyên của tôi chưa đến. Chờ đến khi cơ duyên đến rồi thì ắt sẽ có người hướng dẫn tôi tiến vào cấp bậc đó. Dù sao thì tôi cũng nghe không hiểu nên quyết định không hỏi nữa.
Khoảng một tuần sau, thương thế trên người tôi mới hoàn toàn khôi phúc. Nhờ có loại khí mà ông ấy đã dùng để chữa thương cho tôi, lục phủ ngũ tạng đã bị vỡ nát cũng trở lại nguyên vẹn như lúc ban đầu. Sau khi khôi phục trở lại, hai chúng tôi mỗi người một ngã. Trước khi đi, ông ấy nói với tôi rằng trong đan điền của tôi đã hình thành khí hải. Khí hải là thứ sẽ có thể giúp tôi thuận lợi tiến vào cấp bậc của bọn họ sau khi đã đạt đến Tụ Linh cảnh tam phẩm.
Vậy nhưng trước lúc đó, tôi không thể dùng khí hải được. Một khi đã dùng đến thì đan điền của tôi sẽ bị tàn phá nghiêm trọng. Tôi vẫn luôn nhớ kỹ lời ông ấy nói nên chưa từng dùng khí hải để ngăn địch. Lần này là đã hết cách rồi nên mới buộc phải vận dùng.”
Sau khi nghe xong, năm người cũng mơ hồ hiểu về khí hải, thế nhưng bây giờ, bọn họ lại càng lo cho nguy hiểm mà Hoàng Tử Hiên đang phải đối mặt hơn, đan điền bị tàn phá là một chuyện không hề tầm thường.
“Thiếu chủ, vậy bây giờ cậu…” Hình Thiên lo lắng hỏi.
Hoàng Tử Hiên khoát tay nói: “Tôi vừa xuất hết tất cả khí trong khí hải ra ngoài rồi. Có lẽ cũng vì chuyện này mà bên trong đan điền của tôi không còn chút khí lực nào nữa, cho nên trước mặt, đan điền vẫn còn an toàn.”
Nghe vậy, tập thể năm người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Kim Kỵ Dung vội nói: “Mặc dù đã may mắn tránh được một kiếp nhưng cũng không thể khinh thường được. Chúng ta mau chóng trở về thôi, tôi có để đan dược uẩn đưỡng đan điền ở nhà.”
Những người khác liên tục gật đầu, vội vàng bò dậy từ dưới đất rồi đỡ nhau đi đến cửa chính.
Hộ vệ ở cửa đã bị Kim Kỵ Dung và Lữ Dương tiêu diệt từ trước, thi thể vẫn còn nằm ở cửa, sáu người vượt qua thi thể của bọn họ rồi bước lên xe van đã đậu sẵn ngoài đó.
Vừa lên xe, Hoàng Tử Hiên và Băng Khối bị thương nặng nhất lập tức lâm vào trạng thái nửa hôn mê, Kim Kỵ Dung vội vàng đổ ra sáu viên đan dược rồi cho mỗi người ăn một viên.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Kim Kỵ Dung mới có sức để lái xe rời đi. Đối với bọn họ, tối nay thật sự là một trận chiến không hề được chuẩn bị trước. Nếu không phải do bọn họ phối hợp ăn ý và có kinh nghiệm phong phú thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Bây giờ khi nghĩ lại cuộc tấn công bất ngờ tối nay mới thấy nó cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Hai tên sát thủ mặc đồ đen kia không hề có lý do gì để ở lại trong biệt thự của Edmond nhưng bọn họ lại có mặt ở đó rất đúng lúc, vậy thì chỉ có thể giải thích rằng Edmond đã cố tình để bọn họ lại.
Về mục đích của chuyện này thì bây giờ nghĩ lại, chính là để chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.
Edmond muốn giết bọn họ! Hay nói chính xác hơn là hắn muốn giết Hoàng Tử Hiên!
Sau khi đưa ra kết luận này, đám người Kim Kỵ Dung rối rít trợn to hai mắt rồi hỏi: “Thiếu chủ, có phải giữa cậu và Edmond đã từng có mối thù năm xưa gì không?”
Hoàng Tử Hiên đã buồn ngủ nên mơ màng hỏi: “Mối thù năm xưa gì cơ?”
Vì vậy, Kim Kỵ Dung mới nói ra những suy đoán mà họ đã ăn ý nghĩ đến trong lòng cho anh nghe.
Lúc này, Hoàng Tử Hiên mới hiểu ra câu hỏi mà họ vừa hỏi, sau khi suy nghĩ một chút bèn nói: “Dù cho giữa tôi và hắn có mối thù năm xưa thì khi hắn mang mặt nạ thế này, tôi cũng không nhận ra hắn là ai. Hơn nữa, người có thù oán với tôi nhiều như vậy, hắn thì tính là người thứ bao nhiêu chứ, ai mà nhớ cho nổi.”
“Chuyện này cũng đúng.” Hình Thiên vuốt cằm nói.
Kim Kỵ Dung cau mày nói: “Thiếu chủ, cậu không thể khinh thường người này được. Bây giờ nghĩ lại mà tôi còn thấy sợ đến nỗi nổi hết da gà rồi đây này. Trong lúc chúng ta vẫn chưa biết gì, hắn đã âm thầm xuống độc thủ với cậu mấy lần rằng. Lần trước trong chuyện của Hồ Ngôn Thương, tên sát thủ áo đen kia chắc chắn cũng do hắn phái đến. Lần này hắn lại còn cố ý đặt một cái bẫy như vậy hòng đưa cậu vào chỗ chết. Lần sau không biết hắn sẽ lại âm mưu hại cậu thế nào ở sau lưng đây.”
Kim Kỵ Dung không nói những chuyện này, Hoàng Tử Hiên cũng không cẩn thận nghĩ đến. Bây giờ khi đã nghe những lời này rồi lại nhớ lại những chuyện trước kia thì hình như những lời anh ta nói cũng đúng, trong lúc vô tình, anh đã bị Edmond tính toán mấy lần.
Chuyện này khiến Hoàng Tử Hiên có cảm giác như mọc gai sau lưng, anh mới đến Long Thành mấy tháng, thế mà lại đã có kẻ thù đuổi tới. Chẳng qua sau khi suy đi nghĩ lại, anh vẫn không nhớ ra mình đã đắc tội với một người Trung gốc Ý ở đâu khi nào.
“Xem ra lần trước khi hắn nói muốn mạng của Thiếu chủ cũng không phải là nói đùa đâu.” Thiệu Dương nói tiếp lời của Kim Kỵ Dung: “Lần này hẳn là hắn rất chắc chắn nên mới dám bày trận thế này. Dù sao thì chỉ cần hắn bị lộ ra manh mối gì thì cũng sẽ bị chúng ta tra ra được toàn bộ gốc gác mặt mũi. Chẳng qua hắn lại không ngờ rằng Thiếu chủ còn lợi hại hơn những gì hắn biết. Tối nay thành quả duy nhất mà chúng ta thu được có lẽ chính là thân phận là thù chứ không phải là bạn của Edmond.”
Hình Thiên gật đầu: “Ừ, bây giờ cả sáu người chúng ta đều đã bị thương, Edmond chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Tiếp theo đây, có lẽ hắn sẽ còn những kế hoạch khác muốn áp dụng.”
Hình Thiên vừa dứt lời, trong xe đã vang lên một tiếng chuông điện thoại. Thiệu Dương ngồi ở vị trí phó lái mở ngăn kéo ra rồi tìm thấy chiếc điện thoại đang reo vang trong sáu chiếc điện thoại, cuối cùng nhìn về phía Hoàng Tử Hiên nói: “Thiếu chủ, điện thoại của cậu này.”
“Muộn thế này rồi mà ai còn gọi vậy?” Trong lòng Hoàng Tử Hiên rất buồn bực.
“Lê Mỹ Gia.” Thiệu Dương trả lời.
Vừa nghe là Lê Mỹ Gia gọi, Hoàng Tử Hiên vội vàng giơ tay nhận lấy, bây giờ đã là ba giờ, Lê Mỹ Gia sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho anh nên chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Sau khi nhận lấy, Hoàng Tử Hiên lập tức bắt máy.
“Hoàng Tử Hiên, anh đi đâu vậy? Anh mau về nhà đi, trong nhà bỗng xuất hiện một tên sát thủ. Hạ Mạt và Tiểu Lệ đều đang giao đánh với hắn nhưng em thấy cả hai người đều không phải là đối thủ của hắn đâu.” Điện thoại vừa được kết nối, Lê Mỹ Gia đã sốt ruột nói một tràng.
“Sát thủ!” Hoàng Tử Hiên hơi kinh hãi: “Sát thủ trông thế nào?”
“Em không biết, hắn mặc đồ đen, che kín thân mình, em không thấy rõ mặt mũi của hắn.” Lê Mỹ Gia nói.
Quả nhiên lại là sát thủ mặc áo đen!
Sắc mặt Hoàng Tử Hiên trở nên âm trầm: “Anh lập tức về ngay!”
Cúp điện thoại, không cần Hoàng Tử Hiên nói, Kim Kỵ Dung đã lập tức tăng tốc, lái thẳng về biệt thự của Hoàng Tử Hiên.
“Hay cho một tên Edmond, thế mà lại dùng kế liên hoàn!” Mấy người tức giận nói.
…
Lúc này, trong sân biệt thự của Hoàng Tử Hiên. Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ đang liên thủ giao đấu mười mấy chiêu với tên sát thủ. Cả hai cô gái đều có cảm giác thực lực của tên sát thủ này vượt xa các cô, nếu hắn thật sự muốn khiến các cô bị thương thì chỉ cần mấy chiêu thôi là đã làm được. Vậy nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không ra tay, ngược lại còn đánh với các cô đến tốn thời gian.
Cử chỉ khác thường của tên sát thủ đương nhiên khiến hai cô gái thông minh như Hạ Mạt và Lê Mỹ Gia nghi ngờ. Các cô nghi ngờ rằng tên sát thủ này tìm đến là vì Hoàng Tử Hiên, chẳng qua lại đúng lúc Hoàng Tử Hiên không có ở nhà nên mới dây dưa với các cô. Mục đích chính là để các cô gọi Hoàng Tử Hiên về, dù sao thì khi các cô gặp nguy hiểm, người đầu tiên mà các cô nhờ giúp đỡ sẽ chính là Hoàng Tử Hiên.
Nghĩ đến khả năng này, Lê Mỹ Gia âm thầm lo lắng. Mặc dù Hoàng Tử Hiên rất lợi hại nhưng trông tên sát thủ này cũng không hề yếu. Ai thắng ai thua khó lòng kết luận được.
“A, tôi nhớ ra anh rồi. Anh chính là tên quái nhân đã giúp Hồ Ngôn Thương trông chó vào lần trước! Tại sao anh lại tới đây, có phải anh muốn đến báo thù Hoàng Tử Hiên không?” Trương Tiểu Lệ không được thông minh như Hạ Mạt và Lê Mỹ Gia nhưng khi nhìn thấy tên sát thủ mặc đồ đen, cô lập tức nhớ đến chuyện lần trước.
“Quả nhiên là hắn có thù với Hoàng Tử Hiên à?” Nghe vậy, Hạ Mạt hỏi.
Trương Tiểu Lệ ừ nói: “Lần trước hắn suýt chút nữa đã lấy được mạng của tôi, may là Hoàng Tử Hiên kịp thời chạy đến cứu tôi. Hắn còn bị Hoàng Tử Hiên đánh bị thương, lần này chắc chắn là đến tìm Hoàng Tử Hiên để báo thù.”
“Vậy thì cũng đồng nghĩa với việc tu vi của hắn không cao bằng Hoàng Tử Hiên?” Hạ Mạt nắm bắt được trọng điểm trong lời của cô.
“Không phải, lần trước là do Hoàng Tử Hiên liên thủ với một người khác nên mới có thể khiến hắn bị thương. Tu vi của hắn cao hơn Hoàng Tử Hiên một chút.” Trương Tiểu Lệ rảnh một tay nên khoa tay múa chân nói.
Hạ Mạt kinh hãi: “Cô cẩn thận!”
Ầm!
Lời còn chưa dứt, Trương Tiểu Lệ đã bị tên mặc đồ đen đá vào bả vai do mãi phân tâm khoa tay múa chân với Hạ Mạt rồi ngã quỵ xuống đất.
Lê Mỹ Gia sợ hết hồn, mau chóng chạy tới đỡ cô ấy. Vậy nhưng đúng lúc ấy, tên mặc đồ đen lại bỗng nhiên tấn công Lê Mỹ Gia, đạp thẳng một cước vào tấm lưng gầy nhỏ của cô. Uy lực của cú đá này cũng hoàn toàn khác xa với lúc so chiêu với Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ. Nếu lúc nãy là do hắn muốn kéo dài thời gian thì bây giờ hắn thật sự muốn giết Lê Mỹ Gia.
Hoàng Tử Hiên suýt chút nữa đã bị anh ta đẩy ngã, hữu khí vô lực nói: “Tôi cũng không biết, lúc nãy tôi chỉ vận khí hải bên trong đan điền mà thôi. Tôi cũng không ngờ rằng khí hải lại có uy lực lớn như vậy sau khi bị dồn ép.”
“Khí hải!” Đây là lần đầu tiên mà cả năm người nghe đến từ này nên không khỏi hỏi: “Khí hải là gì?”
“Cụ thể là gì thì tôi cũng không rõ lắm.” Hoàng Tử Hiên nhớ lại rồi nói: “Đó là vào năm năm trước, tôi đến một nơi rất xa để hái thảo dược cho Phù Dao. Sau đó lại không cẩn thận ngã xuống vực sâu vạn trượng, may mắn là ở phía dưới có một hồ nước sâu nên tôi mới không bị ngã chết. Thế nhưng dù may mắn là vậy nhưng sau khi được cứu sống, tôi cũng đã rơi vào tình trạng thoi thóp.
Người cứu tôi chính là một ông lão tóc bạc hoa râm, trông ông ấy chỉ vào khoảng sáu mươi tuổi, vậy nhưng ông ấy lại nói với tôi rằng ông ấy đã sắp đến trăm tuổi. Lúc ấy tôi vẫn không tin, cho rằng ông ấy đang lừa tối. Ông ấy cũng không giải thích cho tôi biết tại sao dung mạo của mình lại có thể ở mãi ở dáng vẻ sáu mươi tuổi. Sau đó khi ông ấy chữa thương cho tôi, tôi mới phát hiện thứ ông ấy dùng không phải là nội lực mà là một loại khí mà tôi không thể định nghĩa được.
Tôi đã hỏi ông ấy rất nhiều lần nhưng ông ấy chưa từng nói cho tôi biết câu trả lời mà chỉ nói rằng cơ duyên của tôi chưa đến. Chờ đến khi cơ duyên đến rồi thì ắt sẽ có người hướng dẫn tôi tiến vào cấp bậc đó. Dù sao thì tôi cũng nghe không hiểu nên quyết định không hỏi nữa.
Khoảng một tuần sau, thương thế trên người tôi mới hoàn toàn khôi phúc. Nhờ có loại khí mà ông ấy đã dùng để chữa thương cho tôi, lục phủ ngũ tạng đã bị vỡ nát cũng trở lại nguyên vẹn như lúc ban đầu. Sau khi khôi phục trở lại, hai chúng tôi mỗi người một ngã. Trước khi đi, ông ấy nói với tôi rằng trong đan điền của tôi đã hình thành khí hải. Khí hải là thứ sẽ có thể giúp tôi thuận lợi tiến vào cấp bậc của bọn họ sau khi đã đạt đến Tụ Linh cảnh tam phẩm.
Vậy nhưng trước lúc đó, tôi không thể dùng khí hải được. Một khi đã dùng đến thì đan điền của tôi sẽ bị tàn phá nghiêm trọng. Tôi vẫn luôn nhớ kỹ lời ông ấy nói nên chưa từng dùng khí hải để ngăn địch. Lần này là đã hết cách rồi nên mới buộc phải vận dùng.”
Sau khi nghe xong, năm người cũng mơ hồ hiểu về khí hải, thế nhưng bây giờ, bọn họ lại càng lo cho nguy hiểm mà Hoàng Tử Hiên đang phải đối mặt hơn, đan điền bị tàn phá là một chuyện không hề tầm thường.
“Thiếu chủ, vậy bây giờ cậu…” Hình Thiên lo lắng hỏi.
Hoàng Tử Hiên khoát tay nói: “Tôi vừa xuất hết tất cả khí trong khí hải ra ngoài rồi. Có lẽ cũng vì chuyện này mà bên trong đan điền của tôi không còn chút khí lực nào nữa, cho nên trước mặt, đan điền vẫn còn an toàn.”
Nghe vậy, tập thể năm người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Kim Kỵ Dung vội nói: “Mặc dù đã may mắn tránh được một kiếp nhưng cũng không thể khinh thường được. Chúng ta mau chóng trở về thôi, tôi có để đan dược uẩn đưỡng đan điền ở nhà.”
Những người khác liên tục gật đầu, vội vàng bò dậy từ dưới đất rồi đỡ nhau đi đến cửa chính.
Hộ vệ ở cửa đã bị Kim Kỵ Dung và Lữ Dương tiêu diệt từ trước, thi thể vẫn còn nằm ở cửa, sáu người vượt qua thi thể của bọn họ rồi bước lên xe van đã đậu sẵn ngoài đó.
Vừa lên xe, Hoàng Tử Hiên và Băng Khối bị thương nặng nhất lập tức lâm vào trạng thái nửa hôn mê, Kim Kỵ Dung vội vàng đổ ra sáu viên đan dược rồi cho mỗi người ăn một viên.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Kim Kỵ Dung mới có sức để lái xe rời đi. Đối với bọn họ, tối nay thật sự là một trận chiến không hề được chuẩn bị trước. Nếu không phải do bọn họ phối hợp ăn ý và có kinh nghiệm phong phú thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Bây giờ khi nghĩ lại cuộc tấn công bất ngờ tối nay mới thấy nó cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Hai tên sát thủ mặc đồ đen kia không hề có lý do gì để ở lại trong biệt thự của Edmond nhưng bọn họ lại có mặt ở đó rất đúng lúc, vậy thì chỉ có thể giải thích rằng Edmond đã cố tình để bọn họ lại.
Về mục đích của chuyện này thì bây giờ nghĩ lại, chính là để chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.
Edmond muốn giết bọn họ! Hay nói chính xác hơn là hắn muốn giết Hoàng Tử Hiên!
Sau khi đưa ra kết luận này, đám người Kim Kỵ Dung rối rít trợn to hai mắt rồi hỏi: “Thiếu chủ, có phải giữa cậu và Edmond đã từng có mối thù năm xưa gì không?”
Hoàng Tử Hiên đã buồn ngủ nên mơ màng hỏi: “Mối thù năm xưa gì cơ?”
Vì vậy, Kim Kỵ Dung mới nói ra những suy đoán mà họ đã ăn ý nghĩ đến trong lòng cho anh nghe.
Lúc này, Hoàng Tử Hiên mới hiểu ra câu hỏi mà họ vừa hỏi, sau khi suy nghĩ một chút bèn nói: “Dù cho giữa tôi và hắn có mối thù năm xưa thì khi hắn mang mặt nạ thế này, tôi cũng không nhận ra hắn là ai. Hơn nữa, người có thù oán với tôi nhiều như vậy, hắn thì tính là người thứ bao nhiêu chứ, ai mà nhớ cho nổi.”
“Chuyện này cũng đúng.” Hình Thiên vuốt cằm nói.
Kim Kỵ Dung cau mày nói: “Thiếu chủ, cậu không thể khinh thường người này được. Bây giờ nghĩ lại mà tôi còn thấy sợ đến nỗi nổi hết da gà rồi đây này. Trong lúc chúng ta vẫn chưa biết gì, hắn đã âm thầm xuống độc thủ với cậu mấy lần rằng. Lần trước trong chuyện của Hồ Ngôn Thương, tên sát thủ áo đen kia chắc chắn cũng do hắn phái đến. Lần này hắn lại còn cố ý đặt một cái bẫy như vậy hòng đưa cậu vào chỗ chết. Lần sau không biết hắn sẽ lại âm mưu hại cậu thế nào ở sau lưng đây.”
Kim Kỵ Dung không nói những chuyện này, Hoàng Tử Hiên cũng không cẩn thận nghĩ đến. Bây giờ khi đã nghe những lời này rồi lại nhớ lại những chuyện trước kia thì hình như những lời anh ta nói cũng đúng, trong lúc vô tình, anh đã bị Edmond tính toán mấy lần.
Chuyện này khiến Hoàng Tử Hiên có cảm giác như mọc gai sau lưng, anh mới đến Long Thành mấy tháng, thế mà lại đã có kẻ thù đuổi tới. Chẳng qua sau khi suy đi nghĩ lại, anh vẫn không nhớ ra mình đã đắc tội với một người Trung gốc Ý ở đâu khi nào.
“Xem ra lần trước khi hắn nói muốn mạng của Thiếu chủ cũng không phải là nói đùa đâu.” Thiệu Dương nói tiếp lời của Kim Kỵ Dung: “Lần này hẳn là hắn rất chắc chắn nên mới dám bày trận thế này. Dù sao thì chỉ cần hắn bị lộ ra manh mối gì thì cũng sẽ bị chúng ta tra ra được toàn bộ gốc gác mặt mũi. Chẳng qua hắn lại không ngờ rằng Thiếu chủ còn lợi hại hơn những gì hắn biết. Tối nay thành quả duy nhất mà chúng ta thu được có lẽ chính là thân phận là thù chứ không phải là bạn của Edmond.”
Hình Thiên gật đầu: “Ừ, bây giờ cả sáu người chúng ta đều đã bị thương, Edmond chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Tiếp theo đây, có lẽ hắn sẽ còn những kế hoạch khác muốn áp dụng.”
Hình Thiên vừa dứt lời, trong xe đã vang lên một tiếng chuông điện thoại. Thiệu Dương ngồi ở vị trí phó lái mở ngăn kéo ra rồi tìm thấy chiếc điện thoại đang reo vang trong sáu chiếc điện thoại, cuối cùng nhìn về phía Hoàng Tử Hiên nói: “Thiếu chủ, điện thoại của cậu này.”
“Muộn thế này rồi mà ai còn gọi vậy?” Trong lòng Hoàng Tử Hiên rất buồn bực.
“Lê Mỹ Gia.” Thiệu Dương trả lời.
Vừa nghe là Lê Mỹ Gia gọi, Hoàng Tử Hiên vội vàng giơ tay nhận lấy, bây giờ đã là ba giờ, Lê Mỹ Gia sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho anh nên chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Sau khi nhận lấy, Hoàng Tử Hiên lập tức bắt máy.
“Hoàng Tử Hiên, anh đi đâu vậy? Anh mau về nhà đi, trong nhà bỗng xuất hiện một tên sát thủ. Hạ Mạt và Tiểu Lệ đều đang giao đánh với hắn nhưng em thấy cả hai người đều không phải là đối thủ của hắn đâu.” Điện thoại vừa được kết nối, Lê Mỹ Gia đã sốt ruột nói một tràng.
“Sát thủ!” Hoàng Tử Hiên hơi kinh hãi: “Sát thủ trông thế nào?”
“Em không biết, hắn mặc đồ đen, che kín thân mình, em không thấy rõ mặt mũi của hắn.” Lê Mỹ Gia nói.
Quả nhiên lại là sát thủ mặc áo đen!
Sắc mặt Hoàng Tử Hiên trở nên âm trầm: “Anh lập tức về ngay!”
Cúp điện thoại, không cần Hoàng Tử Hiên nói, Kim Kỵ Dung đã lập tức tăng tốc, lái thẳng về biệt thự của Hoàng Tử Hiên.
“Hay cho một tên Edmond, thế mà lại dùng kế liên hoàn!” Mấy người tức giận nói.
…
Lúc này, trong sân biệt thự của Hoàng Tử Hiên. Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ đang liên thủ giao đấu mười mấy chiêu với tên sát thủ. Cả hai cô gái đều có cảm giác thực lực của tên sát thủ này vượt xa các cô, nếu hắn thật sự muốn khiến các cô bị thương thì chỉ cần mấy chiêu thôi là đã làm được. Vậy nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không ra tay, ngược lại còn đánh với các cô đến tốn thời gian.
Cử chỉ khác thường của tên sát thủ đương nhiên khiến hai cô gái thông minh như Hạ Mạt và Lê Mỹ Gia nghi ngờ. Các cô nghi ngờ rằng tên sát thủ này tìm đến là vì Hoàng Tử Hiên, chẳng qua lại đúng lúc Hoàng Tử Hiên không có ở nhà nên mới dây dưa với các cô. Mục đích chính là để các cô gọi Hoàng Tử Hiên về, dù sao thì khi các cô gặp nguy hiểm, người đầu tiên mà các cô nhờ giúp đỡ sẽ chính là Hoàng Tử Hiên.
Nghĩ đến khả năng này, Lê Mỹ Gia âm thầm lo lắng. Mặc dù Hoàng Tử Hiên rất lợi hại nhưng trông tên sát thủ này cũng không hề yếu. Ai thắng ai thua khó lòng kết luận được.
“A, tôi nhớ ra anh rồi. Anh chính là tên quái nhân đã giúp Hồ Ngôn Thương trông chó vào lần trước! Tại sao anh lại tới đây, có phải anh muốn đến báo thù Hoàng Tử Hiên không?” Trương Tiểu Lệ không được thông minh như Hạ Mạt và Lê Mỹ Gia nhưng khi nhìn thấy tên sát thủ mặc đồ đen, cô lập tức nhớ đến chuyện lần trước.
“Quả nhiên là hắn có thù với Hoàng Tử Hiên à?” Nghe vậy, Hạ Mạt hỏi.
Trương Tiểu Lệ ừ nói: “Lần trước hắn suýt chút nữa đã lấy được mạng của tôi, may là Hoàng Tử Hiên kịp thời chạy đến cứu tôi. Hắn còn bị Hoàng Tử Hiên đánh bị thương, lần này chắc chắn là đến tìm Hoàng Tử Hiên để báo thù.”
“Vậy thì cũng đồng nghĩa với việc tu vi của hắn không cao bằng Hoàng Tử Hiên?” Hạ Mạt nắm bắt được trọng điểm trong lời của cô.
“Không phải, lần trước là do Hoàng Tử Hiên liên thủ với một người khác nên mới có thể khiến hắn bị thương. Tu vi của hắn cao hơn Hoàng Tử Hiên một chút.” Trương Tiểu Lệ rảnh một tay nên khoa tay múa chân nói.
Hạ Mạt kinh hãi: “Cô cẩn thận!”
Ầm!
Lời còn chưa dứt, Trương Tiểu Lệ đã bị tên mặc đồ đen đá vào bả vai do mãi phân tâm khoa tay múa chân với Hạ Mạt rồi ngã quỵ xuống đất.
Lê Mỹ Gia sợ hết hồn, mau chóng chạy tới đỡ cô ấy. Vậy nhưng đúng lúc ấy, tên mặc đồ đen lại bỗng nhiên tấn công Lê Mỹ Gia, đạp thẳng một cước vào tấm lưng gầy nhỏ của cô. Uy lực của cú đá này cũng hoàn toàn khác xa với lúc so chiêu với Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ. Nếu lúc nãy là do hắn muốn kéo dài thời gian thì bây giờ hắn thật sự muốn giết Lê Mỹ Gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.