Chương 87: Camera
Yves Visser
07/09/2023
Tiết học hóa đại cương, Tiểu Nam giống như thói quen đến lớp từ sớm.
Có lẽ bởi vì mấy ngày nay lo nghĩ khá nhiều, lại thêm thức khuya, sáng nay lúc cô thức dậy những người khác vẫn còn đang say giấc trên chiếc giường đơn êm ái.
Cô bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, phát hiện trên khuôn mặt mình đã lấm tấm vài nốt đỏ, nhưng cô cũng chẳng quan tâm quá nhiều, lấy khăn lau mặt rồi đi ra ngoài chuẩn bị sách vở.
Sân trường đầy lá rụng, lác đác vài người đi lại tạo nên tiếng xào xạc trên nền đất.
Tiết trời mùa thu hơi se se lạnh, sương sớm còn chưa kịp tan hết, cả quãng đường mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Dựa vào mức độ ít ỏi của người đi trên sân trường, Tiểu Nam đoán cô là người đến sớm nhất lớp, cho đến khi mở cửa bước vào mới phát hiện còn có người đến trước cả cô.
Bóng dáng cao lớn của chàng trai ở một góc lớp hiện hữu trước mắt Tiểu Nam, vì anh ngồi ngược chiều sáng nên khuôn mặt có chút mờ mịt, cô nhìn không rõ.
Một cơn gió lành lạnh đột nhiên lướt qua thổi tung rèm cửa sổ, những tia sáng bên ngoài nhanh nhẹn len lỏi vào trong phòng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn kia.
Trương Minh Hạo!
Sao hôm nay anh lại đến sớm như vậy?
Cô còn nhớ tháng trước anh đã bị phạt vì liên tục đi muộn, thế nhưng hôm nay anh lại đến từ rất sớm, cô không khỏi bất ngờ.
Tiểu Nam không lên tiếng hỏi thăm câu nào, lẳng lặng đi đến chỗ ngồi quen thuộc, lấy sách vở từ trong balo ra xem trước bài học hôm nay.
Từ khi cô xuất hiện, Trương Minh Hạo vẫn luôn chăm chú vào chiếc điện thoại trước mắt, đến khi cô ngồi xuống ở dãy ghế đầu, ánh mắt anh mới dần di chuyển lên bóng lưng nhỏ nhắn ấy. Chẳng biết anh đang suy tư điều gì, ánh nhìn không rời khỏi Tiểu Nam, trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Người con gái ấy, cho dù biết cô đã có bạn trai, cho dù biết bản thân không nên lưu giữ loại tình cảm hèn mọn này, nhưng anh không cách nào ngừng rung động mỗi khi nhìn thấy cô. Anh đối với cô đã cố gắng xa cách nhất có thể, nhưng bóng dáng
người con gái xinh đẹp cùng nụ cười rạng rỡ đã khắc sâu trong tâm trí anh, không cách nào xóa bỏ được.
Chính vì vậy, anh không muốn thấy cô nhận về bất cứ sự chỉ trích hay tổn thương nào.
Là Tiểu Nam hay Tạ Vũ, anh tin họ đều không liên quan đến sự việc lần này, cho nên càng phải bảo vệ cô trước khi sự thật sáng tỏ, kể cả chàng trai kia vốn chẳng liên quan gì đến cuộc đời của anh.
Rốt cuộc sau một hồi chần chừ anh cũng chịu mở lời: “Chuyện đoạn video trích từ camera tôi đã xem rồi.”
Tiểu Nam quay lưng lại nhìn anh.
Trương Minh Hạo chậm rãi đứng dậy, “Lần trước tôi đã nói, nếu như có kết quả tôi sẽ nói với cậu trước. Để tôi gửi cho cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Điện thoại Tiểu Nam reo lên một tiếng, cô mở ra xem. Trương Minh Hạo gửi riêng cho cô một đoạn video khá dài.
“Cậu đã xem chưa?” Cô lần nữa ngước mắt lên nhìn anh.
Trương Minh Hạo vừa trả lời vừa đi đến gần chỗ cô: “Trước khi gửi cho cậu tôi đã xem rất kỹ rồi.”
“Có gì đặc biệt không?”
Đoạn video này không kịp để xem ngay lập tức, Tiểu Nam định sẽ hỏi qua anh trước rồi mới xem sau khi trở về ký túc.
Trương Minh Hạo lắc đầu, “Tôi đã xem mấy lần rồi. Ngoài chúng ta ra không có người lạ nào cả.”
Tiểu Nam cúi đầu thất vọng. Cô sớm đã biết để điều tra được ngọn nguồn sự việc này không hề đơn giản, nhưng nếu như camera cũng cho thấy ngoài nhóm bọn họ không còn ai khác thì công cuộc điều tra này quả thực đang đi vào ngõ cụt.
Trương Minh Hạo trông thấy gương mặt ủ rũ của cô, trầm giọng nói: “Không cần phải thấy tội lỗi. Chuyện này không phải lỗi của cậu, hơn nữa cũng chưa điều tra rõ ràng. Không có cách này thì sẽ có cách khác. Tôi sẽ kiểm tra kỹ lại đoạn video của một lần nữa, có thể tôi đã bỏ qua một chi tiết nào đó thì sao?”
Tiểu Nam nghe ra anh đang an ủi cô, gật đầu: “Tôi biết rồi. Cậu gửi cho mọi người nữa đi.”
Không lâu sau có thêm vài người nữa xuất hiện, Trương Minh Hạo quay về chỗ của mình, còn Tiểu Nam tiếp tục đọc sách.
Gần đây vì lo nghĩ chuyện dự án khá nhiều nên cô bắt đầu lơ là đôi chút việc học tập. Cô tự dặn lòng phải mau chóng lấy lại tinh thần để tập trung hết mức vào việc đang làm, dứt khoát tắt nguồn điện thoại đi.
…………..
Đã mấy ngày Tạ Vũ không nhận được tin nhắn từ Tiểu Nam. Anh mỗi ngày đều nhắn tin cho cô, nhưng đều chỉ hiện lên hai chữ “đã gửi”.
Thấy cô không đọc tin nhắn, anh cũng từng đến tận ký túc xá tìm cô, nhưng kết quả nhận được lại là cô không có mặt ở đó.
Đột nhiên cô mất tăm tích, không trả lời tin nhắn, không nhận cuộc gọi, tìm tận nơi cũng không thấy, Tạ Vũ dĩ nhiên rất lo lắng.
Anh không biết vì sao cô bỗng dưng lại lạnh lùng với mình như vậy, lại không cách nào liên lạc được. Tiểu Nam không phải kiểu người đang yên đang lành lại biến mất không dấu vết, nhất định là đã có chuyện gì anh không biết xảy ra với cô.
“Nghĩ gì mà say sưa thế?”
Trong lúc Tạ Vũ đang chần chừ không biết nên thử gọi cho cô lần nữa hay không, một anh chàng từ đâu đi đến đẩy nhẹ vào vai làm anh bừng tỉnh.
Người kia ngồi xuống bên cạnh anh, vu vơ đùa mấy câu: “Trông sắc mặt cậu thế này, bạn gái giận dỗi à?”
“Tôi không biết.” Tạ Vũ lắc đầu, “Dạo gần đây không liên lạc được với cô ấy. Lý Thần, cậu nghĩ hộ tôi xem, liệu có phải tôi làm gì khiến cô ấy không vui không?”
Anh chàng tên Lý Thần bật cười vỗ vỗ vai anh, “Chuyện tình cảm của cậu tôi biết sao được? Hơn nữa tôi còn chưa từng gặp qua bạn gái cậu, chưa biết cô ấy là ai mà. Chuyện này cậu tự tìm cách giải quyết đi.”
Nụ cười trên môi Lý Thần vẫn chưa tan, nhưng dường như nơi đáy mắt không lộ ra chút cảm xúc gì.
Có lẽ bởi vì mấy ngày nay lo nghĩ khá nhiều, lại thêm thức khuya, sáng nay lúc cô thức dậy những người khác vẫn còn đang say giấc trên chiếc giường đơn êm ái.
Cô bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, phát hiện trên khuôn mặt mình đã lấm tấm vài nốt đỏ, nhưng cô cũng chẳng quan tâm quá nhiều, lấy khăn lau mặt rồi đi ra ngoài chuẩn bị sách vở.
Sân trường đầy lá rụng, lác đác vài người đi lại tạo nên tiếng xào xạc trên nền đất.
Tiết trời mùa thu hơi se se lạnh, sương sớm còn chưa kịp tan hết, cả quãng đường mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Dựa vào mức độ ít ỏi của người đi trên sân trường, Tiểu Nam đoán cô là người đến sớm nhất lớp, cho đến khi mở cửa bước vào mới phát hiện còn có người đến trước cả cô.
Bóng dáng cao lớn của chàng trai ở một góc lớp hiện hữu trước mắt Tiểu Nam, vì anh ngồi ngược chiều sáng nên khuôn mặt có chút mờ mịt, cô nhìn không rõ.
Một cơn gió lành lạnh đột nhiên lướt qua thổi tung rèm cửa sổ, những tia sáng bên ngoài nhanh nhẹn len lỏi vào trong phòng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn kia.
Trương Minh Hạo!
Sao hôm nay anh lại đến sớm như vậy?
Cô còn nhớ tháng trước anh đã bị phạt vì liên tục đi muộn, thế nhưng hôm nay anh lại đến từ rất sớm, cô không khỏi bất ngờ.
Tiểu Nam không lên tiếng hỏi thăm câu nào, lẳng lặng đi đến chỗ ngồi quen thuộc, lấy sách vở từ trong balo ra xem trước bài học hôm nay.
Từ khi cô xuất hiện, Trương Minh Hạo vẫn luôn chăm chú vào chiếc điện thoại trước mắt, đến khi cô ngồi xuống ở dãy ghế đầu, ánh mắt anh mới dần di chuyển lên bóng lưng nhỏ nhắn ấy. Chẳng biết anh đang suy tư điều gì, ánh nhìn không rời khỏi Tiểu Nam, trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Người con gái ấy, cho dù biết cô đã có bạn trai, cho dù biết bản thân không nên lưu giữ loại tình cảm hèn mọn này, nhưng anh không cách nào ngừng rung động mỗi khi nhìn thấy cô. Anh đối với cô đã cố gắng xa cách nhất có thể, nhưng bóng dáng
người con gái xinh đẹp cùng nụ cười rạng rỡ đã khắc sâu trong tâm trí anh, không cách nào xóa bỏ được.
Chính vì vậy, anh không muốn thấy cô nhận về bất cứ sự chỉ trích hay tổn thương nào.
Là Tiểu Nam hay Tạ Vũ, anh tin họ đều không liên quan đến sự việc lần này, cho nên càng phải bảo vệ cô trước khi sự thật sáng tỏ, kể cả chàng trai kia vốn chẳng liên quan gì đến cuộc đời của anh.
Rốt cuộc sau một hồi chần chừ anh cũng chịu mở lời: “Chuyện đoạn video trích từ camera tôi đã xem rồi.”
Tiểu Nam quay lưng lại nhìn anh.
Trương Minh Hạo chậm rãi đứng dậy, “Lần trước tôi đã nói, nếu như có kết quả tôi sẽ nói với cậu trước. Để tôi gửi cho cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Điện thoại Tiểu Nam reo lên một tiếng, cô mở ra xem. Trương Minh Hạo gửi riêng cho cô một đoạn video khá dài.
“Cậu đã xem chưa?” Cô lần nữa ngước mắt lên nhìn anh.
Trương Minh Hạo vừa trả lời vừa đi đến gần chỗ cô: “Trước khi gửi cho cậu tôi đã xem rất kỹ rồi.”
“Có gì đặc biệt không?”
Đoạn video này không kịp để xem ngay lập tức, Tiểu Nam định sẽ hỏi qua anh trước rồi mới xem sau khi trở về ký túc.
Trương Minh Hạo lắc đầu, “Tôi đã xem mấy lần rồi. Ngoài chúng ta ra không có người lạ nào cả.”
Tiểu Nam cúi đầu thất vọng. Cô sớm đã biết để điều tra được ngọn nguồn sự việc này không hề đơn giản, nhưng nếu như camera cũng cho thấy ngoài nhóm bọn họ không còn ai khác thì công cuộc điều tra này quả thực đang đi vào ngõ cụt.
Trương Minh Hạo trông thấy gương mặt ủ rũ của cô, trầm giọng nói: “Không cần phải thấy tội lỗi. Chuyện này không phải lỗi của cậu, hơn nữa cũng chưa điều tra rõ ràng. Không có cách này thì sẽ có cách khác. Tôi sẽ kiểm tra kỹ lại đoạn video của một lần nữa, có thể tôi đã bỏ qua một chi tiết nào đó thì sao?”
Tiểu Nam nghe ra anh đang an ủi cô, gật đầu: “Tôi biết rồi. Cậu gửi cho mọi người nữa đi.”
Không lâu sau có thêm vài người nữa xuất hiện, Trương Minh Hạo quay về chỗ của mình, còn Tiểu Nam tiếp tục đọc sách.
Gần đây vì lo nghĩ chuyện dự án khá nhiều nên cô bắt đầu lơ là đôi chút việc học tập. Cô tự dặn lòng phải mau chóng lấy lại tinh thần để tập trung hết mức vào việc đang làm, dứt khoát tắt nguồn điện thoại đi.
…………..
Đã mấy ngày Tạ Vũ không nhận được tin nhắn từ Tiểu Nam. Anh mỗi ngày đều nhắn tin cho cô, nhưng đều chỉ hiện lên hai chữ “đã gửi”.
Thấy cô không đọc tin nhắn, anh cũng từng đến tận ký túc xá tìm cô, nhưng kết quả nhận được lại là cô không có mặt ở đó.
Đột nhiên cô mất tăm tích, không trả lời tin nhắn, không nhận cuộc gọi, tìm tận nơi cũng không thấy, Tạ Vũ dĩ nhiên rất lo lắng.
Anh không biết vì sao cô bỗng dưng lại lạnh lùng với mình như vậy, lại không cách nào liên lạc được. Tiểu Nam không phải kiểu người đang yên đang lành lại biến mất không dấu vết, nhất định là đã có chuyện gì anh không biết xảy ra với cô.
“Nghĩ gì mà say sưa thế?”
Trong lúc Tạ Vũ đang chần chừ không biết nên thử gọi cho cô lần nữa hay không, một anh chàng từ đâu đi đến đẩy nhẹ vào vai làm anh bừng tỉnh.
Người kia ngồi xuống bên cạnh anh, vu vơ đùa mấy câu: “Trông sắc mặt cậu thế này, bạn gái giận dỗi à?”
“Tôi không biết.” Tạ Vũ lắc đầu, “Dạo gần đây không liên lạc được với cô ấy. Lý Thần, cậu nghĩ hộ tôi xem, liệu có phải tôi làm gì khiến cô ấy không vui không?”
Anh chàng tên Lý Thần bật cười vỗ vỗ vai anh, “Chuyện tình cảm của cậu tôi biết sao được? Hơn nữa tôi còn chưa từng gặp qua bạn gái cậu, chưa biết cô ấy là ai mà. Chuyện này cậu tự tìm cách giải quyết đi.”
Nụ cười trên môi Lý Thần vẫn chưa tan, nhưng dường như nơi đáy mắt không lộ ra chút cảm xúc gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.